Sáng hôm sau, khi anh tỉnh dậy, đầu có chút đau nhứt, có lẽ là do hôm qua uống quá nhiều rượu nên mới vậy.
Trần Lục Diên vẫn nhắm mắt, anh thuận tay muốn ôm người bên cạnh vào lòng như thói quen, nghe cô nũng nịu, nghe cô oán trách nhưng lại không quơ trúng thứ gì cả.
Đến khi anh mở mắt ra, mới nhớ là mình đang ở nhà, tối qua còn...
Anh ngồi bật dậy, vò đầu bứt tai, nhớ lại cảnh tượng của đêm qua, ánh mắt đó, nụ hôn đó, cảm giác sung sướng đó, cả cô gái kia cũng hiện ra ở trước mắt anh.
Anh nhếch mép, khẽ liếm đôi môi khô khốc, có cảm giác như là dư vị vẫn còn tồn động.
Quả nhiên đối với cô, anh vẫn còn rất nhiều hứng thú, vẫn chơi chưa chán.
Trần Lục Diên không nghĩ nữa, anh vào phòng tắm, sửa soạn và mặc âu phục chỉnh tề chuẩn bị đến công ty.
Xuống dưới lầu, anh liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang loay hoay trong bếp, khoé môi không tự chủ được mà mỉm cười. Chỉ có thể nói... là do đêm qua rất tuyệt, bây giờ chỉ cần nhìn thấy cô là anh lại nghĩ đến cảnh tượng ướt át đó.
Tuy anh cũng chẳng phải là kẻ chính trực gì nhưng mà ngay cả bản thân anh cũng tự thấy mình biến thái, không biết tiết chế. Lần nào nhìn thấy ánh mắt đó của cô, anh cũng như một kẻ điên, biến thành dã thú đói khát dục vọng.
Trần Lục Diên bước xuống lầu, nhìn thấy anh, cô liền tránh né ánh mắt, vội vàng bỏ chạy.
Nhưng anh làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy, anh nắm lấy cánh tay cô, dồn cô vào bàn ăn, không cho cô trốn.
Noãn Thanh sợ hãi, cô cúi đầu xuống, bàn tay run rẩy siết chặt.
Anh liếc qua cái cần cổ trắng ngần của cô, ở đó có những dấu vết mà anh để lại, anh mỉm cười hài lòng.
Sau đó mới cất giọng: "Tối qua tôi doạ cô sợ rồi sao?"
Noãn Thanh vẫn cúi đầu, không chút động tĩnh, môi mím chặt.
Đột nhiên, anh không nhịn được, nhấc bổng cô lên, đặt cô lên bàn ăn, một tay anh vịn ở eo cô, một tay nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng nhưng lại bá đạo cưỡng đoạt nụ hôn của cô.
"Ưm..."
Noãn Thanh đấm nhẹ lên ngực anh, không anh dừng lại, nhưng anh không những không để ý còn cường bạo hơn, cắn nhẹ vào đầu lưỡi cô.
Trong cơn thở dốc và nhịp đập mãnh liệt của trái tim, anh ghé vào tai cô, lời nói mang theo hơi thở nóng hổi, anh nói: "Còn dám làm lơ tôi không."
Noãn Thanh sợ hãi, cô vội vàng lắc đầu, không dám, chắc chắn là không dám nữa.
Trần Lục Diên nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, cô ấm ức nhìn anh, sau đó thì vội nhìn sang chỗ khác, cô không muốn anh nhìn thấu được con người của mình, cũng không muốn anh thương hại hay cảm thấy cô đáng thương.
Nhưng cô càng làm vậy lại khiến anh càng cảm thấy thích thú, có cảm giác như là cô đang muốn dùng chiêu lạc mềm buộc chặt với anh, tỏ vẻ khiến người ta đau lòng.
Nói trắng ra, chính là có cảm giác giả tạo.
Nhưng bản thân anh hiểu rõ, cô không phải là người như vậy. Cô vốn dĩ đã đáng thương và yếu đuối rồi, không cần phải giả vờ làm gì.
Trần Lục Diên thở dài, anh bế cô ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Bây giờ tôi phải đi làm rồi, không kịp ăn sáng, cô ăn phần của tôi đi. Ăn xong thì trở về phòng ngủ một giấc, đừng làm việc nhà nữa."
Anh sợ cơ thể cô chịu không nổi nên không nhịn được mà muốn dặn dò cô.
Cô ngoan ngoãn, gật nhẹ đầu, như vậy anh mới yên tâm rời đi.
Noãn Thanh nhìn theo bóng lưng anh, trong lòng rối bời, cô cảm thấy anh của đêm qua và anh của hiện tại không hề giống nhau. Hay là lúc trên giường, đàn ông đều sẽ đáng sợ như vậy? ...
Ở công ty, anh có hơi không tập trung được, vẫn thẩn thờ nghĩ về đêm hôm qua, sau đó lại cười cười như một kẻ bị chập mạch.
Sau một tuần chung sống với cô, anh có cảm giác như anh và cô là một đôi vợ chồng mới cưới vậy. Khó mà diễn tả thành lời.
Mỗi lần đi làm về sẽ có người chờ anh ở nhà, tươi cười với anh, cùng anh ăn cơm, khi rảnh lại có thể cùng nhau xem tivi. Chỉ như vậy thôi mà căn nhà trước đây đã trở nên ấm cúng và yên bình đến lạ.
Đối với anh, có lẽ đây là một trải nghiệm không tồi.
"Cộc! Cộc! Cộc!"
"Vào đi." Anh lạnh giọng, trở lại với dáng vẻ bình thường.
Đào Tử Khí mở cửa bước vào, chưa gì đã lên tiếng: "Cùng tôi đi ăn cơm trưa không?"
"Cậu đợi một lát đã, sắp xong rồi." Anh nói.
Đào Tử Khí thở dài, sau đó đi đến sofa ngồi vắt chéo chân: "Đúng là tham công tiếc việc."
Một lúc sau, anh ta chợt nhớ đến gì đó nên nói: "Tối qua tôi nhìn thấy thú cưng mà cậu nuôi rồi, nhan sắc cũng tầm thường quá rồi."
Trần Lục Diên khơi dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục lia bút: "Cậu nói ai? Noãn Thanh?"
"Con câm đó tên Noãn Thanh à?" Anh ta cười cười.
"Nói năng cẩn thận một chút đi." Anh gằn giọng, bắt đầu cảm thấy khó chịu.
"Sao vậy? Tôi chỉ nói sự thật thôi mà. Nhưng tôi phải nhắc nhở cậu nha, coi chừng cậu bị cô ta lừa đó. Cô ta chỉ đang giả vờ đáng thương để dụ dỗ cậu thôi, nhìn vào đôi mắt đó là có thể nhận ra được sự giả tạo ngay." Đào Tử Khí không e ngại gì, đã vậy còn nói to.
"Ý gì?" Trần Lục Diên bực bội bỏ bút xuống, ngẩng đầu nhìn anh ta.
Đào Tử Khí ngơ ngác, sau đó phì cười: "Ý gì là ý gì? Tôi chỉ cảm thấy cậu vì cô ta mà bỏ bê mấy em gái xinh đẹp kia, không đáng một chút nào."
Trần Lục Diên không thèm để ý đến anh ta nữa, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài: "Đáng hay không không tới lượt cậu nói."
"Nè, chờ tôi với, làm gì đi nhanh vậy?!" Đào Tử Khí vội vàng đuổi theo.
Trần Lục Diên vẫn nhắm mắt, anh thuận tay muốn ôm người bên cạnh vào lòng như thói quen, nghe cô nũng nịu, nghe cô oán trách nhưng lại không quơ trúng thứ gì cả.
Đến khi anh mở mắt ra, mới nhớ là mình đang ở nhà, tối qua còn...
Anh ngồi bật dậy, vò đầu bứt tai, nhớ lại cảnh tượng của đêm qua, ánh mắt đó, nụ hôn đó, cảm giác sung sướng đó, cả cô gái kia cũng hiện ra ở trước mắt anh.
Anh nhếch mép, khẽ liếm đôi môi khô khốc, có cảm giác như là dư vị vẫn còn tồn động.
Quả nhiên đối với cô, anh vẫn còn rất nhiều hứng thú, vẫn chơi chưa chán.
Trần Lục Diên không nghĩ nữa, anh vào phòng tắm, sửa soạn và mặc âu phục chỉnh tề chuẩn bị đến công ty.
Xuống dưới lầu, anh liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang loay hoay trong bếp, khoé môi không tự chủ được mà mỉm cười. Chỉ có thể nói... là do đêm qua rất tuyệt, bây giờ chỉ cần nhìn thấy cô là anh lại nghĩ đến cảnh tượng ướt át đó.
Tuy anh cũng chẳng phải là kẻ chính trực gì nhưng mà ngay cả bản thân anh cũng tự thấy mình biến thái, không biết tiết chế. Lần nào nhìn thấy ánh mắt đó của cô, anh cũng như một kẻ điên, biến thành dã thú đói khát dục vọng.
Trần Lục Diên bước xuống lầu, nhìn thấy anh, cô liền tránh né ánh mắt, vội vàng bỏ chạy.
Nhưng anh làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy, anh nắm lấy cánh tay cô, dồn cô vào bàn ăn, không cho cô trốn.
Noãn Thanh sợ hãi, cô cúi đầu xuống, bàn tay run rẩy siết chặt.
Anh liếc qua cái cần cổ trắng ngần của cô, ở đó có những dấu vết mà anh để lại, anh mỉm cười hài lòng.
Sau đó mới cất giọng: "Tối qua tôi doạ cô sợ rồi sao?"
Noãn Thanh vẫn cúi đầu, không chút động tĩnh, môi mím chặt.
Đột nhiên, anh không nhịn được, nhấc bổng cô lên, đặt cô lên bàn ăn, một tay anh vịn ở eo cô, một tay nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng nhưng lại bá đạo cưỡng đoạt nụ hôn của cô.
"Ưm..."
Noãn Thanh đấm nhẹ lên ngực anh, không anh dừng lại, nhưng anh không những không để ý còn cường bạo hơn, cắn nhẹ vào đầu lưỡi cô.
Trong cơn thở dốc và nhịp đập mãnh liệt của trái tim, anh ghé vào tai cô, lời nói mang theo hơi thở nóng hổi, anh nói: "Còn dám làm lơ tôi không."
Noãn Thanh sợ hãi, cô vội vàng lắc đầu, không dám, chắc chắn là không dám nữa.
Trần Lục Diên nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, cô ấm ức nhìn anh, sau đó thì vội nhìn sang chỗ khác, cô không muốn anh nhìn thấu được con người của mình, cũng không muốn anh thương hại hay cảm thấy cô đáng thương.
Nhưng cô càng làm vậy lại khiến anh càng cảm thấy thích thú, có cảm giác như là cô đang muốn dùng chiêu lạc mềm buộc chặt với anh, tỏ vẻ khiến người ta đau lòng.
Nói trắng ra, chính là có cảm giác giả tạo.
Nhưng bản thân anh hiểu rõ, cô không phải là người như vậy. Cô vốn dĩ đã đáng thương và yếu đuối rồi, không cần phải giả vờ làm gì.
Trần Lục Diên thở dài, anh bế cô ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Bây giờ tôi phải đi làm rồi, không kịp ăn sáng, cô ăn phần của tôi đi. Ăn xong thì trở về phòng ngủ một giấc, đừng làm việc nhà nữa."
Anh sợ cơ thể cô chịu không nổi nên không nhịn được mà muốn dặn dò cô.
Cô ngoan ngoãn, gật nhẹ đầu, như vậy anh mới yên tâm rời đi.
Noãn Thanh nhìn theo bóng lưng anh, trong lòng rối bời, cô cảm thấy anh của đêm qua và anh của hiện tại không hề giống nhau. Hay là lúc trên giường, đàn ông đều sẽ đáng sợ như vậy? ...
Ở công ty, anh có hơi không tập trung được, vẫn thẩn thờ nghĩ về đêm hôm qua, sau đó lại cười cười như một kẻ bị chập mạch.
Sau một tuần chung sống với cô, anh có cảm giác như anh và cô là một đôi vợ chồng mới cưới vậy. Khó mà diễn tả thành lời.
Mỗi lần đi làm về sẽ có người chờ anh ở nhà, tươi cười với anh, cùng anh ăn cơm, khi rảnh lại có thể cùng nhau xem tivi. Chỉ như vậy thôi mà căn nhà trước đây đã trở nên ấm cúng và yên bình đến lạ.
Đối với anh, có lẽ đây là một trải nghiệm không tồi.
"Cộc! Cộc! Cộc!"
"Vào đi." Anh lạnh giọng, trở lại với dáng vẻ bình thường.
Đào Tử Khí mở cửa bước vào, chưa gì đã lên tiếng: "Cùng tôi đi ăn cơm trưa không?"
"Cậu đợi một lát đã, sắp xong rồi." Anh nói.
Đào Tử Khí thở dài, sau đó đi đến sofa ngồi vắt chéo chân: "Đúng là tham công tiếc việc."
Một lúc sau, anh ta chợt nhớ đến gì đó nên nói: "Tối qua tôi nhìn thấy thú cưng mà cậu nuôi rồi, nhan sắc cũng tầm thường quá rồi."
Trần Lục Diên khơi dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục lia bút: "Cậu nói ai? Noãn Thanh?"
"Con câm đó tên Noãn Thanh à?" Anh ta cười cười.
"Nói năng cẩn thận một chút đi." Anh gằn giọng, bắt đầu cảm thấy khó chịu.
"Sao vậy? Tôi chỉ nói sự thật thôi mà. Nhưng tôi phải nhắc nhở cậu nha, coi chừng cậu bị cô ta lừa đó. Cô ta chỉ đang giả vờ đáng thương để dụ dỗ cậu thôi, nhìn vào đôi mắt đó là có thể nhận ra được sự giả tạo ngay." Đào Tử Khí không e ngại gì, đã vậy còn nói to.
"Ý gì?" Trần Lục Diên bực bội bỏ bút xuống, ngẩng đầu nhìn anh ta.
Đào Tử Khí ngơ ngác, sau đó phì cười: "Ý gì là ý gì? Tôi chỉ cảm thấy cậu vì cô ta mà bỏ bê mấy em gái xinh đẹp kia, không đáng một chút nào."
Trần Lục Diên không thèm để ý đến anh ta nữa, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài: "Đáng hay không không tới lượt cậu nói."
"Nè, chờ tôi với, làm gì đi nhanh vậy?!" Đào Tử Khí vội vàng đuổi theo.
Danh sách chương