Trong lòng chàng dao động, nghĩ thầm: "Khẩu khí ra lệnh rất là ngông cuồng." Tuy chàng nghĩ như vậy, nhưng câu ra lệnh của thiếu nữ lại có sức mạnh vô song.
Chàng không còn sức phản kháng, ngây người một lúc mới mở miệng hỏi:
- Tại sao thế? Vẫn âm thanh như chuông ngân vang.
- Ta lo lắng cho ngươi đấy! Âm thanh này nghe xuôi tai, lòng cảm thấy thư thái vô cùng.
Nhưng chàng xưa nay cao ngạo, vẫn với giọng ngang nhiên nói:
- Điều này cô nương không cần phải lo lắng.
- Ngươi thật muốn quay người lại sao?
- Ta nhất định phải xem cô nương.
- Ta cảnh cáo ngươi lần nữa tuyệt đối không được quay đầu lại!
- Tại sao thế?
- Ngươi sẽ bị ta mê hoặc.
- Mê hoặc sao? Chàng không dám tin vào tai mình.
Âm thanh chuông ngân kia lại vang lên:
- Chính phải, ngươi sẽ bị vẻ đẹp của ta làm mê hoặc, không kiềm chế được mình.
- Cô nương đẹp lắm sao?
- Ừm!
- Đẹp như thế nào?
- Vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, còn...
- Dù là đẹp như Tây Thi, Hằng Nga hơn cả Mật Nga Quý Phi đi chăng nữa nhìn một cái cũng chẳng sao không đến nỗi bị mê hoặc.
- Không chỉ có đẹp thì không có gì lạ...
- Như vậy cô nương...
- Ta trừ cái đẹp ra còn có một loại mê lực đặc trưng của phụ nữ thoạt nhìn sẽ bị lòng ái mộ, càng nhìn sẽ nghiêng ngả...
Nói đến đây tiếng cười lại vang lên, một lúc sau lại tiếp:
- Hết lòng ái mộ sẽ dao động trong lòng không thể kiềm chế mình, nghiêng mình tất sẽ bất chấp tất cả sẽ dẫn đến họa sát thân.
Thạch Kiếm không tin nói:
- Tương truyền Đắc Kỷ cười một tiếng nghiêng thành, cười tiếng tiếp theo sẽ nghiêng nước, nghìn năm nay chưa thấy mỹ nhân như vậy, hôm nay may mắn gặp được dung nhan nghiêng thành như thế thật là mãn nguyện có chết cũng cam lòng.
Nói xong quay phắt người qua.
Vừa nhìn bất giác toát mồ hôi hột.
Thì ra sau lưng chàng không có ai cả.
Trong lúc chàng kinh ngạc thì âm thanh như ngọc ấy lại vang lên.
- Ngươi vì nhìn ta mà chết quả đáng tiếc.
Âm thanh này từ sau lưng chàng truyền đến.
Thì ra thiếu nữ này trong lúc Thạch Kiếm quay người lại, liền vận khinh công như hình với bóng vẫn ở sau lưng chàng, vì thế Thạch Kiếm không thấy có bóng người nào cả.
Nhưng khinh công kỳ diệu tuyệt luân này đủ để chàng thất kinh biến sắc.
Thạch Kiếm không phục nghĩ thầm: "Ta không tin cả bóng hình của cô ta cũng không nhìn thấy." Trong lúc suy nghĩ, chàng không nói không rằng quay người lại.
Tiếng cười vang lên, bóng người lại không thấy nữa.
Thạch Kiếm hồn bay phách lạc nghĩ thầm:
- Loại thân pháp này quả là kinh người.
Nhưng chàng không chịu thua, quay người lại nhưng sau lưng chàng vẫn không có ai, bỗng chàng chỉ quay đầu lại, tưởng rằng như thế có thể thấy được nhưng chàng đã thất vọng.
Chàng buồn bã đứng đó. Âm thanh của thiếu nữ lại vang lên.
- Ngươi uổng công vô ích mà thôi! Chàng gào to một tiếng:
- Ta không tin.
Chàng thi triển tuyệt đỉnh khinh công, nhanh như một luồng gió xoáy.
Thân pháp của chàng nhanh tuyệt luân, nhưng cũng chỉ thấy một cái bóng trắng theo chàng xoay chuyển và đôi lúc lại cười to.
Một lúc sau chàng dừng lại, trước trán đã đổ mồ hôi hột.
Thân hình của thiếu nữ này vẫn không nhìn kỹ, thân pháp huyền diệu, quả là cái thế vô song.
Chàng mất hồn nghĩ thầm: "Nếu như cô nương này có ý xấu thì ta tất chết một cách oan uổng!" Bỗng thiếu nữ cười nhạt nói:
- Ngươi phục rồi chứ?
- Không phục!
- Như thế thì làm sao mới phục? Chàng ngây người không biết nói sao.
Thiếu nữ kia lại nói:
- Nếu như ngươi tự tin có thể khắc phục bản thân mình thì ta sợ gì mà không cho ngươi xem một cái chứ?
- Không cần thiết!
- Ngươi không bằng lòng thì ta cứ phải hiện thân.
Trong tiếng cười, bỗng một bóng trắng lướt tới trước mặt chàng.
Chàng vừa thấy liền khen thầm: "Đẹp thật! Tuyệt thế mỹ nhân!" Trong lòng chàng khẽ lay động, đó là một hiện tượng từ trước đến giờ chàng chưa cảm nhận qua, chàng vội vận công điều khí nhưng lòng chàng vẫn dao động, may mà chàng không nghĩ đến việc xấu xa.
Nhưng như vậy cũng đủ để chàng hồn bay phách lạc.
Thì ra thiếu nữ này vận phiên phục màu trắng, cách hóa trang không giống với người Trung Nguyên, nàng vừa hiện thân bỗng như trời đất sáng hẳn đi, màu sắc trở nên rực rỡ huyền diệu.
Bước đi của thiếu nữ yểu điệu nhẹ nhàng tư thế mê người.
Thân hình mảnh mai, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, đôi mắt đen lay láy, mũi dọc dừa, đôi môi đào nhỏ nhắn, nàng khẽ cười trên má xuất hiện hai lúm đồng tiền xinh xắn.
Sắc đẹp tuyệt luân, Đỗ Tiểu Mãn, Bạch Tuyết Công Chúa, Thổi Địch Tiên Tử, Đoạt Hồn Thiếu Nữ so với nàng quả là kém như ngôi sao bên cạnh mặt trăng mà thôi.
Điều làm mọi người không thể kiềm chế lòng mình là đôi mày khẽ chau lại của nàng, như cười mà không phải cười có một ma lực câu hồn.
Tim chàng đập thình thịch, nghĩ thầm: "Ta phải kiềm chế tình cảm, đè nén dục niệm không thể có hành động thô thiển mà tổn hại đến danh dự." Tuyệt sắc thiếu nữ khẽ thở dài như rất ưu oán.
Cho dù là một đại hán có tấm lòng sắt đá cũng sẽ mềm lòng trước tiếng thở dài của nàng.
Nhưng Thạch Kiếm cao ngạo đắc ý ngẩng cao đầu như không thấy gì cả.
Một lúc sau tuyệt sắc thiếu nữ lên tiếng:
- Ngươi là người đàn ông đầu tiên mà ta gặp không gục ngã trước sắc đẹp.
Thạch Kiếm lãnh đạm nói:
- Người đẹp ư? Mấy chục năm sau cũng chỉ là một đống xương tàn mà thôi.
Tuy miệng chàng cứng rắn như thế nhưng lòng chàng lại run rẩy nghĩ thầm: "Quả là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, ta không thể bị sắc đẹp của nàng lôi cuốn." Tuyệt sắc thiếu nữ điềm nhiên nói:
- Lời này nói từ miệng của một người quân tử quả là đáng kính phục, nhưng ngươi hãy nhớ lần gặp sau chính là lúc xương cốt ngông cuồng của ngươi đã tan thành mây khói đấy.
Nói xong tung người lướt đi, phút chốc bóng trắng đã mất dạng.
Thạch Kiếm ngây người, thối lui hai bước ngã xuống đất nói thầm: "Nguy hiểm thật!" Trán chàng toát mồ hôi hột, suýt nữa chàng mất vía.
Tim chàng đập thình thịch nghĩ thầm: "Nếu như cô ta đứng đây thêm một chút nữa quả thật mà sanh tà niệm thì không thể tưởng tượng nổi điều gì xảy ra." Chàng càng nghĩ càng sợ hãi trước sắc đẹp mà không kiềm chế được mình thì quả là tự thiêu thân đấy.
Chàng đứng dậy nghĩ: "Không ngờ thiên hạ quả có người đẹp như thế!" Nàng là ai? Nhìn nàng mặc dị phục biết không phải là con gái Trung Nguyên rồi.
Nơi biên cương hoang vắng lại có thiếu nữ đẹp như thế, thận không biết cô nương này mang lại họa hay phước cho Trung Nguyên đây.
Chàng nghi ngờ vô cùng: "Cô ta là ai? Diện mạo đẹp nhưng võ công chưa được lĩnh giáo, nhưng khinh công của nàng có thể biết đã vào hàng thượng thừa rồi." Chàng vừa suy nghĩ vừa cất bước.
Bỗng chàng nghe có tiếng chân đang đến gần.
Đưa mắt nhìn thì thấy Võ Lâm Bạo Quân và Ngọc Diện Thư Sinh cùng với mấy vị cao thủ của Võ Lâm Bảo đi đến.
Võ Lâm Bạo Quân vẫn nằm trên cái ghế mềm.
Chớp mắt đoàn người đã tiến đến, chàng lửa giận bốc cao.
Võ Lâm Bạo Quân quát to một tiếng:
- Đồ nghiệp chướng ngươi lại có thể thoát khỏi địa lao.
Thạch Kiếm nhướng đôi mày rậm, giận dữ quát:
- Phải đòi lại mười lần nợ máu.
- Ngươi có khả năng sao?
- Thử xem! Võ Lâm Bạo Quân cười khinh miệt nói:
- Đừng thử mất tính mạng của ngươi!
- Mục đích hôm nay ngươi đến đây vẫn là..
- Muốn lấy tim của ngươi.
- Không sợ chết thì hãy lên đây! Thạch Kiếm giơ song chưởng thủ thế.
Võ Lâm Bạo Quân phất tay một cái sau lưng nhảy ra mười vị vệ sĩ Võ Lâm Bảo dàn thành hàng rút kiếm đợi lệnh.
Thế trận trở nên căng thẳng, Võ Lâm Bạo Quân sắp ra lệnh thì Thạch Kiếm lên tiếng nói:
- Võ Lâm Bạo Quân ta hỏi ngươi một câu có được không?
- Có di chúc gì cứ việc nói!
- Hừm! Ta muốn ngươi chứng minh giùm ta một việc.
- Tim của ngươi có thể trị bệnh cho ta, ta giúp đỡ ngươi vậy.
- Xin hỏi Khương Quang Tông Ngọc Diện Tú Sĩ có phải là thân phụ ta không? Võ Lâm Bạo Quân không ngờ chàng lại hỏi như vậy, sa sầm nét mặt.
Thạch Kiếm thấy lão không trả lời, nói:
- Trên giang hồ một lời nói đáng giá ngàn vàng, ta nghĩ ngươi không đến nỗi hối hận chứ?
- Đương nhiên rồi, ta không thất tín đâu.
- Đã như thế thì hãy trả lời ta.
- Nhưng ngươi tin lời ta nói chứ?
- Ta tôn trọng người là tiền nhân võ lâm không đến nỗi nói dối vãn bối.
Võ Lâm Bạo Quân sắc mặt ưu tư, Chương lâu mới khổ sở nói:
- Không phải! Lời nói này như phải mất sức lắm mới nói ra được.
Võ Lâm Bạo Quân thở dài nhưng nhanh chóng thay đổi ngay vì thế không ai phát hiện.
Thạch Kiếm hỏi:
- Tại sao?
- Tin hay không tùy ngươi!
- Được rồi, đao chưởng vô tình, một lát ta giết thủ hạ của ngươi thì đừng trách ta vô tình.
- Đương nhiên rồi! Hiệu lệnh của lão vừa ban ra, mười hai vệ sĩ đồng loạt xông lên.
Mười hai luồng kiếm quang bao trùm lấy thân hình Thạch Kiếm.
Thạch Kiếm thối lui, quét trả một chiêu.
Đúng lúc ấy, mười hai vị vệ sĩ như làn sóng dạt sang hai bên, từ bên hông chàng quét ra hai luồng kiếm quang.
Thế chưởng của Thạch Kiếm kinh người.
Trong tiếng quát tháo, chỉ thấy bóng người dao động, kiếm quang sáng ngời.
Kiếm chưởng tung bay, kình phong xé tan màn không.
Qua một tuần trà, Thạch Kiếm phát chưởng như bão táp, bỗng hai tiếng hự hự vang lên, máu bắn tứ phía, thanh kiếm văng ra xa, một xác người ngã gục trên đất.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên làm cho mọi người rùng mình.
Tiếng quát giận dữ vô cùng oai phong.
Võ Lâm Bạo Quân chau mày thầm nghĩ: "Công lực của hắn hình như đã tăng trưởng rất nhiều..." Chưa nghĩ xong tiếng kêu vang lên, ba vị vệ sĩ lăn trở về.
Trên mặt đất nằm la liệt mười cái xác, máu me lai láng.
Thạck Kiếm bừng bừng sát khí nói:
- Võ Lâm Bạo Quân có gan thì đích thân ra đây đấu.
Võ Lâm Bạo Quân giật mình nói:
- Tiểu tử ngông cuồng kia, muốn bản thánh quân xuất thủ, ngươi còn chưa đủ tư cách.
Thạch Kiếm cười to.
Võ Lâm Bạo Quân nét mặt trầm xuống quay lại nói với Ngọc Diện Thư Sinh:
- Minh nhi, con đi đỡ ba chiêu của hắn! Ngọc Diện Thư Sinh vâng lời cất bước.
Võ Lâm Bạo Quân lại nói:
- Ba chiêu! Chỉ giới hạn ba chiêu thôi! Ngọc Diện Thư Sinh bước đến gần Thạch Kiếm quát:
- Tiếp chiêu! Sóng chưởng vỗ nhẹ ra uốn lại như lưỡi câu rồi bổ tới.
Thạch Kiếm khom người tung ra ngoài bảy trượng xa, hữu chưởng quét nhanh ra.
Chưởng phong ào ạt, làm Ngọc Diện Thư Sinh bị chấn lùi một bước.
Ngọc Diện Thư Sinh kinh ngạc cắn răng xuất chưởng.
Thạch Kiếm không tránh né mà tấn công tiếp một luồng kình phong mạnh mẽ ập đến.
Hai thân hình va chạm vào nhau, tiếng quát lại xuất chưởng tiếp.
Phút chốc bùng một tiếng chấn động trời đất. Ngoc Diện Thư Sinh hự lên một tiếng, thân hình lắc lư mấy cái, phun ra một máu tươi nhuộm đỏ cả áo quần.
Võ Lâm Bạo Quân quát:
- Minh nhi, lùi ra sau! Ngọc Diện Thư Sinh chao đảo bước ra sau, sắc mặt xanh nhợt.
Thạch Kiếm sắc mặt không đổi nói:
- Đến lượt ngươi rồi đấy.
- Ngươi tin rằng có thể đánh thắng bổn Thánh Quân hay sao?
- Tuy là thua cũng phải miễn cưỡng thử.
- Sự ngông cuồng rất đáng yêu.
- Quá khen! Võ Lâm Bạo Quân thấy Thạch Kiếm ngông cuồng bất khuất, hiên ngang xuất chúng bất giác động lòng thầm nghĩ: "Ta có thể giết hắn sao?" Dòng suy nghĩ làm cho lão do dự.
Võ Lâm Bạo Quân từ khi xưng Đế võ lâm, chưa hề có hiện tượng như thế.
Bỗng nhiên tính hung dữ đã lẫn mất bản tính của lão, nghĩ thầm: "Vì đứa con nghiệp chướng này mà ta do dự như thế thì làm sao xưng bá võ lâm nữa?" Lão quyết định xong cất tiếng nói:
- Ngươi xuất thủ đi! Lão ngồi trên ghế, từ từ dời lên ba thước.
Thạch Kiếm tiến lên bốn năm bước, song chưởng mang theo luồng kình phong mạnh mẽ quét tới, thế chưởng mạnh tuyệt luân như sơn băng đảo hải.
Võ Lâm Bạo Quân nửa nằm ngồi phát Phách Không Chưởng chặn lấy luồng kình phong của chàng.
Bùng! Một tiếng nổ lớn chấn động thiên địa, kình khí tung bay, hai vai của chàng khẽ run, thối lui nửa bước.
Điều này ngoài sự dự đoán của Võ Lâm Bạo Quân, lão nghĩ thầm: "Không ngờ ta vận bảy thành công lực lại không thắng nổi hắn." Đang nghĩ ngợi thì Thạch Kiếm đã liều mạng xuất chưởng.
Võ Lâm Bạo Quân quét ra chín thành công lực.
Thạch Kiếm cảm thấy như một làn sóng mạnh va vào ngực, vừa định thối lui thì đã chậm trễ, một tiếng kêu thảm thiết vang lên thân hình như diều đứt dây bắn ra ngoài bảy tám trượng xa ngã nhào xuống đất.
Võ Lâm Bạo Quân trầm ngâm đưa chưởng lên.
Bỗng! Một luồng hương khói nhè nhẹ bay đến.