Editor: Lemon

Ngu Hạ kỳ thật cũng tò mò Thái Hậu hiện tại như thế nào, tuy rằng ngay từ đầu Ngu Hạ cảm thấy Thái Hậu không tốt lắm, nàng cũng thực sợ hãi Thái Hậu, nhưng lần thứ hai gặp lại Thái Hậu nàng cảm thấy Thái Hậu không có khắc nghiệt như nàng tưởng tượng. Thái Hậu cùng Lưu Tứ quan hệ không tốt, Ngu Hạ tự nhiên là đứng về phía Lưu Tứ, cảm thấy Thái Hậu quá mức, nhưng nàng cũng cảm thấy, Thái Hậu dù sao cũng là mẹ đẻ Lưu Tứ, Lưu Tứ nếu quá mức tuyệt tình, chỉ sợ người ngoài nghị luận hắn. Rốt cuộc Lưu Tứ không phải người thường, mà là vua của một nước, tất cả mọi người sẽ nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Lưu Tứ.

Nàng đem tâm sự của mình nói cho Lưu Tứ.

Lưu Tứ biết Ngu Hạ luôn có rất nhiều lòng thương hại. Phàm là việc nàng cảm thấy đáng thương nàng đều đáng thương một phen.

Lúc trước đối với hắn cũng là như vậy.

Lúc ở Lan Quốc cũng không có người cảm thấy đối xử với Lưu Tứ không đúng, rốt cuộc hắn chỉ là một hoàng tử dị quốc, bị đối xử như thế tựa hồ đều là đương nhiên.

Nhưng hắn không hy vọng Ngu Hạ sinh ra thương hại với người khác. Chỉ đối với hắn như vậy là đủ rồi.

Lưu Tứ sờ sờ đầu Ngu Hạ: “Bà ta rất tốt, so với nàng hiện tại còn tốt hơn. Không cần lo lắng cho bà ta, Tề gia lúc trước làm nhiều chuyện xấu như vậy, rơi xuống hiện tại kết cục cũng là đương nhiên.”

Ngu Hạ mím môi.

Lưu Tứ nói kỳ thật cũng không sai, nhưng tình cảm con người sẽ bị những việc của hiện tại ảnh hưởng.

Nếu Lưu Tứ làm chuyện xấu, tất cả mọi người chỉ trích Lưu Tứ, cảm thấy Lưu Tứ đáng chết, nhưng nàng thích Lưu Tứ, cho dù biết Lưu Tứ làm sai hẳn là phải chịu trừng phạt, nhưng trong lòng nàng cũng sẽ đứng về phía Lưu Tứ, hắn chịu bao nhiêu thống khổ Ngu Hạ đều sẽ đồng cảm như bản thân mình cũng bị.

Đồng dạng, Thái Hậu đối với Tề gia cũng như thế, cho dù Thái Hậu biết phụ thân cùng huynh trường hiện giờ là gieo gió gặt bão, nhưng nàng nhìn thấy thân nhân bị giết, trong lòng còn sẽ khó chịu, thậm chí khả năng sẽ sinh ra ý niệm tự sát.

Nàng gần đây luôn dễ dàng suy nghĩ miên man, Ngu Hạ dựa vào vai Lưu Tứ, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ nhưng cũng không nói ra.

Ngu Hạ ôm cánh tay Lưu Tứ: “Bệ hạ thích ta cũng rất vui vẻ. Chỉ là ——”

Trong nàng lòng loáng thoáng có chút kích động nói không rõ. Nàng ở trên đời này, đại khái chỉ có Lưu Tứ tốt với nàng nhất, nhưng nàng luôn là dễ dàng nhớ tới người có cùng huyết thống nhớ không nổi gương mặt, trong lòng nàng luôn cảm thấy thực vướng bận, cho dù Lưu Tứ nói quan hệ của nàng cùng họ không quá tốt.

Cho nên nói, nhớ không nổi quá khứ vẫn là rất khổ sở.

Ngu Hạ thậm chí cũng không biết bản thân cùng quá khứ tính cách và suy nghĩ không tương đồng.

Lưu Tứ nhéo cằm nàng: “Làm sao vậy?”

Ngu Hạ lắc lắc đầu.

Lưu Tứ nhẹ nhàng cắn nhẹ lên cái cổ tinh tế trắng nõn của nàng, kéo Ngu Hạ sát vào lòng ngực, Ngu Hạ ngồi ở trên đùi hắn, hắn cởi Ngu Hạ quần áo, bàn tay lưu luyến cọ sát từ cổ nàng xuống dưới.

Có chút đau, Ngu Hạ bị hắn cắn đến không thoải mái, trên cổ để lại dấu răng, nàng giơ tay bắt lấy quần áo Lưu Tứ: “Bệ...... Bệ hạ......”

Lưu Tứ thanh âm trầm thấp: “Muốn không?”

Trong phòng cũng không có người khác, bất quá hiện tại là ban ngày, cũng không phải ở trên giường, xung quanh cũng không có màn che, Ngu Hạ cảm thấy thẹn thùng, cũng không muốn làm ở nơi này, nàng lắc lắc đầu: “Chờ buổi tối đi.”

Lưu Tứ nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng nhéo đầu ngón tay nàng, lại cắn lên. Lưu Tứ đại khái là thuộc cẩu, đặc biệt thích cắn người, tay đứt ruột xót, cảm giác đau đớn làm nàng nhíu mày, nhưng hắn thích, Ngu Hạ vẫn là dựa vào ngực Lưu Tứ, ngoan ngoãn thuận theo.

Cọ xát hồi lâu sắc trời liền tốt, thái giám cùng thị nữ lục tục dọn bữa tối lên, làn da Ngu Hạ tương đối mỏng, mười ngón đầu ngón tay đều đỏ, hơi có chút sưng to, cầm đũa cũng không chắt, chén hơi nặng nàng liền cảm thấy không quá thoải mái.

Lưu Tứ đặt nàng ngồi xuống ghế bên cạnh, cầm đôi đũa, bản thân nếm một ngụm, cảm thấy ngon miệng lại gắp đút Ngu Hạ.

Đáng tiếc Lưu Tứ cùng Ngu Hạ khẩu vị không giống nhau, Lưu Tứ cảm thấy không tồi, Ngu Hạ đều không thích, nàng chọn chọn lựa lựa, ghét bỏ cái này không thể ăn, cái kia mùi kỳ quái.

Lý Quý ở một bên hầu hạ, đều cảm thấy ê răng.

Ngày thường tiểu công chúa không có nhõng nhẽo như vậy, cái gì cũng nếm thử, nếu ngon thì ăn nhiều một ngụm, không thể ăn thì sẽ ít gắp. Bệ hạ vừa tới liền đũa cũng không muốn cầm, làm bệ hạ tự thân đút nàng, còn ghét bỏ bệ hạ không hiểu nàng.

Bất quá cô nương xinh đẹp lại ôn nhu như vậy, đặt ở gia đình bình thường khẳng định bị sủng tới lên trời, muốn ngôi sao hái ngôi sao, muốn mặt trăng hái mặt trăng, bản thân Lý Quý cảm thấy công chúa nhõng nhẽo như vậy cũng thực dễ thương.

Bất quá, đối tượng công chúa làm nũng chính là ngày thường bệ hạ ngày thường cũng không cười một cái, này có chút khâm phục.

Người hầu hạ ở Tử Thần Điện, vô luận là cung nữ hay là thái giám đều rất sợ Lưu Tứ. Lưu Tứ có chút tàn bạo, không xem mạng người ra gì, trời sinh liền tính cách lạnh nhạt, nếu ai chọc tới hắn, tám phần chính là con đường chết. Dưới tình huống như thế, còn không có người gặp qua đối tượng được Lưu Tứ đối đãi ôn nhu.

Nhưng trước mắt bệ hạ tựa hồ cũng không có ghét bỏ công chúa có quá nhiều yêu cầu, công chúa không muốn ăn thì hắn ăn, cảm thấy ăn ngon lại đút nàng. Canh quá nóng hắn liền thổi từng muỗng đút nàng.

Cung nhân tự nhiên không thể tùy tiện nghị luận chủ tử, người hầu hạ ở trước điện phải đặc biệt thận trọng từ lời nói đến việc làm, nhất cử nhất động đều không thể ra sai lầm gì, phạm phải lỗi gì liền rớt đầu. Nhưng lúc ra ngoài Lý Quý lại phá lệ cùng một thái giám khác nói: “Ở trước mặt Hoàng Hậu bệ hạ giống như là thay đổi thành người khác, bệ hạ đút người ăn cơm, cho dù ngủ ta cũng không dám mơ tới cái này.”

Mấy thái giám ở bên chỗ Ngu Hạ hầu hạ mấy ngày nay so với lúc trước ở Tử Thần Điện tự tại hơn rất nhiều, Ngu Hạ cơ hồ không có quy củ gì, cũng không thích người khác thi lễ, cho dù nói lỡ nhưng không buông lời mạo phạm nàng cũng không so đo. Bọn họ cũng thích bên này, nói: “Hoàng Hậu như vậy, bệ hạ nếu há mồm mắng mới kỳ quái, ngươi xem gương mặt Hoàng Hậu này, nhìn đôi mắt nàng xinh đẹp như vậy, ngươi cảm thấy bệ hạ có thể nói nặng sao?”

Sau khi ăn xong lại ăn một cái đĩa mứt anh đào, Lưu Tứ tuy rằng ban ngày không có khi dễ Ngu Hạ, nhưng trên người Ngu Hạ cũng để lại rất nhiều dấu vết giống như anh đào, nàng cầm một viên, ăn vào chua chua ngọt ngọt, mật đường trong suốt như hổ phách bao lấy viên anh đào, mùi vị vô cùng ngon miệng. Cửa hàng bình thường ở Kinh thành không có cái này, cái này là từ trong cung mang ra.

Ngón tay Ngu Hạ vẫn còn sưng, nếu Lưu Tứ dùng sức lớn hơn khả năng sẽ chảy máu.

Hắn nhìn thoáng qua mứt anh đào, Ngu Hạ đút cho hắn một viên, hắn lại cắn ngón tay Ngu Hạ, một trận mềm mại, ngón tay nàng bị Lưu Tứ mút hồi lâu.

Anh đào là chua, nhưng mật đường là ngọt.

Hắn cầm khăn nóng lau tay cho Ngu Hạ “Ngón tay vẫn còn sưng, trẫm đút nàng.”

Ngu Hạ lắc lắc đầu: “Không muốn ăn, ăn quá nhiều sẽ bị sâu răng.”

Cũng không phải không muốn ăn, Ngu Hạ biết Lưu Tứ thích khi dễ mình, ở phương diện này hắn trước nay đều không theo quy củ, luôn nghĩ ra mấy biện pháp kỳ lạ khi dễ nàng.

Hắn đặt Ngu Hạ lên đùi mình, cầm một viên mứt anh đào đưa tới bên môi nàng “Trẫm biết nàng thích, thích liền ăn.”

Mùi hương ngọt lịm mê người, Ngu Hạ nhịn không được dụ hoặc, nàng há mồm ăn một viên, Lưu Tứ lại cầm một viên tiếp tục đút nàng: “Trẫm tốt với nàng không?”

Cánh môi Ngu Hạ cũng giống như anh đào đỏ tươi ướt át, hắn nhìn chăm chú vào con ngươi nàng “Ăn sạch sẽ.”

Nàng nhíu mày: “Không được, tay của ta đều bị chàng cắn hỏng, chàng lại dùng chút sức ta đời này đều phải cần chàng đút cơm ăn.”

Lưu Tứ tất nhiên nguyện ý đút nàng, nếu như tay nàng bị phế đi hắn nguyện làm tay nàng, đôi mắt không có hắn sẽ dẫn đường cho nàng, sợ hãi hắn sẽ bảo hộ nàng. Hắn cầm tay nàng đưa đến bên môi: “Trẫm cũng không phải không muốn đút nàng, nàng tức giận cắn trẫm, trẫm cũng sẽ không rút tay về.”

Ngu Hạ đẩy tay hắn ra: “Ta mới không cần.”

Nàng cũng cầm khăn trên bàn lau lau tay cho Lưu Tứ, lúc này mới cầm nước trà súc miệng.

Buổi chiều nháo hồi lâu, tuy rằng cũng không có phát sinh cái gì, nhưng Ngu Hạ cũng mệt mỏi, sau khi tắm gội xong ngã đầu xuống gối muốn ngủ. Lưu Tứ cũng không có ý cho nàng ngủ, lúc tắm gội ở trong bồn tắm chiếm nàng một lần, tới trên giường còn muốn đến nữa.

Ngu Hạ có chút ăn không tiêu, hôm nay Lưu Tứ giống như uống thuốc, sức lực chưa từng tiêu giảm, một chút dấu vết trên cổ Ngu Hạ cũng làm hắn phá lệ hưng phấn.

Hắn nói: “Nàng cứ ngủ tiếp.”

Ngu Hạ có chút khó có thể mở miệng, đỏ mặt nghĩ nghĩ: “Chàng như vậy ta ngủ không được.”

Nàng cũng không biết nên nói như thế nào, lúc ở chỗ Xuân Đào, nàng ấy cảm thấy hai người đều không phải cô nương chưa xuất giá, hơn nữa Xuân Đào cũng lớn mật thẳng thắn, nói chuyện với Ngu Hạ cũng lộ liễu.

Đối mặt loại tình huống này, Xuân Đào dạy nàng như thế nào? Khen hắn lợi hại? Làm nàng sắp chết? Nguyên lời nói của Xuân Đào cũng có chút thô tục, Ngu Hạ nói không nên lời, suy tư một chút nàng dùng câu gần nghĩa.

Ngu Hạ nghĩ nghĩ, lắp bắp nói: “Bệ hạ, chàng quá...... Quá...... Quá...... Ta......”

Ngu Hạ gập ghềnh, lời cũng nói không rõ, Lưu Tứ không đợi nàng nói xong, bưng kín miệng nàng.

......

Ngày kế lúc tỉnh lại, bên cạnh Ngu Hạ đã trống không. Nàng kỳ thật biết Lưu Tứ đi lúc nào, trời còn chưa sáng Lưu Tứ muốn đi lâm triều, đánh giá thời gian không sai biệt lắm mới bằng lòng buông tha nàng.

Ngu Hạ trên người mệt mỏi, tắm gội xong đã là giữa trưa, Lý Quý nói: “Nương nương, vị phu nhân cách vách kia đã tới, người muốn gặp hay không?”

Nàng gật gật đầu: “Cho người vào đi.”

Xuân Đào vốn thấy chỗ Ngu Hạ bên ngoài có chút cũ nát, sau khi tiến vào mới phát hiện tuyệt không phải như vậy, bài trí trong phòng không tầm thường, ngọc khí cùng vàng bạc đều là thứ không dễ thấy. Thị nữ bưng trà đưa tới, ngay cả trà cụ cũng không phải người tầm thường có thể dùng.

Xuân Đào tò mò muốn chết: “A Hạ, nam nhân của ngươi địa vị đến tột cùng có bao nhiêu lớn? Cái vật trang trí chạm ngọc này thực quý đi?”

Ngu Hạ nhìn mấy vật trang trí bình thường trên bàn, điêu khắc chính là bát tiên quá hải, nàng lại cảm thấy quá tầm thường: “Ta cũng không rõ ràng lắm, ngươi thích sao? Thích liền mang đi.”

Xuân Đào lắc lắc đầu: “Đồ vật quý như vậy ta cũng không thể lấy.”

Ngu Hạ thuận miệng muốn tặng món đồ quý như vậy, đại khái cũng không phải thị thiếp gì, Xuân Đào uống trà: “Trà chỗ ngươi cũng thật ngon. Người ngày hôm qua là phu quân ngươi sao?”

Ngu Hạ gật gật đầu: “Hai ngày nữa ta sẽ về nhà, hắn khoảng thời gian trước bận quá, không rảnh lo cho ta, cho nên sắp xếp ta ở đây, ngươi nếu muốn tới nhà ta chơi, ta dẫn ngươi đi xem xem.”

Xuân Đào lắc lắc đầu: “Thôi đi, mấy gia đình như các ngươi khẳng định có rất nhiều quy củ, ta đi cũng chỉ làm mất mặt ngươi.”

Lý Quý ở bên cạnh nói: “Phu nhân chúng ta là chính thê, không có người dám nói gì.”

Xuân Đào mở to hai mắt: “Thật sao?”

Lý Quý cảm thấy Xuân Đào cũng không tệ lắm, rất biết điều, hơn nữa người cũng không xấu, hắn nói: “Tất nhiên, gia chúng ta đặc biệt đau phu nhân.”

Xuân Đào nghĩ nghĩ, cũng đúng rồi, Ngu Hạ nhất cử nhất động đều như tiểu thư khuê các, gả cho Vương gia Hầu gia Công gia linh tinh làm chính thê vẫn dư dả.

Nàng nói: “Được, trong khoảng thời gian này ta cũng không rời kinh thành, ngươi nếu nhớ ta lúc nào cũng có thể cho người tới gọi.”

Ngu Hạ gật gật đầu.

Lý Quý cùng mấy hạ nhân lui xuống, Xuân Đào lúc này mới nói: “A Hạ, khí sắc ngươi thoạt nhìn không tốt lắm, ngày hôm qua bị phu quân của ngươi khi dễ rất thảm sao? Ngươi ở trước mặt hắn tựa như con thỏ ở trước mặt lão hổ, hắn cao lớn như vậy đêm qua ăn không ít đau khổ đi?”

Ngu Hạ vẫn là không thể nào không biết xấu hổ đàm luận chuyện này, khuôn mặt nàng xác thật tái nhợt, bộ dáng ngủ không đủ giấc, bất quá vẫn xinh đẹp như cũ, Ngu Hạ nói: “Hắn xưa nay đã như vậy, bất quá những mặt khác rất tốt với ta.”

Xuân Đào cười nói: “Ngươi buông ra một ít liền biết chỗ tốt rồi, hắn tốt với ngươi là được. Yêu thương ngươi như vậy chắc trong nhà cũng không thị thiếp khác đi?”

Ngu Hạ lắc lắc đầu: “Vẫn phải có, có mười mấy.”

“Mười mấy?” Nguyên bản Xuân Đào còn vui mừng cho Ngu Hạ, nghe có nhiều thị thiếp như vậy nàng chấn kinh rồi “Hắn không sợ thân thể bị vắt khô sao?”

Ngu Hạ uống miếng nước, nàng cũng không biết nói cái gì: “Chắc không đâu.”

Xuân Đào một bên kính nể thân thể Lưu Tứ, một bên lại cảm thấy Ngu Hạ chọc người đau: “Ai, ngươi ngốc như vậy, cũng không nên tùy tiện tin tưởng nữ nhân khác.”

Ngu Hạ nói: “Ta mới sẽ không tin các nàng.”

Bất quá Xuân Đào đích xác thông minh, cơ hồ là đã gặp qua là không quên được, tuy rằng còn chưa biết viết chữ, bất quá Ngu Hạ dạy nàng đọc cái gì, trên cơ bản dạy một lần Xuân Đào đã có thể nhớ kỹ.

Ngu Hạ ngồi đến hai chân có chút tê dại, thay đổi dáng ngồi.

Lúc nàng nhích người, áo ngoài trượt xuống một ít, ở trong phòng vốn ăn mặc đơn bạc, Xuân Đào nhìn đến một mảnh dấu vết trên vai Ngu Hạ, nàng nhịn không được nói: “Phu quân của ngươi nhìn chính là không dễ ở chung, tuy rằng lớn lên tuấn tú, chưa thấy nam nhân nào đẹp như hắn, nhưng tướng mạo nhìn cũng bạc tình. Đem ngươi lăn lộn cũng có chút thảm, mảnh xanh tím này là tác phẩm của hắn sao? Không qua hai ngày sẽ không tan. Lần sau ôm hắn cầu hắn nhẹ một chút, hắn khẳng định thương ngươi thêm một chút.”

Ngu Hạ kéo vạt áo lên, nàng cũng có chút ngượng ngùng: “Cũng không đau, trên người ta dễ tạo ra vết thương.”

Xuân Đào nhìn Ngu Hạ đáng yêu, giơ tay nhéo nhéo mặt nàng: “Ngươi đối với phu quân si tình như vậy, ba câu cũng không rời hắn, hắn ngày nào đó lừa bán ngươi, ngươi có phải còn giúp hắn đếm tiền hay không?”

Ngu Hạ nói: “Mới sẽ không, hắn không gạt ta, chỉ có hắn là không có khả năng gạt ta.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện