Khang Hoằng nhanh chóng bị bắt giữ, đại đa số tướng lĩnh bên cạnh gã không biết việc làm của gã, rất trung thành với gã, mắt thấy Khang Hoằng bị hỏi tội, đều cảm thấy có ẩn tình khác thậm chí là bị vu oan giá họa, suy nghĩ biện pháp cứu viện hoặc cầu tình cho gã. Có lẽ Tả Khâu chết khiến bọn họ cảnh giác, phó tướng sợ Tiêu Chỉ Qua tiên hạ thủ vi cường chém người, thậm chí còn có ý đồ cướp ngục.

Tiêu Chỉ Qua vốn xuất thân quân ngũ, đối với những tướng lĩnh trung thành và tận tâm lại bị che dấu vẫn chưa chèn ép nặng nề nhiều, vừa để người bên mình nhanh chóng tiếp nhận phòng ngự Ung Châu, vừa bắt đầu bày ra đủ loại chứng cứ phạm tội của Khang Hoằng.

Cũng có tâm phúc của Khang Hoằng biết được nội tình trộm truyền tin đến Nghiệp Kinh, Tiêu Chỉ Qua không phái người chặn lại. Chẳng qua nếu tin này tới Nghiệp Kinh vào tay Tam hoàng tử, sợ những tướng lãnh này không chờ được cứu viện, mà là bùa đòi mạng.

Lại qua ba ngày, Ung Châu đã hoàn toàn bị Tiêu Chỉ Qua khống chế. Lưu dân ở quận Quảng Bình đều tới hàng, Tạ Lăng dẫn người đăng ký hộ tịch, thả bá tánh về thành, bên quảng trường quan thự, Khang Hoằng, tâm phúc của Khang Hoằng cùng vài tên sơn phỉ mang xiềng xích, chờ đợi xét xử.

Tiêu Chỉ Qua ngồi ở chủ vị, các cường hào Ung Châu làm nhân chứng, cũng đều trình diện.

Một rương sổ sách được binh lính nâng lên, đều là "cung phụng" cường hào nộp quanh năm, số lượng quá lớn, khiến người líu lưỡi. Trừ đó ra, còn có lời khai của các sơn phỉ, bọn họ vốn là binh lính trong quân Ung Châu. Vô danh tiểu tốt bị Khang Hoằng điều khỏi quân doanh, thực tế trong quân doanh cũng đã xoá tên bọn họ, ngụy tạo giả chết. Mặt khác giấu những người này thao luyện trong núi, coi như tư quân. Hai ba năm qua, đã có 3000 người.

Lần này Ung Châu khởi nghĩa, những tư quân được giấu nhận lệnh Khang Hoằng, ngụy trang thành sơn phỉ giương cờ làm phản, thực tế vì vỗ cảm xúc của lưu dân, mở rộng dân loạn, tạo tội danh bình loạn bất lực cho Thái tử. Đương nhiên chuyện này cũng không chỉ rõ Tam hoàng tử, hiện giờ chân tướng mở ra trước mắt bá tánh, là nhiều năm qua Khang Hoằng nhận hối lộ cực lớn, nuôi dưỡng tư quân, lòng muông dạ thú ý đồ mưu phản.

Tiêu Chỉ Qua cũng không sốt ruột xử tử Khang Hoằng, trước mặt bá tánh Ung Châu, trước mặt tướng lãnh ủng hộ Khang Hoằng, bày từng chứng cứ ra, lột từng tầng da người trên thân Khang Hoằng.

Nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực, tội của Khang Hoằng không thể tha. Ngay cả thuộc cấp trung thành với gã ngày xưa, cũng không nói lời nào.

Bá tánh vây xem toàn khen Bắc Chiến Vương anh minh nhân từ, là phúc của bá tánh.

Khang Hoằng trở thành tù nhân xung quanh mờ mịt, bỗng đối diện gương mặt lạnh lùng của Tiêu Chỉ Qua, bật ra một tiếng cười khổ. Tiêu Chỉ Qua cũng không hạ mệnh chém gã, trái lại muốn đưa gã và các phạm nhân đến Nghiệp Kinh hỏi tội. Nhưng mà Khang Hoằng nghĩ mình có thân nhân ở Nghiệp Kinh, cổ họng chua xót, gã tuyệt đối không thể sống sót trở về Nghiệp Kinh.

Tiêu Chỉ Qua không giết gã, gã nhất định phải chết.

Ban đêm, Khang Hoằng trong ngục sợ tội tự sát. Tiêu Chỉ Qua nhận được tin cũng không ngoài ý muốn, khẳng định Khang Hoằng sẽ chết, hắn không để gã chết trong tay mình, tránh có người mượn đề tài, kéo cái chết của Khang Hoằng lên người hắn.

Huống chi Thái tử chưa đổ, Tam hoàng tử còn có chỗ hữu dụng.

Đêm nay Tiêu Chỉ Qua chỉ coi như không biết, ngày kế sẽ có ngục tốt tới báo Khang Hoằng chết, hắn mới triệu tập mọi người nói tình hình, lúc sau vẫn cứ cho người đưa thi thể Khang Hoằng cùng phạm nhân còn lại về Nghiệp Kinh. Thuộc cấp ngày xưa của Khang Hoằng không có gì để bắt bẻ. Trái lại phó tướng lúc trước có ý đồ cướp ngục lộ vẻ xấu hổ, do dự mấy lần liền quỳ gối thỉnh tội, tạ Tiêu Chỉ Qua khoan thứ.

Chư tướng còn lại thấy phó tướng đã quy phục, sôi nổi đi theo. Tuy những tướng lãnh này không thể tự mình dẫn tướng sĩ như hắn, nhưng cũng có thể dùng một chút. Bởi vậy Tiêu Chỉ Qua vẫn không làm khó bọn họ, tiếp tục cho họ ngồi ở vị trí cũ.

Những thuộc cấp này cảm kích, hắn nói gì đều nghe nấy. Nhìn thấy tất cả lưu dân đi theo Tạ Lăng đều được an trí thỏa đáng, trong lòng càng kính nể.

Dân loạn thành Ung Châu xem như đã bình định. Ra tay nhẹ nhàng hơn Khánh Châu nhiều, nhưng đại khái cường hào Ung Châu sợ hắn lại ra tay, sôi nổi chủ động hiến gia tài đồng ruộng, trong nhà có người phạm pháp cũng không cần Tiêu Chỉ Qua phái người truy nã, tự mình trói người đưa tới, mỗi người đều rất thông minh. Tiêu Chỉ Qua thấy tốt thì nhận, không có giết cường hào, gia tài ruộng đất mà chúng cường hào hiến đều dùng cho an trí lưu dân.

Khi hơn nửa lưu dân Ung Châu được an bài thỏa đáng, lưu dân tấn công Nguyễn Châu cũng nghe được tin. Lúc này tình hình Khánh Châu Ung Châu đã truyền ra rất nhiều châu quận phía nam, cường hào sợ hắn chém đầu mình, các bá tánh lại tán tụng hắn. Cũng có thư sinh hương dã viết thơ tán tụng, nhất thời hung danh của Bắc Chiến Vương không còn nữa, trái lại là anh minh nhân từ mỹ danh truyền khắp phía nam.

Lưu dân tấn công Nguyễn Châu nghe đồn, đã có hơn nửa đến cậy nhờ Ung Châu. Còn lại non nửa không chịu quy thuận, trong lòng tồn tại chủ ý khác, Tiêu Chỉ Qua cũng không thủ hạ lưu tình, đầu tháng 12, tự mình dẫn nhân mã hoàn toàn tiêu diệt sóng loạn dân nhỏ.

Đến tận đây, dân loạn ba châu hoàn toàn ngưng hẳn, hạ màn.

Chỉ là cần thời gian an trí lưu dân, vẫn cần đại quân chấn nhiếp, nhất thời không thể lập tức trở về Nhạn Châu. Tiêu Chỉ Qua nhìn hướng Nhạn Châu xa xa, trong lòng nghĩ: Vào tháng 12, Nhạ Nhạ sẽ sinh.

***

Nhạn Châu, phủ tướng quân.

Bụng An Trường Khanh đã rất lớn, đi đường đều hơi khuỵu xuống, hài tử trong bụng động đậy càng thêm rõ ràng, Hồ Thị Phi nói không sai, xác thật y hoài song thai. Đại khái là cảm ứng cha con kỳ diệu nào đó, y đã có thể cảm giác được mỗi lần thai động đều khác, một hơi hoạt bát, mỗi lần động đều có lực, đá bụng cũng nhô lên một chút. Một hơi an tĩnh, sức lực không nhiều lắm, mềm như bông.

An Trường Khanh ngồi trong viện, nhìn hướng cổng lớn, trên mặt không khỏi có chút thất vọng —— hôm nay đã là mùng 10 tháng 12, Hồ Thị Phi dự tính y sinh vào 15, tới hôm nay Tiêu Chỉ Qua vẫn không có tin tức, sợ là không kịp về.

Y xoa xoa bụng, nhẹ giọng nói: "Có thể phụ thân các con không về kịp, chúng ta cho ngài kinh hỉ đi."

Bụng dưới lòng bàn tay hơi nhô lên, làm như đáp lại. An Trường Khanh liền cười cười, chậm rãi đứng dậy tản bộ trong đình. Tuy rằng là mổ bụng, nhưng Hồ Thị Phi vẫn kiên trì muốn y đi lại nhiều, cha càng khỏe, sau khi sinh sẽ càng nhanh khôi phục.

Dư Tiêu canh giữ một bên thấy thế vội vàng tới dìu y, lại bị An Trường Khanh cười ấn ngồi xuống, nói không cần nhóc hỗ trợ. Mặc dù bụng lớn không tiện hành động, nhưng hai đứa nhỏ rất ngoan ngoãn, cũng không dày vò y, trừ bỏ đi đường có chút nặng nhọc, y cảm thấy bản thân khỏe hơn trước kia.

Mới vừa đi vài bước, Dư thị liền bưng canh bổ đến. Mấy ngày nay đều là bà tự mình xuống bếp, nấu các loại đồ bổ cho An Trường Khanh. An Trường Khanh vô cùng nghe lời mà nhận canh chậm rãi uống. Dư thị ngồi đối diện y, biểu tình lo lắng, mấy phen muốn nói lại thôi. Chờ An Trường Khanh uống canh xong, bà vội vàng thu liễm thần sắc, lộ ra gương mặt tươi cười nói chuyện với An Trường Khanh: "Phòng sinh đã chuẩn bị tốt, đến lúc đó Hồ đại phu và Dư Tiêu ở trong đỡ đẻ cho con. Mẹ và muội muội con đều ở bên ngoài, con đừng sợ."

Hình như bà còn muốn nói cái gì, môi giật giật, rồi không nói.

An Trường Khanh nhìn hiểu cảm xúc của bà, đến hôm nay Tiêu Chỉ Qua còn chưa về, y có chút thất vọng, những người khác càng sốt ruột hơn y, có lẽ sợ y thương tâm, nên không dám nói.

Y liền cười cười, nắm lấy tay Dư thị trấn an: "Ừm, con không sợ."

Dư thị xoa đầu y giống lúc còn nhỏ, ngầm thở dài một hơi. Kỳ thật bà không có chấp niệm gì về xuất thân hay huyết mạch, mấy chục năm đã qua, sớm đã dửng dưng chuyện này. Nhưng lúc này nhìn bụng An Trường Khanh, sắp đến quỷ môn quan một chuyến, bà lại có chút hối hận, nếu bà có thể tìm được thân nhân của mình, có lẽ lúc này con trai không gặp phải sợ hãi cùng nguy hiểm.

An Trường Khanh thấy bà buồn rầu, sợ bà suy nghĩ miên man, bắt đầu an ủi bà, nói đề tài khác dời chú ý: "Ngọc Nhi sắp về rồi?"

Hiện giờ An Nhàn Ngọc ở Nữ học như cá gặp nước, nàng có tài học xuất chúng, dư sức dạy nữ tử vỡ lòng, hơn nữa dung mạo đẹp, tính tình ôn hòa, ở học đường được học sinh khen ngợi. Lúc đầu nữ nhi ở nữ học đều là người nhà nghèo, sau đó danh tiếng Nữ học càng nổi, phú hộ thậm chí quan viên trong thành cũng đưa con gái đến. Nữ học càng ngày càng tốt, An Nhàn Ngọc cũng càng được nể trọng, hiện giờ đã thành trợ thủ đắc lực của viện trưởng, bận rộn hơn An Trường Khanh. Bởi vì An Trường Khanh sắp sinh, nàng mới xin nghỉ về nhà.

"Chạng vạng hôm nay sẽ về." Quả nhiên Dư thị bị chuyển lực chú ý, khẽ cười nói: "Nó xin nghỉ mười ngày, nói phải chăm sóc cháu trai cháu gái cho tốt, như vậy sau này mới thân thiết với nó."

Cháu gái này là khi An Nhàn Ngọc biết được y hoài song thai mà nói. Song thai ở Đại Nghiệp là cát lợi, long phượng thai càng là dấu hiệu tốt, bởi vậy An Nhàn Ngọc luôn nhắc phải sinh cho nàng đứa cháu gái, sau này tự mình vỡ lòng cho nó.

Nói đến hài tử, thần sắc hai người đều nhu hòa.

An Trường Khanh đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm ở xa hô: "Vương gia đã về! Vương gia đã về!"

An Trường Khanh sửng sốt, quay đầu lại nhìn, liền thấy An Phúc hấp tấp chạy đến, vừa chạy vừa hô, y còn chưa phản ứng lại, Tiêu Chỉ Qua mang theo hai vạn đại quân xuất phát, nếu chiến thắng trở về động tĩnh sẽ không nhỏ, sớm đã có người đến báo tin.

Đang nghĩ ngợi có phải An Phúc nghe nhầm hay không, bèn thấy một con hắc mã lướt qua người An Phúc, chỉ vài bước đã dừng trong viện, nam nhân cả người gió bụi xoay người xuống ngựa, bước nhanh đến.

An Trường Khanh ngơ ngác nhìn hắn, thậm chí quên đứng dậy.

Tiêu Chỉ Qua cởi áo choàng, hành lễ với Dư thị, mới đến bên lò sưởi trong đình xua tan hàn ý trên người, con ngươi vững vàng đen nhánh yên lặng nhìn y: "Ta vội trở về."

Dư thị thấy thế, dẫn Dư Tiêu lặng lẽ lui ra ngoài.

An Trường Khanh không chớp mắt mà nhìn hắn, thật lâu sau mới đột nhiên nhào đến, cánh tay ôm eo hắn, rầu rĩ không nói lời nào.

"Cẩn thận bụng, trên người ta lạnh." Tiêu Chỉ Qua tiếp được y, muốn ôm chặt người trong lòng giải nỗi tương tư, lại sợ hàn ý trên người làm y lạnh, chỉ có thể hư hư ôm người lại.

"Ta cho rằng ngài không kịp về." An Trường Khanh hít mũi, ngửa đầu nhìn hắn.

Khuôn mặt nam nhân thô ráp, môi khô nứt, trên cằm toàn râu loạn, hiển nhiên là một đường gấp gáp trở về.

Lò sưởi trong đình đã xua tan hàn ý, Tiêu Chỉ Qua thở dài một hơi, cẩn thẩn vòng tay qua eo y, cọ cọ cằm ở cổ y, thở dài nói: "Chuyện ở phía nam còn chưa xong, ta để Tạ Lăng ở lại đó."

Sao hắn nỡ để y vào phòng sinh một mình? Giao sự vụ phía nam cho Tạ Lăng với Thiết Hổ, hắn chỉ dẫn theo hơn mười người ra roi thúc ngựa trở về, sợ không kịp đến lúc y sinh.

An Trường Khanh cong mi mắt tiến sát vào lòng hắn, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, bên môi tràn đầy vui mừng.

Tiêu Chỉ Qua ngẩng đầu, khẽ hôn lên tóc y: "Những ngày không có ta, vất vả cho ngươi."

Tháng 10 rời đi, giờ đã là tháng 12. Xa nhau gần ba tháng, lúc không gặp chịu đựng tịch mịch nhịn xuống tương tư, nhưng lúc này được ôm, nhớ thương trong lòng cuồn cuộn không dứt, càng lúc càng sâu.

Tiêu Chỉ Qua ôm y không muốn buông ra, nhưng sợ ép bụng y, trái lo phải nghĩ, cuối cùng dứt khoát bế ngang người lên, bản thân ngồi trên nhuyễn tháp, để An Trường Khanh ngồi trên đùi hắn.

An Trường Khanh không vui lắm, Tiêu Chỉ Qua dùng sức không buông tay, y nheo mắt cấu hắn một cái, lẩm bẩm nói: "Làm cha không tôn, đừng dạy hư hai đứa nhỏ!"

"Bọn nó biết cái ——" nói được một nửa, Tiêu Chỉ Qua ngừng tươi cười, bỗng nhiên phản ứng lại, thanh âm kinh ngạc: "Hai đứa nhỏ?"

Nhìn hắn kinh ngạc, An Trường Khanh đắc ý xoa xoa bụng, hất cằm nói: "Ừm, Hồ đại phu nói ta hoài song thai."

Tác giả có lời muốn nói:

Túng Túng:!!!!!!!!!!!!!!

Nhạ Nhạ: Hì hì hì ~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện