Thủ đô, giữa mùa hè.

“Thầy Quý.” Kỳ Lâm bưng một cái bình thủy tinh đi vào phòng trà, nước trà màu đỏ nhạt, bên ngoài phủ một tầng hơi nước mỏng.

Cách lúc cậu rời khỏi Nhạc Thành đã qua một tháng.

Ban đầu quyết định đánh thức ký ức trong nửa tháng nhưng trong quá trình Diệp Chuyết Hàn lại lo lắng cho năng lực tiếp nhận của cậu không đủ mà kéo dài thời gian, đến bây giờ cậu đã nhớ lại toàn bộ nhờ sự trợ giúp của Quý Chiêu Quân.

Chuyện Diệp Chuyết Hàn lo lắng không xảy ra. Khi cậu biết chuyện mà Kỳ Văn Củ và Thôi Y làm với mình, cùng với khoảng thời gian tiếp nhận 24 đợt trị liệu lại cực kỳ bình tĩnh, trầm mặc thật lâu rồi thở dài, “Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao trong một thời gian dài luôn gặp ác mộng, vì sao lúc nghe tin bọn qua đời lại cảm thấy thoải mái.”

Nếu là đau, người có thể làm cậu đau chỉ có Diệp Chuyết Hàn.

“Cảm giác hôm nay thế nào?” Quý Chiêu Quân mỉm cười hỏi.

Giữa mùa hè tuy rất nóng nhưng biệt thự ở trên núi, phòng trà rất mát mẻ.

Kỳ Lâm khoác một chiếc áo len mỏng dài đến đầu gối, ngồi xếp bằng trên tấm nệm, “Tôi cảm thấy không có vấn đề gì.”

Trong quá trình khôi phục kí ức, Quý Chiêu Quân cho cậu dùng một lượng thuốc vừa phải, vừa giúp cậu nhanh chóng lấy lại ký ức, vừa giúp cậu khống chế cảm xúc.

Thuốc có tác dụng phụ nhỏ. Một đoạn thời gian đầu uống thuốc cậu liên tục mất ngủ và rơi vào trạng thái trầm cảm nhẹ, phải có Diệp Chuyết Hàn ôm mới có thể ngủ một lúc.

Thật may là cậu đã trải qua được.

“Vậy là tốt rồi.” Quý Chiêu Quân gật đầu, tầm mắt nhìn sang bình nước thủy tinh, “Đây là?”

Kỳ Lâm rót nước ra hai ly, cười nói: “Ngài nếm thử xem?”

Quý Chiêu Quân nhận lấy, ngửi được một mùi hương ngọt ngào nồng đậm, “Trà táo đỏ?”

Kỳ Lâm không đợi khách thử trước, tự uống hơn nửa ly, “Còn có cả hoa hồng.”

“Hồng trà táo đỏ.”Quý Chiêu Quân uống một ngụm, giữa mày hơi nhăn.

Kỳ Lâm nói: “Hình như ngài không thích?”

Quý Chiêu Quân buông ly, buồn bực nói: “Quá ngọt.”

Ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng trà, bao một vòng xung quanh Kỳ Lâm.

Lúc cậu cười, đáy mắt như sáng lên, “Để tôi đổi cho ngài ly khác.”

“Không cần đâu.” Quý Chiêu Quân nói, “Lát nữa tôi có cuộc họp, sắp phải đi rồi.”

Kỳ Lâm đứng lên, trịnh trọng nói lời cảm ơn, “Thầy Quý, hơn một tháng này cảm ơn ngài đã quan tâm.”

Quý Chiêu Quân lắc đầu, thở dài: “Nếu muốn cảm ơn thì cậu nên cảm ơn chính mình.”

Lát sau, Quý Chiêu Quân lại cười: “Còn có Chuyết Hàn.”

Kỳ Lâm đi cùng Quý Chiêu Quân ra khỏi phòng trà, mắt nhìn về phía nhà chính, “Tôi đi gọi anh ấy xuống.”

Quý Chiêu Quân ngăn lại, “Nó có việc bận thì cứ để nó bận đi, về sau còn rất nhiều cơ hội gặp nhau. Cậu tiễn tôi là được rồi.”

Khu biệt thự rộng kinh người, xe tới đón Quý Chiêu Quân không vào bên trong mà cố tình dừng ở ngoài cổng lớn.

Nhưng mà khắp nơi trong khu này đều là phong cảnh, đi vài bước coi như giải sầu.

Kỳ Lâm biết Quý Chiêu Quân sắp xếp như vậy là có chuyện muốn nói riêng với mình.

Quả nhiên, qua một hồi tiếng chuông truyền ra từ trong núi, Quý Chiêu Quân nói: “Tôi gặp Chuyết Hàn vào năm cậu ấy đến thủ đô học.”

Tim Kỳ Lâm đột nhiên thắt lại.

“Khi đó nó không giống bây giờ, rất cao nhưng lại rất gầy, có cảm giác một trận gió cũng có thể thổi nó bay đi.” Quý Chiêu Quân chậm rãi nói, “Khi đó tôi mới về nước, ở trong nước không có thanh danh gì, người tới tìm tôi không nhiều lắm. Lúc nó đột nhiên tìm tới phòng khám của tôi còn dọa tôi nhảy dựng.”

Kỳ Lâm hỏi: “Khi đó anh ấy rất tiều tụy, rất đáng thương sao?”

“Đúng vậy. Nếu nó không lấy thẻ sinh viên và chứng minh thư ra chứng minh thân phận thì tôi còn tưởng nó tới tìm trợ giúp xã hội.” Quý Chiêu Quân cười, “Tôi nhìn một cái là biết, ha, thằng nhóc này là con trai của Diệp Hải Đình.”

Trong lòng Kỳ Lâm đã có một đáp án nhưng vẫn hỏi lại: “Nguyên nhân anh ấy đi tìm ngài là…”

Ngữ khí Quý Chiêu Quân trầm xuống, “Nó nói, hy vọng tôi có thể giúp nó trở thành một người bình thường.”

Kỳ Lâm vô thức siết chặt tay.

“Nó nói nó đã xem qua tư liệu về tôi, biết tôi có nhiều thành tựu trên phương diện ký ức và tâm lý, chỉ là do mới về nước nên ít người biết đến.” Quý Chiêu Quân nheo mắt lại, nhìn về phía núi rừng xanh biếc, dường như đang nhớ lại hình ảnh một thiếu niên bất lực của mười mấy năm trước, “Nhiều năm như vậy, tôi đã tiếp xúc với vô số người cần tôi giúp đỡ, nó là người duy nhất chủ động tới tìm tôi một mình, không có người theo bên cạnh, nó đeo một cái balo, cô độc, hơi vội vàng. Khi nó nói nó là một người không bình thường, tôi cảm thấy rất đau lòng.”

Kỳ Lâm cúi đầu, hốc mắt nóng lên.

“Tôi nói với nó, cậu không phải là người không bình thường, chỉ hơi đặc biệt so với người bình thường một chút.” Dừng vài giây, Quý Chiêu Quân nói tiếp: “Nó lại nói với tôi, nó phải khắc phục toàn bộ tính cách vốn có từ khi sinh ra mới có thể trở nên mạnh mẽ.”

“Anh ấy…” Kỳ Lâm không nói nên lời.

“Thực ra những đứa trẻ giống nó tôi đã gặp không ít. Bọn họ thích ở trong thế giới của riêng mình, cắt đứt liên hệ với xã hội, đó chính là cách sống mà họ cảm thấy thoải mái nhất.” Quý Chiêu Quân nói, “Tôi hỏi nó, vì sao nhất định phải thay đổi, nó nói, nó muốn tìm một người.”

Kỳ Lâm đè tay lên mắt.

Quý Chiêu Quân nói: “Người như bọn họ, thoát ra khỏi thế giới của mình là một chuyện rất khó khăn. Nó đã nỗ lực nhiều hơn cả trong việc học. Tôi tận mắt nhìn nó từ một nam sinh âm trầm kiệm lời trở thành một Diệp tổng quản lý sản nghiệp của Diệp gia, thực sự là một kì tích.”

Kỳ Lâm nhẹ nhàng gật đầu.

Quý Chiêu Quân quay mặt đi, “Chúng tôi đã nói chuyện với nhau một lần trước khi nó xuất ngoại du học, khi đó nó vẫn không nói nhiều như cũ nhưng tính cách đã thay đổi rất nhiều. Ngoài nó trên tay tôi cũng có vài đứa trẻ tình huống tương tự nhưng trạng thái đều không tốt được bằng nó. Rõ ràng tôi mới là bác sĩ nhưng lại hỏi nó vì sao. Cậu có đoán được nó trả lời tôi như thế nào không?”

Kỳ Lâm lau qua khóe mắt, “Anh ấy nói thế nào?”

“Nó nói, nó may mắn hơn những đứa trẻ kia một chút.” Quý Chiêu Quân cười, “Bởi vì cổ tay của nó bị quấn một sợi dây, là do cậu – người nó muốn tìm về – quấn lên. Có một người ở thế giới bên ngoài kéo nó nên nó mới không có cách nào tiếp tục nhốt mình ở bên trong.”

Kỳ Lâm ngẩng đầu, hít sâu một hơi, nhìn ánh nắng chiếu qua lá cây, một lúc lâu sau vẫn không thể lấy lại bình tĩnh.

“Tôi rất vui vì có thể giúp đỡ hai người.” Quý Chiêu Quân đứng cạnh cửa xe, “Quay về đi. Chuyết Hàn bận xong không tìm thấy cậu lại lo lắng.”

Kỳ Lâm trở lại phòng trà, bình hồng trà táo đỏ đã hết lạnh.

Cậu không khát nước nhưng cổ họng lại rất khó chịu, uống gần hết số trà còn lại trong bình.

Quý Chiêu Quân nói, trà này quá ngọt.

Trước kia Kỳ Hãn cũng bảo uống không ngon.

Nghĩ lại thì, thực ra những người uống thử hồng trà táo đỏ của cậu đều cảm thấy chẳng ra gì, không phải quá ngọt thì cũng là hương vị kỳ quái.

Ngoại trừ Diệp Chuyết Hàn.

Năm đó là lần đầu và cũng là lần duy nhất cậu mời Diệp Chuyết Hàn vào nhà, mời Diệp Chuyết Hàn một cốc hồng trà táo đỏ ướp lạnh tự pha.

Biểu cảm lúc đó của Diệp Chuyết Hàn…

Cậu chống cằm nghĩ, thực ra Diệp Chuyết Hàn không có biểu cảm gì, là cậu tự nhận định Diệp Chuyết Hàn rất thích.

Là cậu tự buộc lên cổ tay Diệp Chuyết Hàn một sợi dây.

Bật cười, trong mắt lại toàn nước mắt.

Cậu không muốn nước mắt chảy ra, dọn dẹp phòng trà, lên kế hoạch làm việc, sau đó tới nhà chính tìm Diệp Chuyết Hàn.

Hơn một tháng này bọn họ cùng nhau làm việc trong biệt thự phong cách Nhật Bản này. Cậu thì còn ổn, bộ mô hình mới của thiết kế “Đầy Sao” được tung ra thị trường vào đầu hè, doanh số tăng mạnh, việc tuyền truyền và quảng bá có Cố Nhung và đoàn đội chuyên nghiệp của Nhạc Đình phụ trách, cậu chỉ là giám đốc thiết kế của Xuất Tẩu, công việc trước mắt chỉ là giám sát những sản phẩm đang thiết kế, tất nhiên còn có việc quản lý tài khoản weibo.

Diệp Chuyết Hàn bận hơn nhiều.

Bởi vì không yên tâm để cậu một mình ở nhà, Diệp Chuyết Hàn có thể không ra ngoài thì không ra ngoài, nhưng có quá nhiều công việc cần hắn quyết định. Ban ngày Diệp Chuyết Hàn muốn phụ trợ Quý Chiêu Quân giúp cậu khôi phục ký ức, buổi tối sợ cậu ngủ không được, ngủ rồi lại gặp ác mộng nên ôm cậu trấn an, công việc chồng chất thành núi, chỉ có thể tranh thủ chút ít thời gian nghỉ ngơi để xử lý.

Rất nhiều lần cậu nhìn thấy đôi mắt Diệp Chuyết Hàn đầy tơ máu mở cuộc họp qua video.

Một tuần trước, ký ức của cậu đã khôi phục hơn một nửa, sự ỷ lại của tâm lý và thân thể vào Diệp Chuyết Hàn càng thêm rõ ràng, tình huống mất ngủ và gặp ác mộng đã giảm đi. Diệp Chuyết Hàn có thể nửa đêm lén dậy rời đi làm việc.

Cậu tỉnh lại, bên cạnh không có người sẽ tự đi tới thư phòng tìm kiếm.

Cậu biết mình không nên quấy rầy Diệp Chuyết Hàn nhưng có thể là do vừa tỉnh lại, lý trí bị tình cảm đánh bại, cậu nhẹ tay nhẹ chân đến gần Diệp Chuyết Hàn, đẩy máy tính bảng trên đùi Diệp Chuyết Hàn ra, tự mình ngồi lên.

Diệp Chuyết Hàn bất ngờ, sau đó sẽ dùng “phát tình” để trêu cậu.

Lúc trước cậu sẽ rống lên phản bác nhưng bây giờ cậu lại hùa theo Diệp Chuyết Hàn: “Đúng vậy, em đang phát tình.”

Ánh mắt Diệp Chuyết Hàn dịu dàng nhìn cậu.

Cậu hôn Diệp Chuyết Hàn, sau đó nói nhỏ bên tai hắn: “Ca ca, anh có muốn cắn em một cái không?”

Chuyện bất ngờ đánh úp này chỉ có thể làm lúc nửa đêm, ban ngày không làm được, cậu là một ông chủ nhỏ, cũng có công việc phải làm.

Nhóm chat của phòng làm việc Xuất Tẩu rất náo nhiệt, mọi người tuy rằng đã đoán được doanh số của thiết kế “Đầy Sao” sẽ rất tốt nhưng không ngờ lại cao như vậy, vượt xa những thiết kế truyền thống của Nhạc Đình, trên mạng nhận lời khen như nước, qua nửa tháng nữa doanh số sẽ đạt đỉnh.

Mấy ngày trước Cố Nhung đã phát tiền thưởng cho mọi người, các nhóm rất phấn khích, đẩy mạnh thiết kế các sản phẩm mình đang phụ trách.

Kỳ Lâm phát vài bao lì xì vào nhóm chat, thu hoạch được một đống lớn meme [Ba ba cát tường.jpg].

Kỳ Lâm tắt nhóm chat đi, mở thư mục Tiểu Mỹ Long trên máy tính.

Bộ sản phẩm quan trọng tiếp theo của Xuất Tẩu, thiết kế Tiểu Mỹ Long.

Trên màn hình là một bản phác thảo sừng Tiểu Mỹ Long có đính ngôi sao, cậu định để mô hình này làm một mô hình hiếm, nhưng bây giờ trong đầu lại có nhiều ý tưởng hơn.

Một khi tập trung vẽ tranh thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, ánh hoàng hôn xuyên qua rừng trúc xào xạc bên ngoài.

Kỳ Lâm buông bút, muốn lên weibo lướt một chút.

Sau khi tung ra bộ sản phẩm mùa hè, weibo Xuất Tẩu-Tiểu Kỳ lại tăng thêm một lượng fan mới, mỗi lần cậu lên weibo đều sẽ nhận được một lượng lớn tin nhắn bày tỏ tình yêu.

Người thổ lộ thay đổi liên tục nhưng có một vị bạn cũ luôn thời thời khắc khắc xoát độ tồn tại, đó chính là “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh”.

Hơn một tháng đánh thức ký ức, một mặt nhờ Quý Chiêu Quân dẫn đường, một mặt nhờ Diệp Chuyết Hàn kể chuyện.

24 đợt trị liệu kia không xóa bỏ hoàn toàn ký ức của Kỳ Lâm, chỉ là bị phong ấn, khi Kỳ Lâm dựa vào sự trợ giúp để nhớ lại thì những hình ảnh trong quá khứ hiện ra rất rõ ràng.

Diệp Chuyết Hàn nói rất nhiều, những chuyện Kỳ Lâm biết hoặc không biết, chỉ không hề nhắc đến “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh”.

Tài khoản này chỉ là muốn cổ vũ Kỳ Lâm gây dựng sự nghiệp, có lẽ Diệp Chuyết Hàn cảm thấy ngay từ đầu phủ lên một lớp da người hâm mộ thì vẫn có thể tiếp tục khoác nó.

Nhưng mà nguyên nhân quan trọng hơn là “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” nói quá nhiều câu hài hước. Kỳ Lâm đọc bình luận của “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh”, vừa xem vừa cười.

“Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” vốn là một fans rất kiềm chế nhưng sau khi sự việc hắt nước bẩn xảy ra, fan của cậu tăng mạnh, khu bình luận náo nhiệt hơn rất nhiều, “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” không dám ngồi im, học những fans khác mỗi ngày thổ lộ với cậu, mỗi ngày gọi cậu là “ca ca”, mỗi ngày thổi cầu vồng thí.

Cậu cười đến nhũn cả tim.

Lớp áo khoác “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” này không thể tiếp tục mặc nữa. Thần tiên ca ca của cậu sao có thể tùy tiện gọi người khác là ca ca ở trên mạng? Diệp Chuyết Hàn tắt máy tính bảng, xoa nhẹ giữa lông mày, nghe thấy tiếng di động rung rì rì, là di động hắn chuyên dùng để theo dõi weibo của Kỳ Lâm.

Hắn hơi bất ngờ, trên màn hình là tin nhắn của Kỳ Lâm gửi tới.

[Xuất Tẩu-Tiểu Kỳ]: Ca ca? Mỗi ngày anh gọi ai là ca ca đó?

Lời tác giả:

Diệp Long Long: …Trời ơi!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện