Giữa tiếng súng ngột ngạt, Đỗ Vân Hiên cảm thấy có một luồng khí vụt qua trước mặt, thân thể đột nhiên mất thăng bằng.

“Theo tôi!” Tiếng quát của Cổ Sách truyền đến.

Cánh tay bị nắm lấy thực sự đau, Đỗ Vân Hiên bất đắc dĩ phải chạy theo Cổ Sách, tầm nhìn hỗn loạn không ngừng lay động, phía sau vang lên những âm thanh đùng đùng, như thể dây pháo.

Nhưng đây là tiếng súng.

Gặp nguy hiểm, tốc độ của Cổ Sách nhanh đến kinh người, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai kéo Đỗ Vân Hiên khỏi bao sương của nhà hàng, chạy đến cuối hành lang. Đỗ Vân Hiên nghiêng ngả trên cầu thang, nếu không phải Cổ Sách nắm anh rất chặt, anh chắc đã ngã mấy lần. Cổ Sách tựa như một con hổ hung mãnh ngậm lấy con thú nhỏ, lao đi với tốc độ nhanh nhất.

Rốt cục, Cổ Sách đưa anh đến một nơi tối u u.

Tiếng cửa kim loại nặng nề đóng ập lại, ánh sáng bị ngăn cách, hết thảy đều chìm vào bóng tối.

Tiếng súng rung động màng nhĩ không còn nghe thấy, tĩnh lặng bỗng nhiên ập tới làm trái tim người ta thít chặt, Đỗ Vân Hiên tựa vào vách tường lạnh như băng, lắng nghe tiếng thở dốc trầm thấp của Cổ Sách và mình.

“Chuyện gì xảy ra?” Một lúc sau, Đỗ Vân Hiên thấp giọng hỏi.

“Người của Hồng Lê Minh. Tên chết tiệt kia, tôi còn chưa tìm hắn tính sổ, hắn lại xuống tay trước.” Cổ Sách bình tĩnh nói, trong lời nói lộ ra sự lạnh lẽo tàn khốc.

Đỗ Vân Hiên không phải quá kinh ngạc.

Ngay từ đầu, anh đã biết Cổ Sách là xã hội đen, cho dù ít khi xem phim thể loại này thì cũng biết đến câu ‘Đi ra gây rối, sớm muộn cũng tiêu’, cho dù có lợi hại như Cổ Sách, cũng sẽ có lúc phải ‘trả nợ’.

Anh ở cùng với Cổ Sách lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên rơi vào tình cảnh bị kẻ thù của Cổ Sách mai phục, có lẽ là Cổ Sách bảo hộ anh quá tốt, bằng không, loại tình cảnh nhất định phát sinh này, đã sớm nên gặp được rồi.

“Đây là đâu vậy?” Đỗ Vân Hiên hỏi.

“Kho lạnh. Kho chứa thực phẩm của nhà hàng.”

Vài phút trước, bọn họ còn ở trong nhà hàng sang trọng, thưởng thức vang cùng với beefsteak cao cấp, chuẩn bị ước nguyện với bánh sinh nhật, bây giờ, hai người đã rơi xuống cùng vị trí với đồ ăn.

“Chờ trong đây, có thể đảm bảo an toàn.” Cổ Sách lão thần tại tại, những chuyện bị đuổi giết thế này, năm đó đối với hắn giống như cơm bữa, vài năm này địa vị trên giang hồ được củng cố, người dám khiêu chiến với hắn ngày càng ít đi, thế nhưng thân thủ cùng với phản xạ của Cổ Sách đều không hề sa sút.

Trong lòng thầm nghĩ, cảm giác sinh tử trước mắt đầy kích thích này, thật khiến máu của đế vương bóng tối rục rịch, hai tay ngứa ngáy.

Nếu không phải lo lắng đấu súng có thể khiến Gấu Nhỏ bảo bối bị thương, Cổ Sách tuyệt đối sẽ không kéo Đỗ Vân Hiên chạy đến kho lạnh trốn.

Có điều, tên họ Hồng chết tiệt kia, lại dám ra tay đúng ngày hắn đưa Gấu nhỏ đi mừng sinh nhật, món nợ này nhất định phải tính toán!

“Đừng sợ, người của tôi sẽ tới nhanh thôi.”

“Tôi không sợ.”

Bên trong kho lạnh kín bưng, đưa tay không thấy được rõ ngón, Cổ Sách lần mò trong bóng tối, kéo Đỗ Vân Hiên về phía mình.

“Có lạnh không?” Cổ Sách phun lên vành tai khả ái của anh một hơi.

Đỗ Vân Hiên khẽ cựa quậy. Quá tối, không nhận ra là anh gật đầu hay lắc đầu, Cổ Sách coi như anh gật đầu.

Hắn vươn hai tay, khoá Đỗ Vân Hiên lại trong ngực, “Chờ lát nữa ra ngoài, chúng ta tiếp tục ước nguyện.”

“Bánh sinh nhật chắc đã bị hắn bắn nát.”

“Không sao, tôi gọi người mang đến một cái khác, hấp dẫn hơn cái khi nãy nhiều. Bên trên vẫn viết: Gấu Nhỏ của Cổ Sách trường mệnh trăm năm.”

Nhớ tới khi nhìn thấy chữ viết trên bánh kem lúc hai người bồi bàn đẩy bánh ra, tâm tình mình dở khóc dở cười, Đỗ Vân Hiên bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Cổ Sách sến súa phát sợ, có đôi khi làm người ta không biết nói gì cho phải.

Còn nữa, có đôi khi người này có vẻ thật dễ nói chuyện, có lúc thì, cực kì cố chấp lẫn độc tài.

Kho lạnh bảo quản thịt nhiệt độ rất thấp, Đỗ Vân Hiên thấy lạnh, vì vậy tiến tới, cọ cọ vào lồng ngực Cổ Sách.

Không những sợ lạnh, Đỗ Vân Hiên còn rất sợ chung quanh đen kịt, không có lấy một tia sáng, ám ảnh từ sau khi bị giam trong hòm nhiệt Apollo mặc dù nhờ có những hành động hữu ý vô ý của Cổ Sách làm giảm bớt đi, thế nhưng chưa hoàn toàn trút bỏ được. Cho tới bây giờ, một mình ngồi trong bóng đêm, trái tim Đỗ Vân Hiên vẫn có chút hỗn loạn.

May mắn hiện tại, có một lồng ngực ấm áp thoải mái, có một đôi tay cường tráng hữu lực.

Gấu Nhỏ của Cổ Sách, trường mệnh trăm năm…..

Đỗ Vân Hiên nghĩ đến chín chữ viết trên chiếc bánh ngọt được trang trí tinh xảo kia, mỗi chữ đều tràn ngập phong cách độc hữu của Cổ Sách.

“Làm sao anh biết trước đây em thích chơi với Gấu Nhỏ?”

Mỗi lần bị Cổ Sách vắt kiệt sức, trong tay đều bị nhét vào một con gấu nhỏ mềm mại, mãi đến khi gặp phải Randy Lea, nhớ lại một ít chuyện trước kia, Đỗ Vân Hiên mới biết hành động nhìn như nhàm chán bá đạo của Cổ Sách, lại có lí do riêng.

Bây giờ, Cổ Sách lại càng thích gọi anh là ‘Gấu Nhỏ’.

Đỗ Vân Hiên chưa từng muốn đào sâu để tìm ra đáp án.

Có điều, hai người đang ở trong nhà kho tối tăm lạnh lẽo thế này, bỗng nhiên có chút nhàn hạ, hỏi một câu cũng không hề gì.

Cổ Sách đang ôm anh im lặng một hồi, sau đó, ghé miệng vào tai anh, nói một câu.

“Anh trộm Gấu Nhỏ của em?” Đỗ Vân Hiên ngẩn ra, “Khi nào vậy?”

“Lúc em mới đến cô nhi viện. Lúc ấy, tôi đã ở đó được ba năm.”

Đỗ Vân Hiên đột nhiên có chút đau lòng.

Anh biết mình đã từng tới cô nhi viện, thế nhưng chuyện lúc ba tuổi, anh chỉ có thể nhớ rõ ràng nhất là vụ hoả hoạn đáng sợ kia, còn có Gấu Nhỏ anh nắm chặt trong đám cháy, những chuyện khác, đều là những mảnh vụn đứt quãng lại xa xôi như một giấc mơ. Hơn nữa, về chuyện ở cô nhi viện, có lẽ thời gian ở đó quá ngắn, anh cơ hồ không còn nhớ được chút nào.

Hoá ra, khi anh vào cô nhi viện, Cổ Sách đã phải ở đó ba năm.

Đỗ Vân Hiên vì thế mà đau lòng.

“Tại sao anh lại trộm Gấu Nhỏ của em?”

Trong bóng đêm, Cổ Sách không nói gì, chỉ ôm Đỗ Vân Hiên, yên lặng dán mũi ở sau gáy anh phả ra nhiệt khí.

“Vì trong cô nhi viện không có đồ chơi?” Đỗ Vân Hiên phỏng đoán, càng thêm đau lòng.

Người đàn ông này, có được vị thế không ai bì nổi như hôm nay, đã phải bước đi trên con đường máu, mà xuất phát điểm ban đầu lại ẩn giấu nỗi cô đơn cùng khúc khuỷu không muốn người biết như vậy.

“Đương nhiên không.” Cổ Sách bật cười, “Tôi chính là đại ca trong cô nhi viện, những đứa nhỏ khác đều sợ tôi. Đồ chơi của bọn chúng, tôi thích cái nào, sẽ lấy cái đó. Có điều tôi không thích, những thứ kia đều là do người bên ngoài quyên tặng, không phải búp bê thì là ô tô, vô vị.”

“Vậy sao anh lại trộm Gấu Nhỏ của em?” Đỗ Vân Hiên không rõ.

Cổ Sách trầm tư trong chốc lát, thấp giọng nói, “Bởi vì em vẫn luôn ôm con gấu kia.”

Đỗ Vân Hiên cũng yên lặng một lúc, hỏi lại, “Tại sao?”

Anh không rõ, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không hiểu, theo tư thế mà người kia ôm anh, cùng với sự yên lặng đột ngột của hắn, anh có thể cảm nhận được sự mơ hồ yêu hận không giải thích được này.

“Lại đây.”

Có lẽ là đứng lâu nên mệt mỏi, Cổ Sách ngồi xuống, tựa vào vách tường lạnh như băng, để Đỗ Vân Hiên ngồi ở giữa hai chân mình, như con bạch tuộc mà ôm chặt lấy anh.

Hắn vuốt ve gương mặt Đỗ Vân Hiên, mềm mại nhẵn nhụi giống như trứng luộc, chỉ là có hơi lạnh, vì vậy hơi rướn người, áp mặt mình lên để sưởi ấm mặt Đỗ Vân Hiên.

“Vì sao anh trộm Gấu Nhỏ của em?”

“Một câu hỏi, em muốn hỏi mấy lần?” Cổ lão đại bỗng nhiên không kiên nhẫn.

Chuyện trộm mất Gấu Nhỏ, cảm giác tội lỗi đọng lại quá sâu, khi đó còn nhỏ, cảm giác phức tạp như vậy, có chua có ngọt, có đắng có cay, làm sao có thể nói rõ ra được. Thế nhưng hôm nay lại vô ý, để Đỗ Vân Hiên một lần nữa truy vấn lại chuyện đã xảy ra nhiều năm này.

Đế vương đêm tối, bất ngờ không kịp đề phòng mà nếm phải tư vị quẫn bách.

“Bởi vì anh vẫn chưa nói đáp án cho em.”

“Trộm là trộm, em có thể làm gì chứ?” Cổ Sách thể hiện bản sắc không phân trái phải của một bạo quân.

“Cổ Sách.” Đỗ Vân Hiên không hề nao núng, cũng không hề giận dỗi, chỉ bình tĩnh nhắc nhở, “Hôm nay là sinh nhật em.”

Ờ, phải rồi.

Hôm nay là sinh nhật Gấu Nhỏ.

Sau khi vạch trần thân thế, Đỗ Vân Hiên mới biết được sinh nhật thật sự của mình. Trở về nhà họ Đỗ, anh cũng như Cổ Sách đều giữ bí mật chuyện đã xảy ra ở Missisippi, bởi vậy vợ chồng Đỗ thị không biết chuyện con nuôi đã biết được sự thật.

Đỗ Vân Hiên cho rằng, không cần thiết phải vạch trần chuyện này. Vợ chồng họ Đỗ vĩnh viễn là cha mẹ của anh, Đỗ Minh Lỗi vĩnh viễn là đứa em mà anh phải bảo vệ.

Có điều, điều này cũng có ý nghĩa. Người nhà họ Đỗ vẫn lấy ngày mười lăm tháng Sáu để ăn mừng sinh nhật Đỗ Vân Hiên. Ngày đó thực ra là ngày sinh của đứa con cả đã không còn trên nhân thế của họ.

Mà ngày mười sáu tháng Ba, ngày chào đời thực sự của Đỗ Vân Hiên, chỉ có Cổ Sách biết, chỉ có Cổ Sách sẽ bên cạnh chúc mừng anh.

Cho nên hôm nay, Cổ Sách cố tình chuẩn bị một phen, phải cùng Gấu nhỏ thật vui vẻ trải qua lần sinh nhật thực sự đầu tiên sau khi anh thành niên.

Kết quả, tất cả đều bị tên họ Hồng kia phá hoại!

Tên nguỵ cảnh sát chết tiệt kia quả thật gian xảo, đoạt Trương Hằng sống chết không chịu trả, còn mưu đồ ám sát Cổ Sách cùng người mà hắn quan tâm nhất, thật quá ngứa đòn. Chỉ là, giờ khắc này, Cổ Sách sẽ không suy nghĩ tiếp theo phải giáo huấn họ Hồng kia thế nào, mà hắn đây phải đối phó với truy vấn của người được chúc mừng sinh nhật.

“Ừm, hôm nay là sinh nhật em.” Nhắc tới chuyện này, ngữ khí cường hãn độc tài mềm xuống không ít.

“Vậy anh, lúc đó tại sao lại trộm Gấu nhỏ của em?”

Nếu Cổ Sách là một con báo gấm mạnh mẽ hung hãn, thì Đỗ Vân Hiên đang nhẹ nhàng thản nhiên truy hỏi chuyện này, chính là một con ong mật không ngừng vo ve, không ngừng tấn công vào chóp mũi mẫn cảm của con báo. Mặc kệ móng vuốt sắc bén của nó có quơ quào thế nào, răng nanh sắc bén thế nào, cái đuôi mạnh mẽ xua đuổi thế nào, đều không thể làm tiểu ong mật nhụt chí.

Cổ Sách thở dài một hơi, mang một chút tâm ý trả thù, cắn một cái lên sau gáy Đỗ Vân Hiên, “Em nhất định phải hỏi cho bằng được à?”

“Em muốn biết.”

“Tôi ghen.”

“Ghen với em?”

“Đương nhiên không phải em.” Cổ Sách thẳng thắn, “Là với con Gấu Nhỏ kia.”

“Ghen tị với một con gấu bông?”

“Ai kêu em vẫn luôn ôm nó, một phút cũng không buông tay. Tôi nhìn một cái đã nhận ra nó là bảo bối của em, liếc một cái đã nhận ra em rất thích nó. Nhất định mỗi ngày em đều ôm nó, không chừng buổi tối còn cùng nó ngủ.” Trong giọng nói trầm thấp, vị chua càng lúc càng nặng khiến người ta giật mình.

Cổ Sách ôm Đỗ Vân Hiên càng lúc càng chặt, như thể lo sợ Đỗ Vân Hiên bỗng nhiên sẽ giãy khỏi lồng ngực của người đã trộm mất Gấu Nhỏ của anh vậy.

Đường đường là một đại ca xã hội đen, ở bên ngoài uy phong lẫm liệt, tà khí mười phần, giờ phút này khi ở trong kho lạnh, lại giống như trở lại tiểu bá vương tám tuổi ở cô nhi viện ngày ấy, hung hãn, kiêu ngạo, lạnh lẽo, lẻ loi, vì một chút ghen tị, trộm đi Gấu nhỏ của ai đó, giống như xử lý đối thủ mình hâm mộ nhất, cũng là ghen tị nhất vậy.

Đỗ Vân Hiên không biết nên khóc hay nên cười, sau đó vẫn là có một chút đau lòng.

“Em đã nghĩ anh là bởi vì ghét em.” Đỗ Vân Hiên nói, “Cho nên mới trộm đi Gấu nhỏ.”

“Lúc ấy cũng có thể là có chút ghét em, ai bảo em xuất sắc như vậy.” Nếu đã muốn thẳng thắn, vậy không cần phải che che giấu giấu.

“Xuất sắc? Em?” Đỗ Vân Hiên chưa từng nghĩ mình sẽ được đánh giá như vậy.

Trong ấn tượng của anh, Cổ Sách mới là người xuất sắc nhất trên đời này.

“Tôi lúc trước, vẫn thường ở bên kia đường nhìn em. Em chơi với con Gấu Nhỏ kia thực sự vui vẻ, giống như một hoàng tử bé cao ngạo xinh đẹp. Tôi nhìn chằm chằm vào em, thế nhưng lúc đó em chưa từng nhìn đến tôi dù chỉ một cái liếc mắt.” Cổ Sách âm u nhớ lại, giọng nói như mang theo ma lực nào đó, khiến người ta muốn yên lặng mà lắng nghe, tìm hiểu những cảm xúc mà người đàn ông cường hãn này đã từng trải.

“Anh đã từng nhìn em ở bên kia đường? Em không nhớ có chuyện như vậy, lúc ấy em mấy tuổi?”

“Khoảng một tuổi.”

Đỗ Vân Hiên không nói gì.

Mang thù với một đứa nhỏ một tuổi, thân là đế vương bóng đêm uy danh hiển hách, lòng dạ cũng quá hẹp hòi.

“Giận rồi?” Thấy Đỗ Vân Hiên một lúc lâu không nói gì, tay Cổ Sách hướng lên trên, đầu ngón tay chạm đến da thịt trắng mịn trên yết hầu Đỗ Vân Hiên, nhẹ nhàng vuốt ve.

Yết hầu Đỗ Vân Hiên bị vuốt đến có chút ngứa ngáy, một loại tê dại khó nói tràn ra, theo độ ấm trên đầu ngón tay nam nhân mà lan toả.

“Đừng sờ loạn.” Anh nghiêng đầu đi.

“Không sờ chỗ này, vậy sờ ở đâu? Ở đây?” Cổ Sách thay đổi sang một nơi mà hắn càng muốn âu yếm.

Trong bóng đêm, hô hấp của Đỗ Vân Hiên bỗng nhiên trở nên hỗn loạn.

Anh bắt lấy bàn tay quấy rối của người kia, “Đừng làm rộn.”

Dừng một chút, thấp giọng nói: “Em không giận.”

“Vậy tại sao em không nói gì?” Cổ Sách để Đỗ Vân Hiên bắt lấy tay mình, bàn tay hư hỏng không tiếp tục quấy rối, nhưng đầu lưỡi lại bắt đầu giở trò, ái muội liếm lên sau gáy Đỗ Vân Hiên.

Nhiệt độ trong kho lạnh rất thấp, bị hắn quậy như vậy, thân thể Đỗ Vân Hiên bỗng nhiên có chút nóng lên.

Ở cái nơi tối như mực thế này, cửa lại bị đóng, cũng không thể trốn đi đâu, huống chi Cổ Sách này vốn là một cái lò sưởi di động, dựa vào vô cùng thoải mái, Đỗ Vân Hiên chỉ có thể trả cho hắn một chút ‘phí sưởi ấm’, để cho hắn tự do dùng đầu lưỡi ướt át hữu lực vẽ loạn lên cổ mình.

“Tôi vừa tiết lộ một bí mật cho em, vậy em cũng phải bật mí một cái đi chứ.”

“Anh muốn em nói gì? Em không phải anh, không có cất giấu một bụng bí mật.” Đỗ Vân Hiên nhỏ giọng nói, giống như một con mèo đang bị con chó săn to đùng liếm lông.

“Một cái cũng không có?” Cổ Sách cắn một cái lên vành tai anh, cười trầm thấp, “Tôi không tin, nếu không để tôi bức cung vậy. Chuyện moi ra bí mật này, tôi giỏi vô cùng.”

Trong kho lạnh, tiếng hô hấp hỗn loạn lại vang lên, mang theo tiếng cười tà mị của nam nhân.

“Cổ Sách, Cổ Sách!” Đỗ Vân Hiên chịu không nổi kiểu hành xử trong phòng kín thế này, quyết định tạm thời thoả hiệp, “Được rồi, có một bí mật nhỏ.”

“Ừm, nói đi.” Giọng điệu trầm ổn thế này, nếu không phải trong thanh âm có ẩn chứa ý cười, thì nghe sẽ giống như một cảnh sát có kinh nghiệm phá án mười mấy năm đang hỏi cung.

Đỗ Vân Hiên nghĩ nghĩ, “Mitsuishi Yamato, chắc anh đã nghe qua người này rồi, hắn là trợ lí đặc biệt của Randy Lea, từng được cử tới chủ trì để chọn ra người tham gia cuộc thi thiết kế trang sức Nguỵ Lai.”

“Sau đó?”

Đỗ Vân Hiên đang muốn mở miệng, Cổ Sách đã đón đầu, “Hắn ta có ý nghĩ không an phận với em?”

“Làm sao anh….”

“Làm sao tôi biết?” Cổ Sách cảm thụ được thân thể của Gấu nhỏ ở trong ngực mình, lại cắn lên cổ anh một cái, phẫn nộ nói, “Em quên mất em đã từng nhắc đến hắn ta với tôi sao? Còn hỏi có phải một nhà hắn có phải do tôi giết không? Về sau tất nhiên tôi sẽ đi tra qua người này, sau đó phát hiện hắn thích quấy rối tình dục, liên hệ trước sau, có gì đoán không được? Hừ, may là hắn chết sớm. Nếu không tôi sẽ khiến hắn sống không bằng chết. Đây là bí mật mà em muốn nói? Cái này không tính. Khi em chưa nói, tôi đã nắm rõ chuyện này rồi.”

Hắn giống một con chó ngao nũng nịu, cọ cọ mũi lên sau gáy Đỗ Vân Hiên.

“Tôi muốn nghe bí mật thực sự. Nói mau.”

“Không có.”

“Không chịu nói? Vậy tôi đây bức cung.”

Cho dù gần đây quan hệ giữa hai người vẫn không ngừng cải thiện, thế nhưng sự độc tài bá đạo của Cổ Sách đã hãm vào tận trong xương, hơn nữa còn thường xuyên thể hiện.

Đỗ Vân Hiên bị hắn cắn hết cái này đến cái khác lên cổ, trong lòng buồn bực nghĩ ngày mai ra khỏi nhà lại phải mặc áo cao cổ rồi.

“Được rồi, sẽ nói cho anh một bí mật.”

“Nói.”

“Mitsuishi Yamato….”

“Lại là tên kia? Tôi có nên đào mộ quất xác hắn không?” Ngữ khí Cổ Sách có chút trầm. Hắn đã từng tra qua về những lần tiếp xúc của Đỗ Vân Hiên với Mitsuishi Yamato, tên kia tới đây không lâu đã bị giết, Cổ Sách vốn nghĩ là Yamato quấy rối Đỗ Vân Hiên trong lúc đang làm việc mà thôi.

Đương nhiên, chọc vào Gấu nhỏ của hắn, là đã đủ để gã ta mất một cái mạng. Tiếc là người chỉ có thể chết một lần.

Nhưng mà, Đỗ Vân Hiên lại liên tục nhắc tới cái tên này, Cổ Sách khó tránh khỏi phẫn nộ nghĩ, mình không phải đã đánh giá thấp mức độ nghiêm trọng của chuyện kia rồi chứ? Chẳng lẽ tên biến thái kia không đơn giản chỉ là quấy rầy, mà đã chiếm tiện nghi khá nhiều trên người Gấu Nhỏ chăng? “Hắn rốt cuộc quấy rối em mấy lần?”

“Một lần.” Đỗ Vân Hiên nghe thấy tiếng hô hấp của người kia, đã hiểu tính độc chiếm mãnh liệt của hắn lại phát tác, “Rốt cuộc anh có muốn nghe không?”

“Nói!”

“Lần đó Mitsuishi đối với em… A… Anh nắm đau, hắn không thực hiện được.” Nói xong câu này, bàn tay như thép kia mới buông lỏng ra một chút. Đỗ Vân Hiên hít một hơi, sau đó thấp giọng nói: “Lúc ấy em nghĩ, nếu có anh bên cạnh thì tốt rồi. Em không biết tại sao mình lại nghĩ như vậy, nhưng đúng là vậy đấy —– Nếu tên Cổ Sách chết tiệt kia xuất hiện bây giờ…. Tại sao Cổ Sách vẫn chưa xuất hiện….”

Đây, chính là bí mật.

Tâm tình lúc đó, suy nghĩ lúc đó, đều là bí mật được vùi sâu trong lòng. Giờ phút này chính miệng nói ra với Cổ Sách, hai má Đỗ Vân Hiên có hơi hơi nóng lên. Nếu không phải hôm nay Cổ Sách thẳng thắn chuyện đã trộm Gấu Nhỏ, lộ ra sự quẫn bách khiến người ta mềm lòng, Đỗ Vân Hiên tuyệt đối không có chuyện có qua có lại, thổ lộ với hắn.

Lồng ngực đang tựa vào, chợt cứng ngắc.

Sau một lúc lâu, Cổ Sách thở ra một hơi, cắn răng mắng, “Mẹ nó tôi đúng là một tên khốn nạn!”

Gấu Nhỏ là bảo bối của hắn.

Gấu Nhỏ chỉ có thể bị một mình hắn ức hiếp.

Vậy mà, lúc Gấu Nhỏ bị người khác ức hiếp, lão đại hắn đang ở đâu vậy?!

Báo gấm giống như bị người ta cạo đi lớp lông, cảm thấy nhục nhã vô cùng.

“Quên đi, cũng qua hết rồi. Cả nhà người kia đều đã chết.”

“Gấu Nhỏ, chuyện này là lỗi của tôi. Em là người của tôi, tôi lại không thể bảo hộ, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi sẽ bồi thường lại.”

“Bồi thường? Nghe cũng không tệ. Hôm nay là sinh nhật em, vốn đã nghĩ đến một điều ước cho sinh nhật.”

“Em nói đi.” Cổ Sách nói xong ba chữ này, lập tức cảm thấy hối hận.

Dạo này, Gấu nhỏ hình như học không ít thói từ mình rồi, một chiêu này chính là đả xà tuỳ côn thượng*, phản kích nhanh nhạy.

Đỗ Vân Hiên không nhanh không chậm hỏi: “Anh đã lập rất nhiều quy củ cho em, vậy em có thể lập ra một điều cho anh không?”

“Nói xem.” Cổ lão đại cũng giảo hoạt, “Nói’ này, tức là ‘nói nghe một chút’, chứ không nhắc tới khi nào sẽ thực hiện.

“Em muốn anh sau này…..”

Ầm! Ầm! Ầm!

Cánh cửa kim loại nặng nề bỗng nhiên bị người ở bên ngoài gõ mạnh vài cái. Đỗ Vân Hiên cùng Cổ Sách đồng thời an tĩnh lại, Cổ Sách đứng lên, kéo anh ra phía sau, tay cầm chặt súng.

“Sách ca! Anh có ở bên trong không?” Lâm Dũng ở bên ngoài gào lên.

Cửa lớn mở ra, ánh sáng đột ngột chiếu vào, Đỗ Vân Hiên thấy mắt mình loá đi vì một trận sáng trắng.

“Chúng ta ra ngoài trước, đừng để kho lạnh làm bị cảm.” Bên tai, truyền đến tiếng thì thầm ái muội của Cổ Sách, “Tối nay, em có thể lập một quy củ cho tôi…..”

Phiên ngoại hoàn.

—-

Đả xà tuỳ côn thượng*: Đả xà tuỳ côn thượng – Đánh rắn tuỳ gậy : Câu này không phải do danh nhân nào ghi chép lại, mà chỉ mà một câu thoại được lưu truyền trong dân gian dạy về cách đánh rắn ở vùng Lĩnh Nam. Phía nam có nhiều thứ dịch bệnh và vật độc hại, thường xuyên có rắn rết độc trùng và chuột bọ. Roi trúc mềm, côn cứng. Loài rắn có sở trường quấn quanh những vật cứng, nếu vụt gậy xuống không đánh trúng ngay điểm yếu của rắn có thể sẽ bị rắn vặn thân, nhe nanh, cắn lại người đánh rắn. Vậy nên phàm là người đánh rắn sẽ không bao giờ dùng côn mà dùng roi trúc để đánh rắn.

“Đả xà tuỳ côn” kỳ thực là “Mộc côn đánh rắn, rắn tuỳ loại gậy”.

Câu này ngụ ý con người có thể xem xét thời cơ, thuận theo thời thế tình hình mà làm, để đạt được lợi ích lớn. Lấy câu “Đả xà tuỳ côn thượng” để sánh với tranh đấu chốn nhân gian để ám chỉ: Kẻ bị công kích giỏi về cách dùng mánh khoé thủ đoạn để lợi dụng luồn lách sơ hở, phản kích nhanh nhạy, khiến đối phương cảm thấy khó giải quyết.  [Nguồn: Đài Lạc]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện