Rẽ theo một hướng khác, cuối cùng đi đến một cánh cửa gỗ màu đen, đang do dự có nên vào hay không, đột nhiên một bàn tay to từ sau lưng vươn ra bịt miệng cô, kéo tay cô, lôi cô qua một bên.

“Ai cho cô tùy tiện đi lại?” Cừu Liệt âm trầm chất vấn.

Tước Lợi Nhi thật sự hoảng sợ, cô ngay cả anh đi đến sau lưng mình lúc nào cũng không biết. Kỳ quái! Cô luôn luôn có thể cảm nhận được khí của người khác tiếp cận mình, nhưng lúc này đây…… Cô lại hoàn toàn không phát giác, vì sao? Khiếp sợ khiến cô quên mất phải về phòng, chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú sát khí mười phần của Cừu Liệt.

Cừu Liệt sau khi buộc cô đối mặt với anh cũng lập tức mở to mắt, bởi vì anh như thế nào cũng không nghĩ tới, cô gái lén lén lút lút trước mắt này lại chính là Tước Lợi Nhi Ngải Lãng!

“Cô?” Anh khiếp sợ cũng không ít hơn cô. “Cô làm gì ở đây?” Chẳng lẽ cô hoàn toàn bỏ ngoài tai lời anh nói?

“Ách…… Đây là thái độ của các anh đối với tín đồ mới sao?” Cô khôi phục bình tĩnh, nhún nhún vai, mỉm cười với anh.

“Tín đồ? Cô?” Cừu Liệt không biết vì sao mình lại tức giận như vậy. Nếu như cô nhóc này bị giáo chủ Phương Tư phát hiện thân phận thật, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!

“Đúng vậy, hiện tại tôi là hội viên chính thức của quý hội!” Cô cười cười nghiêng đầu, khuôn mặt xinh xắn thanh lệ không chút sợ hãi.

“Cô là một trong sáu nữ hội viên mới đến lần này?” Mày anh thoáng chốc nhíu chặt. Gần đây tâm tình không tốt, không mở máy tính xem tư liệu hội viên mới, mới có thể chết tiệt để cô trà trộn vào.

“Đúng vậy!”

“Cô…… Cô căn bản là đang tự tìm đường chết!” Anh nghĩ đến mục đích chiêu mộ sáu cô gái trẻ lần này vào liền thay cô đổ mồ hôi lạnh.

“Vì hoàn thành nhiệm vụ, vào sinh ra tử là khó tránh khỏi.” Cô phóng khoáng cười.

“Cô xem thường cảnh cáo của tôi, Ngải Lãng tiểu thư.” Lúc này cô còn cười được! Cừu Liệt quả thực sắp bị cô làm tức chết rồi.

“Aiz, kỳ thật tôi là nhận uỷ thác đến tìm người, không phải cố ý điều tra quý hội, cảnh cáo của anh tôi nghe mà, nhưng công việc đứng đầu, nhiệm vụ là quan trọng nhất, ta vẫn phải làm a!” Cô lanh lợi nói.

“Cô tới tìm ai?” Sắc mặt anh càng lúc càng khó coi.

“Tìm một người đàn ông bỏ vợ bỏ con.”

“Nói cho tôi biết là ai!”

“Làm gì? Anh muốn giúp tôi tìm anh ta, nhanh chóng tiễn chân tôi đi?” Cô nhìn thấu ý nghĩ của anh.

“Đi sớm là tốt, nếu không cô có thể không sống đến mười chín tuổi.” Anh lạnh lùng nói.

“Phải không? Nếu vận mệnh đã như vậy tôi cũng đành chịu. Kỳ thật anh không cần quá để ý đến chuyện tôi cứu con báo của anh, vì tốt cho anh, anh cứ coi như không phát hiện tôi, không biết tôi là được.” Cô vén tóc trên trán, không rõ anh ta vì sao lại nhớ rõ việc nhỏ như cứu con báo vậy.

“Quả thật, tôi đã cảnh cáo cô đừng tiến vào, xem như hết tình hết nghĩa rồi, cô muốn chết ở đây cũng không liến quan đến tôi.” Những lời này thay vì nói anh đang phản bác cô, không bằng nói là đang dặn dò mình đừng quá quan tâm một người ngoài.

“Cho nên, nếu anh có thể không nói ra thân phận thật của tôi, tôi liền cảm kích vạn phần.” Cô cười vỗ vỗ vai anh, động tác không lớn không nhỏ cùng Huyễn Dạ Thần Hành và Lôi Xiết lại tự nhiên chạy ra.

Nhìn khuôn mặt tươi cười hồn nhiên ngây thơ của cô, Cừu Liệt không khỏi nghĩ đến cảnh tượng cô bị giáo chủ hút khô máu, dạ dày liền quặn thắt.

“Cô…… Cô có biết tình huống của sáu người mới các cô trong lần tế điển cuối cùng là như thế nào không?” Anh bỗng bắt lấy tay cô.

“Như thế nào?”

“Đó là một cuộc huyết tế, máu sáu người các cô sẽ được dùng để tẩm bổ tinh lực cho Phương Tư.” Anh lành lạnh nói.

“Wow! Tàn nhẫn như vậy?” Cô mở to hai mắt, vẻ mặt khoa trương.

“Thông minh thì rời khỏi trước nửa đêm đi!” Anh đương nhiên biết cô không chút sợ sệt, trong đôi mắt linh động kia tất cả đều là ánh sáng trêu đùa, là loại người nào dạy dỗ ra cô nhóc có lá gan lớn như vậy? Câu lạc bộ linh lực sao?

“Tôi đây càng không thể đi rồi, không cứu được năm cô gái cùng đi và đối tượng ủy thác, sẽ tổn hại danh hiệu ‘Thần Toán’ của tôi nha.” Cô nghiêm mặt nói.

“Cô là đồ ngốc!” Hắn lướt đến gần cô, nhịn không được chửi ầm lên.

“Hắc, từ nhỏ đến lớn, anh là người đầu tiên mắng tôi ngu ngốc!” Cô cảm thấy rất mới mẻ, chỉ số thông minh siêu cao cùng siêu năng lực sớm đã đẩy cô lên ngai vàng “thiên tài”, đã khi nào từng nghe loại từ hình dung này?

Cô quả thật không giống người thường! Cừu Liệt không thể không thừa nhận, cô và những cô gái anh từng gặp qua hoàn toàn không giống nhau, thoạt nhìn ngây thơ xinh đẹp, trên thực tế sắc sảo, thông minh, dưới thái độ thờ ơ là cái đầu ngoan cố còn cứng rắn hơn đá và tinh thần mạo hiểm chết tiệt. Cô kỳ thật cũng không dễ dàng nhìn thấu, anh biết người nối nghiệp tương lai của tập đoàn tài chính Ngải thị là một thiên tài chỉ số thông minh vượt quá hai trăm, mà người bình thường vĩnh viễn đều đoán không ra trong đầu thiên tài suy nghĩ cái gì.

“Vào Tịnh Linh hội còn muốn toàn thân trở ra đều là ngu ngốc!” Anh cười lạnh.

“Vậy…… có lẽ bắt đầu từ tôi sẽ có ngoại lệ.” Trong lời nói châm chọc của cô có sự tự tin của Thần Toán.

“Cô không biết lợi hại của Phương Tư, Ngải Lãng tiểu thư……” Khi anh nhắc tới Phương Tư mày không tự chủ lại thu hẹp.

“Gọi tôi Tước Lợi Nhi đi, dù sao anh đã sớm điều tra rõ lai lịch của tôi. Mà anh, tôi nghe thấy người phụ nữ kia gọi anh là Cừu Liệt?” Cô cắt ngang lời anh.

“Cô ở tế trường nghe lén bao lâu?” Anh trừng cô.

“Không lâu, chỉ vừa vặn nhìn thấy một ít cảnh tượng kỳ quái……” Cô le lưỡi.

“Người nữ kia là thánh nữ của bản hội, cô ta tên Rita.” Anh giải thích.

“Thánh nữ? Ừm, thì ra thánh nữ có dáng vẻ như vậy.” Thánh nữ không phải đều thủ thân như ngọc sao? Sao thánh nữ nơi này lại dâm đãng như thế? Quả nhiên là tà giáo!

“Cẩn thận cô ta, cô ta là cơ sở ngầm của giáo chủ Phương Tư.”

“Cũng là tình nhân của anh?” Cô giương mắt nhìn anh, tò mò hỏi. Nghĩ đến những lời Rita nói với anh ta, vị thánh nữ kia tựa hồ rất thích Cừu Liệt.

Anh ngừng một chút mới trả lời: “Không phải.”

“Thật xin lỗi, hỏi nhiều quá rồi, có phải hay không cũng không liên quan đến tôi, đúng không?” Cô giơ tay lên, làm tư thế xin lỗi.

“Đúng vậy.” Khuôn mặt anh bình tĩnh.

Nhếch miệng, cô đối với thái độ của anh ta cảm thấy thú vị, anh ta không hề cởi mở, thậm chí còn rất âm trầm, nhưng không biết vì sao cô luôn nhịn không được muốn trêu chọc anh ta, muốn nhìn anh ta cười. Chỉ tiếc, cho tới bây giờ, anh ta luôn xụ mặt, dáng vẻ đức hạnh cao thâm khó lường, cho dù khóe miệng nhếch lên cũng đều là cười lạnh hoặc cười mỉa.

Địa vị của anh ta ở Tịnh Linh hội rốt cuộc là gì đây?

Bỗng dưng, đầu óc cô quay lại với nguy cơ của bản thân, cô không có thời gian ở đây miên man suy nghĩ, trước khi bữa tối được đưa tới cô phải trở lại phòng mình, vì thế vội vàng níu chặt áo anh, nói: “Nói chuyện với anh khến tôi quên mất, anh có thể đưa tôi về phòng tôi hay không? Nếu người đưa bữa tối đến không thấy tôi thì nguy rồi!”

“Cô ở căn phòng thế nào?” Anh cúi đầu nhìn cô bên cạnh, một loại cảm giác rung động ngay cả anh cũng không hiểu được nháy mắt bao phủ toàn thân.

“Quả táo, trên cửa có một quả táo vàng.” Cô nhanh chóng tiếp lời.

“Đi theo tôi.” Lúc này làm loạn lên sẽ không có lợi gì cho cô, Phương Tư là người có bệnh đa nghi rất nặng, nếu để ông ta nổi lên hoài nghi, Tước Lợi Nhi Ngải Lãng liền xong rồi.

Tước Lợi Nhi đi sau Cừu Liệt chuyển tới chuyển lui, chỉ vài phút về đến trước cửa phòng mình. Xem ra người đưa cơm còn chưa đến, tất cả đều yên tĩnh như cũ.

“Hắc, anh đối với nơi này rất quen thuộc nhỉ!” Cô bội phục nói.

“Đương nhiên, ta lớn lên ở đây.” Anh không chút biểu tình nhìn cô. Cổ bảo âm u, bất thường này chính là nơi anh sống từ nhỏ đến lớn.

“Anh lớn lên ở đây?” Cô ngây ngẩn cả người. Anh ta cùng Tịnh Linh hội có quan hệ rất sâu sao?

“Ta đạ thấy quá nhiều người chết ở đây. Tước Lợi Nhi, tôi khuyên cô phải trốn đi trước ngày mai, ở bờ đông bến tàu tư nhân có chiếc ca nô, cô có thể……”

“Vậy những người khác thì sao?” Cô lại cắt lời anh.

“Đừng bận tâm những người khác, chính nghĩa cùng trí tuệ vĩ đại của cô ở trong này có thể bỏ bớt rồi, đi một mình có lẽ còn cơ hội, muốn đem những cô gái này đi theo tuyệt đối là nằm mơ. Cô cũng đừng trông cậy tôi sẽ giúp cô, với thân phận của tôi, cảnh cáo của tôi dừng ở đây, sau này vô luận cô xảy ra chuyện gì tôi cũng sẽ không nhúng tay.” Anh sắc mặt nghiêm trọng, quyết định không quan tâm đến cô nữa.

“Thân phận của anh? Anh có thân phận gì?” Cô truy vấn.

“Đến tế điển khuya nay cô sẽ biết.” Anh lạnh lùng trả lời, sau đó xoay người rời đi.

Nhìn dáng vẻ tao nhã linh động tiêu sái của anh, Tước Lợi Nhi bỗng nhiên gọi anh lại: “Cừu Liệt, báo của anh đâu?”

Cừu Liệt dừng một chút, không quay đầu, nói với cô: “Không cần cô quan tâm, nó rất khỏe.” Qua vài giây, anh lại nhẹ giọng bỏ thêm một câu, “Canh trong bữa tối đừng uống.”

Canh? Vì sao không thể uống?

Ngay trong lúc cô giật mình, bóng dáng anh đã biến mất ở khúc quanh. Tước Lợi Nhi trở lại phòng, nhất thời còn chưa tiêu hóa hết chuyện đã thấy và nghe trong một giờ này, cho nên khi bữa tối đưa tới cô đã sớm không còn đói bụng, tùy tiện ăn mấy miếng thịt gà cùng rau cải, liền vào phòng tắm tắm rửa, khẩn cấp chờ đêm đến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện