Sênh Tiêu Mặc đi đi lại lại trong tiên lao, hắn cau mày nhìn bức bình phong che chắn Thiều Nguyệt, ngay cả điệu bộ ung dung phe phẩy quạt trước nay cũng không còn, hắn bất an lẩm bẩm, "Tiểu sư muội à, sao vẫn chưa đi ra vậy?"
Niết ngồi trong tiên lao bình tĩnh mở mắt, "Đâu dễ đến thế, những gì Thiều Nguyệt phải trải qua trong đó còn khó khăn hơn nhiều so với khi độ kiếp thành tiên."
"Cái gì?" Sênh Tiêu Mặc lo lắng, "Rốt cuộc thì tiểu sư muội định làm gì vậy?"
"Cô ta muốn hoàn toàn khống chế Kinh Lôi, đạt tới cảnh giới người kiếm hợp nhất." Niết nhớ về Lôi Hạo.
"Người kiếm hợp nhất ư?" Sênh Tiêu Mặc nhìn Thiều Nguyệt, trên trán cô đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, hơn nữa còn khẽ nhíu mày, tựa hồ cô đang vô cùng đau đớn, Sênh Tiêu Mặc càng trở nên lo âu.
Bấy giờ, một đệ tử Trường Lưu vội chạy vào, "Thế tôn, không xong rồi, Hoa, Thiên, Cốt... Yêu Thần tới!"
Ma Nghiêm xoay người cả kinh, "Hoa Thiên Cốt?" Y không hiểu sao Hoa Thiên Cốt lại tới đây, chẳng lẽ là vì những lời đồn đại kia? Y chắp hai tay sau lưng, nghiêm túc nói, "Đi, đi ra xem thử."
"Vâng." Đệ tử Trường Lưu bám theo Ma Nghiêm đến quảng trường Trường Lưu.
Hoa Thiên Cốt xuất hiện, nhìn Ma Nghiêm trên bậc thang bằng nửa con mắt, lạnh lùng hỏi, "Sư tôn đâu?"
Ma Nghiêm bất mãn với thái độ của Hoa Thiên Cốt, y tức giận nói, "Hoa Thiên Cốt, thái độ của ngươi là sao đấy? Tuy ngươi đã bị trục xuất khỏi Trường Lưu, nhưng chẳng lẽ ngay cả đạo lí tối thiểu là tôn sư trọng đạo ngươi cũng không hiểu ư?"
Hoa Thiên Cốt im lặng chốc lát, nhớ tới Thiều Nguyệt, nàng đành phải thu lại sự tức giận của mình, bình ổn tâm tình bảo, "Xin hỏi Thế tôn, hôm nay sư tôn có còn ở Trường Lưu hay không?"
"Hừ!" Ma Nghiêm nghiêng đầu đáp, "Đúng là mấy ngày trước sư muội đã tới Trường Lưu, bây giờ thì..." Ma Nghiêm nghi ngờ nhìn về phía đệ tử Trường Lưu bên mình.
Đệ tử kia hiểu ý, vội tiến lên thưa, "Bấm Thế tôn, bây giờ Kiếm tôn đang... ở tiên lao..."
"Cái gì?" Ma Nghiêm cả kinh, "Sao sư muội lại ở tiên lao?"
Cơn giận dữ của Hoa Thiên Cốt vừa mới lắng xuống được tí, nay lại sục sôi, nàng phất ống tay áo, một luồng ánh sáng màu hồng thoáng qua, bay hướng tiên lao. Thầm nhủ, quả nhiên bọn họ đã trừng phạt sư tôn rồi, còn nhốt sư tôn vào tiên lao, cho nên đến giờ sư tôn vẫn chưa trở về. Hoa Thiên Cốt không ngừng tự trách, vì thế kiên định nghĩ, sư tôn ơi, Tiểu Cốt tới để đưa người đi đây.
Ma Nghiêm chỉ Hoa Thiên Cốt, bực bội, "Hoa Thiên Cốt, ngươi..." Cuối cùng cũng đành bay theo về phía tiên lao.
Hoa Thiên Cốt vừa đến tiên lao đã trông thấy Thiều Nguyệt bị vây giữa kết giới, nàng tức giận tiến tới, đánh một chưởng lên kết giới, trong nháy mắt, sức mạnh bị kết giới phản kích lại, Hoa Thiên Cốt lùi về đằng sau vài bước, nàng ngẩng đầu kinh ngạc, quả nhiên Kinh Lôi đang lơ lửng ở bên trên, không những vậy còn có cả thanh Mẫn Sinh, hai thanh kiếm đen chéo vào với nhau.
Sênh Tiêu Mặc đến bên Hoa Thiên Cốt, "Thiên Cốt à, tiểu sư muội đang lịch luyện trong không gian hư vô, nó không sao đâu."
Hoa Thiên Cốt nhìn Sênh Tiêu Mặc, thấy hắn không có vẻ gì là dối trá thì trong lòng cũng có chút nghi hoặc, sau đó nàng lại quay lại nhìn Thiều Nguyệt, lo lắng nói, "Sư tôn, không sao ư?"
Bây giờ Sênh Tiêu Mặc cũng chỉ có thể tin tưởng vào Thiều Nguyệt thôi, Hoa Thiên Cốt vừa mới an tâm thì trong kết giới, khóe miệng Thiều Nguyệt đột nhiên ứa máu, sắc màu đỏ thẫm kia khiến cặp mắt Hoa Thiên Cốt đau nhói, tròng mắt nàng cũng chuyển màu, một làn gió lạnh thổi tới khiến mái tóc của nàng phiêu lãng, tựa như tu la chốn địa ngục vậy.
Sênh Tiêu Mặc nhận ra điểm bất thường, hắn vội tiến tới, "Thiên Cốt..."
"Aaaa..." Hoa Thiên Cốt hét lên, tiên lao rung chuyển dữ dội, đánh bay Sênh Tiêu Mặc ra khỏi đây, Niết quan sát dáng vẻ mê muội của Hoa Thiên Cốt bèn thầm nghĩ, vẫn phải đi đến bước này hay sao? Ma Nghiêm vừa đến bên ngoài tiên lao đã thấy toàn bộ tiên lao sắp sửa đổ rạp, còn Sênh Tiêu Mặc lại bay ra từ trong đấy, y mải mốt tiến tới đỡ lấy Sênh Tiêu Mặc, vừa tiếp đất liền hỏi, "Sư đệ, đã xảy ra chuyện gì thế?"
Sênh Tiêu Mặc chỉ tiên lao, "Thiên Cốt... Hoa Thiên Cốt..."
Ma Nghiêm tức giận trợn mắt nhìn tiên lao, "Lại là Hoa Thiên Cốt? Hừ, ta sẽ bắt nó ra ngoài." Dứt lời, Ma Nghiêm phi thân vọt vào.
Sênh Tiêu Mặc không kịp ngăn cản, chỉ đành la lên, "Sư huynh, ngàn vạn lần xin đừng khiến con bé kích động!"
Ma Nghiêm nhắm mắt làm ngơ, bay vào trong tiên lao đang chấn động, nhìn thấy toàn thân Hoa Thiên Cốt bao phủ bởi Hồng Hoang, không ngừng công kích kết giới vây xung quanh Thiều Nguyệt song lần nào nàng cũng bị phản ngược trở về, sấm sét của Kinh Lôi thi thoảng còn đuổi sát theo nàng không chịu dứt. Nhưng cho dù như vậy, Hoa Thiên Cốt vẫn kiên trì hòng phá hủy kết giới, nàng không thể nào chịu đựng nổi khi phải ngước nhìn sư tôn bị thương tổn ngay trước mặt mình mà lại lực bất tòng tâm.
Ma Nghiêm cũng không hiểu sao Thiều Nguyệt lại ở đây, y nhìn vẻ quyết tâm phá bỏ cho bằng được kết giới của Hoa Thiên Cốt thì lại nhớ về những lời đồn đại trên giang hồ, Ma Nghiêm thầm cả kinh, chẳng lẽ Hoa Thiên Cốt thật sự... với sư muội? Mắt thấy tiên lao sắp sụp đổ rồi, Ma Nghiêm vội xông tới, ngăn trước mặt Hoa Thiên Cốt.
Ánh mắt Hoa Thiên Cốt lạnh như băng nhìn Ma Nghiêm, "Mau, mở..." Người nàng tản ra lực uy hiếp, khiến cho Ma Nghiêm không khỏi lùi về sau một bước.
Ma Nghiêm dùng nội lực ngăn cản lại Hồng Hoang của Hoa Thiên Cốt, đồng thời tức giận bảo, "Hoa Thiên Cốt, cái thứ nghịch đồ này, lại dám có ý nghĩ không an phận với sư muội sao?!"
Hoa Thiên Cốt ngẩn người, nhìn qua Thiều Nguyệt đang ở trong kết giới, ánh mắt lập tức trở nên kiên định, bây giờ nàng đã không còn e sợ việc mối quan hệ giữa nàng và sư tôn bị bại lộ nữa, bởi vì sư tôn cho nàng niềm tin, nàng tin rằng khi sư tôn đối mặt với những chuyện này, nhất định người sẽ lớn tiếng thừa nhận tình cảm của hai người bọn họ, "Tình yêu của ta với sư tôn là thật lòng!"
"Bậy bạ!" Ma Nghiêm không tin, "Sư muội trời sinh tính cách hiền lành, đối xử với ai cũng dịu dàng ôn nhu, huống chi là đồ đệ của mình, sư muội một lòng quý mến, bảo vệ ngươi, vậy mà ngươi lại biến sư muội trở thành trò cười cho toàn dân thiên hạ, thậm chí nó còn bị chửi rủa, đó là cách ngươi báo đáp sư muội hay sao?"
Hoa Thiên Cốt á khẩu, dọc đường nàng cũng nghe không ít lời chỉ trích, nhưng bảo nàng rời bỏ sư tôn, nàng không làm được! Hoa Thiên Cốt hét to, "Ta sẽ không rời xa sư tôn, không bao giờ!!!"
"Ngươi..." Ma Nghiêm đưa tay che mắt, một luồng gió lớn ập tới, khiến Ma Nghiêm không tài nào mở mắt ra nổi, Ma Nghiêm vận hết toàn lực để giữ thăng bằng, cuối cùng vẫn bị Hồng Hoang của Hoa Thiên Cốt đẩy lùi liên tiếp về đằng sau.
Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu nhìn hai thanh kiếm đang đan chéo nhau, nàng mím chặt môi rồi dồn lực đánh về phía ấy. Kinh Lôi cảm nhận được Hồng Hoang bèn lập tức bắn ra tia điện, phóng tới Hoa Thiên Cốt, cùng Mẫn Sinh tấn công hướng Hồng Hoang của nàng.
Hoa Thiên Cốt vội né tránh sự truy kích của sấm sét, Ma Nghiêm ở bên thấy thế bèn tiến tới ngăn cản Hoa Thiên Cốt, sau đó giao thủ với nàng.
"Hoa Thiên Cốt, sư muội là người của Trường Lưu chúng ta, ngươi đã bị trục xuất khỏi Trường Lưu rồi, từ nay về sau, không cho phép ngươi được tiến đến gần sư muội nửa bước nữa." Ma Nghiêm vừa tay đối tay đấu nội lực với Hoa Thiên Cốt, vừa nói, song rõ ràng y khá là lực bất tòng tâm, nhưng y vẫn phải cố gắng gượng, còn không quên cảnh cáo Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt lắc đầu, "Ta sẽ không rời bỏ sư tôn!" Sau đó nàng dùng cả hai tay đẩy một cái, hai người giãn ra một khoảng, Ma Nghiêm còn chưa kịp phản ứng, Hoa Thiên Cốt đã phi thân đá một cước lên ngực y, Ma Nghiêm đụng phải vách tiên lao, sau đó rớt xuống đất, y che ngực nhổ ra một bọc máu tươi.
Một tia điện bổ xuống, Hoa Thiên Cốt vừa mới lơ là đã bị đánh trúng, nàng vội phi thân, một tia sét khác lại bắn xuống đất, Hoa Thiên Cốt cố gắng đứng vững, nhưng lại thêm một tia sét nữa khiến Hoa Thiên Cốt bật rên, quỵ đất, gượng nén đau đớn.
Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu nhìn Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt đang nhíu mày, mồ hôi trên trán không ngừng tuôn ra, còn vết máu bên miệng trông vẫn chói mắt như vậy. Nàng đưa tay về phía trước, lẩm bẩm, "Sư tôn ơi, sư tôn... ta nhất định phải đưa người rời khỏi đây, tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai khiến người tổn thương nữa!"
Hoa Thiên Cốt một tay chống đất, tụ Hồng Hoang ở quanh thân, sau đó hét to một tiếng, một chùm ánh sáng đỏ phát ra từ người nàng, bắn thẳng lên bầu trời, khiến đỉnh tiên lao xuất hiện một cái lỗ lớn, toàn bộ người có mặt tại Trường Lưu đều kinh ngạc quan sát nó.
Tử Trúc và Tử Mạch vừa mới tới Trường Lưu cũng ngửa mặt nhìn luồng sáng màu đỏ, thầm nhủ không xong rồi, mãi mới đuổi kịp muội ấy, thế mà vẫn chậm mất một bước, không thể khuyên Hoa Thiên Cốt đừng nên kích động.
Còn Đường Bảo đang chăm sóc Lạc Thập Nhất bỗng cảm thấy không khí bên ngoài khác thường, con bé đứng dậy ra cạnh cửa, nghi ngờ nhìn luồng sáng màu đỏ kia, lẩm bẩm, "Cốt Đầu?"
Đoàn người của Nghê Mạn Thiên đang lên Trường Lưu cũng trông thấy ánh sáng đỏ phát ra từ Trường Lưu, Nghê Mạn Thiên thắc mắc, "Đó là gì vậy?"
Dạ Vô Ngân tới bên nàng, suy đoán, "Chẳng lẽ Trường Lưu xảy ra chuyện rồi? Thiên Nhi à, chúng ta phải mau lên một chút."
"Vâng." Nghê Mạn Thiên gật đầu, bước chân cũng nhanh hơn, trong lòng nàng bỗng nảy sinh dự cảm chẳng lành, Nghê Mạn Thiên không khỏi đưa tay chạm vào viên ngọc Viêm Thủy đeo quanh cổ, Sóc Phong ơi, hy vọng mấy người đám Thiên Cốt sẽ không sao.
Sát Thiên Mạch tại điện Thất Sát chợt cảm thấy dị thường, hắn đứng dậy, bay lên không trung, thấy hướng của Trường Lưu xuất hiện một luồng ánh sáng đỏ bay thẳng trời thì cau mày nói, "Bé con thân yêu ư?" Thế là hắn phất ống tay áo, cưỡi Phượng hoàng lửa tiến tới Trường Lưu.
Hồng Hoang của Hoa Thiên Cốt đột nhiên tăng vọt, vậy nên phản ứng của Kinh Lôi cũng trở nên kịch liệt, trong tiên lao ngập tràn sấm sét, song cho dù có bao nhiêu tia điện bổ lên người nàng, nàng vẫn cắn răng chịu đựng, ánh mắt dần hóa thành màu đỏ thắm.
Ma Nghiêm nhìn Hoa Thiên Cốt trước mặt, y vô cùng kinh hãi, thời khắc này, y mới thực sự được chiêm ngưỡng dáng vẻ của Yêu Thần.
Bấy giờ, một luồng ánh sáng trắng hạ xuống từ trên trời, theo ánh sáng đỏ bay vào tiên lao, Bạch Tử Họa thấy tình cảnh trước mắt thì hơi cau mày lại. Chàng nghiêng đầu nhìn Thiều Nguyệt đang bị vây trong kết giới, lại quay sang nhìn Niết vẫn bình tĩnh ngồi sau song sắt, lập tức hiểu Niết chính là nguyên nhân hậu quả. Song bây giờ chuyện quan trọng nhất là ngăn cản Hồng Hoang của Hoa Thiên Cốt, nếu không kết cục sẽ vô cùng khó lường.
Bạch Tử Họa vừa mới xuất quan, tu vi lại tiến thêm một bước lớn, còn hiện tại Hoa Thiên Cốt đã yếu đi nhiều vì sấm sét. Thế là Bạch Tử Họa lật tay một cái, ngưng tụ tiên lực đánh lên người Hoa Thiên Cốt, áp chế lại Hồng Hoang của Hoa Thiên Cốt.
Ánh mắt Hoa Thiên Cốt quay trở lại với màu sắc ban đầu, nàng nhìn Thiều Nguyệt, gọi một tiếng, "Sư tôn..." rồi ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Ma Nghiêm đi tới, "Tử Họa, may mà đệ tới, nếu không nghiệp chướng kia sẽ khiến Trường Lưu long trời lở đất mất."
Bạch Tử Họa nhìn Niết, giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, "Tiểu Nguyệt bị làm sao, sao con bé lại ở đây?"
Niết hơi cong môi lên, "Quả nhiên là Bạch Tử Họa," Mặt Bạch Tử Họa không hề thay đổi, Niết nói tiếp, "Chỉ có một người có thể khiến Thiều Nguyệt bất chấp tất cả thôi."
Bạch Tử Họa nhìn Hoa Thiên Cốt, Niết vỡ lẽ, "Hóa ra ngươi đã biết."
"Tiểu Nguyệt định làm gì?" Bạch Tử Họa làm lơ lời Niết, hỏi.
"Cô ta muốn tìm ra cách thức tiêu diệt Hồng Hoang." Niết đáp.
Bạch Tử Họa đi đến bên kết giới, đưa tay chạm thử, kết quả là sấm sét truyền tới khiến bàn tay tê dại. Chàng rút tay lại, nhìn vẻ thống khổ của Thiều Nguyệt, vốn là định dùng lực phá hủy kết giới, cuối cùng lại bị phản ngược trở về.
"Vô dụng thôi, Thiều Nguyệt đang làm thí nghiệm trong không gian hư vô, trừ phi cô ta thành công, còn không thì dù có tiếp xúc với kết giới từ bên trong hay bên ngoài thì cũng không thể mở nó ra được." Niết nói.
Bạch Tử Họa hết cách, chỉ đành xử lý chuyện của Hoa Thiên Cốt trước, chàng xoay người nhìn Hoa Thiên Cốt, mày nhíu càng chặt hơn.
Trên đại điện Trường Lưu, Bạch Tử Họa, Ma Nghiêm, Sênh Tiêu Mặc ngồi ở bên trên, Sênh Tiêu Mặc thuật lại toàn bộ những gì đã xảy ra tại tiên lao, Bạch Tử Họa thầm thở dài.
Ma Nghiêm hết sức tức giận, "Tử Họa à, nhất định phải nghiêm trị Hoa Thiên Cốt, con bé dám tới vung tay vung chân tại Trường Lưu của ta, không coi Trường Lưu của ta ra gì hết, hừ!"
"Ai da, sư huynh à, Thiên Cốt cũng chỉ sốt ruột thay tiểu sư muội thôi mà." Sênh Tiêu Mặc khuyên nhủ.
Nói đến đây, Ma Nghiêm lắc đầu thở dài, "Sư muội ơi, rốt cuộc muội nghĩ cái gì vậy chứ?"
Bạch Tử Họa rất hiểu ý định của Thiều Nguyệt, cô chỉ đơn giản là muốn bảo vệ Hoa Thiên Cốt, Sênh Tiêu Mặc nói ra những gì mình suy nghĩ, "Tiểu sư muội chỉ muốn bảo vệ Thiên Cốt thôi, chỉ cần còn nắm giữ Hồng Hoang, từ đầu chí cuối, Hoa Thiên Cốt mãi mãi sẽ trở thành đối tượng tranh đoạt của người trong thiên hạ."
"Nhưng chẳng lẽ sư muội có thể bảo hộ nó cả đời được hay sao?" Ma Nghiêm không hiểu, y nhớ về lời đồn đại trước kia, cũng câu "yêu thật lòng" của Hoa Thiên Cốt trong tiên lao, y sinh niềm hoài nghi, "Chẳng lẽ sư muội... thật sự như lời đồn... cùng Hoa Thiên Cốt..." Ma Nghiêm không thể nói, chỉ đập tay vịn ghế một cái, liên tục bảo, "Hoang đường hết mức, thực hoang đường hết mức..."
"Sư huynh, huynh lại nói nhăng nói cuội gì thế, có thể tin vào những lời đồn đại hay sao?" Sênh Tiêu Mặc không tin.
"Lời đồn đại?" Bạch Tử Họa thắc mắc.
"À, như thế này, Chưởng môn sư huynh, gần đây thiên hạ đang lưu truyền tin đồn rằng tiểu sư muội và Thiên Cốt có tư tình..." Sênh Tiêu Mặc kể lể từng tin đồn cho Bạch Tử Họa nghe.
Bạch Tử Họa không khỏi siết tay lại, tình huống chàng không muốn thấy nhất đã xảy ra rồi, từ khi chàng biết chuyện của Tiểu Nguyệt với Hoa Thiên Cốt, chàng cũng hiểu sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày Tiểu Nguyệt phải đối mặt với nó, có điều không ngờ ngày ấy lại đến nhanh như vậy.
Bấy giờ, một đồ đệ Trường Lưu tiến vào, "Bẩm báo Tam tôn, Chưởng môn các phái đã tới Trường Lưu, yêu cầu được diện kiến Tôn thượng, cả Ma quân của ma giới cũng đến."
"Không ngờ Chưởng môn các phái lại tới Trường Lưu nhanh như thế." Sênh Tiêu Mặc hơi kinh ngạc.
"Hừ! Cũng nhờ Hoa Thiên Cốt cả, nếu con nhãi đó không có suy nghĩ không an phận với sư muội thì sao lại có những lời đồn đại nhơ nhuốc kia cơ chứ?" Ma Nghiêm đứng dậy tức giận.
"Sư huynh à, huynh nói gì vậy?" Sênh Tiêu Mặc nhìn Ma Nghiêm, không hiểu lời này của y có ý gì.
"Được rồi," Bạch Tử Họa xen ngang bọn họ, "Ma quân đã tới thì ắt đã có mưu đồ, chúng ta phải đề phòng hơn." Ma Nghiêm và Sênh Tiêu mặc gật đầu đồng ý. Bạch Tử Họa ngước mắt nhìn ra ngoài cửa, bầu trời nơi phương xa ngập mây đen, có vẻ như sắp có mưa to gió lớn rồi, chàng nhíu mày, trong lòng lo lắng không thôi.
--- ------ -----
Niết ngồi trong tiên lao bình tĩnh mở mắt, "Đâu dễ đến thế, những gì Thiều Nguyệt phải trải qua trong đó còn khó khăn hơn nhiều so với khi độ kiếp thành tiên."
"Cái gì?" Sênh Tiêu Mặc lo lắng, "Rốt cuộc thì tiểu sư muội định làm gì vậy?"
"Cô ta muốn hoàn toàn khống chế Kinh Lôi, đạt tới cảnh giới người kiếm hợp nhất." Niết nhớ về Lôi Hạo.
"Người kiếm hợp nhất ư?" Sênh Tiêu Mặc nhìn Thiều Nguyệt, trên trán cô đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, hơn nữa còn khẽ nhíu mày, tựa hồ cô đang vô cùng đau đớn, Sênh Tiêu Mặc càng trở nên lo âu.
Bấy giờ, một đệ tử Trường Lưu vội chạy vào, "Thế tôn, không xong rồi, Hoa, Thiên, Cốt... Yêu Thần tới!"
Ma Nghiêm xoay người cả kinh, "Hoa Thiên Cốt?" Y không hiểu sao Hoa Thiên Cốt lại tới đây, chẳng lẽ là vì những lời đồn đại kia? Y chắp hai tay sau lưng, nghiêm túc nói, "Đi, đi ra xem thử."
"Vâng." Đệ tử Trường Lưu bám theo Ma Nghiêm đến quảng trường Trường Lưu.
Hoa Thiên Cốt xuất hiện, nhìn Ma Nghiêm trên bậc thang bằng nửa con mắt, lạnh lùng hỏi, "Sư tôn đâu?"
Ma Nghiêm bất mãn với thái độ của Hoa Thiên Cốt, y tức giận nói, "Hoa Thiên Cốt, thái độ của ngươi là sao đấy? Tuy ngươi đã bị trục xuất khỏi Trường Lưu, nhưng chẳng lẽ ngay cả đạo lí tối thiểu là tôn sư trọng đạo ngươi cũng không hiểu ư?"
Hoa Thiên Cốt im lặng chốc lát, nhớ tới Thiều Nguyệt, nàng đành phải thu lại sự tức giận của mình, bình ổn tâm tình bảo, "Xin hỏi Thế tôn, hôm nay sư tôn có còn ở Trường Lưu hay không?"
"Hừ!" Ma Nghiêm nghiêng đầu đáp, "Đúng là mấy ngày trước sư muội đã tới Trường Lưu, bây giờ thì..." Ma Nghiêm nghi ngờ nhìn về phía đệ tử Trường Lưu bên mình.
Đệ tử kia hiểu ý, vội tiến lên thưa, "Bấm Thế tôn, bây giờ Kiếm tôn đang... ở tiên lao..."
"Cái gì?" Ma Nghiêm cả kinh, "Sao sư muội lại ở tiên lao?"
Cơn giận dữ của Hoa Thiên Cốt vừa mới lắng xuống được tí, nay lại sục sôi, nàng phất ống tay áo, một luồng ánh sáng màu hồng thoáng qua, bay hướng tiên lao. Thầm nhủ, quả nhiên bọn họ đã trừng phạt sư tôn rồi, còn nhốt sư tôn vào tiên lao, cho nên đến giờ sư tôn vẫn chưa trở về. Hoa Thiên Cốt không ngừng tự trách, vì thế kiên định nghĩ, sư tôn ơi, Tiểu Cốt tới để đưa người đi đây.
Ma Nghiêm chỉ Hoa Thiên Cốt, bực bội, "Hoa Thiên Cốt, ngươi..." Cuối cùng cũng đành bay theo về phía tiên lao.
Hoa Thiên Cốt vừa đến tiên lao đã trông thấy Thiều Nguyệt bị vây giữa kết giới, nàng tức giận tiến tới, đánh một chưởng lên kết giới, trong nháy mắt, sức mạnh bị kết giới phản kích lại, Hoa Thiên Cốt lùi về đằng sau vài bước, nàng ngẩng đầu kinh ngạc, quả nhiên Kinh Lôi đang lơ lửng ở bên trên, không những vậy còn có cả thanh Mẫn Sinh, hai thanh kiếm đen chéo vào với nhau.
Sênh Tiêu Mặc đến bên Hoa Thiên Cốt, "Thiên Cốt à, tiểu sư muội đang lịch luyện trong không gian hư vô, nó không sao đâu."
Hoa Thiên Cốt nhìn Sênh Tiêu Mặc, thấy hắn không có vẻ gì là dối trá thì trong lòng cũng có chút nghi hoặc, sau đó nàng lại quay lại nhìn Thiều Nguyệt, lo lắng nói, "Sư tôn, không sao ư?"
Bây giờ Sênh Tiêu Mặc cũng chỉ có thể tin tưởng vào Thiều Nguyệt thôi, Hoa Thiên Cốt vừa mới an tâm thì trong kết giới, khóe miệng Thiều Nguyệt đột nhiên ứa máu, sắc màu đỏ thẫm kia khiến cặp mắt Hoa Thiên Cốt đau nhói, tròng mắt nàng cũng chuyển màu, một làn gió lạnh thổi tới khiến mái tóc của nàng phiêu lãng, tựa như tu la chốn địa ngục vậy.
Sênh Tiêu Mặc nhận ra điểm bất thường, hắn vội tiến tới, "Thiên Cốt..."
"Aaaa..." Hoa Thiên Cốt hét lên, tiên lao rung chuyển dữ dội, đánh bay Sênh Tiêu Mặc ra khỏi đây, Niết quan sát dáng vẻ mê muội của Hoa Thiên Cốt bèn thầm nghĩ, vẫn phải đi đến bước này hay sao? Ma Nghiêm vừa đến bên ngoài tiên lao đã thấy toàn bộ tiên lao sắp sửa đổ rạp, còn Sênh Tiêu Mặc lại bay ra từ trong đấy, y mải mốt tiến tới đỡ lấy Sênh Tiêu Mặc, vừa tiếp đất liền hỏi, "Sư đệ, đã xảy ra chuyện gì thế?"
Sênh Tiêu Mặc chỉ tiên lao, "Thiên Cốt... Hoa Thiên Cốt..."
Ma Nghiêm tức giận trợn mắt nhìn tiên lao, "Lại là Hoa Thiên Cốt? Hừ, ta sẽ bắt nó ra ngoài." Dứt lời, Ma Nghiêm phi thân vọt vào.
Sênh Tiêu Mặc không kịp ngăn cản, chỉ đành la lên, "Sư huynh, ngàn vạn lần xin đừng khiến con bé kích động!"
Ma Nghiêm nhắm mắt làm ngơ, bay vào trong tiên lao đang chấn động, nhìn thấy toàn thân Hoa Thiên Cốt bao phủ bởi Hồng Hoang, không ngừng công kích kết giới vây xung quanh Thiều Nguyệt song lần nào nàng cũng bị phản ngược trở về, sấm sét của Kinh Lôi thi thoảng còn đuổi sát theo nàng không chịu dứt. Nhưng cho dù như vậy, Hoa Thiên Cốt vẫn kiên trì hòng phá hủy kết giới, nàng không thể nào chịu đựng nổi khi phải ngước nhìn sư tôn bị thương tổn ngay trước mặt mình mà lại lực bất tòng tâm.
Ma Nghiêm cũng không hiểu sao Thiều Nguyệt lại ở đây, y nhìn vẻ quyết tâm phá bỏ cho bằng được kết giới của Hoa Thiên Cốt thì lại nhớ về những lời đồn đại trên giang hồ, Ma Nghiêm thầm cả kinh, chẳng lẽ Hoa Thiên Cốt thật sự... với sư muội? Mắt thấy tiên lao sắp sụp đổ rồi, Ma Nghiêm vội xông tới, ngăn trước mặt Hoa Thiên Cốt.
Ánh mắt Hoa Thiên Cốt lạnh như băng nhìn Ma Nghiêm, "Mau, mở..." Người nàng tản ra lực uy hiếp, khiến cho Ma Nghiêm không khỏi lùi về sau một bước.
Ma Nghiêm dùng nội lực ngăn cản lại Hồng Hoang của Hoa Thiên Cốt, đồng thời tức giận bảo, "Hoa Thiên Cốt, cái thứ nghịch đồ này, lại dám có ý nghĩ không an phận với sư muội sao?!"
Hoa Thiên Cốt ngẩn người, nhìn qua Thiều Nguyệt đang ở trong kết giới, ánh mắt lập tức trở nên kiên định, bây giờ nàng đã không còn e sợ việc mối quan hệ giữa nàng và sư tôn bị bại lộ nữa, bởi vì sư tôn cho nàng niềm tin, nàng tin rằng khi sư tôn đối mặt với những chuyện này, nhất định người sẽ lớn tiếng thừa nhận tình cảm của hai người bọn họ, "Tình yêu của ta với sư tôn là thật lòng!"
"Bậy bạ!" Ma Nghiêm không tin, "Sư muội trời sinh tính cách hiền lành, đối xử với ai cũng dịu dàng ôn nhu, huống chi là đồ đệ của mình, sư muội một lòng quý mến, bảo vệ ngươi, vậy mà ngươi lại biến sư muội trở thành trò cười cho toàn dân thiên hạ, thậm chí nó còn bị chửi rủa, đó là cách ngươi báo đáp sư muội hay sao?"
Hoa Thiên Cốt á khẩu, dọc đường nàng cũng nghe không ít lời chỉ trích, nhưng bảo nàng rời bỏ sư tôn, nàng không làm được! Hoa Thiên Cốt hét to, "Ta sẽ không rời xa sư tôn, không bao giờ!!!"
"Ngươi..." Ma Nghiêm đưa tay che mắt, một luồng gió lớn ập tới, khiến Ma Nghiêm không tài nào mở mắt ra nổi, Ma Nghiêm vận hết toàn lực để giữ thăng bằng, cuối cùng vẫn bị Hồng Hoang của Hoa Thiên Cốt đẩy lùi liên tiếp về đằng sau.
Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu nhìn hai thanh kiếm đang đan chéo nhau, nàng mím chặt môi rồi dồn lực đánh về phía ấy. Kinh Lôi cảm nhận được Hồng Hoang bèn lập tức bắn ra tia điện, phóng tới Hoa Thiên Cốt, cùng Mẫn Sinh tấn công hướng Hồng Hoang của nàng.
Hoa Thiên Cốt vội né tránh sự truy kích của sấm sét, Ma Nghiêm ở bên thấy thế bèn tiến tới ngăn cản Hoa Thiên Cốt, sau đó giao thủ với nàng.
"Hoa Thiên Cốt, sư muội là người của Trường Lưu chúng ta, ngươi đã bị trục xuất khỏi Trường Lưu rồi, từ nay về sau, không cho phép ngươi được tiến đến gần sư muội nửa bước nữa." Ma Nghiêm vừa tay đối tay đấu nội lực với Hoa Thiên Cốt, vừa nói, song rõ ràng y khá là lực bất tòng tâm, nhưng y vẫn phải cố gắng gượng, còn không quên cảnh cáo Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt lắc đầu, "Ta sẽ không rời bỏ sư tôn!" Sau đó nàng dùng cả hai tay đẩy một cái, hai người giãn ra một khoảng, Ma Nghiêm còn chưa kịp phản ứng, Hoa Thiên Cốt đã phi thân đá một cước lên ngực y, Ma Nghiêm đụng phải vách tiên lao, sau đó rớt xuống đất, y che ngực nhổ ra một bọc máu tươi.
Một tia điện bổ xuống, Hoa Thiên Cốt vừa mới lơ là đã bị đánh trúng, nàng vội phi thân, một tia sét khác lại bắn xuống đất, Hoa Thiên Cốt cố gắng đứng vững, nhưng lại thêm một tia sét nữa khiến Hoa Thiên Cốt bật rên, quỵ đất, gượng nén đau đớn.
Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu nhìn Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt đang nhíu mày, mồ hôi trên trán không ngừng tuôn ra, còn vết máu bên miệng trông vẫn chói mắt như vậy. Nàng đưa tay về phía trước, lẩm bẩm, "Sư tôn ơi, sư tôn... ta nhất định phải đưa người rời khỏi đây, tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai khiến người tổn thương nữa!"
Hoa Thiên Cốt một tay chống đất, tụ Hồng Hoang ở quanh thân, sau đó hét to một tiếng, một chùm ánh sáng đỏ phát ra từ người nàng, bắn thẳng lên bầu trời, khiến đỉnh tiên lao xuất hiện một cái lỗ lớn, toàn bộ người có mặt tại Trường Lưu đều kinh ngạc quan sát nó.
Tử Trúc và Tử Mạch vừa mới tới Trường Lưu cũng ngửa mặt nhìn luồng sáng màu đỏ, thầm nhủ không xong rồi, mãi mới đuổi kịp muội ấy, thế mà vẫn chậm mất một bước, không thể khuyên Hoa Thiên Cốt đừng nên kích động.
Còn Đường Bảo đang chăm sóc Lạc Thập Nhất bỗng cảm thấy không khí bên ngoài khác thường, con bé đứng dậy ra cạnh cửa, nghi ngờ nhìn luồng sáng màu đỏ kia, lẩm bẩm, "Cốt Đầu?"
Đoàn người của Nghê Mạn Thiên đang lên Trường Lưu cũng trông thấy ánh sáng đỏ phát ra từ Trường Lưu, Nghê Mạn Thiên thắc mắc, "Đó là gì vậy?"
Dạ Vô Ngân tới bên nàng, suy đoán, "Chẳng lẽ Trường Lưu xảy ra chuyện rồi? Thiên Nhi à, chúng ta phải mau lên một chút."
"Vâng." Nghê Mạn Thiên gật đầu, bước chân cũng nhanh hơn, trong lòng nàng bỗng nảy sinh dự cảm chẳng lành, Nghê Mạn Thiên không khỏi đưa tay chạm vào viên ngọc Viêm Thủy đeo quanh cổ, Sóc Phong ơi, hy vọng mấy người đám Thiên Cốt sẽ không sao.
Sát Thiên Mạch tại điện Thất Sát chợt cảm thấy dị thường, hắn đứng dậy, bay lên không trung, thấy hướng của Trường Lưu xuất hiện một luồng ánh sáng đỏ bay thẳng trời thì cau mày nói, "Bé con thân yêu ư?" Thế là hắn phất ống tay áo, cưỡi Phượng hoàng lửa tiến tới Trường Lưu.
Hồng Hoang của Hoa Thiên Cốt đột nhiên tăng vọt, vậy nên phản ứng của Kinh Lôi cũng trở nên kịch liệt, trong tiên lao ngập tràn sấm sét, song cho dù có bao nhiêu tia điện bổ lên người nàng, nàng vẫn cắn răng chịu đựng, ánh mắt dần hóa thành màu đỏ thắm.
Ma Nghiêm nhìn Hoa Thiên Cốt trước mặt, y vô cùng kinh hãi, thời khắc này, y mới thực sự được chiêm ngưỡng dáng vẻ của Yêu Thần.
Bấy giờ, một luồng ánh sáng trắng hạ xuống từ trên trời, theo ánh sáng đỏ bay vào tiên lao, Bạch Tử Họa thấy tình cảnh trước mắt thì hơi cau mày lại. Chàng nghiêng đầu nhìn Thiều Nguyệt đang bị vây trong kết giới, lại quay sang nhìn Niết vẫn bình tĩnh ngồi sau song sắt, lập tức hiểu Niết chính là nguyên nhân hậu quả. Song bây giờ chuyện quan trọng nhất là ngăn cản Hồng Hoang của Hoa Thiên Cốt, nếu không kết cục sẽ vô cùng khó lường.
Bạch Tử Họa vừa mới xuất quan, tu vi lại tiến thêm một bước lớn, còn hiện tại Hoa Thiên Cốt đã yếu đi nhiều vì sấm sét. Thế là Bạch Tử Họa lật tay một cái, ngưng tụ tiên lực đánh lên người Hoa Thiên Cốt, áp chế lại Hồng Hoang của Hoa Thiên Cốt.
Ánh mắt Hoa Thiên Cốt quay trở lại với màu sắc ban đầu, nàng nhìn Thiều Nguyệt, gọi một tiếng, "Sư tôn..." rồi ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Ma Nghiêm đi tới, "Tử Họa, may mà đệ tới, nếu không nghiệp chướng kia sẽ khiến Trường Lưu long trời lở đất mất."
Bạch Tử Họa nhìn Niết, giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, "Tiểu Nguyệt bị làm sao, sao con bé lại ở đây?"
Niết hơi cong môi lên, "Quả nhiên là Bạch Tử Họa," Mặt Bạch Tử Họa không hề thay đổi, Niết nói tiếp, "Chỉ có một người có thể khiến Thiều Nguyệt bất chấp tất cả thôi."
Bạch Tử Họa nhìn Hoa Thiên Cốt, Niết vỡ lẽ, "Hóa ra ngươi đã biết."
"Tiểu Nguyệt định làm gì?" Bạch Tử Họa làm lơ lời Niết, hỏi.
"Cô ta muốn tìm ra cách thức tiêu diệt Hồng Hoang." Niết đáp.
Bạch Tử Họa đi đến bên kết giới, đưa tay chạm thử, kết quả là sấm sét truyền tới khiến bàn tay tê dại. Chàng rút tay lại, nhìn vẻ thống khổ của Thiều Nguyệt, vốn là định dùng lực phá hủy kết giới, cuối cùng lại bị phản ngược trở về.
"Vô dụng thôi, Thiều Nguyệt đang làm thí nghiệm trong không gian hư vô, trừ phi cô ta thành công, còn không thì dù có tiếp xúc với kết giới từ bên trong hay bên ngoài thì cũng không thể mở nó ra được." Niết nói.
Bạch Tử Họa hết cách, chỉ đành xử lý chuyện của Hoa Thiên Cốt trước, chàng xoay người nhìn Hoa Thiên Cốt, mày nhíu càng chặt hơn.
Trên đại điện Trường Lưu, Bạch Tử Họa, Ma Nghiêm, Sênh Tiêu Mặc ngồi ở bên trên, Sênh Tiêu Mặc thuật lại toàn bộ những gì đã xảy ra tại tiên lao, Bạch Tử Họa thầm thở dài.
Ma Nghiêm hết sức tức giận, "Tử Họa à, nhất định phải nghiêm trị Hoa Thiên Cốt, con bé dám tới vung tay vung chân tại Trường Lưu của ta, không coi Trường Lưu của ta ra gì hết, hừ!"
"Ai da, sư huynh à, Thiên Cốt cũng chỉ sốt ruột thay tiểu sư muội thôi mà." Sênh Tiêu Mặc khuyên nhủ.
Nói đến đây, Ma Nghiêm lắc đầu thở dài, "Sư muội ơi, rốt cuộc muội nghĩ cái gì vậy chứ?"
Bạch Tử Họa rất hiểu ý định của Thiều Nguyệt, cô chỉ đơn giản là muốn bảo vệ Hoa Thiên Cốt, Sênh Tiêu Mặc nói ra những gì mình suy nghĩ, "Tiểu sư muội chỉ muốn bảo vệ Thiên Cốt thôi, chỉ cần còn nắm giữ Hồng Hoang, từ đầu chí cuối, Hoa Thiên Cốt mãi mãi sẽ trở thành đối tượng tranh đoạt của người trong thiên hạ."
"Nhưng chẳng lẽ sư muội có thể bảo hộ nó cả đời được hay sao?" Ma Nghiêm không hiểu, y nhớ về lời đồn đại trước kia, cũng câu "yêu thật lòng" của Hoa Thiên Cốt trong tiên lao, y sinh niềm hoài nghi, "Chẳng lẽ sư muội... thật sự như lời đồn... cùng Hoa Thiên Cốt..." Ma Nghiêm không thể nói, chỉ đập tay vịn ghế một cái, liên tục bảo, "Hoang đường hết mức, thực hoang đường hết mức..."
"Sư huynh, huynh lại nói nhăng nói cuội gì thế, có thể tin vào những lời đồn đại hay sao?" Sênh Tiêu Mặc không tin.
"Lời đồn đại?" Bạch Tử Họa thắc mắc.
"À, như thế này, Chưởng môn sư huynh, gần đây thiên hạ đang lưu truyền tin đồn rằng tiểu sư muội và Thiên Cốt có tư tình..." Sênh Tiêu Mặc kể lể từng tin đồn cho Bạch Tử Họa nghe.
Bạch Tử Họa không khỏi siết tay lại, tình huống chàng không muốn thấy nhất đã xảy ra rồi, từ khi chàng biết chuyện của Tiểu Nguyệt với Hoa Thiên Cốt, chàng cũng hiểu sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày Tiểu Nguyệt phải đối mặt với nó, có điều không ngờ ngày ấy lại đến nhanh như vậy.
Bấy giờ, một đồ đệ Trường Lưu tiến vào, "Bẩm báo Tam tôn, Chưởng môn các phái đã tới Trường Lưu, yêu cầu được diện kiến Tôn thượng, cả Ma quân của ma giới cũng đến."
"Không ngờ Chưởng môn các phái lại tới Trường Lưu nhanh như thế." Sênh Tiêu Mặc hơi kinh ngạc.
"Hừ! Cũng nhờ Hoa Thiên Cốt cả, nếu con nhãi đó không có suy nghĩ không an phận với sư muội thì sao lại có những lời đồn đại nhơ nhuốc kia cơ chứ?" Ma Nghiêm đứng dậy tức giận.
"Sư huynh à, huynh nói gì vậy?" Sênh Tiêu Mặc nhìn Ma Nghiêm, không hiểu lời này của y có ý gì.
"Được rồi," Bạch Tử Họa xen ngang bọn họ, "Ma quân đã tới thì ắt đã có mưu đồ, chúng ta phải đề phòng hơn." Ma Nghiêm và Sênh Tiêu mặc gật đầu đồng ý. Bạch Tử Họa ngước mắt nhìn ra ngoài cửa, bầu trời nơi phương xa ngập mây đen, có vẻ như sắp có mưa to gió lớn rồi, chàng nhíu mày, trong lòng lo lắng không thôi.
--- ------ -----
Danh sách chương