Ma Nghiêm tức giận nhìn Hoa Thiên Cốt, tay y chỉ về phía nàng, "Hoa-Thiên-Cốt! Ngươi..."
"Ai da, sư huynh à, việc này không thể trách Hoa Thiên Cốt được, huynh cũng hiểu tính cách của tiểu sư muội mà, con bé vẫn vô cùng nóng vội đó thôi." Sênh Tiêu Mặc vội vàng tiến tới khuyên nhủ.
"Nóng vội? Nóng vội đâu có nghĩa là không muốn sống nữa?!" Ma Nghiêm quát tháo chất vấn, Sênh Tiêu Mặc mải mốt xòe quạt xếp quạt quạt cho y, Ma Nghiêm bước tới trước mặt Hoa Thiên Cốt, nổi cơn thịnh nộ, "Hoa Thiên Cốt! Nếu sư muội thực sự bị làm sao thì ngươi đừng hòng được ở lại Trường Lưu này nữa!"
"Sư huynh ơi..." Sênh Tiêu Mặc vô cùng bất đắc dĩ.
Vân Ẩn áy náy lên tiếng, "Thế tôn, mọi tội đều là do đệ tử, nếu đệ tử có thể phát hiện ra thân phận thực của Vân Ẩn sớm hơn thì có lẽ đã kịp dẫn dắt đệ ấy quay về con đường thiện lương, mọi chuyện cũng sẽ không đến nông nỗi này."
"Vân sư chất..." Sênh Tiêu Mặc nhìn Vân Ẩn.
Ma Nghiêm phất ống tay áo, quay người không thèm nhìn Hoa Thiên Cốt, Sênh Tiêu Mặc bảo, "Sư huynh à, bây giờ tiểu sư muội vẫn còn đang say giấc, độc trên người cũng chưa được giải, việc quan trọng hiện tại là tìm ra cách giải độc đấy."
"Hừ!" Ma Nghiêm nổi giận đùng đùng rời khỏi đại điện, Sênh Tiêu Mặc nhanh chóng bám theo sau, "Sư huynh, huynh đi đâu thế?"
"Đi thăm sư muội!" Ma Nghiêm nghiêm mặt đáp, Sênh Tiêu Mặc bật cười, lắc đầu xong cũng đi cùng.
Hoa Thiên Cốt còn quỳ dưới đất, nàng không thể tưởng tượng cảnh sư tôn thật sự xảy ra chuyện, sẽ như thế nào đây, nàng không dám nghĩ nữa, Đông Phương Úc Khanh ngồi xuống trước mặt nàng, "Cốt Đầu à, nàng đừng lo lắng, nhất định sẽ tìm ra cách thôi."
"Đúng đấy, Thiên Cốt, chúng ta phải tin vào Kiếm tôn." Nghê Mạn Thiên cũng tiến đến an ủi.
"Chưởng môn..." Vân Ẩn áy náy.
"Vân sư huynh, đây không phải lỗi của huynh, chắc chắn ta sẽ tìm ra cách để cứu sư tôn!" Hoa Thiên Cốt nói một cách kiên định, bây giờ nàng không thể bỏ cuộc, sư tôn đã hứa với Tiểu Cốt rằng nhất định người sẽ không sao đâu.
Trong Tàng Thư Các, khi Tử Trúc bận rộn lật tìm các loại sách, Đường Bảo đột nhiên xông vào, vừa chạy vừa gọi, "Tử Trúc sư tỷ, Tử Trúc sư tỷ...."
Tử Trúc ngẩng đầu lên, "Đường Bảo đấy à?" Sau đó kinh ngạc xen lẫn vui mừng đứng dậy, "Đường Bảo, muội về rồi?"
Đường Bảo gật đầu, không đợi Tử Trúc kịp hỏi, con bé đã bắt đầu liên mồm, "Kiếm tôn cũng về rồi, nhưng bây giờ người vẫn đang ngủ say, muội tới là muốn hỏi tỷ xem tỷ đã tìm ra biện pháp giải độc nào hay chưa?"
Tử Trúc thất vọng lắc đầu, "Chưa, nãy giờ ta vẫn chưa thấy cuốn sách nào có chút đầu mối."
"Hả? Thế phải làm sao bây giờ?" Đường Bảo thấp thỏm không biết phải làm sao.
Tử Trúc rất lo cho Thiều Nguyệt, "Vậy Thiều Nguyệt đang ở đâu, điện Tuyệt Tình ư?"
"Vâng, Tôn thượng đưa người về điện Tuyệt Tình rồi." Đường Bảo gật đầu.
"Chúng ta đi thăm Thiều Nguyệt trước đã, tiện thể hỏi Tôn thượng xem liệu ngài có cách gì không."
"À, được." Tử Trúc và Đường Bảo cùng đi về phía điện Tuyệt Tình.
Bạch Tử Họa nhẹ nhàng đặt Thiều Nguyệt lên chiếc giường của cô, Tử Mạch vội đắp chăn cho Thiều Nguyệt. Bạch Tử Họa đứng bên mép giường, một tay làm phép đặt trên trán cô, Tử Mạch thắc mắc nhìn chàng, nhưng nàng biết Bạch Tử Họa sẽ không làm hại chủ nhân nên chỉ lẳng lặng đứng một bên. Lát sau, Bạch Tử Họa thu hồi pháp lực, trước kia Tiểu Nguyệt cũng từng có một lần ngủ say mãi không tỉnh, về sau cô kể cho chàng nghe, ấy là do cô đã tiến vào một trong không gian hư vô của thanh kiếm, vậy nên lần này Bạch Tử Họa cũng muốn thử xem xem có phải lần này cũng như vậy hay không. Song chàng không tài nào kiểm chứng nổi, hình như có một tấm bình phong ngăn cản chàng tiếp tục đi sâu hơn nữa, Bạch Tử Họa sợ mình sẽ làm Thiều Nguyệt thương tổn nên cũng không cưỡng ép gây đột phá tấm lá chắn kia.
"Tử Họa, sư muội sao rồi?" Ma Nghiêm vừa đi vào phòng đã hỏi.
Bạch Tử Họa lắc đầu, Sênh Tiêu Mắc đến bên giường, "Rốt cuộc thì sao tiểu sư muội lại say ngủ cơ chứ, chẳng lẽ con bé tự gây mê chính mình ư?"
"Cái này thì phải hỏi Thiên Cốt." Bạch Tử Họa quay đầu nhìn Hoa Thiên Cốt vừa mới chạy đến.
Hoa Thiên Cốt cả kinh, nàng cúi đầu xuống, nên thuật lại chuyện giữa sư tôn và nàng thế nào đây, Hoa Thiên Cốt bất an lắc đầu, "Lúc bấy giờ, khi thanh Mẫn Sinh với Kinh Lôi va chạm nhau, con đã bị hôn mê, đợi tới khi con tỉnh dậy thì sư tôn đã ngủ say mất rồi."
"Tốt lắm, vậy bây giờ nghĩ xem nên giải quyết độc của lư Bốc Nguyên như thế nào đi." Sênh Tiêu Mặc lo lắng nói, nói đến đây, cả căn phòng lại chìm trong yên lặng, tâm trạng của mọi người hết sức nặng nề.
Mấy ngày kế tiếp, Hoa Thiên Cốt luôn ở bên bầu bạn với Thiều Nguyệt, không dám rời xa một khắc, ngày nào nàng cũng vuốt ve mặt Thiều Nguyệt, cũng xoa tay cô, còn thường xuyên tâm sự với cô nữa. Mỗi lần Hoa Thiên Cốt gọi sư tôn, nàng đều hy vọng Thiều Nguyệt sẽ nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng xong sau đó đáp lại, vẫn luôn là thế, và vẫn luôn thất vọng tràn trề. Cõi lòng Hoa Thiên Cốt cũng dần dà nặng trĩu. Còn về phía mấy người Bạch Tử Họa, bọn họ thường đến kiểm tra tình hình của Thiều Nguyệt, kiểm tra xong lại bỏ đi ngay hòng tìm ra phương pháp trị độc. Tử Trúc, Đường Bảo, Tử Mạch thấy đã có Hoa Thiên Cốt chăm sóc cho Thiều Nguyệt thì cũng để nàng lại một mình rồi đến Tàng Thư Các nghiên cứu.
Dạo gần đây Thất Sát ngày càng hoành hành, Bạch Tử Họa triệu tập các môn phái lớn để thương nghị biện pháp chống đỡ trước Thất Sát. Tại đại điện Trường Lưu, Tam tôn đứng ở trên cao, chờ Chưởng môn các phái tới, tuy Hoa Thiên Cốt hiện là Chưởng môn Thục Sơn, nhưng nàng cũng là đệ tử Trường Lưu, hơn nữa vốn dĩ nàng cũng định truyền lại chức vị này cho Vân Ẩn, thành ra Vân Ẩn đại diện cho phái Thục Sơn tới tham gia hội nghị.
Đợi các vị Chưởng môn đến đông đủ, Bạch Tử Họa mới ngồi xuống, "Cảm ơn các vị đã dành thời gian ra để tới Trường Lưu, Thất Sát ngày càng ngang tàng, nhất là Sát Thiên Mạch, với sự dẫn dắt Thiện Xuân Thu, thế lực Thất Sát ngày càng hùng mạnh. Hãy nhìn lại chúng ta, tuy nhiều phái, song lại không thể dung hợp. Đáng lẽ chúng ta phải đoàn kể, giải trừ môn hộ để cùng chống lại Thất Sát mới đúng."
Nghê Thiên Trượng vừa ngồi xuống đã bật người muốn phản đối, Ôn Phong Dư cướp bước đứng lên, "Tôn thượng, lần này nếu không nhờ Trường Lưu ra tay giúp đỡ thì e rằng đồi Ngọc Trọc của ta đã sớm mất rồi. Hơn nữa năng lực của Trường Lưu vượt xa các phái chúng ta, có Trường Lưu dẫn dắt để đấu lại Thất Sát, đồi Ngọc Trọc xin nguyện nghe theo chỉ thị của Tôn thượng."
Những Chưởng môn phái khác quay sang nhìn nhau, gật gù đồng ý với cách phát biểu của Ôn Phong Dư, bọn họ cùng đứng dậy, chắp tay, "Xin nghe theo sự chỉ thị của Tôn thượng." Nghê Thiên Trượng cũng đành đứng lên, "Xin nghe theo sự chỉ thị của Tôn thượng."
Đệ tử các phái trong đại điện đồng thanh, "Xin nghe theo sự chỉ thị của Tôn thượng!"
Bạch Tử Họa mỉm cười yên tâm, chàng đứng lên, "Các vị Chưởng môn đã lặn lội đường xá xa xôi để đến đây, hẳn là rất cực khổ, xin các vị hãy đi nghỉ ngơi một lát, đợi đến khi ta giải quyết xong nội vụ Trường Lưu, chúng ta lại tiếp tục công thương đại kế."
Chưởng môn các phái vừa đi xong, Ma Nghiêm liền hỏi, "Tử Họa à, đệ có từng nghĩ nếu có phái liên minh với nhau thì ai sẽ đứng đầu hay chưa?"
"Sư huynh không cần phải lo lắng, nếu như ta có thể giúp cho các phái liên minh với nhau thì ai lãnh đạo cũng được." Bạch Tử Họa đáp.
Ma Nghiêm thở dài, "Dù thế nào đi chăng nữa thì ta cũng là người không màng danh lợi, vị trí lãnh đạo liên minh cần một người đức cao vọng trọng. Điều ta lo là đệ sẽ mặc kệ hết thảy những thứ này, đây không chỉ là danh lợi nữa, mà còn là trách nhiệm với các phái, ta cảm thấy nếu thật sự cần thiết, thì liên minh nên để cho đệ đứng đầu." Ma Nghiêm nhìn Bạch Tử Họa với vẻ trịnh trọng.
"Ai da, sư huynh ơi," Sênh Tiêu Mặc tỏ ra bất đắc dĩ, "Huynh cũng biết Chưởng môn sư huynh từ trước đến nay không hề ưa mấy vụ này mà."
"Nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui, không có ai phù hợp hơn là Tử Họa hết." Ma Nghiêm vội la lên.
"Ai da, Chưởng môn sư huynh à, đột nhiên đệ có một thắc mắc muốn thỉnh giáo huynh, lại đây nào, lại đây..." Sênh Tiêu Mặc đẩy Bạch Tử Họa mặt đơ rời khỏi đại điện.
"Ôi, ôi..." Ma Nghiêm nhìn bọn họ rời đại điện, phất tay bất lực.
Trong điện Tuyệt Tình, Hoa Thiên Cốt không ngủ không nghỉ mà cứ chăm sóc Thiều Nguyệt, Đường Bảo vừa đến đã thấy nàng đang ngẩn người ngồi ngắm khuôn mặt Thiều Nguyệt thì tiến lại gần, "Cốt Đầu à, nếu mẹ không nghỉ đi thì mẹ sẽ không chịu nổi đâu, nhỡ Kiếm tôn tỉnh mà thấy mẹ như vậy, hẳn là người sẽ đau lòng muốn chết mất."
Hoa Thiên Cốt không phản ứng, Đường Bảo đành phải kéo Hoa Thiên Cốt dậy, đẩy nàng ra ngoài cửa, "Cốt Đầu ơi, mẹ cứ ra ngoài hít thở một chút đi, Kiếm tôn còn có con ở đây mà."
Hoa Thiên Cốt cứ như người mộng du đi đi lại lại khắp Trường Lưu, Đông Phương Úc Khanh trông thấy nàng bèn gọi to, "Cốt Đầu!"
Hoa Thiên Cốt không trả lời, Đông Phương Úc Khanh lấy làm lạ, sao Cốt Đầu không đáp thế, anh chàng vội vã chạy tới chắn trước mặt Hoa Thiên Cốt, bấy giờ Hoa Thiên Cốt mới hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Đông Phương Úc Khanh, nàng cong miệng mỉm cười, "Đông Phương à..."
Đông Phương Úc Khanh kéo Hoa Thiên Cốt tới ngồi xuống trên một bộ ghế, "Cười mà trông còn khó coi hơn cả khóc đấy, Cốt Đầu, nàng sao vậy, đang lo lắng cho Kiếm tôn ư?"
Hoa Thiên Cốt gật đầu, "Đông Phương, vì cứu ta nên sư tôn mới bị trúng độc của lư Bốc Nguyên, ta cứ thà rằng người bị trúng độc là ta còn hơn."
"Cốt Đầu..." Đông Phương Úc Khanh không muốn thấy Hoa Thiên Cốt tự trách bản thân, song trong lòng anh chàng lại tồn đọng chút nghi hoặc, anh chàng luôn cảm thấy tình cảm Cốt Đầu dành cho Thiều Nguyệt quá sâu đậm, ngay cả mình cũng hơi ngỡ ngàng, tình sư đồ có thể nặng đến thế sao? Hoa Thiên Cốt vẫy tay trước mặt Đông Phương Úc Khanh, "Đông Phương, không còn nhiều thời gian lắm, ta nhất định phải mau chóng tìm ra thuốc giải độc, nhưng mà ta.... Đông Phương à, huynh phải giúp ta, hãy nói cho ta biết ta phải làm gì đi, rốt cuộc thì ta nên làm gì đây?"
"Trên trần đời này, người duy nhất có thể giải đáp cho những thắc mắc của nàng chỉ có Dị Hủ Quân thôi." Đông Phương Úc Khanh đáp.
"Dị Hủ Quân?" Hoa Thiên Cốt hỏi.
Đông Phương Úc Khanh gật đầu, Hoa Thiên Cốt lại bảo, "Đúng, ta sẽ đi tìm Dị Hủ Quân, dù có phải trao đổi bằng tính mạng đi chăng nữa!" Sau đó nàng nhìn Đông Phương Úc Khanh, "Giả dụ như có chuyện bất trắc gì xảy ra với ta, xin huynh hãy giúp ta chăm sóc Đường Bảo."
Đông Phương Úc Khanh gật đầu, Hoa Thiên Cốt bèn rời khỏi Trường Lưu, anh chàng dõi theo bóng lưng của nàng, lẩm bẩm, "Ta chỉ sợ rằng có lẽ nàng sẽ chẳng bao giờ có thể quay về được nữa."
Trước cổng lầu Dị Hủ vẫn là cảnh tượng y chang lần đầu tiên Hoa Thiên Cốt đến đây, một đám người vây quanh, ai cũng cầm trên tay một vậy mà họ hy vọng có thể Dị Hủ Quân sẽ để ý. Song tình huống của Hoa Thiên Cốt bấy giờ vô cùng khẩn cấp, nàng ngự kiếm bay xuống, trực tiếp chạy đến chỗ Lục Sao, "Lục Sao tỷ tỷ, ta có chuyện quan trọng muốn cầu kiến Dị Hủ Quân, ta xin tỷ hãy dẫn ta tới gặp ngài đi."
Lục Sao gật đầu, "Vào với ta."
Hoa Thiên Cốt bước vào vùng cấm địa trong lầu Dị Hủ, nàng còn đang tìm kiếm Dị Hủ Quân thì một âm thanh vang lên, "Cuối cùng cô cũng đến."
Hoa Thiên Cốt quay đầu lại nhìn hắn, thắc mắc, "Sao ngài biết ta sẽ tới?"
"Ta từng bảo rồi, trên đời này không gì mà lầu Dị Hủ không biết." Dị Hủ Quân tiến lại gần.
"Dị Hủ Quân, xin hỏi ngài là làm thế nào để giải độc của lư Bốc Nguyên?" Hoa Thiên Cốt hỏi với vẻ mặt trầm trọng
"Để trả lời được câu hỏi này thì cái giá phải trả sẽ vô cùng lớn."
"Ta không tiếc bất kỳ giá nào!"
"Chắc chắn ư?" Dị Hủ Quân hỏi.
Hoa Thiên Cốt gật đầu một cách kiên định, "Chắc chắn!"
Dị Hủ Quân xoay lưng lại, "Vậy câu trả lời này..." rồi lập tức quay lại chỉ tay về phía Hoa Thiên Cốt, "Đáng giá bằng mạng của cô!"
"Được, đợi đến khi ta cứu sư tôn xong, ta sẽ trao lại cái mạng này cho ngài, mặc ngài xử lí." Hoa Thiên Cốt không hề do dự.
Dị Hủ Quân nghiêng đầu đi một chút, sau đó hắn tiến lên phía trước, "Nhìn bộ dạng nghiêm túc của ngươi kìa, giống y hệt lần đầu tiên ta và ngươi gặp nhau," Hắn tới bên Hoa Thiên Cốt, nhìn vẻ mặt của nàng, hắn lại nói tiếp, "Không, hình như còn kiên định hơn cả trước kia." Dị Hủ Quân bật cười, "Mạng của ngươi không phải cái giá cho câu trả lời này đâu."
Hoa Thiên Cốt thắc mắc, "Vậy ngài muốn gì?"
"Nghe nói tài nấu nướng của ngươi rất tuyệt, vậy hãy làm cho ta một bàn đầy ắp thức ăn ngon đi, thấy được không?"
"Một bàn đầy ắp thức ăn ngon ư?" Hoa Thiên Cốt càng không hiểu.
"Sao thế, cảm thấy cái giá lớn quá à?"
"Không phải, không phải vậy," Hoa Thiên Cốt lắc đầu lia lịa, "Là nhỏ quá mới đúng."
"Vậy còn không mau đi nấu đi, không thì ta đổi ý ngay bây giờ."
"Được, ta đi ngay, ta đi ngay đây." Dứt lời, Hoa Thiên Cốt chạy ra khỏi cửa, song đột nhiên như nghĩ tới cái gì đó, nàng lại quay đầu lại, dáng vẻ ngượng ngùng, "Cơ mà, nhà bếp ở đâu ấy nhỉ?"
Dị Hủ Quân giấu đi nụ cười đằng sau lớp mặt nạ, hắn chắp tay đằng sau lưng, "Đi với ta!" Hoa Thiên Cốt bèn bám theo hắn, rời khỏi vùng cấm địa.
Ở trong nhà bếp, Hoa Thiên Cốt vừa mới đặt thức ăn chế biến xong xuôi vào trong nồi thì đốt lò, xào trộn các loại nguyên liệu. Dị Hủ Quân đứng bên cửa, hắn ngắm bóng người bận rộn của Hoa Thiên Cốt, sau đó bước vào, "Bình thường ngươi cũng nấu cho hắn như vậy ư?" Hắn đã từng nghe Đường Bảo kể, Hoa Thiên Cốt thường xuyên nấu ăn tại điện Tuyệt Tình, còn Bạch Tử Họa cũng thường thường ghé qua chỗ ở của Thiều Nguyệt, ăn cơm cùng bọn họ, cho nên hắn mới muốn biết có phải Hoa Thiên Cốt vẫn luôn nấu cho Bạch Tử Họa như thế này hay không.
"Hả?" Hoa Thiên Cốt không hiểu câu hỏi của hắn, Dị Hủ Quân phất tay lia lịa, "Không có gì, làm nhanh lên đi, ta đói bụng rồi."
Ở ngoài, Lục Sao thò đầu ngó vào bên trong, sau đó lại lủi ra, chú ý toàn bộ động tĩnh. Ả không thể lí giải nổi hành động của Dị Hủ Quân, tại sao ngài ấy lại phải giúp đỡ Hoa Thiên Cốt? Tại sao ngài ấy lại phải đối xử với Hoa Thiên Cốt tốt như vậy?
Sau khi làm xong một bàn đầy ắp thức ăn, Hoa Thiên Cốt bưng từng món lên, nói với Dị Hủ Quân, "Các chủ à, thức ăn đã xong xuôi, mời ngài nếm thử."
Dị Hủ Quân xoay người ngắm một bàn kia, Hoa Thiên Cốt lo lắng hỏi, "Nếu như không hợp khẩu vị của ngài thì ta lại quay về nhà bếp làm lại nhé." Nhưng nàng lại thấy Dị Hủ Quân chỉ ngồi nhìn chứ không ăn, nàng lại nói tiếp, "Nếu như ngài sợ khi ngài ăn thì ta sẽ trông thấy khuôn mặt của ngài thì ta có thể tránh đi." Dứt lời cũng muốn quay lưng bỏ đi.
Dị Hủ Quân bảo, "Ta chỉ bảo ta muốn một bàn đầy ắp thức ăn ngon chứ chưa nói ta muốn ăn nó, ngươi có thể sử dụng những nguyên liệu đơn giản để nấu nên những món ngon thịnh soạn như thế này, hoàn toàn có khả năng tiến cung làm ngự trù rồi đấy."
Hoa Thiên Cốt mỉm cười thẹn thùng, Dị Hủ Quân bước đến bên nàng, "Ta khá là không dám ăn, ta sợ ta ăn xong nghiện thì mai sau, mỗi lần ngươi tới đây hỏi giá, ta lại trao đổi bằng một bữa thế này mất, nếu thật sự như thế thì lầu Dị Hủ của ta sẽ biến mất tiêu khỏi giang hồ chưa đầy nửa tháng chứ chẳng đùa."
Hoa Thiên Cốt bật cười thoải mái, Dị Hủ Quân ngồi xuống, "Độc của lư Bốc Nguyên à, cũng không phải không có cách giải." Hoa Thiên Cốt nhìn hắn đầy gấp rút, "Trong Thần Khí Mười Phương của viên ngọc Viêm Thủy, nó có thể khiến cho vạn vật sinh sôi, là Thần Khí tượng trưng cho tình yêu và hy vọng, thậm chí còn có thể khiến cho gỗ mục hồi xuân, tất nhiên sẽ hóa giải được độc của lư Bắc Nguyên rồi."
"Ngọc Viêm Thủy ạ?"
"Đúng." Dị Hủ Quân gật đầu.
Hoa Thiên Cốt hỏi, "Nhưng mà đã bao năm nay không ai biết được tung tích của ngọc Viêm Thủy, cho tới tận bây giờ vẫn chẳng ai biết hình dạng của nó trông như thế nào, vậy ta phải đi tìm sao đây?"
"Thần Khí Mười Phương ấy, vừa tương khắc lại vừa tương sinh, chỉ cần gom đủ chín Thần Khí khác, không những vậy còn phải gỡ bỏ phong ấn, nhất định ngọc Viêm Thủy sẽ được chín Thần Khí kia triệu tập trở về vị trí cũ."
Hoa Thiên Cốt ngồi xuống, nàng nhìn Dị Hủ Quân, "Phải thu thập Thần Khí, xong còn phải gỡ bỏ phong ấn ư?"
"Sao thế, quá khó à?" Dị Hủ Quân cúi xuống nhìn Hoa Thiên Cốt.
"Hiện tại thì thước Huyền Trấn đang ở Thiên Sơn," Hoa Thiên Cốt đứng dậy, "Ngọc Phù Trầm ở trong tay Nghê Thiên Trượng, dù Trích Tiên lại ở chỗ Sát tỷ tỷ, lư Bốc Sinh thì rơi vào tay Thiện Xuân Thu, còn nghiên bất Quy, xích Thuyên Liên, đàn Lưu Quang, chuông Huyễn Tư và cả kiếm Mẫn Sinh đều ở hết điện Tuyệt Tình, ta muốn lấy được dù chỉ một món trong số đó cũng khó như lên trời, huống chi còn phải gỡ bỏ cả phong ấn?"
Dị Hủ Quân gọi, "Lục Sao!" Lục Sao lên tiếng thưa, "Các chú!" Ả cung kính dâng chiếc hộp lên cho hắn, Dị Hủ Quân đứng dậy nhận lấy hộp xong đưa cho Hoa Thiên Cốt, "Trong này đựng một quyển sách cổ có chỉ dẫn cách thức gỡ bỏ phong ấn, ngươi quay về thì dốc sức ra mà học. Chỉ cần ngươi gom đủ Thần Khí thì đương nhiên có thể gỡ bỏ phong ấn, song gỡ bỏ phong ấn lại là một việc vô cùng nguy hiểm, không cẩn thận có khi sẽ để Yêu Thần xuất thế, hậu quả khó lường."
Hoa Thiên Cốt cẩn thận bưng chiếc hộp, nàng gật đầu, "Ta sẽ không để bất kỳ một ai phát hiện ra hành tung của mình, đợi ngọc Viêm Thủy quay trở lại chỗ cũ, cứu sư tôn xong, ta lập tức sẽ dùng nghiên Bất Quy trả lại hết toàn bộ Thần khí về vị trí cũ của chúng."
Dị Hủ Quân gật đầu hài lòng, "Nếu ngươi cần sự trợ giúp thì cứ tới tìm ta."
Hoa Thiên Cốt quỳ xuống, cảm kích vô cùng, "Các chủ, đại ân đại đức này, mai sau Hoa Thiên Cốt sẽ đền đáp!"
"Mau dậy đi!" Dị Hủ Quân đỡ Hoa Thiên Cốt đứng lên, "Nếu ngươi muốn trả ơn thì sau này đợi nao ta thèm ăn thì ngươi lại nấu tiếp cho ta là được."
Hoa Thiên Cốt bật cười, "Được!"
"Mau trở về đi." Dị Hủ Quân nghiêng đầu nói, Hoa Thiên Cốt nhìn chiếc hộp trong tay xong rời khỏi lầu Dị Hủ.
Hoa Thiên Cốt đi rồi, Dị Hủ Quân mới tháo mặt nạ xuống, để lộ ra khuôn mặt của Đông Phương Úc Khanh, anh chàng ngồi xuống, cầm đũa lên bắt đầu gắp một miếng, hít thật sâu mùi thức ăn thơm lừng.
"Ai da, sư huynh à, việc này không thể trách Hoa Thiên Cốt được, huynh cũng hiểu tính cách của tiểu sư muội mà, con bé vẫn vô cùng nóng vội đó thôi." Sênh Tiêu Mặc vội vàng tiến tới khuyên nhủ.
"Nóng vội? Nóng vội đâu có nghĩa là không muốn sống nữa?!" Ma Nghiêm quát tháo chất vấn, Sênh Tiêu Mặc mải mốt xòe quạt xếp quạt quạt cho y, Ma Nghiêm bước tới trước mặt Hoa Thiên Cốt, nổi cơn thịnh nộ, "Hoa Thiên Cốt! Nếu sư muội thực sự bị làm sao thì ngươi đừng hòng được ở lại Trường Lưu này nữa!"
"Sư huynh ơi..." Sênh Tiêu Mặc vô cùng bất đắc dĩ.
Vân Ẩn áy náy lên tiếng, "Thế tôn, mọi tội đều là do đệ tử, nếu đệ tử có thể phát hiện ra thân phận thực của Vân Ẩn sớm hơn thì có lẽ đã kịp dẫn dắt đệ ấy quay về con đường thiện lương, mọi chuyện cũng sẽ không đến nông nỗi này."
"Vân sư chất..." Sênh Tiêu Mặc nhìn Vân Ẩn.
Ma Nghiêm phất ống tay áo, quay người không thèm nhìn Hoa Thiên Cốt, Sênh Tiêu Mặc bảo, "Sư huynh à, bây giờ tiểu sư muội vẫn còn đang say giấc, độc trên người cũng chưa được giải, việc quan trọng hiện tại là tìm ra cách giải độc đấy."
"Hừ!" Ma Nghiêm nổi giận đùng đùng rời khỏi đại điện, Sênh Tiêu Mặc nhanh chóng bám theo sau, "Sư huynh, huynh đi đâu thế?"
"Đi thăm sư muội!" Ma Nghiêm nghiêm mặt đáp, Sênh Tiêu Mặc bật cười, lắc đầu xong cũng đi cùng.
Hoa Thiên Cốt còn quỳ dưới đất, nàng không thể tưởng tượng cảnh sư tôn thật sự xảy ra chuyện, sẽ như thế nào đây, nàng không dám nghĩ nữa, Đông Phương Úc Khanh ngồi xuống trước mặt nàng, "Cốt Đầu à, nàng đừng lo lắng, nhất định sẽ tìm ra cách thôi."
"Đúng đấy, Thiên Cốt, chúng ta phải tin vào Kiếm tôn." Nghê Mạn Thiên cũng tiến đến an ủi.
"Chưởng môn..." Vân Ẩn áy náy.
"Vân sư huynh, đây không phải lỗi của huynh, chắc chắn ta sẽ tìm ra cách để cứu sư tôn!" Hoa Thiên Cốt nói một cách kiên định, bây giờ nàng không thể bỏ cuộc, sư tôn đã hứa với Tiểu Cốt rằng nhất định người sẽ không sao đâu.
Trong Tàng Thư Các, khi Tử Trúc bận rộn lật tìm các loại sách, Đường Bảo đột nhiên xông vào, vừa chạy vừa gọi, "Tử Trúc sư tỷ, Tử Trúc sư tỷ...."
Tử Trúc ngẩng đầu lên, "Đường Bảo đấy à?" Sau đó kinh ngạc xen lẫn vui mừng đứng dậy, "Đường Bảo, muội về rồi?"
Đường Bảo gật đầu, không đợi Tử Trúc kịp hỏi, con bé đã bắt đầu liên mồm, "Kiếm tôn cũng về rồi, nhưng bây giờ người vẫn đang ngủ say, muội tới là muốn hỏi tỷ xem tỷ đã tìm ra biện pháp giải độc nào hay chưa?"
Tử Trúc thất vọng lắc đầu, "Chưa, nãy giờ ta vẫn chưa thấy cuốn sách nào có chút đầu mối."
"Hả? Thế phải làm sao bây giờ?" Đường Bảo thấp thỏm không biết phải làm sao.
Tử Trúc rất lo cho Thiều Nguyệt, "Vậy Thiều Nguyệt đang ở đâu, điện Tuyệt Tình ư?"
"Vâng, Tôn thượng đưa người về điện Tuyệt Tình rồi." Đường Bảo gật đầu.
"Chúng ta đi thăm Thiều Nguyệt trước đã, tiện thể hỏi Tôn thượng xem liệu ngài có cách gì không."
"À, được." Tử Trúc và Đường Bảo cùng đi về phía điện Tuyệt Tình.
Bạch Tử Họa nhẹ nhàng đặt Thiều Nguyệt lên chiếc giường của cô, Tử Mạch vội đắp chăn cho Thiều Nguyệt. Bạch Tử Họa đứng bên mép giường, một tay làm phép đặt trên trán cô, Tử Mạch thắc mắc nhìn chàng, nhưng nàng biết Bạch Tử Họa sẽ không làm hại chủ nhân nên chỉ lẳng lặng đứng một bên. Lát sau, Bạch Tử Họa thu hồi pháp lực, trước kia Tiểu Nguyệt cũng từng có một lần ngủ say mãi không tỉnh, về sau cô kể cho chàng nghe, ấy là do cô đã tiến vào một trong không gian hư vô của thanh kiếm, vậy nên lần này Bạch Tử Họa cũng muốn thử xem xem có phải lần này cũng như vậy hay không. Song chàng không tài nào kiểm chứng nổi, hình như có một tấm bình phong ngăn cản chàng tiếp tục đi sâu hơn nữa, Bạch Tử Họa sợ mình sẽ làm Thiều Nguyệt thương tổn nên cũng không cưỡng ép gây đột phá tấm lá chắn kia.
"Tử Họa, sư muội sao rồi?" Ma Nghiêm vừa đi vào phòng đã hỏi.
Bạch Tử Họa lắc đầu, Sênh Tiêu Mắc đến bên giường, "Rốt cuộc thì sao tiểu sư muội lại say ngủ cơ chứ, chẳng lẽ con bé tự gây mê chính mình ư?"
"Cái này thì phải hỏi Thiên Cốt." Bạch Tử Họa quay đầu nhìn Hoa Thiên Cốt vừa mới chạy đến.
Hoa Thiên Cốt cả kinh, nàng cúi đầu xuống, nên thuật lại chuyện giữa sư tôn và nàng thế nào đây, Hoa Thiên Cốt bất an lắc đầu, "Lúc bấy giờ, khi thanh Mẫn Sinh với Kinh Lôi va chạm nhau, con đã bị hôn mê, đợi tới khi con tỉnh dậy thì sư tôn đã ngủ say mất rồi."
"Tốt lắm, vậy bây giờ nghĩ xem nên giải quyết độc của lư Bốc Nguyên như thế nào đi." Sênh Tiêu Mặc lo lắng nói, nói đến đây, cả căn phòng lại chìm trong yên lặng, tâm trạng của mọi người hết sức nặng nề.
Mấy ngày kế tiếp, Hoa Thiên Cốt luôn ở bên bầu bạn với Thiều Nguyệt, không dám rời xa một khắc, ngày nào nàng cũng vuốt ve mặt Thiều Nguyệt, cũng xoa tay cô, còn thường xuyên tâm sự với cô nữa. Mỗi lần Hoa Thiên Cốt gọi sư tôn, nàng đều hy vọng Thiều Nguyệt sẽ nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng xong sau đó đáp lại, vẫn luôn là thế, và vẫn luôn thất vọng tràn trề. Cõi lòng Hoa Thiên Cốt cũng dần dà nặng trĩu. Còn về phía mấy người Bạch Tử Họa, bọn họ thường đến kiểm tra tình hình của Thiều Nguyệt, kiểm tra xong lại bỏ đi ngay hòng tìm ra phương pháp trị độc. Tử Trúc, Đường Bảo, Tử Mạch thấy đã có Hoa Thiên Cốt chăm sóc cho Thiều Nguyệt thì cũng để nàng lại một mình rồi đến Tàng Thư Các nghiên cứu.
Dạo gần đây Thất Sát ngày càng hoành hành, Bạch Tử Họa triệu tập các môn phái lớn để thương nghị biện pháp chống đỡ trước Thất Sát. Tại đại điện Trường Lưu, Tam tôn đứng ở trên cao, chờ Chưởng môn các phái tới, tuy Hoa Thiên Cốt hiện là Chưởng môn Thục Sơn, nhưng nàng cũng là đệ tử Trường Lưu, hơn nữa vốn dĩ nàng cũng định truyền lại chức vị này cho Vân Ẩn, thành ra Vân Ẩn đại diện cho phái Thục Sơn tới tham gia hội nghị.
Đợi các vị Chưởng môn đến đông đủ, Bạch Tử Họa mới ngồi xuống, "Cảm ơn các vị đã dành thời gian ra để tới Trường Lưu, Thất Sát ngày càng ngang tàng, nhất là Sát Thiên Mạch, với sự dẫn dắt Thiện Xuân Thu, thế lực Thất Sát ngày càng hùng mạnh. Hãy nhìn lại chúng ta, tuy nhiều phái, song lại không thể dung hợp. Đáng lẽ chúng ta phải đoàn kể, giải trừ môn hộ để cùng chống lại Thất Sát mới đúng."
Nghê Thiên Trượng vừa ngồi xuống đã bật người muốn phản đối, Ôn Phong Dư cướp bước đứng lên, "Tôn thượng, lần này nếu không nhờ Trường Lưu ra tay giúp đỡ thì e rằng đồi Ngọc Trọc của ta đã sớm mất rồi. Hơn nữa năng lực của Trường Lưu vượt xa các phái chúng ta, có Trường Lưu dẫn dắt để đấu lại Thất Sát, đồi Ngọc Trọc xin nguyện nghe theo chỉ thị của Tôn thượng."
Những Chưởng môn phái khác quay sang nhìn nhau, gật gù đồng ý với cách phát biểu của Ôn Phong Dư, bọn họ cùng đứng dậy, chắp tay, "Xin nghe theo sự chỉ thị của Tôn thượng." Nghê Thiên Trượng cũng đành đứng lên, "Xin nghe theo sự chỉ thị của Tôn thượng."
Đệ tử các phái trong đại điện đồng thanh, "Xin nghe theo sự chỉ thị của Tôn thượng!"
Bạch Tử Họa mỉm cười yên tâm, chàng đứng lên, "Các vị Chưởng môn đã lặn lội đường xá xa xôi để đến đây, hẳn là rất cực khổ, xin các vị hãy đi nghỉ ngơi một lát, đợi đến khi ta giải quyết xong nội vụ Trường Lưu, chúng ta lại tiếp tục công thương đại kế."
Chưởng môn các phái vừa đi xong, Ma Nghiêm liền hỏi, "Tử Họa à, đệ có từng nghĩ nếu có phái liên minh với nhau thì ai sẽ đứng đầu hay chưa?"
"Sư huynh không cần phải lo lắng, nếu như ta có thể giúp cho các phái liên minh với nhau thì ai lãnh đạo cũng được." Bạch Tử Họa đáp.
Ma Nghiêm thở dài, "Dù thế nào đi chăng nữa thì ta cũng là người không màng danh lợi, vị trí lãnh đạo liên minh cần một người đức cao vọng trọng. Điều ta lo là đệ sẽ mặc kệ hết thảy những thứ này, đây không chỉ là danh lợi nữa, mà còn là trách nhiệm với các phái, ta cảm thấy nếu thật sự cần thiết, thì liên minh nên để cho đệ đứng đầu." Ma Nghiêm nhìn Bạch Tử Họa với vẻ trịnh trọng.
"Ai da, sư huynh ơi," Sênh Tiêu Mặc tỏ ra bất đắc dĩ, "Huynh cũng biết Chưởng môn sư huynh từ trước đến nay không hề ưa mấy vụ này mà."
"Nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui, không có ai phù hợp hơn là Tử Họa hết." Ma Nghiêm vội la lên.
"Ai da, Chưởng môn sư huynh à, đột nhiên đệ có một thắc mắc muốn thỉnh giáo huynh, lại đây nào, lại đây..." Sênh Tiêu Mặc đẩy Bạch Tử Họa mặt đơ rời khỏi đại điện.
"Ôi, ôi..." Ma Nghiêm nhìn bọn họ rời đại điện, phất tay bất lực.
Trong điện Tuyệt Tình, Hoa Thiên Cốt không ngủ không nghỉ mà cứ chăm sóc Thiều Nguyệt, Đường Bảo vừa đến đã thấy nàng đang ngẩn người ngồi ngắm khuôn mặt Thiều Nguyệt thì tiến lại gần, "Cốt Đầu à, nếu mẹ không nghỉ đi thì mẹ sẽ không chịu nổi đâu, nhỡ Kiếm tôn tỉnh mà thấy mẹ như vậy, hẳn là người sẽ đau lòng muốn chết mất."
Hoa Thiên Cốt không phản ứng, Đường Bảo đành phải kéo Hoa Thiên Cốt dậy, đẩy nàng ra ngoài cửa, "Cốt Đầu ơi, mẹ cứ ra ngoài hít thở một chút đi, Kiếm tôn còn có con ở đây mà."
Hoa Thiên Cốt cứ như người mộng du đi đi lại lại khắp Trường Lưu, Đông Phương Úc Khanh trông thấy nàng bèn gọi to, "Cốt Đầu!"
Hoa Thiên Cốt không trả lời, Đông Phương Úc Khanh lấy làm lạ, sao Cốt Đầu không đáp thế, anh chàng vội vã chạy tới chắn trước mặt Hoa Thiên Cốt, bấy giờ Hoa Thiên Cốt mới hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Đông Phương Úc Khanh, nàng cong miệng mỉm cười, "Đông Phương à..."
Đông Phương Úc Khanh kéo Hoa Thiên Cốt tới ngồi xuống trên một bộ ghế, "Cười mà trông còn khó coi hơn cả khóc đấy, Cốt Đầu, nàng sao vậy, đang lo lắng cho Kiếm tôn ư?"
Hoa Thiên Cốt gật đầu, "Đông Phương, vì cứu ta nên sư tôn mới bị trúng độc của lư Bốc Nguyên, ta cứ thà rằng người bị trúng độc là ta còn hơn."
"Cốt Đầu..." Đông Phương Úc Khanh không muốn thấy Hoa Thiên Cốt tự trách bản thân, song trong lòng anh chàng lại tồn đọng chút nghi hoặc, anh chàng luôn cảm thấy tình cảm Cốt Đầu dành cho Thiều Nguyệt quá sâu đậm, ngay cả mình cũng hơi ngỡ ngàng, tình sư đồ có thể nặng đến thế sao? Hoa Thiên Cốt vẫy tay trước mặt Đông Phương Úc Khanh, "Đông Phương, không còn nhiều thời gian lắm, ta nhất định phải mau chóng tìm ra thuốc giải độc, nhưng mà ta.... Đông Phương à, huynh phải giúp ta, hãy nói cho ta biết ta phải làm gì đi, rốt cuộc thì ta nên làm gì đây?"
"Trên trần đời này, người duy nhất có thể giải đáp cho những thắc mắc của nàng chỉ có Dị Hủ Quân thôi." Đông Phương Úc Khanh đáp.
"Dị Hủ Quân?" Hoa Thiên Cốt hỏi.
Đông Phương Úc Khanh gật đầu, Hoa Thiên Cốt lại bảo, "Đúng, ta sẽ đi tìm Dị Hủ Quân, dù có phải trao đổi bằng tính mạng đi chăng nữa!" Sau đó nàng nhìn Đông Phương Úc Khanh, "Giả dụ như có chuyện bất trắc gì xảy ra với ta, xin huynh hãy giúp ta chăm sóc Đường Bảo."
Đông Phương Úc Khanh gật đầu, Hoa Thiên Cốt bèn rời khỏi Trường Lưu, anh chàng dõi theo bóng lưng của nàng, lẩm bẩm, "Ta chỉ sợ rằng có lẽ nàng sẽ chẳng bao giờ có thể quay về được nữa."
Trước cổng lầu Dị Hủ vẫn là cảnh tượng y chang lần đầu tiên Hoa Thiên Cốt đến đây, một đám người vây quanh, ai cũng cầm trên tay một vậy mà họ hy vọng có thể Dị Hủ Quân sẽ để ý. Song tình huống của Hoa Thiên Cốt bấy giờ vô cùng khẩn cấp, nàng ngự kiếm bay xuống, trực tiếp chạy đến chỗ Lục Sao, "Lục Sao tỷ tỷ, ta có chuyện quan trọng muốn cầu kiến Dị Hủ Quân, ta xin tỷ hãy dẫn ta tới gặp ngài đi."
Lục Sao gật đầu, "Vào với ta."
Hoa Thiên Cốt bước vào vùng cấm địa trong lầu Dị Hủ, nàng còn đang tìm kiếm Dị Hủ Quân thì một âm thanh vang lên, "Cuối cùng cô cũng đến."
Hoa Thiên Cốt quay đầu lại nhìn hắn, thắc mắc, "Sao ngài biết ta sẽ tới?"
"Ta từng bảo rồi, trên đời này không gì mà lầu Dị Hủ không biết." Dị Hủ Quân tiến lại gần.
"Dị Hủ Quân, xin hỏi ngài là làm thế nào để giải độc của lư Bốc Nguyên?" Hoa Thiên Cốt hỏi với vẻ mặt trầm trọng
"Để trả lời được câu hỏi này thì cái giá phải trả sẽ vô cùng lớn."
"Ta không tiếc bất kỳ giá nào!"
"Chắc chắn ư?" Dị Hủ Quân hỏi.
Hoa Thiên Cốt gật đầu một cách kiên định, "Chắc chắn!"
Dị Hủ Quân xoay lưng lại, "Vậy câu trả lời này..." rồi lập tức quay lại chỉ tay về phía Hoa Thiên Cốt, "Đáng giá bằng mạng của cô!"
"Được, đợi đến khi ta cứu sư tôn xong, ta sẽ trao lại cái mạng này cho ngài, mặc ngài xử lí." Hoa Thiên Cốt không hề do dự.
Dị Hủ Quân nghiêng đầu đi một chút, sau đó hắn tiến lên phía trước, "Nhìn bộ dạng nghiêm túc của ngươi kìa, giống y hệt lần đầu tiên ta và ngươi gặp nhau," Hắn tới bên Hoa Thiên Cốt, nhìn vẻ mặt của nàng, hắn lại nói tiếp, "Không, hình như còn kiên định hơn cả trước kia." Dị Hủ Quân bật cười, "Mạng của ngươi không phải cái giá cho câu trả lời này đâu."
Hoa Thiên Cốt thắc mắc, "Vậy ngài muốn gì?"
"Nghe nói tài nấu nướng của ngươi rất tuyệt, vậy hãy làm cho ta một bàn đầy ắp thức ăn ngon đi, thấy được không?"
"Một bàn đầy ắp thức ăn ngon ư?" Hoa Thiên Cốt càng không hiểu.
"Sao thế, cảm thấy cái giá lớn quá à?"
"Không phải, không phải vậy," Hoa Thiên Cốt lắc đầu lia lịa, "Là nhỏ quá mới đúng."
"Vậy còn không mau đi nấu đi, không thì ta đổi ý ngay bây giờ."
"Được, ta đi ngay, ta đi ngay đây." Dứt lời, Hoa Thiên Cốt chạy ra khỏi cửa, song đột nhiên như nghĩ tới cái gì đó, nàng lại quay đầu lại, dáng vẻ ngượng ngùng, "Cơ mà, nhà bếp ở đâu ấy nhỉ?"
Dị Hủ Quân giấu đi nụ cười đằng sau lớp mặt nạ, hắn chắp tay đằng sau lưng, "Đi với ta!" Hoa Thiên Cốt bèn bám theo hắn, rời khỏi vùng cấm địa.
Ở trong nhà bếp, Hoa Thiên Cốt vừa mới đặt thức ăn chế biến xong xuôi vào trong nồi thì đốt lò, xào trộn các loại nguyên liệu. Dị Hủ Quân đứng bên cửa, hắn ngắm bóng người bận rộn của Hoa Thiên Cốt, sau đó bước vào, "Bình thường ngươi cũng nấu cho hắn như vậy ư?" Hắn đã từng nghe Đường Bảo kể, Hoa Thiên Cốt thường xuyên nấu ăn tại điện Tuyệt Tình, còn Bạch Tử Họa cũng thường thường ghé qua chỗ ở của Thiều Nguyệt, ăn cơm cùng bọn họ, cho nên hắn mới muốn biết có phải Hoa Thiên Cốt vẫn luôn nấu cho Bạch Tử Họa như thế này hay không.
"Hả?" Hoa Thiên Cốt không hiểu câu hỏi của hắn, Dị Hủ Quân phất tay lia lịa, "Không có gì, làm nhanh lên đi, ta đói bụng rồi."
Ở ngoài, Lục Sao thò đầu ngó vào bên trong, sau đó lại lủi ra, chú ý toàn bộ động tĩnh. Ả không thể lí giải nổi hành động của Dị Hủ Quân, tại sao ngài ấy lại phải giúp đỡ Hoa Thiên Cốt? Tại sao ngài ấy lại phải đối xử với Hoa Thiên Cốt tốt như vậy?
Sau khi làm xong một bàn đầy ắp thức ăn, Hoa Thiên Cốt bưng từng món lên, nói với Dị Hủ Quân, "Các chủ à, thức ăn đã xong xuôi, mời ngài nếm thử."
Dị Hủ Quân xoay người ngắm một bàn kia, Hoa Thiên Cốt lo lắng hỏi, "Nếu như không hợp khẩu vị của ngài thì ta lại quay về nhà bếp làm lại nhé." Nhưng nàng lại thấy Dị Hủ Quân chỉ ngồi nhìn chứ không ăn, nàng lại nói tiếp, "Nếu như ngài sợ khi ngài ăn thì ta sẽ trông thấy khuôn mặt của ngài thì ta có thể tránh đi." Dứt lời cũng muốn quay lưng bỏ đi.
Dị Hủ Quân bảo, "Ta chỉ bảo ta muốn một bàn đầy ắp thức ăn ngon chứ chưa nói ta muốn ăn nó, ngươi có thể sử dụng những nguyên liệu đơn giản để nấu nên những món ngon thịnh soạn như thế này, hoàn toàn có khả năng tiến cung làm ngự trù rồi đấy."
Hoa Thiên Cốt mỉm cười thẹn thùng, Dị Hủ Quân bước đến bên nàng, "Ta khá là không dám ăn, ta sợ ta ăn xong nghiện thì mai sau, mỗi lần ngươi tới đây hỏi giá, ta lại trao đổi bằng một bữa thế này mất, nếu thật sự như thế thì lầu Dị Hủ của ta sẽ biến mất tiêu khỏi giang hồ chưa đầy nửa tháng chứ chẳng đùa."
Hoa Thiên Cốt bật cười thoải mái, Dị Hủ Quân ngồi xuống, "Độc của lư Bốc Nguyên à, cũng không phải không có cách giải." Hoa Thiên Cốt nhìn hắn đầy gấp rút, "Trong Thần Khí Mười Phương của viên ngọc Viêm Thủy, nó có thể khiến cho vạn vật sinh sôi, là Thần Khí tượng trưng cho tình yêu và hy vọng, thậm chí còn có thể khiến cho gỗ mục hồi xuân, tất nhiên sẽ hóa giải được độc của lư Bắc Nguyên rồi."
"Ngọc Viêm Thủy ạ?"
"Đúng." Dị Hủ Quân gật đầu.
Hoa Thiên Cốt hỏi, "Nhưng mà đã bao năm nay không ai biết được tung tích của ngọc Viêm Thủy, cho tới tận bây giờ vẫn chẳng ai biết hình dạng của nó trông như thế nào, vậy ta phải đi tìm sao đây?"
"Thần Khí Mười Phương ấy, vừa tương khắc lại vừa tương sinh, chỉ cần gom đủ chín Thần Khí khác, không những vậy còn phải gỡ bỏ phong ấn, nhất định ngọc Viêm Thủy sẽ được chín Thần Khí kia triệu tập trở về vị trí cũ."
Hoa Thiên Cốt ngồi xuống, nàng nhìn Dị Hủ Quân, "Phải thu thập Thần Khí, xong còn phải gỡ bỏ phong ấn ư?"
"Sao thế, quá khó à?" Dị Hủ Quân cúi xuống nhìn Hoa Thiên Cốt.
"Hiện tại thì thước Huyền Trấn đang ở Thiên Sơn," Hoa Thiên Cốt đứng dậy, "Ngọc Phù Trầm ở trong tay Nghê Thiên Trượng, dù Trích Tiên lại ở chỗ Sát tỷ tỷ, lư Bốc Sinh thì rơi vào tay Thiện Xuân Thu, còn nghiên bất Quy, xích Thuyên Liên, đàn Lưu Quang, chuông Huyễn Tư và cả kiếm Mẫn Sinh đều ở hết điện Tuyệt Tình, ta muốn lấy được dù chỉ một món trong số đó cũng khó như lên trời, huống chi còn phải gỡ bỏ cả phong ấn?"
Dị Hủ Quân gọi, "Lục Sao!" Lục Sao lên tiếng thưa, "Các chú!" Ả cung kính dâng chiếc hộp lên cho hắn, Dị Hủ Quân đứng dậy nhận lấy hộp xong đưa cho Hoa Thiên Cốt, "Trong này đựng một quyển sách cổ có chỉ dẫn cách thức gỡ bỏ phong ấn, ngươi quay về thì dốc sức ra mà học. Chỉ cần ngươi gom đủ Thần Khí thì đương nhiên có thể gỡ bỏ phong ấn, song gỡ bỏ phong ấn lại là một việc vô cùng nguy hiểm, không cẩn thận có khi sẽ để Yêu Thần xuất thế, hậu quả khó lường."
Hoa Thiên Cốt cẩn thận bưng chiếc hộp, nàng gật đầu, "Ta sẽ không để bất kỳ một ai phát hiện ra hành tung của mình, đợi ngọc Viêm Thủy quay trở lại chỗ cũ, cứu sư tôn xong, ta lập tức sẽ dùng nghiên Bất Quy trả lại hết toàn bộ Thần khí về vị trí cũ của chúng."
Dị Hủ Quân gật đầu hài lòng, "Nếu ngươi cần sự trợ giúp thì cứ tới tìm ta."
Hoa Thiên Cốt quỳ xuống, cảm kích vô cùng, "Các chủ, đại ân đại đức này, mai sau Hoa Thiên Cốt sẽ đền đáp!"
"Mau dậy đi!" Dị Hủ Quân đỡ Hoa Thiên Cốt đứng lên, "Nếu ngươi muốn trả ơn thì sau này đợi nao ta thèm ăn thì ngươi lại nấu tiếp cho ta là được."
Hoa Thiên Cốt bật cười, "Được!"
"Mau trở về đi." Dị Hủ Quân nghiêng đầu nói, Hoa Thiên Cốt nhìn chiếc hộp trong tay xong rời khỏi lầu Dị Hủ.
Hoa Thiên Cốt đi rồi, Dị Hủ Quân mới tháo mặt nạ xuống, để lộ ra khuôn mặt của Đông Phương Úc Khanh, anh chàng ngồi xuống, cầm đũa lên bắt đầu gắp một miếng, hít thật sâu mùi thức ăn thơm lừng.
Danh sách chương