Lễ tang của Linyard Barlow đổi sang ngày thứ tư.

Thế nhưng trước khi đến cái ngày mà lẽ ra Cổ Sách phải chết này, thì kẻ vốn đang phải hưởng thụ sự ‘săn sóc tỉ mỉ’ của gia tộc Barlow ở địa lao lại tựa như Sát Thần mà dẫn người xuất hiện ở trang viên Lea.

Thủ hạ của Lea triển khai đánh trả, thế nhưng bọn họ kinh hoàng nhận ra, địch nhân hiểu rõ cách bố trí bảo an của trang viên Lea như lòng bàn tay.

Nhận thấy tình thể không ổn, nhóm thủ hạ còn sống đều thúc giục tộc trưởng kiêm đảng thủ của bọn họ rời đi bằng mật đạo. Tiềm lực của gia tộc Lea được gây dựng qua cả trăm năm, chỉ cần Randy còn sống, luôn luôn có cơ hội Đông Sơn tái khởi*.

*ý chỉ khôi phục lại như trước.

“Alexa Lea đâu? Em ấy phải đi cùng ta.”

“Không kịp nữa rồi!”

“Đảng thủ! Kẻ thù sắp tiến vào sân rồi!”

“Không! Không có Alexa Lea, ta tuyệt đối không rời đi!”

Lea hung hăng đẩy thủ hạ đang ngăn cản y, chạy về phía hòm nhiệt Apollo nằm trên bãi cỏ, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng gió vút, sau đó là đột nhiên choáng váng, cùng bóng tối vô tận.

Thủ hạ trung thành đánh hôn mê đảng thủ đã mất đi lí trí vì người em họ, nhân lúc hỗn loạn cõng y vào mật đạo.

Nội ứng ngoại hợp tập kích cực kì thành công, Cổ Sách gần như là đạp lên thi thể, thế như chẻ tre* xông vào phòng khách của trang viên Lea.

*chỉ thế mạnh áp đảo.

“Lục soát! Tìm Randy Lea cho tôi, bắt sống!” Cổ Sách trầm giọng bỏ lại một câu dặn dò, xoay người túm lấy quản gia, “Y đang ở đâu? Lập tức đưa tôi đến chỗ y.”

‘Y’ này trong lời hắn, tất nhiên không phải để chỉ Randy Lea, mà là nói đến Gấu Nhỏ hắn quan tâm nhất.

Quản gia trong nháy mắt có hơi do dự.

Quản gia vốn dự tính sau khi tập kích thành công, sẽ thả Alexa Lea thiếu gia đáng thương ra trước, nhưng không ngờ tốc độ của Cổ Sách lại quá nhanh, vì muốn nhìn thấy Gấu Nhỏ đầu tiên, hắn xông vào trước nhất.

Quản gia là người rành đời, chỉ cần nhìn vào hành động của Cổ Sách ở gia tộc Barlow là có thể nhận ra địa vị của Alexa Lea thiếu gia trong lòng người này quan trọng đến thế nào, mặc dù đây là chuyện tốt, thế nhưng lại dễ tạo thành hậu quả không lường được —- nếu Cổ Sách biết Alexa Lea thiếu gia đang phải trải qua tra tấn thế nào, rất có thể hắn sẽ trong cơn tức giận mà trực tiếp vọt vào trang viên Lea, loại xúc động này chẳng những sẽ hại chết Cổ Sách, mà cũng sẽ bóp nát hi vọng cứu vớt Alexa Lea thiếu gia.

Phải cứu Alexa Lea thiếu gia, nhất định phải nắm chắc.

Phải cẩn thận mà bình tĩnh!

Vì lo lắng cho đại cục, khi nói tình trạng của Alexa Lea thiếu gia cho Cổ Sách, quản gia chỉ dùng cách nói mơ hồ ‘Cậu ấy bị Randy thiếu gia nhốt lại’.

Điều này cũng là nguyên nhân khiến cho quản gia lo lắng, lộ ra một chút chần chừ trên gương mặt khi Cổ Sách tra hỏi.

Cổ Sách căn bản không biết cái gọi là ‘nhốt lại’ của Randy đối với Đỗ Vân Hiên, là loại nhốt lại tàn nhẫn đến mức nào.

“Y ở đâu?” Cổ Sách hỏi lại một lần, ánh mắt lộ ra sát khí.

Gấu Nhỏ rơi vào tay Randy bao nhiêu ngày, ruột gan Cổ Sách cồn cào bấy nhiêu ngày, tiếng thét thê thảm của Gấu Nhỏ truyền qua di động, đã trở thành ác mộng mỗi đêm của hắn.

Hiện tại rốt cục tiến vào được trang viên Lea, lại vẫn nhìn không thấy bóng dáng Gấu Nhỏ, trái tim Cổ Sách tựa như bị răng nanh rắn độc găm chặt vào.

Quản gia dù chỉ chần chờ một chút, cũng làm cho hắn cảm thấy rất muốn giết người.

“Ở trên cỏ.”

Quản gia buông ra một ngón tay, chỉ ra ngoài cửa sổ, Cổ Sách liền như mãnh hổ xuống núi mà lao tới.

Thấy trảng cỏ lớn được chăm chút tỉ mỉ bị mắt trời chói chang chiếu lên, hắn bỗng sững người, ánh mắt dừng lại trên một chiếc hòm kim loại rỉ sét nằm giữa mặt cỏ, phía trên có một chiếc chốt sắt nặng nề xuyên qua nhưng không bị khoá, bất cứ kẻ nào ở bên ngoài cũng có thể dễ dàng mở hòm ra, thế nhưng nếu một người bị nhốt ở bên trong, bất kể là dùng phương pháp nào cũng không thể trốn thoát.

Trái tim Cổ Sách đột nhiên đập loạn.

“Gấu Nhỏ!”

Hắn đặt súng lục đã được lên đạn xuống cỏ, khàn giọng kéo chốt sắt ra. Chốt sắt hấp thụ nhiệt từ mặt trời nóng đến bỏng tay, Cổ Sách không thể tưởng tượng được Gấu Nhỏ thanh lương thanh nhã tựa một đám mây lại có thể ở bên trong này, thế nhưng quản gia chỉ lên cỏ, mà đây chính là thứ duy nhất có thể giam người lại.

Nhấc cánh cửa lên, một luồng khí nóng lập tức xộc vào mặt, đủ để Cổ Sách hiểu được bên trong nóng đến mức nào.

Mặc dù không dám tin, nhưng Gấu Nhỏ của hắn lại ở ngay bên trong.

Trái tim của đế vương đêm tối tàn sát cả thiên hạ, chợt nát.

“Gấu Nhỏ, Gấu Nhỏ…..” Hắn ôm Đỗ Vân Hiên ra.

Sắc mặt Đỗ Vân Hiên tái nhợt, mắt khép lại, thân thể còn nhẹ hơn một sợi lông vũ.

Anh thực im lặng, ngoan ngoãn hệt như khi còn bé, Cổ Sách nhớ tới lần đầu tiên hắn và anh tiếp xúc ở khoảng cách gần nhất, là ở cô nhi viện, cái lần mà rốt cục hắn không còn phải nhìn qua lớp hàng rào màu trắng, giữa đêm, Cổ Sách lẻn vào phòng, đến trước giường cậu bé.

Lúc đấy anh cũng thế này, nhu thuận mà yên lặng, gương mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ ngủ say, lông mi thật dài rũ xuống, hô hấp mỏng manh đến nỗi tưởng như không thể phát hiện.

Ngày đó, hắn trộm đi Gấu Nhỏ của cậu.

Và ngày hôm sau, hắn bất an nhận ra, bản thân chỉ e đã phạm phải sai lầm vĩnh viễn không thể bù lại.

Hắn bứt rứt rất nhiều năm, mãi đến một ngày, Đỗ Vân Hiên một thân thanh nhã, bước vào phòng VIP của đá quý Lea.

Thứ hắn mất đi, thật lâu thật lâu sau mới tìm được trở về, cho nên hắn không từ thủ đoạn, nắm thật chắc trong lòng bàn tay, không chịu thả lỏng.

Hắn không thể mất đi Gấu Nhỏ của hắn lần nữa.

Chuyện như vậy, cho dù là Cổ Sách, cũng không thể chịu đựng được lần thứ hai.

“Gấu Nhỏ, em mở mắt ra đi…..” Cổ Sách ôm anh vào trong phòng, quát lên với thủ hạ đang kinh ngạc của mình một câu ‘gọi bác sĩ’, sau đó ôm Đỗ Vân Hiên vào trong ngực, miệng đối miệng mớm nước qua, khẽ khàng uy hiếp, “Gấu Nhỏ, mau dậy đi. Chồng em đang gọi, không thể không nghe lời.”

“Em còn nhớ rõ quy củ không?”

“Nghe lời, mở mắt ra.”

“Ngoan, mở mắt.”

“Gấu Nhỏ, nếu còn không tỉnh, em sẽ chọc giận tôi đấy.”

Không biết là uy hiếp có tác dụng, hay là nhiệt độ trong phòng mát mẻ và được uống nước có tác dụng, mà Đỗ Vân Hiên ở trong vòng tay Cổ Sách hơi hơi cựa quậy.

Cổ Sách tựa như bị người ta dùng Định Thân pháp, ngay cả tóc cũng không dám động, ngừng thở theo dõi gương mặt gầy đến đáng thương nhưng vẫn tuấn mỹ của anh.

“Gấu Nhỏ? Gấu Nhỏ?” Cổ Sách thấp giọng khàn khàn gọi.

Hàng mi dày của Đỗ Vân Hiên run lên một chút, một lúc lâu, mới chậm rãi hé ra.

Ngực Cổ Sách lập tức như bị thứ gì đó thổi phồng lên, thế nhưng lại không dám hô hấp, hắn dùng ngữ điệu bình tĩnh nhất có thể kêu một tiếng Gấu Nhỏ, giọng nói khàn khàn, tựa như vừa khóc lâu đến khản cổ.

Đỗ Vân Hiên mấp máy đôi môi tái nhợt, suy yếu hỏi, “Gấu đâu?”

Khi mất đi ý thức, vẫn mơ hồ nghe thấy người này đang gọi Gấu Nhỏ, Gấu Nhỏ.

Anh phải khổ sở đấu tranh mới có thể tỉnh lại, vậy Gấu đâu? Cổ Sách ngẩn ra một chút, không nghĩ tới, Đỗ Vân Hiên sau khi tỉnh lại, thứ đầu tiên hỏi đến lại là cái này.

Hắn vẫn luôn nhét Gấu Nhỏ vào tay Đỗ Vân Hiên, vậy mà đúng hôm nay lại không mang.

Từ lúc đi ra khỏi địa lao, Cổ Sách liền lao đầu vào hành động giải cứu Gấu Nhỏ.

Mọi chuyện đều tranh thủ từng phút từng giây, thế nhưng cẩn thận mấy vẫn khó tránh khỏi sai sót.

Hắn quả thực sơ suất.

Chỉ mang theo súng, lại không mang theo… Gấu Nhỏ cho Gấu Nhỏ.

“Gấu đâu?”

Nghe thấy Gấu Nhỏ suy yếu vô cùng, mơ màng hỏi, Cổ lão đại không hổ là Cổ lão đại, quyết định thật nhanh, xé một đoạn tay áo, cuộn vải dệt thành một thể tích vừa đúng, nhét vào trong tay Đỗ Vân Hiên, “Cầm, không được ném đi linh tinh.”

Lòng bàn tay nắm được một thứ phồng lên, mềm mại, Đỗ Vân Hiên cảm thấy an tâm.

Gấu Nhỏ đừng sợ.

Em vẫn ở bên ta.

Ta vẫn bên cạnh em.

Sẽ không tách ra.

Đỗ Vân Hiên khẽ thở ra nhẹ nhõm, nắm lấy ‘Gấu Nhỏ’ mà người kia đưa anh, lần thứ hai lâm vào bóng tối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện