Kỳ Lâm ngồi xổm bên cạnh, chăm chú nhìn Diệp Chuyết Hàn.
Có thể là do ánh sáng, trông Diệp Chuyết Hàn nhu hòa hơn nhiều so với bình thường, lạnh lùng hay kiêu ngạo đều biến mất, chỉ còn lại một vẻ đẹp đau lòng.
Kỳ Lâm bừng tỉnh, không rõ cảm giác đau lòng này từ đâu mà có.
Vóc dáng Diệp Chuyết Hàn cao như vậy, gần 1m9, chân phải co lên, nhìn dáng ngủ không thoải mái.
“Anh bao tuổi rồi?” Kỳ Lâm nói thầm, “Không lên giường ngủ cho tốt, lại còn ôm hươu cao cổ.”
Nói xong, Kỳ Lâm ngẩn người.
Cậu quay đầu lại nhìn xung quanh đánh giá căn phòng này.
So với phòng ngủ của Diệp Chuyết Hàn, nơi này có hơi thở của sinh hoạt thường ngày hơn, mọi thứ đều không gọn gàng ngăn nắp tuyệt đối, đặc biệt trong cái góc kia còn để đồ linh tinh.
Kỳ Lâm chợt nghĩ, chẳng lẽ đây mới là nơi Diệp Chuyết Hàn thường xuyên ngủ? Rất rất nhiều đêm, Diệp Chuyết Hàn đã nằm trên ghế quý phi này, hoặc chiếc sofa ở đối diện kia, đắp một tấm chăn mỏng, ôm hươu cao cổ đi vào giấc ngủ?
“Anh…” Ánh sáng lờ mờ lóe lên trong mắt Kỳ Lâm, sau đó hòa cùng đêm đen, chìm vào trong tim cậu.
Kỳ Lâm cẩn thận đứng lên, cầm lấy chăn lông, nhẹ nhàng đắp kín người Diệp Chuyết Hàn.
Cậu muốn thực hiện một kế hoạch tập kích Diệp Chuyết Hàn nhưng bây giờ cậu lại không đành lòng đánh thức hắn.
Nhưng khi chăn lông vừa đắp xuống, mí mắt của Diệp Chuyết Hàn giật giật.
Động tác của Kỳ Lâm đóng băng.
Diệp Chuyết Hàn mở mắt, trong mắt một mảnh lạnh lẽo, giống như bị một mảng sương mù che phủ, dịu dàng nhưng xa lạ, Kỳ Lâm chưa nhìn thấy ánh mắt này bao giờ.
Hai người nhìn nhau, không ai động đậy.
Kỳ Lâm cảm thấy lạnh run vì ánh mắt kia, rồi lại thấy, Diệp Chuyết Hàn nhìn chằm chằm cậu, băng lạnh tan dần, quay trở về là đôi con ngươi mà cậu quen thuộc.
Diệp Chuyết Hàn ngồi dậy, giữa mày nhíu lại.
“Anh tỉnh rồi.” Kỳ Lâm hơi xấu hổ, “Sao lại nằm ngủ ở đây?”
“Không phải là cậu nói sẽ không về sao?” Vừa mới tỉnh lại, giọng Diệp Chuyết Hàn trầm thấp êm ái, một nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, ánh mắt sâu thẳm.
“Không yên tâm anh, quay về nhìn xem anh có đá chăn ra không.” Kỳ Lâm nhẹ nhàng nói, “Thật may là đã quay về, nếu không sẽ không biết anh ngủ ở đây.”
Diệp Chuyết Hàn ngẩng đầu, chỉ nhìn Kỳ Lâm chăm chú, không lên tiếng.
Ban đêm có một loại ma lực khiến người ta trở nên cảm tính hơn, mẫn cảm hơn.
Bị ánh mắt sâu không thấy đáy kia bao phủ, ngực Kỳ Lâm tê rần, dần dần mất khống chế cảm xúc. Cậu không biết liệu Diệp Chuyết Hàn có giống cậu không?
“Haiz. Vì sao lại ngủ ở đây?” Kỳ Lâm cầm tay Diệp Chuyết Hàn, “Sao lại không để ý tới tôi vậy? Tiểu long, đang đùa gì vậy?”
“Rầm – “
Bàn tay hơi lạnh nắm chặt cổ tay cậu, Kỳ Lâm trợn to hai mắt, còn chưa kịp phản ứng đã bị Diệp Chuyết Hàn kéo xuống.
Tay Diệp Chuyết Hàn đặt sau cổ cậu, gần như là đè môi cậu lên môi hắn.
Ghế quý phi không chứa được hai nam nhân trưởng thành, Kỳ Lâm nửa quỳ trên đất, sau lưng bị Diệp Chuyết Hàn ôm, trọng lực đè nặng khiến cậu gần như không thở nổi.
Nụ hôn lần này không hề giống những nụ hôn nhẹ nhàng trước kia, hô hấp Diệp Chuyết Hàn phả lên mặt cậu, giống như muốn xé nát cậu.
Cậu kiệt sức đáp lại, tay choàng lên cổ Diệp Chuyết Hàn, sau lưng như bị điện giật.
Diệp Chuyết Hàn mạnh mẽ hôn, tay phải đột nhiên kéo áo sơ mi của cậu, kéo hết vạt áo từ trong quần tây ra. Ngón tay đụng vào eo cậu, Kỳ Lâm giật mình, theo bản năng giãy giụa.
Diệp Chuyết Hàn lại ôm cậu càng chặt.
“A…” Tim Kỳ Lâm đập như sấm, “Anh làm sao vậy?”
Người đàn ông trước mặt dồn dập thở dốc giống cậu, trong đôi mắt đen đặc bộc phát sự điên cuồng.
“Kỳ Lâm.” Giọng nói Diệp Chuyết Hàn hơi run, gần như là nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ này.
“Là tôi, tôi ở đây.” Kỳ Lâm ôm má Diệp Chuyết Hàn, cố gắng bình tĩnh nói, “Làm sao vậy? Có phải gặp ác mộng hay không?”
Sắc mặt Diệp Chuyết Hàn tái nhợt, môi gắt gao mím lại, nhìn cậu chằm chằm không hề chớp mắt.
“Cậu vừa gọi tôi là gì?” Diệp Chuyết Hàn hỏi.
“A?” Kỳ Lâm nhớ lại, “Tiểu long? Tôi… Tôi đã gọi như vậy.”
Diệp Chuyết Hàn hít sâu, cơ bắp căng cứng.
Kỳ Lâm xoa lưng hắn, như người lớn dỗ dành trẻ nhỏ, “Thực sự gặp ác mộng à? Không sao không sao, đừng ngủ ở đây, chúng ta quay về phòng ngủ…”
Lời còn chưa dứt, Kỳ Lâm thét lên kinh hãi.
Diệp Chuyết Hàn bế cậu lên.
“Anh…” Trong lòng Kỳ Lâm căng thẳng, lập tức hiểu rõ Diệp Chuyết Hàn muốn làm gì.
Cửa phòng ngủ bị đá văng ra, Diệp Chuyết Hàn gần như ném Kỳ Lâm xuống nệm, trong nháy mắt tiếp theo hắn nằm đè lên cậu.
Đêm ở Thần Trang rất yên tĩnh, không biết là mèo nhà ai chạy ra, ở dưới tàng cây hoa lê kêu to, một tiếng lại một tiếng, sau đó bị chủ nhân khoác áo ngủ ôm đi.
Đèn đường chiếu sáng một con đường, ánh sáng lan xa.
Kỳ Lâm đặt cánh tay lên che mắt, bên tai là tiếng nước “rào rào” trong phòng tắm, trước mũi là mùi thơm của sữa tắm – cậu đã được rửa sạch qua, đầu óc một nửa tỉnh táo một nửa hỗn loạn.
Cậu và Diệp Chuyết Hàn là quan hệ bạn đời được pháp luật công nhận và bảo vệ.
Cậu không bài xích tình huống xảy ra quan hệ này, cũng biết sớm muộn gì cũng có ngày này, sẽ đi đến bước này, nhưng cậu không nghĩ lại là hôm nay.
Hôm nay…
Kỳ Lâm nhìn chằm chằm trần nhà.
Sáng hôm nay lúc ngủ dậy, một chân cậu gác trên thắt lưng Diệp Chuyết Hàn. Diệp Chuyết Hàn bình tĩnh đẩy cậu ra. Sau đó từng người rời giường, cùng tới công ty, không khác gì ngày thường.
Ở Xuất Tẩu sửa xong bản vẽ, vốn không cần giữa đêm phải vội vã trở về, lại vì muốn tập kích Diệp Chuyết Hàn mà hưng phấn quay về.
Một ngày quá sức bình thường. Cậu chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Cậu cảm thấy bọn họ nên từ từ một chút, thuận theo tự nhiên.
Nhưng tình huống lại đột nhiên xảy ra, cậu cũng không cảm thấy đang sai ở đâu.
Tiếp thu dễ dàng, cũng khá thích thú.
Mặt Kỳ Lâm đỏ bừng, nghe thấy tiếng nước ngừng liền kéo chăn lên, che kín toàn bộ.
Cậu không muốn đối mặt với Diệp Chuyết Hàn vào lúc này.
Không lâu sau, cửa phòng tắm mở ra, nệm lõm xuống.
Đừng lại đây, đừng lại đây.
Kỳ Lâm cầu nguyện.
Diệp Chuyết Hàn tới gần, kéo chăn ra. Kỳ Lâm gắt gao túm lại.
“Sẽ không thở được.”Diệp Chuyết Hàn rất tỉnh táo, “Kỳ Lâm.”
Bị gọi tên, Kỳ Lâm lộ ra một đôi mắt hồng hồng.
Cậu bị làm đến khóc, tơ máu trong mắt vẫn chưa tan hết.
Diệp Chuyết Hàn ôm cậu, một lát sau cúi đầu hôn lên mí mắt cậu.
“Mấy giờ rồi?” Kỳ Lâm hỏi.
Diệp Chuyết Hàn nói: “Năm giờ.”
Kỳ Lâm vỗ trán, “Đệch!”
Hóa ra thức đêm không chỉ để làm việc mà còn để thực hiện nghĩa vụ của bạn đời.
Lần này lẽ ra không nên quay về nhà.
“Xin nghỉ một ngày được không?” Diệp Chuyết Hàn nằm xuống sát bên cạnh.
“Xin nghỉ với ai? Anh sao?” Kỳ Lâm buồn cười, “Tôi là ông chủ mà, mấy ngày tới cũng không bận lắm.”
“Mau ngủ đi.” Diệp Chuyết Hàn tắt đèn, duỗi tay ôm Kỳ Lâm.
Kỳ Lâm trốn.
“Nằm im một chút.” Diệp Chuyết Hàn vẫn kéo người về bên cạnh, “Tôi cũng không thể xin nghỉ, chỉ còn ba tiếng để ngủ.”
Trong lòng Kỳ Lâm phun tào – Là tôi sai sao? Là ai nổi thú tính?
Nhưng cậu thực sự không còn sức cãi nhau với Diệp Chuyết Hàn, nằm im lặng ngủ.
Sáng hôm sau, Diệp Chuyết Hàn tỉnh trước.
Kỳ Lâm kéo thân thể mệt mỏi từ trong ổ chăn chui ra, vị tổng tài đại nhân đã rửa mặt xong, tinh thần tốt gấp trăm lần bình thường đứng ép nước trái cây.
Nghe nói những người thành công sinh ra mang sẵn gien thành công, bởi vì bọn họ có tinh lực tràn đầy hơn người bình thường, một ngày ngủ ba hay năm tiếng cũng vẫn đủ.
Kỳ – người bình thường – Lâm cảm thấy hơi ức chế.
“Sáng tốt lành.” Bộ dáng Diệp Chuyết Hàn băng thanh ngọc khiết, tựa như đêm qua không hề xảy ra chuyện gì.
“Sáng tốt lành.” Kỳ Lâm lảo đảo lắc lư đi vào nhà vệ sinh, vừa thấy người trong gương, kinh ngạc suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Thần tiên hạ phàm mạnh tay vậy?
Xương quai xanh và vai có một đống vết hồng hồng này là cái gì?
Đm!
Đệt!
Damn!
“Diệp Chuyết Hàn!” Kỳ Lâm hét lớn một tiếng.
“Hửm?” Diệp Chuyết Hàn thong thả ung dung đáp lại.
Rống xong một tiếng, Kỳ Lâm cũng bình tĩnh lại.
Đây là lỗi của thần tiên ca ca sao?
Đương nhiên không.
Đây là cậu đang dẫn sói vào nhà!!
Diệp Chuyết Hàn đi tới thăm dò, “Gọi ông xã làm gì?”
Kỳ Lâm nhanh chóng kéo áo ngủ lên, “Không có việc gì, đi ra ngoài đi.”
Diệp Chuyết Hàn đánh giá cậu, “Không ra.”
Kỳ Lâm: “Tôi muốn đi vệ sinh! Anh muốn nhìn tôi đi vệ sinh à?”
Diệp Chuyết Hàn lui ra sau một bước, đóng cửa lại.
Phòng vệ sinh chỉ còn lại một mình Kỳ Lâm, cậu vừa đi vệ sinh vừa nhớ lại bộ dáng vừa rồi của Diệp Chuyết Hàn, cảm thấy trên mặt Diệp Chuyết Hàn viết đầy câu – cũng không phải là chưa nhìn qua.
Có người trời sinh là một cái giá áo, mặc cái gì cũng hợp, không khác gì quay quảng cáo, khiến người khác muốn mặc theo. Ví dụ như Kỳ Lâm.
Từ lần trước nhìn thấy áo sơ mi hồng nhạt của Kỳ Lâm, trong lòng Hứa Tuyền vẫn luôn ngứa ngáy. Hắn tự tin mình cũng là một người đẹp trai, chỉ tiếc là thư ký của Diệp Chuyết Hàn không thể mặc quần áo quá sặc sỡ.
Nhưng thực sự là không nhịn được, Hứa Tuyền mua một cái áo sơ mi màu hồng nhạt treo trong tủ quần áo ở văn phòng công ty. Biết đâu một ngày nào đó sẽ có cơ hội được mặc.
Cơ hội này tới rồi.
Trạng thái của Diệp Chuyết Hàn rõ ràng khác ngày thường. Buổi sáng lúc Hứa Tuyền mang vài văn kiện phiền toái đi tìm Diệp Chuyết Hàn ký tên, Diệp Chuyết Hàn không khó chịu gì, còn thuận miệng khen một câu: “Kẹp cà vạt của cậu không tồi.”
Hứa Tuyền lập tức hưng phấn, quay về thay áo sơ mi màu hồng.
Giữa trưa Kỳ Lâm xong việc ở Xuất Tẩu, đi tới Nhạc Đình.
Diệp Chuyết Hàn tuy không lưu lại dấu vết trên cổ cậu nhưng xương quai xanh cũng không thể lộ, cúc áo cài kín thực sự rất khó chịu.
Hứa Tuyền soi gương nửa ngày, trong lòng vui vẻ, nhưng lại không có ai để khoe khoang, nhìn thấy Kỳ Lâm tới, ánh mắt đột nhiên phát sáng.
Chỉ có một nam nhân mặc áo sơ mi màu hồng nhạt mới có thể thưởng thức một nam nhân mặc áo sơ mi màu hồng nhạt khác!
“Kỳ tiên sinh!” Hứa Tuyền bưng tới một cốc cà phê vừa mua, vốn muốn làm Kỳ Lâm phối hợp nhận xét vài câu, nhưng vừa tới gần đã phát hiện có gì đó không đúng.
Một tay Kỳ Lâm đỡ eo, áo sơ mi màu xám.
Có thể làm việc bên cạnh Diệp Chuyết Hàn, nhãn lực của thư ký Hứa phải là hạng nhất. Kết hợp với tâm tình cực tốt của ông chủ hôm nay, thư ký Hứa có cảm giác mình đã biết một điều gì đó.
“Cảm ơn cậu.” Kỳ Lâm nhận cà phê, khách khí hỏi: “Tìm tôi có việc gì sao?”
Hứa Tuyền đã ném vấn đề mặc áo sơ mi ra sau đầu, chỉ muốn do thám đêm qua ông chủ và phu nhân đã xảy ra chuyện gì.
Kỳ Lâm vốn hơi nóng, lúc uống cà phê càng thấy nóng hơn, nhất thời sơ sẩy, cởi nút áo sơ mi trên cùng ra.
Hứa Tuyền: “…..”
Hứa Tuyền hiểu rõ: “À!”
“Hả?” Kỳ Lâm không hiểu rõ, hai giây sau mới bình tĩnh cài cúc áo lại.
“Cho anh một đôi mắt vô hình.” Kỳ Lâm đưa tay ra.
Hứa Tuyền rất phối hợp nhận lấy, làm động tác gắn mắt lên, “Được, tôi đã trang bị xong.”
Diệp Chuyết Hàn yên lặng xuất hiện, “Hai người đang làm gì vậy?”
*** Hết chương 40
Có thể là do ánh sáng, trông Diệp Chuyết Hàn nhu hòa hơn nhiều so với bình thường, lạnh lùng hay kiêu ngạo đều biến mất, chỉ còn lại một vẻ đẹp đau lòng.
Kỳ Lâm bừng tỉnh, không rõ cảm giác đau lòng này từ đâu mà có.
Vóc dáng Diệp Chuyết Hàn cao như vậy, gần 1m9, chân phải co lên, nhìn dáng ngủ không thoải mái.
“Anh bao tuổi rồi?” Kỳ Lâm nói thầm, “Không lên giường ngủ cho tốt, lại còn ôm hươu cao cổ.”
Nói xong, Kỳ Lâm ngẩn người.
Cậu quay đầu lại nhìn xung quanh đánh giá căn phòng này.
So với phòng ngủ của Diệp Chuyết Hàn, nơi này có hơi thở của sinh hoạt thường ngày hơn, mọi thứ đều không gọn gàng ngăn nắp tuyệt đối, đặc biệt trong cái góc kia còn để đồ linh tinh.
Kỳ Lâm chợt nghĩ, chẳng lẽ đây mới là nơi Diệp Chuyết Hàn thường xuyên ngủ? Rất rất nhiều đêm, Diệp Chuyết Hàn đã nằm trên ghế quý phi này, hoặc chiếc sofa ở đối diện kia, đắp một tấm chăn mỏng, ôm hươu cao cổ đi vào giấc ngủ?
“Anh…” Ánh sáng lờ mờ lóe lên trong mắt Kỳ Lâm, sau đó hòa cùng đêm đen, chìm vào trong tim cậu.
Kỳ Lâm cẩn thận đứng lên, cầm lấy chăn lông, nhẹ nhàng đắp kín người Diệp Chuyết Hàn.
Cậu muốn thực hiện một kế hoạch tập kích Diệp Chuyết Hàn nhưng bây giờ cậu lại không đành lòng đánh thức hắn.
Nhưng khi chăn lông vừa đắp xuống, mí mắt của Diệp Chuyết Hàn giật giật.
Động tác của Kỳ Lâm đóng băng.
Diệp Chuyết Hàn mở mắt, trong mắt một mảnh lạnh lẽo, giống như bị một mảng sương mù che phủ, dịu dàng nhưng xa lạ, Kỳ Lâm chưa nhìn thấy ánh mắt này bao giờ.
Hai người nhìn nhau, không ai động đậy.
Kỳ Lâm cảm thấy lạnh run vì ánh mắt kia, rồi lại thấy, Diệp Chuyết Hàn nhìn chằm chằm cậu, băng lạnh tan dần, quay trở về là đôi con ngươi mà cậu quen thuộc.
Diệp Chuyết Hàn ngồi dậy, giữa mày nhíu lại.
“Anh tỉnh rồi.” Kỳ Lâm hơi xấu hổ, “Sao lại nằm ngủ ở đây?”
“Không phải là cậu nói sẽ không về sao?” Vừa mới tỉnh lại, giọng Diệp Chuyết Hàn trầm thấp êm ái, một nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, ánh mắt sâu thẳm.
“Không yên tâm anh, quay về nhìn xem anh có đá chăn ra không.” Kỳ Lâm nhẹ nhàng nói, “Thật may là đã quay về, nếu không sẽ không biết anh ngủ ở đây.”
Diệp Chuyết Hàn ngẩng đầu, chỉ nhìn Kỳ Lâm chăm chú, không lên tiếng.
Ban đêm có một loại ma lực khiến người ta trở nên cảm tính hơn, mẫn cảm hơn.
Bị ánh mắt sâu không thấy đáy kia bao phủ, ngực Kỳ Lâm tê rần, dần dần mất khống chế cảm xúc. Cậu không biết liệu Diệp Chuyết Hàn có giống cậu không?
“Haiz. Vì sao lại ngủ ở đây?” Kỳ Lâm cầm tay Diệp Chuyết Hàn, “Sao lại không để ý tới tôi vậy? Tiểu long, đang đùa gì vậy?”
“Rầm – “
Bàn tay hơi lạnh nắm chặt cổ tay cậu, Kỳ Lâm trợn to hai mắt, còn chưa kịp phản ứng đã bị Diệp Chuyết Hàn kéo xuống.
Tay Diệp Chuyết Hàn đặt sau cổ cậu, gần như là đè môi cậu lên môi hắn.
Ghế quý phi không chứa được hai nam nhân trưởng thành, Kỳ Lâm nửa quỳ trên đất, sau lưng bị Diệp Chuyết Hàn ôm, trọng lực đè nặng khiến cậu gần như không thở nổi.
Nụ hôn lần này không hề giống những nụ hôn nhẹ nhàng trước kia, hô hấp Diệp Chuyết Hàn phả lên mặt cậu, giống như muốn xé nát cậu.
Cậu kiệt sức đáp lại, tay choàng lên cổ Diệp Chuyết Hàn, sau lưng như bị điện giật.
Diệp Chuyết Hàn mạnh mẽ hôn, tay phải đột nhiên kéo áo sơ mi của cậu, kéo hết vạt áo từ trong quần tây ra. Ngón tay đụng vào eo cậu, Kỳ Lâm giật mình, theo bản năng giãy giụa.
Diệp Chuyết Hàn lại ôm cậu càng chặt.
“A…” Tim Kỳ Lâm đập như sấm, “Anh làm sao vậy?”
Người đàn ông trước mặt dồn dập thở dốc giống cậu, trong đôi mắt đen đặc bộc phát sự điên cuồng.
“Kỳ Lâm.” Giọng nói Diệp Chuyết Hàn hơi run, gần như là nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ này.
“Là tôi, tôi ở đây.” Kỳ Lâm ôm má Diệp Chuyết Hàn, cố gắng bình tĩnh nói, “Làm sao vậy? Có phải gặp ác mộng hay không?”
Sắc mặt Diệp Chuyết Hàn tái nhợt, môi gắt gao mím lại, nhìn cậu chằm chằm không hề chớp mắt.
“Cậu vừa gọi tôi là gì?” Diệp Chuyết Hàn hỏi.
“A?” Kỳ Lâm nhớ lại, “Tiểu long? Tôi… Tôi đã gọi như vậy.”
Diệp Chuyết Hàn hít sâu, cơ bắp căng cứng.
Kỳ Lâm xoa lưng hắn, như người lớn dỗ dành trẻ nhỏ, “Thực sự gặp ác mộng à? Không sao không sao, đừng ngủ ở đây, chúng ta quay về phòng ngủ…”
Lời còn chưa dứt, Kỳ Lâm thét lên kinh hãi.
Diệp Chuyết Hàn bế cậu lên.
“Anh…” Trong lòng Kỳ Lâm căng thẳng, lập tức hiểu rõ Diệp Chuyết Hàn muốn làm gì.
Cửa phòng ngủ bị đá văng ra, Diệp Chuyết Hàn gần như ném Kỳ Lâm xuống nệm, trong nháy mắt tiếp theo hắn nằm đè lên cậu.
Đêm ở Thần Trang rất yên tĩnh, không biết là mèo nhà ai chạy ra, ở dưới tàng cây hoa lê kêu to, một tiếng lại một tiếng, sau đó bị chủ nhân khoác áo ngủ ôm đi.
Đèn đường chiếu sáng một con đường, ánh sáng lan xa.
Kỳ Lâm đặt cánh tay lên che mắt, bên tai là tiếng nước “rào rào” trong phòng tắm, trước mũi là mùi thơm của sữa tắm – cậu đã được rửa sạch qua, đầu óc một nửa tỉnh táo một nửa hỗn loạn.
Cậu và Diệp Chuyết Hàn là quan hệ bạn đời được pháp luật công nhận và bảo vệ.
Cậu không bài xích tình huống xảy ra quan hệ này, cũng biết sớm muộn gì cũng có ngày này, sẽ đi đến bước này, nhưng cậu không nghĩ lại là hôm nay.
Hôm nay…
Kỳ Lâm nhìn chằm chằm trần nhà.
Sáng hôm nay lúc ngủ dậy, một chân cậu gác trên thắt lưng Diệp Chuyết Hàn. Diệp Chuyết Hàn bình tĩnh đẩy cậu ra. Sau đó từng người rời giường, cùng tới công ty, không khác gì ngày thường.
Ở Xuất Tẩu sửa xong bản vẽ, vốn không cần giữa đêm phải vội vã trở về, lại vì muốn tập kích Diệp Chuyết Hàn mà hưng phấn quay về.
Một ngày quá sức bình thường. Cậu chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Cậu cảm thấy bọn họ nên từ từ một chút, thuận theo tự nhiên.
Nhưng tình huống lại đột nhiên xảy ra, cậu cũng không cảm thấy đang sai ở đâu.
Tiếp thu dễ dàng, cũng khá thích thú.
Mặt Kỳ Lâm đỏ bừng, nghe thấy tiếng nước ngừng liền kéo chăn lên, che kín toàn bộ.
Cậu không muốn đối mặt với Diệp Chuyết Hàn vào lúc này.
Không lâu sau, cửa phòng tắm mở ra, nệm lõm xuống.
Đừng lại đây, đừng lại đây.
Kỳ Lâm cầu nguyện.
Diệp Chuyết Hàn tới gần, kéo chăn ra. Kỳ Lâm gắt gao túm lại.
“Sẽ không thở được.”Diệp Chuyết Hàn rất tỉnh táo, “Kỳ Lâm.”
Bị gọi tên, Kỳ Lâm lộ ra một đôi mắt hồng hồng.
Cậu bị làm đến khóc, tơ máu trong mắt vẫn chưa tan hết.
Diệp Chuyết Hàn ôm cậu, một lát sau cúi đầu hôn lên mí mắt cậu.
“Mấy giờ rồi?” Kỳ Lâm hỏi.
Diệp Chuyết Hàn nói: “Năm giờ.”
Kỳ Lâm vỗ trán, “Đệch!”
Hóa ra thức đêm không chỉ để làm việc mà còn để thực hiện nghĩa vụ của bạn đời.
Lần này lẽ ra không nên quay về nhà.
“Xin nghỉ một ngày được không?” Diệp Chuyết Hàn nằm xuống sát bên cạnh.
“Xin nghỉ với ai? Anh sao?” Kỳ Lâm buồn cười, “Tôi là ông chủ mà, mấy ngày tới cũng không bận lắm.”
“Mau ngủ đi.” Diệp Chuyết Hàn tắt đèn, duỗi tay ôm Kỳ Lâm.
Kỳ Lâm trốn.
“Nằm im một chút.” Diệp Chuyết Hàn vẫn kéo người về bên cạnh, “Tôi cũng không thể xin nghỉ, chỉ còn ba tiếng để ngủ.”
Trong lòng Kỳ Lâm phun tào – Là tôi sai sao? Là ai nổi thú tính?
Nhưng cậu thực sự không còn sức cãi nhau với Diệp Chuyết Hàn, nằm im lặng ngủ.
Sáng hôm sau, Diệp Chuyết Hàn tỉnh trước.
Kỳ Lâm kéo thân thể mệt mỏi từ trong ổ chăn chui ra, vị tổng tài đại nhân đã rửa mặt xong, tinh thần tốt gấp trăm lần bình thường đứng ép nước trái cây.
Nghe nói những người thành công sinh ra mang sẵn gien thành công, bởi vì bọn họ có tinh lực tràn đầy hơn người bình thường, một ngày ngủ ba hay năm tiếng cũng vẫn đủ.
Kỳ – người bình thường – Lâm cảm thấy hơi ức chế.
“Sáng tốt lành.” Bộ dáng Diệp Chuyết Hàn băng thanh ngọc khiết, tựa như đêm qua không hề xảy ra chuyện gì.
“Sáng tốt lành.” Kỳ Lâm lảo đảo lắc lư đi vào nhà vệ sinh, vừa thấy người trong gương, kinh ngạc suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Thần tiên hạ phàm mạnh tay vậy?
Xương quai xanh và vai có một đống vết hồng hồng này là cái gì?
Đm!
Đệt!
Damn!
“Diệp Chuyết Hàn!” Kỳ Lâm hét lớn một tiếng.
“Hửm?” Diệp Chuyết Hàn thong thả ung dung đáp lại.
Rống xong một tiếng, Kỳ Lâm cũng bình tĩnh lại.
Đây là lỗi của thần tiên ca ca sao?
Đương nhiên không.
Đây là cậu đang dẫn sói vào nhà!!
Diệp Chuyết Hàn đi tới thăm dò, “Gọi ông xã làm gì?”
Kỳ Lâm nhanh chóng kéo áo ngủ lên, “Không có việc gì, đi ra ngoài đi.”
Diệp Chuyết Hàn đánh giá cậu, “Không ra.”
Kỳ Lâm: “Tôi muốn đi vệ sinh! Anh muốn nhìn tôi đi vệ sinh à?”
Diệp Chuyết Hàn lui ra sau một bước, đóng cửa lại.
Phòng vệ sinh chỉ còn lại một mình Kỳ Lâm, cậu vừa đi vệ sinh vừa nhớ lại bộ dáng vừa rồi của Diệp Chuyết Hàn, cảm thấy trên mặt Diệp Chuyết Hàn viết đầy câu – cũng không phải là chưa nhìn qua.
Có người trời sinh là một cái giá áo, mặc cái gì cũng hợp, không khác gì quay quảng cáo, khiến người khác muốn mặc theo. Ví dụ như Kỳ Lâm.
Từ lần trước nhìn thấy áo sơ mi hồng nhạt của Kỳ Lâm, trong lòng Hứa Tuyền vẫn luôn ngứa ngáy. Hắn tự tin mình cũng là một người đẹp trai, chỉ tiếc là thư ký của Diệp Chuyết Hàn không thể mặc quần áo quá sặc sỡ.
Nhưng thực sự là không nhịn được, Hứa Tuyền mua một cái áo sơ mi màu hồng nhạt treo trong tủ quần áo ở văn phòng công ty. Biết đâu một ngày nào đó sẽ có cơ hội được mặc.
Cơ hội này tới rồi.
Trạng thái của Diệp Chuyết Hàn rõ ràng khác ngày thường. Buổi sáng lúc Hứa Tuyền mang vài văn kiện phiền toái đi tìm Diệp Chuyết Hàn ký tên, Diệp Chuyết Hàn không khó chịu gì, còn thuận miệng khen một câu: “Kẹp cà vạt của cậu không tồi.”
Hứa Tuyền lập tức hưng phấn, quay về thay áo sơ mi màu hồng.
Giữa trưa Kỳ Lâm xong việc ở Xuất Tẩu, đi tới Nhạc Đình.
Diệp Chuyết Hàn tuy không lưu lại dấu vết trên cổ cậu nhưng xương quai xanh cũng không thể lộ, cúc áo cài kín thực sự rất khó chịu.
Hứa Tuyền soi gương nửa ngày, trong lòng vui vẻ, nhưng lại không có ai để khoe khoang, nhìn thấy Kỳ Lâm tới, ánh mắt đột nhiên phát sáng.
Chỉ có một nam nhân mặc áo sơ mi màu hồng nhạt mới có thể thưởng thức một nam nhân mặc áo sơ mi màu hồng nhạt khác!
“Kỳ tiên sinh!” Hứa Tuyền bưng tới một cốc cà phê vừa mua, vốn muốn làm Kỳ Lâm phối hợp nhận xét vài câu, nhưng vừa tới gần đã phát hiện có gì đó không đúng.
Một tay Kỳ Lâm đỡ eo, áo sơ mi màu xám.
Có thể làm việc bên cạnh Diệp Chuyết Hàn, nhãn lực của thư ký Hứa phải là hạng nhất. Kết hợp với tâm tình cực tốt của ông chủ hôm nay, thư ký Hứa có cảm giác mình đã biết một điều gì đó.
“Cảm ơn cậu.” Kỳ Lâm nhận cà phê, khách khí hỏi: “Tìm tôi có việc gì sao?”
Hứa Tuyền đã ném vấn đề mặc áo sơ mi ra sau đầu, chỉ muốn do thám đêm qua ông chủ và phu nhân đã xảy ra chuyện gì.
Kỳ Lâm vốn hơi nóng, lúc uống cà phê càng thấy nóng hơn, nhất thời sơ sẩy, cởi nút áo sơ mi trên cùng ra.
Hứa Tuyền: “…..”
Hứa Tuyền hiểu rõ: “À!”
“Hả?” Kỳ Lâm không hiểu rõ, hai giây sau mới bình tĩnh cài cúc áo lại.
“Cho anh một đôi mắt vô hình.” Kỳ Lâm đưa tay ra.
Hứa Tuyền rất phối hợp nhận lấy, làm động tác gắn mắt lên, “Được, tôi đã trang bị xong.”
Diệp Chuyết Hàn yên lặng xuất hiện, “Hai người đang làm gì vậy?”
*** Hết chương 40
Danh sách chương