Tôi là một phụ nữ ở Triết Giang, Đài Châu, năm nay 46 tuổi.

Mười mấy năm nay, Tôi thọ khổ tận cùng giống như sống trong địa ngục trần gian.

Tôi biết là nghiệp chướng túc thế trổ, là oan gia trái chủ làm ra.Hai năm trước do thấy tôi không kham nổi bao thống khổ giày vò, dì tôi dẫn tôi đi qui y Tam bảo, pháp danh là Pháp Dao.

Sau đó tôi lien tục tổ chức ba đại lễ siêu độ cho oan gia trái chủ trong thân lẫn ngoài thân cầu họ vãng sinh, lìa khổ được vui.Kể từ đó, tất cả khổ nạn khác đều tiêu tan, duy chỉ có đau đớn trên thân là không giảm, mà còn tăng nghiêm trọng.


Có lúc tôi đau như bị côn trùng rứt cắn.

Có lúc nhức như bị bò cạp chích, hơn nữa các chỗ đau đều nổi đỏ, rất khó chịu.

Mười mấy ngày trước, mặt tôi nổi mụn đỏ nhức nhối, đau đến không muốn sống, thế là tôi quỳ trước tượng Phật A Di Đà trong nhà, lệ tuôn như mưa, tôi khóc than với Phật:– Kính thưa Phật A Di Đà, rốt cuộc là Ngài có tồn tại hay không, Ngài có thấy trên mặt con nổi đầy mụn đỏ và đau đến không muốn sống?Cứ thế tôi vừa khóc vừa kể lể suốt mấy tiếng đồng hồ.Tối hôm sau, tình cờ tôi biết được lão sư Trịnh Bá Đức đến Thượng Hải giảng pháp, hướng dẫn cách “làm tiêu tội nghiệp”, tôi biết đây là Phật A Di Đà chỉ điểm, thầm nghĩ: “Mình được cứu rồi”.

Thế là tôi cùng thân mẫu lập tức đến Thượng Hải, tham dự khóa giảng của ngài.

Đó là ngày mồng 7 tháng 7 năm 2013, tôi được phúc duyên bái kiến lão sư Trịnh Bá Đức và hiểu rõ đạo lý “chúng sinh đồng thể”.Trong pháp hội, các học viên khác đều thu được lợi ích, có cảm ứng rõ ràng, chỉ riêng tôi các nốt đỏ trên mặt càng phát dữ tợn hơn, tôi biết đây là chúng sinh oan gia không đồng ý siêu độ!Trong số học viên có cô Xuân đã đắc Thiên nhãn, cô bảo tôi:– Tôi thấy trên thân hcị có một con cá to đen rất có tính linh, trên đầu nó có sừng dài.Con cá này khóc lóc, mách kể với cô Xuân rằng: Vào kiếp quá khứ tôi đã từng ăn thịt nó, cả cái đầu nó cũng nhai luôn (vì vậy mà tôi bị nó báo thù khiến đầu óc đần độn không trí tuệ).

Lòng căm hận phẫn nộ khiến con cá vô phương đầu thai vào cõi người, một bề theo tôi báo oán để hành hạ, trừng trị khiến tôi chịu đủ thống khổ, có lúc nó hành tôi đau đớn thống khổ đến không muốn sống.Con cá còn nói nó hành như vậy là nhẹ, vì thấy mẹ thôi thành tâm ăn chay, niệm Phật hơn hai mươi năm nay, nên nó mới “nương tay”, không báo thù dữ với tôi.

Nhân vì con cá này rất ưa chánh pháp của Phật, nên nó cực kỳ tức giận mỗi khi nhìn thấy tôi vì đau đớn khó kham mà đi cầu “bang môn tà đạo” giúp đỡ cho, những lúc đó nó đều dốc sức đẩy tôi quay về với Phật môn.


Cho dù con cá này chứng kiến vô lượng, vô biên chúng sinh và vô số quyến thuộc của nó nhờ pháp hội siêu độ của lão sư Trịnh mà được tiếp dẫn sang thế giới Cực Lạc, nhưng nó nhất quyết không chịu vãng sanh.Cô Xuân liền hỏi con cá muốn ra điều kiện với tôi như thế nào? Thì nó bảo rằng: Dù tôi thành tâm sám hối vẫn chưa đủ và yêu cầu tôi phải thực hiện hai điều:Từ nay đến vĩnh kiếp về sau, mãi mãi không được ăn cá!Phải khuyên 100 người không ăn cá.Tôi bản tính ngu si, vừa nghe như vậy liền nghĩ: “Yêu cầu thứ nhất tôi làm được, nhưng điều thứ hai, tại sinh hoạt ven biển này tôi biết đi đâu mfa khuyên cho đủ 100 người không ăn cá đây?…Lão sư Trịnh lập tức khuyên tôi nên viết bài đăng lên mạng (làm thế không những khuyên được trăm, mà có thể đến ngàn người, thậm chí ngàn ngàn vạn vạn người không ăn cá!)…Tôi ngay đó liền chí thành sám hối, phát nguyện: Xin đáp ứng hai điều kiện của con cá yêu cầu.Lão sư Trịnh từ bi lại vì tôi tiếp tục làm lễ siêu độ cho con cá nọ.

Dù đám con cháu và quyến thuộc của nó đều vãng sinh hết, nhưng nó vẫn phát biểu: Hiện giờ nó chưa muốn vãng sinh, song sau này sẽ không hành tôi nữa, nhưng nó muốn tiếp tục giám sát tôi một thời gian, xem tôi tu học thế nào, có chân thành sửa lỗi, ngôn hạnh có nhất như chăng? Rồi sau đó, nó sẽ bất ngờ ra đi mà không báo trước.Xin cảm tạ Phật A Di Đà, cảm tạ lão sư Trịnh, cảm ơn con cá khoan hồng đại lượng đã từ bi tha thứ và đẩy tôi vào con đường học Phật tinh tấn.Xong pháp hội thì chứng bệnh của tôi có giảm bớt, tuy nhiên tôi vẫn còn đang thọ tội, nên dù phải mang chút khổ nạn này, tôi cam lòng đền trả.

Vì nghĩ rằng: So với thuở con cá bị tôi giết ăn đau đớn thì nỗi đau này của tôi chỉ bằng một phần ngàn thống khổ mà nó phải chịu trong kiếp xa xưa.Chúng ta hãy nhìn xem, loài thủy tộc đang bơi lội tung tăng, ngao du tự do trong nước, song thế nhân đã giăng lưới, câu móc, nổ thuốc dùng đủ cách để bắt chúng lên mà: Lóc da, đánh vảy, mổ bụng, chặt đầu, moi nội tạng khiến chúng chảy máu đầm đìa đau đớn vô kể.

Ta giết chúng tàn nhẫn để chế biến đủ món ngon, thậm chí còn nướng sống ngay khi chúng đang giãy giụa, ta hành hạ chúng đau đến tột cùng.

Thù hận này, chúng há không ôm tận xương tủy ư?Hãy xem hiện nay, nhân gian dưỡng nuôi thủy sản, để chúng sống trong môi trường nước bẩn ô nhiễm, dùng thức ăn trộn toàn hóa chất kích thích thúc tăng trưởng mau.

Khi ta ăn chúng, chưa kể những ký sinh trùng giun, lãi… đều chuyển sang cư ngụ hết qua thân người, khiến con người thọ đủ bệnh tật, bị thống khổ giày vò vì ác nghiệp sát sinh.Hãy nghĩ đến cảm giác hận thù, những cơn đau mà loài vật phải chịu và thông cảm xót thương cho chúng.Phút giây này, tôi dùng chính kinh nghiệm đau đớn của bản thân đã trải qua, vừa rơi lệ, vừa viết những dòng này.

Khẩn cầu và xin khuyên quý vị từ nay đừng ăn cá nữa, kể cả các con vật khác như: Trâu, bò, heo, dê, gà, vịt, chim v.v… cũng không nên ăn, nghĩa là đừng ăn mặn nữa.Phật dạy: Chúng sinh vốn đồng nhất thể, đã từng là quyến thuộc con cái, cha mẹ lẫn nhau.


Và bởi vì tất cả chúng sinh không ai muốn mình bị giết, ăn, bị sát hại nên “việc gì mình không muốn thì đừng làm cho người khác!”…Nguyện tất cả người và vật đều sống hài hòa thân ái, an vui.

Nguyện địa cầu này mãi tươi xanh, trong lành.

Nguyện môi trường chung quanh luôn được con người lưu tâm giữ gìn, khiến cảnh vật luôn được tuyệt hảo với nước biếc non xanh ưu mỹ.

Nguyện tất cả chúng sinh đều sống hoan hỷ, tu thành.Do tôi từng nên trải kinh nghiệm bị oan gia báo thù hành hạ khổ như địa ngục nhân gian suốt mười mấy năm nên tôi chân thành khuyên các bạn: Xin đừng ăn cá, vì hiện thời bạn đang còn nhiều phúc nên không thấy mình bị báo ứng gì, nhưng một khi ác báo trổ thì rất khó kham, khó sống và nỗi đau kia không ai có thể chịu thay cho bạn.

Đây là bài học thống thiết mà tôi có được trong đời này.Pháp Dao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện