“Cái đảo này là tôi nhìn trúng trước!” Diệp Linh Tranh nổi giận.

Từ lúc biết Diệp Chuyết Hàn kết hôn, hắn đã cân nhắc nên tặng quà gì cho em trai thúi số 2. Đơn giản quá thì không được, quá quý giá cũng không xong, mấu chốt là muốn lãng mạn nhưng vẫn thực dụng, giả sử như có thể dùng để khai thác hay cho thuê gì đó, giúp em trai thối số 2 có thể ngồi không đếm tiền.

Thật vất vả mới tìm thấy một hòn đảo ở phía nam bán cầu, kết quả lại đấu giá không thành công, nghe nói người mua được cũng là đồng bào.

Sau khi về nước hắn còn phun tào với Diệp Vân Sơn, nói người này thật không có mắt, dám đoạt đồ của lão nhị Diệp gia nhìn trúng.

Lúc đó Diệp Vân Sơn phản ứng như thế nào? Vẫn là một bộ mặt nghiêm túc kiên định, nói: “À.”

Diệp Linh Tranh vạn lần không ngờ tới, người cướp hòn đảo yêu quý của mình chính là Diệp Vân Sơn!

Đoạt xong đảo của hắn, Diệp Vân Sơn còn kiến nghị hắn xem thêm mấy hòn đảo khác, bảo rằng có vài cái cũng không tồi. Diệp Linh Tranh có thể làm sao bây giờ? Không thể khiến người kia bán đảo đi thì phải tìm kiếm tiếp thôi.

Tuy rằng sau đó cũng mua được một cái khá vừa lòng, nhưng tục ngữ nói hương hoa nhà không bằng hoa dại, đồ ăn đến miệng nhưng bị người khác cướp đi vĩnh viễn ngon hơn. Diệp Linh Tranh cứ nhớ tới hòn đảo kia là canh cánh trong lòng.

“Diệp Vân Sơn! Anh trộm đảo của tôi!” Cả nhà họ Diệp ít nói, chỉ có mình Diệp Linh Tranh như đột biến gen, kêu ầm ĩ, “Có phải từ sớm anh đã đánh chủ ý lên đảo của tôi?”

Diệp Vân Sơn trừng mắt, “Tôi đã sớm muốn tặng cho Tiểu Kỳ một hòn đảo.”

Kỳ Lâm – trung tâm của cơn gió lốc – vẫn duy trì mỉm cười.

Bên ngoài không phải là nói ba anh em nhà họ Diệp bất hòa sao? Tuy nhìn qua rất bất hòa, lão tam phớt lờ mọi người, lão đại đoạt đảo của lão nhị coi trọng, lão nhị ở trước mặt cha mẹ tức giận mắng lão đại.

Nhưng…

So với bất hòa trong tưởng tượng của cậu không giống nhau chút nào!

“Là tôi nói với anh, tôi muốn đưa cho em trai thối một hòn đảo! Anh sao chép ý tưởng của tôi!” Diệp Linh Tranh vẫn không buông tha, “Não anh lúc nào cũng nghĩ tới tiền và tiền, lấy đâu ra khả năng nghĩ ra một hòn đảo lãng mạn như vậy? Anh hỏi thăm về hòn đảo mà tôi chọn trúng, sau đó dùng thủ đoạn đoạt đi!”

Kỳ Lâm yên lặng nhìn về phía Diệp Chuyết Hàn.

Hai ca ca của anh, đang có chuyện gì vậy?

“Hừ!” Diệp Vân Sơn hừ lạnh một tiếng, “Tự trách mình ngu ngốc thôi.”

Diệp Linh Tranh nắm tay, giơ ra trước mặt Diệp Vân Sơn, “Anh!”

“Dừng! Bộ dạng gì đây!?” Diệp Hải Đình cuối cùng cũng lên tiếng, “Ngồi hết vào bàn đi, hôm nay tổ chức sinh nhật cho Tiểu Kỳ! Muốn đánh nhau thì đi ra ngoài đánh!”

Giống như là nhìn Diệp Vân Sơn và Diệp Linh Tranh cãi nhau nhiều thành quen, Diệp Chuyết Hàn đưa Kỳ Lâm ra bàn ngồi xuống…

So với những món quà quý giá như trang viên hay đảo, tiệc sinh nhật lại bình thường hơn rất nhiều. Suốt bữa cơm Diệp Chuyết Hàn không nói gì, thỉnh thoảng bỏ vào bát Kỳ Lâm một con tôm đã lột, hoặc một miếng cá đã gỡ xương.

Diệp Hải Đình nói chuyện phiếm với Kỳ Lâm, đều là chuyện công việc.

Kỳ Lâm thực sự được cảm nhận sự lợi hại của người sáng lập ra đế chế thương nghiệp Nhạc Đình – Diệp Hải Đình hiện tại cơ bản đã trao quyền lại hết cho Diệp Vân Sơn và Diệp Chuyết Hàn, ngày thường chỉ chỉ đạo một số công việc của sản nghiệp truyền thống, chưa bao giờ nhúng tay vào sự vụ của Nhạc Đình Ent. Nhưng mà đối với hạng mục nhỏ như hộp mù, Diệp Hải Đình có thể nói chuyện với Kỳ Lâm về xu hướng, về chuyên môn, một số điều thậm chí còn làm Kỳ Lâm có cảm giác được trao quyền.

Diệp Linh Tranh thỉnh thoảng cũng nói một câu nhưng đa số thời gian lại dùng để cãi nhau với Diệp Vân Sơn.

Nói cãi nhau cũng không đúng lắm, bởi vì Diệp Vân Sơn nói rất ít, toàn bộ đều Diệp Linh Tranh một mình thao tác bất tuyệt.

Sau khi tiệc kết thúc, Vương Xu nói: “Khó có dịp về nhà một chuyến, mấy đứa có vội quay về không?”

Kỳ Lâm vốn dĩ không nghĩ sẽ ở lại Diệp gia lâu, nhưng sau khi tới, cái nhìn của cậu với nhà họ Diệp ít nhiều đã có thay đổi.

Cậu vốn tưởng rằng, quan hệ của Diệp Chuyết Hàn với người nhà rất lãnh đạm, bởi vì trong nhà không yên ổn, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ do Diệp Hải Đình khi còn trẻ không có thời gian quan tâm đến con cái, cũng do mẹ mất sớm, nhưng nguyên nhân chủ yếu chính là Diệp Chuyết Hàn sinh ra đã kỳ quặc.

Mà việc cậu đến, giống như là mang đến cho Diệp gia một sự thay đổi nhỏ nào đó.

“Con không về.” Diệp Linh Tranh lập tức nói, “Hôm nay thời tiết tốt như vậy, con muốn đi bắt cá, buổi tối ăn cá nướng.”

Diệp Vân Sơn không tỏ thái độ gì.

Diệp Linh Tranh huých khuỷu tay qua, “Anh cũng không được về.”

Diệp Vân Sơn nhướn mày, “Cậu quản được tôi à?”

“Đoạt đảo của tôi, ít nhất cũng phải bắt trả lại cho tôi một con cá đi.” Diệp Linh Tranh bộ dạng hung hăng nói, sau đó lại chuyển sang vẻ mặt lấy lòng, “Lão đại, tôi muốn ăn cá nướng của anh.”

Vương Xu nhanh chóng nói: “Vân Sơn, ở lại đi, để Tiểu Kỳ nếm thử khả năng nướng cá của con.”

Đây cũng chính là ý tứ khuyên mình ở lại, Kỳ Lâm nhìn Diệp Chuyết Hàn, thấy Diệp Chuyết Hàn nhíu mày, dường như đang buồn bực.

“Hồi còn nhỏ Chuyết Hàn sống ở đây phải không ạ?” Kỳ Lâm khách khí hỏi Diệp Hải Đình.

“Khi còn nhỏ…” Diệp Hải Đình suy nghĩ, “Nhà đã sửa lại, nhưng vẫn là ở đây.”

Diệp Linh Tranh nhanh miệng kể, “Con sông ở đằng sau hậu viện kia, em ấy còn bị ngã xuống một lần.”

Diệp Chuyết Hàn liếc mắt sang.

Diệp Linh Tranh vội vàng trốn sau lưng Diệp Vân Sơn, nhỏ giọng nói: “Em trai thối lại trừng người.”

Kỳ Lâm cầm lấy tay Diệp Chuyết Hàn, đung đưa nhè nhẹ, đôi mắt sáng ngời như chứa một bầu trời sao.

Diệp Chuyết Hàn hỏi: “Cậu muốn ở lại?”

Kỳ Lâm nói: “Tôi muốn ở lại nơi anh lớn lên một lúc.”

“Chậc chậc chậc!” Diệp Linh Tranh cười nói, “Buồn nôn chết ta!”

Vương Xu vui vẻ nói: “Vậy thì đều ở lại đi, dâu tây ở khu vườn đằng sau mấy ngày nay có thể hái được rồi, các con đều là người trẻ tuổi, muốn chơi như thế nào thì chơi.”

Ánh nắng sau giờ Ngọ khiến cho con người ta rất nhanh buồn ngủ, Kỳ Lâm đứng ở trên thảm cỏ vươn vai hít sâu.

Cậu không ngờ là nhà chính Diệp gia lại có một khu vườn ở đằng sau lớn như vậy, mặt cỏ và cây cối xanh tốt, một dòng suối nhỏ uốn lượn chảy qua, nước suối lấp lánh dưới ánh mặt trời, giống như được phủ một lớp bạc mỏng.

Diệp Chuyết Hàn lấy một cái rổ treo lên cánh tay của cậu.

Kỳ Lâm xoay người, “Anh thật đúng là không khách khí gì cả.”

“Là cậu muốn ở lại.” Diệp Chuyết Hàn lạnh mặt, trong mắt lại có ý cười, “Đi hái dâu tây.”

“Anh cầm rổ đi.”

“Không.”

Kỳ Lâm không thật sự muốn Diệp Chuyết Hàn cầm rổ, chỉ muốn trêu hắn chút thôi. Hai người đi lên phía trước, nghe thấy tiếng Diệp Linh Tranh ở dòng suối nhỏ bên kia.

“Chỗ kia! Chỗ kia! Ayzo lại chạy mất rồi! Anh rốt cuộc có biết bắt cá không vậy?”

Kỳ Lâm nhìn về hướng phát ra tiếng, thấy Diệp Vân Sơn và Diệp Linh Tranh đều đã xắn ống quần tây lên lội vào trong suối, Diệp Vân Sơn còn mặc áo sơ mi, Diệp Linh Tranh thì chỉ còn áo ba lỗ, tay phải xách một cái thùng to, lớn tiếng chỉ huy.

Diệp Vân Sơn nói: “Cậu lên bờ đi được không? Cá bị cậu dọa chạy hết rồi.”

“Trách tôi?” Diệp Linh Tranh không lên bờ, còn đá một chân nước sang phía Diệp Vân Sơn.

Diệp Vân Sơn không do dự đánh trả.

Kỳ Lâm: “…..”

Đây là đi bắt cá hay nghịch nước vậy?

“Bọn họ vẫn luôn như vậy.” Diệp Chuyết Hàn nói, “Từ khi tôi bắt đầu có trí nhớ, bọn họ đã đánh nhau rồi.”

Đi đến vườn dâu tây, Kỳ Lâm nghe từ miệng Diệp Chuyết Hàn ân oán tình thù của lão đại và lão nhị Diệp gia, nghe xong mà choáng váng.

Diệp Vân Sơn chỉ lớn hơn Diệp Linh Tranh nửa năm, cơ bản xem như là bạn cùng lứa. Khi Diệp Vân Sơn vào Diệp gia, Diệp Linh Tranh mới có ba tuổi, hai đứa nhỏ đối với sự đời cái hiểu cái không, gặp nhau là đoạt đồ chơi, đánh nhau, nhưng đi chơi thì cũng nhất định phải đi chơi cùng nhau.

Lớn lên một chút, quan hệ cùng cha khác mẹ khiến hai người có chút ngăn cách, nhưng phàm là đồ vật của Diệp Vân Sơn, Diệp Linh Tranh nhất định phải đoạt đi, và ngược lại.

Lên cấp hai, Diệp Vân Sơn và Diệp Linh Tranh học cùng trường nhưng khác lớp.

Diệp Vân Sơn độc lai độc vãng*, Diệp Linh Tranh lại kết bạn được với một đống anh em bạn bè.

(*độc lại độc vãng: đi một mình về một mình)

Đứa nhỏ mười ba mười bốn tuổi rất thích vui vẻ kéo bè kéo cánh. Không biết là ai bắt đầu, trong trường lan truyền thông tin Diệp Vân Sơn là con riêng, có người vì muốn nịnh bợ Diệp Linh Tranh mà cố ý gây sự với Diệp Vân Sơn, đổ thừa, trộm sách vở, cô lập, nói chung là đủ mọi kiểu gây rối.

Diệp Vân Sơn chưa bao giờ nói lại với người trong nhà, hoàn toàn là một bộ dạng không để ý tới, cũng không vì thế mà đánh nhau.

Cho đến khi Diệp Vân Sơn bị hơn mười người vây quanh, mà Diệp Linh Tranh được thông báo đến “xem kịch vui”.

Diệp Linh Tranh lâu rồi chưa nói chuyện với Diệp Vân Sơn, lúc tới hiện trường, không những không lấy được lòng mà còn khiến hắn giận dữ, đỏ mắt quát ầm lên: “Ai cho bọn mày bắt nạt cậu ta? Lăn!”

Chuyện này cũng không làm hai người tiêu tan hiềm khích trước đó, vẫn đối chọi nhau gay gắt. Nhưng sau đó lên cấp ba, Diệp Vân Sơn đã giúp đỡ Diệp Linh Tranh trải qua một bài kiểm tra.

Mấy năm nay mỗi người đều bận rộn với sự nghiệp của riêng mình nên không có nhiều tinh lực tranh chấp với đối phương.

Kỳ Lâm nghe tiếng cười sang sảng của Diệp Linh Tranh, sâu sắc cảm thấy không thể tin bí mật nhà hào môn mà người ngoài kể.

Vườn dây tây không lớn, mùi hương dễ chịu, Kỳ Lâm thích ăn dâu tây, nhưng lại chưa từng tự hái, nhìn trái nhìn phải không biết nên bắt đầu như thế nào.

Không lâu sau, Diệp Chuyết Hàn hái được mấy quả dâu hồng hào chín đỏ, để vào rổ cùng với lá.

Kỳ Lâm nhìn dáng vẻ Diệp Chuyết Hàn khom lưng, trong lòng ngứa ngáy, lấy di động ra chụp một tấm.

Diệp Chuyết Hàn quay đầu lại, “Chụp tôi?”

Kỳ Lâm đón ánh mặt trời cười híp mắt, “Cậu bé hái dâu.”

Biểu cảm Diệp Chuyết Hàn khẽ nhúc nhích.

Kỳ Lâm: “Hửm?”

Diệp Chuyết Hàn: “Còn cậu là cậu bé hái nấm.”

Kỳ Lâm cạn lời, đánh một cái lên bả vai hắn, “Đừng có gây chuyện với người có sinh nhật.”

Đánh hơi mạnh, Diệp Chuyết Hàn vốn đang nghiêng người, trọng tâm bị mất, có xu hướng ngã ra.

Kỳ Lâm ngơ, bên cạnh đều là dâu tây, Diệp Chuyết Hàn ngã xuống thì dâu tây này đều xong đời!

Kỳ Lâm duỗi tay liều mạng cấp tốc kéo Diệp Chuyết Hàn về.

Dâu tây được cứu nhưng lực nghiêng gây ngã vẫn không mất đi, hai người ngã nhào ra đất, cuối cùng không biết là ai che chở cho ai, khoảng cách gần như vậy, mùi dâu tây thoang thoảng, Diệp Chuyết Hàn tiện thể hôn lên môi cậu.

Diệp Vân Sơn vất vả bắt được một con cá ném vào thùng nước của Diệp Linh Tranh, Diệp Linh Tranh lại đang vươn cổ nhìn về phía vườn dâu tây, “Bọn họ không phải đang hái dâu tây sao?”

Diệp Vân Sơn cũng nhìn sang.

Diệp Linh Tranh lại nói: “Hái kiểu gì mà nằm ra đất luôn rồi?”

Diệp Vân Sơn yên lặng quay lại hỏi, “Muốn ăn cá vị gì?”

Diệp Linh Tranh ngẫm nghĩ vài giây, “Vị chanh của người Thái.”

Kỳ Lâm bị hôn đến ngạt thở, nâng đầu gối lên đẩy Diệp Chuyết Hàn ra, ánh mắt trời chiếu chói mắt, “Diệp Chuyết Hàn.”

“Ừm?” Ngón cái Diệp Chuyết Hàn vuốt ve mặt cậu, giọng điệu lười biếng và quyến luyến.

“Dưới lưng tôi toàn là đất, chui hết vào trong quần áo.” Kỳ Lâm khó khăn tìm cách khống chế, dùng giọng điệu gần như làm nũng nói chuyện với Diệp Chuyết Hàn.

Diệp Chuyết Hàn nói: “Không sao. Vỗ vỗ một lúc là được.”

“Ngày hôm qua anh còn chê tôi bốc mùi. Anh còn đẩy tôi ra.” Kỳ Lâm nói, “Bây giờ lại không chê người tôi toàn là đất?”

Diệp Chuyết Hàn lại hôn cậu thêm một lúc nữa, “Không chê.”

“Nhưng tôi muốn tắm rửa.” Kỳ Lâm cười khẽ, “Ca ca, đưa em đến phòng tắm của anh để tắm rửa đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện