Nghê Mạn Thiên đang ở trong phòng Thiều Nguyệt, nàng thấy Thiều Nguyệt bị thương vô cùng nặng thì lo âu không thôi, "Kiếm tôn sao vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, phải không?"

Tử Mạch rời khỏi mép giường, "Cô yên tâm đi, nhất định chủ nhân sẽ ổn thôi."

"Nhưng mà mai đã là ngày xét xử công khai Thiên Cốt rồi, liệu Kiếm tôn có thể tỉnh không?" Mặc dù Nghê Mạn Thiên vẫn rất giận Hoa Thiên Cốt, song nàng cũng phân biệt được nặng nhẹ, sáng mai chắc chắn Hoa Thiên Cốt sẽ bị trừng phạt hết sức nặng nề.

Tử Mạch cũng lo lắng lắc đầu, Tử Trúc bưng trà bước vào, "Được rồi, hai người ngồi xuống đi, Thiều Nguyệt là người hiểu rõ nhất Thiên Cốt sư muội, nhất định cô ấy sẽ tỉnh lại."

Nghê Mạn Thiên nhíu mày, lắc nhẹ tách trà, thắc mắc, "Thiên Cốt đánh cắp Thần Khí là để cứu Kiếm tôn, giúp người hóa giải độc của lư Bốc Nguyên, nhưng vì sao mỗi lần ta muốn nói ra chuyện đó, Tôn thượng đều hoặc là cắt ngang, hoặc là chuyển sao chủ đề khác?"

Tử Mạch kinh ngạc nhìn Nghê Mạn Thiên, "Mạn Thiên à, sao cô lại biết ngọc Viêm Thủy có thể hóa giải độc của lư Bốc Nguyên?"

Nghê Mạn Thiên giải thích, "Đảo Bồng Lai có sách ghi chép lại về những Thần Khí năm xưa, ta có đi điều tra, thế là tìm được."

"Thì ra là vậy," Tử Mạch gật gù, "Thiên Cốt đã dặn ta, rằng đừng cho chủ nhân biết việc này."

"Vì sao?" Nghê Mạn Thiên không hiểu.

Tử Trúc đặt tách trà xuống, "Thiên Cốt không muốn Thiều Nguyệt áy náy, còn Tôn thượng..." Tử Trúc trầm mặc chốc lát, "Ta nghĩ ngài ấy đang muốn bảo vệ Thiều Nguyệt."

"Bảo vệ Kiếm tôn ư?" Nghê Mạn Thiên càng không hiểu.

"Ta vẫn luôn chăm sóc Thiều Nguyệt từ trước đến nay, thế nên ta rất hiểu, dù vẻ ngoài Tôn thượng lạnh như băng, thế nhưng thực ra ngài ấy vô cùng thương yêu Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt muốn gì, Tôn thượng đều bằng lòng hoặc làm cho cô ấy, ngay cả khi mới phát hiện ra Thiều Nguyệt kết tri kỉ với Sát Thiên Mạch, Tôn thượng cũng chỉ nhíu mày một cái chứ không hề can thiệp. Ta cảm thấy Tôn thượng đã coi Thiều Nguyệt như người thân, bởi vì ở trong điện Tuyệt Tình lạnh lẽo cô độc này, chỉ có mình Thiều Nguyệt ở bên làm bạn với ngài, hẳn Tôn thượng không hề muốn Thiều Nguyệt phải gánh chịu dù chỉ một chút thương tổn đâu." Tử Trúc đáp.

"Ý của Tử Trúc sư tỷ là, nếu các phái biết Hoa Thiên Cốt lấy trộm Thần Khí là vì muốn giải độc cho Kiếm tôn, vậy thì Kiếm tôn sẽ là người gánh chịu mọi tội lỗi sao?" Nghê Mạn Thiên hỏi.

Tử Trúc gật đầu, "Bây giờ các phái đang lục đục mâu thuẫn bởi Hồng Hoang, đừng bàn đến chuyện thiên phú tu luyện của Thiều Nguyệt cực cao, người khác phải đánh đổi bằng một quãng thời gian rất dài mới có thể đạt tới cảnh giới, thế mà cô ấy chỉ dùng hơn trăm năm đã tu thành Thượng tiên Cửu Trọng Thiên, chắc chắn sẽ khiến nhiều kẻ ganh ghét. Ta nghĩ Tôn thượng đoán được điều này, ngài không muốn để lòng người lay động, lợi dụng việc đó hòng công kích Thiều Nguyệt."

Bây giờ Nghê Mạn Thiên mới vỡ lẽ, sau đó nàng lại lo lắng hỏi, "Nhưng mà, thế Tiểu Cốt thì phải sao đây?"

Tử Trúc và Tử Mạch nhìn nhau, lắc đầu bất đắc dĩ, Tử Mạch nói, "Bây giờ chỉ có thể chậm rãi bước từng bước một thôi, sáng mai chúng ta hãy đến thử cầu xin tha tội cho Thiên Cốt đi."

"Cũng đành vậy." Nghê Mạn Thiên thở dài.

Hôm sau tại tiên lao, Hoa Thiên Cốt và Niết đang dựa vào nhau để ngủ thì đột nhiên Niết ngã xuống đất, Hoa Thiên Cốt vội la lên, "Niết, Niết ơi," rồi quay đầu nhìn xung quanh, "Ai!"

Đông Phương Úc Khanh xuất hiện, Hoa Thiên Cốt thắc mắc, "Đông Phương ư? Nhưng sao huynh..." Đột nhiên nàng nhớ ra những lời Bạch Tử Họa đã nói với Đông Phương Úc Khanh tại động Hoang Phế, nàng cười buồn bã, "Đúng nhỉ, huynh là Dị Hủ Quân mà, đâu có gì mà huynh không làm được cơ chứ?"

"Cốt Đầu à..." Đông Phương Úc Khanh ngồi xổm xuống, "Cốt Đầu, ta sẽ thẳng thắn hết mọi chuyện với nàng, nhưng không phải là bây giờ," Anh chàng đưa tay ra, bên trong có một viên thuốc, "Cốt Đầu, nàng mau uống cái này đi, sau đó đi với ta!"

Hoa Thiên Cốt đặt tay lên bàn tay Đông Phương Úc Khanh, "Đông Phương, huynh hiểu ta mà, nhất định ta sẽ chịu trách nhiệm cho tất cả những thứ này, ta sẽ không để dù là Thục Sơn hay Trường Lưu phải chịu liên lụy đâu."

"Nàng sắp bị tra khảo rồi, dựa vào môn quy của Trường Lưu, chắc chắn hình phạt dành cho nàng sẽ vô cùng khủng khiếp, nàng có biết không?" Đông Phương Úc Khanh tỏ vẻ trầm trọng.

"Ta thân là đệ tử Trường Lưu, đương nhiên là ta biết, tuy nhiên," Hoa Thiên Cốt đứng dậy, "Nếu Tôn thượng có lòng từ bi, ta mong ngài sẽ ban cho ta một cái chết nhẹ nhàng."

"Cốt Đầu, nàng không cần phải hy sinh quá nhiều như thế vì Thiều Nguyệt, nàng hãy nói cho Bạch Tử Họa biết đi, hãy để cho hắn biết hết chân tướng đi." Đông Phương Úc Khanh khuyên nhủ.

"Chân tướng?" Hoa Thiên Cốt im lặng một lát, "Tôn thượng đã biết, ngài ấy đã biết toàn bộ chân tướng rồi, bao gồm cả... tình cảm ta dành cho sư tôn."

"Cái gì?" Đông Phương Úc Khanh kinh ngạc, "Bạch Tử Họa đã biết hết thảy ư?"

Hoa Thiên Cốt gật đầu, Đông Phương Úc Khanh thắc mắc, "Vậy sao hắn..." sau đó anh chàng vỡ lẽ, "Hóa ra Bạch Tử Họa muốn hy sinh nàng để bảo vệ Thiều Nguyệt?"

"Đông Phương à," Hoa Thiên Cốt níu lấy cánh tay Đông Phương Úc Khanh, "Tất cả đều do ta cam tâm tình nguyện mà, chỉ cần có thể bảo vệ sư tôn, ta sẽ luôn nguyện ý."

"Cốt Đầu, rõ ràng nàng đã biết nàng và cô ta không thể mà, sao nàng còn..."

"Ta biết, ta chỉ muốn lặng lẽ ở bên cạnh sư tôn, âm thầm yêu sư tôn, thế là ta đã hài lòng," Hoa Thiên Cốt nhìn Đông Phương Úc Khanh, "Đông Phương, ta rất cảm kích lòng thành ý của huynh, hy vọng sau này huynh sẽ tìm được một cô gái tốt hơn ta."

"Cốt Đầu..." Đông Phương Úc Khanh thấy không thể thuyết phục được Hoa Thiên Cốt bèn đưa tay chạm vào giữa mi của nàng.

Hoa Thiên Cốt cả kinh, "Đông Phương, huynh làm gì vậy?"

"Đây là bí thuật của lầu Dị Hủ, ta sẽ khiến cho nàng chỉ có thể nói sự thật mà thôi, không thể để mọi tội lỗi đều đổ hết lên đầu nàng được."

"Đông Phương, huynh mau bỏ ra!"

Đông Phương Úc Khanh nhìn Hoa Thiên Cốt, "Được, vậy chỉ cần nàng hôn ta, ta sẽ gỡ bỏ bí thuật này."

"Huynh..." Hoa Thiên Cốt trầm mặc chốc lát, "Đông Phương, huynh đã biết tình cảm ta dành cho sư tôn rồi mà, ta sẽ không phản bội trái tim mình để hôn huynh đâu."

Đông Phương Úc Khanh mỉm cười rầu rĩ, "Cốt Đầu à..."

Bấy giờ đột nhiên có tiếng ai vọng vào tiên lao, "Tội nhân Hoa Thiên Cốt chuẩn bị vào đại điện Trường Lưu để Tam tôn thẩm vấn!"

Đông Phương Úc Khanh nhìn Hoa Thiên Cốt rồi biến mất, Lý Mông dẫn theo đệ tử đến đưa Hoa Thiên Cốt đi, Niết mở mắt ra dõi theo bóng lưng Hoa Thiên Cốt, cậu trầm tư, xem ra số mệnh đã định, dù có trốn thoát thì vẫn phải chia lìa.

Hoa Thiên Cốt bị dẫn tới giữa quảng trường Trường Lưu, đệ tử các phái vây quanh, Tam tôn đang ngồi ngay phía đối diện, nhìn xuống nàng từ trên cao.

Ma Nghiêm đứng dậy, bước xuống vài bậc thang xong nghiêm túc nói, "Hỡi Hoa Thiên Cốt đã bị Trường Lưu ruồng bỏ, ngươi giết hại đồng môn, học trộm cấm thuật, khi sư diệt tổ, trời đất không tha, kết giao ác đảng, cấu kết Thất Sát, không biết nhân ái, tội không thể tha, đánh cắp Thần Khí, đại náo Trường Lưu, để Yêu Thần xuất thế khiến đại chiến giữa các phái bùng nổ, gây ra vô vàn cái chết, để ngươi chết vạn lần cũng không đủ, những tội danh đã liệt kê ở trên, ngươi có nhận không?"

Hoa Thiên Cốt đang quỳ, Đông Phương Úc Khanh đứng sau cây cột đá, thả phép lên Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu lên đáp, "Đúng là con đã khiến Yêu Thần xuất thế, nhưng con không sát hại đồng môn, cũng không cấu kết với Thất Sát."

Ma Nghiêm lôi ra một viên đá Nghiệm Sinh từ ống tay áo, ném tới trước người Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt chậm rãi nhặt nó lên, viên đá này đã không còn phát sáng nữa rồi, đệ tử Trường Lưu ai nấy đều sợ hãi, đó chẳng phải đá Nghiệm Sinh của Sóc Phong hay sao? "Vậy ta hỏi ngươi, vì sao Sóc Phong lại chết? Ngươi thân là đệ tử Trường Lưu, sao lại quen biết Sát Thiên Mạch, để đến khi Hồng Hoang xuất hiện, hắn ta lại năm lần bảy lượt đòi cứu ngươi hả?" Ma Nghiêm hỏi tiếp.

Hoa Thiên Cốt nhìn viên đá Nghiệm Sinh, "Con không cấu kết với Sát Thiên Mạch, còn Sóc Phong, đấy là huynh ấy tự nguyện."

"Ngươi còn dám cãi!" Ma Nghiêm giận dữ.

Sênh Tiêu Mặc tiến tới, "Hoa Thiên Cốt, ta muốn con thuật lại toàn bộ quá trình con đánh cắp Thần Khí cho đến khi Hồng Hoang xuất hiện, thật cặn kẽ cho ta."

Hoa Thiên Cốt suýt đã bật thốt lên cái tên Thiều Nguyệt, nàng cắn lưỡi, đau đớn khiến cho nàng thanh tỉnh, nàng cố phản kháng lại bí thuật của Đông Phương Úc Khanh, "Con trộm Thần Khí, con thả Hồng Hoang, con tập cấm thuật, khi sư diệt tổ, con nhận hết, các ngài không cần thẩm vấn nữa, xin Tam tôn hay mau chóng xử phạt con đi, dù hậu quả có ra sao, Tiểu Cốt cũng xin nhận!"

Nghê Mạn Thiên thấy Hoa Thiên Cốt như thế thì nổi cơn thịnh nộ, "Hoa Thiên Cốt, ngươi nhận như vậy thì sao bọn ta có thể thay ngươi cầu xin sự tha thứ chứ?"

Tử Trúc cũng lo lắng, "Đúng đấy, Thiên Cốt sư muội à, rốt cuộc muội đang nghĩ gì thế?" Tử Mạch đứng bên cạnh nàng cũng đang rất sốt ruột, không biết phải làm sao cho phải.

Bạch Tử Họa nhìn thấu được vẻ bất thường của Hoa Thiên Cốt, chẳng lẽ con bé trúng phải thần chú của lầu Dị Hủ, Dị Hủ Quân định để nó nói hết ra ư? Trông dáng vẻ của nàng thật giống đang gắng ngậm miệng để không thể nói gì.

Sênh Tiêu Mặc nghiêm túc, "Hoa Thiên Cốt, con thân là đệ tử Trường Lưu, lại là đồ đệ đứng đầu của Chưởng môn tương lai, con làm như vậy, thì con để mặt mũi của sư tôn con, của Trường Lưu ở đâu? Con là người được đạo trưởng Thanh Hư tin cậy ủy thác lại chức vị Chưởng môn Thục Sơn, thế con muốn giờ phái Thục Sơn phải đối diện với người người trong thiên hạ như thế nào đây, con thẹn với Trường Lưu, là bất trung; thẹn với sư tôn con, là bất hiếu; thẹn với đạo trưởng Thanh Hư, là bất nghĩa; thẹn với thiên hạ, là bất nhân; đã bất trung, bất hiếu, bất nghĩa, bất nhân, vậy thiên hạ còn có thể tha thứ cho con ư, hôm nay con sẽ bị trục xuất khỏi sư môn, chịu đựng chín chín tám mươi mốt đinh Tiêu Hồn trên đài Tru Tiên, con có phục không?"

Lạc Thập Nhất hoảng hốt, "Đài Tru Tiên của Trường Lưu, từ khi thành lập môn phái đến nay, đã đóng đinh sáu mươi sáu vị tiên nhân rồi, chẳng những mất đi công lực mà hơn phân nửa cũng như án tử hình, hồn phi phách tán, đinh cắm chốt từ tay chân cho tới tận đầu, tổn thương vô cùng nguy hại, nếu pháp lực yếu, cùng lắm chắc chỉ chống đỡ được hai hay ba chục nhát đã là giỏi rồi."

Ai nghe cũng kinh hồn bạt vía, Đường Bảo cực kỳ đau lòng, "Vậy... đó không phải là hình phạt tàn khốc nhất của Trường Lưu hay sao? Bọn họ muốn đóng vào người Cốt Đầu tám mươi mốt cây đinh ư?" Dứt lời, Đường Bảo chạy đi, quỳ xuống đằng sau Hoa Thiên Cốt.

Đệ tử Trường Lưu cũng bám theo Đường Bảo, "Đường Bảo, Đường Bảo..." Họ quỳ bên Đường Bảo, Lạc Thập Nhất chắp tay thỉnh cầu, "Hình phạt đinh Tiêu Hồn sống không bằng chết, với tám mươi mốt cây, nhiều như vậy, với tu vi của Thiên Cốt thì nhất định muội ấy sẽ hồn bay phách lạc, cầu xin Tam tôn hãy nương tay! Nể tình Thiên Cốt còn nhỏ tuổi ngu ngốc, xin các ngài hãy cho con bé một cơ hội sửa đổi!"

"Xin Tam tôn khai ân!" Đám đệ tử đồng thanh.

Nghê Mạn Thiên, Mạnh Huyền Lãng, Khinh Thủy, Tử Trúc và Tử Mạch cũng tiến đến chắp tay, "Xin Tam tôn khai ân!"

"Các ngươi đang tạo phản, đúng không?" Ma Nghiêm gắt lên.

Vân Ẩn đứng dậy, đi đến trung tâm quảng trường, "Hoa Thiên Cốt là Chưởng môn của bổn phái, đâu thể để các ngài nói muốn giết là giết? Hôm nay dù cho cả Thục Sơn có phải liều mạng, ta cũng tuyệt đối không giao người cho các ngài!"

"Vân Ẩn!" Hoa Thiên Cốt nói, "Chưởng môn Thục Sơn - Hoa Thiên Cốt tự biết tội nghiệt nặng nề, hiện tại chính thức cách chức vị trí Chưởng môn, đệ tử Vân Ẩn hãy tiếp nhận!" Nàng lấy ra cung vũ Chưởng môn, ném cho Vân Ẩn.

Vân Ẩn nhận cung vũ, "Chưởng môn!"

"Đệ tử Hoa Thiên Cốt," Hoa Thiên Cốt nói tiếp, "Tội không thể dung tha, Tam tôn nhân từ, đệ tử cam nguyện đền tội, chỉ xin Tam tôn khai ân đừng trục xuất con ra khỏi Trường Lưu, dù cho hồn bay phách lạc, con cũng không oán trách, không hối hận!"

Tất cả mọi người dõi theo Bạch Tử Họa, chờ đợi chàng lên tiếng, Bạch Tử Họa biết mục đích Hoa Thiên Cốt muốn bám trụ ở Trường Lưu, song chàng không để đáp ứng, vẻ mặt chàng không hề thay đổi, "Trên đài Tru Tiên, hình phạt Tiêu Hồn, lập tức thi hành!"

"Tôn thượng ơi..." Mọi người nài nỉ.

Hoa Thiên Cốt thất thần đứng dậy, Tôn thượng vẫn không muốn để ta ở lại Trường Lưu, ở lại bên cạnh sư tôn ư? Cũng đúng thôi, Tôn thượng đã phát hiện ra tình cảm của ta dành cho sư tôn rồi mà, sao có thể để cho ta tiếp tục được ở lại bên cạnh sư tôn nữa cơ chứ?

Lúc Hoa Thiên Cốt đang chuẩn bị thụ hình thì đột nhiên bầu trời vang lên tiếng phượng hoàng, mọi người ngẩng đầu lên, Ma Nghiêm quát lớn, "To gan, kẻ nào dám tự tiện xông vào thánh địa của Trường Lưu hả!"

Sát Thiên Mạch nhìn những kẻ đứng phía dưới với một nửa con mắt, hắn cảnh cáo, "Bạch Tử Họa, nếu ngươi vì đám đệ tử trong môn phái của ngươi mà dám làm bé con bị thương một tí tị ti nào, thì ta sẽ tàn sát cả môn phái của ngươi; còn nếu ngươi vì người trong thiên hạ mà dám động đến dù chỉ một sợi tóc của con bé, thì ta sẽ giết chết hết người trong thiên hạ! Ha ha..."

Bạch Tử Họa phi thân, đối diện với Sát Thiên Mạch, Sát Thiên Mạch giận dữ, "Các người định làm gì bé con, hả? Và ngươi đưa Thiều Nguyệt đi đâu rồi?"

"Không liên quan tới ngươi!" Bạch Tử Họa lạnh lùng trả lời.

"Ta phải dẫn cô ấy đi, đừng ngăn ta!"

"Đánh thắng ta rồi hẵng nói!" Bạch Tử Họa nói xong bèn xuất thủ, Sát Thiên Mạch giao chiến trên không với chàng, đám người đứng dưới thì ngửa cổ quan sát với vẻ kinh hãi.

Thiện Xuân Thu dẫn theo môn đồ Thất Sát chạy tới, ra lệnh, "Đệ tử nghe lệnh, thay Thánh quân cướp Hoa Thiên Cốt về đây!"

"Dạ vâng!" Bàn Nhược Hoa cầm đầu đám môn đồ Thất Sát lao về phía quảng trường Trưởng Lưu, đánh với đệ tử các phái.

"Hừ! Hoa Thiên Cốt, ta xem ngươi còn định thanh minh thế nào về mối quan hệ giữa ngươi và Thất Sát!"

Sát Thiên Mạch tranh thủ phi thân muốn xuống tới bên cạnh Hoa Thiên Cốt, Ma Nghiêm và Sênh Tiêu Mặc thấy thế bèn bay lên ngăn cản, song họ lại không phải đối thủ của Sát Thiên Mạch nên ở vào thế hạ phong. Bạch Tử Họa chạy tới, Thiện Xuân Thu thấy Sát Thiên Mạch gặp nguy hiểm, gã hét lên, "Thánh quân!" Sau đó chặn lại một chưởng của Bạch Tử Họa hướng về phía Sát Thiên Mạch.

Sát Thiên Mạch thu hồi pháp lực, xoay người đỡ lấy Thiện Xuân Thu đang rơi xuống, đúng lúc chuẩn bị phản công thì Thiện Xuân Thu lại đánh hắn ngất xỉu, Bàn Nhược Hoa thắc mắc, "Hộ pháp, ngài định làm gì thế?"

"Không cần nóng vội, tương lai ắt sẽ có cơ hội thôi, đi!" Thế là gã một bên, Bàn Nhược Hoa một bên, họ cùng đỡ Sát Thiên Mạch rời khỏi Trường Lưu.

Bạch Tử Họa nhìn những đệ tử đã ngã xuống trên nền đất, cõi lòng chàng nặng nề vô cùng, chàng luôn coi chúng sinh thiên hạ làm nghĩa vụ của mình, thế nhưng bây giờ lại có quá nhiều đệ tử chết ở ngay chính Trường Lưu.

Ma Nghiêm thấy Thất Sát đã rút lui bèn lớn tiếng, "Hành hình!" 

Hoa Thiên Cốt từ từ đi về phía đài Tru Tiên, dọc đường, mỗi khi đi qua một đệ tử, nàng đều nghe thấy, "Thiên Cốt à..." với giọng điệu lo lắng.

Hoa Thiên Cốt chỉ mỉm cười một cách thanh thản, có nhiều người quan tâm đến mình như vậy, nàng đã rất thỏa mãn, chỉ có duy một điều thật đáng tiếc nuối, ấy chính là nàng đã không thể gặp lại sư tôn của nàng. Hoa Thiên Cốt nhìn về phía điện Tuyệt Tình, sư tôn à, sau này Tiểu Cốt không thể ở bên người được nữa rồi, người nhất định phải tự chăm sóc mình thật tốt đấy.

--- ------ --- +
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện