Thiều Nguyệt nằm trên giường mà mãi chẳng ngủ được, cô cau mày đứng dậy, nhìn qua Hoa Thiên Cốt ở giường đối diện, cuối cùng lắc đầu thở dài, bắt đầu tĩnh tọa nhập định, cố gắng bình ổn lại những suy nghĩ rối rắm của mình.

Bạch Tử Họa vừa rời khỏi đây thì mấy người đám Nghê Mạn Thiên vội vàng chạy tới, "Tôn thượng ơi, Kiếm tôn và Thiên Cốt thế nào rồi ạ?"

"Họ không sao rồi, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều thì sẽ sớm khôi phục." Bạch Tử Họa đáp.

"Tốt quá! Cốt Đầu và Kiếm tôn không sao rồi." Đường Bảo vui vẻ, Bạch Tử Họa chợt đưa một cái túi gấm cho con bé.

Đường Bảo trầm mặc chốc lát mới nhận cái túi, ngắm nghía một hồi thì cao hứng không thôi, "Đây là túi gấm của Cốt Đầu đó ạ?"

Bạch Tử Họa gật đầu, sau đó chàng biến thành một luồng ánh sáng trắng rời khỏi đảo Bồng Lai. Tử Mạch nhìn lên trời, lẩm bẩm, "Tôn thượng vẫn rất quan tâm chủ nhân."

"Đúng đấy, ta hoàn toàn không thể ngờ được là Tôn thượng sẽ đích thân trị liệu tổn thương cho Thiên Cốt, nếu chỉ trị thương cho mỗi Kiếm tôn thì còn hiểu được, dù sao ngài ấy cũng từng trừng phạt Thiên Cốt nặng nề là thế." Nghê Mạn Thiên có vẻ hơi khó hiểu.

"Là vì sự quyết tâm của chủ nhân khiến Tôn thượng phải nhượng bộ, ngài ấy biết Thiên Cốt rất quan trọng đối với chủ nhân cho nên Tôn thượng không muốn chủ nhân phải đau lòng." Tử Mạch bày tỏ quan điểm.

Nghê Mạn Thiên nhớ lại cảnh tượng Thiều Nguyệt thay Hoa Thiên Cốt chặn lại đinh Tiêu Hồn, nàng cũng có chút hâm mộ, giá như có một sư phụ như Kiếm tôn thì cuộc đời này thực không còn gì đáng để hối tiếc! Nghê Mạn Thiên nhìn về phía căn phòng, "Chúng ta vào đi."

Mọi người vừa vào đã thấy Thiều Nguyệt tĩnh tọa nhập định trên giường, Tử Mạch kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ tiến đến, "Chủ nhân, người không sao rồi chứ ạ?"

Thiều Nguyệt mở mắt, gật đầu, "Ừ, ta không sao rồi, sư huynh đã trị liệu cho ta."

Đường Bảo chạy đến bên giường Hoa Thiên Cốt, thấy nàng vẫn chưa tỉnh thì con bé lo lắng hỏi, "Thế sao Cốt Đầu vẫn chưa tỉnh vậy?"

"Tu vi Tiểu Cốt còn thấp, chưa thể tỉnh nhanh như thế đâu." Thiều Nguyệt giải thích.

"Ồ..." Đường Bảo thất vọng cúi gằm đầu, con bé tiếp tục ngồi bên mép trông cho Hoa Thiên Cốt.

Mấy ngày sau, Thiều Nguyệt vừa tu luyện trị thương tại đảo Bồng Lao, vừa lấy ngọc Viêm Thủy chữa trị cho Hoa Thiên Cốt, Đường Bảo luôn ở bên cạnh để chăm sóc cho nàng, dần dà nàng cũng có dấu hiệu tốt lên, có điều vẫn chưa tỉnh lại. Cho đến khi một tháng trôi qua, Hoa Thiên Cốt mới mở mắt, nàng nhìn căn phòng xa lạ thì quay đầu quan sát thêm vài vòng, lập tức nàng trông thấy Đường Bảo đang ngủ gục bên giường, Hoa Thiên Cốt mỉm cười dịu nhẹ, nàng duỗi tay chọt chọt vào má Đường Bảo.

Đường Bảo đang ngủ thì bỗng nhiên cảm thấy có người đang nghịch mặt mình, nàng khó chịu vẫy vẫy tay hòng xua đuổi cái người phiền phức ấy, thế nhưng chỉ một chốc sau, bàn tay kia lại đưa tới khiến Đường Bảo nổi cơn thịnh nộ, bật đứng dậy, "Ai vậy, là ai, sao lại phiền như thế hả?"

"Ha ha..." Hoa Thiên Cốt che miệng cười.

Đường Bảo nghe thấy tiếng cười của Hoa Thiên Cốt thì mở to hai mắt, sau đó vui vẻ thốt lên, "Cốt Đầu, mẹ tỉnh rồi, cuối cùng mẹ cũng đã tỉnh! Tốt quá!" Sau đó ôm chầm lấy nàng.

Hoa Thiên Cốt bỗng ho, Đường Bảo vội đứng dậy, lo lắng hỏi, "Cốt Đầu à, có phải do con đè lên mẹ không?"

Hoa Thiên Cốt lắc đầu, "Đâu có, tại con tự dưng nhào đến khiến ta giật mình."

"Ha ha," Đường Bảo ngượng ngùng gãi đầu, sau đó như nhớ điều gì, con bé lôi cái túi gấm ra, "Cốt Đầu, nè, đây là Tôn thượng đưa cho con đấy."

Hoa Thiên Cốt nhìn túi gấm, nàng chậm rãi mở nó ra, bên trong vẫn còn lọn tóc nọ, nàng thở phào nhẹ nhõm rồi ôm nó vào ngực, lẩm bẩm, "Sư tôn ơi..."

Đường Bảo nghe thấy Hoa Thiên Cốt gọi Thiều Nguyệt bèn nói, "Cốt Đầu à, Kiếm tôn vẫn luôn lo cho mẹ, bây giờ để con đi báo người rằng mẹ đã tỉnh nhé." Dứt lời cũng chuẩn bị chạy ra ngoài.

Hoa Thiên Cốt cả kinh, nàng vội giữ lấy tay Đường Bảo, tỏ ra khó tin, "Sư tôn... sư tôn cũng ở đây?" Nàng cho rằng mình đã bị đuổi ra khỏi Trường Lưu, đã không còn là đệ tử Trường Lưu thì cũng không còn là đồ đệ của sư tôn, nàng cho rằng mình lại quay về làm một kẻ đơn độc, mãi mãi phải cách xa sư tôn của nàng.

Đường Bảo gật đầu, "Tất nhiên," Sau đó con bé ngồi xuống, hứng thú bừng bừng thuật lại toàn bộ diễn biến câu chuyện sau khi Hoa Thiên Cốt hôn mê bất tỉnh cho nàng nghe, "Cốt Đầu à, mẹ không biết đâu, lúc ấy Kiếm tôn che chở cho mẹ thì ngầu ơi là ngầu, mặc dù khắp người người chỉ toàn thương tích, thế nhưng chẳng có gì có thể ngăn được phong thái kiêu hãnh của người..."

Hoa Thiên Cốt nghe xong bỗng bật cười ngây ngốc, hóa ra nàng vẫn chưa rời xa sư tôn, nàng vẫn còn có thể được ở bên cạnh sư tôn, thật sự quá tốt! Đường Bảo thắc mắc, "Cốt Đầu, mẹ làm sao thế, chẳng lẽ có chỗ nào không được ổn à?"

Hoa Thiên Cốt vẫn cười, sau đó nàng lại chui vào chăn, cười đến run rẩy, dọa Đường Bảo sợ hết hồn, "Toi rồi, không phải Cốt Đầu bị để lại di chứng gì đấy chứ? Không được, mình phải mau đi tìm Kiếm tôn thôi."

Thiều Nguyệt đang tĩnh tọa tu luyện trong rừng trúc bên bờ biển, cô vừa mới thu công, mở mắt ra là đã có thể trông thấy cảnh sắc trước mặt, xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp trúc là biển xanh dậy sóc và bầu trời trong vắt, cô thở dài, "Đảo Bồng Lai quả nhiên là chốn bồng lai tiên cảnh, thật khiến con người ta xao xuyến nhớ mãi không quên, hy vọng Tiểu Cốt nhanh chóng tỉnh dậy để có thể dẫn con bé tới đây ngắm cũng mình."

Thiều Nguyệt nở nụ cười dịu dàng, đột nhiên cô cảm thấy ngọc Viêm Thủy cũng có chút phản ứng, cô đưa tay lên, ngọc Viêm Thủy xuất hiện, cô thắc mắc quan sát nó, ngọc Viêm Thủy đang lóe lên từng đợt ánh sáng, sau đó lại bay đi, Thiều Nguyệt mải mốt đuổi theo.

Sâu trong rừng trúc, giữa một mảnh đất trống trải, Nghê Mạn Thiên diện bộ trang phục toàn thân màu tím của Chưởng môn, tay cầm kiếm không ngừng đưa qua lại, như thuở vẫn còn có người luyện kiếm cùng nàng vậy, nàng khi thì mỉm cười nhìn khoảng không bên cạnh, khi thì lại giao chiến với hư vô, tựa như không phải chỉ mình nàng múa kiếm, mà nàng đang cùng khiêu vũ với một người tâm ý tương thông.

Thiều Nguyệt nhìn viên ngọc Viêm Thủy đang phát sáng trong lòng bàn tay, cô vỡ lẽ, bật cười, sau đó bẻ một cành trúc rồi phi thân tiến đến. Nghê Mạn Thiên cảm thấy có người lại gần bèn xoay người chống đỡ, phát hiện ra đối phương là Kiếm tôn, nàng hơi chần chừ. Song Thiều Nguyệt vẫn nhất mực công kích nàng, cô không hề có ý định dừng tay, Nghê Mạn Thiên hiểu ý Thiều Nguyệt cũng bắt đầu trả đũa, vốn dĩ nàng đã mong sẽ có cơ hội có thể so kiếm cùng Kiếm tôn.

Hai người đấu kiếm trong rừng trúc, hết trận này đến trận khác, bay tới bay lui, đánh đến sảng khoái tràn trề, cuối cùng vẫn là Nghê Mạn Thiên hụt hơi. Nàng chắp tay lại, "Đa tạ Kiếm tôn đã hướng dẫn, Mạn Thiên vô cùng cảm tạ!"

Thiều Nguyệt thu cành trúc lại, "Mạn Thiên à, kiếm pháp của con đã tiến bộ nhiều lắm rồi, có điều..."

Nghê Mạn Thiên thắc mắc nhìn Thiều Nguyệt.

Lời của Thiều Nguyệt lại đầy ẩn ý, "Hình như con đang chờ đợi một người có thể luyện kiếm cùng con?"

"Con..." Mặt Nghê Mạn Thiên đỏ ửng, nàng nhớ đến Sóc Phong, rồi lại buồn bã cúi đầu.

Bấy giờ Thiều Nguyệt mới áy náy đáp, "Mạn Thiên à, chuyện của Sóc Phong, cho ta xin lỗi."

Nghê Mạn Thiên lắc đầu lia lịa, "Kiếm tôn, đây không phải lỗi của người, Sóc Phong đã tự nguyện, vốn dĩ huynh ấy đã là... đã là ngọc Viêm Thủy..."

"Đúng, tuy Sóc Phong chỉ là một mảnh vụn của ngọc Viêm Thủy, nhưng cậu ta đã có ý thức và nhân cách độc lập, thế nên dù cho đã hợp thể, cậu ta cũng sẽ không biến mất." Từ phản ứng vừa rồi của ngọc Viêm Thủy, Thiều Nguyệt hiểu Sóc Phong chắc chắn không nỡ rời xa Mạn Thiên, thế thì nhất định sẽ có một ngày, Sóc Phong sẽ quay trở lại.

"Cái gì ạ?" Nghê Mạn Thiên tiến thêm một bước, nàng kinh ngạc hỏi, "Kiếm tôn, người nói thật ư?"

Thiều Nguyệt gật đầu, cô lấy ra viên ngọc Viêm Thủy, Nghê Mạn Thiên đưa tay định nhận lấy, ai ngờ chưa gì ngọc Viêm Thủy đã bay lên, quay một vòng xung quanh Nghê Mạn Thiên, sau đó lại trở về trong tay Thiều Nguyệt.

Nghê Mạn Thiên không hiểu, "Kiếm tôn, vậy là?"

"Hẳn là Sóc Phong đấy, thằng bé nhớ con." Thiều Nguyệt duỗi tay.

Hốc mắt Nghê Mạn Thiên ươn ướt, nàng nâng hai tay nhận lấy ngọc Viêm Thủy rồi bật nức nở, "Sóc Phong ư? Thật sự là Sóc Phong sao?"

Thiều Nguyệt gật đầu, "Mạn Thiên, ta giao lại ngọc Viêm Thủy cho con giữ, ta nghĩ Sóc Phong cũng rất muốn có thể ở lại bên cạnh con."

"Đa tạ Kiếm tôn!" Nghê Mạn Thiên cảm kích vô cùng, song nàng lại thắc mắc, "Kiếm tôn à, thực sự Sóc Phong có thể quay về ạ?"

Thiều Nguyệt không thể cam đoan, cô vỗ bả vai Nghê Mạn Thiên, "Mạn Thiên à, con phải tin tưởng vào tình cảm giữa con và Sóc Phong, có lẽ sẽ có một ngày, đột nhiên thằng bé sẽ xuất hiện trước mắt con, nhưng... sợ là phải đợi rất lâu."

Nghê Mạn Thiên đáp, "Không sao, chỉ cần biết Sóc Phong vẫn sống thì con đã đủ hài lòng rồi, chỉ cần chúng con còn ở bên nhau, dù không thấy mặt, cũng không sao." Nghê Mạn Thiên ôm ngọc Viêm Thủy thật chặt vào lồng ngực.

Thiều Nguyệt mỉm cười yên tâm, sau đó như nhớ ra điều gì đấy, cô khá là do dự, "Mạn Thiên à, ta có chuyện muốn hỏi con này."

Nghê Mạn Thiên lau ít nước mắt đọng lại, gật đầu, "Vâng, Kiếm tôn hỏi đi."

"Thì là..." Thiều Nguyệt hơi ngại ngùng, "Là..."

Nghê Mạn Thiên thấy Thiều Nguyệt lúng túng mãi chưa chịu mở miệng thì kỳ quái, "Kiếm tôn à, rốt cuộc người muốn hỏi gì thế?"

Cuối cùng Thiều Nguyệt cũng bất chấp hết, "Ta đang muốn hỏi là, cảm giác khi con và Sóc Phong ở bên nhau như thế nào, rốt cuộc thì thế nào mới là yêu thích một ai đó vậy?"

Nghê Mạn Thiên trợn to mắt, nàng kinh ngạc nhìn Thiều Nguyệt, quả thực nàng không dám tin rằng Thượng tôn Trường lưu - Kiếm tôn sẽ có ngày hỏi cái vấn đề này, rồi nàng lại giật mình chỉ tay về phía Thiều Nguyệt, lớn tiếng hỏi, "Kiếm, Kiếm tôn, chẳng lẽ người... thích... thích ai ư?"

Thiều Nguyệt cứng họng, thấy vẻ mặt Nghê Mạn Thiên quá cường điệu thì chẳng biết nói gì cho phải lẽ, cô đành tằng hắng, nghiêm mặt lại đáp, "Tuy tu luyện thì phải thanh tâm quả dục, song nhân gian muôn vàn chân tình, ta cũng tò mò muốn biết một ít."

Nghê Mạn Thiên vẫn hoài nghi, nàng gật đầu, "Ồ, vậy ạ, cũng đúng, sao Kiếm tôn có thể rung động được nhỉ?" Sau đó nàng tỉ mẩn giải thích, "Thích một người, là người sẽ luôn nghĩ về huynh ấy, khi ở bên huynh ấy thì thấy rất vui vẻ, rất hạnh phúc, khi huynh ấy đến gần người, tim người sẽ còn đập nhanh hơn bình thường..."

Thiều Nguyệt cau mày che ngực trái, gần đây quả thật cô có chút suy nghĩ không đúng đắn với Tiểu Cốt, cô còn tưởng rằng tại mình suy nghĩ nhiều, chẳng lẽ thật sự thì... Nghê Mạn Thiên còn đang nói, vừa nghiêng đầu đã trông thấy Thiều Nguyệt che ngực trái, nàng còn cho rằng vết thương của cô lại tái phát bèn vội hỏi, "Kiếm tôn, người làm sao thế, có phải lại thấy đau không?"

"Hả?" Thiều Nguyệt hoàn hồn, "Không sao, không sao hết..."

Bấy giờ Đường Bảo chạy tới, thở hổn hển, "Kiếm, Kiếm tôn, cuối cùng cũng tìm thấy người rồi."

Thiều Nguyệt đỡ lấy Đường Bảo, Nghê Mạn Thiên giúp đỡ cô, Thiều Nguyệt hỏi, "Đường Bảo à, sao thế, không phải con đang ở bên chăm sóc cho Tiểu Cốt sao?"

Đường Bảo mới vừa bình tĩnh lại nay đã rối rít cả lên, "Cốt Đầu, Cốt Đầu, mẹ tỉnh... ai da..." Còn chưa nói xong, Thiều Nguyệt đã biến mất dạng.

"Con còn chưa nói hết mà, Cốt Đầu không được bình thường lắm." Đường Bảo lẩm bẩm.

"Hả?" Nghê Mạn Thiên nghe thấy bèn vội hỏi, "Thiên Cốt không được bình thường ư?"

Đường Bảo hồi tưởng lại, "Đúng, Cốt Đầu vừa tỉnh đã ngồi cười ngây ngô, cô nói xem, có phải do có di chứng để lại hay gì không?"

Nghê Mạn Thiên búng trán Đường Bảo, "Suy nghĩ bậy bạ gì thế? Chúng ta cũng mau tới đó xem đi."

Đường Bảo ai oán che trán lại, "Nha đầu hung dữ kia, ai cho cô đánh đầu ta!" Nghê Mạn Thiên bật cười, nàng xoay người bỏ đi, Đường Bảo tức đến giậm chân rồi cũng bám theo.

Hoa Thiên Cốt lăn tới lăn lui trong chăn, nàng quả đã không thể chịu nổi nữa rồi, nàng hất tung chăn ra, hít một làn khí trong lành, chợt bên tai vang lên tiếng cười, Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu nhìn sang, nàng vui vẻ gọi, "Sư, sư tôn?"

Thiều Nguyệt đến ngồi bên mép giường, giúp Hoa Thiên Cốt vén vài sợi tóc rối, "Ta còn tưởng Tiểu Cốt muốn ủ chăn, mãi không chịu ra ngoài kia."

Má Hoa Thiên Cốt ửng đỏ, nàng cúi đầu không dám nhìn Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt thấy thế bèn lo lắng hỏi, "Tiểu Cốt à, con làm sao thế, có phải có chỗ nào không được thoải mái hay không?" Dứt lời, Thiều Nguyệt nghiêng người đưa tay thử sờ trán Hoa Thiên Cốt.

Mặt Hoa Thiên Cốt lại càng đỏ hơn, nàng lắc bắp, "Sư, sư tôn ơi, Tiểu Cốt còn cho rằng phải rời xa người mãi mãi cơ."

Thiều Nguyệt im lặng chốc lát, "Sẽ không đâu, ta đã hứa với Tiểu Cốt rồi mà, sao có thể nuốt lại được?"

"Nhưng... Trường Lưu thì sao ạ, sư tôn vẫn là Thượng tiên Trường Lưu mà?" Hoa Thiên Cốt bất an.

"Yên tâm đi, còn sư huynh ở đó mà, hơn nữa nếu Trường Lưu xảy ra chuyện gì thì ta sẽ quay lại ngay." Thiều Nguyệt đáp.

Hoa Thiên Cốt bật cười, nàng nghĩ, sư tôn vì mình mà tạm thời rời khỏi Trường Lưu thì trong lòng đầy ắp cảm động, nàng vui vẻ ôm chầm lấy Thiều Nguyệt, không ngừng gọi cô, "Sư tôn ơi, sư tôn, sư tôn..."

Thiều Nguyệt ngẩn người, cô đang định ôm lại Hoa Thiên Cốt thì chợt tay dừng lại, cô nhớ tới những lời Nghê Mạn Thiên vừa nói với mình, có chút do dự. Đương nhiên là cô muốn có thể mãi mãi ở bên Tiểu Cốt, không chỉ vì cô đã dõi theo Tiểu Cốt từ khi nàng còn nhỏ đến khi nàng lớn lớn, mà còn vì cô vốn dĩ đã coi Tiểu Cốt như người thân trong gia đình, song tự lúc nào thứ tình cảm ấy đã dần thay đổi, đến nỗi giờ đây cô lại không biết phải làm gì hay nên làm gì? Nhìn sự dựa dẫm của Tiểu Cốt đối với mình, Thiều Nguyệt cũng chỉ có thể buông xuôi hết mối lo ngại, giấu hết thứ tình cảm kia xuống tận đáy lòng, cô không nỡ phá hỏng tình sư đồ giữa hai người bọn họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện