Ra phủ Quy Đức tướng quân, lại khoái mã nửa ngày, Tạ Lăng mới tới huyện Khang Vĩnh.

Hiện giờ toàn bộ huyện Khang Vĩnh đã bị Bạch Đinh quân chiếm lĩnh, vì ở phía tây, giao giới với Tịnh Châu, lại tựa núi dựa thủy, nhiều sơn đạo. Ngày thường chỉ có ba quan đạo ra vào. Bây giờ mấy quan đạo này đều bị Bạch Đinh quân eo quấn vải xanh trông nom. Bạch Đinh quân hoặc cầm cuốc sắt, hoặc cầm rìu...... Tuy tràn đầy khí thế, nhưng trong mắt Tạ Lăng hàng năm ở biên quan chém giết với người Bắc Địch, cảm thấy những bá tánh này thật sự ngây thơ.

Chỉ dựa vào số người như vậy thành lập quân khởi nghĩa, cần khôi giáp thì không có khôi giáp, cần vũ khí lại không có vũ khí, chỉ dựa vào dũng khí dũng mãnh không sợ chết, mưu tính đối nghịch quân đội Đại Nghiệp, thật sự là châu chấu đá xe.

Cũng khó trách tướng quân cố ý phái hắn đi một chuyến.

Không nói đến Tam hoàng tử đầu độc, dù không đầu độc, phàm là Thân Đồ Tư đủ tàn nhẫn, hạ lệnh tướng sĩ Túc Châu tiến vào giết, quân khởi nghĩa cũng chỉ năm bè bảy mảng.

Tạ Lăng giục ngựa ngừng trước quan đạo, nhìn hướng huyện Khang Vĩnh huyện lâm vào trầm tư.

Đại hán thủ vệ thấy hắn cứ không đi, cầm hai lưỡi rìu tiến lên một bước: "Ngươi là ai? Đi nhanh đi, nơi này không cho ngẩn ngơ!"

Tạ Lăng thấy gã dù tướng mạo hung ác, nhưng không đả thương người lung tung, cảm thấy khá hơn một chút. Xoay người xuống ngựa, chắp tay nói: "Tại hạ Tạ Lăng, tới đây nhờ vả, muốn cầu kiến thủ lĩnh."

Đại hán kia hoài nghi nhìn hắn, thấy hắn có một mình, diện mạo lại văn nhã, chần chừ một chút, dặn dò huynh đệ bên cạnh một tiếng, liền nói với Tạ Lăng: "Ngươi đợi đây, ta đi xin chỉ thị của thủ lĩnh."

Hai vị thủ lĩnh Bạch Đinh quân là huynh đệ ruột. Hai huynh đệ từ nhỏ không mẹ, khi hơi lớn cha lại bị bệnh, ngày thường toàn dựa vào thuốc treo mệnh. Lão đại học giết heo, làm đồ tể. Nhưng lão nhị văn nhã thông minh từ nhỏ, đi theo lão tiên sinh trong thôn đọc sách, cũng học tốt nhất. Lão đại dựa vào giết heo bán thịt nuôi dưỡng cha và đệ ruột.

Vốn muốn tiễn đệ đệ đi thi công danh, sức khỏe của cha cũng tốt lên không ít, lại gặp tuyết tai. Một nhà vất vả chịu đựng qua, huyện lệnh lại phái người tới thúc giục thu "Phúc lộc thuế", còn bắt tráng đinh các nhà đi xây tháp.

Một nhà có tuổi già bệnh tật, tuổi nhỏ tay trói gà không chặt, chỉ có lão đại có thể làm việc, nhưng nếu lão đại đi rồi, trong nhà không còn chỗ dựa.

Thật sự hết cách, lão nhân gia liền cầu có thể đóng thêm chút bạc, người sẽ không đi hay không.

Kết quả quan viên thúc giục thu thuế quá ngang ngược, thấy lão nhân gia bệnh tật, ghét bỏ dùng một chân đá văng người, không ngờ thân thể lão nhân vốn đã không tốt, lần này bị đụng trúng đầu, tắc thở tại chỗ.

Lão đại dọn quầy về thì nghe được tin, sau khi hạ táng cha ruột, ngày kế liền cầm dây thừng cùng các thôn dân đi treo cổ mấy quan viên thúc giục thu thuế ở cửa thôn. Lão nhị khôn khéo hơn ca ca của hắn, thấy thế dứt khoát đề nghị, dù sao cũng đã giết người, cũng không còn đường sống, không bằng làm phản, nói không chừng còn có thể kiếm được một đường sống.

Lần làm phản này, lại có nhiều người đi theo, cứ như vậy có quy mô gần vạn người.

Vì lão đại có thể đánh, lão nhị lại khôn khéo, cho nên bá tánh liền nhận bọn họ làm thủ lĩnh. Hiện giờ phòng vệ ở huyện Khang Vĩnh cùng vùng Tứ Thủy đều do lão nhị bố trí.

Nghe nói có người tên Tạ Lăng tới nhờ vả, muốn gặp thủ lĩnh. Hai huynh đệ nhìn nhau một cái, trước nay người đến nhờ cậy không ít, nhưng muốn gặp hai huynh đệ họ lại không nhiều lắm. Hơn nữa hôm trước có tin truyền đến, nói triều đình phái Tam hoàng tử mang binh tới đánh bọn họ......

Lão nhị suy nghĩ một lát, nói: "Đưa người vào, chỉ có mình hắn, chúng ta không cần sợ."

Tạ Lăng giữ ngựa, theo đại hán vừa nãy vào khu vực huyện Khang Vĩnh.

Nhà cửa trong huyện đều giữ gìn hoàn hảo, cũng có người ở, khi Tạ Lăng đi qua, còn thấy không ít người duỗi đầu ra đánh giá. Trừ bỏ trên đường chút quạnh quẽ, cũng không có thay đổi quá lớn.

Thủ lĩnh của Bạch Đinh quân ở huyện nha.

Tạ Lăng được đưa vào, ở thính đường của quan thự huyện nha, hai nam tử trẻ ngồi một trái một phải. Bộ dáng đã hơn hai mươi, một cao lớn tướng mạo hung ác không dễ chọc, một thấp gầy bộ dáng thư sinh, hẳn chính là đại thủ lĩnh và nhị thủ lĩnh.

Tạ Lăng tiến lên, khách khách khí khí tự giới thiệu một phen: "Tham tướng Nhạn Châu Tạ Lăng, ra mắt hai vị thủ lĩnh."

Hắn vừa hạ giọng, liền thấy nhị thủ lĩnh biến sắc, kinh ngạc lại hơi hoảng mà nhìn hắn: "Nhạn Châu? Chính là dưới trướng Bắc Chiến Vương?"

Tạ Lăng gật đầu: "Đúng vậy. Tướng quân phái ta tới thương nghị chuyện quan trọng với hai vị. Chẳng biết có thể nói chuyện chút không?"

Đại thủ lĩnh vẫn chưa nghĩ thông, nhưng gã đã từng nghe nói hung danh của Bắc Chiến Vương, khẳng định gã không đánh lại vị sát thần này, theo bản năng nhìn nhị đệ, sắc mặt hắn ngưng trọng, gã khụ một tiếng, cho thủ vệ lui, vẻ mặt nghiêm nghị đưa Tạ Lăng đến thư phòng.

Sau khi tự giới thiệu, hai người đối đãi Tạ Lăng rất khách khí. Tuy nói Bắc Chiến Vương hung danh hiển hách, thanh danh cũng không dễ nghe, nhưng không ít bá tánh bắc địa sợ hãi lại kính nể hắn, dù gì mấy năm nay đều do hắn lấy sức của một người chống cự Bắc Địch bảo vệ cho Nhạn Châu, mới có Túc Châu thái bình.

Một đường tới, Tạ Lăng quan sát bọn họ cũng không phải người tham luyến quyền lợi mượn cơ hội sinh sự, liền thẳng thắn thành khẩn nói Tam hoàng tử muốn đầu độc cùng kế hoạch của Tiêu Chỉ Qua.

Đại thủ lĩnh nghe xong liền mắng một tiếng, nhị thủ lĩnh là người đọc sách, lòng vòng nhiều hơn: "Làm sao chúng ta biết được Tạ tham tướng nói có phải sự thật hay không? Đến cùng các ngươi đều dốc sức cho triều đình."

Tạ Lăng nói: "Nhị thủ lĩnh không tin, ta chỉ có tự đi tìm người rải rác tin tức. Việc này vốn không liên quan đến Nhạn Châu. Tướng quân không đành lòng thấy gần vạn bá tánh uổng mạng, mới phái ta tới làm thuyết khách. Hơn nữa hai vị thật sự cho rằng, quân đội Đại Nghiệp vô năng đến mức không đánh lại một đám ô hợp bên ngoài?"

Lời này của hắn có chút khó nghe, sắc mặt đại thủ lĩnh lập tức khó coi. Nhưng nhị thủ lĩnh bình tĩnh hơn, vấn đề này hắn đã sớm nghĩ tới, mấy ngày nay vẫn luôn lo lắng.

"Thân Đồ tướng quân nhân hậu, lại thương xót tướng sĩ trong quân, không đành lòng để tướng sĩ tàn sát hương thân phụ lão, nên vẫn luôn án binh bất động, không phải không dám chiến, cũng không phải không thể chiến." Tạ Lăng tiếp tục nói: "Nếu chờ Tam hoàng tử mang binh đuổi tới, tự mình ra lệnh, hắn không muốn chiến cũng phải chiến, đến lúc đó huyện Khang Vĩnh thất thủ, thương vong vô số. Cũng không theo dự tính ban đầu của hai vị thủ lĩnh đi?"

Sắc mặt nhị thủ lĩnh biến hóa hồi lâu, không thể không thừa nhận: "Tạ tham tướng nói đúng. Nhưng nếu chúng ta đồng ý hoà đàm, có thể giữ được những hương thân phụ lão sao? Bọn họ đều bị buộc đến không còn đường sống, mới đến nhờ cậy huynh đệ bọn ta."

Tạ Lăng nói: "Nếu hai vị đồng ý phối hợp theo kế hoạch, tướng quân sẽ tranh lấy đường sống cho những bá tánh."

Lúc này đại thủ lĩnh mới hiểu ý của bọn họ, thấy đệ đệ còn do dự, gã cắn răng nói: "Hai huynh đệ ta không thân không thích, một cái mệnh không có thì không có, nhưng không thể liên lụy hương thân phụ lão."

Nhị thủ lĩnh thấy gã tỏ thái độ, cũng gật đầu: "Chúng ta đồng ý phối hợp. Nhưng cầu Tạ tham tướng đừng nuốt lời."

Hai người họ làm vẻ không sợ chết như vậy, khiến Tạ Lăng xem trọng vài phần, lúc này hắn mới giao tín vật và văn thư thân phận mà Tiêu Chỉ Qua đưa cho trước khi đi giao cho họ, dặn dò: "Hết thảy hành sự theo kế hoạch. Hai vị an bài đạo sĩ ăn mày mau chóng rải rác tin "Tam hoàng tử đầu độc" trước, sau đó lại an bài người trong Bạch Đinh quân đi tìm Thân Đồ tướng quân quy phục hoà đàm...... đợi an bài thỏa đáng toàn bộ, lại dùng văn thư thân phận mới từ Tịnh Châu đến biên cảnh Tây Khương, đến lúc đó sẽ có người tiếp ứng các ngươi, đưa các ngươi đến Lương Châu tị nạn."

Tính toán của Tiêu Chỉ Qua, hiện giờ hai người đồng ý phối hợp, đó là kết quả tốt nhất.

Sau khi Tạ Lăng dặn dò xong, sắc trời đã đen. Nhóm người Tam hoàng tử tùy thời sẽ đến, hắn không nên ở Túc Châu lâu, lại cho người đưa một phong thư cho Thân Đồ Tư, thừa dịp đêm tối lặng yên chạy về Nhạn Châu.

***

Tam hoàng tử thỏa thê đắc ý mà dẫn dắt quân đội tới Túc Châu, Thân Đồ Tư tự mình dẫn người tới đón tiếp.

Hắn đầy thân thiết nâng người dậy, miệng gọi Thân Đồ tướng quân, thái độ vô cùng thân thiện khách khí. Thân Đồ Tư đánh giá hắn, thật sự không muốn tin kế đầu độc do Tam hoàng tử nói ra như lời Tạ Lăng nói.

Đón đám người Tam hoàng tử vào trong phủ, mọi người hàn huyên một phen rồi bắt đầu nói chính sự. Tam hoàng tử ngồi đầu, bưng một chén trà nhỏ nghe người phát biểu ý kiến, chờ người ta nói xong, hắn mới trầm ổn mở miệng: "Ý tưởng của các vị đều không tồi, nhưng ta lại có biện pháp giải quyết đợt náo động này tốt hơn."

Thân Đồ Tư thấy hắn cười, khó hiểu sởn gai ốc. Sau đó, gã nghe Tam hoàng tử dửng dưng nói ra kế sách đầu độc.

Các tướng tĩnh khác trong phòng không rõ thần sắc, nhưng cũng không ai phản bác. Thân Đồ Tư khẽ cắn môi, do dự mấy lần, đứng dậy nói: "Kế sách của điện hạ khá hay...... Chỉ là......"

Tam hoàng tử nhướng mày, ý bảo gã tiếp tục nói.

"Chỉ là hôm trước trong Bạch Đinh quân có một đạo sĩ đã sớm tính ra điện hạ sẽ dùng kế này, hiện giờ không chỉ Bạch Đinh quân, ngay cả hơn nửa bá tánh Túc Châu cũng đều biết. Nếu vẫn dùng kế này, sợ là bọn họ sớm có phòng bị và ứng phó......"

"Không có khả năng!" Tam hoàng tử sửng sốt, sau đó nheo mắt lại, thần sắc có vài phần âm trầm. Kế sách này trừ phụ hoàng và Liêu đạo trưởng biết, hắn chưa bao giờ để lộ cho người khác. Sao người ngoài có thể biết?

Thân Đồ Tư tiếp tục khuyên bảo: "Hiện giờ đã truyền khắp thành, còn có đứa bé làm thành ca dao ca hát, tùy tiện nghe ngóng liền có thể biết được."

Tam hoàng tử nặng nề ngồi về chỗ, giọng điệu đau buồn: "Nếu không thể đầu độc, vậy cường công là được, một đám ô hợp, không đủ gây sợ hãi!"

"Chuyện này......" Vẻ mặt Thân Đồ Tư lại hiện do dự, ấp a ấp úng nói: "Nhưng hai thủ lĩnh của Bạch Đinh quân nghe tin điện hạ xuất binh, đã nghe tiếng chuồn rồi. Tối qua Bạch Đinh quân mới phái người tới quy phục mạt tướng, tỏ vẻ nguyện ý quy thuận."

Tam hoàng tử: "......"

Giận dữ trừng Thân Đồ Tư, Tam hoàng tử nghiến răng nghiến lợi nói: "Còn có chuyện gì, không bằng Thân Đồ tướng quân nói một lần cho xong đi!"

Lúc này Thân Đồ Tư lại đáp rất nhanh: "Không còn chuyện gì."

Đầu độc không được, đánh cũng không được. Tam hoàng tử hận đến nghiến răng nghiến lợi rồi lại bất lực, biểu tình dữ tợn nói: "Ta viết thư về trước, thỉnh chỉ thị của phụ hoàng. Đám loạn dân này dám tạo phản, cho dù quy thuận, cũng quyết không thể buông tha dễ dàng!"

***

Nhạn Châu.

Sau khi Tạ Lăng chạy về Nhạn Châu, đến phủ tướng quân bẩm lại tình hình cho Tiêu Chỉ Qua. Tiêu Chỉ Qua nghe xong liền thở dài nhẹ nhõm, trên mặt cũng có chút ý cười: "Tiếp theo phải xem bản lĩnh của Quý đại nhân."

Tạ Lăng nghĩ đến chiêu cuối cùng của hắn, thật sự không áp được ý mừng: "Chiêu này của tướng quân thật cao, nếu có thể đưa những bá tánh đó tới Nhạn Châu, vậy không thể tốt hơn."

Nhạn Châu hoang vắng, chiến sự liên tục mấy năm thương vong vô số, dân cư không đông đúc. Nếu chuyện này phát triển theo những gì Tiêu Chỉ Qua đoán trước, có thể đưa đám "loạn dân" tạo phản này lưu đày đến Nhạn Châu, thật sự là đưa than ngày tuyết.

"Chờ tin tức ở Nghiệp Kinh đi, sẽ không lâu đâu." Tiêu Chỉ Qua thấy hắn phong trần mệt mỏi, nói: "Ngươi về nghỉ ngơi trước. Ta đi nói tin này cho Vương phi, vì việc này y đã lo lắng mấy ngày."

Tạ Lăng biết đây là đang uyển chuyển hạ lệnh trục khách, hành lễ lưu loát cáo từ.

Tiêu Chỉ Qua sải bước đi tìm An Trường Khanh.

Chờ tin tức mấy ngày, An Trường Khanh vẫn luôn ngủ không ngon, tim còn thường xuyên đập nhanh. An Phúc nấu canh an thần cho y, kết quả chưa uống hết một ngụm đã phun ra. Mời Hồ Thị Phi tới bắt mạch, nhưng không khám ra được gì. Mấy ngày này Tiêu Chỉ Qua đều dỗ y đến nửa đêm, mới có thể miễn cưỡng làm y ngủ một lát.

Khi tìm được, An Trường Khanh đang ở lương đình trong viện đọc sách.

Mấy ngày không ngủ ngon, ban ngày cũng không mệt, y dứt khoát tìm lại những cuốn sách đã từng đọc, lật từng trang một, nhìn xem có gì có thể giúp đỡ Tiêu Chỉ Qua.

"Lại đang đọc sách?"

Tiêu Chỉ Qua ngồi xuống bên cạnh y, rót thêm trà cho y.

An Trường Khanh "ừm" một tiếng, trước mắt có chút xanh xao tiều tụy, nhưng tinh thần không tệ lắm, có chút vui vẻ chỉ vào sách nói: "Ta đang muốn đi tìm Vương gia, ngài nhìn cái này."

Tiêu Chỉ Qua nhận sách, phát hiện là bản tạp kí kiến thức. An Trường Khanh chỉ vào một đoạn, nói người viết gặp được chuyện lý thú ở nơi nào đó.

Người viết nói: Ngày nọ đến bái huyện, gặp một xiếc ảo thuật kỹ nhân, đặt hỏa dược đá vụn trong ống trúc, có thể bắn năm bước. Kỹ nhân vô ý, thêm nhiều hỏa dược, đá vụn làm thương người qua đường, tức thì bị bắt.

Trước kia An Trường Khanh thấy chuyện này buồn cười, bây giờ đọc lại, cảm thấy trong đó có tương lai.

Đặt hỏa dược trong ống trúc, có thể bắn đá vụn đả thương người, nếu thêm nhiều hỏa dược, đổi đá vụn thành thứ khác, chẳng phải có thể coi như vũ khí ngăn địch?

Chẳng qua An Trường Khanh không quá hiểu chế tạo vũ khí trong quân, chỉ có thể để Tiêu Chỉ Qua xem trước.

Tiêu Chỉ Qua ngưng mắt nhìn đoạn này hồi lâu, bỗng cười rộ lên, nắm lấy tay An Trường Khanh nói: "Nhạ Nhạ thật là phúc tinh của ta."

An Trường Khanh có chút ngượng ngùng, rút tay về, lấy lại sách, làm bộ tiếp tục lật: "Lại nói bừa cái gì?"

Tiêu Chỉ Qua lắc đầu, nghiêm túc nói: "Nhạ Nhạ không biết, khi ta tìm hiểu sách Thái Tổ viết, trong sách có nhắc tới dùng hỏa dược chế thành vũ khí như này, nhưng lúc Thái Tổ tại vị không kịp chế tạo, hậu nhân vẫn chưa kế thừa di chí của Thái Tổ." Hiện giờ An Trường Khanh chỉ ra, hắn mới nghĩ tới đoạn này, cảm thấy thật sự có thể thử xem. Dù Thái Tổ chưa thành công, nhưng chưa chắc hắn không làm được."Nếu thật sự khả thi, Nhạn Châu lại có thêm một đòn sát thủ."

Không ngờ thật sự có thể giúp đỡ, sắc mặt An Trường Khanh hưng phấn đến hồng nhuận vài phần: "Thật sao?"

Tiêu Chỉ Qua gật đầu: "Ngày mai ta sẽ triệu tập thợ trong quân, bảo bọn họ đi nghiên cứu."

Nói xong thấy y hớn hở, lại nói: "Còn có tin tốt chưa kịp nói, việc "đầu độc" đã giải quyết. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, gần vạn Bạch Đinh quân ở Tứ Thủy, sẽ bị "đày" đến Nhạn Châu tới."

Cười xoa xoa đầu An Trường Khanh, Tiêu Chỉ Qua ôn tồn nói: "Sau đó Nhạ Nhạ có thể ngủ ngon?"

Đôi mắt của An Trường Khanh sáng lấp lánh, nghe hắn nói vậy lại không phục mà nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cũng không hẳn đều do lo lắng cho Tứ Thủy, chính là không ngủ được."

Đề tài này đã không ngừng thảo luận, cuối cùng cũng không nghị ra cái nguyên nhân gì, Tiêu Chỉ Qua thông minh không dây dưa đề tài, trái lại thấp giọng nói: "Không sao, Hồ Thị Phi điều phối mỡ cao mới, đêm nay nhất định có thể khiến Nhạ Nhạ ngủ ngon."

An Trường Khanh trừng hắn, đỏ tai đọc sách, trong lòng lại thầm mắng: Giả đứng đắn! Tác giả có lời muốn nói:

#đêm đó

Túng Túng: Mỡ cao mới dùng tốt hơn mỡ Dương Cao.

Nhạ Nhạ:......
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện