Trần Lục Diên kéo Noãn Thanh từ bàn ăn lên đến tận phòng, anh đẩy cô ngã xuống giường, đè lên người cô, hôn tới tấp một cách gấp gáp và cuồng bạo.

Sau đó, anh nhìn cô bằng ánh mắt thèm khát, cởi từng chiếc cúc áo ra, sau đó quăng luôn áo sơ mi xuống sàn, lại đè lên người cô, vùi đầu vào cổ cô phả hơi nóng hổi.

Trần Lục Diên cảm nhận được cô gái dưới thân đang run rẩy, sợ sệt, anh liền không đành lòng cưỡng ép cô, hơn nữa cô vẫn còn bị thương, lỡ như trong lúc điên cuồng động đến vết thương của cô thì không ổn.

Trần Lục Diên thở hắt ra, anh nắm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng đặt vào nơi đang nhô to ở đũng quần: "Giúp tôi vuốt ve nó."

Mặt Noãn Thanh đỏ ửng, tai cũng ửng hồng, cô chớp chớp mất nhìn anh, thậm chí quên cả hô hấp.

Trần Lục Diên cởi quần ra, thứ ở trong quần xuất hiện, còn to hơn so với tưởng tượng của cô.

Noãn Thanh lúng túng, cô vội liếc mắt đi chỗ khác.

Trần Lục Diên khẽ cười, anh cấm lấy bàn tay run run của cô, để cô nắm láy c.â.y g

g.ậ.y t.h.ị.t của mình, chỉ cô cách vuốt ve.

Trần Lục Diên rùng mình, âm thanh trầm thấp bật ra khỏi cô họng, anh như phát điên lên, không thể chịu nỗi nữa, anh kéo lấy gáy cô, gặm cắn môi cô, khi tách ra còn kéo theo sợi chỉ trong suốt.

"Nhanh hơn một chút!" Giọng anh khàn đặc, hơi ngửa đầu về sau, để lộ yếu hầu nam tính.

Noãn Thanh ngoan ngoãn nghe theo lời chỉ dẫn của anh, nhưng cô đã xấu hổ đến mức mất đỏ hoe, môi mím chặt, bàn tay run lẩy bẩy.

Trần Lục Diên mơ màng nhìn cô, hít thở càng lúc càng khó khăn, không đủ, quá chậm.



Anh nắm lấy bàn tay cô, chuyển động vuốt ve lên xuống, động tác càng lúc càng nhanh.

Đồng thời, anh kéo cô lại gần mình, vùi mặt vào cổ của cô, để lại dấu vết trên của cô. Sau đó, anh lại đẩy cô xuống giường, nhẹ nhàng hôn vào môi cô, bàn tay thô kệch luồn vào trong váy, sờ mó lung tung.

"Ưm..."

Trần Lục Diên nắm lấy tay cô, động tác càng lúc càng nhanh, cô có thể cảm nhận được lại cơ thể anh đang run, anh vùi đầu vào hõm cổ cô, phả hơi thở nóng hổi, tham luyến hít hà mùi hương của cô.

Kịch liệt rên rỉ: "A... a... a... a..."

Thứ to lớn trong tay co giật, một chất dịch trắng nhày nhụa phun ra, ấm ấm, nóng nóng và rất nhiều.

Trần Lục Diên thở hổn hển, chỉ moitj giay sau, anh đã ngồi bật dậy, lấy khăn giấy giúp cô lau tay.

"Xin lỗi, tôi có hơi mất kiểm soát." Anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt cô nhìn anh có chút ngây thơ lẫn sự sợ hãi, vô tội, làm anh cảm thấy mình ngay cả cầm thú cũng không bằng, có chút xấu hổ, vội vàng cúi đầu, che đi hai má ửng hồng.

Tuy đã xuất ra, nhưng hạ thân vẫn còn nóng bỏng, căng cứng, nó hơi kích động, muốn tìm chiếc lỗ nhỏ ấm áp để chui vào.

Nhìn thấy anh khó chịu, Noãn Thanh có hơi không nỡ, cô kéo cánh tay anh, gương mặt đầy sự lo lắng.

Nhưng anh nói: "Không sao, tôi đi tắm đây, cô trở về phòng của mình đi."

Nói xong, Trần Lục Diên liền bước vào phòng tắm, khoá cửa lại.

Noãn Thanh ngẩn người ra một lúc, sau đó thì ngoan ngoãn trở về phòng mình.

Trong phòng tắm, tiếng xào xào của nước chảy vang lên không ngớt, anh vậy mà phải tắm nước lạnh để trấn tĩnh lại, nhưng lại không có tác sụng cho lắm, dục vọng vẫn căng đầy.



Anh cầm lấy thứ đó của mình, liền tục cử động tay lên xuống, hai mắt nhắm chặt, trong đầu lại hiện lên hình ảnh coi nằm dưới thân mình, đôi mắt ngấn nước cầu xin.

"Mẹ kiếp!"

Cuối cùng thì thứ đó cũng chịu xuất ra, một dòn dịch trắng trôi theo dòng nước, chớp mắt đã bị rửa sạch.

Trần Lục Diên thở hổn hển, tựa trán vào tường, hai tay siết chặt, đây là lần đầu tiên trong đời anh lại mất kiểm soát và ham muốn đến như vậy, cứ như một kẻ điên, chỉ muốn chiếm lấy cơ thể của cô, thúc sâu vào bên trong cô, cho cô nhận hết thứ dục vọng cháy bỏng đó.

Nhưng trước đây anh chưa từng khao khát thân thể của những người phụ nữ kia đến vậy, cũng chưa từng chỉ hôn thôi đã cứng. Hoặc là anh muốn, hoặc là không muốn, chưa chừng có ngoại lệ.

Vậy mà đối với Noãn Thanh, anh lại không thể kiểm soát được bản thân, có phải là anh bị bệnh rồi không? Đêm đó, anh đứng bên cửa sổ, trong tay kẹp một điếu thuốc, ánh mắt nhìn về xa xăm, suy tư điều gì đó.

Anh dường như cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Ngẫm một chút, ngay cả bản thân anh cũng phải kinh ngạc, anh vậy mà vì cô thay đổi nhiều như vậy.

Tan làm về nhà, không tụ tập, cũng không gái gú, cứ như hoàn toàn biến thành một con người khác chứ không phải là Trần Lục Diên.

Anh nheo mắt nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không có cách nào chấp nhận được chuyện này. Anh đối với cô chỉ là thương hại, chỉ là hứng thú nhất thời, đối với anh, cô cũng chỉ là một món đồ chơi còn có chút giá trị, bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ.

Có gì đáng để tâm? Có gì đáng để anh phải nhọc lòng như vậy? Cô cũng chỉ là một cô gái câm, nhan sắc tầm thường, so với những cô gái ngoài kia còn thua xa. Đã vậy đầu óc còn không được bình thường, ngốc ngốc nghếch nghếch.

Suy cho cùng, cũng chỉ là nhất thời mềm lòng, nhất thời sinh tạp niệm, sau một thời gian nữa chơi chán rồi, tự khắc sẽ không còn hứng thú.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện