Đỗ Vân Hiên ở trên giường chậm rãi trở mình, chỉ sợ cả đời này cũng không thể thích ứng được thắt lưng bủn rủn, cùng với cảm giác kỳ quái chết tiệt ở nửa người dưới.

Anh đã rất hưởng thụ những ngày Cổ Sách phải bận rộn công việc biến mất liên tục mấy ngày, nhưng đồng thời cũng e ngại những ngày như vậy, bởi vì sau mỗi lần không gặp, Cổ Sách đều giống như muốn bù lại tất cả những thời gian ấy.

Khiến Đỗ Vân Hiên tức giận là, chuyến đi Mỹ này, rõ ràng là Cổ Sách cố tình làm bậy, vậy mà cũng bắt mình dùng thân thể để trả lại thời gian mà hắn hao phí!

Rốt cuộc là còn tính toán đến thế nào nữa? Một lúc sau, Đỗ Vân Hiên mới từ từ ngồi dậy trên giường.

Nắng sớm chiếu qua khung cửa sổ, ánh lên mặt thảm cùng mép giường một màu quất xinh đẹp vui mắt. Anh đợi một lúc, không nghe thấy tiếng người trong biệt thự, đoán chừng Cổ Sách đã bận rộn làm gì mà rời đi.

Trong tay chạm đến một cục bông.

Không cần cúi đầu, Đỗ Vân Hiên cũng biết đó là một con gấu bông nhỏ Cổ Sách đặt vào tay mình.

Anh chộp lấy con gấu nhỏ, tùy tay ném đi. Gấu nhỏ ở giữa không trung vẽ nên một đường vòng cung, lọt vào bên trong giỏ rác nằm trong góc. Bị Cổ Sách ép buộc bao nhiêu lần, liền nhận được bấy nhiêu gấu. Đỗ Vân Hiên ném vô số lần đã sớm thuần thục, nhắm mắt lại cũng có thể một phát ném chuẩn.

Xuống giường tắm rửa thay quần áo ra, Đỗ Vân Hiên chịu đựng hạ thể khó chịu, lái xe đi làm.

Cũng không còn cách nào khác.

Nếu thân thể cứ không khỏe lại xin nghỉ phép, chỉ sợ một năm anh phải xin nghỉ đủ ba trăm sáu lăm ngày, nghĩ đến Cổ Sách kia có thể năng lẫn tinh lực mà con người vốn dĩ không thể có, thái dương Đỗ Vân Hiên thình thịch đập mạnh.

Tối hôm qua Cổ Sách đè anh ra làm không biết mấy lần, bỗng nhiên chôn vào ngực anh, thì thào nói gì đó.

Rốt cuộc là đã nói gì?

Tôi thích em?

Không phải chứ?

Người nhà?

Đỗ Vân Hiên lắc đầu, lúc đó đã bị Cổ Sách ép đến kiệt sức, lấy đâu ra tâm trí đáp lại, chỉ là có chút cảm giác, một khắc kia Cổ Sách nhẹ nhàng gần bên anh, trở nên không chút thô bạo, thậm chí còn có một chút bất lực ỷ lại như con thú bị thương.

Đỗ Vân Hiên ngây ngẩn một hồi, lại lắc đầu, hơn nữa bật cười.

Cổ Sách cho dù bị thương, cũng sẽ chỉ là một con mãnh thú thị huyết.

Loại người cao cao tại thượng, duy ngã độc tôn này, làm sao có thể ỷ lại vào ai? Cũng không có khả năng liên quan đến từ ‘bất lực’ này.

Đỗ Vân Hiên mở ra chiếc Regal của anh, lái đến đá quý Lea, vừa đến đã nhìn thấy quản lý Trần, vẻ mặt tươi cười nói chúc mừng, “Thiết kế Đỗ, ghim gài ngực của cậu được khách chọn đi rồi.”

“Là vị khách nào?”

“Đương nhiên là Cổ tiên sinh. Hắn ta rất thưởng thức thiết kế của cậu, trông thấy cái ghim, không cần suy nghĩ đã mua đi, nói là muốn tặng bạn gái.”

Đỗ Vân Hiên không nói lời nào, mặt không đổi sắc đổi hướng đi về phía thang máy.

Đáy lòng có một chút giận dữ.

Đương nhiên không phải ghen, anh chỉ thấy kinh ngạc vì sự vô sỉ của Cổ Sách!

Hôm qua ban ngày thì hạ lưu tỏ vẻ có hứng thú với Minh Lỗi, buổi tối lại đem mình lăn qua lăn lại đến gần chết, sáng sớm đã đến đây mua đi thiết kế mình hết sức tâm đắc, lấy làm lễ vật cho bạn gái. Gã đàn ông này, thực sự là tùy tiện làm bậy, không quan tâm đến cảm thụ của người khác.

Ghim gài ngực kia, vốn là Đỗ Vân Hiên đặc biệt thiết kế cho tiệc sinh nhật của Văn Cơ tiểu thư, nhưng Văn Cơ tiểu thư lại chọn thiết kế của Trác Thanh. Cho nên sau khi chế tác xong ghim gài này, chỉ có thể trưng ra bán, cuối cùng lại rơi vào tay tên Cổ Sách lưu manh kia!

Sớm biết như vậy, cứ đơn giản xé bản thiết kế cho xong!

Đỗ Vân Hiên nghĩ đến tác phẩm mình dồn hết tâm huyết, khả năng bị Cổ Sách mỉm cười chân thành, tình tình ý ý gài lên người một vị tiểu thư, trong lòng liền khó chịu vô cùng.

Khi cửa thang máy mở ra, vừa lúc gặp phải vị trợ lý trẻ tuổi.

“Thiết kế Đỗ, hôm nay hình như tâm tình anh không được tốt?”

Đỗ Vân Hiên khó hiểu liếc cô một cái.

“Lông mày anh nhíu lại thật chặt.” Ngũ Tiểu Lệ quan tâm hỏi, “Đặc trợ của chủ tịch đã đến, có phải rất căng thẳng không?”

“Đặc trợ?”

“Đúng vậy, đặc trợ của Lea tiên sinh, trưa nay ông ấy sẽ đến, nghe nói là vì chọn ra hai người tham gia cuộc thi thiết kế trang sức Ngụy Lai, được chủ tịch đặc biệt phái đến. Anh thật sự không nhận được tin báo sao?” Ngũ Tiểu Lệ kinh ngạc hỏi.

“Không.”

“Vậy thật kỳ lạ, thiết kế Trác nói anh ta sẽ thông báo cho anh, còn có thể bàn riêng với anh về những thứ phải lưu ý. Không được, em phải đi hỏi anh ta.” Thời điểm Ngũ Tiểu Lệ vừa xoay người, Trác Thanh vừa vặn xuất hiện tại đầu hành lang bên kia.

“Thiết kế Trác…”

“A, thiết kế Đỗ đến rồi, cậu nhận được email rồi chứ?”

Thấy Đỗ Vân Hiên trầm mặc, Trác Thanh đầy mặt kinh ngạc, “Tối qua tôi đã gửi cho cậu, thông báo hôm nay đặc trợ của Lea tiên sinh sẽ đến đây, còn nhắc nhở cậu phải chọn lấy ba mẫu thiết kế vừa lòng nhất, phải trình bày ý tưởng thiết kế, cả bản thiết kế gốc cũng phải mang đến. Thực sự không nhận được thư sao? Haizz a, hiện tại internet thật không thể tin được, email lúc nào cũng rơi rụng. Nhưng nói qua cũng phải nói lại, nếu chiều hôm qua thiết kế Đỗ không xin nghỉ cũng đã không xảy ra chuyện này.”

Chiều hôm qua, Đỗ Vân Hiên xin nghỉ nửa ngày, đến sân bay đón em trai về nước.

Trác Thanh giải thích cho có lệ xong, xoay người trở về phòng thiết kế của mình, Ngũ Tiểu Lệ trợn mắt nhìn bóng dáng hắn, tức giận đến đỏ mặt, “Làm sao… làm sao có thể như vậy? Chuyện quan trọng như vậy, còn phải chuẩn bị nhiều thứ như thế. Thực sự là quá đáng!”

Đỗ Vân Hiên không nói gì, đi vào phòng thiết kế của mình, bắt đầu lật xem mấy bản thiết kế gần đây của mình tại Lea.

Những thứ này đều do anh thiết kế, trình bày ý tưởng thiết kế cũng không có gì khó khăn, chỉ cần cho anh một chút thời gian, bản thiết kế gốc anh hoàn toàn có thể vẽ lại.

So với trợ lí cực kì tức giận, phản ứng của Đỗ Vân Hiên có thể nói là vô cùng bình tĩnh.

Thiết kế của Trác Thanh rất lộng lẫy, thiên về chọn những nguyên liệu quý giá nhất để tăng thêm giá trị của thiết kế, nhưng Đỗ Vân Hiên vẫn cảm thấy bên trong mang theo một chút hẹp hòi, kết cấu không đủ phóng khoáng.

Sự việc hôm nay, chính là một bằng chứng.

Không biết nghĩ rộng, không thể thành đại nhân.

◇ ◆ ◇

Đặc trợ của chủ tịch là một người Nhật Bản tên là Mitsuishi Yamato. Có thể làm việc bên người đứng đầu tập đoàn Lea, Mitsuishi Yamato đương nhiên cũng là một người khôn khéo có năng lực. Hắn là một người đàn ông bốn mươi tuổi tác phong nhanh nhẹn, bởi vì biết tự chăm sóc mình rất khá, cho nên dáng vẻ nhìn qua không đến ba mươi, nhưng thỉnh thoảng biểu lộ ra ánh mắt sắc bén thể hiện kinh nghiệm phong phú của mình.

Giám đốc đá quý Lea Trương Lam đưa bốn nhà thiết kế được chọn đến đón hắn.

Người do chủ tịch tập đoàn cử đến cũng như khâm sai thời xưa, cho dù chỉ là thân phận đặc trợ cũng khiến người ta không thể khinh thường. Đến cả Trương Lam cũng để lộ sự cẩn thận mà nhiệt tình, sau khi hàn huyên đôi câu liền đưa bốn nhà thiết kế từng người một giới thiệu, sau đó bắt đầu bàn công việc.

“Nói vậy, các vị cũng biết mục đích tôi đến hôm nay.”

Tuy là người Nhật Bản, thế nhưng Mitsuishi Yamato có thể nói tiếng Trung lưu loát, không ảnh hưởng chút nào đến cuộc nói chuyện.

“Bốn vị thiết kế sư có thể được giám đốc Trương đề cử lên Lea tiên sinh. Đối với thành tích những năm nay của đá quý Lea, Lea tiên sinh rất vừa lòng.” Mitsuishi Yamato mỉm cười nói, “Cũng có nghĩa là, kì vọng của Lea tiên sinh đối với cuộc thi Ngụy Lai này, cũng trở nên càng lớn.”

Quả thực là lời khen khiến người ta vui vẻ, thế nhưng trong đó cũng có trách nhiệm nặng nề.

Trương Lam nghe Mitsuishi nói như mộc xuân phong, càng cảm thấy có một chút áp lực vô hình, tập đoàn lần này tốn không ít nhân vật lực mới có được hai suất tham dự cuộc thi Ngụy Lai, nếu không có thu hoạch gì, ông làm sao ăn nói với chủ tịch đây.

“Mitsuishi đặc trợ, đây là thành tích của bốn vị thiết kế sư.” Trương Lam đưa văn kiện đã được chuẩn bị tốt qua.

Mitsuishi Yamato lật xem một hồi.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt rơi lên người Đỗ Vân Hiên, “Thiết kế Đỗ, cậu vào Lea chưa đến ba năm đã đạt được thành tích thế này, rất khó thấy.”

“Cám ơn.” Đỗ Vân Hiên không kiêu không nịnh, “Tôi làm hết sức.”

Khóe môi Trác Thanh gợi lên một nụ cười mỉa.

Lời nói của Mitsuishi đặc trợ nghe như khen ngợi, kỳ thực lại chỉ ra điểm trí mệnh của Đỗ Vân Hiên, kinh nghiệm tại công ty quá ít ỏi. Đỗ Vân Hiên đúng là có tài, nhưng bàn về khôn khéo, có thúc ngựa cũng không theo kịp Trác Thanh hắn.

Tư liệu Trương Lam chuẩn bị ngắn gọn lại chính xác, chỉ có một xấp nhỏ đã chỉ ra thành tích của các thiết kế sư trong công ty rất rõ ràng. Mitsuishi Yamato chỉ mất rất ít thời gian đã xem xong, sau khi khép lại tư liệu, trầm mặc một lát, tầm mắt lại rơi lên người Đỗ Vân Hiên, “Không nghĩ tới thiết kế Đỗ tuổi trẻ như vậy, thiết kế cho khách VIP lại có thành tích không tệ.”

Đây là lần thứ hai Mitsuishi Yamato vừa mở miệng đã đem đề tài dừng trên người Đỗ Vân Hiên.

Mitsuishi đặc trợ lần này đặc biệt vì để quyết định người đại diện tham gia cuộc thi thiết kế Ngụy Lai mà đến, hắn chú ý đến Đỗ Vân Hiên như vậy, chẳng lẽ có vài phần coi trọng anh? Mặt khác ba vị thiết kế kia không khỏi căng thẳng lên, ánh mắt nhìn về phía Đỗ Vân Hiên cũng thay đổi.

Cuộc thi thiết kế trang sức Ngụy Lai đối với các nhà thiết kế có ý nghĩa đặc biệt. Vạn Kì Ngọc vẫn tương đối bình thản, ông là nhà thiết kế chính, kinh nghiệm lại nhiều nhất, trong hai người dự thi này ông chắc chắn chiếm một, thế nhưng Ngũ Tư Dân đã làm nghề này nhiều năm có được không ít thành tích, vài lần đã từng tiếp xúc với cuộc thi thiết kế trang sức Ngụy Lai, y quả thật rất muốn có một suất trong này.

Trác Thanh thì lại càng không cần nói.

Gia đình Trác Thanh có truyền thống trong nghề, bản thân hắn đã nổi danh từ khi còn là thiếu niên, ý chí phong phát [hăng hái], hiện tại chỉ cần thêm giải thưởng ở cuộc thi quan trọng nhất trong giới thiết kế thì hắn sẽ thêm phần rực rỡ. Lần dự thi này, Trác Thanh quyết tâm phải tham dự. Ngũ Tư Dân mặc dù có kinh nghiệm, thế nhưng thiết kế lại lỗi thời, khuyết thiếu hơi thở thời đại.

Người mà Trác Thanh kiêng kị nhất, chính là Đỗ Vân Hiên.

Hắn đã xem qua chiếc gạt tàn núi lửa ruby mà Đỗ Vân Hiên thiết kế cho Cổ Sách, rất rõ ràng thiết kế của Đỗ Vân Hiên có sức sống và chứa đựng cảm xúc mạnh mẽ thế nào.

Còn có ghim gài hồ điệp mà Đỗ Vân Hiên thiết kế cho sinh nhật của tiểu thư Văn Cơ, tạo hình độc đáo linh động, nếu không phải Trác Thanh xuất mã đúng lúc, ở bữa tiệc dùng ngôn từ phân chia độ sang hèn của nguyên vật liệu tác động lên Văn Cơ tiểu thư, chỉ sợ Văn Cơ thực sự sẽ chọn thiết kế của Đỗ Vân Hiên.

Đối thủ như vậy nếu có cơ hội bộc lộ tài năng ở cuộc thi thiết kế trang sức Ngụy Lai, cho dù không giành được giải thưởng lớn, nhưng chỉ cần anh hấp dẫn được nhân vật có thực lực nào đó trong giới đá quý, e rằng rất nhanh tỏa sáng mạnh mẽ, thậm chí còn vượt qua Trác Thanh một bậc.

Đây là chuyện Trác Thanh tuyệt đối không hi vọng nhìn thấy.

“Không sai, Mitsuishi đặc trợ, thiết kế Đỗ tuy rằng tuổi trẻ nhưng rất có cố gắng, sau khi vào công ty đã rất nhanh có thành tựu. Hiện nay con số mà khách hàng VIP chi ra mua tác phẩm của thiết kế Đỗ mỗi tháng đều tăng lên.” Người thực sự cảm thấy cao hứng khi thấy Đỗ Vân Hiên được Mitsuishi Yamato chú ý e rằng chỉ có mỗi Trương Lam.

Đỗ Vân Hiên dù sao cũng là do một tay ông đề bạt.

“Thiết kế Đỗ hẳn đã kiếm không ít lợi nhuận cho công ty.” Mitsuishi Yamato mỉm cười, đột nhiên xoay sang chuyện khác, “Có điều hình như những khách VIP có thể được thiết kế Đỗ thu hút, hình như rất cố định.”

Không khí trong phòng họp bắt đầu căng thẳng.

Trác Thanh vốn đang bắt đầu lo lắng, tim lại hẫng thêm một cái.

“Trước khi rời khỏi tổng công ty, tôi có xem qua tư liệu của đá quý Lea, trên cơ bản cũng giống như những tài liệu mà giám đốc Trương đưa cho tôi xem. Chỉ là tôi thấy trên đó có liệt kê rõ những khách VIP của các thiết kế sư. Những tác phẩm cao cấp của thiết kế Đỗ, hình như mỗi lần đều có một vị Cổ tiên sinh mua đi, đúng không? Mà gần đây thiết kế Đỗ có thiết kế một món trang sức cho một vị tiểu thư danh giá cũng không được khách hàng lựa chọn, cuối cùng vẫn là vị Cổ tiên sinh kia chọn mua.”

Phòng họp im lặng, âm điệu của Mitsuishi Yamato tuy không cao nhưng lại sắc bén đến mức người ta khó có thể chống đỡ.

Vạn Kì Ngọc lão luyện thành thục im lặng, mà Trác Thanh cũng cẩn thận không lộ ra biểu tình vui sướng khi thấy người ta gặp họa.

Ngũ Tư Dân vừa rồi cũng lo lắng sẽ bị Đỗ Vân Hiên cướp mất tư cách dự thi, thế nhưng nhìn thấy anh bị đặc trợ chủ tịch phái tới không chút lưu tình làm muối mặt, không khỏi cho anh ánh mắt đồng tình.

“Vị Cổ tiên sinh kia, là bạn riêng của thiết kế Đỗ sao?”

“Đặc trợ tiên sinh, Cổ tiên sinh đúng là có mua những tác phẩm do tôi thiết kế, mua những món nào, giá trị bao nhiêu, tin chắc tư liệu trong tay ngài đã ghi rõ. Chúng ta hiện tại đang bàn công việc.” Đỗ Vân Hiên lãnh đạm buông xuống hàng mi dày, “Về phần quan hệ giữa tôi và Cổ tiên sinh, là việc riêng của tôi.”

Mitsuishi Yamato sửng sốt một lúc, hậm hực nói, “Xin lỗi, tôi quả thật không nên hỏi đến việc riêng của nhân viên. Nhưng mà nguồn khách vip của thiết kế Đỗ chỉ có một, đây là sự thật.”

Đỗ Vân Hiên trầm mặc một lúc, “Chuyện này tôi không phủ nhận.”

Bốn vị thiết kế sư ở đây, Vạn Kỳ Ngọc cùng Ngũ Tư Dân đều có kinh nghiệm thiết kế hàng chục năm nên có được nhiều khách VIP, còn lại Trác Thanh lại là dựa vào gia thế cùng với năng lực giao thiệp trong giới thượng lưu mà tranh thủ được những vị khách VIP trẻ tuổi.

Còn Đỗ Vân Hiên….

Ngoại trừ dốc hết tâm sức trong phòng thiết kế, thời gian dư ra cùng tinh lực đều bị tên Cổ tiên sinh khốn nạn có thể lực lẫn dục vọng khiến người ta không rét mà run kia, vắt kiệt.

Một chút rảnh rỗi cũng không có!

Nếu bản thân có nắm đấm hữu lực như Cổ Sách, Đỗ Vân Hiên nghĩ, anh chắc chắn đánh cho hắn nằm bò lăn lộn, để hắn không bao giờ dám tùy tiện làm bất cứ thứ gì với mình nữa.

“Khách hàng VIP cần phải có thời gian để tích lũy.” Trương Lam khụ một tiếng, “Tuy rằng khách hàng quen của thiết kế Đỗ chỉ có Cổ tiên sinh, thế nhưng về phương diện kiểu dáng tiêu thụ hàng ngày của thiết kế Đỗ thì rất rõ ràng.”

Kiểu dáng tiêu thụ hàng ngày, là thiết kế đặc thù cho một đối tượng khách hàng nào đó, chính là kiểu dáng cho phép tiêu thụ đại chúng.

Những trang sức được thiết kế ra sẽ được đặt trong tủ trưng bày, để những khách hàng phổ thông chọn mua.

“Hiện tại chúng ta đang thảo luận về cuộc thi thiết kế Ngụy Lai, là cuộc thi cao quý nhất trong giới châu báu. Nếu nhà thiết kế chỉ có thể thỏa mãn những người tiêu thụ phổ thông lại không thể hấp dẫn những khách hàng VIP, vậy liệu hắn có năng lực tham gia một cuộc thi cấp cao thế này không?”

Lời nói mà Mitsuishi Yamato thong thả nói ra lại giống như một khối đá đè nặng trong lòng Đỗ Vân Hiên.

“Có điều tôi cũng không phải chỉ nhìn những số liệu trên giấy, bảo thủ cứng nhắc không biết nhìn thoáng. Các vị thiết kế sư xin cứ yên tâm, mọi người có nửa tháng để đánh giá. Trong nửa tháng này, ngoại trừ xem xét những cống hiến của các vị cho công ty, cũng sẽ nhìn trên những phương diện khác. Sau đó sẽ tổng hợp thành tích của các vị báo lại cho Lea tiên sinh. Lea tiên sinh sẽ quyết định ai là người thích hợp nhất tham gia cuộc thi.”

Trong nhất thời, Mitsuishi Yamato hoàn toàn nắm giữ không khí trong phòng họp.

Không nhanh không chậm nói xong những điều trên, hắn chuyển sang một đề tài khác. “Các vị hẳn đã chuẩn bị tốt các tư liệu về ba tác phẩm mình vừa lòng nhất?”

Các thiết kế sư đều cầm tư liệu trong tay chuẩn bị đưa lên.

Mitsuishi Yamato đặt tư liệu lên trên bàn họp nhưng lại không lập tức xem, ngược lại nhấc ra một cái vali xách tay, “Vì muốn đánh giá các vị toàn diện nhất, Lea tiên sinh có giao cho tôi mang đến một đề tài thiết kế.”

Mọi người đều thầm rùng mình, nghĩ rằng màn quan trọng nhất rốt cục đến rồi.

Lea tiên sinh mới là người quyết định sau cùng, nếu không thể giao ra một bản thiết kế làm hài lòng Lea tiên sinh, như vậy thành tích cho dù có tốt đến mấy cũng không được gì.

Dưới tầm mắt nóng rực của mọi người, Mitsuishi Yamato ung dung mở vali ra.

Thứ đặt trong vali, khiến vài nhà thiết kế, bao gồm cả giám đốc Trương đều có chút nghi hoặc, thứ này vượt ngoài ý muốn của mọi người, không phải những thứ trang sức bình thường như vòng cổ, nhẫn hay ghim gài ngực gì đó.

“Dùng những trang sức bình thường sẽ rất khó để các nhà thiết kế phát huy được hết mức khả năng của mình. Bởi vậy, Lea tiên sinh đưa ra cho mọi người một đề tài mới lạ.” Mitsuishi Yamato nhấc thứ có hình dạng kỳ dị kia từ trong vali ra.

Vật đó do vài bộ phận tạo thành, khẽ lắc một cái bỗng nhiên tạo ra cảm giác cực kì dâm mỹ đánh sâu vào thị giác.

“Đây là một bộ đai trinh tiết được thiết kế theo phong cách cũ. Đây là đai trói buộc ở trên lưng, đây là châm trói buộc trên tính khí, còn đây, là trang sức kẹp nhũ…” Mitsuishi Yamato thần thái tự nhiên giới thiệu.

Mà đối diện với hắn, mọi người đều hóa đá.

Vạn Kỳ Ngọc lớn tuổi nhất, mắt cũng trợn to nhất, quả thực không thể tin được đây là đề mục do chủ tịch vĩ đại của bọn họ giao cho.

“Vật liệu tùy ý lựa chọn, yêu cầu là thiết kế hoa lệ, gợi cảm, có thể thể hiện được nét đẹp nam tính của thân thể rõ ràng nhất. Đương nhiên quan trọng là không được ảnh hưởng đến chức năng sử dụng cơ bản. Trang sức, nhất định phải vừa thích hợp để đeo vừa thể hiện được sự mỹ lệ.”

Phòng họp im lặng đến mức có thể nghe tiếng châm rơi, mỗi một lời một chữ của Mitsuishi Yamato đều truyền rõ ràng vào màng nhĩ của họ.

Hắn nói xong đề tài thiết kế khiến người ta phải nghẹn họng trân trối này, thản nhiên quét mắt qua những người đối diện, nói thêm một câu, “Mong các vị tận tâm thiết kế, đưa phương án tốt nhất cho Lea tiên sinh lựa chọn chế tác ra thành phẩm. Đó chính là lễ vật Lea tiên sinh tặng cho em họ mà ngài ấy yêu thương nhất. Alexa Lea thiếu gia.”

◇ ◆ ◇

Cuộc họp cùng với đặc trợ của chủ tịch, thực sự là cuộc khảo nghiệm với năng lực thừa nhận.

Áp lực lớn đến đáng sợ, còn phải thừa nhận đề tài thiết kế hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, có điều các thiết kế sư của đá quý Lea đều không phải những người đơn giản, bốn người được chọn ra này, càng không thể khinh thường.

Cơn sốc qua đi, bốn người đều rất chuyên nghiệp dời sự chú ý trở lại về phương diện thiết kế.

Khách VIP cũng là người, ai lại không có một ham muốn đặc thù? Chức trách của một nhà thiết kế chính là, ở góc độ đẹp nhất mà thiết kế ra vật phù hợp với yêu cầu của khách hàng.

Ý thức được điều này, tâm trạng nhóm thiết kế sư nhanh chóng bình ổn trở lại.

Đương nhiên khi cuộc họp kết thúc nhóm thiết kế sư vẫn nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Đề tài đặc biệt mà Lea tiên sinh giao cho buộc họ phải suy nghĩ cẩn thận, nhưng bây giờ vẫn chưa phải thời điểm để vội vàng bắt đầu suy nghĩ. Xuất phát từ sự tôn trọng và lễ độ, công ty không thể né tránh việc tiếp đãi Mitsuishi Yamato một phen. Trương Lam làm giám đốc tất nhiên phải tham gia, bốn vị thiết kế sư đương nhiên cũng phải tiếp khách.

Rời khỏi phòng họp, Đỗ Vân Hiên trở lại phòng thiết kế để gọi một cuộc điện thoại cho Cổ Sách báo cho hắn tối nay mình sẽ ra ngoài ăn cơm với công ty.

Đây là một trong những quy củ mà Cổ Sách lập ra sau khi tốn không ít thời gian nhiều lần ‘giáo huấn’ anh.

Nếu có tăng ca hoặc không thể về nhà, nhất định phải gọi điện báo trước.

Đỗ Vân Hiên chán ghét bàn tay độc đoán chiếm dục của Cổ Sách, anh cũng không phải vật sở hữu của Cổ Sách, dựa vào đâu mà ăn một bữa cơm hay động một cái là phải gọi điện báo cáo?

Nhưng cho dù trong lòng ra sức mắng chửi, trên thực tế Đỗ Vân Hiên cũng biết mình không thể chọc vào Cổ Sách, nếu không thỏa mãn sự chiếm dục điên cuồng của hắn, kế tiếp phải đối mặt sẽ là ngược đãi tình dục không ai chịu đựng được.

Đỗ Vân Hiên ở trên giường vô số lần bị hắn làm đến muốn sống không được chết cũng không xong, cũng không có ngu ngốc đến mức chọc vào hắn.

“A lô! Là tôi. Tối nay công ty có liên hoan, tôi sẽ về muộn.”

“Liên hoan tập thể? Mấy người? Là những ai?”

Nghe giọng điệu tựa như quản thúc trẻ con của Cổ Sách, Đỗ Vân Hiên cảm thấy rất khó chịu.

Nhớ đến giữa cuộc họp, bị Mitsuishi đặc trợ hỏi đến quan hệ với Cổ Sách, xấu hổ cùng quẫn bách lại bốc lên trong lồng ngực, càng hận không thể đập thẳng điện thoại vào mặt Cổ Sách.

“Ít nhất sáu người, giám đốc Trương, thiết kế Vạn, thiết kế Trác, thiết kế Ngũ, còn có đặc trợ tổng công ty phái đến.” Đỗ Vân Hiên nén giận trả lời.

Cổ Sách bên trong điện thoại nghĩ nghĩ một lúc.

“Tối nay tôi cũng bận rộn công chuyện, để em ra ngoài giải khuây đi.” Lại là giọng điệu từ bi khiến Đỗ Vân Hiên cực kì phản cảm.

Phần tử độc tài này, hoàn toàn không biết đến từ ‘quyền lợi cá nhân’.

“Không được về nhà quá muộn.”

Chỉ cần có thể không nhìn thấy anh, tôi tình nguyện một đời không trở về.

“Không được đùa giỡn phụ nữ.”

Tôi cũng không phải anh.

“Lại càng không được trêu ghẹo đàn ông.”

Tôi cũng không phải anh!

“Không được để kẻ khác chấm mút.”

Anh nghĩ ai cũng biến thái như anh à?

“Có nghe không?” Một lúc lâu không nghe thấy Đỗ Vân Hiên trả lời, giọng nói Cổ Sách bên trong điện thoại trầm lại, tràn ngập nguy hiểm, “Cùng chồng mình chơi trò im lặng phản kháng? Có tin không tôi lập tức lái xe đến đá quý Lea, trước mặt mọi người lôi em về biệt thự, lại lập thêm quy củ? Những lời tôi vừa nói, em có nghe thấy không?”

“…Nghe.” Đỗ Vân Hiên nghiến răng nghiến lợi gằn ra một chữ.

“Vậy mới ngoan.” Lời nói của Cổ Sách bỗng nhiên nồng đậm ái muội, “Nhớ kĩ, phần đêm nay tôi sẽ tìm ngày bù lại.”

Ầm!

Đỗ Vân Hiên không thể nhịn được thêm, một lần nữa đập nát di động.

◇ ◆ ◇

Trong bao sương bài trí tinh tế, thức ăn sắp xếp tinh xảo mang đậm phong cách Nhật Bản, không khí so với ban ngày ở phòng họp thoải mái hơn.

Mitsuishi Yamato cũng trở nên thân thiện hơn không ít, sau khi tiếp nhận những chén rượu được Trương Lam cùng Trác Thanh mời xong, trên mặt càng thêm tươi cười.

“Thiết kế Đỗ, tại sao không uống rượu?”

“Xin lỗi, tôi sẽ không uống.”

“Là không thích sake Nhật Bản sao?”

“Không phải.” Đỗ Vân Hiên nói, “Tôi không thích uống rượu.”

Mitsuishi liếc mắt đánh giá anh, mỉm cười nói, “Không uống rượu đối với thân thể có lợi, tuy nhiên trong công việc biết uống một chút vẫn tốt hơn. Nhưng mà đương nhiên tối nay cứ thoải mái đi, không uống cũng không sao, ăn nhiều đồ ăn một chút.”

Cầm chén rượu trắng trong tay, nâng lên với Trương Lam.

Trương Lam mỉm cười bồi ẩm một ly.

Vốn tưởng rằng chỉ cùng ăn một bữa cơm chiều, nhưng hóa ra công ty tiếp đón Mitsuishi Yamato cũng không ngừng ở chỗ này. Sau bữa cơm chiều thịnh soạn xong, lại đến một nhã gian yên tĩnh xinh đẹp.

Đỗ Vân Hiên cùng các đồng nghiệp bước xuống xe, nhìn qua phong cách trang trí đơn giản lại độc đáo của nhã gian liền nhíu mày.

“Thiết kế Đỗ không thích ngâm Onsen sao?” Mitsuishi Yamato chú ý tới sắc mặt của anh, “Ngâm onsen chính là hưởng thụ lớn nhất trong nhân gian, nếu ngay cả thứ này cũng không thích, thực sự là rất cô phụ nhân sinh.”

“Ha ha Mitsuishi đặc trợ nói có lý, nhân sinh hẳn nên tận tình hưởng thụ, chỉ biết có công việc không biết thư giãn, vậy thực sự là không đáng.” Trương Lam cười phụ họa, dẫn đầu đi vào trong.

Mitsuishi Yamato, nhóm Trác Thanh đều cùng vào theo, Đỗ Vân Hiên đành phải nhập gia tùy tục.

Tiến vào nhã gian, có một thiếu nữ trẻ tuổi mặc kimono quỳ gối ở một bên tiếp đón, mọi người đến phòng thay đồ nam thay quần áo. Đỗ Vân Hiên đứng ở trong phòng thay đồ riêng, nghiêm túc kiểm tra một chút, cũng may hôm qua cho dù Cổ Sách có ép buộc cũng chỉ chủ yếu tập trung ở nửa người dưới, nửa người trên không lưu lại quá nhiều dấu vết xấu hổ.

Đỗ Vân Hiên tìm một cái khăn lông lớn quấn chặt bên thắt lưng, che kín đôi chân thon dài đến tận đầu gối, lúc này mới đi ra.

Công ty đã đặt sẵn một hồ nước nóng riêng ở trong góc, lộ thiên dưới ánh trăng, bốn phía có bình phong che phủ, thập phần u tĩnh. Nếu cần phục vụ, bên cạnh hồ có một chuông bấm gọi phục vụ lên, sắp xếp rất chu đáo.

Đám người Mitsuishi Yamato đã sớm ngâm vào hồ onsen lát đá cổ kính, Trác Thanh ở trong nước thấy Đỗ Vân Hiên đi ra liền cười nói, “Thiết kế Đỗ cuối cùng đã đến, chậm một chút nữa chắc chúng tôi phải báo nguy.”

Ngũ Tư Dân nói, “Thiết kế Trác, thiết kế Đỗ là người văn nhã, thay quần áo chậm một chút cũng không có gì lạ.”

Mitsuishi Yamato đang tán gẫu với Trương Lam, quay đầu liếc mắt nhìn Đỗ Vân Hiên một cái rồi lại quay trở về, tiếp tục cùng Trương Lam nói chuyện.

Đỗ Vân Hiên quây một chiếc khăn lông lớn bên thắt lưng, bước xuống onsen, tìm một góc ngồi.

Trác Thanh nói, “Thiết kế Đỗ, lại đây cùng nhau trò chuyện đi.”

“Không cần.” Giọng nói Đỗ Vân Hiên tựa như ngôi sao trên bầu trời, trong trẻo thanh thuần, ngữ điệu không cao không thấp, “Tài ăn nói của tôi không bằng thiết kế Trác, ngồi một bên nghe là được rồi.”

Cầm một cái khăn nhỏ sạch sẽ che phủ đôi mắt, cảm nhận gió đêm trong lành cùng nước suối ấm áp.

Định ngâm một lúc rồi nghĩ lí do cáo từ trở về nhà.

Đỗ Vân Hiên tự biết mình không phải là người quá thân thiện, anh có rất nhiều thứ không thích, không thích uống rượu, không thích cùng người khác quá thân cận, không thích bị tên cuồng khống chế Cổ Sách kia dây dưa, cũng không thích… Cùng một đám đàn ông để trần nửa người trên ở trong hồ nói chuyện trên trời dưới đất.

Quá mức gần gũi với người khác sẽ khiến anh không được tự nhiên.

Đây chính là thiên tính chảy xuôi trong máu, muốn chạy trốn thật xa.

Thế nhưng hôm nay Đỗ Vân Hiên thực sự có chút mệt mỏi. Sau một đêm ứng phó với yêu cầu vô độ của Cổ Sách, sau đó bị Trác Thanh chơi xỏ, trong một thời gian rất ngắn Đỗ Vân Hiên phải viết ba bài thuyết minh ý tưởng thiết kế, một lần nữa vẽ lại ba bản thiết kế gốc, tất cả những thứ đó không có cái nào là không tiêu hao nghiêm trọng tinh lực của anh.

Không khí ban ngày rất áp lực, thậm chí trong cuộc họp còn bị Mitsuishi đặc trợ cố ý nhằm vào, còn cả bữa tiệc mệt chết người kia.

Hơi ước bốc lên không trung, mệt nhọc trong người dường như theo da thịt mà tan ra, từ ngực trở xuống được nước hoàn toàn vây lấy, sóng xanh gợn nhẹ, khẽ dập dềnh như massage. Lưng Đỗ Vân Hiên dựa vào mép đá, đầu ngửa ra sau được khăn che phủ, gáy tựa lên bờ, cảm giác thân thể càng ngày càng nhẹ, tiếng mọi người nói chuyện bên tai cũng ngày càng xa…

Vành tai có chút ngứa ngáy.

Cái ngứa ấy dường như lại di động, đầu tiên ở bên tai vờn quanh, sau đó chậm rãi chuyển qua hai má rồi ra sau gáy, giống như một con ong vo ve không ngừng khiến người ta bực mình.

Đến khi di động đến bên môi, chút ngứa ngáy ấy biến thành một loại áp bức ái muội.

Đỗ Vân Hiên lúc này bừng tỉnh, xả mạnh khăn lông trên mặt xuống.

“Ông làm gì?” Đỗ Vân Hiên một tay đẩy gã đàn ông thiếu chút người đè lên người mình ra, không dám tin gầm nhẹ.

Không biết từ khi nào, trong hồ chỉ còn anh cùng Mitsuishi Yamato.

Thiên không trống trải u tĩnh, bốn phía đều có bình phong ngăn trở tầm mắt khiến anh cảm thấy nguy hiểm.

“Thiết kế Đỗ, em đây là lạt mềm buộc chặt sao?” Mitsuishi Yamato từ trong nước hồ chật vật đứng lên, rất nhanh mỉm cười khôi phục tác phong nhanh nhẹn.

“Biến thái!” Đỗ Vân Hiên đứng lên, muốn bước ra khỏi hồ onsen.

Mitsuishi Yamato từ phía sau bắt được anh, ấn anh ngã lên bờ hồ, “Bây giờ mới muốn đi sao, chỉ sợ là quá muộn. Em cố ý giả bộ ngủ lưu lại, cùng tôi một chỗ, không phải vì muốn dâng mình sao? Để có tên trong danh sách tham gia cuộc thi Ngụy Lai đám thiết kế sư đều nguyện ý trả một cái giá rất lớn. Nhưng mà, em quả thực rất xinh đẹp.”

“Đừng nghĩ tôi cũng hèn hạ như ông.”

“Khẩu khí thực chính trực. Có điều, thân thể em cũng đâu sạch sẽ như vẻ bề ngoài.” Mitsuishi Yamato cười xốc lên vạt khăn lông.

Hai chân trắng nõn thon dài, cùng dấu vết trên đùi đều lộ ra.

Đỗ Vân Hiên ở trong nước giơ chân đạp hắn ra, lại gắt gao đè chặt khăn lông trên thắt lưng của mình, anh không có sở thích lõa thể trước mặt đàn ông.

“Chậc chậc, những dấu vết nhiệt tình kia hẳn là do vị Cổ tiên sinh nào đó lưu lại rồi. Không cần phải thẹn thùng, tôi có thể hiểu mà, muốn đàn ông mỗi tháng đều chi tiền cho em, đương nhiên không trả giá một chút thì sao được chứ? Tất nhiên thân thể khả ái như vậy, bất cứ đàn ông nào cũng nguyện trả giá cao.”

“Buông tôi ra!” Cằm bị đôi môi ghê tởm của hắn chạm vào, Đỗ Vân Hiên lắc đầu kịch liệt.

“Cứ việc gào lên đi, chỗ này vốn dĩ là để hưởng lạc, quá an tĩnh quả thật không tốt. Giọng nói của em thật mê người, arg, xúc cảm làn da cũng rất tuyệt, giống như có lực hút. Nơi thừa nhận đàn ông yêu thương, nhất định cũng hút lấy côn thịt không buông đi. Yên tâm, tôi sẽ khiến em thật thỏa mãn, tuy đã bốn mươi tuổi nhưng tôi là cao thủ Yudo đã nhiều năm, bất kể là kĩ thuật hay thể lực hoàn toàn không thua kém người trẻ tuổi.”

Một tay hắn bắt lấy hai tay Đỗ Vân Hiên, ấn chặt lên bãi đá, tay còn lại vuốt ve đường cong mê người nơi thắt lưng.

Đỗ Vân Hiên vừa sợ lại vừa giận.

Tại sao mấy tên cặn bã này lúc nào cũng động vào mình! Hơn nữa thể lực cũng hơn xa mình!

Không nói đến tên Cổ Sách khốn nạn kia, hắn chém chém giết giết trở thành đế vương hắc dạ, khí lực hắn lớn không có gì kì lạ.

Nhưng tại sao một lão già chết tiệt, cũng có thể một tay ấn mình không thể động đậy?

Đi chết đi chứ cao thủ Judo!

“Cút ngay! Đồ biến thái!” Đỗ Vân Hiên ra sức mắng, “Dám chạm vào tôi, ngày mai ông sẽ thành một đống thịt vụn!”

Cổ Sách chết tiệt này, ngày thường diễu võ dương oai trước mặt mình ra vẻ uy phong, còn nói mình phiên thủ vi vân phúc thủ vi vũ*, như thể có thể thống trị thế giới.

*Ngửa tay là mây úp tay là mưa.

Thời điểm cần hắn xuất hiện, lại không thấy tăm hơi bóng dáng!

“Liếm lên còn có vị ngọt, không hổ là da thịt mỹ nam.”

Đầu lưỡi tham lam liếm lung tung lên da thịt, tựa như ong tham mật nước, xúc cảm khiến Đỗ Vân Hiên ghê tởm đến phát run.

“Đừng đụng vào tôi!”

Bị tên Cổ Sách khốn kiếp kia chạm vào đã đủ xui xẻo, anh cũng không ngờ mình lại bị một gã đàn ông xấu xa ghê tởm tùy tiện đụng chạm!

Thời điểm Đỗ Vân Hiên bị tùy tiện đùa bỡn, nhục nhã đến gần như tuyệt vọng, bỗng nhiên một tiếng gầm như sấm sét vang lên.

“Muốn chết!”

Sức nặng nam nhân đè lên người mình, bỗng nhiên biến mất.

Mitsuishi Yamato bị kéo ra, hung hăng ném vào trong hồ.

Cuối cùng cũng đến!

Đỗ Vân Hiên không biết vì sao, lại nhẹ nhõm thở ra một hơi khi thấy Cổ Sách đến, gặp tình trạng khẩn cấp liền coi Cổ Sách như cọng rơm cứu mạng, tâm tình thế này khiến Đỗ Vân Hiên cảm thấy rất khó mở miệng, có điều nếu Cổ Sách không xuất hiện, vậy mới thực sự không ổn.

Đỗ Vân Hiên giãy dụa đứng lên, vớt cái khăn lông dưới nước dùng tốc độ nhanh nhất quấn lại thắt lưng.

Đừng hi vọng anh sẽ nói cám ơn Cổ Sách, cho dù Cổ Sách có cứu anh từ tay bọn biến thái một vạn lần cũng đừng trông đợi! Bởi vì tên kia chính là biến thái trong bạo quân, bạo quân trong biến thái!

“Cậu không sao chứ?”

Giọng nói truyền vào trong tai khiến Đỗ Vân Hiên đang cúi đầu quấn lại khăn lông đột nhiên cứng đờ.

Anh ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp như miêu vì kinh ngạc mà bỗng nhiên mở to.

“Anh là ai?” Vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, đến giọng nói của Đỗ Vân Hiên cũng có chút khàn khàn. Bộ dạng thê thảm xúi quẩy của anh vốn dĩ đều chỉ có Cổ Sách nhìn thấy, vậy mà hôm nay lại phá lệ thêm một gã đàn ông xa lạ.

“Cậu nghĩ là ai?” Người kia buồn cười ôn hòa hỏi lại.

Y mặc một thân tây trang thủ công đắt đỏ, vừa rồi ra tay đánh bay Mitsuishi Yamato khiến bọt nước văng khắp quần áo y, thế nhưng vẻ mặt y, lại thong dong cao quý tựa như đứng trong cung điện xa hoa nhất.

Tóc huyền, mắt đen, thế nhưng ngũ quan lại quá mức sắc sảo, nghệ thuật tựa như một bức tượng điêu khắc thời La Mã cổ đại.

Có lẽ là một con lai anh tuấn có huyết thống Á châu.

Đỗ Vân Hiên không có tâm tình thưởng thức vẻ tuấn nhã cùng anh khí của vị khách không mời kia, tâm tình của anh rất tệ. Mình đáng bị như vậy, ai bảo ngu ngốc theo người ta đi tắm nước nóng, ai bảo lại mơ mơ màng màng ngủ quên, ai bảo mình vào lúc này, vậy mà lại điên khùng chờ mong Cổ Sách sẽ xuất hiện?

Rào!

Mitsuishi Yamato bị ném đến hít thở không thông, rốt cuộc chật vật bò được từ đáy hồ lên, sau khi vuốt hết nước trên mắt xuống, nhìn rõ người vừa rồi ném mình ra ngoài như một cái bị liền khiếp sợ kêu lên, “Le… Lea tiên sinh?!”

Sắc mặt nháy mắt trắng bệch!

Đỗ Vân Hiên cũng ngẩn ra.

Rốt cuộc nhịn không được mà thầm mắng một câu thô tục.

Xúi quẩy của anh lại bách xích can đầu, tăng thêm một bậc.

[Bách xích can đầu = người leo đầu sào; chắc là để chỉ ảnh đang xui đến đỉnh điểm; mọi người gg để tìm hiểu thêm nha =.,=]

Sau khi bị một lão già khi nhục, hơn nữa lại còn ngớ ngẩn đi chờ mong Cổ Sách xuất hiện, mà sau khi Cổ Sách đáng chết kia còn chưa thấy mặt mũi đã bị chủ tịch công ty thấy được bộ dạng chật vật khó coi nhất của mình.

Mất hết thể diện!

“Mitsuishi Yamato, ông làm tôi thật thất vọng.” Randy Lea không còn gầm lên giận dữ như khi nãy mà vô cùng ôn hòa mở miệng.

Điều này làm cho gã đàn ông chật vật đứng trong hồ nước nóng không nhịn được mà run rẩy.

“Lea tiên sinh, ngài có thể đã nhìn thấy gì đó, nhưng đó cũng không phải tình hình thực tế.” Mitsuishi Yamato cố gắng khống chế thanh âm run rẩy, tự biện hộ cho mình, “Vị thiết kế sư này vì muốn được tham gia vào cuộc thi thiết kế Ngụy Lai, từ lúc mới nhìn thấy tôi đã không ngừng phát ra ám chỉ, dùng đủ mọi cách dụ dỗ tôi. Lúc tôi muốn đi thì hắn lại lôi kéo tôi lại, cầu xin tôi cho hắn một chút thời gian. Có lẽ tôi không đủ kiên định, tôi thừa nhận, một khắc vừa rồi kia tôi quả thực động tâm. Thế nhưng tôi tuyệt đối sẽ không vì dục vọng cá nhân mà bán đứng lợi ích của công ty.”

Nghe thấy Mitsuishi Yamato vô cùng nhanh chóng, cực độ vô sỉ cắn ngược lại, Đỗ Vân Hiên lạnh lùng liếc hắn một cái.

Không có quá nhiều phẫn nộ.

Bởi vì sự phẫn nộ của Đỗ Vân Hiên lúc này, đều đối với sự chờ mong không nên có của mình với Cổ Sách, cùng với tên Cổ Sách ngày thường trên trời dưới đất không gì không làm được, kết quả lúc cần xuất hiện lại không thấy tăm hơi, không dư thừa một chút nào cho Mitsuishi Yamato.

Đối với một con chó cắn người, phẫn nộ là một loại lãng phí.

Đỗ Vân Hiên đến liếc mắt cũng không cho Mitsuishi Yamato một cái.

“Chuyện đêm nay, tôi sẽ xem Lea tiên sinh xử lí thế nào.” Đỗ Vân Hiên thản nhiên nói với vị con lai có khí thế vương giả kia, “Nếu xử lí không thỏa đáng, vậy công ty ngài, còn có Đặc trợ của ngài sẽ lần lượt nhận được thư từ luật sư của tôi.”

Anh nắm thật chặt khăn lông trên thắt lưng, sải bước trên thềm đá, lập tức đi về phía phòng thay đồ.

Đỗ Vân Hiên là người mẫn cảm, lại rất tự tôn, mặc kệ là sói xám kia hay là chủ tịch, đã nhìn thấy tình cảnh quẫn bách nan kham của anh, anh đều không muốn tiếp tục chạm mặt.

Nhưng thực hiển nhiên, từ sau khi Đỗ Vân Hiên gặp phải Cổ Sách, vận khí vẫn luôn không tốt, thường không được như mong muốn.

Thay xong quần áo, đi ra khỏi phòng thay đồ, Đỗ Vân Hiên phát hiện vị Lea tiên sinh vận bộ đồ sang quý gặp chuyện vẫn không lộ chút bối rối kia đang dùng một tư thế tiêu sái ưu nhã dựa vào tường phòng thay đồ nam, tựa như đang chờ ai đó.

“Mitsuishi Yamato đã bị đuổi khỏi tập đoàn Lea. Đoàn luật sư của tập đoàn Lea sẽ dùng tội danh quấy rối tình dục nghiêm trọng nhân viên công ty để tống hắn vào tù.” Randy Lea mỉm cười nói với Đỗ Vân Hiên, “Thiết kế sư của đá quý Lea, cũng là nhân viên của tôi.”

Đỗ Vân Hiên một chút cũng không cười nổi.

Dường như đoán được e ngại của Đỗ Vân Hiên, vị chủ tịch trẻ tuổi còn bổ sung một câu, “Người bị hại trong quấy rối tình dục sẽ được bảo hộ, tên tuổi và những tư liệu liên quan tuyệt đối sẽ không bị tiết lộ ra ngoài.”

Đỗ Vân Hiên trầm mặc một lát, “Cám ơn.”

“Ông ta là đặc trợ của tôi, đáng lẽ phải là tôi xin lỗi. Trước đây cũng có nhân viên tố cáo hắn quấy rối, nhưng bộ phận điều tra trong công ty lại bưng bít cho hắn, có lẽ điều tra viên đã nhận được lợi lộc gì đó. Lần này là tôi tự mắt nhìn thấy, sẽ không có khả năng bỏ qua. Đợi trở về tổng công ty, những nhân viên điều tra liên quan, cũng phải thanh lọc một chút.” Câu cuối cùng tuy vân đạm phong khinh, nhưng lại lộ ra uy nghiêm của người cầm quyền.

Nhưng ngay sau đó, uy nghiêm lại lui đi, ngữ khí trò chuyện với Đỗ Vân Hiên tràn đầy quan tâm, “Cần tôi đưa cậu về nhà không?”

“Không cần.”

“Chuyện đêm nay, tôi thực xin lỗi.” Randy Lea nói, “Nếu cậu chấp nhận, tôi đồng ý bồi thường.”

Đỗ Vân Hiên lạnh lùng nói, “Bồi thường tốt nhất, là tất cả về nhà ngủ, vĩnh viễn đừng nhắc tới chuyện này nữa.”

Không có người đàn ông nào lại hi vọng loại chuyện ảnh hưởng đến tự tôn này lưu lại trong trí nhớ của kẻ khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện