Mẹ anh đứng trong góc tối, lẳng lặng nhìn dòng người huyên náo, tò mò không biết cô gái này rốt cuộc là ai.

Thật ra chính bà ấy đã cho người đưa cô đến đây, còn cố tình tặng cho Đào Chỉ Nhiên một bộ váy giống hệt.

Thứ nhất, bà ấy muốn khiến Đào Chỉ Nhiên bỏ cuộc, biết khó mà lui, tránh xa con trai của bà ấy ra.

Thứ hai, anh càng muốn bảo vệ cho Noãn Thanh, giấu cô ở trong bóng tối, che chở cho cô thì bà ấy càng muốn đưa cô ra ngoài ánh sáng. Bà ấy biết rõ dư luận đáng sợ nên muốn gây áp lực cho anh, khiến ý chí của anh bị ăn mòn, dần dần không còn kiên định tiếp tục chống đối bà ấy nữa.

“Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi Lục Diên à, con dâu của Trần gia không thể nào là một cô gái hống hách, ương bướng, không biết lễ nghĩa như Đào Chỉ Nhiên, càng không phải là một cô gái câm như Úc Noãn Thanh.”

Sau khi bước xuống cầu thang, Úc Noãn Thanh bị mọi người vây quanh, cô có hơi rụt rè lùi về phía sau, trong lòng hoảng hốt.

Trần Lục Diên vội chen vào dòng người, anh nắm lấy bàn tay cô, lườm bọn người đó: “Nhìn gì mà nhìn?”

Sau đó anh quay sang dịu dàng với cô, anh rất lo lắng, không biết vì sao cô lại có mặt ở nơi này: “Noãn Thanh, không phải anh đã dặn em ở nhà chờ anh sao? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Cô cầm lấy tay anh, viết viết vào lòng bàn tay anh: “Là mẹ anh đưa em đến.”

Trần Lục Diên nghiến răng ken két, anh không ngờ mẹ anh lại làm ra những chuyện gì vậy, bà ấy muốn ép anh đến khi nào đây? Anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô: “Đừng sợ, không sao đâu, anh sẽ bảo vệ cho em.”

Những người xung quanh nhìn thấy hành vi, cử chỉ của cô liền có thể đoán ra ngay, bọn họ không ngừng thì thầm, bàn tán xôn xao. Thiếu gia của nhà họ Trần lại quen với một cô gái câm? Đúng là chuyện không thể nào ngờ được.



Nhưng Trần Lục Diên vốn dĩ không quan tâm đến những lời nói hôi thối đó, anh nắm tay cô, muốn dẫn cô rời khỏi nhưng lại có kẻ chặn lại, bọn họ mặc áo đen, đeo kính râm, là vệ sĩ của Trần gia.

Anh tức giận gằn giọng: “Tránh ra!”

“Thiếu gia, hiện tại anh không thể đi, phu nhân nói anh lâu ngày không trở về, muốn anh ở lại Trần gia vài ngày, cùng phu nhân hàn huyên tâm sự.” Bọn họ chỉ nghe lệnh mà làm và đặc biệt vô cùng trung thành.

Trần Lục Diên nghiến răng, anh siết chặt lấy tay cô, không chịu khuất phục mà chỉ một lòng muốn đưa cô đi: “Tôi nói các người tránh ra!!!”

“Thiếu gia…” Bọn họ định tiếp tục khuyên nhủ anh nhưng không ngờ anh lại động thủ trước, lao vào đánh bọn họ tới tấp.

Mặc dù võ thuật của anh cũng không tồi nhưng bọn họ lại có rất đông người nên anh không có cách nào chống lại, chỉ được vài hiây đã bị bọn họ khống chế.

“Các người buông tôi ra! Noãn Thanh!”

“Thiếu gia, mạo phạm rồi.” Bọn họ đưa anh rời đi, cho dù anh có cố gắng thoát thân cũng không có tác dụng.

Anh phẫn nộ, đôi mắt luôn đặt trên người cô: “Noãn Thanh! Chờ anh!”

Noãn Thanh run rẩy, cô không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, xung quanh là hàng tá người đang nhìn chằm chằm cô khiến cô run rẩy, trơ trọi giữa dòng người.

Hai tay cô siết chặt, đôi mắt ẩn ẩn nước, cô chỉ muốn ở bên cạnh anh, yêu anh, cùng anh gầy dựng một tổ ấm hạnh phúc chỉ dành cho anh và cô, khó đến vậy sao?





Trong lúc đó, Đào Chỉ Nhiên tức giận chạy ra ngoài, không ngờ lại vô tình đụng phải một người đàn ông.

Đào Chỉ Nhiên giận cá chém thớt hét vào mặt người đàn ông đó: “Anh không biết nhìn đường à?”

Nhưng khi cô ngẩng đầu lên nhìn anh ta, cô đã bị thu hút bởi đôi mắt màu xanh lá tuyệt đẹp, thì ra anh ta là người ngoại quốc đến nước S định cư.

“Tiểu thư, cô không sao chứ?” Anh ta có chất giọng ấm áp, anh ta nắm lấy bàn tay cô ta, hôn nhẹ lên mu bàn tay của cô ta, chỉ một hành động nhỏ nhưng lại thu hút đến vậy.

“Anh… biết nói tiếng của nước S sao?” Cô ta ngạc nhiên.

“Đương nhiên rồi, ông của tôi là người nước S, nhưng anh đã chọc giận vị tiểu thư xinh đẹp đây vậy? Tôi có vinh hạnh được biết không?”

Cô ta có chút ngơ ngẩn, cảm thấy người đàn ông này còn đẹp hơn cả Trần Lục Diên, tốt hơn Trần Lục Diên gấp trăm lần, tại sao cô ta phải vì anh mà tức giận, vì anh mà tiisn thời gian níu kéo, anh vốn dĩ không xứng có được tình yêu của cô ta.

Đào Chỉ Nhiên mỉm cười, cho rằng người đàn ông này mới chính là người đàn ông thuộc về mình: “Đêm nay, anh có muốn cùng tôi đến một nơi không?”

Anh ta nhếch mép, như đã nhìn thấu được suy nghĩ táo bạo và điên rồ của cô ta: “Ha! Tiểu thư và tôi chỉ mới gặp lần đầu mà cô đã…” Anh ta cúi đầu xuống, ngửi mùi hương quyến rũ của cô và thì thầm: “Nôn nóng đễn vậy rồi sao?”

Đào Chỉ Nhiên khẽ chạm vào cà vạt của của anh ta, kéo anh ta về phía mình: “Anh không dám?”

Anh ta cong khoé môi: “Nếu tiểu thư đã ngỏ lời, đó là vinh dự của tôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện