Sư mẫu là người vợ hiền giỏi việc bếp đảm việc nhà, ít nhất Lăng Tiếu cho là như vậy. 

Mặt có chút run rẩy, lão ngồi xổm dưới mặt bàn khoát khoát tay với sư mẫu, sư mẫu mỉm cười gật đầu chỉ chỉ buồng trong. Loại kiều đoạn này Lăng Tiếu đã sớm quen mắt, căn cứ vào kinh nghiệm trong quá khứ, hai giây về sau, Linh Linh Phát sẽ lao tới kéo sư mẫu vào trong.

Một! Hai!

Loảng xoảng một tiếng Linh Linh Phát đóng sập cửa,bình tĩnh kéo sư mẫu đi vào. Sau đó cãi vã đến khoảng nửa phút rồi sư mẫu sẽ dùng bát mì uy hiếp, kết quả là sư phó sẽ bị tước vũ khí đầu hàng.

Thở dài, bắt đầu im lặng chờ đợi, theo như kịch bản thì đoạn này hai người chiến đấu cũng hết cả đêm, nhưng là nếu như hắn đoán không sai thì lúc này cũng đã đến thời điểm thu thập hành lý rồi.

Cũng may chỉ lát sau, sư phó và sư mẫu đã ôm nhau đi tới.
"Lão công ~~~ người ta đi thu thập hành lý, đợi nhân gia a!" Sư mẫu nháy mắt mấy cái rồi buông tay ra nhanh chóng trở về phòng. 

Thần sắc Linh Linh Phát lộ vẻ kiên định nói : "Tiểu Lăng tử! Ăn lộc của vua thì cần phải trung quân ái quốc! Tuy là Hoàng Thượng không xem trọng chúng ta, còn vi sư thường xuyên bị gọi đi rửa bát lau chùi nhà xí liên lụy ngươi cũng có chút tủi hờn. Nhưng là! Nước không thể một ngày không có vua! Vì giang sơn xã tắc, vì chúng sinh, lần này vi sư quyết dâng hiến vì đất nước!"

"Không hiểu sao đột nhiên con có chút không muốn đi nữa?" Lăng Tiếu có chút không được tự nhiên nói.Linh Linh Phát như là hoàn toàn không nghe thấy gì, vỗ vỗ bả vai Lăng Tiếu, rưng rưng nước mắt nói: "Đồ nhi ngoan! Vẫn là ngươi hiểu ta nhất, nào mau đi thu thập hành lý, chúng ta xuất phát!"

"Được rồi, dù sao người cũng không hỏi qua ý kiến của ta." Lăng Tiếu nghe lời quay trở về phòng, vụng trộm đắc ý một hồi. Chỉ là hắn lại không biết rằng đằng sau lưng Linh Linh Phát đang nhìn hắn với ánh mắt có chút khác thường
....

Lại một đêm trăng tròn, ánh trăng sáng ngờisoi chiếu khắp kinh thành, chắc có lẽ bởi vậy mà hôm nay phần đông các đạo tặc đều rủ nhau nghĩ tập thể.

Thông thường vào ban đêm Hoàng thành Đại môn đều đóng chặt nhưng bữa nay nó bỗng ầm ầm mở rộng phát ra những tiếng động lớn. Đúng vậy, là ầm ầm mở rộng ra chứ không phải mở ra, bởi vì nếu là nhân vật bình thường ra vào đều phải đi qua cửa hông bên cạnh còn hiện tại cánh cửa mở ra chính là Trung môn.

Bình thường Trung môn chỉ được mở khi nào có phát sinh những sự kiện lớn chẳng hạn như đại quân xuất chinh, Hoàng thất đăng cơ tế bái thiên địa, hay như đợt vừa rồi Hoàng Đế tỏ lòng coi trọng mà khai mở Trung môn để đưa tiễn công chúa xuất giá tới ngoại quốc. Về phần tại sao đang lúc nữa đêm đột nhiên Trung môn được mở rộng ra thì khó mà biết được, nhưng đây chắc chắn là một tiền lệ chưa từng có.

Có lẽ thực sự là Trung môn đã quá lâu không có khai mở, nên âm thanh khó chịu rất lớn của nó đủ làm cho cả nửa dân chúng kinh thành đang ngủ mơ cũng bừng tỉnh, và cũng không biết đã làm cho bao nhiêu huynh đệ đang hăng hái "tập thể dục" phải chấn kinh mà đứt đoạn sung sướng!

Một đội ngũ hơn hai mươi người từ cửa Đại môn đi ra, ở giữa đội ngũ là một chiếc kiệu phi thường xa hoa, túm tụm tháp tùng xung quanh nó những bộ hạ có y phục dạ hành, chỉ riêng có ba người là có trang phục khác biệt.

Đi đầu đội hình là một tráng hán có thân hình khôi ngô, thần thái nghiêm, từ người toát ra một loại khí tức trầm ổn, khí phách. Bên trái cỗ kiệu là một người có ánh mắt vô cùng sắc bén luôn tập trung cao độ cảnh giác, bên phải là một nam nhân có dáng đi mạnh mẽ, mái tóc sau lưng phấp phới lay động theo từng bước đi, cả người nhẹ nhàng phiêu dật. Ba người trên mặc Lăng La cẩm bào, khí tức không một chút thu liễm, nếu không có một thân quý khí khẳng định sẽ có vô số người muốn theo chân bọn họ kết bằng hữu.

"Dừng lại!" Một giọng nói uy nghiêm nhưng lại chứa đựng sự kiêu ngạo từ trong kiệu truyền ra, màn kiệu bị kéo sang một bên lộ ra một khuôn mặt anh tuấn."Bây giờ chúng ta đang mặc thường phục xuất hành, ta không muốn phô trương thanh thế, càng không muốn người khác biết ta là Hoàng Thượng! Các ngươi hiểu chưa?"
"Tuân mệnh!"
Chàng thanh niên phong độ kia hóa ra là Hoàng Thượng hài lòng lùi về trong kiệu, ba người nọ theo thứ tự nhanh chóng trở lại vị trí.

"Khởi giá!"
...

Sáng sớm hôm sau, ba người Linh Linh Phát bao lớn bao nhỏ lên đường. Phim ảnh kiếp trước quả nhiên là gạt người, hai người chạy tới Kim quốc ngàn dặm xa xôi mà chỉ mang theo có hai cái túi nhỏ thì đi bằng niềm tin à? Đầu tiên cần một cổ xe ngựa, đương nhiên đánh xe là Lăng Tiếu, sau đó cần phải mang tiền theo, vô luận là quốc gia nào thì bạch ngân hoàng kim cũng là một ngoại tệ mạnh, còn một chuyện nữa là chân khiêng hành lý, cái này tất nhiên cũng là phần của Lăng Tiếu !

Cái thế giới hắn đang ở thật sự là vô cùng bao la rộng lớn, trong đó Trung Nguyên được coi là trung tâm của thế giới, mà cũng bởi nơi đây đất rộng của nhiều tài nguyên phong phú nên thường bị các quốc gia khác dòm ngó . Phía bắc Trung Nguyên là Kim quốc, phía Tây bao gồm nhiều tiểu quốc tạo thành liên bang Tây Vực, tỷ như Lâu Lan, Ðại Uyển quốc.

Ở giữa phía Bắc và phía Tây là những thảo nguyên lớn vô cùng tận, tại đây có hai cường quốc quân sự là Mông Cổ và Liêu quốc , hai nước nổi tiếng với những đoàn kỵ binh dũng mãnh, nếu bọn họ không kiềm chế lẫn nhau e là Trung Nguyên Đại Minh tất sẽ có nhiều hơn một cường địch.

Phía nam là vùng đất có khí hậu và thiên nhiên cũng không tệ, nghe nói mỹ nữ lại càng tuyệt vời. Theo như Lăng Tiếu biết, Đại Lý là một quốc gia rất đáng để du ngoạn thưởng thức, nếu không phải là hàng tháng thượng cống thì sớm đã bị Đại Minh nuốt chửng rồi.

Phía đông Trung Nguyên là biển cả, trên biển có rất nhiều đảo quốc, trong đó Cao Ly, Phù Tang là hai quốc gia đứng đầu. Bởi vì tài nguyên có hạn nên cũng thường xuyên có cường đạo đến đến vùng duyên hải Trung Nguyên cướp đoạt.

Từ kinh thành đi tới biên giới Kim quốc xem như cũng phải ngồi xe ngựa mất nửa tháng, cho nên trên đường đi ba người Linh Linh Phát cứ thong thả giống như là đang du sơn ngoạn thủy, không nhìn ra nửa điểm cái ý tứ gì gọi là lao tâm vì xã tắc cả. Cao hứng nhất đương nhiên là sư mẫu, hết nhảy lên nhảy xuống rồi nhìn đông tới nhìn tây, gặp cái gì cũng đều muốn chơi đùa.

Tuy là lúc nào trên đường đi Lăng Tiếu và Linh Linh Phát cũng cười ha hả nhưng không phải là trong tâm không có chuyện gì lo nghĩ. Linh Linh Phát thì nghĩ hiện tại Hoàng thượng đã đi tới chỗ nào, dọc con đường này liệu có an toàn hay không, lúc đến Kim quốc sẽ gặp phải âm mưu thế nào. Còn Lăng Tiếu thì hoàn toàn ngược lại, hắn đã xem kịch tình trên phim ảnh ở kiếp trước nên không hề lo lắng cho sự an nguy của vị Hoàng Đế kia , điều làm hắn trăn trở chính là lúc nào thì kịch tình mới diễn ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện