Lúc nhận được thư, Chử Thiệu Lăng vừa ra khỏi điện thảo luận chính sự, so với hoàng đế còn muốn sớm một khắc, Chử Thiệu Lăng trực tiếp lướt qua đủ loại về Chân tần, thấp giọng hỏi: “Vệ Kích đâu?”

Vương Mộ Hàn biết Chử Thiệu Lăng sốt ruột cái gì, vội vàng nói: “Vệ đại nhân không có việc gì, chỉ bị ướt xiêm y, nô tài sợ điện hạ lo lắng, đã sai người đem cho Vệ đại nhân xiêm y cùng hầu hạ, khương thang cũng đã cho người chuẩn bị, điện hạ yên tâm….”

Chử Thiệu Lăng nhắm mắt, nói: “Đi nói cho Thái hậu một tiếng, hôm nay ta không khoẻ không đi thỉnh an, trước tiên trở về Bích Đào uyển.”

Vệ Kích nằm trên tháp, trong lòng còn có chút lo sợ, hôm nay hắn thấy có người rơi xuống hồ nước cũng không nghĩ nhiều, nửa năm trong cận vệ doanh cũng không phải ngốc ngốc ngồi không, có chủ tử rơi xuống nước, phản xạ đầu tiên đương nhiên là cứu người. Vệ Kích bơi rất tốt, dù hồ nước có sâu cũng không sợ, cứu lên một thiếu nữ tử quả thật rất dễ dàng, nhưng sau khi đem người vớt lên, hắn mới nghe thấy các cung nữ sốt ruột gọi “Chân tần nương nương”, Vệ Kích biết mình gây hoạ.

Chuyện giữa Chử Thiệu Lăng và Chân gia, Vệ Kích đương nhiên biết đến, Chân gia là đối thủ một mất một còn với Vương gia nhà hắn, phàm là chuyện có quan hệ với Chử Thiệu Lăng, tự nhiên muốn lấy Chử Thiệu Lăng làm đầu, Vệ Kích sau khi đem người kéo lên bờ mới biết đây là Chân tần vừa mới tiến cung, trong lòng liền sợ hãi, nhưng cứu đều đã cứu, hắn cũng không thể đem người đẩy trở về trong hồ đi. Vệ Kích sợ có người hỏi đến chình mình lại kéo ra Chử Thiệu Lăng, thừa dịp mọi người bối rối không quan tâm đến hắn, Vệ Kích mang theo mấy thị vệ kia trở về Bích Đào uyển.

Tóc Vệ Kích còn ướt, nghe thấy Chử Thiệu Lăng trở lại vội vàng đứng dậy khỏi tháp. Vệ Kích biết mình làm sai chuyện, cũng không giải thích, quỳ xuống nói: “Điện hạ… thần có tội.”

Chử Thiệu Lăng thấy quả thật Vệ Kích không có việc gì, một quả tim rốt cuộc thả trở lại chỗ cũ, phất tay khiến cung nhân lui xuống, chính mình nâng Vệ Kích dậy.

Vệ Kích cúi đầu, thấp giọng nói: “Thần không biết cung nhân rơi xuống nước là Chân tần, thần… cứu nàng, được cứu lấy đúng lúc, tình hình của Chân tần có lẽ cũng không đáng lo ngại, thần….”

Chử Thiệu Lăng hít sâu một hơi, nói: “Lần trước, vì cái gì mà ta đánh ngươi một bạt tai?”

Vệ Kích sửng sốt, thấp giọng nói: “Bởi vì thần không nghe điện hạ, đuổi theo thích khách.” Vệ Kích bỗng nhiên kịp phản ứng, Chử Thiệu Lăng là đang trách mình lại lấy thân thiệp hiểm, trong lòng Vệ Kích vừa khó chịu lại vừa thoải mái, xoay tay lại liền tự cho chính mình một tát tai. Chử Thiệu Lăng một phen đè lại tay Vệ Kích, cả giận nói: “Dám một mình xuống nước cứu người, bây giờ còn muốn tự hại, ngươi muốn tức chết ta?!”

“Thần… tưởng giúp điện hạ hết giận.”

Trong lòng Vệ Kích không khỏi càng thêm khó chịu, hắn lại làm Chử Thiệu Lăng sinh khí.

Chử Thiệu Lăng thở dài, vừa sinh khí Vệ Kích không để ý thân mình, lại đau lòng hắn trung tâm với mình đến vậy, đồ ngốc này, đúng là sinh ra để khắc chính mình.

Chử Thiệu Lăng kéo Vệ Kích ngồi xuống, hỏi kỹ sự tình trải qua, Vệ Kích hồi tưởng lại tình huống lúc đó, chậm rãi nói: “Sau khi thần nhảy xuống nước cũng thấy ra điều kỳ quái, thị vệ xunh quanh Dịch trì so với ngày thường ít rất nhiều, quả thật đã xế chiều, nhưng những người đó vẫn nên có mặt mới đúng, vả lại sau khi Chân tần rơi xuống nước, những thị vệ đó đều không động, thẳng đến khi thần đem Chân Tần cứu lên bờ những người đó mới đến vây quanh.”

“Sau khi thần lên bờ mới biết đấy là Chân tần, trong lòng chỉ biết đã làm hỏng chuyện, điện hạ….” Vệ Kích do dự nói, “Thần làm hỏng chuyện của điện hạ sao?”

Chử Thiệu Lăng lắc đầu: “Việc lần này của Chân tần không phải ta ra tay, không thì hôm nay ta cũng đã không cho ngươi đi ra ngoài, việc này… ta cũng vừa mới biết được.”

Kỳ thật hành động vô tình của Vệ Kích đã giúp Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng muốn Chân phủ nội loạn, nếu Chân Tư sớm như vậy liền chết, hiển nhiên là bất lợi với kế hoạch của hắn, hắn cũng không nghĩ đến Chân phủ thế nhưng tâm ngoan như vậy, cả mẹ cả con đều muốn giết.

Chử Thiệu Lăng không khen Vệ Kích, hắn sợ vạn nhất đồ ngốc này biết chính mình có thể giúp đỡ, chỉ sợ lần sau càng lớn mật, lần này dám nhảy hồ, lần sau có phải vực sâu cũng dám nhảy? Chử Thiệu Lăng biết Vệ Kích sợ chính mình lãnh mặt với hắn, cho nên từ khi tiến vào chưa từng bày ra sắc mặt hoà nhã, đánh thì Chử Thiệu Lăng luyến tiếc, nhưng dù sao cũng phải giáo huấn một chút, cho Vệ Kích có chút e ngại, biết được cái gì nên làm cái gì không nên.

Vệ Kích cúi đầu nói: “Sau khi thần biết người được cứu là Chân tần thì không dám trì hoãn, thừa dịp còn loạn chạy về, bên kia… không biết hiện tại như thế nào.”

Vệ Kích ngẩng đầu nhìn Chử Thiệu Lăng, thấp giọng nói: “Thần nghĩ, muốn hay không trước tiên đi trong quân mấy ngày, nếu thật sự có tra được thần, cũng không liên lụy đến điện hạ.”

Chử Thiệu Lăng nhìn ra được Vệ Kích đã bị giáo huấn, nhìn bộ dáng hắn lo sợ bất an cho mình Chử Thiệu Lăng cũng đau lòng, xoa nhẹ đầu Vệ Kích: “Không có việc gì, liền tính là biết ngươi cũng không sao, biết mình sai?”

Từ sau khi đem người cứu lên, trong lòng Vệ Kích vẫn luôn lo sợ, hiện tại thấy Chử Thiệu Lăng rốt cuộc thanh âm phóng nhuyễn nói với hắn vài câu, trong lòng giống như lập tức thoải mái, Vệ Kích gật gật đầu: “Thần, về sau nhất định cẩn thận không xen vào chuyện người khác, không làm cho điện hạ lo lắng.”

Chử Thiệu Lăng hù dọa cũng hù dọa rồi, hiện tại nhìn bộ dáng Vệ Kích ngoan ngoãn nghe lời nhận sai, tâm đã sớm mềm nhũn, đem người ôm vào trong ngực, hảo hảo hỏi một chút, hồ nước có lạnh hay không? Thân mình trở về có bị đông lãnh sao? Uống khương thang chưa? Biết sai sao? Lần tới còn dám không nghe lời….

Đều có một phen nhẹ nhàng ngọt ngào như mật.

Trong Vĩnh Phúc cung, ngự y vội trong vội ngoài, hoàng đế phát vài lần hỏa rồi, Thái hậu mới thản ngôn khuyên nhủ: “Hoàng đế, thân mình Chân tần khỏe mạnh, tất nhiên vô sự, tức giận thương thân, hoàng đế trước hạ hỏa….”

Thái hậu đưa trà cho hoàng đế, hoàng đế uống một ngụm trà lại để một bên, sốt ruột nhìn trong nội điện, không bao lâu viện phán thái y viện run rẩy đi ra, khom người nói: “Hoàng thượng, Chân tần nương nương chỉ bị rơi vào nước một thời gian ngắn, vả lại được cứu lên đúng lúc, hiện giờ đã không có gì đáng lo.”

“Hài tử đâu?!” Hoàng đế đứng dậy. “Hài tử như thế nào?”

Lão ngự y do dự, nói: “Bẩm hoàng thượng, thân mình Chân tần nương nương khỏe mạnh, hài tử cũng được bảo vệ, chỉ là….”

Thái hậu sốt ruột nói: “Chỉ là cái gì? Ngươi nói a!”

Lão ngự y khom người nói: “Chân tần nương nương vừa rồi động thai khí, hiện giờ có vẻ không xong, thai này chỉ sợ không giữ được bao lâu…. Nếu muốn giữ lấy thai nhi, vậy thần muốn dùng chút lang chi dược, như thế cũng không dám cam đoan có thể bảo hộ thai nhi chu toàn, thần lớn mật, vì sức khỏe của nương nương, không bằng….”

“Thái y hết sức đi.” Hoàng đế đánh gãy lời nói của lão ngự y, thản nhiên nói, “Chân tần rất xem trọng đứa bé này, tất nhiên hy vọng thái y toàn lực hảo hộ thai nhi.”

Tay lão ngự y run rẩy, hiểu được ý tứ hoàng đế, gật đầu: “Thần hiểu được.”

Trong lòng Thái hậu khẽ thở dài, đáng tiếc, đều là Chân tần không có phúc khí.

Các ngự y vừa châm cứu vừa huân dược, gây sức ép đều sắp một canh giờ, đến buổi tối Chân Tư mới tỉnh lại, sau khi hoàng đế nhận được tin lập tức đi Vĩnh Phúc cung, ôm lấy Chân Tư hảo hảo an ủi một phen, lại ban thưởng trân bảo rồi đáp ứng nhất định tra rõ ràng một chuyện ở Dịch trì, Chân Tư vừa bị sợ hãi vừa bị lạnh, giờ phút này sắc mặt tái nhợt, so với bình thường càng thêm vài phần động nhân, hoàng đế nắm tay Chân Tư cam đoan: “Bên nội thị giam đã sớm đem toàn bộ cung nhân quanh Dịch trì đi thẩm vấn, ngươi yên tâm, trẫm tất nhiên cho ngươi một cái công đạo.”

Chân Tư âm thầm cười lạnh, nếu Chân phủ dám động thủ, tất nhiên đã để lại vạn toàn đường lui, thẩm vấn những cung nhân đó, chỉ sợ đều sẽ công khai người bọn họ muốn làm hại đâu.

Nghĩ đến đây trong lòng Chân Tư run lên, trận tai họa này là nhằm chính mình mà tới, nhưng chỉ sợ không chỉ đơn giản là muốn hại chết chính mình, còn muốn đi theo tha Chử Thiệu Lăng xuống nước đâu.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Chân Tư nhấp môi dưới, ôn nhu nói: “Hoàng thượng thật sẽ cho thần thiếp một cái công đạo sao?”

Hoàng đế mỉm cười: “Nói gì vậy, trẫm sẽ còn đùa ngươi hay sao?”

Chân Tư suy yếu nở nụ cười, nói: “Chuyện lúc sang… thần thiếp kỳ thật không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rõ thần thiếp vốn đứng ở bên cầu, không biết như thế nào, dưới chân vừa trượt, liền chìm vào trong ao, thần thiếp cũng không biết là ai đã làm, chỉ sợ Nội Thị giam cũng không tra được.”

“Ngươi cứ yên tâm.” Hoàng đế nhẹ giọng an ủi, “Nội Thị giam tự nhiên có biện pháp của mình, lại nói, đây không phải chỉ là tra xem ai động tay động chân, còn muốn biết là ai sai sử, ai từ giữa giật dây, một đám người này thế nào cũng phải kéo đi ra, ai cũng không buông tha.”

“Thần thiếp nghe không hiểu này đó….” Chân Tư lắc đầu, thân thể mềm mại tựa vào người hoàng đế, “Thần thiếp chỉ cần hoàng thượng đem toàn bộ nô tài ở đây đều giết, cấp thần thiếp hết giận, thần thiếp vừa nghĩ đến có nô tài ở bên cạnh muốn hại mình, liền sợ đến mức không dám ngủ. Hoàng thượng… ngươi nói những nô tài này có thể chạy từ Nội Thị giam đến đây giết thần thiếp không?”

Chân Tư trong mắt ngập lệ, điềm đạm đáng yêu nhìn hoàng đế: “Thần thiếp không dám ngủ, hoàng thượng….”

Hoàng đế bật cười: “Ngươi xem ngươi, đều nói cái gì? Như thế nào sẽ chạy đến đây đâu? Đêm nay trẫm nghỉ ngơi ở nơi này, ai cũng không tổn thương được ngươi.”

“Hoàng thượng không chịu đáp ứng thần thiếp sao?” Nước mắt Chân Tư rơi xuống, “Hoàng thượng không thương thần thiếp sao, từ lúc thần thiếp sinh ra đến giờ đều chưa từng bị sợ hãi nhiều như vậy, hiện giờ trong cung thần thiếp chỉ có thể dựa vào hoàng thượng, hoàng thượng lại không chịu vì thần thiếp hết giận….”

“Trẫm như thế nào lại không để cho ngươi hết giận?” Hoàng đế dở khóc dở cười, thầm nghĩ quả nhiên Chân Tư còn nhỏ tuổi, cái gì cũng không hiểu, chỉ phải an ủi, “Chờ thẩm tra rõ ràng, đem người sau màn đều xử trảm, đó mới thật sự là cho ngươi hết giận đâu!”

Chân Tư ngồi dậy liền muốn mặc thường phục, khóc nói: “Hoàng thượng không chịu giết nhựng nô tài đó, hiện tại thần thiếp liền xuất cung về nhà mẹ đẻ đi, ai biết những nô tài đó có thể chạy đến giết thần thiếp hay không đâu.”

Hoàng đế bị ngữ khí nén giận lại mang oán của Chân Tư là cho bật cười, sợ nàng gây sức ép làm bị thương thân mình, chỉ phải nói: “Thôi thôi, trẫm cũng sợ ngươi, người tới….”

Thái giám bên người hoàng đế ở ngoài bình phong lên tiếng, hoàng đế nói: “Truyền chỉ, cung nhân hôm nay bị đưa đến Nội Thị giam vì chuyện Dịch trì, tức khắc trượng tễ, truyền ra hậu cung, cho bọn nô tài nhìn xem bán chủ cầu vinh sẽ bị cái gì!”

Hoàng đế ôm lấy Chân Tư, cười nói: “Ngươi cao hứng chưa? Đã vừa lòng?”

Chân Tư nín khóc mỉm cười, mềm mềm tựa vào ngực hoàng đế, ôn nhu nói: “Này còn kém không nhiều lắm, thần thiếp chỉ biết, hoàng thượng hiểu rõ nhất thần thiếp….”

Hoàng đế cười cười, Chân Tư nghiêng mặt đi, đáng yêu mềm mại trên mặt dần dần đánh tan, Chân Tư cười lạnh, muốn mượn tay nàng hại Chử Thiệu Lăng, bọn họ cuối cùng làm ngư ông đắc lợi? Mơ tưởng!

Chân Tư không khỏi hơi thất thần nhớ đến khuôn mặt nhìn thấy trước khi hôn mê, nàng hình như có ấn tượng, đó là thị vệ bên người Chử Thiệu Lăng….

Trong hồ nước lạnh lẽo, ngay lúc nàng nghĩ rằng mình sắp phải từ bỏ cuộc sống, là người kia, một tay mang chính mình lên bờ, một đường sinh tử, ngay cả cung nữ bên cạnh cũng không thể dựa nào.

Chân Tư nhắm mắt, lần này xem như cái tạ lễ cho thị vệ kia đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện