Từng phong thư phái người đưa đi, nhưng không có ghi lại chuyện cũ năm xưa, muốn điều tra rõ lại không hề đơn giản. Trái lại bên An Trường Khanh nhận được hồi âm của Dư thị trước.
Từ khi đến Nhạn Châu, mỗi cuối tháng y đều viết một phong thư đưa về Nghiệp Kinh. Nhưng chuyện lần này liên quan đến thân thế cùng hài tử trong bụng, y dứt khoát gửi tin về. Lo nội dung thư bị lộ, trong thư y không có nói rõ, chỉ uyển chuyển mà nhắc tới có nghe nói đến chuyện tộc Giao Nhân. Nếu Dư thị biết được tộc Giao Nhân, trong hồi âm nhất định sẽ đề cập đến.
An Trường Khanh mở thư ra, Dư thị vẫn viết như thường ngày. Trước viết bà và An Nhàn Ngọc ở thôn trang sống rất tốt, lại viết một ít chuyện vui của hai người ngày thường, cuối cùng mới mịt mờ hỏi nghe được chuyện tộc Giao Nhân ở chỗ nào, y có gì không tốt.
An Trường Khanh thầm nghĩ quả nhiên, sau khi gửi thư đi, y nhớ lại hồi ở chung với mẫu thân, nhớ tới lúc mới vừa đưa mẫu thân và muội muội đến vương phủ, Dư thị đã từng dị thường lo lắng hỏi y và Tiêu Chỉ Qua lúc chung chăn gối có gì khác thường không. Lúc trước tuy y cảm thấy cách hỏi này có chút quái dị, nhưng chỉ nghĩ mẫu thân quá mức lo lắng cho y mới chọn lời không thỏa đáng. Nhưng hiện tại nghĩ đến, trong đó nhất định có chuyện gì, mẫu thân chưa từng nói với y.
Đưa thư cho Tiêu Chỉ Qua xem, An Trường Khanh nói: "Trong thư khó tránh không nói rõ, vẫn phải giáp mặt hỏi mẹ mới có thể rõ ràng."
Tiêu Chỉ Qua cũng tán đồng, suy tư chốc lát nói: "Hiện giờ ngươi có thai trong người, không nên bôn ba, ta gọi người hộ tống mẹ và Nhàn Ngọc tới Nhạn Châu." Nói xong lại dừng một chút, nói: "Chờ họ tới, liền tạm thời ở lại Nhạn Châu đi."
An Trường Khanh lập tức hiểu gì đó, chần chừ nói: "Là bệ hạ......"
Tiêu Chỉ Qua gật đầu, trầm giọng nói: "Thám tử truyền đến tin mới nhất, vài ngày trước bệ hạ bệnh nặng một hồi, sau khi khỏi hẳn tinh thần không bằng trước đây."
Nói chính xác, là "hoàn xuân đan" Liêu đạo nhân dâng xảy ra vấn đề. Sau khi Liêu đạo nhân dâng hoàn xuân đan vẫn luôn được An Khánh Đế sủng tín, vì Liêu đạo nhân cố ý dẫn đường, An Khánh Đế cũng càng thêm tin tưởng coi trọng Thư quý phi cùng Tam hoàng tử. Lần này Tam hoàng tử lãnh binh đến Tứ Thủy bình loạn, tuy Tam hoàng tử chưa kịp tới phát huy tác dụng, dân loạn đã được trừ khử. Nhưng hồi kinh phục mệnh An Khánh Đế vẫn cứ phong thưởng. Còn đề bạt mấy quan viên bè cánh Thư quý phi. Trong triều chuyển hướng gió, bè cánh Hoàng Hậu Thái tử tất không ngồi yên.
Tiêu Chỉ Qua chỉ bảo người lộ chút ý tứ cho họ, hai người nghe huyền ca biết nhã ý, dùng kế kéo Liêu đạo nhân xuống ngựa.
Mà An Khánh Đế biết được chỗ hại của "Hoàn xuân đan" thì cấp hỏa công tâm, ho ra một búng máu liền ngã bệnh. Nằm trên long sàng năm sáu ngày mới tỉnh dậy được, nhưng tinh thần đã không bằng trước. Trước đây ông dùng hoàn xuân đan thoạt nhìn vẫn có bộ dáng trung niên hơn 40. Dùng hoàn xuân đan như trẻ hơn mười tuổi. Nhưng tác hại của hoàn xuân đan ngầm phát tác, trái lại còn thua kém lúc trước, nghe nói bây giờ nhìn như lão nhân hơn 50.
Cũng may Thái Y Viện cũng có ít người tài, lại có dược liệu trân quý ôn dưỡng, tuy không thể so với trước, nhưng An Khánh Đế vẫn chưa chết được.
Chỉ là hiện giờ Thư quý phi và Tam hoàng tử bị Liêu đạo nhân liên lụy, thất sủng cấm túc. Bè phái Hoàng Hậu thừa cơ đi lên, hơn nữa An Khánh Đế không đủ tinh lực, vô sức để ý tới sự vụ trong triều, Thái tử đã âm ỷ giám quốc.
Tiêu Chỉ Qua nhớ khi ở Nghiệp Kinh, Thái Tử liên tiếp đối xử với An Trường Khanh cực tốt, sắc mặt liền lạnh lẽo, nghĩ sớm nhận người về địa bàn của mình cũng ổn thỏa chút, cũng tránh sau này bị Thái tử lấy ra uy hiếp. Hiện giờ thế cục Nghiệp Kinh đang loạn, lén đưa hai người ra khỏi thành, cũng không phải việc khó.
An Trường Khanh ngẫm lại tình hình Nghiệp Kinh cũng cảm thấy không an toàn. Lúc thái bình hai nữ quyến ở thôn trang ngoài thành thì không sao, nhưng tới thời buổi rối loạn, mặc dù có hộ vệ che chở, cũng rất dễ xảy ra chuyện. Tuy cuộc sống của Nhạn Châu hơi nghèo khổ, nhưng so với đặt mình trong nước xoáy vẫn tốt hơn.
Thấy y không dị nghị, Tiêu Chỉ Qua lập tức sai người truyền tin đến Nghiệp Kinh. Hai người Dư thị ở thôn trang cũng an bài hộ vệ vương phủ, đến lúc đó bảo hộ vệ lặng lẽ hộ tống hai người đến Nhạn Châu.
Nói xong chính sự, Tiêu Chỉ Qua thu hồi thư, lại ôm lấy eo An Trường Khanh thật cẩn thận che chở y đi ra ngoài: "An Phúc nói ngươi dùng cơm sáng không ngon? Là phòng bếp làm không hợp khẩu vị hay chỗ nào không thoải mái?"
Đã nhiều ngày cuối cùng Tiêu Chỉ Qua phản ứng được mình sắp làm phụ thân rồi. Cũng rất nhanh coi An Trường Khanh thành đồ sứ dễ vỡ. Phàm là ở trong phủ, nhất định phải để An Trường Khanh ở trong phạm vi tầm mắt của mình, sợ y sứt mẻ chỗ nào. Tối ngủ cũng không động tay động chân, vô cùng an phận. Nhưng cả đêm cứ dậy bốn năm lần dịch chăn cho y, luôn lo An Trường Khanh đá chăn bị lạnh.
Ngay cả đêm qua, An Trường Khanh mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện hắn nửa đêm không ngủ, cứ nhìn chằm chằm mình. Nếu không phải An Trường Khanh chung chăn gối với hắn lâu quen thuộc hơi thở của hắn, không biết bị dọa ra cái bộ dáng gì.
Trước mắt nhìn Tiêu Chỉ Qua khẩn trương như vậy, y vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, thầm thì: "Nào có ăn uống không tốt, chỉ là ăn nửa chén cháo mà thôi."
Tiêu Chỉ Qua nhíu mày: "Lúc trước ngươi phải ăn hai chén cháo, còn hai ba đĩa thức ăn." Sáng nay lại chỉ ăn có nửa chén.
Thời gian nay quả thật An Trường Khanh mở rộng khẩu vị, mỗi sáng đều phải ăn hai chén cháo thịt cũng hai ba đĩa thức ăn. Tới cơm trưa, ít nhất phải có hai mặn hai chay, một chén xôi ngọt thập cẩm lớn, y mới có thể ăn no. Dù như vậy, trước cơm tối y còn ăn không ít điểm tâm.
Lúc đầu Tiêu Chỉ Qua thấy y ăn nhiều căng hỏng dạ dày. Sau đó Hồ Thị Phi tới khám nói người mang thai sẽ ăn uống nhiều hơn, hắn lại bắt đầu lo lắng An Trường Khanh ăn không đủ no, phàm có bữa nào ăn ít hơn một miếng, hắn đều phải tinh tế hỏi.
An Trường Khanh đau đầu, kéo bàn tay đang hư hư ôm eo mình đặt lên bụng bảo hắn cẩn thận xoa xoa: "Ngay cả bụng ta cũng không có sao, có phải Vương gia lo lắng quá sớm hay không?"
Tiêu Chỉ Qua mím môi, động tác vô cùng nhẹ nhàng xoa bụng y: "Nhưng Hồ Thị Phi nói mấy tháng đầu phải chú ý hơn."
An Trường Khanh sửa chữa: "Rõ ràng Hồ đại phu nói ba tháng đầu thai tượng bất ổn mới cần chú ý", mà y đã bất tri bất giác vượt qua ba tháng đầu nguy hiểm nhất. Khi đó chỉ cho rằng thân thể không thoải mái, không dám nghĩ đến hướng mang thai. Chờ chân chính xác nhận, đã qua ba tháng. Hồ Thị Phi cũng nói mạch tượng của y hữu lực, thân thể hết sức khoẻ mạnh. Hiện giờ ít tháng, vẫn không dò tới tình hình thai nhi, nhưng thân thể phụ thân tốt, thai nhi cũng sẽ không kém.
Tiêu Chỉ Qua chỉ nghe một nửa, lúc sau hận không thể dâng y lên không cho làm cái gì mới phải.
Hiện tại chuyện trên tay An Trường Khanh không ít, một chốc thật không thanh nhàn được.
Bá tánh ngoài thành đã an trí xong, ngoại thành cũng đang tu sửa, các điều lệ định ra lúc trước cũng bắt đầu thực thi. Nhưng trong quá trình thực thi khó tránh gặp vấn đề, điều lệ chủ yếu do An Trường Khanh định, nhóm lão đại nhân lưỡng lự tất nhiên sẽ tới tìm y thương nghị. An Trường Khanh dư thừa tinh lực, thường xuyên muốn đến quan thự thương thảo với mấy lão đại nhân không nói, còn đến ngoài thành an ủi bá tánh, ủng hộ sĩ khí.
Tiêu Chỉ Qua hồi phủ nghe được, sắc mặt liền không sáng nổi.
Chuyện An Trường Khanh có thai không thể nói ra ngoài, cũng không thể ngăn cản những người khác tới phủ tướng quân cầu kiến. Tiêu Chỉ Qua không dám trực tiếp trói người trong phủ, chỉ có thể dùng con mắt hình lưỡi đao nhắm ngay nhóm lão đại nhân đến cửa mời người. Nhưng nhóm quan văn lớn tuổi căn bản không nhận ra, hoặc là nói có hiểu cũng giả không hiểu, hiện giờ bọn họ vô cùng tin phục An Trường Khanh. Có chuyện đều phải hỏi ý kiến y trước, còn Bắc Chiến Vương? Hiện giờ cũng không đánh giặc, thành ra không có công dụng gì.
Hai người đang nói, người gác cổng lại tới thông báo, nói chủ sự tác phường cầu kiến Vương phi.
Tác phường mới mở ra không lâu, cũng do lúc trước An Trường Khanh đề nghị xây dựng, tồn tại cùng quân khí trong quân đội. Quân khí là nơi nghiên cứu chế tạo cải tiến vũ khí quân giới trong quân, tác phường lại tụ tập thợ có tài năng, chuyên nghiên cứu chế tạo công cụ khí giới hữu ích cho dân. Nguyên nhân vì trước đó không lâu An Trường Khanh đi tuần tra ngoại thành, phát hiện bá tánh lấy nước hết sức khó khăn, vì địa hình cao, không tiện dẫn nước, chỉ có thể dùng xe bò kéo từng xe nước, vô cùng tốn sức. Y nhớ tới sau khi chết phiêu bạt mấy năm, ở ngoài thành Nghiệp Kinh từng thấy một loại guồng nước (bánh xe nước) không cần nhân lực chỉ cần sức nước thì có thể ngày đêm vận chuyển nước.
Nhưng y chỉ thấy hình, không biết phương pháp chế tạo, liền bắt đầu triệu tập thợ thủ công nghiên cứu chế tạo guồng nước. Nhạn Châu vốn cằn cỗi, cũng có nguyên nhân vì thiếu nước. Trong khu vực Nhạn Châu ít sông, chỉ có nhánh sông Tứ Thủy chảy vào, khí hậu lại khô hạn ít mưa, nếu có thể chế tạo ra guồng nước, sẽ có thể giải quyết vấn đề tưới tiêu.
Tiêu Chỉ Qua nghe ý tưởng của y, cũng cảm thấy chuyện này vô cùng có ích với Nhạn Châu, dưới sự ủng hộ của hắn, mới thành lập tác phường, hơn nữa chiêu mộ không ít thợ thủ công.
An Trường Khanh nhớ ra guồng nước, sau khi chiêu mộ thợ thủ công, liền nói ý tưởng về guồng nước cho bọn họ, bảo các thợ mau chóng nghĩ cách làm ra guồng nước. Cũng may những thợ thủ công này cũng hăng hái, sau mấy lần trò chuyện với An Trường Khanh, rốt cuộc làm ra guồng nước bản đầu tiên. Lần này chủ sự tự mình đến, chính vì mời y đến tác phường xem guồng nước.
Vừa nghe nhóm thợ thủ công đã chế tạo ra guồng nước, An Trường Khanh tức khắc tỉnh táo tinh thần, cũng không rảnh lo Tiêu Chỉ Qua, nện bước mạnh mẽ theo quản sự đến tác phường.
Tiêu Chỉ Qua bị bỏ phía sau sắc mặt tối sầm, lên tiếng gọi: "Thân thể Vương phi không khoẻ, vẫn nên ở trong phủ, chờ dưỡng thân thể khỏe rồi đi xem."
Chủ sự kia vừa nghe hắn nói vậy, liền dừng chân, sắc mặt do dự mà nhìn An Trường Khanh, không biết thế nào cho phải.
An Trường Khanh biết hắn lại muốn thuyết giáo, vốn muốn nhân lúc hắn chưa mở miệng chạy trốn, kết quả vẫn không thể thành công, chỉ có thể xoay người qua loa cười nói: "Thân thể ta rất là khỏe, không có gì không tốt."
Nói xong còn bước vài bước cho hắn xem. Thật sự không phải y không chú ý thân thể của mình, hiện tại bụng y nhỏ như không có gì, trừ ăn hơi nhiều, không có chút nào gọi là không thoải mái, trái lại càng dư thừa tinh lực, cả ngày bị nhốt trong phủ y cảm thấy bản thân sắp mốc meo.
Tiêu Chỉ Qua đâu để ý nhiều như vậy, thấy y bước như bay, trong lòng liền run run, nhưng không nên nói gì trước người ngoài, nghẹn một lúc lâu, thấy y kiên trì muốn đi xem guồng nước, chỉ có thể trầm mặt nói: "Gọi người chuẩn bị xe, ta đi cùng Vương phi."
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Ta thật khổ mà.
Từ khi đến Nhạn Châu, mỗi cuối tháng y đều viết một phong thư đưa về Nghiệp Kinh. Nhưng chuyện lần này liên quan đến thân thế cùng hài tử trong bụng, y dứt khoát gửi tin về. Lo nội dung thư bị lộ, trong thư y không có nói rõ, chỉ uyển chuyển mà nhắc tới có nghe nói đến chuyện tộc Giao Nhân. Nếu Dư thị biết được tộc Giao Nhân, trong hồi âm nhất định sẽ đề cập đến.
An Trường Khanh mở thư ra, Dư thị vẫn viết như thường ngày. Trước viết bà và An Nhàn Ngọc ở thôn trang sống rất tốt, lại viết một ít chuyện vui của hai người ngày thường, cuối cùng mới mịt mờ hỏi nghe được chuyện tộc Giao Nhân ở chỗ nào, y có gì không tốt.
An Trường Khanh thầm nghĩ quả nhiên, sau khi gửi thư đi, y nhớ lại hồi ở chung với mẫu thân, nhớ tới lúc mới vừa đưa mẫu thân và muội muội đến vương phủ, Dư thị đã từng dị thường lo lắng hỏi y và Tiêu Chỉ Qua lúc chung chăn gối có gì khác thường không. Lúc trước tuy y cảm thấy cách hỏi này có chút quái dị, nhưng chỉ nghĩ mẫu thân quá mức lo lắng cho y mới chọn lời không thỏa đáng. Nhưng hiện tại nghĩ đến, trong đó nhất định có chuyện gì, mẫu thân chưa từng nói với y.
Đưa thư cho Tiêu Chỉ Qua xem, An Trường Khanh nói: "Trong thư khó tránh không nói rõ, vẫn phải giáp mặt hỏi mẹ mới có thể rõ ràng."
Tiêu Chỉ Qua cũng tán đồng, suy tư chốc lát nói: "Hiện giờ ngươi có thai trong người, không nên bôn ba, ta gọi người hộ tống mẹ và Nhàn Ngọc tới Nhạn Châu." Nói xong lại dừng một chút, nói: "Chờ họ tới, liền tạm thời ở lại Nhạn Châu đi."
An Trường Khanh lập tức hiểu gì đó, chần chừ nói: "Là bệ hạ......"
Tiêu Chỉ Qua gật đầu, trầm giọng nói: "Thám tử truyền đến tin mới nhất, vài ngày trước bệ hạ bệnh nặng một hồi, sau khi khỏi hẳn tinh thần không bằng trước đây."
Nói chính xác, là "hoàn xuân đan" Liêu đạo nhân dâng xảy ra vấn đề. Sau khi Liêu đạo nhân dâng hoàn xuân đan vẫn luôn được An Khánh Đế sủng tín, vì Liêu đạo nhân cố ý dẫn đường, An Khánh Đế cũng càng thêm tin tưởng coi trọng Thư quý phi cùng Tam hoàng tử. Lần này Tam hoàng tử lãnh binh đến Tứ Thủy bình loạn, tuy Tam hoàng tử chưa kịp tới phát huy tác dụng, dân loạn đã được trừ khử. Nhưng hồi kinh phục mệnh An Khánh Đế vẫn cứ phong thưởng. Còn đề bạt mấy quan viên bè cánh Thư quý phi. Trong triều chuyển hướng gió, bè cánh Hoàng Hậu Thái tử tất không ngồi yên.
Tiêu Chỉ Qua chỉ bảo người lộ chút ý tứ cho họ, hai người nghe huyền ca biết nhã ý, dùng kế kéo Liêu đạo nhân xuống ngựa.
Mà An Khánh Đế biết được chỗ hại của "Hoàn xuân đan" thì cấp hỏa công tâm, ho ra một búng máu liền ngã bệnh. Nằm trên long sàng năm sáu ngày mới tỉnh dậy được, nhưng tinh thần đã không bằng trước. Trước đây ông dùng hoàn xuân đan thoạt nhìn vẫn có bộ dáng trung niên hơn 40. Dùng hoàn xuân đan như trẻ hơn mười tuổi. Nhưng tác hại của hoàn xuân đan ngầm phát tác, trái lại còn thua kém lúc trước, nghe nói bây giờ nhìn như lão nhân hơn 50.
Cũng may Thái Y Viện cũng có ít người tài, lại có dược liệu trân quý ôn dưỡng, tuy không thể so với trước, nhưng An Khánh Đế vẫn chưa chết được.
Chỉ là hiện giờ Thư quý phi và Tam hoàng tử bị Liêu đạo nhân liên lụy, thất sủng cấm túc. Bè phái Hoàng Hậu thừa cơ đi lên, hơn nữa An Khánh Đế không đủ tinh lực, vô sức để ý tới sự vụ trong triều, Thái tử đã âm ỷ giám quốc.
Tiêu Chỉ Qua nhớ khi ở Nghiệp Kinh, Thái Tử liên tiếp đối xử với An Trường Khanh cực tốt, sắc mặt liền lạnh lẽo, nghĩ sớm nhận người về địa bàn của mình cũng ổn thỏa chút, cũng tránh sau này bị Thái tử lấy ra uy hiếp. Hiện giờ thế cục Nghiệp Kinh đang loạn, lén đưa hai người ra khỏi thành, cũng không phải việc khó.
An Trường Khanh ngẫm lại tình hình Nghiệp Kinh cũng cảm thấy không an toàn. Lúc thái bình hai nữ quyến ở thôn trang ngoài thành thì không sao, nhưng tới thời buổi rối loạn, mặc dù có hộ vệ che chở, cũng rất dễ xảy ra chuyện. Tuy cuộc sống của Nhạn Châu hơi nghèo khổ, nhưng so với đặt mình trong nước xoáy vẫn tốt hơn.
Thấy y không dị nghị, Tiêu Chỉ Qua lập tức sai người truyền tin đến Nghiệp Kinh. Hai người Dư thị ở thôn trang cũng an bài hộ vệ vương phủ, đến lúc đó bảo hộ vệ lặng lẽ hộ tống hai người đến Nhạn Châu.
Nói xong chính sự, Tiêu Chỉ Qua thu hồi thư, lại ôm lấy eo An Trường Khanh thật cẩn thận che chở y đi ra ngoài: "An Phúc nói ngươi dùng cơm sáng không ngon? Là phòng bếp làm không hợp khẩu vị hay chỗ nào không thoải mái?"
Đã nhiều ngày cuối cùng Tiêu Chỉ Qua phản ứng được mình sắp làm phụ thân rồi. Cũng rất nhanh coi An Trường Khanh thành đồ sứ dễ vỡ. Phàm là ở trong phủ, nhất định phải để An Trường Khanh ở trong phạm vi tầm mắt của mình, sợ y sứt mẻ chỗ nào. Tối ngủ cũng không động tay động chân, vô cùng an phận. Nhưng cả đêm cứ dậy bốn năm lần dịch chăn cho y, luôn lo An Trường Khanh đá chăn bị lạnh.
Ngay cả đêm qua, An Trường Khanh mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện hắn nửa đêm không ngủ, cứ nhìn chằm chằm mình. Nếu không phải An Trường Khanh chung chăn gối với hắn lâu quen thuộc hơi thở của hắn, không biết bị dọa ra cái bộ dáng gì.
Trước mắt nhìn Tiêu Chỉ Qua khẩn trương như vậy, y vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, thầm thì: "Nào có ăn uống không tốt, chỉ là ăn nửa chén cháo mà thôi."
Tiêu Chỉ Qua nhíu mày: "Lúc trước ngươi phải ăn hai chén cháo, còn hai ba đĩa thức ăn." Sáng nay lại chỉ ăn có nửa chén.
Thời gian nay quả thật An Trường Khanh mở rộng khẩu vị, mỗi sáng đều phải ăn hai chén cháo thịt cũng hai ba đĩa thức ăn. Tới cơm trưa, ít nhất phải có hai mặn hai chay, một chén xôi ngọt thập cẩm lớn, y mới có thể ăn no. Dù như vậy, trước cơm tối y còn ăn không ít điểm tâm.
Lúc đầu Tiêu Chỉ Qua thấy y ăn nhiều căng hỏng dạ dày. Sau đó Hồ Thị Phi tới khám nói người mang thai sẽ ăn uống nhiều hơn, hắn lại bắt đầu lo lắng An Trường Khanh ăn không đủ no, phàm có bữa nào ăn ít hơn một miếng, hắn đều phải tinh tế hỏi.
An Trường Khanh đau đầu, kéo bàn tay đang hư hư ôm eo mình đặt lên bụng bảo hắn cẩn thận xoa xoa: "Ngay cả bụng ta cũng không có sao, có phải Vương gia lo lắng quá sớm hay không?"
Tiêu Chỉ Qua mím môi, động tác vô cùng nhẹ nhàng xoa bụng y: "Nhưng Hồ Thị Phi nói mấy tháng đầu phải chú ý hơn."
An Trường Khanh sửa chữa: "Rõ ràng Hồ đại phu nói ba tháng đầu thai tượng bất ổn mới cần chú ý", mà y đã bất tri bất giác vượt qua ba tháng đầu nguy hiểm nhất. Khi đó chỉ cho rằng thân thể không thoải mái, không dám nghĩ đến hướng mang thai. Chờ chân chính xác nhận, đã qua ba tháng. Hồ Thị Phi cũng nói mạch tượng của y hữu lực, thân thể hết sức khoẻ mạnh. Hiện giờ ít tháng, vẫn không dò tới tình hình thai nhi, nhưng thân thể phụ thân tốt, thai nhi cũng sẽ không kém.
Tiêu Chỉ Qua chỉ nghe một nửa, lúc sau hận không thể dâng y lên không cho làm cái gì mới phải.
Hiện tại chuyện trên tay An Trường Khanh không ít, một chốc thật không thanh nhàn được.
Bá tánh ngoài thành đã an trí xong, ngoại thành cũng đang tu sửa, các điều lệ định ra lúc trước cũng bắt đầu thực thi. Nhưng trong quá trình thực thi khó tránh gặp vấn đề, điều lệ chủ yếu do An Trường Khanh định, nhóm lão đại nhân lưỡng lự tất nhiên sẽ tới tìm y thương nghị. An Trường Khanh dư thừa tinh lực, thường xuyên muốn đến quan thự thương thảo với mấy lão đại nhân không nói, còn đến ngoài thành an ủi bá tánh, ủng hộ sĩ khí.
Tiêu Chỉ Qua hồi phủ nghe được, sắc mặt liền không sáng nổi.
Chuyện An Trường Khanh có thai không thể nói ra ngoài, cũng không thể ngăn cản những người khác tới phủ tướng quân cầu kiến. Tiêu Chỉ Qua không dám trực tiếp trói người trong phủ, chỉ có thể dùng con mắt hình lưỡi đao nhắm ngay nhóm lão đại nhân đến cửa mời người. Nhưng nhóm quan văn lớn tuổi căn bản không nhận ra, hoặc là nói có hiểu cũng giả không hiểu, hiện giờ bọn họ vô cùng tin phục An Trường Khanh. Có chuyện đều phải hỏi ý kiến y trước, còn Bắc Chiến Vương? Hiện giờ cũng không đánh giặc, thành ra không có công dụng gì.
Hai người đang nói, người gác cổng lại tới thông báo, nói chủ sự tác phường cầu kiến Vương phi.
Tác phường mới mở ra không lâu, cũng do lúc trước An Trường Khanh đề nghị xây dựng, tồn tại cùng quân khí trong quân đội. Quân khí là nơi nghiên cứu chế tạo cải tiến vũ khí quân giới trong quân, tác phường lại tụ tập thợ có tài năng, chuyên nghiên cứu chế tạo công cụ khí giới hữu ích cho dân. Nguyên nhân vì trước đó không lâu An Trường Khanh đi tuần tra ngoại thành, phát hiện bá tánh lấy nước hết sức khó khăn, vì địa hình cao, không tiện dẫn nước, chỉ có thể dùng xe bò kéo từng xe nước, vô cùng tốn sức. Y nhớ tới sau khi chết phiêu bạt mấy năm, ở ngoài thành Nghiệp Kinh từng thấy một loại guồng nước (bánh xe nước) không cần nhân lực chỉ cần sức nước thì có thể ngày đêm vận chuyển nước.
Nhưng y chỉ thấy hình, không biết phương pháp chế tạo, liền bắt đầu triệu tập thợ thủ công nghiên cứu chế tạo guồng nước. Nhạn Châu vốn cằn cỗi, cũng có nguyên nhân vì thiếu nước. Trong khu vực Nhạn Châu ít sông, chỉ có nhánh sông Tứ Thủy chảy vào, khí hậu lại khô hạn ít mưa, nếu có thể chế tạo ra guồng nước, sẽ có thể giải quyết vấn đề tưới tiêu.
Tiêu Chỉ Qua nghe ý tưởng của y, cũng cảm thấy chuyện này vô cùng có ích với Nhạn Châu, dưới sự ủng hộ của hắn, mới thành lập tác phường, hơn nữa chiêu mộ không ít thợ thủ công.
An Trường Khanh nhớ ra guồng nước, sau khi chiêu mộ thợ thủ công, liền nói ý tưởng về guồng nước cho bọn họ, bảo các thợ mau chóng nghĩ cách làm ra guồng nước. Cũng may những thợ thủ công này cũng hăng hái, sau mấy lần trò chuyện với An Trường Khanh, rốt cuộc làm ra guồng nước bản đầu tiên. Lần này chủ sự tự mình đến, chính vì mời y đến tác phường xem guồng nước.
Vừa nghe nhóm thợ thủ công đã chế tạo ra guồng nước, An Trường Khanh tức khắc tỉnh táo tinh thần, cũng không rảnh lo Tiêu Chỉ Qua, nện bước mạnh mẽ theo quản sự đến tác phường.
Tiêu Chỉ Qua bị bỏ phía sau sắc mặt tối sầm, lên tiếng gọi: "Thân thể Vương phi không khoẻ, vẫn nên ở trong phủ, chờ dưỡng thân thể khỏe rồi đi xem."
Chủ sự kia vừa nghe hắn nói vậy, liền dừng chân, sắc mặt do dự mà nhìn An Trường Khanh, không biết thế nào cho phải.
An Trường Khanh biết hắn lại muốn thuyết giáo, vốn muốn nhân lúc hắn chưa mở miệng chạy trốn, kết quả vẫn không thể thành công, chỉ có thể xoay người qua loa cười nói: "Thân thể ta rất là khỏe, không có gì không tốt."
Nói xong còn bước vài bước cho hắn xem. Thật sự không phải y không chú ý thân thể của mình, hiện tại bụng y nhỏ như không có gì, trừ ăn hơi nhiều, không có chút nào gọi là không thoải mái, trái lại càng dư thừa tinh lực, cả ngày bị nhốt trong phủ y cảm thấy bản thân sắp mốc meo.
Tiêu Chỉ Qua đâu để ý nhiều như vậy, thấy y bước như bay, trong lòng liền run run, nhưng không nên nói gì trước người ngoài, nghẹn một lúc lâu, thấy y kiên trì muốn đi xem guồng nước, chỉ có thể trầm mặt nói: "Gọi người chuẩn bị xe, ta đi cùng Vương phi."
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Ta thật khổ mà.
Danh sách chương