Phong Tĩnh nhận lấy phong thư, trên bì thư đã có dấu vết từng mở ra.
Lật đến mặt trước, trên đó viết mấy chữ "(người nhận) Phong Tĩnh".
Là chữ của Tần Tranh.
Cô ngẩng đầu, mắt đầy kinh ngạc.
"Đây là bức thư hồi đó Tần Tranh để lại cho cô, bị Mạnh Thạc Luân giấu đi." Dương Bái Bái khẽ cười: "Lúc đó anh ấy bảo tôi xử lý nó, nhưng tôi lén giữ lại."
"Bây giờ hẳn cũng nên trả về cho chủ gốc."
Tạm biệt Dương Bái Bái, Phong Tĩnh rời đi bệnh viện.
Cô đứng ở ven đường, nhìn bức thư trên tay, do dự một lát rồi mở nó ra.
Phong Tĩnh mở bức thư ra, nhìn thấy nội dung bên trong.
Phong Tĩnh:
Rất xin lỗi, tôi thất hẹn rồi.
Mấy ngày nay trời mưa rất to, trời mãi chẳng có nắng, giống như tâm trạng của tôi khi viết bức thư này.
Vào lúc cậu nhìn thấy bức thư này thì có lẽ cậu đã bước lên con đường đi du học rồi.
Trong cuộc đời có thể sẽ có tiếc nuối, sẽ có bất đắc dĩ, cũng sẽ có chia ly. Nhưng tôi không nghĩ tới giây phút ly biệt sẽ đến sớm hơn dự tính.
Tôi từng mâu thuẫn, không biết có nên viết bức thư này cho cậu hay không.
Những ngày gần đây tôi thường xuyên sẽ nghĩ tới buổi tối sau tiết tự học hôm ấy, chúng ta cùng nhau tâm sự về tương lai, tâm sự về ước mơ và cảnh tượng tương lai. Mãi đến khi trước khi vận rủi trút xuống, tôi vẫn luôn tràn đầy chờ đợi và hi vọng với tương lại.
Nhưng hoá ra, trưởng thành còn tàn khốc hơn nhiều so với những gì chúng ta tưởng.
Tôi nghĩ, cũng đã đến lúc từ biệt cậu.
Chẳng thể thực hiện ước hẹn ra nước ngoài cùng cậu, tôi sẽ mang theo nỗi tiếc nuối này, tính cả tất cả những phút giây ở bên cậu... cất giấu trong lòng mãi mãi.
Có vài tiếc nuối mà tôi cũng không thể nói ra.
Nhưng bất kể thế nào, xin cậu chắc chắn phải vững tin không thay đổi đi về phía trước, mang theo lời chúc phúc của tôi đi cùng.
Nếu có một ngày chúng ta gặp lại, dù cho cậu đã quên tôi, hi vọng ngày đó cậu đã thực hiện được ước mơ của mình.
Cho dù lựa chọn của cậu là gì, có lẽ về sau không thể lại gặp nhau, cũng chúc cậu tiền đồ như gấm, con đường phía trước đầy hoa, cả đời trôi chảy.
Tần Tranh.
Ngày viết là đêm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học.
Đọc đến ngày viết, đôi mắt Phong Tĩnh đã sớm ướt át.
Nội dung trong thư không dài, vỏn vẹn mấy trăm chữ, lại bao hàm quá quá nhiều.
Ký ức của cô cũng nháy mắt quay lại mùa hè năm ấy.
Dọc đường Phong Tĩnh vừa đi vừa nghỉ, thi thoảng lại nhìn vào bức thư trên tay. Cô nhìn bức thư này rất nhiều lần, tâm trạng mãi không thể nào lắng lại.
Sắp đến đơn vị của Tần Tranh, từ xa cô đã nhìn thấy anh.
Cô cất phong thư đi, chạy như bay về phía anh.
Tần Tranh mới đi từ đơn vị ra, đang định đi lấy xe, vừa nhấc mắt đã thấy Phong Tĩnh.
Anh ngẩn ra, hơi bất ngờ dừng bước: "Sao lại tới đây, không phải đã nói là anh đi..."
Bỗng chú ý tới khoé mắt cô ửng đỏ, tiếng nói cũng ngừng lại: "Em..."
Anh lại chú ý thấy phong thư đã ố vàng trên tay cô, con ngươi tối sầm lại, lập tức hiểu rõ.
Có gì đó ẩn giấu trong mắt, anh cười khẽ, nhíu mày nói: "Em nhìn thấy lịch sử đen tối của anh rồi à?"
Phong Tĩnh không chú ý tới sự biến hoá cảm xúc nhỏ bé của anh, hiếm khi bị nghẹn họng: "Cái này thì tính gì là lịch sử đen tối?"
Thiếu chút nữa làm cô khóc.
Nhưng trong một khoảnh khắc như vậy, tất cả cảm động thật sự giống như bị anh mạnh mẽ cắt đứt, kẹt nửa vời, lên không nổi xuống không xong.
Nhưng anh lại cứ có loại bản lĩnh chọc tức này.
Tần Tranh nói bâng quơ: "Chẳng lẽ không đúng à? Em không cảm thấy mấy câu trước kia anh viết quá kiểu cách hả?"
Phong Tĩnh nhìn anh chằm chằm: "Nào có ai nói bản thân như vậy?"
"Không phải là có anh à?"
Tần Tranh không thèm để ý chút nào, nói xong thì giơ tay véo má cô một cái.
"Này!" Phong Tĩnh mặt, trợn tròn mắt: "Anh véo em làm gì?"
Tần Tranh nhếch môi, dùng một tay ôm cô vào lòng: "Chẳng qua là anh cảm thấy, dáng vẻ hiện tại của em thật sự giống một chú heo con."
"..."
Anh lại cười một tiếng: "Đi thôi, dẫn em đi ăn cơm."
Phong Tĩnh cuối cùng cũng xù lông: "Ăn gì mà ăn? Anh giải thích rõ ràng trước đã, cái gì gọi là "giống heo con"!"
"Ý là khen em đáng yêu đấy."
"Heo con đáng yêu chỗ nào?"
"Chẳng lẽ em không đáng yêu hả?"
"... Anh đủ rồi đấy!"
***
Sau bữa tối là quãng thời gian hiếm có của riêng hai người.
Hai người ngồi trên ghế sô pha chơi điện thoại, cô gửi tin nhắn cho Mạch Dĩnh Thi xong thì ngẩng đầu, trông thấy Tần Tranh ngồi ở một đầu khác của ghế sô pha, đang tập chung lật xem quyển tạp chí y học mà cô mua.
Cô lại cúi đầu xuống kiểm tra tin nhắn Mạch Dĩnh Thi trả lời, lực chú ý lại vẫn luôn đặt trên người Tần Tranh.
Phong Tĩnh không tập trung chọc màn hình điện thoại, chợt nhớ tới gì đó.
Cô cất điện thoại đi, xích vào gần anh rồi hỏi: "Nỗi tiếc nuối khi đó mà anh không thể nói ra là gì?"
Tần Tranh hơi ngẩn ra một lát, thả quyển tạp chí trên tay xuống: "Là một câu."
"Câu gì?" Nhịp tim Phong Tĩnh hẫng nửa nhịp, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh.
"Là..." Anh ngừng một lát: "Tôi thích cậu."
Anh lại nói tiếp một câu: "Chẳng qua bây giờ không phải nữa."
Tim Phong Tĩnh run lên, nội tâm vừa bị xúc động nhưng lại nghe thấy nửa câu sau của anh. Biểu cảm trên mặt đứng hình mất nửa giây, cô nhìn anh với vẻ mặt nghi ngờ: "Thế bây giờ là gì?"
"Bây giờ là..." Tần Tranh khẽ cười một tiếng, giơ tay kéo cô vào lòng, thầm thì bên tai cô: "Anh yêu em."
Thanh âm tuy nhỏ nhưng rất chắc chắn.
Phong Tĩnh kinh ngạc nhìn anh, rốt cuộc cũng không khống chế nổi cảm xúc nín nhịn đã lâu, từng giọt nước mắt lăn từ trên mặt xuống.
"Em khóc gì chứ?" Tần Tranh cảm thấy vừa buồn cười vừa đau lòng. Anh giơ tay lau đi nước mắt trên mặt cô: "Đừng khóc, lại khóc thì càng giống heo con."
Phong Tĩnh lắc đầu, từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, khóe miệng lại đầy ý cười: "Em cũng yêu anh."
Đôi mắt cô mông lung ngấn lệ, giống dải đầy sao trời.
Hàng mi Tần Tranh run lên, rũ mắt, trong cặp mắt đen cũng đựng đầy ánh sao.
Trong xúc động, hai người đến gần lẫn nhau, hôn xuống.
Giờ khắc này, cả thế giới đều trở nên yên lặng.
Giống như chỉ còn lại hai người bọn họ.
Ánh đèn trong phòng khách mờ ảo mập mờ, bọn họ ôm ghì lấy nhau, bày tỏ tình yêu của mình với đối phương.
Từ phòng khách đến phòng tắm, lại từ phòng tắm đến phòng ngủ, tất cả đều tự nhiên đến thế.
Trong phòng chỉ chừa lại một cái đèn bàn mờ tối, chiếu xuống một phòng kiều diễm.
Trong một đêm thế này, hai người giống như quay về năm mười tám tuổi, trở lại thời thanh xuân tuổi trẻ, không chút kiêng dè, lại không có gì lo sợ.
Lần này, bọn họ cuối cùng cũng hoàn toàn thấu hiểu lòng nhau.
Có gió thổi qua, rèm cửa trong phòng bị nhẹ nhàng xốc lên, ánh trăng xuyên qua bệ cửa sổ vẩy vào trong phòng, giống như trải xuống đất một tầng lụa mỏng, khiến tất cả mọi thứ trong phòng giống như ảo mộng.
...
Qua một đêm.
Sáng sớm hôm sau, vào lúc ánh sáng mặt trời rực rỡ xuyên qua khe hở rèm cửa chiếu vào phòng, hai người tỉnh lại cùng lúc.
Bọn họ ôm nhau, trong ánh mắt nhìn về phía lẫn nhau đựng đầy yêu thương thắm thiết.
***
Chớp mắt mà tiếng chuông mừng năm mới đã vang lên, mở ra một chương mới.
Mùa xuân năm nay đến muộn hơn những năm khác.
Cơm tất niên ăn ở nhà Phong Tĩnh, bố Phong tự mình vào bếp, làm một bàn món ăn phong phú, đồng thời cũng coi là bày tiệc đón Tần Tranh vừa đi công tác về.
Ăn tối xong, Phong Tĩnh kéo Tần Tranh đi ra ngoài dạo phố.
Phố lớn ngõ nhỏ trong thành phố Dương Giang tràn đầy không khí năm mới, câu đối xuân treo trên cao, giăng đèn kết hoa, đèn lồng đỏ, nút kết Trung Quốc, khắp nơi trên đường tràn đầy bầu không khí sung sướng an lành.
Đêm đến, đèn màu nghê hồng sáng lên, không khí ngày lễ trên phố đi bộ càng nồng. Đầu đường cuối ngõ biển người tấp nập rất náo nhiệt. Nhiều cửa hàng lớn nhỏ phát những bài hát hân hoan vui mừng, người đi đường đều mặc quần áo mới tinh, nụ cười trên mặt tràn đầy hạnh phúc và ấm áp.
Hai người đi dạo ven sông, nhìn thành phố được trang trí bằng đèn màu hai bên bờ, vừa đi vừa trò chuyện.
"Em còn tưởng là năm nay anh không kịp về ăn tết." Phong Tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía người bên cạnh: "Em thấy trên thời sự bảo hôm trước các anh mới kết thúc công tác bảo đảm an toàn, sao anh về thành phố Dương Giang nhanh thế?"
"Em ở đây, sao anh có thể không về gấp được?" Tần Tranh cúi đầu chỉnh lại khăn quàng cổ giúp cô: "Đã đồng ý với em từ trước rồi còn mà, đây là cái tết đầu tiên mà chúng ta ở bên nhau, nhất định phải đón cùng nhau."
Khóe môi Phong Tĩnh hơi cong lên, không nói gì, khoé mắt thoáng nhìn thấy gì đó, sự chú ý bị thu hút qua: "Ý, bên kia có bán tào phớ, đi, chúng ta qua đó."
Cô buông tay anh ra, chạy về phía quán tào phớ.
Tần Tranh nhìn thấy ảnh ngược trên sông, vô ý thức dừng bước. Anh nhìn xuống mặt sông, Phong Tĩnh dần dần đi xa, cái bóng của cô dần dần kéo ra khoảng cách với anh.
Bỗng nhiên, một hòn đá nhỏ rơi vào trong nước, mặt sông nổi lên từng vòng gợn sóng, đánh tan cái bóng của bọn họ.
"Này, Tần Tranh..."
Tần Tranh ngẩng đầu, Phong Tĩnh đứng cách đó không xa vẫy tay tới anh: "Nhanh lên nào, nếu không thì không đợi anh đâu."
"Đến đây."
Anh nhếch môi, xuyên qua đám người, đi về phía cô.
Trên mặt sông, cái bóng của anh cũng nhắm về phía cô mà đi.
Đoạn đường này, phong cảnh dọc đường vô số.
Mà em, là phong cảnh đẹp nhất trên con đường ngược chiều của anh.
Lật đến mặt trước, trên đó viết mấy chữ "(người nhận) Phong Tĩnh".
Là chữ của Tần Tranh.
Cô ngẩng đầu, mắt đầy kinh ngạc.
"Đây là bức thư hồi đó Tần Tranh để lại cho cô, bị Mạnh Thạc Luân giấu đi." Dương Bái Bái khẽ cười: "Lúc đó anh ấy bảo tôi xử lý nó, nhưng tôi lén giữ lại."
"Bây giờ hẳn cũng nên trả về cho chủ gốc."
Tạm biệt Dương Bái Bái, Phong Tĩnh rời đi bệnh viện.
Cô đứng ở ven đường, nhìn bức thư trên tay, do dự một lát rồi mở nó ra.
Phong Tĩnh mở bức thư ra, nhìn thấy nội dung bên trong.
Phong Tĩnh:
Rất xin lỗi, tôi thất hẹn rồi.
Mấy ngày nay trời mưa rất to, trời mãi chẳng có nắng, giống như tâm trạng của tôi khi viết bức thư này.
Vào lúc cậu nhìn thấy bức thư này thì có lẽ cậu đã bước lên con đường đi du học rồi.
Trong cuộc đời có thể sẽ có tiếc nuối, sẽ có bất đắc dĩ, cũng sẽ có chia ly. Nhưng tôi không nghĩ tới giây phút ly biệt sẽ đến sớm hơn dự tính.
Tôi từng mâu thuẫn, không biết có nên viết bức thư này cho cậu hay không.
Những ngày gần đây tôi thường xuyên sẽ nghĩ tới buổi tối sau tiết tự học hôm ấy, chúng ta cùng nhau tâm sự về tương lai, tâm sự về ước mơ và cảnh tượng tương lai. Mãi đến khi trước khi vận rủi trút xuống, tôi vẫn luôn tràn đầy chờ đợi và hi vọng với tương lại.
Nhưng hoá ra, trưởng thành còn tàn khốc hơn nhiều so với những gì chúng ta tưởng.
Tôi nghĩ, cũng đã đến lúc từ biệt cậu.
Chẳng thể thực hiện ước hẹn ra nước ngoài cùng cậu, tôi sẽ mang theo nỗi tiếc nuối này, tính cả tất cả những phút giây ở bên cậu... cất giấu trong lòng mãi mãi.
Có vài tiếc nuối mà tôi cũng không thể nói ra.
Nhưng bất kể thế nào, xin cậu chắc chắn phải vững tin không thay đổi đi về phía trước, mang theo lời chúc phúc của tôi đi cùng.
Nếu có một ngày chúng ta gặp lại, dù cho cậu đã quên tôi, hi vọng ngày đó cậu đã thực hiện được ước mơ của mình.
Cho dù lựa chọn của cậu là gì, có lẽ về sau không thể lại gặp nhau, cũng chúc cậu tiền đồ như gấm, con đường phía trước đầy hoa, cả đời trôi chảy.
Tần Tranh.
Ngày viết là đêm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học.
Đọc đến ngày viết, đôi mắt Phong Tĩnh đã sớm ướt át.
Nội dung trong thư không dài, vỏn vẹn mấy trăm chữ, lại bao hàm quá quá nhiều.
Ký ức của cô cũng nháy mắt quay lại mùa hè năm ấy.
Dọc đường Phong Tĩnh vừa đi vừa nghỉ, thi thoảng lại nhìn vào bức thư trên tay. Cô nhìn bức thư này rất nhiều lần, tâm trạng mãi không thể nào lắng lại.
Sắp đến đơn vị của Tần Tranh, từ xa cô đã nhìn thấy anh.
Cô cất phong thư đi, chạy như bay về phía anh.
Tần Tranh mới đi từ đơn vị ra, đang định đi lấy xe, vừa nhấc mắt đã thấy Phong Tĩnh.
Anh ngẩn ra, hơi bất ngờ dừng bước: "Sao lại tới đây, không phải đã nói là anh đi..."
Bỗng chú ý tới khoé mắt cô ửng đỏ, tiếng nói cũng ngừng lại: "Em..."
Anh lại chú ý thấy phong thư đã ố vàng trên tay cô, con ngươi tối sầm lại, lập tức hiểu rõ.
Có gì đó ẩn giấu trong mắt, anh cười khẽ, nhíu mày nói: "Em nhìn thấy lịch sử đen tối của anh rồi à?"
Phong Tĩnh không chú ý tới sự biến hoá cảm xúc nhỏ bé của anh, hiếm khi bị nghẹn họng: "Cái này thì tính gì là lịch sử đen tối?"
Thiếu chút nữa làm cô khóc.
Nhưng trong một khoảnh khắc như vậy, tất cả cảm động thật sự giống như bị anh mạnh mẽ cắt đứt, kẹt nửa vời, lên không nổi xuống không xong.
Nhưng anh lại cứ có loại bản lĩnh chọc tức này.
Tần Tranh nói bâng quơ: "Chẳng lẽ không đúng à? Em không cảm thấy mấy câu trước kia anh viết quá kiểu cách hả?"
Phong Tĩnh nhìn anh chằm chằm: "Nào có ai nói bản thân như vậy?"
"Không phải là có anh à?"
Tần Tranh không thèm để ý chút nào, nói xong thì giơ tay véo má cô một cái.
"Này!" Phong Tĩnh mặt, trợn tròn mắt: "Anh véo em làm gì?"
Tần Tranh nhếch môi, dùng một tay ôm cô vào lòng: "Chẳng qua là anh cảm thấy, dáng vẻ hiện tại của em thật sự giống một chú heo con."
"..."
Anh lại cười một tiếng: "Đi thôi, dẫn em đi ăn cơm."
Phong Tĩnh cuối cùng cũng xù lông: "Ăn gì mà ăn? Anh giải thích rõ ràng trước đã, cái gì gọi là "giống heo con"!"
"Ý là khen em đáng yêu đấy."
"Heo con đáng yêu chỗ nào?"
"Chẳng lẽ em không đáng yêu hả?"
"... Anh đủ rồi đấy!"
***
Sau bữa tối là quãng thời gian hiếm có của riêng hai người.
Hai người ngồi trên ghế sô pha chơi điện thoại, cô gửi tin nhắn cho Mạch Dĩnh Thi xong thì ngẩng đầu, trông thấy Tần Tranh ngồi ở một đầu khác của ghế sô pha, đang tập chung lật xem quyển tạp chí y học mà cô mua.
Cô lại cúi đầu xuống kiểm tra tin nhắn Mạch Dĩnh Thi trả lời, lực chú ý lại vẫn luôn đặt trên người Tần Tranh.
Phong Tĩnh không tập trung chọc màn hình điện thoại, chợt nhớ tới gì đó.
Cô cất điện thoại đi, xích vào gần anh rồi hỏi: "Nỗi tiếc nuối khi đó mà anh không thể nói ra là gì?"
Tần Tranh hơi ngẩn ra một lát, thả quyển tạp chí trên tay xuống: "Là một câu."
"Câu gì?" Nhịp tim Phong Tĩnh hẫng nửa nhịp, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh.
"Là..." Anh ngừng một lát: "Tôi thích cậu."
Anh lại nói tiếp một câu: "Chẳng qua bây giờ không phải nữa."
Tim Phong Tĩnh run lên, nội tâm vừa bị xúc động nhưng lại nghe thấy nửa câu sau của anh. Biểu cảm trên mặt đứng hình mất nửa giây, cô nhìn anh với vẻ mặt nghi ngờ: "Thế bây giờ là gì?"
"Bây giờ là..." Tần Tranh khẽ cười một tiếng, giơ tay kéo cô vào lòng, thầm thì bên tai cô: "Anh yêu em."
Thanh âm tuy nhỏ nhưng rất chắc chắn.
Phong Tĩnh kinh ngạc nhìn anh, rốt cuộc cũng không khống chế nổi cảm xúc nín nhịn đã lâu, từng giọt nước mắt lăn từ trên mặt xuống.
"Em khóc gì chứ?" Tần Tranh cảm thấy vừa buồn cười vừa đau lòng. Anh giơ tay lau đi nước mắt trên mặt cô: "Đừng khóc, lại khóc thì càng giống heo con."
Phong Tĩnh lắc đầu, từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, khóe miệng lại đầy ý cười: "Em cũng yêu anh."
Đôi mắt cô mông lung ngấn lệ, giống dải đầy sao trời.
Hàng mi Tần Tranh run lên, rũ mắt, trong cặp mắt đen cũng đựng đầy ánh sao.
Trong xúc động, hai người đến gần lẫn nhau, hôn xuống.
Giờ khắc này, cả thế giới đều trở nên yên lặng.
Giống như chỉ còn lại hai người bọn họ.
Ánh đèn trong phòng khách mờ ảo mập mờ, bọn họ ôm ghì lấy nhau, bày tỏ tình yêu của mình với đối phương.
Từ phòng khách đến phòng tắm, lại từ phòng tắm đến phòng ngủ, tất cả đều tự nhiên đến thế.
Trong phòng chỉ chừa lại một cái đèn bàn mờ tối, chiếu xuống một phòng kiều diễm.
Trong một đêm thế này, hai người giống như quay về năm mười tám tuổi, trở lại thời thanh xuân tuổi trẻ, không chút kiêng dè, lại không có gì lo sợ.
Lần này, bọn họ cuối cùng cũng hoàn toàn thấu hiểu lòng nhau.
Có gió thổi qua, rèm cửa trong phòng bị nhẹ nhàng xốc lên, ánh trăng xuyên qua bệ cửa sổ vẩy vào trong phòng, giống như trải xuống đất một tầng lụa mỏng, khiến tất cả mọi thứ trong phòng giống như ảo mộng.
...
Qua một đêm.
Sáng sớm hôm sau, vào lúc ánh sáng mặt trời rực rỡ xuyên qua khe hở rèm cửa chiếu vào phòng, hai người tỉnh lại cùng lúc.
Bọn họ ôm nhau, trong ánh mắt nhìn về phía lẫn nhau đựng đầy yêu thương thắm thiết.
***
Chớp mắt mà tiếng chuông mừng năm mới đã vang lên, mở ra một chương mới.
Mùa xuân năm nay đến muộn hơn những năm khác.
Cơm tất niên ăn ở nhà Phong Tĩnh, bố Phong tự mình vào bếp, làm một bàn món ăn phong phú, đồng thời cũng coi là bày tiệc đón Tần Tranh vừa đi công tác về.
Ăn tối xong, Phong Tĩnh kéo Tần Tranh đi ra ngoài dạo phố.
Phố lớn ngõ nhỏ trong thành phố Dương Giang tràn đầy không khí năm mới, câu đối xuân treo trên cao, giăng đèn kết hoa, đèn lồng đỏ, nút kết Trung Quốc, khắp nơi trên đường tràn đầy bầu không khí sung sướng an lành.
Đêm đến, đèn màu nghê hồng sáng lên, không khí ngày lễ trên phố đi bộ càng nồng. Đầu đường cuối ngõ biển người tấp nập rất náo nhiệt. Nhiều cửa hàng lớn nhỏ phát những bài hát hân hoan vui mừng, người đi đường đều mặc quần áo mới tinh, nụ cười trên mặt tràn đầy hạnh phúc và ấm áp.
Hai người đi dạo ven sông, nhìn thành phố được trang trí bằng đèn màu hai bên bờ, vừa đi vừa trò chuyện.
"Em còn tưởng là năm nay anh không kịp về ăn tết." Phong Tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía người bên cạnh: "Em thấy trên thời sự bảo hôm trước các anh mới kết thúc công tác bảo đảm an toàn, sao anh về thành phố Dương Giang nhanh thế?"
"Em ở đây, sao anh có thể không về gấp được?" Tần Tranh cúi đầu chỉnh lại khăn quàng cổ giúp cô: "Đã đồng ý với em từ trước rồi còn mà, đây là cái tết đầu tiên mà chúng ta ở bên nhau, nhất định phải đón cùng nhau."
Khóe môi Phong Tĩnh hơi cong lên, không nói gì, khoé mắt thoáng nhìn thấy gì đó, sự chú ý bị thu hút qua: "Ý, bên kia có bán tào phớ, đi, chúng ta qua đó."
Cô buông tay anh ra, chạy về phía quán tào phớ.
Tần Tranh nhìn thấy ảnh ngược trên sông, vô ý thức dừng bước. Anh nhìn xuống mặt sông, Phong Tĩnh dần dần đi xa, cái bóng của cô dần dần kéo ra khoảng cách với anh.
Bỗng nhiên, một hòn đá nhỏ rơi vào trong nước, mặt sông nổi lên từng vòng gợn sóng, đánh tan cái bóng của bọn họ.
"Này, Tần Tranh..."
Tần Tranh ngẩng đầu, Phong Tĩnh đứng cách đó không xa vẫy tay tới anh: "Nhanh lên nào, nếu không thì không đợi anh đâu."
"Đến đây."
Anh nhếch môi, xuyên qua đám người, đi về phía cô.
Trên mặt sông, cái bóng của anh cũng nhắm về phía cô mà đi.
Đoạn đường này, phong cảnh dọc đường vô số.
Mà em, là phong cảnh đẹp nhất trên con đường ngược chiều của anh.
Danh sách chương