Đám người Tề Nguy vốn có chính sự muốn thương nghị với Tiêu Chỉ Qua, nghe nói hắn đã về, liền chạy nhanh đến phủ tướng quân.

Lúc này hiếm thấy hắn tươi cười xuất thần, Tề Nguy nhịn không được duỗi tay quơ quơ trước mặt hắn: "Tướng quân?"

Tiêu Chỉ Qua lấy lại tinh thần, theo bản năng thu nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc nhìn gã một cái: "Sao các ngươi lại tới? Có việc?"

Tề Nguy thấy hắn như vậy, khụ khụ thử nói: "Tướng quân phấn chấn như thế, phải chăng có chuyện vui?"

Nếu có chuyện vui, không bằng nói ra để mọi người cùng vui. Trước kia chưa từng thấy dáng vẻ này của Tiêu Chỉ Qua, mặt mày hồng hào, vừa thấy chính là có chuyện vui lớn.

Liếc nhẹ gã một cái, Tiêu Chỉ Qua không cần suy nghĩ nhiều, liền biết chủ ý trong lòng gã. Nhưng hôm nay tâm tình hắn tốt, cũng khoan dung cái tính này của mấy thuộc hạ, thương hại mà nhìn gã, đại phát từ bi giải đáp nghi hoặc của gã: "Có chuyện vui, nhưng ngươi còn chưa thành thân, nói cũng không hiểu."

Tề Nguy: "???"

Tề phó tướng vô cùng không phục, chuyện vui thế nào còn phải chia thành thân với không thành thân, không thành thân thì sao? Thì không xứng vui cùng tướng quân hả?

Gã đang muốn cãi lại hai câu với tướng quân, không đề phòng Tạ Lăng bên cạnh hung hăng huých khuỷu tay, Tề Nguy bị cắt lời, đau đến nhíu mặt, hung tợn trừng Tạ Lăng.

Thấy Tạ Lăng dùng khẩu hình nói với gã: "Câm miệng, bớt tranh cãi."

"......"

Tề phó tướng ủy khuất ngậm miệng, cảm thấy trong thành Nhạn Châu, ai cũng có thể ức hiếp gã, căn bản không coi gã ra gì!

Trong lòng lại ghi sổ Tạ Lăng, không có hỏi tiếp nữa, đổi đề tài nói: "Sao hôm nay không thấy Vương phi?"

Lời này vừa hỏi, Bắc Chiến Vương liền để tâm. Một mặt hắn muốn mấy cấp dưới đều biết chuyện vui đêm qua, một mặt lại cảm thấy đây là chuyện phòng của hắn và Nhạ Nhạ, nhiều người biết thì không hay.

Bởi vậy nghe câu hỏi của Tề Nguy, hết sức dè dặt đáp một câu: "Tối qua ngủ muộn, mệt, còn nghỉ ngơi trong phòng."

Tề Nguy là gà tơ chưa thành thân, không thể nghĩ quá xa, chỉ cho rằng hắn nói Lương Châu đường xa, đi đường mệt mỏi, liền phụ họa gật đầu: "Lương Châu đường xa, khoái mã gấp gáp trở về, xác thật mệt mỏi."

Tiêu Chỉ Qua: "............"

Sắc mặt đen xì, hắn còn muốn nói gì nữa, chợt thấy An Trường Khanh đang đi tới phía họ.

Hôm nay An Trường Khanh dậy muộn, sau khi tỉnh lại luôn cảm thấy trong phòng còn giữ khí vị hôm qua, y thấy tai đỏ mặt hồng, muốn tới viện hít thở không khí, chờ phòng tản vị mới trở về.

Nhưng không ngờ Tiêu Chỉ Qua và đám người Tề Nguy ở trong viện, y dừng một chút, thấy ánh mắt của Tiêu Chỉ Qua nhìn qua, hẳn không nói chuyện quan trọng, liền tiếp tục đi tới.

Bởi vì ở nhà, y chỉ tùy tiện mặc thường phục, tóc chưa cột, chỉ có dải lụa tùy ý buộc phía sau, càng thêm tuấn tú, như mạ xanh ngày xuân tươi mới ướt át.

Tiêu Chỉ Qua hơi sốt ruột đi lên đón, Tề Nguy ở sau nhìn, kề tai nhỏ giọng nói với Tạ Lăng: "Chuyến đi Lương Châu này, sao cảm giác Vương phi càng đẹp thế nhỉ?"

Gã nhìn hai người nói chuyện, càng thêm hâm mộ tướng quân có phúc khí.

Gã cũng muốn cưới vợ rồi QAQ.

Bên kia, Tiêu Chỉ Qua lại chau mày lo lắng nhìn An Trường Khanh: "Sao lại ra ngoài? Có chỗ nào không thoải mái?"

"Trong phòng buồn chán, ta ra ngoài hít thở không khí, không nơi nào không thoải mái." An Trường Khanh lắc đầu nói.

Đêm qua Tiêu Chỉ Qua vô cùng ôn nhu, tuy lúc đầu có chút không thích ứng, nhưng sau đó dần dần thú vị. Hơn nữa mỗi ngày y cũng luyện tập theo phương thuốc, hai người phối hợp ăn ý, cũng không có bị thương.Giờ nghỉ ngơi một đêm, trừ bỏ còn có chút dị cảm trướng trướng ê ẩm, chỗ nào cũng bình thường.

Nhưng Tiêu Chỉ Qua không biết suy nghĩ trong lòng y, thấy y lắc đầu, sắc mặt liền không được tự nhiên.

Lúc trước ở Nghiệp Kinh, trên phố truyền không ít tiểu thoại bản về hắn và An Trường Khanh, hắn tò mò, cũng đi tìm xem. Trên thoại bản không phải đều viết......

Nghe nói công phu nam nhân lợi hại, có thể khiến người ba ngày không xuống giường nổi.

Nhưng giờ An Trường Khanh nhìn như người không có việc gì, trong lòng Bắc Chiến Vương hơi hụt hẫng, sắc mặt cũng cổ cổ quái quái, nhìn An Trường Khanh cứ muốn nói lại thôi.

An Trường Khanh nhìn ra ánh mắt của hắn, nghi hoặc mà hỏi: "Sao vậy?"

Không có nam nhân không thèm để ý việc này, Tiêu Chỉ Qua nghẹn họng, lại nhìn đám người Tề Nguy cách xa hẳn không nghe thấy bọn họ nói gì, liền đè thấp thanh âm ghé tai hỏi An Trường Khanh: "Tối qua...... Có phải không khiến ngươi tận hứng không?"

"............"

Vạn vạn không ngờ tới ngay trước mặt người ngoài, Tiêu Chỉ Qua sẽ nói loại chuyện này, mặt y lập tức nhuộm đỏ, biểu tình buồn bực mà trừng hắn. Nếu không phải còn có người ngoài, y thật sự sẽ tức giận đến muốn lấy chân đá người này.

"Ban ngày ban mặt, Vương gia nói chuyện hồ đồ gì!"

Vẫn chưa hết tức mà trừng hắn một cái, giận dữ rời đi.

Tiêu Chỉ Qua ngây ngốc tại chỗ, cũng không biết rốt cuộc là tận hứng hay không tận hứng, nhưng rõ ràng An Trường Khanh không vui, hắn cũng không nên đuổi theo hỏi tiếp, che dấu mà khụ khụ, chắp tay sau lưng quay lại tiểu đình trong viện.

Đám người Tề Nguy xem náo nhiệt, liếc nhìn nhau, đều tấm tắc trong lòng. Cũng chỉ ở trước mặt Vương phi tướng quân mới tốt tính thế. Nếu những người khác dám nhăn mặt, sợ là tướng quân nhà họ cũng lười nhìn đến.

Tiêu Chỉ Qua vào đình ngồi xuống, trên mặt không có tươi cười, quét hai người một cái, trầm mặt nói: "Nói đi, rốt cuộc tìm ta có chuyện gì?"

Tuy Tề Nguy thỉnh thoảng ngớ ngẩn, nhưng lúc mấu chốt vẫn xem sắc mặt, thấy hắn không cười, cũng không dám vuốt râu hùm, thành thành thật thật nói: "Thái Phủ Tự phát công văn, muốn thu thêm "phúc lộc thuế". Xây dựng 99 tòa bảo tháp, cầu phúc cho Đại Nghiệp. Trừ cái đó ra, các châu còn phải xuất 5000 binh lính."

Sau khi công văn phát đến, đám người Tề Nguy vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, hơn nữa Tiêu Chỉ Qua không ở Nhạn Châu, đành nhẫn nại chờ hắn về rồi thương nghị.

Tề Nguy thẳng tính, giữa lời nói khó tránh mang theo oán giận: "Trước có ngày đông giá rét, sau có chiến sự, bá tánh còn chưa kịp nghỉ ngơi lấy lại sức, lại muốn thêm thuế má thu lao dịch, bệ hạ thật sự là, thật sự là......"

Cuối cùng gã còn có lý trí, không nói ra lời không nên nói.

"Hơn nữa trước mắt, chúng ta cũng không giao được nhiều thuế như vậy." Tạ Lăng ổn trọng hơn gã, hắn tổng quản tạp vụ trong thành, rõ ràng vấn đề này hơn.

"Năm ngoái ngày đông giá rét, bá tánh cũng chưa cất giữ được bao nhiêu gạo thóc, nhà có lúa mì cũng đều ăn rồi. Hơn nữa đầu xuân đến muộn, lỡ thời cơ gieo trồng, năm nay đồng ruộng sẽ thu được ít. Nếu còn tăng thuế, sợ là bá tánh càng khổ sở."

Đại Nghiệp thu thuế, trước nay do địa phương trưng thu rồi giao vào quốc khố. Hiện giờ quốc khố trống không, An Khánh Đế muốn thu thêm thuế, công văn đã đưa xuống, khổ là địa phương và bá tánh.

Nơi không thể giao được tiền lương thực, chỉ có thể đi bóc lột áp bách bá tánh, cái này là thu thuế chỗ nào, rõ ràng là đang nạo vét máu thịt của bá tánh!

Vì Nhạn Châu có Tiêu Chỉ Qua sắp xếp trước, coi như có chuẩn bị tuyết tai. Hơn nữa sau đó An Trường Khanh đưa lương thảo đến, miễn cưỡng có thể sống qua. Nhưng nghe nói Túc Châu, Tịnh Châu, Kỳ Châu phía bắc, không ít bá tánh gặp tai, không có chuẩn bị, không ít người chết rét. Bây giờ vất vả chịu đựng đến khai xuân, bá tánh còn chưa kịp bình ổn, lại phải ứng phó thuế má cùng lao dịch khắc nghiệt hơn.

An Khánh Đế không hạ chỉ trấn an cứu tế thì thôi, giờ khắc quan trọng, vậy mà còn muốn tăng thuế, quả thực coi bá tánh như cỏ rác, bức người chết mà.

Tuy Tiêu Chỉ Qua sớm nghe An Trường Khanh nói việc này, nhưng khi thật sự nghe được, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng.

Năm xưa An Khánh Đế không hoang đường như bây giờ, mặc dù thích hưởng lạc, nhưng cũng có điều cố kỵ. Từ khi ông ta mời vài vị "tiên sư" tiến cung, bắt đầu truy tìm con đường trường sinh, làm việc càng ngày càng không kiêng nể.

Chẳng lẽ cho rằng bản thân sớm muộn sẽ đắc đạo thành tiên, nên không thèm để ý thế gian nhỏ bé này.

Tiêu Chỉ Qua rũ mắt trầm tư một lát, lạnh lùng nói: "Kéo dài trước, nếu Thái Phủ Tự phái người đến thúc giục...... Các ngươi cứ khóc than, lại thôi thúc hỏi bọn hắn lương thảo thiếu lần trước." Lúc trước bị tham ô lương thảo, Thái Phủ Tự mới nhổ ra một nửa.

Tề Nguy vừa nghe tức khắc thoải mái, vỗ ngực nói: "Việc này ta làm, ta biết khóc!"

Tạ Lăng nghĩ nghĩ: "Nhưng thuế này cũng kéo dài không được bao lâu......" Sớm muộn vẫn phải giao.

Tiêu Chỉ Qua cũng không nói quá sâu với hắn, chỉ nói: "Không sao, cứ kéo dài đã."

Định ra cách ứng phó, hai người liền rời đi. Tiêu Chỉ Qua đứng trong đình hồi lâu, mới xoay người về chính phòng.

Trong phòng, An Trường Khanh đã rửa mặt, thay xiêm y, cũng buộc chặt tóc dài. Thấy hắn trầm ngưng trở về, nghĩ đến sáng sớm Tề Nguy và Tạ Lăng ra ngoài, đoán nhất định xảy ra chuyện gì, lo lắng mà nhìn về phía hắn.

Tiêu Chỉ Qua ngồi xuống bên cạnh y, thở dài một hơi, nới với y: "Giấc mộng lần trước Nhạ Nhạ mơ thấy, quả nhiên ứng nghiệm."

Lúc mới tới Nhạn Châu, An Trường Khanh mượn nằm mơ nói chuyện kiếp trước cho hắn. Tuy "trường thọ tháp" cầu phúc cho Thái Hậu biến thành "bảo tháp" cầu phúc cho Đại Nghiệp, nhưng đều gây hậu quả như nhau.

An Trường Khanh sầu lo: "Vậy thì...... Túc Châu cũng sắp xảy ra chuyện."

Náo động đời trước, bắt đầu từ Túc Châu. Thủ tướng Túc Châu là Thân Đồ Tư, chính là con ruột của Trụ quốc Đại tướng quân Thân Đồ Bột. Thân Đồ Bột luôn trung thành với bệ hạ, bọn họ có lòng nhắc nhở cũng không thể.

Tiêu Chỉ Qua lại lắc đầu, trầm giọng nói: "Không cần nói cho bọn họ, lúc này...... càng loạn càng tốt."

Hắn nhìn về phía An Trường Khanh, như nghĩ đến cái gì, thấp giọng nói: "Có lẽ sau đó không lâu, chúng ta sẽ bị triệu về Nghiệp Kinh."

"Là bệ hạ......" An Trường Khanh cả kinh, hơi mở to đôi mắt.

Tiêu Chỉ Qua duỗi tay đè môi y, nhẹ nhàng lắc đầu.

An Trường Khanh nhìn thẳng hắn, nhớ lại lúc trước ở trên tường thành hắn từng nói với y.

Hắn nói...... An Khánh Đế không sống được bao lâu.

Có lẽ bị "đạo nhân điên" bịa đặt kia kích thích, An Khánh Đế phái không ít người đi khắp nơi tìm tung tích của đạo nhân điên, chẳng qua không tìm được đạo nhân điên, trái lại khiến ông tìm được một vị cao nhân đắc đạo.

Cao nhân kia vào cung liền dâng tặng một lọ "Hoàn xuân đan", nói sau khi ăn có thể khiến người trở về thanh xuân. An Khánh Đế tìm người thử đan dược, chính mắt thấy một ông lão xế chiều trở nên mặt mày toả sáng tinh thần sáng láng, tuy không kinh người như cải lão hoàn đồng, nhưng cũng đủ làm An Khánh Đế động tâm.

Mà hiện giờ, An Khánh Đế ăn thuốc này, đã được hai ba tháng.

Theo tin tức Tiêu Chỉ Qua nhận được, xác thật vẻ mặt An Khánh Đế có tươi sáng như thời tráng niên, không chỉ lúc thượng triều dư thừa tinh thần, ngay cả đến hậu cung cũng chăm chỉ đến.

An Khánh Đế chỉ cho rằng cao nhân này đạo pháp cao thâm, có thể làm ông ta kéo dài tuổi thọ. Nhưng thám tử mà Tiêu Chỉ Qua an bài ở Nghiệp Kinh lại tra được một manh mối ngoài ý muốn—— cao nhân đắc đạo này, có quan hệ phức tạp với Thư quý phi.

Tác giả có lời muốn nói:

Túng Túng: Lần sau nhất định có thể khiến ngươi tận hứng (nghiêm túc)

Nhạ Nhạ:......?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện