Dưới đây là câu chuyện của một bằng hữu học Phật, chúng ta hay nghe cô tự thuật:Tháng 9 năm 2006 là thời gian đau khổ nhất của cuộc đời tôi, do thân thể trưởng kỳ bệnh đau, tôi tới y viện kiểm tra, mới hay mình bị ung thư vú ác tính thời kỳ cuối, mức độ cực nặng.Đối diện với sự thực phũ phàng nảy, tôi cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, bơ vơ, phẫn nộ… tinh thần hầu như suy sụp.
Đã trăm ngàn lần tôi tự vấn mình: “Vì sao tôi có thể bệnh như vậy?”… Tôi cho rằng mình vốn thiện lương, thực thà.
Trong mắt mọi người, tôi là một phụ nữ rất đức hạnh, và phẩm chất tốt đó luôn được công nhận!Nhưng vì sao đến tuổi trung niên tôi lại nhận được tờ giấy chẩn bệnh giống như “tuyên án tử” thế này? Từng ngày qua, tôi càng đến gần cõi chết hơn.
Muốn sống còn, tôi phải phẫu thuật.
Sau khi mổ xong, thì nếm tiếp nỗi khổ trị hóa chất…Người bệnh ung bướu, phải trị bằng hóa chất thống khổ vô cùng, khổ như địa ngục trần gian, về tâm lý tôi có thể tiếp nhận, nhưng xác thân thì rất khó kham, bởi chịu không thấu cơn đau giày vò, do muốn hồi phục sức khỏe nên tôi ráng sức đấu tranh cùng số mạng…Bản thân tôi trên có mẹ già hơn 80, dưới còn con thơ dại, tất cả đều cần tôi.
Tôi có bổn phận phải chăm sóc, cưu mang… nhưng đối diện với bệnh trạng của mình, tôi thực không còn đủ dũng khí để sống.
Tôi giống như chiếc xe hư bị đứt thắng, rơi vào vực thẳm tối tăm, vỡ nát, chẳng còn gì…Trong thời kỳ xạ trị, tôi nằm tại Khoa ung bướu, chứng kiến đủ cảnh, đủ hạng người: cho dù bạn có quyền uy từng khuynh đảo một thời, cho dù bạn giàu sang một cõi, hễ đã vào đây rồi, thì quyền thế và tiền bạc đều trở nên vô nghĩa, vì đâu mua được mạng sống? Mà mạng sống trong giây phút này lại giống như hạt sương mai trên đầu cỏ, tuy cỏ đấy, nhưng chốc lát sẽ tiêu tan, chẳng còn tung tích…Hôm nay mới thấy bạn bè bệnh đó, ngày mai đã âm dương đôi ngã…Tiến hành trị liệu trong bệnh viện bây giờ xem như là để… cầm chân tử thần đến… chậm một chút, nhưng cuối cùng rồi cũng phải vong thân!…Tôi chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ bị ung bướu, cũng chưa bao giờ đến gần hay quan sát những người bệnh khổ trên thế gian, niềm đau sinh ly tử biệt quả thực khó bứt, khó rời…Tôi hỏi bác sĩ:– Mạng sống tôi còn kéo dài bao lâu?Tôi biết mình phải chết, chắc chắn không nghi, thế nên rất tuyệt vọng, vì không thể cầu ai giúp, đành lặng nuốt thống khổ vào tim và càng thêm suy sụp…Tôi bắt đầu mất ngủ, tay chân ra mồ hôi, tâm hoang mang.
Suốt ngày mặt đầy nước mắt, khóc đến không thành tiếng…Một ngày nọ tại bệnh viện tôi bỗng nghe hát bài “Đôi Cánh Vô Hình” của tác giả Trương Thiếu Hàm.
Trong lời ca có mấy câu: “Tôi biết mình có đôi cánh vô hình, đưa tôi bay cao, ra khỏi tuyệt vọng”…Vừa nghe đến đây những buồn đau tôi ráng kềm nén bấy lâu giờ không kềm được, đồng tuôn trào như hỏa diệm sơn phun… Tôi bật khóc.
Khóc cho số mệnh khốn khổ của mình, khóc vì mình không bảo vệ sức khỏe tốt, để bây giờ đối với mẹ già thành ra bất hiếu, đối với con thơ chẳng thể làm từ mẫu, đối với chồng không tròn phận vợ hiền mà còn làm liên lụy, khiến anh phải lo lắng, thân tâm tiều tụy, mỏi mệt cực độ… thật là bất nhân với phu quân!Tôi không biết “đôi cánh đưa tôi bay cao ra khỏi tuyệt vọng” hiện đang ờ đâu? Tôi giờ đây không chỗ bấu víu, đang rất bàng hoàng, hoảng loạn… cảm giác mình sống không bằng chết, nhưng chết? – Lại không cam tâm!Trải qua nửa năm trị bằng hóa chất, tôi tiếp nhận được cái y học gọi là “xạ trị kết thúc!”.
Bác sĩ bảo tôi phải thường xuyên kiểm tra, để phát hiện và giải quyết kịp thời…Tôi biết mình đã được xếp vào danh sách bất trị, không còn cơ may sống sót, nếu có thay đổi chăng thì chỉ là… đổi thuốc mới mà thôi! Tôi cứ đều đều vô hóa chất cho đến khi lìa đời! Sinh mạng tôi bây giờ tùy thuộc vào hóa chất.
Hễ ngưng vô hóa chất là mạng sống cũng kết liễu luôn.Vì muốn sống còn, hằng ngày trời chưa sáng tôi đã thức dậy ra ngoài luyện khí công.
Mỗi ngày tập bốn tiếng.
Vào mùa hạ thời tiết oi bức, lại do trị hóa chất nên tóc tôi rụng hết, phải đội tóc giả trên đầu, bị nóng hầm hập nên mồ hôi tuôn chảy đầy, nhằm tiết Tam phục khí trời càng nóng gắt, khiến y phục ẩm uớt dính vào thân, giữa công viên tôi thấy mình giống hệt con lừa bị hành hạ đi vòng vòng… Bao ý niệm bi phẫn uất ức, tuyệt vọng… từ đáy lòng trào dâng, khiến tôi đau tận xương tủy, lệ tuôn đầm đìa như mưa.Tháng 6 năm 2007, Kim nữ cư sĩ là người bạn đạo tâm đầu ý hợp xuất hiện trong cuộc đời tôi.
Chị là một Phật tử thuần thành, thiện lương, trung hậu, cư xử rất tốt với người.
Khi biết rõ hoàn cảnh tôi rồi, chị luôn động viên giúp đỡ, đem tới cho tôi xem rất nhiều loại sách Phật (chỉ bày phương pháp cứu vãn mệnh sống), trong đây gieo ảnh hưởng cho tôi sâu nhất là hai cuốn: “Liễu Phàm Tứ Huấn” và “Sống là tự mình nỗ lực từng chút một”…Mặc dù tôi ưa triết học, nhưng chỉ khoái sách tri thức học vấn, còn đối với ba cái tín ngưỡng, tôi hoàn toàn không tin, khó chấp nhận… nói chi đến thọ trì? Thậm chí tôi còn bài xích, cho đó là những luận thuyết ngu si, thiếu hiểu biết, mê tín!…Nhưng sau khi xem các chuyện trong sách xong, tôi cảm động sâu sắc, lúc này bản thân tôi từ một kẻ vô thần, vô tín ngưỡng, đã bắt đầu tin Phật.
Nhưng thú thực là mục đích tin Phật vào lúc này chỉ bắt nguồn từ khát vọng muốn được sống mà thôi.Nhờ Kim cư sĩ hướng dẫn đốc thúc, tôi bắt đầu tụng “Kinh Địa Tạng” mỗi ngày một bộ, nhưng do tâm tôi, niệm niệm ào ạt dấy khởi như sóng cồn, nên chị bày tôi tụng “Kinh Kim Cang” và dẫn tôi đi phóng sinh, bái sám.Thành thật mà nói, giai đoạn này tôi dốc sức tạo công đức, vì nghĩ rằng “tu phúc có thể kéo dài mạng sống”.
Theo tư duy đó, nên mặc dù có tụng “Kinh Kim Cang”, nhưng lắm lúc tôi cảm thấy thấu phá chẳng nổi, buông không xong, phiền não chẳng ngừng.Chớp mắt hạ đi đông đến, thời tiết lạnh lẽo bắt đầu.
Nghe tin các đồng bạn bệnh nặng liên tục tạ thế, hoặc từng ca bệnh phải chuyển đi và bệnh càng hoành hành bộc phát theo mùa đông giá rét… khiến lòng tôi thêm tê tái, suy sụp đến cực điểm… tôi như đang rơi xuống tận đáy vực tuyệt vọng…Trước mùa xuân 2008, nhìn thấy tình hình bế tắc của tôi, chị Kim nói:– Nếu bạn có thể gặp được cư sĩ Quả Khanh thì tốt quá!Nhưng biết tìm ông ở đâu và đi đâu để gặp được ông bây giờ? Tôi cho rằng mình là kẻ phúc mỏng mệnh bạc, không có được cái may mắn ấy.Từ hôm đó trở đi, Kim cư sĩ ngày ngày ở trước tượng Phật nhà chị (vì tôi lễ bái), hằng ngày chị lễ trăm lạy, bái đến mồ hôi và nước mắt rơi đầy mặt.
Thành tâm ắt được, có thể khiến cho vàng đá cũng phải nứt…Nhờ chị thành tâm cầu nguyện mà cảm được duyên lành xảy đến…Tôi may mắn quen được Hải Ba (nhân vật được nhắc đến trong sách Báo ứng Hiện Đời tập 1-2) là bạn của lão cư sĩ Quả Khanh, Hải Ba hứa ngày mồng 5 tháng giêng sẽ dẫn tôi đi gặp cư sĩ Quả Khanh.Lúc này con Hải Ba đang bệnh, nhưng chị không cố thời gian để chăm sóc bé vì mắc dẫn tôi đi.
Hải ba có đôi mắt to, đen, sáng đẹp vô cùng.
Cốt cách thanh cao như tiên, cư xử lại dịu dàng thuần phác… Tôi rất mang ân sự chân thành tốt bụng của chị.
Chị là người bạn cực kỳ quý giá của tôi (Ngay đây tôi xin gởi đến chị lời chúc lành, cầu chị cả đời bình an hạnh phúc!)…Vừa gặp cư sĩ Quả Khanh tôi đã bị phẩm đức tu hành vá tính cách thanh cao, chính trực, thiện lương, khiêm hòa, không tham tiền tài vật chất cua ông… làm cho cảm động, ông ân cần nhắc nhở tôi phải luôn lấy giới làm thầy, ôn nhu giải thích cho tôi hiểu ngũ giới Phật chế là như thế nào và chỉ cách thọ trì “Kinh Địa Tạng” ra sao.
Ông giúp tôi chấn chỉnh lại những thấy biết lệch lạc sai lầm, khiến tôi thu được rất nhiều lợi ích.
Ngay đó tôi liền phát thệ: “Bắt đầu từ nay trở đi vĩnh viễn từ bỏ ăn mặn, hoàn toàn trường trai, dứt khoát không tạo sát nghiệp nữa”.Khi tôi về nhà rồi, hôm sau, lúc 8 giờ tối cư sĩ Quả Khanh gọi điện đến, bảo:– Chị có muốn biết nguyên nhân mình bệnh là do đâu chăng?– Dạ muốn! Muốn quá đi chứ!…Tôi cuống quýt hồi đáp, không kịp chờ ông dứt câu.
Tôi nghĩ nhất định ông sẽ nói là “kiếp trước do tôi tạo nghiệp sát sinh hay tội gì tương tự vậy nên ngày nay mới bị ác báo, phải đoản mệnh như thế này”…Tim tôi hồi hộp, đập thình thịch… vì chờ nghe ông trả lời.
Nhưng trái với dự đoán của tôi, đáp án của ông thật bất ngờ, hoàn toàn ngoài sức tượng!… Qua điện thoại, giáo sư dịu dàng hỏi:– Cô nghĩ kỹ xem, sau khi kết hôn có làm gi vượt quá giới hạn cùng người khác phái chăng?Nghe ông hỏi vậy tôi muốn té ngửa.
Lúc đó tôi im lặng nhưng tận đáy lòng rất muốn hét to như thế này: -“ôi trời ơi! Giáo sư! Ngài đừng đổ oan cho con! Con là gái nhà lành, là con nhà gia giáo đàng hoàng, trong đời con chỉ yêu có một lần, và chỉ có một mối tình duy nhất dành cho người mà con kết hôn, đó là phu quân con mà thôi! Con đã dành hết tình cảm thuần khiết cho ảnh… Con thực sự chẳng có cái chuyện ‘‘tình một đêm” thậm chí chẳng bao giờ ngoại tình, thế thì làm sao ngài có thể nói là… con bị bệnh vì cái nguyên nhân kỳ cục này chứ hả?”…Không nghe tiếng tôi trả lời, giáo sư nghiêm túc khẳng định:– Cô bị bệnh đích thực là do… tà dâm mà ra! Nếu như cô chịu tha thiết sám hối, bệnh cô sẽ lành!Giáo sư vẫn kiên nhẫn chờ tôi trả lời.
Tôi ráng hồi tưởng lại quá khứ… từng chút một.
Đột nhiên tôi nhớ ra, liền nói:– À! Sau khi kết hôn, đi hưởng tuần trăng mật xong về, thì cơ quan đề nghị cấp nhà cho.
Vị lãnh đạo quản lý nhà bảo tôi đi một chuyến để bàn việc này…Khi tôi đến nơi, hai chúng tôi trò chuyện cả tiếng đồng hồ, không có nói gì khác ngoài công việc và học vấn… thấy trời đã tối, tôi định về nhà thì đột nhiên ông ta ôm chầm lẩy tồi và nói là rất thương tôi”… Chúng tôi chỉ ôm nhau một lát, tuyệt không làm gì vượt quá giới hạn…Giáo sư nghe xong bảo:– Đây chính là nguyên nhân căn bệnh của cô.
Mặc dù thực tế không có vấn đề gì phát sinh, nhưng trong tâm cô hoàn toàn không cự tuyệt, sau đó lòng cô thường khởi tà niệm, có… dâm niệm! Trong “Kinh Địa Tạng” từng thuyết: “Chúng sinh ở cõi diêm phù đề, khởi tâm động niệm không gì mà không tạo nghiệp, không gì mà không là tội”…Buông điện thoại xuống, nước mắt tôi ướt đẫm mặt mày, tôi khóc chẳng thành lời.
Tôi đã trăm ngàn lần hỏi trời xanh, vì sao tôi bị bịnh như vậy? Thì hôm nay, giáo sư đã cho tôi đáp án chính xác!Từ hôm ấy trở đi, tôi tiến vào giai đoạn học Phật chân chính chưa từng có.
Bắt đầu từ ý không tin Phật cho đến vì muốn sống còn, muốn được lợi mà tôi tin Phật.
Sau khi được gặp cư sĩ Quả Khanh rồi, thì tôi chỉ thành giữ giới cấm, tha thiết tu hành, cỏ thề nối đây là chuyền biến lớn nhất của đời tôi.Tôi thật may mắn vì trong lúc mê mờ rối ren, đã được gặp một thiện tri thức có lực tu sâu và rất đạo đức, đặc biệt là mấy cuốn “Báo ứng Hiện Đời”, “Mạn đàm từ bi” và “Niết Bàn bảo sám”, đã như tiếng sấm vang khai thông cái lỗ tai điếc tịt của tôi.
Đã giúp tôi chuyển đổi đời sống, thay đổi cái nhìn và quan niệm không tốt đối với Phật giáo.
Hai cuốn sách này tôi đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, rồi y cứ theo đó mà thực hành, sửa mình, tu tập…Đầu tiên tôi đối với những ác nghiệp đã tạo của bản thân, tiến hành sám hổi…kiểm tra các lỗi từ “sát, đạo, dâm, vọng, tửu, tham, sân si, mạn, nghi, hiếu để, lễ, nghĩa, tín”… tôi bắt đầu mỗi ngày sám hối một loại tội (tính từ ấu thơ cho đến bây giờ).
Tôi hồi tưởng, kiểm lại mọi việc lớn nhỏ, hễ thấy việc gì sai, có lỗi, thì lo sám hối và điều này đã dưỡng thành thói quen tốt hằng tự kiểm phản tỉnh mỗi ngày… Tôi thống thiết sửa đổi, chân thành sám hối, sau đó chiếu theo khai thị trong “Mạn đàm từ bi và Niết Bản bảo sám” mà thọ trì “Kinh Địa Tạng”, nghiêm trì ngũ giới, dứt tuyệt ăn mặn.Kết quả, tôi đã sống lại.
Không những thế, tâm tôi bình an, có thể đối diện trực tiếp với hiện thực tàn khốc, có thể thản nhiên đón nhận mọi khổ đau ập đến mà không chút lời oán trời trách người.
Tồi đã có thể bình tĩnh đối diện với sống và chết, từ trong tuyệt vọng mà tìm ra hi vọng, và cho dù ở trong địa ngục vẫn có thể mơ đến thiên đường…Phật pháp chính là diệu pháp, đã chắp cho tôi đôi cánh, giúp tôi bay lên cao, ra khỏi vực thẳm tuyệt vọng, đi đến miền hạnh phúc…Tôi xin cảm tạ chư Phật bồ tát, cảm tạ tất cả những thiện hữu đã nhọc nhằn tâm lực, công sức vì tôi.Bây giờ dù ôn hay kể lại niềm thống khổ, thì cũng đau như mồ xẻ, khơi lại vết thương vừa mới liền da.
Nhưng tôi mong rằng, những chị em hữu duyên nào khi đọc đến bài viết này, bất kể là có tin Phật hay không (bạn tin cũng không mà không tin cũng được) chỉ cần bạn biết tự thanh tịnh tâm ý mình, tốt nhất là nên từ bỏ đồ mặn và ăn chay trường, mức thấp nhất là bạn phải làm một người hoàn toàn không giết hại bất kỳ mạng sống nào! Không làm bất kỳ việc phi lễ, phi pháp nào! Thế giới này đích thật là lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng chẳng lọt được thứ chi.
Nhân quả không phải để cho bạn đùa bỡn giễu cợt hay quyết định… Nếu như bạn phạm lỗi thì phải lo mà sám hối cho kịp, càng chẳng nên nghĩ tường hồ đồ, nói sai hành bậy… mà chiêu ác báo vào thân.
Vì tôi từ trong địa ngục nhân gian đi ra, nên tôi thấm thía nó khổ ra sao, đau thế nào!…Nếu như đọc câu chuyện của tôi xong mà bạn có tỉnh giác và thu được lợi ích, thì chứng bệnh này của tôi quả không uổng phí…Tôi hi vọng mình là người thọ báo cuối cùng trong địa ngục, càng hi vọng cửa địa ngục sẽ đóng lại phía sau lưng tôi.
Mong các chị em phụ nữ thân yêu của tôi, dù sống trong xã hội vật chất dục vọng tràn lan này, vẫn luôn giữ gìn được cho mình một trái tim thiện lương, thuần khiết, vô nhiễm… vì đó chính là đôi cánh giúp bạn bay qua miền hạnh phúc, đi tới thiên đường…***Phần ghi bổ túc thêm: Từ tôi bị bệnh đến nay đã hai năm, mỗi lần đến bệnh viện kiểm tra, kết quả luôn bình thường.
Cảm tạ Phật lực gia trì, đã giúp tôi có được kết quả tốt như hôm nay.Trong nỗi mừng vui cực độ, tôi đã đem những điều tâm đắc, những ích lợi thu được trên con đường học Phật, chia sẻ cùng các bạn đồng bệnh.
Những ai nghe mà tin nhận, chịu ăn chay, trì giới sám hối… thì bệnh của họ đều chuyển tốt đến không ngờ.
Còn bạn bịnh nào đối việc này chê cười giễu cợt, thì lòng tôi thật buồn tiếc, vì họ đã đánh mất cơ may tự cứu… bởi bệnh tình họ ngày càng phát nặng, vô phương xoay chuyển…Tôi tin sâu rằng, những người bị bệnh ung bướu chỉ cần y pháp tu hành, thì mạng sống nhất định sẽ xuất hiện kỳ tích.
Xin nguyện cho những người bệnh hoạn khổ đau trong thiên hạ, biết dùng Phật pháp cứu mình ra khỏi hiểm địa.Xin đem thực tâm, thành tâm, nguyện tâm, gieo rắc hạt giống thiện, hầu giúp mọi người đỗi mới sinh mạng, tái tạo hạnh phúc.
Tôi tin: tôi có thể làm được, thì bạn cũng làm được!Đệ tử mới học phật: cố HoaGiải thích: Cố Hoa trong lúc phát nguyện ăn chay, sau mấy tháng sám hối đã có thể đi làm việc và mỗi tuần cô đều đến Viện Ung Bướu, dùng kinh nghiệm của bản thân làm bằng chứng để khuyên các bệnh nhân đồng cảnh ngộ, còn tặng cho họ cuốn “Kinh Địa Tạng” và “Báo ứng Hiện Đời”…Đến nay rất nhiều bệnh nhân ung bướu đã chuyển nguy thành an.Thông thường, phần đông bệnh nhân chỉ muốn khỏi bệnh nhưng không chịu sửa đổi nguyên nhân phát bệnh, Cố Hoa sở dĩ bệnh lành nhanh chóng, chính nhờ kết quả “y giáo phụng hành” của cô.
Một mặt cô nương Phật lực gia trì, nhất nhất tụng kinh niệm Phật; mặt khác lại chân thành sám hổi, nguyện sửa đổi, tu thiện… cô sám hối từng lỗi lầm đã qua trong quá khứ, tính từ lúc nhỏ cho đến hiện tại và đã dưỡng thành thói quen ngày ngày tình giác, thường tự kiểm lỗi sửa đổi luôn… Mong tất cả bệnh nhân trong thiên hạ đều có thể hành theo như vậy để sớm tiêu trừ bệnh lìa khổ được vui..
Đã trăm ngàn lần tôi tự vấn mình: “Vì sao tôi có thể bệnh như vậy?”… Tôi cho rằng mình vốn thiện lương, thực thà.
Trong mắt mọi người, tôi là một phụ nữ rất đức hạnh, và phẩm chất tốt đó luôn được công nhận!Nhưng vì sao đến tuổi trung niên tôi lại nhận được tờ giấy chẩn bệnh giống như “tuyên án tử” thế này? Từng ngày qua, tôi càng đến gần cõi chết hơn.
Muốn sống còn, tôi phải phẫu thuật.
Sau khi mổ xong, thì nếm tiếp nỗi khổ trị hóa chất…Người bệnh ung bướu, phải trị bằng hóa chất thống khổ vô cùng, khổ như địa ngục trần gian, về tâm lý tôi có thể tiếp nhận, nhưng xác thân thì rất khó kham, bởi chịu không thấu cơn đau giày vò, do muốn hồi phục sức khỏe nên tôi ráng sức đấu tranh cùng số mạng…Bản thân tôi trên có mẹ già hơn 80, dưới còn con thơ dại, tất cả đều cần tôi.
Tôi có bổn phận phải chăm sóc, cưu mang… nhưng đối diện với bệnh trạng của mình, tôi thực không còn đủ dũng khí để sống.
Tôi giống như chiếc xe hư bị đứt thắng, rơi vào vực thẳm tối tăm, vỡ nát, chẳng còn gì…Trong thời kỳ xạ trị, tôi nằm tại Khoa ung bướu, chứng kiến đủ cảnh, đủ hạng người: cho dù bạn có quyền uy từng khuynh đảo một thời, cho dù bạn giàu sang một cõi, hễ đã vào đây rồi, thì quyền thế và tiền bạc đều trở nên vô nghĩa, vì đâu mua được mạng sống? Mà mạng sống trong giây phút này lại giống như hạt sương mai trên đầu cỏ, tuy cỏ đấy, nhưng chốc lát sẽ tiêu tan, chẳng còn tung tích…Hôm nay mới thấy bạn bè bệnh đó, ngày mai đã âm dương đôi ngã…Tiến hành trị liệu trong bệnh viện bây giờ xem như là để… cầm chân tử thần đến… chậm một chút, nhưng cuối cùng rồi cũng phải vong thân!…Tôi chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ bị ung bướu, cũng chưa bao giờ đến gần hay quan sát những người bệnh khổ trên thế gian, niềm đau sinh ly tử biệt quả thực khó bứt, khó rời…Tôi hỏi bác sĩ:– Mạng sống tôi còn kéo dài bao lâu?Tôi biết mình phải chết, chắc chắn không nghi, thế nên rất tuyệt vọng, vì không thể cầu ai giúp, đành lặng nuốt thống khổ vào tim và càng thêm suy sụp…Tôi bắt đầu mất ngủ, tay chân ra mồ hôi, tâm hoang mang.
Suốt ngày mặt đầy nước mắt, khóc đến không thành tiếng…Một ngày nọ tại bệnh viện tôi bỗng nghe hát bài “Đôi Cánh Vô Hình” của tác giả Trương Thiếu Hàm.
Trong lời ca có mấy câu: “Tôi biết mình có đôi cánh vô hình, đưa tôi bay cao, ra khỏi tuyệt vọng”…Vừa nghe đến đây những buồn đau tôi ráng kềm nén bấy lâu giờ không kềm được, đồng tuôn trào như hỏa diệm sơn phun… Tôi bật khóc.
Khóc cho số mệnh khốn khổ của mình, khóc vì mình không bảo vệ sức khỏe tốt, để bây giờ đối với mẹ già thành ra bất hiếu, đối với con thơ chẳng thể làm từ mẫu, đối với chồng không tròn phận vợ hiền mà còn làm liên lụy, khiến anh phải lo lắng, thân tâm tiều tụy, mỏi mệt cực độ… thật là bất nhân với phu quân!Tôi không biết “đôi cánh đưa tôi bay cao ra khỏi tuyệt vọng” hiện đang ờ đâu? Tôi giờ đây không chỗ bấu víu, đang rất bàng hoàng, hoảng loạn… cảm giác mình sống không bằng chết, nhưng chết? – Lại không cam tâm!Trải qua nửa năm trị bằng hóa chất, tôi tiếp nhận được cái y học gọi là “xạ trị kết thúc!”.
Bác sĩ bảo tôi phải thường xuyên kiểm tra, để phát hiện và giải quyết kịp thời…Tôi biết mình đã được xếp vào danh sách bất trị, không còn cơ may sống sót, nếu có thay đổi chăng thì chỉ là… đổi thuốc mới mà thôi! Tôi cứ đều đều vô hóa chất cho đến khi lìa đời! Sinh mạng tôi bây giờ tùy thuộc vào hóa chất.
Hễ ngưng vô hóa chất là mạng sống cũng kết liễu luôn.Vì muốn sống còn, hằng ngày trời chưa sáng tôi đã thức dậy ra ngoài luyện khí công.
Mỗi ngày tập bốn tiếng.
Vào mùa hạ thời tiết oi bức, lại do trị hóa chất nên tóc tôi rụng hết, phải đội tóc giả trên đầu, bị nóng hầm hập nên mồ hôi tuôn chảy đầy, nhằm tiết Tam phục khí trời càng nóng gắt, khiến y phục ẩm uớt dính vào thân, giữa công viên tôi thấy mình giống hệt con lừa bị hành hạ đi vòng vòng… Bao ý niệm bi phẫn uất ức, tuyệt vọng… từ đáy lòng trào dâng, khiến tôi đau tận xương tủy, lệ tuôn đầm đìa như mưa.Tháng 6 năm 2007, Kim nữ cư sĩ là người bạn đạo tâm đầu ý hợp xuất hiện trong cuộc đời tôi.
Chị là một Phật tử thuần thành, thiện lương, trung hậu, cư xử rất tốt với người.
Khi biết rõ hoàn cảnh tôi rồi, chị luôn động viên giúp đỡ, đem tới cho tôi xem rất nhiều loại sách Phật (chỉ bày phương pháp cứu vãn mệnh sống), trong đây gieo ảnh hưởng cho tôi sâu nhất là hai cuốn: “Liễu Phàm Tứ Huấn” và “Sống là tự mình nỗ lực từng chút một”…Mặc dù tôi ưa triết học, nhưng chỉ khoái sách tri thức học vấn, còn đối với ba cái tín ngưỡng, tôi hoàn toàn không tin, khó chấp nhận… nói chi đến thọ trì? Thậm chí tôi còn bài xích, cho đó là những luận thuyết ngu si, thiếu hiểu biết, mê tín!…Nhưng sau khi xem các chuyện trong sách xong, tôi cảm động sâu sắc, lúc này bản thân tôi từ một kẻ vô thần, vô tín ngưỡng, đã bắt đầu tin Phật.
Nhưng thú thực là mục đích tin Phật vào lúc này chỉ bắt nguồn từ khát vọng muốn được sống mà thôi.Nhờ Kim cư sĩ hướng dẫn đốc thúc, tôi bắt đầu tụng “Kinh Địa Tạng” mỗi ngày một bộ, nhưng do tâm tôi, niệm niệm ào ạt dấy khởi như sóng cồn, nên chị bày tôi tụng “Kinh Kim Cang” và dẫn tôi đi phóng sinh, bái sám.Thành thật mà nói, giai đoạn này tôi dốc sức tạo công đức, vì nghĩ rằng “tu phúc có thể kéo dài mạng sống”.
Theo tư duy đó, nên mặc dù có tụng “Kinh Kim Cang”, nhưng lắm lúc tôi cảm thấy thấu phá chẳng nổi, buông không xong, phiền não chẳng ngừng.Chớp mắt hạ đi đông đến, thời tiết lạnh lẽo bắt đầu.
Nghe tin các đồng bạn bệnh nặng liên tục tạ thế, hoặc từng ca bệnh phải chuyển đi và bệnh càng hoành hành bộc phát theo mùa đông giá rét… khiến lòng tôi thêm tê tái, suy sụp đến cực điểm… tôi như đang rơi xuống tận đáy vực tuyệt vọng…Trước mùa xuân 2008, nhìn thấy tình hình bế tắc của tôi, chị Kim nói:– Nếu bạn có thể gặp được cư sĩ Quả Khanh thì tốt quá!Nhưng biết tìm ông ở đâu và đi đâu để gặp được ông bây giờ? Tôi cho rằng mình là kẻ phúc mỏng mệnh bạc, không có được cái may mắn ấy.Từ hôm đó trở đi, Kim cư sĩ ngày ngày ở trước tượng Phật nhà chị (vì tôi lễ bái), hằng ngày chị lễ trăm lạy, bái đến mồ hôi và nước mắt rơi đầy mặt.
Thành tâm ắt được, có thể khiến cho vàng đá cũng phải nứt…Nhờ chị thành tâm cầu nguyện mà cảm được duyên lành xảy đến…Tôi may mắn quen được Hải Ba (nhân vật được nhắc đến trong sách Báo ứng Hiện Đời tập 1-2) là bạn của lão cư sĩ Quả Khanh, Hải Ba hứa ngày mồng 5 tháng giêng sẽ dẫn tôi đi gặp cư sĩ Quả Khanh.Lúc này con Hải Ba đang bệnh, nhưng chị không cố thời gian để chăm sóc bé vì mắc dẫn tôi đi.
Hải ba có đôi mắt to, đen, sáng đẹp vô cùng.
Cốt cách thanh cao như tiên, cư xử lại dịu dàng thuần phác… Tôi rất mang ân sự chân thành tốt bụng của chị.
Chị là người bạn cực kỳ quý giá của tôi (Ngay đây tôi xin gởi đến chị lời chúc lành, cầu chị cả đời bình an hạnh phúc!)…Vừa gặp cư sĩ Quả Khanh tôi đã bị phẩm đức tu hành vá tính cách thanh cao, chính trực, thiện lương, khiêm hòa, không tham tiền tài vật chất cua ông… làm cho cảm động, ông ân cần nhắc nhở tôi phải luôn lấy giới làm thầy, ôn nhu giải thích cho tôi hiểu ngũ giới Phật chế là như thế nào và chỉ cách thọ trì “Kinh Địa Tạng” ra sao.
Ông giúp tôi chấn chỉnh lại những thấy biết lệch lạc sai lầm, khiến tôi thu được rất nhiều lợi ích.
Ngay đó tôi liền phát thệ: “Bắt đầu từ nay trở đi vĩnh viễn từ bỏ ăn mặn, hoàn toàn trường trai, dứt khoát không tạo sát nghiệp nữa”.Khi tôi về nhà rồi, hôm sau, lúc 8 giờ tối cư sĩ Quả Khanh gọi điện đến, bảo:– Chị có muốn biết nguyên nhân mình bệnh là do đâu chăng?– Dạ muốn! Muốn quá đi chứ!…Tôi cuống quýt hồi đáp, không kịp chờ ông dứt câu.
Tôi nghĩ nhất định ông sẽ nói là “kiếp trước do tôi tạo nghiệp sát sinh hay tội gì tương tự vậy nên ngày nay mới bị ác báo, phải đoản mệnh như thế này”…Tim tôi hồi hộp, đập thình thịch… vì chờ nghe ông trả lời.
Nhưng trái với dự đoán của tôi, đáp án của ông thật bất ngờ, hoàn toàn ngoài sức tượng!… Qua điện thoại, giáo sư dịu dàng hỏi:– Cô nghĩ kỹ xem, sau khi kết hôn có làm gi vượt quá giới hạn cùng người khác phái chăng?Nghe ông hỏi vậy tôi muốn té ngửa.
Lúc đó tôi im lặng nhưng tận đáy lòng rất muốn hét to như thế này: -“ôi trời ơi! Giáo sư! Ngài đừng đổ oan cho con! Con là gái nhà lành, là con nhà gia giáo đàng hoàng, trong đời con chỉ yêu có một lần, và chỉ có một mối tình duy nhất dành cho người mà con kết hôn, đó là phu quân con mà thôi! Con đã dành hết tình cảm thuần khiết cho ảnh… Con thực sự chẳng có cái chuyện ‘‘tình một đêm” thậm chí chẳng bao giờ ngoại tình, thế thì làm sao ngài có thể nói là… con bị bệnh vì cái nguyên nhân kỳ cục này chứ hả?”…Không nghe tiếng tôi trả lời, giáo sư nghiêm túc khẳng định:– Cô bị bệnh đích thực là do… tà dâm mà ra! Nếu như cô chịu tha thiết sám hối, bệnh cô sẽ lành!Giáo sư vẫn kiên nhẫn chờ tôi trả lời.
Tôi ráng hồi tưởng lại quá khứ… từng chút một.
Đột nhiên tôi nhớ ra, liền nói:– À! Sau khi kết hôn, đi hưởng tuần trăng mật xong về, thì cơ quan đề nghị cấp nhà cho.
Vị lãnh đạo quản lý nhà bảo tôi đi một chuyến để bàn việc này…Khi tôi đến nơi, hai chúng tôi trò chuyện cả tiếng đồng hồ, không có nói gì khác ngoài công việc và học vấn… thấy trời đã tối, tôi định về nhà thì đột nhiên ông ta ôm chầm lẩy tồi và nói là rất thương tôi”… Chúng tôi chỉ ôm nhau một lát, tuyệt không làm gì vượt quá giới hạn…Giáo sư nghe xong bảo:– Đây chính là nguyên nhân căn bệnh của cô.
Mặc dù thực tế không có vấn đề gì phát sinh, nhưng trong tâm cô hoàn toàn không cự tuyệt, sau đó lòng cô thường khởi tà niệm, có… dâm niệm! Trong “Kinh Địa Tạng” từng thuyết: “Chúng sinh ở cõi diêm phù đề, khởi tâm động niệm không gì mà không tạo nghiệp, không gì mà không là tội”…Buông điện thoại xuống, nước mắt tôi ướt đẫm mặt mày, tôi khóc chẳng thành lời.
Tôi đã trăm ngàn lần hỏi trời xanh, vì sao tôi bị bịnh như vậy? Thì hôm nay, giáo sư đã cho tôi đáp án chính xác!Từ hôm ấy trở đi, tôi tiến vào giai đoạn học Phật chân chính chưa từng có.
Bắt đầu từ ý không tin Phật cho đến vì muốn sống còn, muốn được lợi mà tôi tin Phật.
Sau khi được gặp cư sĩ Quả Khanh rồi, thì tôi chỉ thành giữ giới cấm, tha thiết tu hành, cỏ thề nối đây là chuyền biến lớn nhất của đời tôi.Tôi thật may mắn vì trong lúc mê mờ rối ren, đã được gặp một thiện tri thức có lực tu sâu và rất đạo đức, đặc biệt là mấy cuốn “Báo ứng Hiện Đời”, “Mạn đàm từ bi” và “Niết Bàn bảo sám”, đã như tiếng sấm vang khai thông cái lỗ tai điếc tịt của tôi.
Đã giúp tôi chuyển đổi đời sống, thay đổi cái nhìn và quan niệm không tốt đối với Phật giáo.
Hai cuốn sách này tôi đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, rồi y cứ theo đó mà thực hành, sửa mình, tu tập…Đầu tiên tôi đối với những ác nghiệp đã tạo của bản thân, tiến hành sám hổi…kiểm tra các lỗi từ “sát, đạo, dâm, vọng, tửu, tham, sân si, mạn, nghi, hiếu để, lễ, nghĩa, tín”… tôi bắt đầu mỗi ngày sám hối một loại tội (tính từ ấu thơ cho đến bây giờ).
Tôi hồi tưởng, kiểm lại mọi việc lớn nhỏ, hễ thấy việc gì sai, có lỗi, thì lo sám hối và điều này đã dưỡng thành thói quen tốt hằng tự kiểm phản tỉnh mỗi ngày… Tôi thống thiết sửa đổi, chân thành sám hối, sau đó chiếu theo khai thị trong “Mạn đàm từ bi và Niết Bản bảo sám” mà thọ trì “Kinh Địa Tạng”, nghiêm trì ngũ giới, dứt tuyệt ăn mặn.Kết quả, tôi đã sống lại.
Không những thế, tâm tôi bình an, có thể đối diện trực tiếp với hiện thực tàn khốc, có thể thản nhiên đón nhận mọi khổ đau ập đến mà không chút lời oán trời trách người.
Tồi đã có thể bình tĩnh đối diện với sống và chết, từ trong tuyệt vọng mà tìm ra hi vọng, và cho dù ở trong địa ngục vẫn có thể mơ đến thiên đường…Phật pháp chính là diệu pháp, đã chắp cho tôi đôi cánh, giúp tôi bay lên cao, ra khỏi vực thẳm tuyệt vọng, đi đến miền hạnh phúc…Tôi xin cảm tạ chư Phật bồ tát, cảm tạ tất cả những thiện hữu đã nhọc nhằn tâm lực, công sức vì tôi.Bây giờ dù ôn hay kể lại niềm thống khổ, thì cũng đau như mồ xẻ, khơi lại vết thương vừa mới liền da.
Nhưng tôi mong rằng, những chị em hữu duyên nào khi đọc đến bài viết này, bất kể là có tin Phật hay không (bạn tin cũng không mà không tin cũng được) chỉ cần bạn biết tự thanh tịnh tâm ý mình, tốt nhất là nên từ bỏ đồ mặn và ăn chay trường, mức thấp nhất là bạn phải làm một người hoàn toàn không giết hại bất kỳ mạng sống nào! Không làm bất kỳ việc phi lễ, phi pháp nào! Thế giới này đích thật là lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng chẳng lọt được thứ chi.
Nhân quả không phải để cho bạn đùa bỡn giễu cợt hay quyết định… Nếu như bạn phạm lỗi thì phải lo mà sám hối cho kịp, càng chẳng nên nghĩ tường hồ đồ, nói sai hành bậy… mà chiêu ác báo vào thân.
Vì tôi từ trong địa ngục nhân gian đi ra, nên tôi thấm thía nó khổ ra sao, đau thế nào!…Nếu như đọc câu chuyện của tôi xong mà bạn có tỉnh giác và thu được lợi ích, thì chứng bệnh này của tôi quả không uổng phí…Tôi hi vọng mình là người thọ báo cuối cùng trong địa ngục, càng hi vọng cửa địa ngục sẽ đóng lại phía sau lưng tôi.
Mong các chị em phụ nữ thân yêu của tôi, dù sống trong xã hội vật chất dục vọng tràn lan này, vẫn luôn giữ gìn được cho mình một trái tim thiện lương, thuần khiết, vô nhiễm… vì đó chính là đôi cánh giúp bạn bay qua miền hạnh phúc, đi tới thiên đường…***Phần ghi bổ túc thêm: Từ tôi bị bệnh đến nay đã hai năm, mỗi lần đến bệnh viện kiểm tra, kết quả luôn bình thường.
Cảm tạ Phật lực gia trì, đã giúp tôi có được kết quả tốt như hôm nay.Trong nỗi mừng vui cực độ, tôi đã đem những điều tâm đắc, những ích lợi thu được trên con đường học Phật, chia sẻ cùng các bạn đồng bệnh.
Những ai nghe mà tin nhận, chịu ăn chay, trì giới sám hối… thì bệnh của họ đều chuyển tốt đến không ngờ.
Còn bạn bịnh nào đối việc này chê cười giễu cợt, thì lòng tôi thật buồn tiếc, vì họ đã đánh mất cơ may tự cứu… bởi bệnh tình họ ngày càng phát nặng, vô phương xoay chuyển…Tôi tin sâu rằng, những người bị bệnh ung bướu chỉ cần y pháp tu hành, thì mạng sống nhất định sẽ xuất hiện kỳ tích.
Xin nguyện cho những người bệnh hoạn khổ đau trong thiên hạ, biết dùng Phật pháp cứu mình ra khỏi hiểm địa.Xin đem thực tâm, thành tâm, nguyện tâm, gieo rắc hạt giống thiện, hầu giúp mọi người đỗi mới sinh mạng, tái tạo hạnh phúc.
Tôi tin: tôi có thể làm được, thì bạn cũng làm được!Đệ tử mới học phật: cố HoaGiải thích: Cố Hoa trong lúc phát nguyện ăn chay, sau mấy tháng sám hối đã có thể đi làm việc và mỗi tuần cô đều đến Viện Ung Bướu, dùng kinh nghiệm của bản thân làm bằng chứng để khuyên các bệnh nhân đồng cảnh ngộ, còn tặng cho họ cuốn “Kinh Địa Tạng” và “Báo ứng Hiện Đời”…Đến nay rất nhiều bệnh nhân ung bướu đã chuyển nguy thành an.Thông thường, phần đông bệnh nhân chỉ muốn khỏi bệnh nhưng không chịu sửa đổi nguyên nhân phát bệnh, Cố Hoa sở dĩ bệnh lành nhanh chóng, chính nhờ kết quả “y giáo phụng hành” của cô.
Một mặt cô nương Phật lực gia trì, nhất nhất tụng kinh niệm Phật; mặt khác lại chân thành sám hổi, nguyện sửa đổi, tu thiện… cô sám hối từng lỗi lầm đã qua trong quá khứ, tính từ lúc nhỏ cho đến hiện tại và đã dưỡng thành thói quen ngày ngày tình giác, thường tự kiểm lỗi sửa đổi luôn… Mong tất cả bệnh nhân trong thiên hạ đều có thể hành theo như vậy để sớm tiêu trừ bệnh lìa khổ được vui..
Danh sách chương