“Vậy nên là…” Kỳ Lâm ngồi xổm cạnh kệ bếp, ánh mắt vui sướng khi thấy người gặp họa, “Thực ra cậu chưa từng dùng nồi áp suất?”
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
Gà mang về từ Tinh Nhứ Than đã tan bớt đá, chặt thành từng miếng, luộc sơ, măng cũng đã ngâm xong, mọi thứ đều ổn thỏa, lại mắc kẹt ở giai đoạn dùng nồi áp suất.
Hiện tại nồi áp suất đã được sử dụng rộng rãi, không còn chỉ ở thành phố mới có, khi nhìn thấy ở Tinh Nhứ Than Kỳ Lâm còn cảm thấy thật vi diệu. Tuy rằng ngày thường hai thiếu niên đều biết tự nấu cơm nhưng chưa từng dùng thử nồi áp suất.
Thậm chí Kỳ Lâm còn cảm thấy thứ này sẽ phát nổ, lúc Diệp Chuyết Hàn bật bếp lên, cậu tránh qua một bên, bịt kín lỗ tai.
Diệp Chuyết Hàn cũng không tốt hơn cậu là bao, nhìn chằm chằm nồi áp suất một lát, “ung dung” tắt bếp.
“Cậu vui sướng khi người gặp họa cái gì?” Diệp Chuyết Hàn cạn lời nhìn Kỳ Lâm, “Tôi không biết dùng nồi áp suất làm cậu phấn khích như vậy sao?”
Kỳ Lâm vui vẻ, “Lần trước tôi hỏi cậu có biết dùng không, cậu nói biết. Hóa ra là cậy mạnh thôi!”
Diệp Chuyết Hàn: “Tôi chưa từng nói là tôi biết.”
Kỳ Lâm: “Giống như trước nay cậu chưa từng nói cậu tên là Diệp Hạo Long?”
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
“Không vấn đề gì, dù sao hiện tại cũng là cậu mất mặt.” Kỳ Lâm cười ha ha nói: “Long à, trên thế giới này cuối cùng cũng có thứ cậu không biết làm!”
Diệp Chuyết Hàn đổ nấm và măng vào nồi gà, “Cậu cứ ở đó mà hả hê đi.”
Kỳ Lâm: “Khửa khửa khửa!”
Diệp Chuyết Hàn lạnh lùng nói, “Dù sao người không có ăn cũng là cậu.”
Nụ cười của Kỳ Lâm cứng đờ, nửa ngày sau mới nói, “Tôi vui sướng khi người gặp họa là chính tôi?”
“Giờ mới nhận ra à?” Ngữ khí của Diệp Chuyết Hàn có một tia nuông chiều, khi nói chuyện đã tìm được một cái hũ bằng sành.
Kỳ Lâm vội vàng sáp vào, “Chúng ta không dùng nồi áp suất nữa?”
“Cải tiến cái này thành nồi nấu.” Diệp Chuyết Hàn nói, “Tuy tốn thời gian hơn nhưng có lẽ cảm giác vẫn thế.”
Kỳ Lâm rất muốn nói, món gà hầm ở Tinh Nhứ Than là dùng nồi áp suất nấu, đổi nồi áp suất thành hũ sành, hương vị vẫn vậy thì cũng không thể có cảm giác ngồi trên bờ biển hóng gió há to miệng ăn gà được.
Nhưng bây giờ cũng không có cách nào tốt hơn, ai bảo cậu và Diệp Chuyết Hàn đều sợ hãi không dám đụng vào nồi áp suất chứ? Nấu bằng hũ mất quá nhiều thời gian, Kỳ Lâm lấy bài tập ra làm, cung kính dâng giấy nháp và bút lên, rất có phong thái diễn kịch nói: “Ca ca, mời ngài. Có yêu cầu gì cứ phân phó. Tiểu nhân sẽ làm tùy tùng cho ngài, thề sống chết không chối từ!”
Diệp Chuyết Hàn dùng đuôi bút chọc nhẹ vào trán cậu, cười: “Cậu lố quá rồi đó!”
“Học tập là một hoạt động thần thánh, thỉnh giáo đại thần ngài cũng là một sự kiện thần thánh.” Vẻ mặt Kỳ Lâm đầy chính nghĩa nói, “Vậy nên tôi cho rằng, chúng ta phải tiến hành một nghi thức cảm*!”
(*nghi thức cảm: là phương thức dùng để biểu đạt nội tâm tình cảm một cách trực tiếp nhất – baidu)
Diệp Chuyết Hàn vô dục vô cầu trải qua 17 năm cũng không biết “nghi thức cảm” là gì. Nghe vậy, hắn khựng lại, ánh mắt như hồ nước bị gió nhẹ thổi qua, dần dần yên tĩnh lại, “Nghi thức cảm?”
“Xong, ngài có thể bắt đầu.” Kỳ Lâm thủ thế “mời”, “Nghi thức đã kết thúc, bây giờ là thời gian giải đề của ngài.”
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
Tại sao cái gì cũng do cậu quyết định?
Trung học Nhạc Thành có một truyền thống dạy học đó là lớp 10 sẽ được học trước nội dung của lớp 11. Kỳ Lâm mang đến toàn là đề khó sử dụng kiến thức của lớp 11, còn có vài đề thi cũ. Diệp Chuyết Hàn giải ra xong giảng lại, thời gian được rút ngắn đi rất nhiều.
Tuy rằng Kỳ Lâm khá thông minh nhưng nghe cách giải của người khác vẫn cần quá trình tiêu hóa hơn tự mình giải, vậy nên cứ xong một câu cậu lại muốn đi xem gà hầm thế nào rồi thì nghe Diệp Chuyết Hàn ngồi bên cạnh nói: “Giải xong rồi, tới đây nghe.”
Kỳ Lâm: “…..”
Đến eo tôi còn chưa duỗi xong!
Diệp Chuyết Hàn xoay bút, “Hửm?”
“Ca, thương lượng với anh chuyện này chút!” Kỳ Lâm chân thành ngồi trên ghế, chắp tay trước ngực, “Câu tiếp theo ngài giải chậm xíu, ngài quá nhanh, tôi không theo kịp!”
Diệp Chuyết Hàn vô tình bóc trần, “Cậu không theo kịp hay là muốn chơi?”
Kỳ Lâm: “…Đệt!”
Diệp Chuyết Hàn ngoắc tay, “Tới đây nghe.”
Lại giảng xong một câu nữa, Kỳ Lâm ca thán: “Ca, ngài thực sự quá nhanh, đàn ông không thể nhanh như vậy được!”
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
Lời vừa ra khỏi miệng Kỳ Lâm đã hối hận. Cậu và hội Trần Tiến Tư thường hay đùa kiểu đó, đều là nam sinh mà, tuổi ngang nhau nên ít để bụng chuyện gì, nhưng lại là lần đầu tiên nói với Diệp Chuyết Hàn như vậy.
Tiểu Long ca là quý tử nhà hào môn, nhỡ đâu không thích nghe những câu như thế?
Kỳ Lâm vội vàng sửa lời, “Ca, tôi sai rồi!”
Nói xong, ghế bị nghiêng, cơ thể mất trọng tâm ngã ngồi xuống đất.
Khi bò dậy, cậu thấy khóe môi và đuôi lông mày của Diệp Chuyết Hàn còn chưa tan hết ý cười.
Đầu tháng bảy, lớp vẽ sở thích của Mỹ Viện chính thức khai giảng, Tưởng Việt vẫn còn tham gia trại hè ở thủ đô – thực ra là lớp huấn luyện đặc biệt, tháng chín khai giảng mới quay về. Kỳ Lâm đi học vẽ không có vị tiểu huynh đệ bên cạnh thì lại có ca ca, tan học là chạy lên tầng cao nhất chờ Diệp Chuyết Hàn, sau đó là ra cửa nam ăn cơm.
Lúc trước Diệp Chuyết Hàn ăn nửa tô mì lạnh đã bị đau bụng nhưng bây giờ có thể ăn cơm chiên xiên nướng mà không hề bị sao.
Nhưng Kỳ Lâm lại hơi áy náy.
Tiểu Long ca của cậu trước kia là khách quý của “nhà hàng Hoàng Gia”, bây giờ lại chỉ có thể đi cùng cậu ăn quán ven đường.
“Long à…”
Vừa nghe thấy một tiếng này tay cầm đũa của Diệp Chuyết Hàn hơi run lên, biết tên nhóc kia lại bắt đầu rồi.
“Nếu cậu ăn không quen thì nhất định phải nói cho tôi biết, đừng cố chịu đựng.” Biểu cảm của Kỳ Lâm như đang đóng phim, tiện thể gắp một miếng thịt xông khói đặt vào đĩa của Diệp Chuyết Hàn.
Diệp Chuyết Hàn buồn cười nhìn khuôn mặt sinh động của cậu.
“Đây là miếng thịt mà tôi thích nhất.” Kỳ Lâm nói, “Nếu cậu ăn không quen thì có thể trả nó lại cho tôi.”
Vừa nói Kỳ Lâm vừa đẩy đĩa mình sang, lại nhìn Diệp Chuyết Hàn gắp miếng thịt bỏ vào miệng.
Kỳ Lâm: “….”
“Tôi cũng thích.” Diệp Chuyết Hàn nói.
Kỳ Lâm: “Okay!”
Tháng 7 tháng 8 là thời điểm nóng nhất trong năm ở Nhạc Thành, mỗi ngày sau khi ăn cơm xong Kỳ Lâm phải chạy tới quán tạp hóa mua nước có ga vị quýt ướp lạnh, mình một chai Diệp Chuyết Hàn một chai. Có hôm phát hiện tiền mang theo chỉ đủ mua một chai, vì thế cậu đưa chai duy nhất kia cho Diệp Chuyết Hàn.
Diệp Chuyết Hàn đứng chờ bên ngoài, không biết là cậu không đủ tiền, “Sao lại không gọi tôi?”
“Hôm nay tôi không muốn uống.” Vừa nói xong thì Kỳ Lâm nuốt ực một ngụm nước bọt.
Trong mắt Diệp Chuyết Hàn lóe sáng.
Cuối cùng, chai nước quýt có ga này vẫn về tay Kỳ Lâm.
Lớp vẽ học vào ban ngày, từ thứ hai đến thứ sáu, hai ngày cuối tuần được nghỉ ngơi.
Bởi vì cuối kỳ vừa rồi Kỳ Lâm đạt được hạng 33 mà bây giờ áp lực rất lớn, mỗi ngày đi học ở Mỹ Viện không chỉ mang theo dụng cụ vẽ tranh mà còn rất nhiều bài tập, lúc rảnh sẽ tới thư viện phía nam ngồi.
Mỹ Viện có hai thư viện. Thư viện ở phía nam là thư viện cũ, rất ít sinh viên đến, cực kỳ yên tĩnh.
Kỳ Lâm thích nơi này lại không đơn thuần là do yên tĩnh.
Thư viện tuy đã cũ nhưng được thiết kế rất đẹp, có một đại sảnh, kệ sách sát mặt tường, sách ở trên cùng phải dùng thang hình tam giác leo lên mới lấy được.
Bên cạnh giá sách đặt một cái bàn lớn, có thể ngồi ít nhất hai mươi người nhưng bình thường chỉ có mỗi Kỳ Lâm ngồi làm toán.
Mà khi cậu làm toán thì Diệp Chuyết Hàn sẽ ngồi trên thang đọc sách.
Ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, khắc họa dấu vết của thời gian trên giá sách.
“Tiểu Long ca.” Kỳ Lâm mất hai mươi phút vẫn chưa xong một câu, đành xin trợ giúp từ Diệp Chuyết Hàn.
Nhưng khi cậu xoay người nhìn về phía giá sách, tầm mắt bị đóng băng.
Người mà cậu tìm đang rảnh rỗi ngồi trên thang đọc sách, chân dài miên man, hơi cúi đầu, trong tay là một quyển sách bìa cứng. Nghe cậu gọi liền ngẩng đầu lên, thần sắc ôn hòa nhìn cậu, giống như một tác phẩm điêu khắc tuyệt diệu.
Có lẽ ve bên ngoài quá ồn, có lẽ cảnh tượng trước mặt rất có cảm giác nghệ thuật, cậu đột nhiên sững sờ, quên mất lý do mình tìm Diệp Chuyết Hàn.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí và ánh sáng như biến thành một dòng nước dịu dàng mềm mại chảy xuôi giữa không trung.
Một lát sau, Diệp Chuyết Hàn khép sách lại, “Hả?”
“A…” Kỳ Lâm khó khăn hồi phục tinh thần, cảm thấy mặt và vành tai đang nóng lên, tim đập nhanh, “Cậu…”
Đầu óc cậu hỗn loạn, không biết mình đang bị làm sao, một loại cảm xúc xa lạ ấp ủ trong ngực, giống như có một đóa hoa mùa hè muốn nở bung ra.
Một tay Diệp Chuyết Hàn chống lên thang, nhảy xuống, “Giải không ra?”
Tầm mắt Kỳ Lâm ngẩn ngơ dính lên người Diệp Chuyết Hàn, nhìn người kia bước từng bước về phía mình, trái tim như bị thứ gì đó siết chặt.
Diệp Chuyết Hàn đứng bên cạnh, nhìn cậu nghiêm túc, vài giây sau đặt sách lên bàn, kéo ghế dựa ra, “Tôi xem thử.”
Kỳ Lâm hít sâu mấy lần, nghe tiếng bút xoẹt xoẹt trên giấy nháp, cuối cùng cũng chậm rãi bình tĩnh lại, nhưng tâm tư lại còn còn cách nào tập trung vào đề toán nữa.
Hôm nay Diệp Chuyết Hàn ăn mặc rất đơn giản, áo sơ mi trắng quần tây đen, chuyên chú tính toán, đường cong sườn mặt vô cùng hoàn mỹ.
Kỳ Lâm nhìn thái dương của hắn, nhìn xuống mũi, môi, cằm, xuống chút nữa là hầu kết xinh đẹp.
“Cách làm của cậu không sai nhưng tính ở bước thứ hai sai rồi.” Diệp Chuyết Hàn quay mặt sang, đối mặt với ánh mắt nóng rực chưa kịp thu hồi của Kỳ Lâm.
“À, à!” Ngực Kỳ Lâm căng thẳng, nhanh chóng nhìn về phía giấy nháp.
Cách làm của Diệp Chuyết Hàn đơn giản hơn cậu rất nhiều. Trong khoảng thời gian này mỗi ngày cậu phải theo đuổi suy nghĩ của thiên tài, xem bản nháp cũng có thể hiểu nhanh hơn.
Nhưng bây giờ cậu xem kiểu gì cũng không hiểu, càng xem trong lòng càng hoảng hốt.
Không biết qua bao lâu, Diệp Chuyết Hàn nói: “Cậu mất tập trung.”
Lỗ tai Kỳ Lâm nóng rực.
Là cậu không tập trung, cậu thất thần.
Nhưng vì sao cậu lại thất thần?
Còn không phải là vì… là vì…
Lòng bàn tay Kỳ Lâm ra đầy mồ hôi, làm ướt cây bút trong tay.
Mắt nhìn vào đề nhưng trong đầu chỉ có hình ảnh vừa rồi Diệp Chuyết Hàn ngồi ở trên thang cạnh giá sách.
Cậu nghĩ, một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời chính là như vậy. Cậu học vẽ tranh, tương lai sẽ là một nghệ thuật gia, mà nghệ thuật gia khi nhìn thấy một tuyệt phẩm trong lòng không thể không hưng phấn.
Nhưng mà nghệ thuật gia sẽ đỏ mặt vì một tác phẩm nghệ thuật sao?
“Kỳ Lâm.” Diệp Chuyết Hàn lại hô một tiếng.
Kỳ Lâm hít vào một hơi thật sâu, đồng tử ẩm ướt vì cảm xúc mãnh liệt.
Diệp Chuyết Hàn nhíu mày, “Cậu làm sao vậy?”
*** Hết chương 76
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
Gà mang về từ Tinh Nhứ Than đã tan bớt đá, chặt thành từng miếng, luộc sơ, măng cũng đã ngâm xong, mọi thứ đều ổn thỏa, lại mắc kẹt ở giai đoạn dùng nồi áp suất.
Hiện tại nồi áp suất đã được sử dụng rộng rãi, không còn chỉ ở thành phố mới có, khi nhìn thấy ở Tinh Nhứ Than Kỳ Lâm còn cảm thấy thật vi diệu. Tuy rằng ngày thường hai thiếu niên đều biết tự nấu cơm nhưng chưa từng dùng thử nồi áp suất.
Thậm chí Kỳ Lâm còn cảm thấy thứ này sẽ phát nổ, lúc Diệp Chuyết Hàn bật bếp lên, cậu tránh qua một bên, bịt kín lỗ tai.
Diệp Chuyết Hàn cũng không tốt hơn cậu là bao, nhìn chằm chằm nồi áp suất một lát, “ung dung” tắt bếp.
“Cậu vui sướng khi người gặp họa cái gì?” Diệp Chuyết Hàn cạn lời nhìn Kỳ Lâm, “Tôi không biết dùng nồi áp suất làm cậu phấn khích như vậy sao?”
Kỳ Lâm vui vẻ, “Lần trước tôi hỏi cậu có biết dùng không, cậu nói biết. Hóa ra là cậy mạnh thôi!”
Diệp Chuyết Hàn: “Tôi chưa từng nói là tôi biết.”
Kỳ Lâm: “Giống như trước nay cậu chưa từng nói cậu tên là Diệp Hạo Long?”
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
“Không vấn đề gì, dù sao hiện tại cũng là cậu mất mặt.” Kỳ Lâm cười ha ha nói: “Long à, trên thế giới này cuối cùng cũng có thứ cậu không biết làm!”
Diệp Chuyết Hàn đổ nấm và măng vào nồi gà, “Cậu cứ ở đó mà hả hê đi.”
Kỳ Lâm: “Khửa khửa khửa!”
Diệp Chuyết Hàn lạnh lùng nói, “Dù sao người không có ăn cũng là cậu.”
Nụ cười của Kỳ Lâm cứng đờ, nửa ngày sau mới nói, “Tôi vui sướng khi người gặp họa là chính tôi?”
“Giờ mới nhận ra à?” Ngữ khí của Diệp Chuyết Hàn có một tia nuông chiều, khi nói chuyện đã tìm được một cái hũ bằng sành.
Kỳ Lâm vội vàng sáp vào, “Chúng ta không dùng nồi áp suất nữa?”
“Cải tiến cái này thành nồi nấu.” Diệp Chuyết Hàn nói, “Tuy tốn thời gian hơn nhưng có lẽ cảm giác vẫn thế.”
Kỳ Lâm rất muốn nói, món gà hầm ở Tinh Nhứ Than là dùng nồi áp suất nấu, đổi nồi áp suất thành hũ sành, hương vị vẫn vậy thì cũng không thể có cảm giác ngồi trên bờ biển hóng gió há to miệng ăn gà được.
Nhưng bây giờ cũng không có cách nào tốt hơn, ai bảo cậu và Diệp Chuyết Hàn đều sợ hãi không dám đụng vào nồi áp suất chứ? Nấu bằng hũ mất quá nhiều thời gian, Kỳ Lâm lấy bài tập ra làm, cung kính dâng giấy nháp và bút lên, rất có phong thái diễn kịch nói: “Ca ca, mời ngài. Có yêu cầu gì cứ phân phó. Tiểu nhân sẽ làm tùy tùng cho ngài, thề sống chết không chối từ!”
Diệp Chuyết Hàn dùng đuôi bút chọc nhẹ vào trán cậu, cười: “Cậu lố quá rồi đó!”
“Học tập là một hoạt động thần thánh, thỉnh giáo đại thần ngài cũng là một sự kiện thần thánh.” Vẻ mặt Kỳ Lâm đầy chính nghĩa nói, “Vậy nên tôi cho rằng, chúng ta phải tiến hành một nghi thức cảm*!”
(*nghi thức cảm: là phương thức dùng để biểu đạt nội tâm tình cảm một cách trực tiếp nhất – baidu)
Diệp Chuyết Hàn vô dục vô cầu trải qua 17 năm cũng không biết “nghi thức cảm” là gì. Nghe vậy, hắn khựng lại, ánh mắt như hồ nước bị gió nhẹ thổi qua, dần dần yên tĩnh lại, “Nghi thức cảm?”
“Xong, ngài có thể bắt đầu.” Kỳ Lâm thủ thế “mời”, “Nghi thức đã kết thúc, bây giờ là thời gian giải đề của ngài.”
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
Tại sao cái gì cũng do cậu quyết định?
Trung học Nhạc Thành có một truyền thống dạy học đó là lớp 10 sẽ được học trước nội dung của lớp 11. Kỳ Lâm mang đến toàn là đề khó sử dụng kiến thức của lớp 11, còn có vài đề thi cũ. Diệp Chuyết Hàn giải ra xong giảng lại, thời gian được rút ngắn đi rất nhiều.
Tuy rằng Kỳ Lâm khá thông minh nhưng nghe cách giải của người khác vẫn cần quá trình tiêu hóa hơn tự mình giải, vậy nên cứ xong một câu cậu lại muốn đi xem gà hầm thế nào rồi thì nghe Diệp Chuyết Hàn ngồi bên cạnh nói: “Giải xong rồi, tới đây nghe.”
Kỳ Lâm: “…..”
Đến eo tôi còn chưa duỗi xong!
Diệp Chuyết Hàn xoay bút, “Hửm?”
“Ca, thương lượng với anh chuyện này chút!” Kỳ Lâm chân thành ngồi trên ghế, chắp tay trước ngực, “Câu tiếp theo ngài giải chậm xíu, ngài quá nhanh, tôi không theo kịp!”
Diệp Chuyết Hàn vô tình bóc trần, “Cậu không theo kịp hay là muốn chơi?”
Kỳ Lâm: “…Đệt!”
Diệp Chuyết Hàn ngoắc tay, “Tới đây nghe.”
Lại giảng xong một câu nữa, Kỳ Lâm ca thán: “Ca, ngài thực sự quá nhanh, đàn ông không thể nhanh như vậy được!”
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
Lời vừa ra khỏi miệng Kỳ Lâm đã hối hận. Cậu và hội Trần Tiến Tư thường hay đùa kiểu đó, đều là nam sinh mà, tuổi ngang nhau nên ít để bụng chuyện gì, nhưng lại là lần đầu tiên nói với Diệp Chuyết Hàn như vậy.
Tiểu Long ca là quý tử nhà hào môn, nhỡ đâu không thích nghe những câu như thế?
Kỳ Lâm vội vàng sửa lời, “Ca, tôi sai rồi!”
Nói xong, ghế bị nghiêng, cơ thể mất trọng tâm ngã ngồi xuống đất.
Khi bò dậy, cậu thấy khóe môi và đuôi lông mày của Diệp Chuyết Hàn còn chưa tan hết ý cười.
Đầu tháng bảy, lớp vẽ sở thích của Mỹ Viện chính thức khai giảng, Tưởng Việt vẫn còn tham gia trại hè ở thủ đô – thực ra là lớp huấn luyện đặc biệt, tháng chín khai giảng mới quay về. Kỳ Lâm đi học vẽ không có vị tiểu huynh đệ bên cạnh thì lại có ca ca, tan học là chạy lên tầng cao nhất chờ Diệp Chuyết Hàn, sau đó là ra cửa nam ăn cơm.
Lúc trước Diệp Chuyết Hàn ăn nửa tô mì lạnh đã bị đau bụng nhưng bây giờ có thể ăn cơm chiên xiên nướng mà không hề bị sao.
Nhưng Kỳ Lâm lại hơi áy náy.
Tiểu Long ca của cậu trước kia là khách quý của “nhà hàng Hoàng Gia”, bây giờ lại chỉ có thể đi cùng cậu ăn quán ven đường.
“Long à…”
Vừa nghe thấy một tiếng này tay cầm đũa của Diệp Chuyết Hàn hơi run lên, biết tên nhóc kia lại bắt đầu rồi.
“Nếu cậu ăn không quen thì nhất định phải nói cho tôi biết, đừng cố chịu đựng.” Biểu cảm của Kỳ Lâm như đang đóng phim, tiện thể gắp một miếng thịt xông khói đặt vào đĩa của Diệp Chuyết Hàn.
Diệp Chuyết Hàn buồn cười nhìn khuôn mặt sinh động của cậu.
“Đây là miếng thịt mà tôi thích nhất.” Kỳ Lâm nói, “Nếu cậu ăn không quen thì có thể trả nó lại cho tôi.”
Vừa nói Kỳ Lâm vừa đẩy đĩa mình sang, lại nhìn Diệp Chuyết Hàn gắp miếng thịt bỏ vào miệng.
Kỳ Lâm: “….”
“Tôi cũng thích.” Diệp Chuyết Hàn nói.
Kỳ Lâm: “Okay!”
Tháng 7 tháng 8 là thời điểm nóng nhất trong năm ở Nhạc Thành, mỗi ngày sau khi ăn cơm xong Kỳ Lâm phải chạy tới quán tạp hóa mua nước có ga vị quýt ướp lạnh, mình một chai Diệp Chuyết Hàn một chai. Có hôm phát hiện tiền mang theo chỉ đủ mua một chai, vì thế cậu đưa chai duy nhất kia cho Diệp Chuyết Hàn.
Diệp Chuyết Hàn đứng chờ bên ngoài, không biết là cậu không đủ tiền, “Sao lại không gọi tôi?”
“Hôm nay tôi không muốn uống.” Vừa nói xong thì Kỳ Lâm nuốt ực một ngụm nước bọt.
Trong mắt Diệp Chuyết Hàn lóe sáng.
Cuối cùng, chai nước quýt có ga này vẫn về tay Kỳ Lâm.
Lớp vẽ học vào ban ngày, từ thứ hai đến thứ sáu, hai ngày cuối tuần được nghỉ ngơi.
Bởi vì cuối kỳ vừa rồi Kỳ Lâm đạt được hạng 33 mà bây giờ áp lực rất lớn, mỗi ngày đi học ở Mỹ Viện không chỉ mang theo dụng cụ vẽ tranh mà còn rất nhiều bài tập, lúc rảnh sẽ tới thư viện phía nam ngồi.
Mỹ Viện có hai thư viện. Thư viện ở phía nam là thư viện cũ, rất ít sinh viên đến, cực kỳ yên tĩnh.
Kỳ Lâm thích nơi này lại không đơn thuần là do yên tĩnh.
Thư viện tuy đã cũ nhưng được thiết kế rất đẹp, có một đại sảnh, kệ sách sát mặt tường, sách ở trên cùng phải dùng thang hình tam giác leo lên mới lấy được.
Bên cạnh giá sách đặt một cái bàn lớn, có thể ngồi ít nhất hai mươi người nhưng bình thường chỉ có mỗi Kỳ Lâm ngồi làm toán.
Mà khi cậu làm toán thì Diệp Chuyết Hàn sẽ ngồi trên thang đọc sách.
Ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, khắc họa dấu vết của thời gian trên giá sách.
“Tiểu Long ca.” Kỳ Lâm mất hai mươi phút vẫn chưa xong một câu, đành xin trợ giúp từ Diệp Chuyết Hàn.
Nhưng khi cậu xoay người nhìn về phía giá sách, tầm mắt bị đóng băng.
Người mà cậu tìm đang rảnh rỗi ngồi trên thang đọc sách, chân dài miên man, hơi cúi đầu, trong tay là một quyển sách bìa cứng. Nghe cậu gọi liền ngẩng đầu lên, thần sắc ôn hòa nhìn cậu, giống như một tác phẩm điêu khắc tuyệt diệu.
Có lẽ ve bên ngoài quá ồn, có lẽ cảnh tượng trước mặt rất có cảm giác nghệ thuật, cậu đột nhiên sững sờ, quên mất lý do mình tìm Diệp Chuyết Hàn.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí và ánh sáng như biến thành một dòng nước dịu dàng mềm mại chảy xuôi giữa không trung.
Một lát sau, Diệp Chuyết Hàn khép sách lại, “Hả?”
“A…” Kỳ Lâm khó khăn hồi phục tinh thần, cảm thấy mặt và vành tai đang nóng lên, tim đập nhanh, “Cậu…”
Đầu óc cậu hỗn loạn, không biết mình đang bị làm sao, một loại cảm xúc xa lạ ấp ủ trong ngực, giống như có một đóa hoa mùa hè muốn nở bung ra.
Một tay Diệp Chuyết Hàn chống lên thang, nhảy xuống, “Giải không ra?”
Tầm mắt Kỳ Lâm ngẩn ngơ dính lên người Diệp Chuyết Hàn, nhìn người kia bước từng bước về phía mình, trái tim như bị thứ gì đó siết chặt.
Diệp Chuyết Hàn đứng bên cạnh, nhìn cậu nghiêm túc, vài giây sau đặt sách lên bàn, kéo ghế dựa ra, “Tôi xem thử.”
Kỳ Lâm hít sâu mấy lần, nghe tiếng bút xoẹt xoẹt trên giấy nháp, cuối cùng cũng chậm rãi bình tĩnh lại, nhưng tâm tư lại còn còn cách nào tập trung vào đề toán nữa.
Hôm nay Diệp Chuyết Hàn ăn mặc rất đơn giản, áo sơ mi trắng quần tây đen, chuyên chú tính toán, đường cong sườn mặt vô cùng hoàn mỹ.
Kỳ Lâm nhìn thái dương của hắn, nhìn xuống mũi, môi, cằm, xuống chút nữa là hầu kết xinh đẹp.
“Cách làm của cậu không sai nhưng tính ở bước thứ hai sai rồi.” Diệp Chuyết Hàn quay mặt sang, đối mặt với ánh mắt nóng rực chưa kịp thu hồi của Kỳ Lâm.
“À, à!” Ngực Kỳ Lâm căng thẳng, nhanh chóng nhìn về phía giấy nháp.
Cách làm của Diệp Chuyết Hàn đơn giản hơn cậu rất nhiều. Trong khoảng thời gian này mỗi ngày cậu phải theo đuổi suy nghĩ của thiên tài, xem bản nháp cũng có thể hiểu nhanh hơn.
Nhưng bây giờ cậu xem kiểu gì cũng không hiểu, càng xem trong lòng càng hoảng hốt.
Không biết qua bao lâu, Diệp Chuyết Hàn nói: “Cậu mất tập trung.”
Lỗ tai Kỳ Lâm nóng rực.
Là cậu không tập trung, cậu thất thần.
Nhưng vì sao cậu lại thất thần?
Còn không phải là vì… là vì…
Lòng bàn tay Kỳ Lâm ra đầy mồ hôi, làm ướt cây bút trong tay.
Mắt nhìn vào đề nhưng trong đầu chỉ có hình ảnh vừa rồi Diệp Chuyết Hàn ngồi ở trên thang cạnh giá sách.
Cậu nghĩ, một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời chính là như vậy. Cậu học vẽ tranh, tương lai sẽ là một nghệ thuật gia, mà nghệ thuật gia khi nhìn thấy một tuyệt phẩm trong lòng không thể không hưng phấn.
Nhưng mà nghệ thuật gia sẽ đỏ mặt vì một tác phẩm nghệ thuật sao?
“Kỳ Lâm.” Diệp Chuyết Hàn lại hô một tiếng.
Kỳ Lâm hít vào một hơi thật sâu, đồng tử ẩm ướt vì cảm xúc mãnh liệt.
Diệp Chuyết Hàn nhíu mày, “Cậu làm sao vậy?”
*** Hết chương 76
Danh sách chương