Mạch Dĩnh Thi đưa thùng giấy trên tay qua.
Tần Tranh nhìn cái thùng trong tay cô, không giơ tay nhận. Anh nhìn chằm chằm cái thùng đó một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy cổ họng của mình giống như bị mắc xương cá.
"Cô ấy..." Tần Tranh hoàn hồn từ trạng thái cứng đờ, cổ họng đắng chát: "Cô ấy có nói gì không?"
"Không." Mạch Dĩnh Thi chớp chớp mắt: "Cậu ấy chỉ bảo tôi mang tới trả cái này lại cho cậu."
Tần Tranh lại thấp giọng: "Thế... mấy năm nay cô ấy sống tốt chứ?"
Mạch Dĩnh Thi nhún vai nói: "Không phải hai người đã gặp nhau mấy lần rồi à? Sao cậu không tự mình hỏi cậu ấy câu này?"
Tần Tranh rũ mắt tự giễu: "Hiện tại người cô ấy không muốn gặp nhất hẳn là tôi nhỉ."
Mạch Dĩnh Thi liếc nhìn, hơi tức giận: "Ồ, hoá ra cậu cũng biết rõ à."
"..."
"Thế tôi nói thật cho cậu biết đi." Nụ cười của cô nàng vụt tắt, ánh mắt nhìn anh cũng trở nên sắc bén: "Cô ấy không ổn, những năm này thật ra cô ấy sống không tốt chút nào, tất cả đều nhờ ơn của cậu ban tặng."
"Nói thật, hồi cấp ba tôi đã rất chán ghét cậu, hiện tại lại càng ghét. Hồi đó ghét cậu là bởi vì cậu cướp đi hơn một nửa sự chú ý của bạn thân tôi. Chẳng qua ghét thì ghét chứ lúc đó tôi cũng rất tán thưởng cậu, nên cũng chấp nhận chuyện của cậu với cậu ấy. Vốn cho là cậu sẽ đối xử tốt với cô ấy, nào biết được người tổn thương cậu ấy sâu nhất chính là cậu."
Mạch Dĩnh Thi hít vào một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm Tần Tranh, âm lượng cũng càng nói càng cao: "Lúc đó sao cậu lại phải rời đi mà không nói tiếng nào? Ngay cả một lời nhắn cũng không để lại cho câu ấy, cậu có biết ngày đó cậu ấy ngu ngốc đợi cậu dưới trời mưa to cả một ngày không? Kết quả ngay cả một cái bóng cũng không chờ đến, bởi vì chuyện này mà cậu ấy cũng trở thành trò cười trong miệng người khác!"
"Sao lại như vậy?" Con ngươi Tần Tranh đột nhiên co rút, trong đầu hiện lên từng màn một.
Trời mưa to, bóng lưng cô đơn, một người đứng bên đường chờ đợi. Anh khó mà tin nổi: "Nhưng khi đó không phải tôi đã nhờ Mạnh..."
Mạch Dĩnh Thi lạnh lùng ha một tiếng, ngắt lời: "Cậu muốn nói chuyện cậu bảo Mạnh Thạc Luân đi nói với cậu ấy là cậu từ bỏ để cô ấy đừng hi vọng gì vào cậu nữa? Cậu có biết tối hôm đó cô ấy chịu đựng gian nan thế nào không? Trời lạnh như thế, cậu ấy lại mặc một bộ quần áo ướt đứng trong mưa đợi cậu cả một ngày, thế mà ngay cả một câu nói cậu cũng không để lại cho cậu ấy, cứ đi thẳng như thế!"
Tần Tranh nắm chặt nắm tay, trái tim bỗng nhiên co rút đau đớn: "Sao có thể? Không phải cô ấy..." Anh dừng lời, trong nháy mắt bỗng hiểu ra gì đó, nói lẩm bẩm: "Tôi... tôi có hơi hiểu rồi."
"Hả?" Mạch Dĩnh Thi không hiểu, nhìn chằm chằm anh đầy nghi ngờ: "Cậu đang nói gì thế?"
Tần Tranh nắm chặt nắm tay, cảm xúc trên mặt rất tối tăm: "Cảm ơn cậu, tôi sẽ làm rõ chuyện này."
Mạch Dĩnh Thi chẳng hiểu ra sao, không nghĩ ra được, cũng không truy hỏi tiếp nữa mà tiếp tục mưu kế của mình: "Đã nói ra rồi thì tôi cũng nói thẳng cho cậu biết nhé."
"Lần trước cô ấy uống say như chết đấy, thật ra tôi cũng có mặt ở đó."
Tần Tranh hoàn hồn, lập tức giật mình: "Ngày đó cậu cũng có ở đó?"
"Không sai, mgày đó tôi ở cùng cậu ấy, nhưng đột nhiên nhìn thấy cậu xuất hiện tôi mới đi trốn. Chuyện hôm đó các cậu làm tôi thấy hết." Mạch Dĩnh Thi dừng lại, hơi thắc mắc hỏi: "Mặc dù tôi không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cậu, nhưng tôi không rõ, rõ ràng cậu còn quan tâm tới cậu ấy, vì sao lại hết lần này tới lần khác đẩy cậu ấy ra?"
Toàn thân Tần Tranh chấn động, muốn giải thích gì nhưng há mồm lại không phát ra tiếng nào. Anh im lặng, lại mở miệng thì giọng nói đã khô cạn khàn mất tiếng: "Bây giờ nói những chuyện này đã muộn rồi. Không có tôi thì cậu ấy sẽ sống càng tốt."
"Ha? Sao cậu lại cho rằng như vậy?" Mạch Dĩnh Thi cực kỳ không hiểu.
"Dựa vào đâu mà cậu cảm thấy, không có cậu thì cậu ấy sẽ sống tốt hơn?" Cô càng nói càng thấy tức, giọng cũng cất cao hơn chút: "Cậu suy nghĩ cẩn thận lại mà xem, nếu như thế vậy thì từ lúc ở Bắc Kinh cậu ấy đã sớm ở bên người khác rồi đúng không?"
Nội tâm Tần Tranh rung lên.
Mạch Dĩnh Thi hơi bình phục cảm xúc, lại nói tiếp: "Hay là cậu cảm thấy, mỗi ngày bị người nhà ép đi xem mắt, kết hôn với một người mình không thích, điều này gọi là hạnh phúc ư?" Cô dừng rồi lại dừng: "Ở cái thành phố Dương Giang này thì cậu cũng rõ, người trong huyện thành nhỏ ấy mà, bí mật mà nhiều người biết thì không còn gọi là bí mật nữa, bình thường cũng không biết bàn tán thế nào sau lưng cậu ấy, thậm chí còn nói..."
Cô nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Tần Tranh, chất vấn: "Sao cậu lại có thể nhẫn tâm để cô ấy một mình thừa nhận tất cả chứ?"
"Tôi..." Tần Tranh nắm chặt nắm đấm, cuống họng như bị thứ gì chặn lại, một chữ cũng nói không ra.
Lặng im vài giây, Mạch Dĩnh Thi nhìn sang chỗ khác, thở ra một hơi rồi nói: "Tóm lại, tôi biết nhìn bên ngoài thì Phong Tĩnh mạnh mẽ chứ thật ra nội tâm cậu ấy rất yếu đuối."
"Nếu như cậu không biết đáp án, thế tôi hỏi cậu." Cô nàng dừng một lát: "Cậu bảo cậu ấy từ bỏ, nhưng nếu đổi lại là cậu thì cậu sẽ từ bỏ à?"
... Sẽ không.
Không cần do dự, đáp án đã rõ rành rành.
Mạch Dĩnh Thi thấy được đáp án trong mắt của anh, giấu đi cảm xúc trên mặt, yên lặng thở dài: "Được rồi, nói đến vậy thôi, tôi chỉ có thể nói nhiều như vậy."
"Tóm lại, tôi sẽ không quan tâm chuyện của hai người nữa, tự cậu cẩn thận nghĩ rõ ràng đi."
Nói xong, cô nàng nhét cái thùng giấy trên tay vào trong lòng Tần Tranh: "Đồ của cậu, tôi đi đây."
Cô nàng vẫy tay, xoay rời đi không quay đầu lại.
Tần Tranh cúi đầu nhìn xuống cái thùng trên tay, trong nháy mắt cảm thấy hai cánh tay này không giống của mình, vô cùng lạnh lẽo cứng đờ.
Không biết đứng bao lâu, anh yên lặng xoay người, ôm cái thùng đó về văn phòng.
Vào cửa, Giang Nhất Trình liếc thấy cái thùng trên tay anh.
"Đội trưởng Tần, anh về rồi, là chị Mạch tìm anh à? Cái cô bạn của bác sĩ Phong đó." Giang Nhất Trình thò đầu ra, hơi tò mò hỏi: "Đống này là gì thế? Quà à?"
Tần Tranh thu cái thùng lại, giọng nói rất nhạt: "Chỉ là ít đồ riêng tư thôi."
"Hả?"
Tần Tranh nhìn về phía cậu ta, giọng nói lạnh lùng: "Đã hết giờ nghỉ trưa, nên huấn luyện rồi, lập tức xuống dưới tập hợp."
Giang Nhất Trình phản xạ có điều kiện: "A... vâng!"
*
Chạng vạng tối, Tần Tranh về đến nhà mới phát hiện trong điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc từ Mạnh Thạc Luân.
Anh tự giễu cười một tiếng, ấn tắt màn hình, tiện tay đem ném điện thoại lên bàn.
Đặt cái thùng lên bàn, dùng kéo cắt băng dính dán bên trên ra, mở thùng.
Tất cả đồ đặt bên trong đều là đồ cũ tràn đầy hồi ức.
Bài thi cũ, sổ ghi chép cũ, bên trên còn có tên của người viết... Tần Tranh lớp 10-1.
Một đôi thỏ bông... chiến lợi phẩm lần đầu tiên anh và Phong Tĩnh đi trung tâm thương mại chơi máy gắp thú gắp được.
Còn có vài món đồ chơi nhỏ... là quà sinh nhật anh tặng cho Phong Tĩnh...
Còn có một quyển nhật ký.
Tần Tranh mở quyển nhật ký ra.
Trang đầu tiên, chữ viết đủ loại màu sắc, còn có các loại hình vẽ nhân vật linh tinh.
[Aaaaaaaaaaa, tại sao lại có thể có loại người không biết phân biệt tốt xấu như vậy?]
[Thật sự là quá đáng ghét!]
[Tần Thanh là đồ rắm thúi!]
Tần Tranh bật cười.
Lật ra trang kế tiếp, bắt đầu trang thứ hai là nhật ký chính thức...
[Ngày x tháng x, ngày đầu tiên đi lớp thi đua vật lý đã gặp một người đáng ghét. Tần Tranh lớp 10-1, cái tên này có hơi quen tai.]
[Ngày x tháng x, lớp thi đua vật lý xế chiều hôm nay, lại phải gặp cậu ta. Cậu ta luôn chê mình đần, lại rất kiên nhẫn giảng bài cho mình.]
[Ngày x tháng x, chia lớp, thế mà lại bị xếp vào cùng một lớp với đồ rắm thúi Tần Tranh.]
[Ngày x tháng x, tiết tự học buổi tốt hôm nay tan học xong thì bắt đầu mưa, mình không mang ô, chờ đến lúc tạnh mưa thì đã rất trễ rồi, thế mà cậu ta cũng chưa đi, còn hỏi mình về nhà có sợ tối không, mình hỏi ngược lại một câu, sợ thì sao, chẳng lẽ cậu đưa tôi về à?
Kết quả cậu ta thật sự nói, vậy đi thôi.
Mình:???
Sau đó mình cũng không biết vì sao chuyện lại phát triển thành thế này. Cậu ta thật sự đưa mình về nhà, nhìn bóng lưng rời đi của cậu ta, đột nhiên mình cảm thấy, hình như cậu ta cũng không đáng ghét đến thế.]
[Ngày x tháng x, hôm nay lại bị cười nhạo. Được lắm, quả nhiên là ảo giác, cậu ta vẫn là cậu ta đó:)]
...
Anh khe khẽ cong môi, cảm xúc đắng chát lại bắt đầu lan tràn trong lòng.
Tần Tranh ngẩng đầu, nhìn về phía ảnh gia đình trưng bày trên bàn sách, kia là ảnh chụp chung của một nhà ba người, ánh nắng chiều chiếu vào từ cửa sổ, ngược sáng, thấy không rõ khuôn mặt của ba người trong ảnh.
Anh thờ hắt ra một hơi, giơ tay úp khung ảnh xuống mặt bàn.
Thu tay về, Tần Tranh lại đóng quyển nhật ký lại, cầm lấy muốn cất lại vào trong thùng.
Nhưng vào cái giây cầm gáy sổ lên, có thừ gì đó rơi ra từ trong trang sổ, bay xuống đất.
Tần Tranh khẽ giật mình, nhìn qua mới phát hiện là một tấm ảnh chụp chung.
Anh cúi cười nhặt bức ảnh lên.
Ảnh chụp đã ố vàng, trên tấm ảnh là anh và Phong Tĩnh đang mặc đồng phục, bọn họ cùng nhau ôm cúp quán quân trận đấu đội cuộc thi vật lý, mặt cười rực rỡ sáng bừng. Mà phía sau bọn họ là toà nhà dạy học trường trung học phổ thông Số 1 thành phố Dương Giang.
... Đây là vào năm lớp mười một, khi bọn họ lấy được vị trí quán quân trận đấu đội cuộc thi vật lý, thế là chụp bức ảnh này.
Khuôn mặt trong ảnh của bọn họ còn rất ngây ngô, mang theo tinh thần phấn chấn chỉ tuổi trẻ mới có. Phong Tĩnh buộc tóc đuôi ngựa cao, cười rất ngọt ngào với ống kính.
Lật qua mặt sau, anh phát hiện có người dùng bút viết một câu ở trên đó...
"Không thể tạm biệt cậu một cách chính thức, cuối cùng chắc chắn sẽ có ngày gặp lại."
Đó là chữ của Phong Tĩnh.
Bàn tay đang cầm ảnh chụp của Tần Tranh căng thẳng, đến mức trắng bệch cả đốt ngón tay.
"Không nên là thế này..."
Trái tim giống như bị một con dao cắt qua, từng nhát từng nhát một, đó là nỗi đau anh không thể chịu đựng.
Nhìn Phong Tĩnh với nụ cười ngọt ngào xán lạn trên bức ảnh, trái tim anh cuối cùng cũng bị nỗi đau đè sập. Hình ảnh tốt đẹp đầy ý nghĩa dừng lại ở trên tấm hình, phảng phất hoá thành một tấm gương tràn đầy vết nứt, vết nứt trên gương không ngừng lan rộng, cuối cùng không thể thừa nhận được áp lực nữa, choang... tấm gương vỡ nát, biến thành vô số mảnh vỡ.
Anh cũng không thể nào kiềm nén được nữa, nắm lấy điện thoại trên bàn quay người lao ra cửa.
Hiện tại anh chỉ có một loại xúc động.
... Đi tìm cô.
Tần Tranh nhìn cái thùng trong tay cô, không giơ tay nhận. Anh nhìn chằm chằm cái thùng đó một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy cổ họng của mình giống như bị mắc xương cá.
"Cô ấy..." Tần Tranh hoàn hồn từ trạng thái cứng đờ, cổ họng đắng chát: "Cô ấy có nói gì không?"
"Không." Mạch Dĩnh Thi chớp chớp mắt: "Cậu ấy chỉ bảo tôi mang tới trả cái này lại cho cậu."
Tần Tranh lại thấp giọng: "Thế... mấy năm nay cô ấy sống tốt chứ?"
Mạch Dĩnh Thi nhún vai nói: "Không phải hai người đã gặp nhau mấy lần rồi à? Sao cậu không tự mình hỏi cậu ấy câu này?"
Tần Tranh rũ mắt tự giễu: "Hiện tại người cô ấy không muốn gặp nhất hẳn là tôi nhỉ."
Mạch Dĩnh Thi liếc nhìn, hơi tức giận: "Ồ, hoá ra cậu cũng biết rõ à."
"..."
"Thế tôi nói thật cho cậu biết đi." Nụ cười của cô nàng vụt tắt, ánh mắt nhìn anh cũng trở nên sắc bén: "Cô ấy không ổn, những năm này thật ra cô ấy sống không tốt chút nào, tất cả đều nhờ ơn của cậu ban tặng."
"Nói thật, hồi cấp ba tôi đã rất chán ghét cậu, hiện tại lại càng ghét. Hồi đó ghét cậu là bởi vì cậu cướp đi hơn một nửa sự chú ý của bạn thân tôi. Chẳng qua ghét thì ghét chứ lúc đó tôi cũng rất tán thưởng cậu, nên cũng chấp nhận chuyện của cậu với cậu ấy. Vốn cho là cậu sẽ đối xử tốt với cô ấy, nào biết được người tổn thương cậu ấy sâu nhất chính là cậu."
Mạch Dĩnh Thi hít vào một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm Tần Tranh, âm lượng cũng càng nói càng cao: "Lúc đó sao cậu lại phải rời đi mà không nói tiếng nào? Ngay cả một lời nhắn cũng không để lại cho câu ấy, cậu có biết ngày đó cậu ấy ngu ngốc đợi cậu dưới trời mưa to cả một ngày không? Kết quả ngay cả một cái bóng cũng không chờ đến, bởi vì chuyện này mà cậu ấy cũng trở thành trò cười trong miệng người khác!"
"Sao lại như vậy?" Con ngươi Tần Tranh đột nhiên co rút, trong đầu hiện lên từng màn một.
Trời mưa to, bóng lưng cô đơn, một người đứng bên đường chờ đợi. Anh khó mà tin nổi: "Nhưng khi đó không phải tôi đã nhờ Mạnh..."
Mạch Dĩnh Thi lạnh lùng ha một tiếng, ngắt lời: "Cậu muốn nói chuyện cậu bảo Mạnh Thạc Luân đi nói với cậu ấy là cậu từ bỏ để cô ấy đừng hi vọng gì vào cậu nữa? Cậu có biết tối hôm đó cô ấy chịu đựng gian nan thế nào không? Trời lạnh như thế, cậu ấy lại mặc một bộ quần áo ướt đứng trong mưa đợi cậu cả một ngày, thế mà ngay cả một câu nói cậu cũng không để lại cho cậu ấy, cứ đi thẳng như thế!"
Tần Tranh nắm chặt nắm tay, trái tim bỗng nhiên co rút đau đớn: "Sao có thể? Không phải cô ấy..." Anh dừng lời, trong nháy mắt bỗng hiểu ra gì đó, nói lẩm bẩm: "Tôi... tôi có hơi hiểu rồi."
"Hả?" Mạch Dĩnh Thi không hiểu, nhìn chằm chằm anh đầy nghi ngờ: "Cậu đang nói gì thế?"
Tần Tranh nắm chặt nắm tay, cảm xúc trên mặt rất tối tăm: "Cảm ơn cậu, tôi sẽ làm rõ chuyện này."
Mạch Dĩnh Thi chẳng hiểu ra sao, không nghĩ ra được, cũng không truy hỏi tiếp nữa mà tiếp tục mưu kế của mình: "Đã nói ra rồi thì tôi cũng nói thẳng cho cậu biết nhé."
"Lần trước cô ấy uống say như chết đấy, thật ra tôi cũng có mặt ở đó."
Tần Tranh hoàn hồn, lập tức giật mình: "Ngày đó cậu cũng có ở đó?"
"Không sai, mgày đó tôi ở cùng cậu ấy, nhưng đột nhiên nhìn thấy cậu xuất hiện tôi mới đi trốn. Chuyện hôm đó các cậu làm tôi thấy hết." Mạch Dĩnh Thi dừng lại, hơi thắc mắc hỏi: "Mặc dù tôi không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cậu, nhưng tôi không rõ, rõ ràng cậu còn quan tâm tới cậu ấy, vì sao lại hết lần này tới lần khác đẩy cậu ấy ra?"
Toàn thân Tần Tranh chấn động, muốn giải thích gì nhưng há mồm lại không phát ra tiếng nào. Anh im lặng, lại mở miệng thì giọng nói đã khô cạn khàn mất tiếng: "Bây giờ nói những chuyện này đã muộn rồi. Không có tôi thì cậu ấy sẽ sống càng tốt."
"Ha? Sao cậu lại cho rằng như vậy?" Mạch Dĩnh Thi cực kỳ không hiểu.
"Dựa vào đâu mà cậu cảm thấy, không có cậu thì cậu ấy sẽ sống tốt hơn?" Cô càng nói càng thấy tức, giọng cũng cất cao hơn chút: "Cậu suy nghĩ cẩn thận lại mà xem, nếu như thế vậy thì từ lúc ở Bắc Kinh cậu ấy đã sớm ở bên người khác rồi đúng không?"
Nội tâm Tần Tranh rung lên.
Mạch Dĩnh Thi hơi bình phục cảm xúc, lại nói tiếp: "Hay là cậu cảm thấy, mỗi ngày bị người nhà ép đi xem mắt, kết hôn với một người mình không thích, điều này gọi là hạnh phúc ư?" Cô dừng rồi lại dừng: "Ở cái thành phố Dương Giang này thì cậu cũng rõ, người trong huyện thành nhỏ ấy mà, bí mật mà nhiều người biết thì không còn gọi là bí mật nữa, bình thường cũng không biết bàn tán thế nào sau lưng cậu ấy, thậm chí còn nói..."
Cô nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Tần Tranh, chất vấn: "Sao cậu lại có thể nhẫn tâm để cô ấy một mình thừa nhận tất cả chứ?"
"Tôi..." Tần Tranh nắm chặt nắm đấm, cuống họng như bị thứ gì chặn lại, một chữ cũng nói không ra.
Lặng im vài giây, Mạch Dĩnh Thi nhìn sang chỗ khác, thở ra một hơi rồi nói: "Tóm lại, tôi biết nhìn bên ngoài thì Phong Tĩnh mạnh mẽ chứ thật ra nội tâm cậu ấy rất yếu đuối."
"Nếu như cậu không biết đáp án, thế tôi hỏi cậu." Cô nàng dừng một lát: "Cậu bảo cậu ấy từ bỏ, nhưng nếu đổi lại là cậu thì cậu sẽ từ bỏ à?"
... Sẽ không.
Không cần do dự, đáp án đã rõ rành rành.
Mạch Dĩnh Thi thấy được đáp án trong mắt của anh, giấu đi cảm xúc trên mặt, yên lặng thở dài: "Được rồi, nói đến vậy thôi, tôi chỉ có thể nói nhiều như vậy."
"Tóm lại, tôi sẽ không quan tâm chuyện của hai người nữa, tự cậu cẩn thận nghĩ rõ ràng đi."
Nói xong, cô nàng nhét cái thùng giấy trên tay vào trong lòng Tần Tranh: "Đồ của cậu, tôi đi đây."
Cô nàng vẫy tay, xoay rời đi không quay đầu lại.
Tần Tranh cúi đầu nhìn xuống cái thùng trên tay, trong nháy mắt cảm thấy hai cánh tay này không giống của mình, vô cùng lạnh lẽo cứng đờ.
Không biết đứng bao lâu, anh yên lặng xoay người, ôm cái thùng đó về văn phòng.
Vào cửa, Giang Nhất Trình liếc thấy cái thùng trên tay anh.
"Đội trưởng Tần, anh về rồi, là chị Mạch tìm anh à? Cái cô bạn của bác sĩ Phong đó." Giang Nhất Trình thò đầu ra, hơi tò mò hỏi: "Đống này là gì thế? Quà à?"
Tần Tranh thu cái thùng lại, giọng nói rất nhạt: "Chỉ là ít đồ riêng tư thôi."
"Hả?"
Tần Tranh nhìn về phía cậu ta, giọng nói lạnh lùng: "Đã hết giờ nghỉ trưa, nên huấn luyện rồi, lập tức xuống dưới tập hợp."
Giang Nhất Trình phản xạ có điều kiện: "A... vâng!"
*
Chạng vạng tối, Tần Tranh về đến nhà mới phát hiện trong điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc từ Mạnh Thạc Luân.
Anh tự giễu cười một tiếng, ấn tắt màn hình, tiện tay đem ném điện thoại lên bàn.
Đặt cái thùng lên bàn, dùng kéo cắt băng dính dán bên trên ra, mở thùng.
Tất cả đồ đặt bên trong đều là đồ cũ tràn đầy hồi ức.
Bài thi cũ, sổ ghi chép cũ, bên trên còn có tên của người viết... Tần Tranh lớp 10-1.
Một đôi thỏ bông... chiến lợi phẩm lần đầu tiên anh và Phong Tĩnh đi trung tâm thương mại chơi máy gắp thú gắp được.
Còn có vài món đồ chơi nhỏ... là quà sinh nhật anh tặng cho Phong Tĩnh...
Còn có một quyển nhật ký.
Tần Tranh mở quyển nhật ký ra.
Trang đầu tiên, chữ viết đủ loại màu sắc, còn có các loại hình vẽ nhân vật linh tinh.
[Aaaaaaaaaaa, tại sao lại có thể có loại người không biết phân biệt tốt xấu như vậy?]
[Thật sự là quá đáng ghét!]
[Tần Thanh là đồ rắm thúi!]
Tần Tranh bật cười.
Lật ra trang kế tiếp, bắt đầu trang thứ hai là nhật ký chính thức...
[Ngày x tháng x, ngày đầu tiên đi lớp thi đua vật lý đã gặp một người đáng ghét. Tần Tranh lớp 10-1, cái tên này có hơi quen tai.]
[Ngày x tháng x, lớp thi đua vật lý xế chiều hôm nay, lại phải gặp cậu ta. Cậu ta luôn chê mình đần, lại rất kiên nhẫn giảng bài cho mình.]
[Ngày x tháng x, chia lớp, thế mà lại bị xếp vào cùng một lớp với đồ rắm thúi Tần Tranh.]
[Ngày x tháng x, tiết tự học buổi tốt hôm nay tan học xong thì bắt đầu mưa, mình không mang ô, chờ đến lúc tạnh mưa thì đã rất trễ rồi, thế mà cậu ta cũng chưa đi, còn hỏi mình về nhà có sợ tối không, mình hỏi ngược lại một câu, sợ thì sao, chẳng lẽ cậu đưa tôi về à?
Kết quả cậu ta thật sự nói, vậy đi thôi.
Mình:???
Sau đó mình cũng không biết vì sao chuyện lại phát triển thành thế này. Cậu ta thật sự đưa mình về nhà, nhìn bóng lưng rời đi của cậu ta, đột nhiên mình cảm thấy, hình như cậu ta cũng không đáng ghét đến thế.]
[Ngày x tháng x, hôm nay lại bị cười nhạo. Được lắm, quả nhiên là ảo giác, cậu ta vẫn là cậu ta đó:)]
...
Anh khe khẽ cong môi, cảm xúc đắng chát lại bắt đầu lan tràn trong lòng.
Tần Tranh ngẩng đầu, nhìn về phía ảnh gia đình trưng bày trên bàn sách, kia là ảnh chụp chung của một nhà ba người, ánh nắng chiều chiếu vào từ cửa sổ, ngược sáng, thấy không rõ khuôn mặt của ba người trong ảnh.
Anh thờ hắt ra một hơi, giơ tay úp khung ảnh xuống mặt bàn.
Thu tay về, Tần Tranh lại đóng quyển nhật ký lại, cầm lấy muốn cất lại vào trong thùng.
Nhưng vào cái giây cầm gáy sổ lên, có thừ gì đó rơi ra từ trong trang sổ, bay xuống đất.
Tần Tranh khẽ giật mình, nhìn qua mới phát hiện là một tấm ảnh chụp chung.
Anh cúi cười nhặt bức ảnh lên.
Ảnh chụp đã ố vàng, trên tấm ảnh là anh và Phong Tĩnh đang mặc đồng phục, bọn họ cùng nhau ôm cúp quán quân trận đấu đội cuộc thi vật lý, mặt cười rực rỡ sáng bừng. Mà phía sau bọn họ là toà nhà dạy học trường trung học phổ thông Số 1 thành phố Dương Giang.
... Đây là vào năm lớp mười một, khi bọn họ lấy được vị trí quán quân trận đấu đội cuộc thi vật lý, thế là chụp bức ảnh này.
Khuôn mặt trong ảnh của bọn họ còn rất ngây ngô, mang theo tinh thần phấn chấn chỉ tuổi trẻ mới có. Phong Tĩnh buộc tóc đuôi ngựa cao, cười rất ngọt ngào với ống kính.
Lật qua mặt sau, anh phát hiện có người dùng bút viết một câu ở trên đó...
"Không thể tạm biệt cậu một cách chính thức, cuối cùng chắc chắn sẽ có ngày gặp lại."
Đó là chữ của Phong Tĩnh.
Bàn tay đang cầm ảnh chụp của Tần Tranh căng thẳng, đến mức trắng bệch cả đốt ngón tay.
"Không nên là thế này..."
Trái tim giống như bị một con dao cắt qua, từng nhát từng nhát một, đó là nỗi đau anh không thể chịu đựng.
Nhìn Phong Tĩnh với nụ cười ngọt ngào xán lạn trên bức ảnh, trái tim anh cuối cùng cũng bị nỗi đau đè sập. Hình ảnh tốt đẹp đầy ý nghĩa dừng lại ở trên tấm hình, phảng phất hoá thành một tấm gương tràn đầy vết nứt, vết nứt trên gương không ngừng lan rộng, cuối cùng không thể thừa nhận được áp lực nữa, choang... tấm gương vỡ nát, biến thành vô số mảnh vỡ.
Anh cũng không thể nào kiềm nén được nữa, nắm lấy điện thoại trên bàn quay người lao ra cửa.
Hiện tại anh chỉ có một loại xúc động.
... Đi tìm cô.
Danh sách chương