Đầu xuân năm 38, Bắc Yến.
Mùa đông năm nay đột nhiên lạnh khác thường, rõ ràng đã là đầu mùa xuân nhưng bầu trời lại vẫn rơi phất phới những bông tuyết trắng giá.
Gió lạnh gào rít như cứa vào từng thớ da thịt, song kinh đô của Bắc Yến - thành Mạc Dương lại cực kỳ náo nhiệt.
Năm ngoái, trước ngày tướng quân trấn quốc - Thượng Quan Hạo rời kinh đô, thánh thượng đã đáp ứng, ngày hắn toàn thắng trở về cũng chính là ngày Thượng Quan Tố và Tấn Vương Long Tử Viễn thành hôn.
Nhưng vừa lúc trùng với năm mới cho nên ngày thành hôn liền dời sang đầu xuân năm nay.
Nói đến Thượng Quan Tố, tuy là trưởng nữ của tướng quân trấn quốc - Thượng Quan Hạo nhưng lại là đệ nhất xấu nữ của Bắc Yến, cực kỳ xấu xí, hơn nữa 5 năm trước còn mắc phải căn bệnh quái lạ, cho nên bị Thượng Quan Hạo đưa đến núi Vân Minh tĩnh dưỡng.

Mà nay, đệ nhất xấu nữ gả cho đệ nhất mỹ nam vương gia.
Toàn bộ thành Mạc Dương náo nhiệt vô cùng, càng làm người bàn tán say sưa chính là nghe nói vào ba ngày trước, phủ Tướng Quân trên đường nghênh đón Thượng Quan Tố về kinh, lúc đi qua đoạn đường Cổ Mã, không may bị sơn tặc cướp mất người.
- Huynh đệ, nghe nói gì chưa? Đệ nhất xấu nữ Thượng Quan Tố bị sơn tặc luân dâm đến chết, thật may mắn, vị đệ nhất mỹ nam vương gia của chúng ta rốt cuộc có thể thở phào một hơi.
Một người nam tử mặc áo xanh nói.
- Thở phào gì chứ! Ta nhưng nghe nói Thượng Quan Tố kia cũng chưa chết, sống lại một cách thần kỳ, còn làm ra chuyện kinh người.


Vì trả thù, nàng liền luân dâm ngược lại hai mươi mấy tên sơn tặc kia.

Càng làm người không thể tưởng tượng nổi chính là, hơn hai mươi mấy tên sơn tặc đều bị nàng ép khô mà chết...
Một người nam tử trung niên, hai mắt toả sáng nói.
- Trời ạ, xấu nữ này uy mãnh như vậy sao? Một lúc luân hai mươi mấy tên? Còn ép khô đến chết......
Một đại thúc mặt đầy râu nuốt một ngụm nước miếng, giật mình mở to hai mắt.
Ngay sau đó thẳng thắn cảm thán:
- Xấu nữ này quá uy mãnh...!đúng là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi...!hai mươi mấy tên sơn tặc thân thể cường tráng...
Nam tử mặc áo xanh nghĩ đến Tấn Vương Long Tử Viễn, ngay sau đó vẻ mặt đồng tình nói:
- Vị đệ nhất mỹ nam vương gia kia còn dám cưới một xấu nữ như vậy sao?
- Có thể không cưới sao? Tiên hoàng tứ hôn, hơn nữa phụ thân của Thượng Quan Tố còn là tướng quân có công trấn quốc, tay nắm binh quyền.

Bất kể là lý do gì, hoàng thượng cũng sẽ không thiên vị Tấn Vương.
- Chậc chậc chậc, xấu nữ uy mãnh như vậy, mỹ nam vương gia của chúng ta có thể chịu nổi sao?
Trong đám đông, có người hài hước nói:
- Sợ rằng phải bị ăn đến xương cốt cũng không còn...
- Chậc chậc...!vị đệ nhất mỹ nam vương gia này cũng thật là đáng thương.

Ban ngày chịu kinh hãi, ban đêm lại bị xấu nữ ăn tàn nhẫn...!phúc phận bậc này cũng chỉ có mỹ nam vương gia mới hưởng thụ nổi...
Người này vừa dứt lời, mọi người xung quanh lập tức cười vang lên.
Mọi người sở dĩ không sợ gió lạnh mà ra ngoài tụ tập là bởi vì hôm nay đệ nhất xấu nữ sẽ về kinh, mà đây chính là con đường nhất định phải đi qua mới về được phủ Tướng Quân.


Một đám người đều rất muốn tận mắt xem đệ nhất xấu nữ trong lời đồn này.
......
Lúc này, trong một gian phòng ở lầu hai của Tử Linh tửu lầu, Long Tử Viễn trong bộ huyền y đẹp đẽ quý giá, ánh mắt trầm xuống, bên trong đều là tia sát khí lạnh lẽo, hoàn toàn không còn bộ dáng ưu nhã trước kia.
Nam tử bên cạnh Long Tử Viễn, toàn thân mặc một bộ hồng y, dung nhan thế nhưng so với nữ tử còn đẹp hơn ba phần.
Một đôi mắt phượng câu hồn đoạt phách, khoé mắt vũ mị, lộ ra vài phần mê người, môi mỏng hơi nhấp, khoé môi cong lên mỉa mai hài hước nói:
- Viễn, vương phi nhà ngươi thật uy mãnh nha! Ngươi thật có phúc đó!
Hiển nhiên người này chính là người xem náo nhiệt mà không nể mặt chính chủ.
Thần Dạ Minh trêu ghẹo, ánh mắt Long Tử Viễn lại càng thêm lạnh lẽo, hung hăng dừng trên người nam tử hồng y, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thần Dạ Minh! Ngươi không cần hâm mộ, bổn vương thành toàn giúp ngươi.

Bây giờ bổn vương lập tức vào cung xin hoàng huynh làm ngươi thành hôn cùng xấu nữ kia như ý nguyện!
- Haiz, bản công tử thật ra cũng rất muốn phúc khí này, chỉ tiếc miếu đường phủ Tể Tướng ta quá nhỏ, tướng quân trấn quốc cùng vị tiểu thư uy mãnh kia đều chướng mắt.

Bản công tử cũng chỉ có thể hâm mộ ghen tị mà thôi.

Nguyên lai người nam tử hồng y này chính là trưởng tử của Tể Tướng.
- Thần Dạ Minh!
Khuôn mặt tuấn tú của Long Tử Viễn đen lại như đít nồi, đôi mắt hình con dao toả ra sát khí ngút trời dừng trên người Thần Dạ Minh.
- Viễn, đừng tức giận, đừng tức giận, giận quá sẽ hại thân thể.

Ngươi phải tích phúc, phải biết rằng không phải ai cũng có phúc như Tề Vương ngươi đâu.
Thần Dạ Minh làm gì phải an ủi, rõ ràng là đang thêm dầu vào lửa.

Chỉ thấy quanh người Long Tử Viễn như bốc thêm mấy trăm đốm lửa giận.
Đúng lúc này, bên ngoài Tử Linh lâu, không biết ai kêu lên một câu:
- Mau nhìn, kia không phải xe ngựa của phủ Tướng Quân trấn quốc sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện