Thiết Hổ đến dưới cửa thành gọi hàng lần thứ 2, nhưng mà cửa thành Khánh Châu vẫn đóng, ngay cả tiếng người cũng không có.
Trong thành Khánh Châu, mấy cường hào cầm giữ nhân mã tề tụ một đường, đang thương nghị ứng phó thế nào. Binh đến dưới thành, đương nhiên bọn họ không có khả năng không biết gì. Đúng là vì đã sớm biết, bọn họ mới do dự nên ứng phó ra sao.
Vốn dĩ dựa theo suy nghĩ của họ, dù triều đình phái viện quân tới, cũng nên đến chi viện Nguyễn Châu trước. Khánh Châu ở sau cùng, chờ nhân mã của triều đình đuổi tới, bọn họ đã có thể hoàn toàn nắm giữ thành Khánh Châu, đến lúc đó có binh mã có tiền lương, đừng nói giảng hòa ra điều kiện với triều đình, tự lập làm vương cũng được nữa.
Thế đạo hiện giờ, tuy cường hào địa chủ cực giàu có, nhưng không có huân tước viên chức, cả rắm cũng không phải. Bọn họ cực cực khổ khổ kiếm bạc, bên trên nói một câu bọn họ phải ngoan ngoãn đưa lên. Không ai muốn mãi làm chó vâng lời người khác, trước mắt chính là thời cơ.
Quân Khánh Châu vẫn luôn dựa vào bọn họ nuôi, là cái đức hạnh gì bọn họ đều biết. Ngày thường cường hào địa chủ nuôi nhiều gia đinh võ sĩ, bằng không sau khi xảy ra chuyện cũng không có khả năng nhanh chóng xây dựng quân hộ vệ như thế. Vốn là bọn họ tính đánh hoàn mỹ, nhưng trăm triệu không ngờ Bắc Chiến Vương và quân Nhạn Châu tới.
Bắc Chiến Vương là ai? Đó là sát thần bách chiến bách thắng. Không thèm sợ người Bắc Địch, có thể sợ nhân mã của họ sao?
Giữa cường hào cũng có tên nhát gan sợ chuyện, thấy cả sảnh trầm mặc, đề nghị: "Không bằng mở cửa thành đón người vào trước?"
Gã nói làm cho cả sảnh đã trầm còn trầm hơn, ngồi ở vị trí đầu chính là gia chủ Thạch gia Thạch Khai Nhân, tài phú Thạch gia là phú khả địch quốc*, xưa nay ở châu quận phía nam có biệt hiệu "Thạch hoàng đế", lần này nhân mã trong quân hộ vệ có một nửa đến từ Thạch gia. Gia chủ Thạch gia Thạch Khai Nhân thành dê đầu đàn cường hào.
(Phú khả địch quốc: có tài sản tương xứng với của cải quốc gia)
Mọi người theo bản năng nhìn về phía lão, liền thấy Thạch Khai Nhân cười lạnh một tiếng: "Bắn cung không có tên quay đầu, nếu ngươi sợ, liền tự cút đi xin tha. Chẳng lẽ vương hầu tướng vị sinh ra đã cao quý sao? Triều đình bất nhân, thế đạo loạn lạc, vì sao chúng ta không thể thay trời đổi đất? Chẳng lẽ các ngươi muốn cả đời làm chó dưới chân thế gia Nghiệp Kinh?"
Lời của lão là đại nghịch bất đạo, nhưng không ai dám phản bác. Thạch gia ở Khánh Châu trước nay đã nói là làm, ngay cả chủ tướng Khánh Châu Tả Khâu cũng phải nể lão ba phần mặt mũi.
Người kia tức khắc ngượng ngùng, rốt cuộc không dám nói cái gì nữa.
Có người nhìn ra Thạch Khai Nhân quyết tâm muốn tranh, cẩn thận đề nghị: "Nhưng ngoài thành là Bắc Chiến Vương. Hắn có hung danh, lại chưa từng bại trận, nếu đối mặt......"
Thạch Khai Nhân khinh miệt cười: "Chưa từng bại trận thì thế nào? Hắn đường dài bôn ba người kiệt sức, ngựa hết hơi, ngoài thành lại không có lương thảo cung ứng, chúng ta kéo dài nửa tháng một tháng, bọn họ sẽ không chịu đựng nổi. Chúng ta chờ được, Nguyễn Châu lại không chờ được. Hoặc là hắn từ bỏ Khánh Châu, đến Nguyễn Châu ứng phó, chúng ta liền có đủ thời gian ăn sạch Khánh Châu, đến lúc đó lời của triều đình cũng không tính là gì. Hoặc là hắn tử thủ Khánh Châu, chờ Nguyễn Châu bị phá, đám lưu dân kia đánh tới Nghiệp Kinh, dù là sát thần, cũng sẽ rơi đầu! Chúng ta cần sợ chi?"
Biểu tình của lão hung ác nham hiểm, một thái độ bày mưu lập kế, nhóm cường hào còn có chút sợ hãi Bắc Chiến Vương, dần dần bị lão nói động, bắt đầu yên lòng. Cười khen chủ Thạch gia mưu lược hơn người.
Chỉ là không chờ bọn họ nhiều lời mấy câu, nghe thấy nơi xa bỗng có tiếng vang lớn, mặt đất bắt đầu rung chuyển, xà nhà trên đỉnh đầu đổ rào rào tro bụi, đám cường hào phát ngôn bừa bãi sợ tới mức mặt như màu đất, chật vật không chịu nổi chạy ra ngoài trốn.
"Sao lại thế này? Địa long xoay mình rồi?"
Thật vất vả chạy trốn tới đất trống, đám cường hào cũng không còn thể diện nữa, Thạch Khai Nhân còn hơi chỉnh tề, chỉ là mặt cũng mang kinh sợ. Tiếng vang lớn mơ hồ truyền đến từ cửa thành, một tiếng tiếp một tiếng, căn bản không ngừng lại.
Không đợi bọn họ suy nghĩ cẩn thận là làm sao, liền thấy thủ tướng cửa thành giục ngựa chạy tới, sợ hãi nói: "Cửa thành không thủ được!"
Cửa thành Khánh Châu chắc như bàn thạch, sao nhanh như vậy liền thất thủ?
Sắc mặt Thạch Khai Nhân trầm xuống, âm ngoan nói: "Sao lại thế? Nói rõ ràng!"
Thủ tướng kia bị thương, trên người toàn máu tươi lẫn bụi bậm, nhìn dáng vẻ sợ tới mức không nhẹ, lắp bắp nói: "Bọn họ ném một cục đá đen vào cửa thành, cục đá đen kia ném cái là nổ, chỉ bốn năm viên, đã nổ long cửa thành!"
Sắc mặt Thạch Khai Nhân đen kít, không biết cục đá đen có thể nổ cửa thành là cái gì.
Chỉ là còn chưa chờ lão cân nhắc rõ ràng, liền nghe tiếng vang lớn dừng lại, ngay sau đó nhân mã mênh mông vây quanh bọn họ mà đến, dẫn đầu là một người mặc áo giáp, cầm binh khí, khí thế hung hãn, lời nói ra khiến người can đảm cũng run lên: "Triều đình viện quân nguy cấp, các ngươi lại cự tuyệt không mở cửa thành, thế nào? Muốn tạo phản sao?"
Thạch Khai Nhân còn trấn định, nhưng cường hào khác không có gan bằng lão. Bọn họ quá quen sống trong nhung lụa, tuy bất mãn thế gia Nghiệp Kinh áp bức, cũng không có can đảm tạo phản, đi đến nông nỗi hôm nay, tất cả đều do chủ Thạch gia vừa đe dọa vừa dụ dỗ. Hiện giờ chân chính thấy quân đội giết người, chỉ nhìn khí thế, cũng sợ tới mức nhũn chân.
Cường hào quỳ đầy đất, run rẩy nói: "Chúng ta không dám, chỉ là, chỉ là......" Chỉ là cái gì, nửa ngày không nói ra.
Tiêu Chỉ Qua cong khóe miệng, ánh mắt dừng trên Thạch Khai Nhân còn đứng. Thạch Khai Nhân hơn 40, bộ dáng cao gầy, mặc một thân y phục cẩm tú, tuy có chút chật vật, lại rất có khí thế, phảng phất không sợ hãi. Lão thậm chí còn nheo mắt đánh giá Tiêu Chỉ Qua, bưng tươi cười dối trá nói: "Trăm nghe không bằng một thấy, Bắc Chiến Vương không hổ là chiến thần Đại Nghiệp. Chúng ta khổ sở thủ Khánh Châu hồi lâu, vẫn không chờ được viện binh. Chợt nghe có người ở ngoài thành gọi hàng, còn tưởng rằng có bẫy, vừa rồi đang thương nghị việc này, lại không ngờ Vương gia có thể phá cửa thành tiến vào......"
Lời này của lão, tựa như là Tiêu Chỉ Qua nóng vội không chờ được bọn họ mở cửa thành, mà không phải bọn họ sinh dị tâm cố ý không mở.
Tiêu Chỉ Qua cười lạnh lùng, không kiên nhẫn múa mép khua môi với lão, trên cao nhìn xuống mà liếc lão một cái: "Bổn vương phụng chỉ đến bình loạn, tình hình Khánh Châu thế nào, báo trước đi."
Nói xong giục ngựa trực tiếp đến phủ tướng quân, hai vạn quân Nhạn Châu phía sau đi theo, đều nhịp, khí thế hùng hồn, quân Khánh Châu yếu mềm không thể so. Chuyến này Tạ Lăng cũng theo, giục ngựa tiến lên, cười như không cười mà nhìn bọn họ, nói: "Mời chư vị đi. Thời gian của Vương gia quý giá, không tiện trì hoãn."
Phủ Du Kỵ tướng quân đã bỏ trống, hai vạn tướng sĩ đi bố phòng, một đội nhân mã ở lại nhanh chóng khống chế phủ tướng quân, Tiêu Chỉ Qua đại mã kim đao ngồi trong sảnh, thời gian một chén trò nhỏ, đám cường hào mới đi bộ tới.
Bình thường bọn họ ra ngoài đều dùng nhuyễn kiệu xe ngựa, tiền hô hậu ủng, sao có lúc đi bộ chật vật như vậy. Lại có Tạ Lăng ở sau thúc giục, thần thái như đuổi một đám súc vật, chờ tới nơi bọn họ đã chật vật thở hồng hộc.
Vì trước đó cự tuyệt không mở cửa thành, Tiêu Chỉ Qua đã mài đao với bọn họ, lúc này thái độ cũng không thể tốt, ngồi cũng không cho ngồi, liền bắt đầu dò hỏi tình hình trong thành Khánh Châu với nơi nào bố trí binh lực.
Trong thành Khánh Châu, quân hộ vệ của cường hào chiếm cứ cửa thành tây và cửa thành nam, nơi này là thành nam, nhiều dinh thự của cường hào phú hộ. Lưu dân khống chế thành bắc, chiếm cứ cửa thành đông cùng cửa thành bắc. Lấy phố dài Khánh Châu làm giới hạn, hai bên phái người gác, tuy trước mắt đã không có tranh đấu lớn, nhưng cọ xát với đánh quy mô nhỏ cũng không ít. Trước khi Tiêu Chỉ Qua đến, trong thành vẫn luôn duy trì cân bằng vi diệu.
"Quân hộ vệ trong thành có một vạn người?"
Tiêu Chỉ Qua nhíu mày, lạnh lẽo nhìn bọn họ: "Xâm chiếm đất đai điền trạch, nuôi tư binh, không mở cửa thành......"
"...... Là ai cho các ngươi lá gan?" Thanh âm của Tiêu Chỉ Qua trầm xuống, biểu tình túc sát nhìn bọn họ.
Có người sợ tới hoang mang lo sợ không dám cãi lại, nhưng cũng có người liều chết không nhận. Thạch Khai Nhân ngẩng đầu nói: "Vương gia xử oan chúng ta, mua bán đất đai đều là ngươi tình ta nguyện ký kết, nói gì xâm chiếm điền trạch? Lại nói nuôi tư binh, nếu không có những tư binh này, thành Khánh Châu đã sớm bị lưu dân đánh chiếm. Bọn ta không dám kể công, nhưng cũng không thể cúi đầu nhận tội! Xin Vương gia minh xét!"
Thấy Thạch Khai Nhân đã mở miệng, những người khác cũng như tìm được tâm phúc, sôi nổi phụ họa.
Tiêu Chỉ Qua chờ bọn họ nói đủ, mới giơ tay, bảo Chu Hạc Lam mang chứng cứ đã sớm chuẩn bị tốt đến.Chuyến này hắn đánh giết cường hào ổn định lòng dân trước rồi dụ dỗ thu chủ ý của lưu dân, tất nhiên những cường hào này sẽ chuẩn bị. Chu Hạc Lam lui tới chư quận phía nam nhiều ngày, thường giao tiếp với cường hào địa chủ, loại thời điểm đó là lúc tìm chứng cứ tốt nhất.
Một rương chứng cứ được đặt bên cạnh, Tạ Lăng tùy ý nhặt một tờ lên đọc: "Khánh Lịch năm 13, nhị tử trưởng phòng Thạch gia Thạch Thiên để ý một nữ nhân nhà nông, muốn nạp làm thiếp, nữ nông gia không theo, Thạch Thiên giận dữ giết cha mẹ nữ nông gia, chiếm đoạt nữ nông gia......"
"Khánh Lịch năm 14, thời kì giáp hạt, tiền trang Thạch gia cho vay nặng lãi, lấy "lãi dương cao" tính lợi. Thu năm sau, hơn trăm hộ tá điền không có sức trả lại, đất đai bị chiếm đoạt, lại có nữ nông gia có tướng mạo xinh đẹp bị mạnh mẽ ép đi trả nợ......"
Nhiều năm qua cường hào địa chủ hoành hành, tội ác chồng chất. Mà Thạch gia lớn thế càng không kiêng nể gì, ỷ vào quan phủ cũng phải nhìn sắc mặt lão dựa vào lão cung cấp nuôi dưỡng, kiêu ngạo đến lười che lấp. Nhưng phàm là đồng ruộng, nữ nhân bị người Thạch gia để ý...... Bọn họ có thể quang minh chính đại đoạt đi. Những năm nay không biết bao nhiêu tá điền trở thành người sinh tiền cho Thạch gia, lại không biết có bao nhiêu nữ tử đàng hoàng bị người Thạch gia cường đoạt vào phủ. Dinh thự Thạch gia, tráng lệ huy hoàng có thể so với cấm cung Nghiệp Kinh, áo cơm ra ngoài, đều không hạn chế, xa hoa có thể so với công hầu hoàng thất.
Sắc mặt Tiêu Chỉ Qua âm trầm ném chứng cứ lên mặt Thạch Khai Nhân, không cho lão cơ hội cãi lại, lạnh lùng nói: "Đám Thạch gia các ngươi, nuôi dưỡng tư binh, xâm chiếm đất đai, lạm sát kẻ vô tội, cường đoạt dân nữ...... Coi luật pháp như không, tội không thể tha. Truyền lệnh bổn vương, tức khắc truy nã người Thạch gia, thủ phạm chính ngày mai yêu trảm*, tòng phạm chém đầu. Gia quyến còn lại trừ bị cường đoạt ra, đều lưu đày ba ngàn dặm. Gia sản đồng ruộng toàn bộ kê biên vào quốc khố."
(Yêu trảm: hình phạt tàn khốc thời xưa, chém ngang lưng thành hai đoạn)
Thạch Khai Nhân run lên, khóe mắt muốn nứt ra: "Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do! Đây là bôi nhọ! Ta không phục!"
Mắt lão trừng đến cực đại, tròng mắt chuyển động trong hốc mắt, tựa như nghĩ tới cái gì, nhanh chóng nói: "Ta có quan hệ thông gia với Thái Tử, con gái là lương đệ của Thái tử. Các ngươi ai dám giết ta! Ta muốn gặp Thái tử!"
Tiêu Chỉ Qua lãnh đạm nhìn lão hấp hối giãy giụa, chỉ phân phó nói: "Kéo xuống, ngày mai hành hình trước phố!"
Tuy Thạch Khai Nhân có muôn vàn mưu kế, lúc này cũng không dùng được. Lão giận dữ trừng mắt bị kéo xuống, tiếng kêu vẫn không dứt. Cường hào còn lại thấy cả nhà Thạch gia bị chém bị tịch thu, sợ vỡ mật, cúi đầu liên tiếp xin tha.
Tiêu Chỉ Qua không tính diệt sạch, liếc Tạ Lăng một cái. Tạ Lăng hiểu ý tiến lên trấn an: "Chư vị không cần lo lắng, Vương gia minh xét mọi việc, sẽ không buông tha kẻ nào phạm pháp, nhưng cũng không xử oan người vô tội."
Chúng cường hào nghe gã nói vậy càng thêm sợ hãi. Người ở đây, trên tay ai không phạm chút chuyện? Dù bản thân không phạm tội, trong nhà cũng có người phạm chuyện dính mạng người. Bọn họ lo sợ bất an mà nhìn Tiêu Chỉ Qua, như đang chờ hắn tuyên án tử hình.
Tạ Lăng hơi mỉm cười, thấy đạt được mục đích, lại ôn hòa nói: "Con người không phải thánh hiền, ai mà không có sai lầm. Vương gia không phải người đuổi tận giết tuyệt. Trước mắt Khánh Châu loạn lạc, bá tánh chịu khổ lênh đênh, Vương gia nhân từ lo cho bá tánh. Nếu chư vị có thể bồi công, thời gian vẫn chưa muộn."
Còn làm sao để bồi công, gã lại không nói rõ, nhưng nơi này đều là người thành tinh, sao không rõ.
Hai mặt nhìn nhau một lúc lâu, vẻ mặt đưa đám đồng thời nói: "Chúng ta nguyện vì Vương gia vì bá tánh Khánh Châu tẫn sức lực non nớt."
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Tịch thu hết, chuyển về Nhạn Châu bảo Nhạ Nhạ đếm tiền chơi.
Trong thành Khánh Châu, mấy cường hào cầm giữ nhân mã tề tụ một đường, đang thương nghị ứng phó thế nào. Binh đến dưới thành, đương nhiên bọn họ không có khả năng không biết gì. Đúng là vì đã sớm biết, bọn họ mới do dự nên ứng phó ra sao.
Vốn dĩ dựa theo suy nghĩ của họ, dù triều đình phái viện quân tới, cũng nên đến chi viện Nguyễn Châu trước. Khánh Châu ở sau cùng, chờ nhân mã của triều đình đuổi tới, bọn họ đã có thể hoàn toàn nắm giữ thành Khánh Châu, đến lúc đó có binh mã có tiền lương, đừng nói giảng hòa ra điều kiện với triều đình, tự lập làm vương cũng được nữa.
Thế đạo hiện giờ, tuy cường hào địa chủ cực giàu có, nhưng không có huân tước viên chức, cả rắm cũng không phải. Bọn họ cực cực khổ khổ kiếm bạc, bên trên nói một câu bọn họ phải ngoan ngoãn đưa lên. Không ai muốn mãi làm chó vâng lời người khác, trước mắt chính là thời cơ.
Quân Khánh Châu vẫn luôn dựa vào bọn họ nuôi, là cái đức hạnh gì bọn họ đều biết. Ngày thường cường hào địa chủ nuôi nhiều gia đinh võ sĩ, bằng không sau khi xảy ra chuyện cũng không có khả năng nhanh chóng xây dựng quân hộ vệ như thế. Vốn là bọn họ tính đánh hoàn mỹ, nhưng trăm triệu không ngờ Bắc Chiến Vương và quân Nhạn Châu tới.
Bắc Chiến Vương là ai? Đó là sát thần bách chiến bách thắng. Không thèm sợ người Bắc Địch, có thể sợ nhân mã của họ sao?
Giữa cường hào cũng có tên nhát gan sợ chuyện, thấy cả sảnh trầm mặc, đề nghị: "Không bằng mở cửa thành đón người vào trước?"
Gã nói làm cho cả sảnh đã trầm còn trầm hơn, ngồi ở vị trí đầu chính là gia chủ Thạch gia Thạch Khai Nhân, tài phú Thạch gia là phú khả địch quốc*, xưa nay ở châu quận phía nam có biệt hiệu "Thạch hoàng đế", lần này nhân mã trong quân hộ vệ có một nửa đến từ Thạch gia. Gia chủ Thạch gia Thạch Khai Nhân thành dê đầu đàn cường hào.
(Phú khả địch quốc: có tài sản tương xứng với của cải quốc gia)
Mọi người theo bản năng nhìn về phía lão, liền thấy Thạch Khai Nhân cười lạnh một tiếng: "Bắn cung không có tên quay đầu, nếu ngươi sợ, liền tự cút đi xin tha. Chẳng lẽ vương hầu tướng vị sinh ra đã cao quý sao? Triều đình bất nhân, thế đạo loạn lạc, vì sao chúng ta không thể thay trời đổi đất? Chẳng lẽ các ngươi muốn cả đời làm chó dưới chân thế gia Nghiệp Kinh?"
Lời của lão là đại nghịch bất đạo, nhưng không ai dám phản bác. Thạch gia ở Khánh Châu trước nay đã nói là làm, ngay cả chủ tướng Khánh Châu Tả Khâu cũng phải nể lão ba phần mặt mũi.
Người kia tức khắc ngượng ngùng, rốt cuộc không dám nói cái gì nữa.
Có người nhìn ra Thạch Khai Nhân quyết tâm muốn tranh, cẩn thận đề nghị: "Nhưng ngoài thành là Bắc Chiến Vương. Hắn có hung danh, lại chưa từng bại trận, nếu đối mặt......"
Thạch Khai Nhân khinh miệt cười: "Chưa từng bại trận thì thế nào? Hắn đường dài bôn ba người kiệt sức, ngựa hết hơi, ngoài thành lại không có lương thảo cung ứng, chúng ta kéo dài nửa tháng một tháng, bọn họ sẽ không chịu đựng nổi. Chúng ta chờ được, Nguyễn Châu lại không chờ được. Hoặc là hắn từ bỏ Khánh Châu, đến Nguyễn Châu ứng phó, chúng ta liền có đủ thời gian ăn sạch Khánh Châu, đến lúc đó lời của triều đình cũng không tính là gì. Hoặc là hắn tử thủ Khánh Châu, chờ Nguyễn Châu bị phá, đám lưu dân kia đánh tới Nghiệp Kinh, dù là sát thần, cũng sẽ rơi đầu! Chúng ta cần sợ chi?"
Biểu tình của lão hung ác nham hiểm, một thái độ bày mưu lập kế, nhóm cường hào còn có chút sợ hãi Bắc Chiến Vương, dần dần bị lão nói động, bắt đầu yên lòng. Cười khen chủ Thạch gia mưu lược hơn người.
Chỉ là không chờ bọn họ nhiều lời mấy câu, nghe thấy nơi xa bỗng có tiếng vang lớn, mặt đất bắt đầu rung chuyển, xà nhà trên đỉnh đầu đổ rào rào tro bụi, đám cường hào phát ngôn bừa bãi sợ tới mức mặt như màu đất, chật vật không chịu nổi chạy ra ngoài trốn.
"Sao lại thế này? Địa long xoay mình rồi?"
Thật vất vả chạy trốn tới đất trống, đám cường hào cũng không còn thể diện nữa, Thạch Khai Nhân còn hơi chỉnh tề, chỉ là mặt cũng mang kinh sợ. Tiếng vang lớn mơ hồ truyền đến từ cửa thành, một tiếng tiếp một tiếng, căn bản không ngừng lại.
Không đợi bọn họ suy nghĩ cẩn thận là làm sao, liền thấy thủ tướng cửa thành giục ngựa chạy tới, sợ hãi nói: "Cửa thành không thủ được!"
Cửa thành Khánh Châu chắc như bàn thạch, sao nhanh như vậy liền thất thủ?
Sắc mặt Thạch Khai Nhân trầm xuống, âm ngoan nói: "Sao lại thế? Nói rõ ràng!"
Thủ tướng kia bị thương, trên người toàn máu tươi lẫn bụi bậm, nhìn dáng vẻ sợ tới mức không nhẹ, lắp bắp nói: "Bọn họ ném một cục đá đen vào cửa thành, cục đá đen kia ném cái là nổ, chỉ bốn năm viên, đã nổ long cửa thành!"
Sắc mặt Thạch Khai Nhân đen kít, không biết cục đá đen có thể nổ cửa thành là cái gì.
Chỉ là còn chưa chờ lão cân nhắc rõ ràng, liền nghe tiếng vang lớn dừng lại, ngay sau đó nhân mã mênh mông vây quanh bọn họ mà đến, dẫn đầu là một người mặc áo giáp, cầm binh khí, khí thế hung hãn, lời nói ra khiến người can đảm cũng run lên: "Triều đình viện quân nguy cấp, các ngươi lại cự tuyệt không mở cửa thành, thế nào? Muốn tạo phản sao?"
Thạch Khai Nhân còn trấn định, nhưng cường hào khác không có gan bằng lão. Bọn họ quá quen sống trong nhung lụa, tuy bất mãn thế gia Nghiệp Kinh áp bức, cũng không có can đảm tạo phản, đi đến nông nỗi hôm nay, tất cả đều do chủ Thạch gia vừa đe dọa vừa dụ dỗ. Hiện giờ chân chính thấy quân đội giết người, chỉ nhìn khí thế, cũng sợ tới mức nhũn chân.
Cường hào quỳ đầy đất, run rẩy nói: "Chúng ta không dám, chỉ là, chỉ là......" Chỉ là cái gì, nửa ngày không nói ra.
Tiêu Chỉ Qua cong khóe miệng, ánh mắt dừng trên Thạch Khai Nhân còn đứng. Thạch Khai Nhân hơn 40, bộ dáng cao gầy, mặc một thân y phục cẩm tú, tuy có chút chật vật, lại rất có khí thế, phảng phất không sợ hãi. Lão thậm chí còn nheo mắt đánh giá Tiêu Chỉ Qua, bưng tươi cười dối trá nói: "Trăm nghe không bằng một thấy, Bắc Chiến Vương không hổ là chiến thần Đại Nghiệp. Chúng ta khổ sở thủ Khánh Châu hồi lâu, vẫn không chờ được viện binh. Chợt nghe có người ở ngoài thành gọi hàng, còn tưởng rằng có bẫy, vừa rồi đang thương nghị việc này, lại không ngờ Vương gia có thể phá cửa thành tiến vào......"
Lời này của lão, tựa như là Tiêu Chỉ Qua nóng vội không chờ được bọn họ mở cửa thành, mà không phải bọn họ sinh dị tâm cố ý không mở.
Tiêu Chỉ Qua cười lạnh lùng, không kiên nhẫn múa mép khua môi với lão, trên cao nhìn xuống mà liếc lão một cái: "Bổn vương phụng chỉ đến bình loạn, tình hình Khánh Châu thế nào, báo trước đi."
Nói xong giục ngựa trực tiếp đến phủ tướng quân, hai vạn quân Nhạn Châu phía sau đi theo, đều nhịp, khí thế hùng hồn, quân Khánh Châu yếu mềm không thể so. Chuyến này Tạ Lăng cũng theo, giục ngựa tiến lên, cười như không cười mà nhìn bọn họ, nói: "Mời chư vị đi. Thời gian của Vương gia quý giá, không tiện trì hoãn."
Phủ Du Kỵ tướng quân đã bỏ trống, hai vạn tướng sĩ đi bố phòng, một đội nhân mã ở lại nhanh chóng khống chế phủ tướng quân, Tiêu Chỉ Qua đại mã kim đao ngồi trong sảnh, thời gian một chén trò nhỏ, đám cường hào mới đi bộ tới.
Bình thường bọn họ ra ngoài đều dùng nhuyễn kiệu xe ngựa, tiền hô hậu ủng, sao có lúc đi bộ chật vật như vậy. Lại có Tạ Lăng ở sau thúc giục, thần thái như đuổi một đám súc vật, chờ tới nơi bọn họ đã chật vật thở hồng hộc.
Vì trước đó cự tuyệt không mở cửa thành, Tiêu Chỉ Qua đã mài đao với bọn họ, lúc này thái độ cũng không thể tốt, ngồi cũng không cho ngồi, liền bắt đầu dò hỏi tình hình trong thành Khánh Châu với nơi nào bố trí binh lực.
Trong thành Khánh Châu, quân hộ vệ của cường hào chiếm cứ cửa thành tây và cửa thành nam, nơi này là thành nam, nhiều dinh thự của cường hào phú hộ. Lưu dân khống chế thành bắc, chiếm cứ cửa thành đông cùng cửa thành bắc. Lấy phố dài Khánh Châu làm giới hạn, hai bên phái người gác, tuy trước mắt đã không có tranh đấu lớn, nhưng cọ xát với đánh quy mô nhỏ cũng không ít. Trước khi Tiêu Chỉ Qua đến, trong thành vẫn luôn duy trì cân bằng vi diệu.
"Quân hộ vệ trong thành có một vạn người?"
Tiêu Chỉ Qua nhíu mày, lạnh lẽo nhìn bọn họ: "Xâm chiếm đất đai điền trạch, nuôi tư binh, không mở cửa thành......"
"...... Là ai cho các ngươi lá gan?" Thanh âm của Tiêu Chỉ Qua trầm xuống, biểu tình túc sát nhìn bọn họ.
Có người sợ tới hoang mang lo sợ không dám cãi lại, nhưng cũng có người liều chết không nhận. Thạch Khai Nhân ngẩng đầu nói: "Vương gia xử oan chúng ta, mua bán đất đai đều là ngươi tình ta nguyện ký kết, nói gì xâm chiếm điền trạch? Lại nói nuôi tư binh, nếu không có những tư binh này, thành Khánh Châu đã sớm bị lưu dân đánh chiếm. Bọn ta không dám kể công, nhưng cũng không thể cúi đầu nhận tội! Xin Vương gia minh xét!"
Thấy Thạch Khai Nhân đã mở miệng, những người khác cũng như tìm được tâm phúc, sôi nổi phụ họa.
Tiêu Chỉ Qua chờ bọn họ nói đủ, mới giơ tay, bảo Chu Hạc Lam mang chứng cứ đã sớm chuẩn bị tốt đến.Chuyến này hắn đánh giết cường hào ổn định lòng dân trước rồi dụ dỗ thu chủ ý của lưu dân, tất nhiên những cường hào này sẽ chuẩn bị. Chu Hạc Lam lui tới chư quận phía nam nhiều ngày, thường giao tiếp với cường hào địa chủ, loại thời điểm đó là lúc tìm chứng cứ tốt nhất.
Một rương chứng cứ được đặt bên cạnh, Tạ Lăng tùy ý nhặt một tờ lên đọc: "Khánh Lịch năm 13, nhị tử trưởng phòng Thạch gia Thạch Thiên để ý một nữ nhân nhà nông, muốn nạp làm thiếp, nữ nông gia không theo, Thạch Thiên giận dữ giết cha mẹ nữ nông gia, chiếm đoạt nữ nông gia......"
"Khánh Lịch năm 14, thời kì giáp hạt, tiền trang Thạch gia cho vay nặng lãi, lấy "lãi dương cao" tính lợi. Thu năm sau, hơn trăm hộ tá điền không có sức trả lại, đất đai bị chiếm đoạt, lại có nữ nông gia có tướng mạo xinh đẹp bị mạnh mẽ ép đi trả nợ......"
Nhiều năm qua cường hào địa chủ hoành hành, tội ác chồng chất. Mà Thạch gia lớn thế càng không kiêng nể gì, ỷ vào quan phủ cũng phải nhìn sắc mặt lão dựa vào lão cung cấp nuôi dưỡng, kiêu ngạo đến lười che lấp. Nhưng phàm là đồng ruộng, nữ nhân bị người Thạch gia để ý...... Bọn họ có thể quang minh chính đại đoạt đi. Những năm nay không biết bao nhiêu tá điền trở thành người sinh tiền cho Thạch gia, lại không biết có bao nhiêu nữ tử đàng hoàng bị người Thạch gia cường đoạt vào phủ. Dinh thự Thạch gia, tráng lệ huy hoàng có thể so với cấm cung Nghiệp Kinh, áo cơm ra ngoài, đều không hạn chế, xa hoa có thể so với công hầu hoàng thất.
Sắc mặt Tiêu Chỉ Qua âm trầm ném chứng cứ lên mặt Thạch Khai Nhân, không cho lão cơ hội cãi lại, lạnh lùng nói: "Đám Thạch gia các ngươi, nuôi dưỡng tư binh, xâm chiếm đất đai, lạm sát kẻ vô tội, cường đoạt dân nữ...... Coi luật pháp như không, tội không thể tha. Truyền lệnh bổn vương, tức khắc truy nã người Thạch gia, thủ phạm chính ngày mai yêu trảm*, tòng phạm chém đầu. Gia quyến còn lại trừ bị cường đoạt ra, đều lưu đày ba ngàn dặm. Gia sản đồng ruộng toàn bộ kê biên vào quốc khố."
(Yêu trảm: hình phạt tàn khốc thời xưa, chém ngang lưng thành hai đoạn)
Thạch Khai Nhân run lên, khóe mắt muốn nứt ra: "Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do! Đây là bôi nhọ! Ta không phục!"
Mắt lão trừng đến cực đại, tròng mắt chuyển động trong hốc mắt, tựa như nghĩ tới cái gì, nhanh chóng nói: "Ta có quan hệ thông gia với Thái Tử, con gái là lương đệ của Thái tử. Các ngươi ai dám giết ta! Ta muốn gặp Thái tử!"
Tiêu Chỉ Qua lãnh đạm nhìn lão hấp hối giãy giụa, chỉ phân phó nói: "Kéo xuống, ngày mai hành hình trước phố!"
Tuy Thạch Khai Nhân có muôn vàn mưu kế, lúc này cũng không dùng được. Lão giận dữ trừng mắt bị kéo xuống, tiếng kêu vẫn không dứt. Cường hào còn lại thấy cả nhà Thạch gia bị chém bị tịch thu, sợ vỡ mật, cúi đầu liên tiếp xin tha.
Tiêu Chỉ Qua không tính diệt sạch, liếc Tạ Lăng một cái. Tạ Lăng hiểu ý tiến lên trấn an: "Chư vị không cần lo lắng, Vương gia minh xét mọi việc, sẽ không buông tha kẻ nào phạm pháp, nhưng cũng không xử oan người vô tội."
Chúng cường hào nghe gã nói vậy càng thêm sợ hãi. Người ở đây, trên tay ai không phạm chút chuyện? Dù bản thân không phạm tội, trong nhà cũng có người phạm chuyện dính mạng người. Bọn họ lo sợ bất an mà nhìn Tiêu Chỉ Qua, như đang chờ hắn tuyên án tử hình.
Tạ Lăng hơi mỉm cười, thấy đạt được mục đích, lại ôn hòa nói: "Con người không phải thánh hiền, ai mà không có sai lầm. Vương gia không phải người đuổi tận giết tuyệt. Trước mắt Khánh Châu loạn lạc, bá tánh chịu khổ lênh đênh, Vương gia nhân từ lo cho bá tánh. Nếu chư vị có thể bồi công, thời gian vẫn chưa muộn."
Còn làm sao để bồi công, gã lại không nói rõ, nhưng nơi này đều là người thành tinh, sao không rõ.
Hai mặt nhìn nhau một lúc lâu, vẻ mặt đưa đám đồng thời nói: "Chúng ta nguyện vì Vương gia vì bá tánh Khánh Châu tẫn sức lực non nớt."
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Tịch thu hết, chuyển về Nhạn Châu bảo Nhạ Nhạ đếm tiền chơi.
Danh sách chương