- Yên Nhiên, ngươi không cảm thấy chọc cho nam nhân tức giận rất vui sao? Được rồi Yên Nhiên, Tấn vương gia hôm nay mang nhiều sính lễ đến đây chắc cũng mệt rồi.

Chúng ta đừng chơi hắn nữa.

Đi, xem sính lễ nào.
Hai mắt Tố Tố mang theo nồng đậm ý cười, dưới ánh mặt trời càng trở nên lộng lẫy có thần.
Bi ai thay Long Tử Viễn, hôm nay hắn thực sự bị Tố Tố làm cho tức giận đến mức ngũ tạng lục phủ như muốn nổ tung.

Dù tức giận đến sắp nội thương nhưng hắn vẫn phải nhẫn nhịn, bởi vì Long Ứng Uyên còn đang ở, hắn tức giận không được.
Tố Tố ẩn ẩn hiểu rõ vì sao hôm nay Long Ứng Uyên muốn đích thân tới đây, hơn nữa còn kéo theo Long Tử Viễn đi cùng.

Mục đích chính là để nàng xả giận, thoải mái chơi Long Tử Viễn một trận.
Tuy rằng đối với điều này Tố Tố cảm thấy Long Ứng Uyên rất biết điều.

Nhưng mà đáy lòng nàng vẫn không thoải mái.
Xoay người lại, đáy mắt Tố Tố lập tức lạnh băng.

Nàng đưa mắt nhìn sính lễ bên ngoài, đáy mắt lạnh lùng khiến không khí xung quanh như đóng băng.
Tố Tố khẽ giơ tay ra hiệu, đội tấu nhạc vốn đang nhộn nhịp lập tức yên lặng.
Đội thị vệ hoàng gia trong ba tầng, ngoài ba tầng đứng thẳng bên ngoài, quản gia phủ tướng quân - Mục Lãnh đang bận rộn phân phó đám gia nô mang đống rương sính lễ vào trong phủ tướng quân.
Nghe thấy tiếng nhạc dừng lại, Mục Lãnh ngẩng đầu liền nhìn thấy Tố Tố, ông ta vội cung kính nói:
- Đại tiểu thư, ngươi xem mấy rương sính lễ này nên sắp xếp như nào?
- Lãnh thúc, sai người mở chỗ sính lễ đó ngay tại đây.
Tố Tố khẽ mấp máy môi đỏ, thanh âm lạnh băng không chút độ ấm vang lên.
Mục Lãnh không thể tin tưởng nhìn Tố Tố, ông ta cho rằng chính mình nghe lầm, muốn xác nhận lại một lần nữa.
- Đại tiểu thư? Ngươi nói cái gì?
Mục Lãnh hỏi.
- Lãnh thúc, hay là ngươi thật sự già rồi nên nghe không rõ lời bổn tiểu thư nói sao?
- Bổn tiểu thư nói, mở đống rương sính lễ đó ngay tại chỗ này.
Thanh âm Tố Tố lộ ra lãnh ý khiếp người.
Lãnh thúc lần đầu tiên từ trong lòng sợ hãi nàng.

Ông ta thầm kinh ngạc, đại tiểu thư làm như vậy chẳng phải đang vả thẳng mặt hoàng thượng sao?
Tuy rằng Mục Lãnh biết sính lễ tiểu thư nhà mình đề ra, hoàng thượng nhất định không thể làm được.


Hoàng thượng hôm nay tự mình hạ sính lễ, hơn nữa còn dài 10 dặm, đây cũng đã là cho tiểu thư mặt mũi rồi.

Sính lễ nhiều như vậy đủ để sống hết một đời vô lo nha!
Ở trước mắt bao người mở ra sính lễ, đây chẳng khác nào khiến đống người làm thèm thuồng sính lễ này hay sao?
Lãnh thúc có chút khó xử nhìn về phía Tố Tố, hy vọng Tố Tố có thể suy xét lại.
Tố Tố lạnh lùng liếc Mục Lãnh, nàng tất nhiên biết Lãnh thúc đang lo lắng cái gì.
Khoé môi nàng khẽ nhếch lên nụ cười châm biếm, Long Ứng Uyên người ta còn không sợ, ngược lại quản gia phủ tướng quân lại sợ thành dáng vẻ này.
Tố Tố cũng hiểu rõ, Long Ứng Uyên không có khả năng lấy được sính lễ nàng yêu cầu.

Cho nên hắn khoa trương như này, 10 dặm sính lễ, diễn tấu sáo và trống, còn tự mình tiến đến, mục đích của hắn còn không phải muốn lợi dụng nàng sao? Không phải là cố ý dùng sính lễ này âm thầm thử xem có bao nhiêu thế lực nhìn chằm chằm hắn sao?
Đáy mắt nàng chợt lãnh lẽo, gia hoả này tuy kéo theo Long Tử Viễn để nàng chơi một đốn trút giận.

Nhưng mà tên bạo quân đáng giận Long Ứng Uyên này lại khiến nàng trở thành mục tiêu của người khác.
Thượng Quan Tố nàng còn chưa tiến cung đã phải thay người nam nhân này âm thầm thử xem có bao nhiêu thế lực...
Long Ứng Uyên tính kế, trong lòng Tố Tố hiểu rất rõ.

Nam nhân này đúng là hồ ly gian xảo.

Đống sính lễ này chỉ là phô trương thanh thế của hắn mà thôi.

Hôm nay mang đến phủ tướng quân, ngày khác lại mang về hoàng cung.
Tất cả chỉ là cho nàng chút mặt mũi, Thượng Quan Hạo lại không dám tham ô sính lễ hoàng thượng cấp.

Hắn ta cho rằng sau khi diễn hạ màn, đến lúc đó sính lễ làm của hồi môn lại nâng về cung, lại trở về trong tay hắn!
Long Ứng Uyên, ngươi tính rất khôn khéo! Chỉ tiếc ngươi lại gặp phải Thượng Quan Tố ta! Nếu đã cho ta rồi, có lý nào lại quay về hoàng cung được!
Ha hả, muốn Tố Tố ta làm quân cờ của ngươi, ta liền khiến ngươi mở to mắt nhìn xem bị quân cờ phản phệ là cái dạng gì!
Thanh âm lạnh băng của Tố Tố lại vang lên:
- Lãnh thúc, sao còn chưa động thủ?
- Vâng.
Lãnh thúc cung kính tuân mệnh, sau đó thét to trước mắt bao người sai đám hạ nhân mở ra rương sính lễ.
Rương vừa mở ra liền sáng mù mắt mọi người.

Nhiều vàng bạc, châu báu như vậy, lại thêm đống bảo bối quý giá khiến đám người xem náo nhiệt hâm mộ ghen tị không thôi.
Tố Tố liếc mắt một cái liền thấy được mười rương sính lễ phía trước không giống bình thường.

Một ngôi sao hai lượng nguyệt, ba lượng gió bốn lượng mây...
Tuy rằng Long Ứng Uyên không có khả năng thực sự hái được sao trời và ánh trăng xuống.

Nhưng mà mười rương sính lễ này đều cố ý chế tạo tinh xảo những đồ thuộc về trời cao.
Thấy vậy trong mắt Tố Tố không khỏi xẹt qua một tia kinh ngạc.

Nam nhân này chẳng những cơ trí mà cũng xem như dùng tâm để chuẩn bị sính lễ.
Tuy không giống như yêu cầu của nàng, nhưng nàng cũng không có cách nào để phản bác lại.
Còn về những món châu báu sáng mù mắt người kia, không chỉ đám người ngoài hâm mộ mà đấm nữ quyến trong phủ tướng quân cũng không ngoại lệ.

Đặc biệt là Liễu di nương, Thượng Quan Ngọc, Diệp Mẫn và Thượng Quan Nguyệt đều đỏ bừng mắt nhìn chằm chằm những món sính lễ quý báu kia.
Một đám người thầm tính kế trong lòng như thế nào mới kiếm được một ít lợi nhuận từ trong tay phế vậy kia.
Lòng người khó vượt qua được sự tham lam, bởi vậy một đám không ngừng tính kế trong lòng.

Mà tâm tư của những người này sớm đã bị Tố Tố thu hết vào trong mắt.

Đáy mắt nàng khẽ xẹt qua một tia cười nhạt châm biếm.
Ý cười bên môi Tố Tố chợt trở nên xán lạn hơn hết.

Không tồi, Long Ứng Uyên này đúng là chịu chi nha.
Tố Tố thầm nhạo báng trong lòng, Long Ứng Uyên này thật đúng là hao tâm nha, đúng là nam nhân phúc hắc.

Tố Tố chợt loé lên tia lạnh nơi đáy mắt, sau đó vẫn nở nụ cười rạng rỡ, hai mắt tươi sáng như sao trời.
Dưới ánh nắng, những món bảo vật lấp lánh càng động lòng người.

Đây đều là những thứ có tiền cũng khó mà mua được, đều là bảo vật mà thế lực khắp nơi đều muốn đoạt được.
Tố Tố lạnh lùng liếc mắt sang bên mẹ con Liễu di nương và mẹ con Diệp Mẫn đang đỏ hồng cả mắt vì tham lam.

Nàng khẽ nở nụ cười mỉa mai, sau đó mệnh lệnh cho đám người hầu:
- Tất cả đóng rương lại.
Tố Tố chỉ nói ngắn ngọn năm chữ, nhưng truyền vào tai người khác không khỏi khiến bọn họ khẽ run lên.


Đám hạ nhân không dám chần chờ giây nào, lập tức lưu loát đóng lại rương sính lễ, rồi yên lặng chờ chỉ thị của nàng.
Tố Tóp nói với Lãnh thúc:
- Lãnh thúc, đem đống sính lễ này nâng đến Thiên Thông tiền trang đi.
- Cái gì?
Lãnh thúc vẻ mặt biến sắc, quả thực đã bị lời Tố Tố nói doạ sợ không nhẹ.
Trời ơi, đây chính là sính lễ của hoàng gia đó, sính lễ đó!
Đại tiểu thư trước mặt mọi người mở ra sính lễ này đã là vả mặt hoàng gia rồi.

Hiện tại người vậy mà nói muốn đem sính lễ này chuyển đến Thiên Thông tiền trang.
- Đại tiểu thư, làm như vậy không được.

Hoàng gia sính lễ, ngày đại hôn chính là của hồi môn mang tiến cung.
Lãnh thúc vội khuyên ngăn.
Liễu di nương cùng đám người khác vừa nghe thấy Tố Tố nói vậy thì trong lòng chấn động cực kỳ.

Nhưng mà sau đó liền phản ứng lại, xấu nữ này vậy mà lớn mật như thế! Bọn họ như thế nào cũng sẽ không cho phép phế vật xấu nữ này nuốt trọn hết sính lễ này đưa đến Thiên Thông tiền trang đâu!
Liễu di nương lập tức đưa mắt ra hiệu với nha hoàn phía sau, nha hoàn kia lập tức hiểu rõ tâm ý của Liễu di nương.

Nàng ta lập tức xoay người chạy đến trước đại sảnh nói chuyện này cho hoàng thượng và Thượng Quan Hạo.
Sau đó liễu di nương tiến lên, giả vẻ quan tâm nói với Tố Tố:
- Đại tiểu thư, đây chính là sính lễ của hoàng gia.

Không thể động vào...
- Hử? Không thể động vào sao?
Tố Tố ngẩng đầu, khoé miệng hơi hơi động, cười như không cười nhìn Liễu di nương cùng đám người còn lại.
Giờ phút này, Diệp Mẫn cũng tiến lên một bước nói:
- Đúng vậy, đại tiểu thư.

Lãnh thúc nói đúng, sính lễ hoàng gia này ngày sau vẫn phải làm của hồi môn của ngươi mang vào hoàng cung.

Cho nên nhất định không thể chuyển đến Thiên Thông tiền trang đâu.

Đại tiểu thư làm vậy chính là bất kính với hoàng gia, toàn bộ phủ tướng quân đều sẽ chịu liên luỵ.
- Ồ.
Tố Tố giống như chợt vỡ lẽ, nàng gật gật đầu, lên tiếng kéo dài.
Liễu di nương mấy người cho rằng cuối cùng đã thuyết phục được phế vật xấu nữ này nên không khỏi trấn an trong lòng.

Chỉ cần không mang đống sính lễ này vào Thiên Thông tiền trang thì bọn họ vẫn còn cơ hội.

Phải biết rằng Thông Thiên tiền trang có Tu La Điện che chở, hơn nữa muốn lấy hàng còn phải nhập mật mã gì đó.


Một khi gửi vào đó, người mơ tưởng lấy được.
Khoé miệng Tố Tố lại càng lộ rõ ý cười, khuôn mặt vẫn vô hại như cũ, nhưng lại làm Liễu di nương và đám người trong phủ đều cảm thấy tê dại cả da đầu, trong lòng chợt cảm thấy run sợ khó tả.
Đúng lúc này, Long Ứng Uyên, Thượng Quan Hạo, Long Tử Viễn, cả ba người bước nhân đi vào phủ tướng quân.
Mọi người thấy vậy thì lập tức hành lẽ:
- Tham kiến hoàng thượng, tham kiến Tấn vương gia.
- Đều đứng lên đi.
Trên khuôn mặt tinh xảo của Long Ứng Uyên khẽ nở nụ cười, giọng nói mềm mại ôn nhuận như sợi lông chim phất thẳng vào tim mỗi người.
Thượng Quan Hạo vội tiến lên nói với Tố Tố:
- Tố Tố, nghe nha hoàn nói ngươi muốn đem sính lễ này gửi vào Thiên Thông tiền trang?
Thượng Quan Hạo nhìn Tố Tố chằm chằm, thanh âm hồn hậu vang lên nhưng không hề có chút trách cứ nào mà chỉ là khẳng định.
- Đúng vậy.
Tố Tố cười nhạt đáp.
Long Tử Viễn lại càng tức giận.

Nhìn thấy Tố Tố phóng đãng không để hoàng gia vào mắt, ở trước mặt bao người kiểm nghiệm số lượng sính lễ đã đành, mà nay còn dám động đến sính lễ đó.

Quả thực gan to bằng trời! Hắn lập tức tối sầm mặt, nói:
- Thượng Quan Tố, ngươi đừng có làm càn quá mức.

Hoàng huynh coi trọng hôn sự này như thế, tự mình hạ sính lễ cho ngươi.

Đây là vinh quang của Thượng Quan gia, ngươi thế nhưng lại làm nhục hoàng gia ta như thế?
- Ha hả, Tố Tố tất nhiên biết hoàng thượng coi trọng hôn sự này.
Dưới ánh mặt trời, Tố Tố khẽ động môi, ý cười trên môi so với nắng càng sáng ngời loá mắt.

Chỉ là ý cười đó lại tràn đầy vẻ trào phúng.

Ngay cả một ánh mắt nàng cũng không thèm cho Long Tử Viễn.
Bọn họ cho rằng Tố Tố nàng hiếm lạ mấy thứ này sao? Nếu như không phải Long Ứng Uyên cứ dây dưa nàng như này, nàng lại không ném nổi hắn thì há có chuyện Tố Tố nàng lại nguyện ý tiến cung làm hoàng hậu?!
Đang yên lành tự nhiên vào cung chơi tâm kế với đám phi tần kia, hơn nữa còn chơi tâm kế với mấy thế lực trong bóng tối kia.

Không chỉ tâm mệt mà còn tuỳ thời sẽ mất đi tính mạng!
Hôm nay nhìn như Long Ứng Uyên tự mình hạ sính lễ, đó là vô cùng coi trọng nàng.

Kỳ thật, nam nhân đáng giận này chính là đưa nàng đặt lên đầu ngọn gió, nghênh đón thế lực khắp nơi.

Mà tên hỗn đản này lại ở phía sau nàng cười xem trò vui, làm chủ mưu bày kế sau cùng...
Ha hả, Long Ứng Uyên, ngươi nghĩ cũng thật là quá đơn giản rồi! Thượng Quan Tố ta há là người dễ dàng bị thao tác như quân cờ trong tay người khác như vậy đâu?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện