Mạnh Tuyên nhìn ngoài cửa sổ, lúc này đã sớm qua giữa hè, mắt thấy sẽ nhập thu, nhưng khí trời vẫn là rất nóng, trên mặt hồ còn có du khách chơi thuyền tới lui, nước trong cạn tạo nên vòng vòng sóng lăn tăn nhìn qua tâm tình thoải mái.

Quý Tử Hàn nháy cũng không nháy mắt nhìn y, người này nói xong những lời này sau đó thì đưa mắt nhìn sang một bên, ánh sáng đáy mắt ngược lại mảy may không đổi, đáy lòng của gã hơi có chút cảm giác nặng trĩu, trầm mặc hồi lâu mới dựa về phía sau, nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt, “Người kia thật khiến người ta ước ao …”

Mạnh Tuyên không đáp, vẫn như cũ nhìn ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy khí trời sáng sủa mặt hồ sạch sẽ, khiến người ta có loại xung động muốn đi tản bộ, y quay đầu lại, “Cậu còn việc gì không?”

Quý Tử Hàn vẫn nhắm hai mắt, giọng nói thật thấp, “Có,” gã hít sâu một hơi trợn mắt nhìn y, “Còn có một vấn đề tôi vẫn luôn không nghĩ ra.”

Mạnh Tuyên gật đầu, “Hỏi.”

“Anh có biết thái độ của anh đối Tả An Tuấn cùng đối với người khác là không giống nhau hay không?” Quý Tử Hàn thẳng thắn theo dõi y, không buông tha bất kỳ một biều tình khả nghi nào của y, “Anh nói anh yêu người kia, nhưng anh cũng nói qua anh vì Tả An Tuấn sẽ mua người giết người, nếu như đến lúc đó sự việc đã bại lộ chính anh cũng sẽ bị liên luỵ theo, vì cậu ta làm đến mức đó đáng không?”

“Đáng.” Biểu cảm Mạnh Tuyên vẫn như cũ rất nhạt, nói xong không chậm trễ chút nào, nói xong khoé miệng dường như còn nổi lên một chút ý cười, ánh sáng trong đôi mắt phượng cũng phiêu xa chút.

Làm người ta cảm thấy rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng lại chạm không tới tay.

Cho tới bây giờ đều không thuộc về gã … Quý Tử Hàn đột nhiên cảm giác được có chút không thể nhịn được nữa, không khỏi đứng dậy thốt ra, “Vì sao?” Sắc mặt của gã có chút khó coi, tay chống trên mép bàn nắm lấy gắt gao, sức lực lớn tới ngay cả móng tay đều lật ra, nhưng gã lại giống như hồn nhiên không hay, “Vì sao cậu ta có thể tôi không thể?”

Mạnh Tuyên giương mắt nhìn gã, ý cười nơi khoé miệng vẫn chưa có hoàn toàn biến mất, nhìn qua vẫn như cũ rất xa xôi, “Cậu không cần biết.” Y nhẹ giọng mở miệng, cầm lấy ly rượu trên bàn quơ quơ, nhợt nhạt uống một ngụm rượu, cảm giác cổ mùi vị chua cay từ họng tan ra, nồng nặc tuyệt nhiên, “Mục đích hôm nay tôi đã đạt được, những thứ khác sẽ không thay đổi, chỉ cần cậu không hề đối với cậu ấy ra tay chúng ta sau này vẫn là bạn bè, như vậy đi, đi trước.” Y nói xong liền đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, lúc lướt qua thì còn chợt nghe được giọng nói như đinh đóng cột của gã, “Tôi sẽ không buông tha anh.”

“Cùng tôi không quan hệ,” Mạnh Tuyên ngừng lại, nhưng không có xoay người, y nhìn cửa treo chuông gió, chuông nhỏ kia được chế tạo bằng sắt bởi vì niên đại đã lâu mà có chút rỉ sắt, nhưng vang lên vẫn thanh thuý êm tai như cũ, y hơi nghiêng đầu, “Giống như lời tôi nói, anh ấy còn yêu tôi hay không cùng tôi có yêu anh ấy hay không không liên quan, giống như vậy, cậu yêu tôi hay không cùng tôi không có liên quan gì, tôi cậu giống nhau ở chỗ đều yêu rất sâu, khác ở chỗ là từ lâu tôi đã nhận rõ sự thật, mà cậu hiển nhiên còn chưa.”

Quý Tử Hàn xoay người nhìn y, “Có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ.” Mạnh Tuyên hiển nhiên không muốn nói thêm nữa, nhấc chân đi ra phía ngoài, Quý Tử Hàn bắt lại cổ tay của y, “Tuyên.” Ánh mắt của gã rất trầm, bên trong ẩn chưa tâm tình vô cùng nồng nhiệt, Mạnh Tuyên lạnh nhạt cùng gã đối diện, dường như đang đợi lời kế tiếp của gã, cổ họng của gã căng chặc, hiểu dây dưa tiếp sẽ chọc giận y, liền cứng rắn ép mình buông tay, “Không có việc gì, anh trên đường … Cẩn thật một chút.”

“Biết rồi.” Mạnh Tuyên từ bên cạnh gã đi qua trực tiếp đi ra quán bar, theo bờ sông đi thẳng, y an tĩnh nhìn cảnh sắc trước mắt, cổ họng đang nóng như lửa vẫn chưa biến mất, khiến y trong lúc nhất thời có chút ngất xỉu. Thật ra Quý Tử Hàn nói không sai, y yêu người nọ quá lâu, lâu tới sớm đã thành một bộ phận trong cuộc đời không thể chia tách, nếu như lúc trước tất cả ngoài ý muốn cũng không xảy ra y cũng không biết hiện giờ sẽ là kết quả gì, chẳng qua có một chút cũng có thể khẳng định, nếu như bọn họ còn cùng một chỗ, người nọ nghe được câu nói vừa rồi nhất định sẽ không khách khí nắm cằm y qua hôn lên, cuối cùng lại nhướng mi coi thường nhìn Quý Tử Hàn, thẳng đến đem người nọ nhìn xanh cả mặt mới lôi kéo tay y rời khỏi, ngay cả nửa câu cũng không đáng nói.

Mạnh Tuyên nghĩ không khỏi nở nụ cười, người nọ chính là bá đạo cuồng dã như vậy, nếu như có thể nhanh lên một chút cùng hắn gặp lại thì tốt biết bao … Y chậm rãi đi về phía trước, quán bar này ngay đường trung tâm thành phố, qua con sông trước mắt này chính là đoạn đường phồn hoa, y cũng không chuẩn bị đi lấy xe, mà là đi không mục đích khắp xung quanh, mà đúng lúc này y nghe được giọng nói phía trước, vui vẻ quen thuộc, “Tuyên, thật là đúng lúc a.”

Y giương mắt nhìn lại, chỉ thấy đường quốc lộ đối diện đứng hai người vô cùng quen thuộc, một người trong đó vừa hướng y vung móng vuốt vừa vui vẻ chuẩn bị chạy tới, hiện giờ chính là thời gian nhộn nhịp, xe cộ tới lui rất nhiều, Mạnh Tuyên sợ cậu có gì sơ xuất theo bản năng đi về phía trước hai bước, đi tới lối đi bộ. Mà giờ lúc này đèn xanh vừa sáng lên, trên ngã ba bên cạnh có một chiếc xe có rèm che vốn là muốn tăng tốc vội xông qua trước khi đèn đổi, hiện giờ không kịp giảm tốc độ, dứt khoát xông lên, ai ngờ đúng lúc này phía trước đi tới một người trẻ tuổi.

Tiếng kèn chói tai và tiếng thắng xe trong nháy mắt vang lên bên tai, Mạnh Tuyên bỗng nhiên quay đầu, y hiện giờ thật ra vẫn có thể tránh thoát, nhưng y nhìn xe trước mắt lại vẫn như cũ không nhúc nhích đứng tại chỗ. Thời gian trong giây lát đó bị kéo dài vô tận, dường như những điều trên đường quốc lộ kia cả tiếng động ồn ào cũng như nước chảy từ bên người lướt qua thật nhanh, dần dần ngay cả chiếc xe gào thét trước mắt đối với y cũng từ từ trở nên bạc màu biến mất, toàn bộ thế giới liền chỉ còn lại y một mình.

—— Tuyên.

—— Hửm? —— Chúng ta đến làm giao ước đi …

—— Giao ước gì?

—— Giao ước … Mặc kệ chúng ta ai sẽ rời đi trước thế giới này người còn lại cũng không nhất định tự sát, phải mang theo phần người còn lại sống thật tốt, phóng phóng khoáng khoáng, tự do không gò bó, hạnh phúc trải qua một đời, mà người vận may không tốt chết trước người kia phải ở bờ sông Tam Đồ chờ, chờ người sống vui vẻ sống hết một đời tới tìm đến, nắm tay cùng nhau qua sông, vì người đó giải thích những người và việc mà người đó không có cơ hội nhìn thấy, tựa như người đó cũng sống một lần vậy, được không?

… Được.

Khoé miệng Mạnh Tuyên không khỏi nổi lên một chút ý cười, ánh mắt kia gần như ôn nhu.

Ầy, em rốt cuộc chơi đủ rồi, là không phải có thể … Đi gặp anh?

Trước tiên nói cho tốt, em cũng không phải là tự sát, cho nên anh không thể trách em.

Y theo bản năng nhắm nghiền hai mắt, ý cười nơi khoé miệng rất thoải mái, giống như đang ở trong cảnh tượng tốt đẹp. Mà đúng lúc này cơ thể bị một lực cực mạnh nhào tới, cùng y song song té trên mặt đất, loáng thoáng nhớ lại mười năm trước cũng từng xuất hiện qua loại tình cảnh này, y không khỏi cả người run lên, thốt ra, “Hiên Viên …”

Sau một chốc giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, tràn đầy lo lắng, “Tuyên, Tuyên, anh không sao chứ? Tuyên!”

Y trợn mắt, gương mặt phóng đại của Tả An Tuấn lập tức trưng ra xuất hiện ở trước mắt, y ngẩn ngơ, đẩy cậu ra, “Ai cho cậu cứu tôi?” Giọng điệu của y rất cứng nhắc, mang theo một chút thẹn quá thành giận.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Tuyên đối với cậu như vậy, Tả An Tuấn cũng là ngẩn ngơ, trong lúc nhất thời không biết phản ứng thế nào. Bản thân Mạnh Tuyên cũng biết giọng điệu của bản thân y rất kém, y hít sâu một hơi, chậm rãi đứng lên, “Tôi không sao, các người tiếp tục chơi.”

“Tuyên!” Mà lúc này lại có giọng nói vang lên, y ngẩng đầu, chỉ thấy Quý Tử Hàn mặt tái nhợt đã chạy tới với y, gã vừa ở quán bar ngồi một lúc lâu mới đi lấy xe rời khỏi, hiện giờ vừa lúc chạy đến chỗ rẽ, một màn kia đương nhiên thấy được, gã lúc đó chỉ cảm thấy máu cả người từ thân trong nháy mắt rút đi, tay chân lạnh lẽo, cũng làm tốt chuẩn bị phải lái xe đi đụng chiếc xe kia nhưng lại thấy Tả An Tuấn xông lại cứu y, lúc này mới vội vàng ngừng xe đi qua, “Anh không sao chứ?” Gã nắm lấy bờ vai của y, lên tiếng còn mang theo một chút run, “Thế nào không biết tránh, ngốc rồi sao?!”

Biểu cảm của Mạnh Tuyên rất lạnh nhạt, ánh mắt gợn sóng không sợ hãi, chỉ nói câu “Tôi không sao” hoàn toàn không chuẩn bị trả lời vấn đề phía sau của gã, Quý Tử Hàn nhìn dáng vẻ của y, lại hồi tưởng cảnh vừa rồi, không khỏi lui về sau một bước, đáy lòng thê lương một mảnh, “Anh mới vừa rồi là … Cố ý?”

Mạnh Tuyên trầm mặc nhìn gã, không nói lời nào. Quý Tử Hàn không khỏi lui một bước, sắc mặt cũng trắng một phần. Gã biết rất nhiều việc, biết chuyện xưa của người này, biết người này vài năm trước đây không có cởi mở như hiện giờ vậy, biết người này có chút … khuynh hướng tự sát.

Nhưng gã vốn cho là y đã tốt rồi, sau khi bọn họ xa nhau gã quan sát ba năm, nghĩ không thành vấn đề mới về nước tiếp tục triển khai theo đuổi, mà hiện giờ xem ra lại cũng không phải như vậy, nói như thế người này có thể trở nên cởi mở chắc là vì Tả An Tuấn.

—— tôi bảo đảm nếu cậu lại không buông tay, kết quả đạt được tuyệt đối không như cậu muốn.

Gã lại lui về phía sau một bước, rốt cuộc biết người này tại sao lại đối Tả An Tuấn khác biệt như vậy, biết người này đã từng nói những lời kia đại diện cho cái gì, cũng biết câu vừa rồi kia trong quán bar “Cậu không cần biết” đại diện cho cái gì. Thật ra nói không chừng là Mạnh Tuyên vô cùng tán thành gã đi giết Tả An Tuấn, đợi được sát thủ tới sẽ liều mạng của mình đi bảo vệ, tốt nhất có thể tạo thành giết lầm, như vậy là y có thể xuống phía dưới tìm người kia.

Tìm người tâm tâm niệm niệm kia …

—— tôi cậu giống nhau ở chỗ đều yêu rất sâu, khác ở chỗ là tôi nhận rõ sự thật từ lâu, mà cậu hiển nhiên vẫn chưa.

Quý Tử Hàn chợt đưa tay bưng kín mặt, người này từ đầu đến cuối đều nghĩ chết … Gã lại cố gắng thế nào cũng không thể đem y từ nơi đó kéo trở về …

“Tôi từ bỏ …” Gã trầm mặc hồi lâu mới từ răng nặn ra vài chữ, mấy chữ này nhẹ vô cùng, trộn lẫn khàn khàn, tuyệt vọng cùng với mùi vị nước mắt, “Tôi từ bỏ … Tôi không hề cùng anh nói chuyện yêu đương gì nữa … Chỉ cần … Chỉ cần trông coi anh là tốt rồi … Chỉ cần anh có thể còn sống … Là tốt rồi …”

Ánh sáng dưới đáy mắt Mạnh Tuyên loé lên một cái, mắt phượng hẹp dài nổi lên một chút thê lương, y không khỏi khẽ nhắm mắt. Quý Tử Hàn nói xong câu kia sau đó liền yên lặng xoay người hướng trở về, bóng lưng nhìn qua tràn đầy cô độc tuyệt vọng, tay gã vẫn là không có từ trên mặt bỏ ra, nhưng từng bước một lại đi vô cùng kiên định, không chậm trễ chút nào.

Tả An Tuấn nhìn gã đi xa, lúc này mới đưa mắt nhìn sang Mạnh Tuyên, người này chẳng biết lúc nào cũng mở mắt ra nhìn về phía Quý Tử Hàn, ánh mắt kia rất xa xôi, mặc dù không có tâm tình gì nhưng đã khôi phục như thường, cậu không khỏi thử dò xét kêu một tiếng, “Tuyên.”

Mạnh Tuyên hơi hoàn hồn, đối với cậu cười nhạt một chút, sờ sờ đầu của cậu, “Tôi không sao, các người tiếp tục chơi, tôi đi về.” Y nói xong cũng không nhìn phản ứng của cậu, một mình đi về phía trước.

Tả An Tuấn vẫn là không yên lòng, ngẩng đầu nhìn Doãn Mạch, “Mạch, chúng ta không chơi, cùng anh ấy cùng nhau trở về chứ?”

Doãn Mạch trầm mặc gật đầu, anh đem chuyện mới vừa rồi thu hết vào đáy mắt, con ngươi màu lam đậm không chứa tâm tình nhìn người trước mắt, chẳng suy nghĩ gì. Tả An Tuấn đã bước nhanh chạy tới, cười hì hì nói cùng y. Mạnh Tuyên khôi phục rất nhanh, chỉ chốc lát sau lại là dáng vẻ như xưa, tâm tình vui vẻ một lần nữa hiện về, y ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, khoé miệng nổi lên một nụ cười thoải mái.

Hình như … Vẫn chưa tới lúc gặp mặt a …

“Cậu không phải muốn đi chơi?” Mạnh Tuyên cười nhìn cậu, “Vừa vặn tôi cũng không có việc, cùng nhau đi.”

“A, đương nhiên được!” Tả An Tuấn tự nhiên không ý kiến, thấy y khôi phục như thường liền thần thái cũng tung bay, vội vàng lôi kéo y đi, Doãn Mạch trầm mặc theo sau lưng, nghe bọn họ thảo luận nơi đi, mà điện thoại di động đúng lúc này vang lên, anh lấy ra nhìn một chút, là thủ hạ gởi tới, trên đó viết tư liệu Mạnh Tuyên đã đặt ở trong phòng ngủ của anh. Anh trả lời một tiếng “Tốt” liền thủ điện thoại, trầm mặc nhìn Mạnh Tuyên, nghĩ thầm anh đêm nay là có thể biết người này rốt cuộc trải qua thứ gì.

Mấy người họ đang bên ngoài chơi đến khuya mới trở về, sau khi Tả An Tuấn trở về liền vào phòng tắm, mà Doãn Mạch lại trực tiếp đi phòng ngủ, cầm lấy một xấp tư liệu thật dày trên tủ đầu giường, nhìn tỉ mỉ.

Tả An Tuấn từ phòng tắm đi ra liền chuẩn bị ngủ, chẳng qua cậu ở trên giường lăn nửa ngày vẫn không buồn ngủ chút nào, nhưng có vết xe đổ cậu biết hiện giờ nên làm như thế nào, liền xoa mắt đi gõ cửa phòng Doãn Mạch. Doãn Mạch lúc này vừa đem tư liệu nhìn xong thu hồi, đang suy nghĩ người này bao lâu có thể sang thì nghe được tiếng gõ cửa, ánh sáng đáy mắt lại mở ra một chút, đứng dậy đi mở cửa, nhìn qua tâm tình không tệ.

Tả An Tuấn cùng anh ở chung lâu đương nhiên có thể nhìn ra điểm ấy, liền tò mò nhìn anh, “Mạch, hình như anh thật vui vẻ a, vì sao?”

Doãn Mạch lạnh nhạt nhìn cậu, vì sao? Đương nhiên là có nguyên nhân, đầu tiên là người này có thể biết đường sang đây, mà thứ hai là anh lập tức thì có thể giải quyết một vật chấn giảm đối thủ mạnh có xu thế tiềm ẩn giữa anh cùng Tả An Tuấn, đương nhiên vui vẻ, chẳng qua anh vẫn sẽ không nói cho người này, chỉ nói, “Tôi nhớ ngày nghỉ của cậu còn một đoạn thời gian mới kết thúc đi?”

“Ừ, vẫn còn hai tuần, làm sao vậy?”

“Ừm, tôi nghĩ tới một nơi chơi vô cùng tốt, muốn mang cậu và Mạnh Tuyên qua đi loanh quanh, đi không?”

“Thật?” Trước mắt Tả An Tuấn sáng ngời, hào hứng trong nháy mắt, lôi kéo anh hỏi đông hỏi tây, “Ở nơi nào? Tên là gì? Có gì tốt để chơi?”

Doãn Mạch cúi đầu nhìn ánh mắt trông suốt của người này, ánh sáng trong con ngươi lại chậm không ít, nói từ từ, “Dạ Mị Thành phố X.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện