Ngu Hạ nói: “đang êm đẹp, ta sao có thể dọn tới Tử Thần Điện, các đại thần khẳng định sẽ nói ta.”
Tuy rằng Ngu Hạ không biết chính sự hiện giờ trong triều, nhưng nàng cũng hiểu được làm hậu phi không thể để cho hoàng đế nhọc lòng.
Lưu Tứ đại sự đều vội làm không xong, nàng đi Tử Thần Điện sẽ chỉ làm hắn càng vội.
Ngu Hạ buồn ngủ cực kỳ, nhắm mắt lại nói: “Ta ở chỗ này. Chỉ tiếc Hà Tuyết ra cung. Bằng không, có nàng bồi ta cũng sẽ tốt một chút. Đi Tử Thần Điện chỉ sợ các đại thần lén lút phê bình, làm ngươi cũng cảm thấy khó chịu.”
Khuyết điểm lớn nhất của Ngu Hạ chính là ỷ lại người khác.
Này kỳ thật cũng không tính là khuyết điểm gì, ít nhất đối Lưu Tứ mà nói không tính cái gì khuyết điểm.
Lưu Tứ cảm thấy khuyết điểm của nàng kỳ thật là quá ỷ lại người khác, lại không đủ ỷ lại hắn.
Yêu thích Ngu Hạ, người thiệt tình yêu thương nàng thật sự quá nhiều. Lưu Tứ chỉ muốn bản thân là độc nhất vô nhị. Chỉ muốn có được Ngu Hạ.
Hắn hôn hôn mi tâm Ngu Hạ “Không có việc gì, nàng cứ việc dọn qua đó, có trẫm ở đây không ai dám nói gì.”
Ngu Hạ nằm trong lòng ngực Lưu Tứ, ngón tay nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay hắn, trên người nàng ra chút mồ hôi, cũng cảm thấy không quá thoải mái, lúc này cũng không có quá nhiều sức lực nói chuyện, nhẹ nhàng khép lại đôi mắt ngủ rồi.
Ngày kế Lưu Tứ liền để Ngu Hạ dọn tới Tử Thần Điện.
Các đại thần kỳ thật đều không quen nhìn hoàng đế sủng ái công chúa ngoại quốc, Ngu Hạ rốt cuộc không phải người bổn quốc, rất nhiều người trong lòng cũng bài xích. Nhưng Lưu Tứ cực kỳ cường thế, nói một không hai, cũng không có người dám phản bác Lưu Tứ, chỉ có thể tùy ý Hoàng Hậu được sủng ái.
Vốn dĩ nghĩ sau khi Hoàng Hậu mang thai, hoàng đế không chỗ phát tiết, tự nhiên sẽ sủng hạnh phi tần khác, nhưng một bộ phận phi tần bị đưa ra cung, gần nhất lại có một bộ phận phi tần bị Lưu Tứ phái đi hành cung, nói là Hoàng Hậu mang thai, để những người này đi hành cung vì Hoàng Hậu cầu phúc.
Nghe ý tứ Lưu Tứ cũng không tính để những phi tần đó đã trở lại.
Hành cung phi tần nhiều cũng khó quản lý, Lưu Tứ không có sủng hạnh qua các nàng, cũng không có phái người trông giữ nghiêm ngặt. Một ít phi tần động tâm tư, nhờ người nhà trong lén lút đón mình đi, nói nói với bên ngoài bị chết bệnh.
Mới đầu chỉ có một hai hai được trong nhà sủng ái làm như vậy, sau các đại thần phát hiện Lưu Tứ cũng không để ý tới những phi tần đó, một bộ phận lá gan lớn trộm đưa nữ nhi của mình ra ngoài.
Dư lại mấy phi tần cảm thấy hành cung cũng không tồi, có ăn có uống có người hầu hạ, trở về nhà có tẩu tử huynh trưởng vẫn là bị khinh bỉ, còn không bằng ở bên này tự do tự tại.
Hiền phi cũng không có bị đưa ra ngoài, nàng là một trong tứ phi, nếu cũng bị đuổi đi ra ngoài, triều thần phê bình sẽ lớn hơn nữa, hơn nữa Hiền phi trăm phương nghìn kế để người nhà ở trong triều nói muốn lưu nàng ta lại.
Hiền phi tuy rằng biết rõ bản thân so ra kém Ngu Hạ, nhưng nàng ta cũng rõ ràng, chỉ cần lưu tại trong cung, nàng ta liền có hi vọng leo lên vị trí Hoàng Hậu, một khi rời đi, chờ nàng ta ra hoàng cung liền một tia hy vọng cũng không có.
Ở trong cung thời gian dài như vậy, nàng ta sẽ không quen cuộc sống bình thường ngoài cung, càng sẽ không coi trọng nam nhân tầm thường ngoài cung.
Tuy rằng được giữ lại Hiền phi như cũ không thấy được hoàng đế. Lưu Tứ vốn dĩ rất ít khi tới hậu cung, sau khi Ngu Hạ dọn đi Tử Thần Điện hắn cơ hồ không còn tới nữa.
Đối Lưu Tứ mà nói, sự vụ trong triều đều không quan trọng bằng Ngu Hạ.
Đây là tiểu công chúa của hắn.
Bụng Ngu Hạ càng lúc càng lớn, nàng càng thêm thích ngủ, thích ở trong phòng không đi ra ngoài. Lưu Tứ cảm thấy như vậy không tốt, mỗi ngày đều sẽ bồi Ngu Hạ đi ra ngoài một lát.
Nàng thường xuyên cảm thấy thân thể nặng nề, không thế nào thoải mái, đi đường cũng thường cảm thấy chân đau, buổi tối trước khi ngủ Lưu Tứ sẽ xoa chân cho Ngu Hạ, giúp nàng giảm bớt đau đớn.
Có lẽ sau khi mang thai tính tình đều sẽ trở nên cổ quái một chút, Ngu Hạ cũng không ngoại lệ. Trong khoảng thời gian này nàng thường cảm thấy tâm tình không tốt, luôn hỏi một vấn đề không thể hiểu được. Tác dụng thôi miên đối nàng cũng giảm bớt, nàng nửa buổi tối thường mất ngủ, hỏi Lưu Tứ một ít chuyện trước khi mất trí nhớ. Lưu Tứ đành phải suy nghĩ biện pháp lừa gạt Ngu Hạ.
Thời tiết một ngày so một ngày nóng hơn, Ngu Hạ cũng sắp tới lúc sinh rồi.
Sinh hài tử kỳ thật là một việc rất thống khổ, bụng nàng thật sự rất lớn, bên trong là một sinh mệnh, mà trong khoảng thời gian này, khuôn mặt Ngu Hạ thoạt nhìn càng thêm gầy ốm, đôi mắt nàng rất lớn, cằm nhọn, ngũ quan tinh xảo càng có vẻ yếu ớt.
Hài tử này phảng phất hao hết tinh lực của nàng.
Một đoạn thời gian trước khi sinh, kỳ thật Lưu Tứ có hối hận qua làm Ngu Hạ mang thai.
Trước đó Lưu Tứ chưa từng có gần gũi tiếp xúc qua phụ nhân mang thai, cơ hồ mỗi phụ nhân đều sẽ mang thai, vì nam nhân sinh hạ hài tử, cho nên ở trong mắt đa số nam nhân nữ nhân sinh một hài tử dễ dàng như gà mái đẻ trứng vậy.
Kỳ thật không phải.
Mấy tháng qua nhìn Ngu Hạ đủ loại biến hóa, Lưu Tứ mới biết để có được một sinh mệnh mới, hao phí rất nhiều tinh lực.
Ngu Hạ bị lăn lộn đến gương mặt tái nhợt, cơ hồ không có huyết sắc, đĩnh một cái bụng to, đi đường cũng không xong.
Tiểu công chúa đã từng hoạt bát đáng yêu, bởi vì một lần mang thai phảng phất mất đi nhan sắc.
Cho dù thái y nói sinh sản hẳn là không ngại, lấy tình trạng thân thể Ngu Hạ, hẳn là có thể bình an sinh hạ hài tử, nhưng Lưu Tứ vẫn vô cùng lo lắng. Hắn sợ có một một ít ngoài ý muốn.
Một chút ít ngoài ý muốn này cướp đi hẳn không phải là tánh mạng Ngu Hạ, mà là sinh mệnh hắn.
Nếu không có Ngu Hạ hắn cũng mất đi một tia ôn nhu cuối cùng.
Hắn thích Ngu Hạ như vậy, cơ hồ hao hết thích của cả đời này, nàng nếu biến mất Lưu Tứ cũng giống như không còn hồn phách.
Ngu Hạ tuy rằng khó chịu nhưng không có quá khó khăn như trong tưởng tượng của Lưu Tứ. Nàng còn đang suy nghĩ tên hài tử.
Nếu là nam hài, nên lấy tên gì, nếu là nữ hài, lại nên lấy tên gì, nàng suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được. Trước khi ngủ Ngu Hạ cuộn tròn trong lòng Lưu Tứ, còn nhắc hắn mãi: “Bệ hạ, chàng muốn đặt tên cho hài tử là gì?”
Lưu Tứ kỳ thật đã nghĩ qua.
Hắn ôm Ngu Hạ vào lòng: “Kêu là Tùy An, vô luận Thái Tử hay là công chúa.”
Ngu Hạ có chút bắt bẻ, nàng muốn một cái tên thật độc đáo êm ai, nghe Lưu Tứ nói xong nàng nhẹ giọng nói: “Vì sao lấy tên này?”
Lưu Tứ nói: “Hy vọng hài tử cũng giống như nàng, đều có thể thích ứng trong mọi tình cảnh.”
Ngu Hạ không cảm thấy ý này tốt, nàng nghĩ nghĩ: “Nghĩ lại một chút, nếu là cái tiểu công chúa, tên này không dễ nghe.”
Lưu Tứ xoa xoa mặt Ngu Hạ: “Ừ.”
Sau khi mang thai, nàng có một đoạn thời gian nở nang một chút, bất quá gần đây chỉ là bụng tròn vo, trên mặt lại thiếu một ít thịt, cằm nhòn nhọn.
Nguyên bản Lưu Tứ thực chờ mong đứa nhỏ này, cũng thực yêu thích đứa nhỏ này, nhưng mà nhìn thấy Ngu Hạ như vậy hắn không biết vì sao liền có chút phản cảm với đứa nhỏ này.
Đứa nhỏ còn chưa sinh ra đã từng chút từng chút hấp thu chất dinh dưỡng trên người Ngu Hạ, làm nàng trở nên tái nhợt nhỏ yếu.
Lưu Tứ hôn lên mặt Ngu Hạ nhẹ nhàng di chuyển đến giữa mày, giữa trán, chóp mũi, gò má, khóe môi.
Ngu Hạ hơi có chút không khoẻ, sắc mặt nàng ửng đỏ.
Lưu Tứ rất ít khi hôn nàng như vậy, hắn kỳ thật rất khắc chế, ngày thường đều là Ngu Hạ thích dính ở trên người hắn. Lưu Tứ quá mức lạnh nhạt, trời sinh tựa như đối tình dục không có hứng thú, trừ bỏ triền miên lâm li khi thân mật với nàng, thời gian khác khi đối mặt Ngu Hạ đều là ôn nhu khắc chế.
Ngu Hạ dựa vào lòng ngực Lưu Tứ, tuy rằng có một ít cảm giác không viên mãn bởi vì nàng thiếu một phần ký ức, nhưng lúc này mà nói cũng coi như là viên mãn.
***
Giữa hè qua đi, ngày nọ buổi tối, Ngu Hạ cảm thấy một trận một trận đau đớn, Lưu Tứ nửa đêm bị nàng lay tỉnh, nhanh truyền thái y lại đây.
Kỳ thật trong khoảng thời gian này Ngu Hạ nhìn liền biết sắp sinh, ma ma đỡ đẻ đều chuẩn bị chuẩn bị tốt, thái y cũng ở Tử Thần Điện, tùy thời đều chờ gọi đến.
Ngu Hạ hôm nay sinh, Lưu Tứ cũng không có lâm triều, hắn đợi ước chừng cả đêm.
Trong phòng sinh cung nữ bận rộn, một lần lại một lần truyền nước nóng, canh sâm cũng chuẩn bị.
Lưu Tứ vẫn luôn chờ bên ngoài.
Bọn người Lý Đại Cát khuyên Lưu Tứ đi nghỉ ngơi chốc lát, đừng ở bên ngoài chờ. Rốt cuộc cả đêm quá dài, Lưu Tứ là vua của một nước, chờ lâu chỉ sợ sẽ mệt muốn chết rồi.
Tuy rằng đứa bé đầu tiên rất quan trọng, nhưng thân thể Lưu Tứ vẫn là quan trọng nhất, trong khoảng thời gian này Lưu Tứ bị Ngu Hạ lăn lộn đến gầy ốm rất nhiều, Lý Đại Cát thấy cũng cảm thấy không thể tưởng tượng.
Nếu Ngu Hạ không tới Cảnh Quốc, làm Lý Đại Cát không thể nào tưởng tượng ra Nguyên Hi Đế sát phạt quyết đoán lãnh khốc vô tình sẽ vì một nữ nhân mà khom lưng.
Lý Đại Cát nói: “Bệ hạ trước nghỉ một lát đi. Chờ hoàng tử sinh ra, nô tài lại đến kêu ngài. Ngài đã rất nhiều ngày không có nghỉ ngơi tốt.”
Lưu Tứ mắt phượng híp lại, hắn nhìn chằm chằm hư không, Lý Đại Cát cũng không biết hắn suy nghĩ cái gì.
Phòng sinh truyền đến thanh âm đè nén, Ngu Hạ tựa hồ cố tình kìm nén đau đớn, nhưng vẫn là nhịn không được.
Sinh sản thật sự quá mức đau đớn, nàng đây là lần đầu tiên, hoàn toàn không có kinh nghiệm gì.
Lý Đại Cát nói: “Bệ hạ?”
Một tiếng lại một tiếng kêu thảm thiết lọt vào tai Lưu Tứ, trong lúc nhất thời tim hắn như bị đao cắt.
Lưu Tứ nói: “Trẫm có phải quá mức ích kỷ hay không?”
Lý Đại Cát không hiểu ý Lưu Tứ, hắn nói: “Bệ hạ, nương nương hiện tại đang đau đớn, ngài càng nghe càng lo lắng, không bằng đi thiên điện nghỉ ngơi trong chốc lát đi.”
Lý Đại Cát biết Lưu Tứ tính tình thô bạo, hắn thậm chí lo lắng Ngu Hạ lát nữa kêu đến tê tâm liệt phế, Lưu Tứ dưới sự tức giận giết sạch bọn họ.
Ở trong mắt Lưu Tứ tựa hồ đau đớn của người khác không phải là đau đớn, chỉ có hắn mới phải. Hắn trời sinh liền vô tâm, có thể làm hắn đau đớn đại khái chỉ có Ngu Hạ.
Trong đầu Lưu Tứ kỳ thật hiện lên rất nhiều người hắn từng giết qua, hắn là hoàng đế, sinh sát quyền to đều ở trong tay hắn, có người có tội, nhưng có một ít người cũng không có tội, những sinh mệnh đó kết thúc trong tay hắn. Từ trước hắn không tin báo ứng, hiện giờ lại lo lắng báo ứng dừng ở trên người Ngu Hạ.
Qua một canh giờ, thái y cùng bà đỡ kỳ thật đều sốt ruột, thân thể Ngu Hạ so với bọn hắn tưởng tượng càng thêm yếu ớt, đứa nhỏ này tựa hồ hút hết thể lực của nàng.
Lưu Tứ nghe thanh âm Ngu Hạ đã bắt đầu hữu khí vô lực, hắn nói với cung nữ: “Nói với Hoàng Hậu, nếu Hoàng Hậu chết, các ngươi đều phải chôn cùng.”
Mọi người tất nhiên hiểu, nếu Hoàng Hậu chết bọn họ cũng sống không nổi.
Lúc trước Hoàng Hậu hôn mê đã giết vô số thái y, Lưu Tứ thích nhất giận chó đánh mèo.
Lý Đại Cát đứng ở một bên, cũng không dám nói gì nữa. Xem sắc mặt Lưu Tứ, Lý Đại Cát lo lắng nếu Ngu Hạ chết, mọi người ở đây, ngay cả Lý Đại Cát, Nguyên Hi Đế cũng không tha.
Tuy rằng Ngu Hạ không biết chính sự hiện giờ trong triều, nhưng nàng cũng hiểu được làm hậu phi không thể để cho hoàng đế nhọc lòng.
Lưu Tứ đại sự đều vội làm không xong, nàng đi Tử Thần Điện sẽ chỉ làm hắn càng vội.
Ngu Hạ buồn ngủ cực kỳ, nhắm mắt lại nói: “Ta ở chỗ này. Chỉ tiếc Hà Tuyết ra cung. Bằng không, có nàng bồi ta cũng sẽ tốt một chút. Đi Tử Thần Điện chỉ sợ các đại thần lén lút phê bình, làm ngươi cũng cảm thấy khó chịu.”
Khuyết điểm lớn nhất của Ngu Hạ chính là ỷ lại người khác.
Này kỳ thật cũng không tính là khuyết điểm gì, ít nhất đối Lưu Tứ mà nói không tính cái gì khuyết điểm.
Lưu Tứ cảm thấy khuyết điểm của nàng kỳ thật là quá ỷ lại người khác, lại không đủ ỷ lại hắn.
Yêu thích Ngu Hạ, người thiệt tình yêu thương nàng thật sự quá nhiều. Lưu Tứ chỉ muốn bản thân là độc nhất vô nhị. Chỉ muốn có được Ngu Hạ.
Hắn hôn hôn mi tâm Ngu Hạ “Không có việc gì, nàng cứ việc dọn qua đó, có trẫm ở đây không ai dám nói gì.”
Ngu Hạ nằm trong lòng ngực Lưu Tứ, ngón tay nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay hắn, trên người nàng ra chút mồ hôi, cũng cảm thấy không quá thoải mái, lúc này cũng không có quá nhiều sức lực nói chuyện, nhẹ nhàng khép lại đôi mắt ngủ rồi.
Ngày kế Lưu Tứ liền để Ngu Hạ dọn tới Tử Thần Điện.
Các đại thần kỳ thật đều không quen nhìn hoàng đế sủng ái công chúa ngoại quốc, Ngu Hạ rốt cuộc không phải người bổn quốc, rất nhiều người trong lòng cũng bài xích. Nhưng Lưu Tứ cực kỳ cường thế, nói một không hai, cũng không có người dám phản bác Lưu Tứ, chỉ có thể tùy ý Hoàng Hậu được sủng ái.
Vốn dĩ nghĩ sau khi Hoàng Hậu mang thai, hoàng đế không chỗ phát tiết, tự nhiên sẽ sủng hạnh phi tần khác, nhưng một bộ phận phi tần bị đưa ra cung, gần nhất lại có một bộ phận phi tần bị Lưu Tứ phái đi hành cung, nói là Hoàng Hậu mang thai, để những người này đi hành cung vì Hoàng Hậu cầu phúc.
Nghe ý tứ Lưu Tứ cũng không tính để những phi tần đó đã trở lại.
Hành cung phi tần nhiều cũng khó quản lý, Lưu Tứ không có sủng hạnh qua các nàng, cũng không có phái người trông giữ nghiêm ngặt. Một ít phi tần động tâm tư, nhờ người nhà trong lén lút đón mình đi, nói nói với bên ngoài bị chết bệnh.
Mới đầu chỉ có một hai hai được trong nhà sủng ái làm như vậy, sau các đại thần phát hiện Lưu Tứ cũng không để ý tới những phi tần đó, một bộ phận lá gan lớn trộm đưa nữ nhi của mình ra ngoài.
Dư lại mấy phi tần cảm thấy hành cung cũng không tồi, có ăn có uống có người hầu hạ, trở về nhà có tẩu tử huynh trưởng vẫn là bị khinh bỉ, còn không bằng ở bên này tự do tự tại.
Hiền phi cũng không có bị đưa ra ngoài, nàng là một trong tứ phi, nếu cũng bị đuổi đi ra ngoài, triều thần phê bình sẽ lớn hơn nữa, hơn nữa Hiền phi trăm phương nghìn kế để người nhà ở trong triều nói muốn lưu nàng ta lại.
Hiền phi tuy rằng biết rõ bản thân so ra kém Ngu Hạ, nhưng nàng ta cũng rõ ràng, chỉ cần lưu tại trong cung, nàng ta liền có hi vọng leo lên vị trí Hoàng Hậu, một khi rời đi, chờ nàng ta ra hoàng cung liền một tia hy vọng cũng không có.
Ở trong cung thời gian dài như vậy, nàng ta sẽ không quen cuộc sống bình thường ngoài cung, càng sẽ không coi trọng nam nhân tầm thường ngoài cung.
Tuy rằng được giữ lại Hiền phi như cũ không thấy được hoàng đế. Lưu Tứ vốn dĩ rất ít khi tới hậu cung, sau khi Ngu Hạ dọn đi Tử Thần Điện hắn cơ hồ không còn tới nữa.
Đối Lưu Tứ mà nói, sự vụ trong triều đều không quan trọng bằng Ngu Hạ.
Đây là tiểu công chúa của hắn.
Bụng Ngu Hạ càng lúc càng lớn, nàng càng thêm thích ngủ, thích ở trong phòng không đi ra ngoài. Lưu Tứ cảm thấy như vậy không tốt, mỗi ngày đều sẽ bồi Ngu Hạ đi ra ngoài một lát.
Nàng thường xuyên cảm thấy thân thể nặng nề, không thế nào thoải mái, đi đường cũng thường cảm thấy chân đau, buổi tối trước khi ngủ Lưu Tứ sẽ xoa chân cho Ngu Hạ, giúp nàng giảm bớt đau đớn.
Có lẽ sau khi mang thai tính tình đều sẽ trở nên cổ quái một chút, Ngu Hạ cũng không ngoại lệ. Trong khoảng thời gian này nàng thường cảm thấy tâm tình không tốt, luôn hỏi một vấn đề không thể hiểu được. Tác dụng thôi miên đối nàng cũng giảm bớt, nàng nửa buổi tối thường mất ngủ, hỏi Lưu Tứ một ít chuyện trước khi mất trí nhớ. Lưu Tứ đành phải suy nghĩ biện pháp lừa gạt Ngu Hạ.
Thời tiết một ngày so một ngày nóng hơn, Ngu Hạ cũng sắp tới lúc sinh rồi.
Sinh hài tử kỳ thật là một việc rất thống khổ, bụng nàng thật sự rất lớn, bên trong là một sinh mệnh, mà trong khoảng thời gian này, khuôn mặt Ngu Hạ thoạt nhìn càng thêm gầy ốm, đôi mắt nàng rất lớn, cằm nhọn, ngũ quan tinh xảo càng có vẻ yếu ớt.
Hài tử này phảng phất hao hết tinh lực của nàng.
Một đoạn thời gian trước khi sinh, kỳ thật Lưu Tứ có hối hận qua làm Ngu Hạ mang thai.
Trước đó Lưu Tứ chưa từng có gần gũi tiếp xúc qua phụ nhân mang thai, cơ hồ mỗi phụ nhân đều sẽ mang thai, vì nam nhân sinh hạ hài tử, cho nên ở trong mắt đa số nam nhân nữ nhân sinh một hài tử dễ dàng như gà mái đẻ trứng vậy.
Kỳ thật không phải.
Mấy tháng qua nhìn Ngu Hạ đủ loại biến hóa, Lưu Tứ mới biết để có được một sinh mệnh mới, hao phí rất nhiều tinh lực.
Ngu Hạ bị lăn lộn đến gương mặt tái nhợt, cơ hồ không có huyết sắc, đĩnh một cái bụng to, đi đường cũng không xong.
Tiểu công chúa đã từng hoạt bát đáng yêu, bởi vì một lần mang thai phảng phất mất đi nhan sắc.
Cho dù thái y nói sinh sản hẳn là không ngại, lấy tình trạng thân thể Ngu Hạ, hẳn là có thể bình an sinh hạ hài tử, nhưng Lưu Tứ vẫn vô cùng lo lắng. Hắn sợ có một một ít ngoài ý muốn.
Một chút ít ngoài ý muốn này cướp đi hẳn không phải là tánh mạng Ngu Hạ, mà là sinh mệnh hắn.
Nếu không có Ngu Hạ hắn cũng mất đi một tia ôn nhu cuối cùng.
Hắn thích Ngu Hạ như vậy, cơ hồ hao hết thích của cả đời này, nàng nếu biến mất Lưu Tứ cũng giống như không còn hồn phách.
Ngu Hạ tuy rằng khó chịu nhưng không có quá khó khăn như trong tưởng tượng của Lưu Tứ. Nàng còn đang suy nghĩ tên hài tử.
Nếu là nam hài, nên lấy tên gì, nếu là nữ hài, lại nên lấy tên gì, nàng suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được. Trước khi ngủ Ngu Hạ cuộn tròn trong lòng Lưu Tứ, còn nhắc hắn mãi: “Bệ hạ, chàng muốn đặt tên cho hài tử là gì?”
Lưu Tứ kỳ thật đã nghĩ qua.
Hắn ôm Ngu Hạ vào lòng: “Kêu là Tùy An, vô luận Thái Tử hay là công chúa.”
Ngu Hạ có chút bắt bẻ, nàng muốn một cái tên thật độc đáo êm ai, nghe Lưu Tứ nói xong nàng nhẹ giọng nói: “Vì sao lấy tên này?”
Lưu Tứ nói: “Hy vọng hài tử cũng giống như nàng, đều có thể thích ứng trong mọi tình cảnh.”
Ngu Hạ không cảm thấy ý này tốt, nàng nghĩ nghĩ: “Nghĩ lại một chút, nếu là cái tiểu công chúa, tên này không dễ nghe.”
Lưu Tứ xoa xoa mặt Ngu Hạ: “Ừ.”
Sau khi mang thai, nàng có một đoạn thời gian nở nang một chút, bất quá gần đây chỉ là bụng tròn vo, trên mặt lại thiếu một ít thịt, cằm nhòn nhọn.
Nguyên bản Lưu Tứ thực chờ mong đứa nhỏ này, cũng thực yêu thích đứa nhỏ này, nhưng mà nhìn thấy Ngu Hạ như vậy hắn không biết vì sao liền có chút phản cảm với đứa nhỏ này.
Đứa nhỏ còn chưa sinh ra đã từng chút từng chút hấp thu chất dinh dưỡng trên người Ngu Hạ, làm nàng trở nên tái nhợt nhỏ yếu.
Lưu Tứ hôn lên mặt Ngu Hạ nhẹ nhàng di chuyển đến giữa mày, giữa trán, chóp mũi, gò má, khóe môi.
Ngu Hạ hơi có chút không khoẻ, sắc mặt nàng ửng đỏ.
Lưu Tứ rất ít khi hôn nàng như vậy, hắn kỳ thật rất khắc chế, ngày thường đều là Ngu Hạ thích dính ở trên người hắn. Lưu Tứ quá mức lạnh nhạt, trời sinh tựa như đối tình dục không có hứng thú, trừ bỏ triền miên lâm li khi thân mật với nàng, thời gian khác khi đối mặt Ngu Hạ đều là ôn nhu khắc chế.
Ngu Hạ dựa vào lòng ngực Lưu Tứ, tuy rằng có một ít cảm giác không viên mãn bởi vì nàng thiếu một phần ký ức, nhưng lúc này mà nói cũng coi như là viên mãn.
***
Giữa hè qua đi, ngày nọ buổi tối, Ngu Hạ cảm thấy một trận một trận đau đớn, Lưu Tứ nửa đêm bị nàng lay tỉnh, nhanh truyền thái y lại đây.
Kỳ thật trong khoảng thời gian này Ngu Hạ nhìn liền biết sắp sinh, ma ma đỡ đẻ đều chuẩn bị chuẩn bị tốt, thái y cũng ở Tử Thần Điện, tùy thời đều chờ gọi đến.
Ngu Hạ hôm nay sinh, Lưu Tứ cũng không có lâm triều, hắn đợi ước chừng cả đêm.
Trong phòng sinh cung nữ bận rộn, một lần lại một lần truyền nước nóng, canh sâm cũng chuẩn bị.
Lưu Tứ vẫn luôn chờ bên ngoài.
Bọn người Lý Đại Cát khuyên Lưu Tứ đi nghỉ ngơi chốc lát, đừng ở bên ngoài chờ. Rốt cuộc cả đêm quá dài, Lưu Tứ là vua của một nước, chờ lâu chỉ sợ sẽ mệt muốn chết rồi.
Tuy rằng đứa bé đầu tiên rất quan trọng, nhưng thân thể Lưu Tứ vẫn là quan trọng nhất, trong khoảng thời gian này Lưu Tứ bị Ngu Hạ lăn lộn đến gầy ốm rất nhiều, Lý Đại Cát thấy cũng cảm thấy không thể tưởng tượng.
Nếu Ngu Hạ không tới Cảnh Quốc, làm Lý Đại Cát không thể nào tưởng tượng ra Nguyên Hi Đế sát phạt quyết đoán lãnh khốc vô tình sẽ vì một nữ nhân mà khom lưng.
Lý Đại Cát nói: “Bệ hạ trước nghỉ một lát đi. Chờ hoàng tử sinh ra, nô tài lại đến kêu ngài. Ngài đã rất nhiều ngày không có nghỉ ngơi tốt.”
Lưu Tứ mắt phượng híp lại, hắn nhìn chằm chằm hư không, Lý Đại Cát cũng không biết hắn suy nghĩ cái gì.
Phòng sinh truyền đến thanh âm đè nén, Ngu Hạ tựa hồ cố tình kìm nén đau đớn, nhưng vẫn là nhịn không được.
Sinh sản thật sự quá mức đau đớn, nàng đây là lần đầu tiên, hoàn toàn không có kinh nghiệm gì.
Lý Đại Cát nói: “Bệ hạ?”
Một tiếng lại một tiếng kêu thảm thiết lọt vào tai Lưu Tứ, trong lúc nhất thời tim hắn như bị đao cắt.
Lưu Tứ nói: “Trẫm có phải quá mức ích kỷ hay không?”
Lý Đại Cát không hiểu ý Lưu Tứ, hắn nói: “Bệ hạ, nương nương hiện tại đang đau đớn, ngài càng nghe càng lo lắng, không bằng đi thiên điện nghỉ ngơi trong chốc lát đi.”
Lý Đại Cát biết Lưu Tứ tính tình thô bạo, hắn thậm chí lo lắng Ngu Hạ lát nữa kêu đến tê tâm liệt phế, Lưu Tứ dưới sự tức giận giết sạch bọn họ.
Ở trong mắt Lưu Tứ tựa hồ đau đớn của người khác không phải là đau đớn, chỉ có hắn mới phải. Hắn trời sinh liền vô tâm, có thể làm hắn đau đớn đại khái chỉ có Ngu Hạ.
Trong đầu Lưu Tứ kỳ thật hiện lên rất nhiều người hắn từng giết qua, hắn là hoàng đế, sinh sát quyền to đều ở trong tay hắn, có người có tội, nhưng có một ít người cũng không có tội, những sinh mệnh đó kết thúc trong tay hắn. Từ trước hắn không tin báo ứng, hiện giờ lại lo lắng báo ứng dừng ở trên người Ngu Hạ.
Qua một canh giờ, thái y cùng bà đỡ kỳ thật đều sốt ruột, thân thể Ngu Hạ so với bọn hắn tưởng tượng càng thêm yếu ớt, đứa nhỏ này tựa hồ hút hết thể lực của nàng.
Lưu Tứ nghe thanh âm Ngu Hạ đã bắt đầu hữu khí vô lực, hắn nói với cung nữ: “Nói với Hoàng Hậu, nếu Hoàng Hậu chết, các ngươi đều phải chôn cùng.”
Mọi người tất nhiên hiểu, nếu Hoàng Hậu chết bọn họ cũng sống không nổi.
Lúc trước Hoàng Hậu hôn mê đã giết vô số thái y, Lưu Tứ thích nhất giận chó đánh mèo.
Lý Đại Cát đứng ở một bên, cũng không dám nói gì nữa. Xem sắc mặt Lưu Tứ, Lý Đại Cát lo lắng nếu Ngu Hạ chết, mọi người ở đây, ngay cả Lý Đại Cát, Nguyên Hi Đế cũng không tha.
Danh sách chương