Một nam sinh còn không tin, cười ha ha nói: "Công ty chuyển phát nhanh của các anh là gì thế? Còn cần người không?"

Diệp Huyền chỉ Lộ Trì Trì: "Anh hỏi cô ấy đi."

Lộ Trì Trì chăm chú gật gật đầu: "Thật, chúng tôi quen nhau nhờ chuyển phát nhanh mà."

Các nam sinh tập thể rơi lệ!

(╥╯^╰╥)!

Cái đm!

Còn đang định nói khoác một chút công việc của mình, thu nhập cao bao nhiêu, giai tầng cao bao nhiêu, có tiền đồ thế nào, lần này lại bị đưa chuyển phát nhanh cho nghiền ép cho lún vào đất!

Các nữ sinh lại tập thể đỏ mắt!

Hóa ra chuyển phát nhanh, còn có loại phúc lợi này?

Còn quen được bạn trai? Còn quen được loại bạn trai này?

Lần này, đến phiên các nữ sinh tập thể tra khảo Lộ Trì Trì thắm thiết!

"Trì Trì, đến cùng cậu dùng công ty chuyển phát nhanh nào vậy?"

"Đúng rồi! Ngày mai tớ sẽ đi gửi chuyển phát nhanh! Tự mình gửi mình! Một trăm phát!"

Tràng diện này, đơn giản nam câm nín nữ lệ giàn.

Muốn nói người kinh hãi nhất lúc này, không ai qua được Sở Mộng!

Lúc này, Sở Mộng giật mình nhìn Diệp Huyền, con mắt trợn trừng lên.

Diệp Huyền?

Chuyển phát nhanh?

Cái tên Diệp Huyền + nghề chuyển phát nhanh, đây không phải là người hôm trước xem mắt cùng cô ta, nhưng "cho cô ta leo cây" đây sao?

Sở Mộng ngu người.

"Anh chính là Diệp Huyền tối hôm trước dì Tống giới thiệu xem mắt sao?"

Sở Mộng tìm một cơ hội, cuối cùng cướp lời đám chị em lên tiếng hỏi.

Diệp Huyền mờ mịt: "Đúng vậy, cô biết dì Tống à?"

Sở Mộng khóc!

Nước mắt đều rớt xuống!

Sai mất trăm vạn!

Không, là sai mất mấy tỉ!

Diệp Huyền này, lại là người tối hôm trước cùng mình xem mắt!

Sở Mộng hối hận xanh cả ruột, sớm biết mình đồng ý xem mắt, chẳng lẽ có thể trở thành hào môn phu nhân sao.

Không được!

Không thể như vậy!

Sở Mộng ghen tỵ nhìn Lộ Trì Trì vẻ mặt ngọt ngào dựa vào Diệp Huyền.

Sao lại có thể như vậy?

Cô ta phải tranh thủ thời gian giải thích.

"A, là như thế này! Thật trùng hợp. Tôi chính là người hôm trước dì Tống giới thiệu, là Sở Mộng có hẹn với anh đó!"

"Sở Mộng?"

Diệp Huyền kinh ngạc, không ngờ thế giới này nhỏ như vậy, hôm trước vừa mới block, hôm nay lại đụng phải.

"Đúng đúng."

Sở Mộng lúng túng đỏ mặt, nhưng vì giấc mộng biến thành hào môn phu nhân, kiên trì cắn răng giải thích: "Hôm trước là như thế này, tôi muốn giải thích một chút. Thật có lỗi với anh. Tôi không cố ý đến trễ. Tôi quên thật, con người tôi có đôi khi hay quên lắm."

Diệp Huyền: "…"

Hay quên, thế nên cô để tôi đợi cô hai tiếng?

Người này, giỏi ngụy biện thật.

Sở Mộng tự cho là mình đã giải thích đủ chân thành với Diệp Huyền, dù sao bình thường cô ta chả bao giờ nhận sai, lại nôn nóng nói: "Như vậy, anh tha thứ cho tôi chứ? Anh… chúng ta có thể lập tức khôi phục quan hệ không? Hẹn hò lần nữa? Lần này tôi mời khách!"

Người này, không ngờ vẫn muốn xem mắt cùng Diệp Huyền!

Trong căn phòng này, không ngờ lại xuất hiện một màn hí kịch!

Sở Mộng tâm cao khí ngạo, thế mà lại đi rút củi nồi nhà Lộ Trì Trì, cướp đoạt bạn trai người ta mang tới!

Cả bọn đần người ra.

O((⊙﹏⊙))o!

Đây là hành động củ bựa gì vậy?

Coi như Sở Mộng cô trước đó đúng là đã sắp xếp xem mắt cùng Diệp Huyền, nhưng bây giờ rõ ràng Diệp Huyền là bạn trai Lộ Trì Trì!

Cô lại chen một chân là có ý gì?

Đây không phải công nhiên đoạt đàn ông sao?

Mà liếm chó bên cạnh Sở Mộng, mặt tái mét rồi... Không, đầu cũng tái rồi!

Nữ thần của tôi, lại chủ động đòi hẹn hò sao!!

Vậy tôi thì sao?

Liếm ba năm, một lần nắm tay cũng không có!

"Không đúng... Diệp Huyền này chắc chắn chướng mắt nữ thần, thế nên nữ thần cuối cùng vẫn là của tôi!"

Liếm chó phát tuyên ngôn!

Diệp Huyền cảm thấy Lộ Trì Trì bên cạnh, vừa tức giận vì Sở Mộng, còn lo lắng nhìn Diệp Huyền.

Diệp Huyền mỉm cười, vỗ vỗ tay Lộ Trì Trì, trấn an sự khẩn trương cùng bất an của cô, bình tĩnh nói với Sở Mộng: "Hôm qua, là cô chủ động yêu cầu hủy bỏ cuộc hẹn mà nhỉ? Tôi đến từ 6h40, chờ cô đến 7h30. Cô không đến thì thôi, còn kêu tôi đợi cô đến 9h. Tôi nghĩ, cái này không phải một câu quên của cô là giải thích được."

Con người Diệp Huyền hiền lành, xưa nay không cãi nhau cùng một người phụ nữ, nhưng hắn chắc chắn không phải là một quý ông thiện lành không có nguyên tắc!

Một câu thôi, không làm liếm chó!

Liếm chó liếm chó, liếm đến cuối cùng, chẳng có gì cả!

Sở Mộng hôm qua vênh váo hung hăng, Diệp Huyền đã block cô ta.

Hắn đã cho cơ hội Sở Mộng đầy đủ.

Diệp Huyền sẽ không nuốt giận vào bụng, hắn gọn gàng dứt khoát lấy điện thoại di động ra, trưng tin nhắn ra trước mặt mọi người.

Ai đúng ai sai, liếc qua thấy ngay!

Tất cả mọi người không khỏi khinh bỉ Sở Mộng trong lòng.

Sở Mộng ngang ngược càn rỡ không nói, cho Diệp Huyền leo cây, Diệp Huyền còn chủ động đợi cô ta đến bảy giờ rưỡi, nói thật thì đủ phong độ rồi!

Nhưng Sở Mộng lại hoàn toàn không lĩnh tình, còn để Diệp Huyền đợi cô ta đến chín giờ?

Cô cho là mình là ai?

Cô lại coi người khác là ai?

Ai có nghĩa vụ nuông chiều cô như thế?

"Anh, anh… "

Sở Mộng nước mắt rớt ra tới nơi, kẻ bị nuông chiều như cô ta, không ngờ Diệp Huyền lại có cá tính như vậy, không lưu tình chút nào, không có nể mặt nửa điểm, trực tiếp chọc thủng chân tướng.

Sở Mộng xấu hổ tới nỗi chỉ hận không thể đào khe chui xuống đất.

Lộ Trì Trì lại cảm thấy rất hạnh phúc.

Thái độ Diệp Huyền như thế, thoải mái bác bỏ lời Sở Mộng, bảo vệ mình.

Chuyện này khiến cho Lộ Trì Trì tới bây giờ vẫn nhát gan, ngược lại cảm nhận được cảm giác an toàn vô cùng.

Đàn ông như vậy, đáng giá!

Bị Diệp Huyền nghiêm túc bác bỏ, Sở Mộng cũng không dám nói tiếp nữa.

Lớp trưởng Lưu Hâm EQ cực cao, bắt đầu nói sang chuyện khác: "Nào nào, ăn cơm ăn cơm... mọi người vui vẻ nào!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện