Phạm Đằng cầm bó hoa hồng đi vào phòng bệnh, hộ lý phòng lập tức đứng dậy đón nhận đem hoa cắm vào bình, sau đó đi ra ngoài xem tivi, đem không gian lưu lại cho đôi vợ chồng kỳ quái.

Dùng hai chữ kỳ quái để hình dung cặp vợ chồng trẻ này kỳ thật tuyệt không nói quá chút nào, bởi vì bọn họ thật sự rất kỳ quái.

Cô làm công việc này cũng được mười lăm năm, dạng người nào cũng đã từng gặp, chính là chưa thấy ai ‘băng’ như bọn họ, trầm mặc không nói,không khí căng thẳng tới cực điểm.

Cho nên mỗi lần chồng Dĩ An tới, cô lập tức sẽ đem không gian để lại, miễn cho chính mình tiếp tục ở trong này sẽ bị lạnh chết.

Hộ lý vừa rời đi, Phạm Đằng liền ngồi vào ghế dựa cạnh giường bệnh, lẳng lặng nhìn Văn Dĩ An mặt không chút biểu tình.

Phòng bệnh một mảnh yên tĩnh, im lặng đến ngay cả một cây kim rơi xuống sàn cũng nghe thấy.

Từ khi cô bị tai nạn đến nay cũng được một tháng, cô thật sự tính trong tương lai năm mươi năm sau, đều dùng loại thái độ này, gương mặt này đối diện với anh sao? Nhìn cô, Phạm Đằng không tự chủ được ở trong lòng khẽ thở dài một hơi.

Kỳ thật không thể trách cô, hết thảy đều là do anh, nếu không phải do anh, cô như thế nào biến thành bộ dáng cách xa vạn dặm này?

"Hôm nay cảm thấy thế nào? Miệng vết thương còn đau không?" Anh đánh vỡ trầm mặc, ôn nhu mở miệng hỏi thăm cô.

Văn Dĩ An im lặng, ngay cả liếc cũng chưa liếc anh một cái.

Phản ứng này vẫn luôn tiếp diễn trong một tháng qua, anh thật sự bị cô hoàn toàn xem nhẹ rồi.

"Anh hôm nay có gọi điện thoại cho bác sĩ hỏi tình hình của em, ông ấy nói miệng vết thương phục hồi không tệ lắm, nếu thuận lợi, nói không chừng ngày kia là có thể xuất viện. Bác sĩ đã nói với em chưa?" Anh lại mở miệng, mà cô thì vẫn không chút phản ứng.

"Em tính cả đời đều dùng phương thức này đối mặt với anh sao?" Phạm Đằng trầm mặc trong chốc lát, rốt cục bất đắc dĩ thở dài lên tiếng.

Lần đầu tiên Văn Dĩ An có phản ứng từ khi bị tai nạn, cô thong thả quay đầu nhìn về phía anh.

"Cả đời?" Cô nỉ non lặp lại ba chữ này, đột nhiên cười khẽ.

Phạm Đằng nhíu mày, hoài nghi nhìn cô. "Chuyện gì khiến em cười?" Anh hỏi.

"Tôi đã nghĩ thông suốt." Cô ngừng cười, biểu tình thâm ảo nhìn anh.

"Nghĩ thông suốt cái gì?" Anh hỏi.

"Chúng ta ly hôn đi."

Bốn phía chung quanh tựa hồ trong nháy mắt đọng lại, làm cho anh bỗng có cảm giác hô hấp thiếu dưỡng khí.

Cô thế nhưng muốn ly hôn, muốn rời khỏi anh? Cô đã không còn thương anh ư? Cô rốt cục hoàn toàn tuyệt vọng với anh? Anh hẳn là nên cao hứng, bởi vì anh rốt cục thay mẹ xả nỗi tức giận, nhưng là vì sao anh một chút cảm giác khoái trá đều không có?

Anh không thể để cô bỏ anh.

"Anh nói rồi anh sẽ không ly hôn." Anh đột nhiên trầm giọng nói.

"Vì sao?" Cô lãnh đạm hỏi.

"Bởi vì anh yêu em." Anh ngóng nhìn ánh mắt của cô, thâm thúy vô tận.

"Không." Văn Dĩ An không do dự lắc đầu "Anh kết hôn với tôi chỉ vì muốn tra tấn tôi, thương tổn tôi mà thôi." Cô bình tĩnh nhìn anh nói.

"Anh thừa nhận lúc trước là anh không đúng, anh không nên để cừu hận che mắt, làm ra nhiều chuyện thương tổn em như vậy, nhưng từ nay về sau anh sẽ không thế nữa, anh sẽ bồi thường cho em." Anh còn thật sự ngóng nhìn cô, thâm thúy trong mắt có mạt kích động tha thiết chờ đợi.

"Tôi muốn bồi thường duy nhất chính là đơn ly hôn." Cô chậm rãi đáp.

"Anh nói rồi anh sẽ không ly hôn." Phạm Đằng nháy mắt nắm chặt quyền đầu, dùng sức nhấn mạnh.

"Vì sao? Anh cưới tôi chỉ là vì muốn báo thù mà thôi, mà nay anh đã không còn vũ khí có thể thương tổn tôi, tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này đối với anh căn bản một chút tác dụng đều không có, không phải sao?" Cô thong thả trả lời.

"Vũ khí?" Anh hoài nghi lặp lại hai chữ kỳ quái này.

"Tôi không yêu anh." Cô nói gọn gàng dứt khoát.

Trái tim trong tích tắc đột nhiên co rút đau đớn, đây là cái cảm giác lúc anh nói với cô rằng anh không yêu cô sao?

Phạm Đằng mân nhanh miệng, hối hận không thôi. Vốn định bạo phát giận dữ, nhưng nhớ tới nơi này là bệnh viện nên đành thôi.

Phòng bệnh lại một mảnh trầm tĩnh, hai người cùng ngồi trong phòng, khoảng cách không xa, nhưng trái tim lại cách thật sự xa xôi.

"Anh sẽ làm cho em yêu thương anh một lần nữa." Phạm Đằng hít một hơi thật sâu, sau đó lấy ngữ khí thề thốt, kiên định nói với cô.

"Không có khả năng." Còn ngữ khí của cô lại kiên định hơn cả anh.

"Vì sao?" Anh ngóng nhìn cô trầm giọng hỏi, còn có điểm bị giọng nói cố chấp của cô chọc giận.

Văn Dĩ An quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu tình xa xôi, trầm mặc không nói.

"Là vì ba ba của đứa bé trong bụng em sao?" Im lặng của cô khiến anh không tự chủ miên man suy nghĩ, chờ đến khi anh phát hiện, chính mình đã muốn thốt ra rồi.

Đau đớn đột nhiên ập tới, phảng phất như trái tim bị đào sâu thành cái động lớn làm cô hoàn toàn không kịp trở tay.

Văn Dĩ An từ từ đem tầm mắt trở lại người anh, hai mắt cô trừng lớn, huyết sắc từng giọt từng giọt bị rút khỏi gương mặt, cuối cùng chỉ để lại một mảnh tái nhợt khó tin.

Phản ứng khiếp sợ của cô tựa như bí mật bị vạch trần, điều này làm Phạm Đằng chứng thật hoài nghi chính mình, cũng càng thêm tức giận đến mất đi lý trí.

"Anh vừa mới nói cái gì?" Cô run rẩy hỏi, trên mặt trừ bỏ khiếp sợ còn có mờ mịt.

"Đứa bé trong bụng em không phải của anh đi?" Anh cắn răng nói.

Lời nói vô tình ấy khiến Văn Dĩ An đau càng thêm đau, cảm giác trái tim đang bị bào mòn. Nhưng là sau cái đau đớn vừa rồi, cô rốt cuộc không còn cảm thấy đau đớn, chỉ cảm thấy vớ vẩn, buồn cười.(S: Không đau vì quá đau =[[)

"Ha ha……" Cô bỗng nhiên cất tiếng cười to, lại không biết chính mình đang cười ra nước mắt.

Hành động của cô làm anh cau mày.

"Em cười cái gì?" Anh hỏi.

"Tôi thật sự là rất ngốc, thế nhưng lại yêu loại đàn ông này, ha ha…… Này thật sự là rất buồn cười, ha ha…… Tôi thật sự là ngu xuẩn, thật sự rất ngu xuẩn, ha ha……" Cô vừa khóc vừa cười nói, dường như không có nghe thấy thanh âm của anh.

"Em có ý gì?" Anh nhìn chằm chằm cô.

Văn Dĩ An ngừng cười, lấy thần thái thanh tỉnh chưa từng có nhìn thẳng anh. Hai mắt của cô được nước mắt lọc rửa mà càng có vẻ tinh lượng hơn.

"Phạm Đằng, anh thật sự có từng yêu tôi không?" Cô vẫn nhìn anh không chuyển mắt.

Anh sợ run một chút, không biết cô vì sao đột nhiên hỏi như vậy.

"Tôi hiện tại mới biết được nguyên lai anh sẽ thích một người phụ nữ tùy tiện xằng bậy, hơn nữa không có quan niệm trinh tiết. Tôi hiện tại mới biết được, ha ha……" Cô trào phúng phá lên cười.

Cô cuồng kích làm anh bất ngờ đến nói không ra lời, trong đầu tràn ngập các loại hoài nghi không xác định.

"Ý em … đứa bé này là của anh? Anh thật cẩn thận hỏi.

"Không, đứa nhỏ không phải của anh." Cô thu hồi tiếng cười, lạnh lùng nói. Đứa nhỏ là của cô, chỉ một mình cô.

"Đứa nhỏ rốt cuộc có phải của anh hay không?" Anh nhíu mày khẩn trương.

"Không phải." Cô không chút do dự hồi đáp, khóe miệng hơi hơi mỉm cười. "Cho nên tôi mới muốn ly hôn cùng để cùng ba ba của con tôi ngày ngày như hình với bóng, trong lòng anh chẳng lẽ không nghĩ như vậy sao?"

Phạm Đằng tim đập loạn nhịp. Anh thật là nghĩ như vậy, nhưng……

"Nói đi nói lại,anh vẫn là trăm phương ngàn kế muốn tra tấn tôi." Cô thất vọng nói.

"Anh không có." Anh nhanh chóng phủ nhận. "Nếu anh thật sự còn có một chút ý niệm tra tấn em, thương tổn em trong đầu, anh đã thừa dịp em bị thương mà phá bỏ đứa nhỏ, nhưng anh không có làm như vậy không phải sao?"

"Đó là bởi anh đã biết tôi không thương anh, nếu muốn tiếp tục tra tấn tôi hoặc muốn tôi đau khổ, chỉ cần xuống tay với con tôi, đúng không?" Cô bình tĩnh nói.

Anh khiếp sợ nhìn cô, trong mắt tràn ngập bi thương.

"Em thật sự nghĩ như vậy?" Anh hỏi.

"Đúng vậy." Cô cúi đầu nói.

Trên thực tế, khi tỉnh lại biết được con không có việc gì, cô thật sự cực kỳ kinh hỉ, nhưng kéo theo sau đó là lo lắng cùng sợ hãi như ác mộng quấn quít lấy cô không tha, cô thực sợ hãi anh sẽ tổn thương đứa nhỏ này.

Tuy cô nằm viện đã một tháng, thái độ của anh với cô đã chuyển biến một trăm tám mươi độ, cứ như quay trở lại thời điểm trước khi kết hôn, bất quá ai biết anh lúc này là thật tâm chân thành, hay tất cả đều là hư tình giả ý?

Một lần đau triệt tâm can là đủ rồi, cô không còn dư khí lực chống chọi lần 2 nữa đâu.

Cho nên mặc kệ như thế nào,cô nhất định phải rời khỏi anh, bởi vì mới vừa rồi cô phát hiện, cô đối anh căn bản là chưa hoàn toàn hết hy vọng, nhưng cũng không thể vì một câu nói của anh mà đau lòng mãi không thôi.

Cô nhất định phải rời đi, không chỉ là vì con cô,mà còn vì chính cô.

"Dù em nghĩ gì,anh cũng không ly hôn. Về chuyện em lo lắng, anh sẽ dùng hành động cùng toàn bộ tương lai để chứng minh hết thảy." Phạm Đằng bỗng nhiên đứng dậy nói, sau đó xoay người rời đi.

Văn Dĩ An chậm rãi ngẩng đầu nhìn phương hướng anh đi, sau đó kéo chăn trùm kín thân mình, nghiêng người rơi lệ chầm chậm đi vào giấc ngủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện