Đi thẳng vào khu chung cư.
Diệp Huyền lấy đồ rồi đi vào cửa thang máy lầu một.
Đúng lúc, có một mỹ nữ tóc dài đen thẳng cũng đang chờ thang máy.
Người nọ nhìn thấy Diệp Huyền thì sửng sốt một chút, hơi đỏ mặt, ánh mắt cô có phần trốn tránh.
Lúc này Diệp Huyền đang mặc một bộ đồng phục Loewe được may riêng, do nhà thiết kế quốc tế Anderson thực hiện và nhanh chóng gửi tới cho Diệp Huyền.
Diệp Huyền mặc bộ đồng phục này.
Mặc dù nó giống với kiểu dáng của đồng phục Thuận Phong nhưng từ phong cách, chi tiết hay chất liệu, chế tác, đồng phục Thuận Phong không thể nào so sánh được với nó!
Chênh lệch này rất lớn, giống như trang phục xa xỉ của Italy và hàng nội địa nhãn hiệu Khố Kỳ vậy, khác biệt ngày đêm.
Chỉ một câu thôi, mặc dù lúc này Diệp Huyền đang mặc đồng phục của Thuận Phong nhưng hắn lại càng thêm nổi bật hơn người, so với mấy anh trai bình thường thì lực hấp dẫn không thể so sánh nổi.
Cùng trên một Địa Cầu, cùng một anh trai chuyển phát nhanh, nhưng mà hoàn toàn khác biệt!
Hơn nữa lúc này đây địa vị củdìệp Huyền đã khác trước, khí chất càng nổi bật bất phàm, anh tư bừng bừng phấn chấn, khiến các cô gái càng kìm lòng không được, mặt đỏ tim run.
Mỹ nữ tóc đen dài thẳng liếc nhìn Diệp Huyền khó mà dời đi được.
Không có cách nào khác, Diệp Huyền thực sự quá hấp dẫn nữ sinh.
"Anh trai này, sao mà đẹp trai vậy chứ?"
Trong lòng cô gái hơi bối rối.
Hai người vào thang máy.
Đóng cửa.
Thang máy đi lên.
Đi tới tầng 5 thì thang máy dừng lại.
Cửa thang máy mở ra, một người đàn ông đeo mắt kiếng gọng vàng đi đến.
Ánh mắt của mỹ nữ tóc đen dài thẳng trở nên khác hẳn, cô nhìn chằm chằm vào người kia, ánh mắt phức tạp, có lẽ hai người họ có chuyện gì với nhau.
Người đàn ông đeo mắt kiếng gọng vàng cũng nhìn mỹ nữ nọ, trông như đang muốn nói lại thôi.
Nhìn mà xem, là một đôi nam nữ si tình, trước đó đã từng có một tình cảm phức tạp.
Bầu không khí trong thang máy bỗng trở nên lúng túng, không ai nói lời nào.
Diệp Huyền nhìn hai bên một chút rồi lại nhìn chằm chằm con số đang không ngừng nhảy lên, chờ mong thang máy sớm đến tầng 8 một chút.
Rốt cục, người đàn ông đeo mắt kiếng gọng vàng cũng phá vỡ trầm mặc, chủ động chào hỏi: "Em bây giờ thế nào?"
Giọng của mỹ nữ tóc đen dài thẳng mang theo hoài niệm: "Vẫn tốt..."
Trong ánh mắt người đàn ông như có phần đau khổ: "Em có bạn trai chưa?"
Đôi mắt của mỹ nữ tóc đen dài thẳng lóe lên ánh nhìn vô cùng phức tạp, có thù hận, đột nhiên cô ta kéo Diệp Huyền qua!
Diệp Huyền vội vàng không kịp chuẩn bị, hoàn toàn không rõ đây là chuyện thế nào?
Cô gái lớn tiếng vui cười, ôm Diệp Huyền thật chặt: "Anh ấy chính là bạn trai của tôi, thế nào? Có phải đẹp trai hơn anh nhiều không?"
Diệp Huyền: "•••• "
Này này, đây là chuyện gì vậy?
Đôi tình nhân cũ tương ái tương sát, đừng có lôi tôi vào có được không?
Người nọ nhìn mỹ nữ tóc đen dài thẳng đang ôm chặt Diệp Huyền, trong nháy mắt thì hóa đá!
Hắn nhìn về phídìệp Huyền như bừng lên lửa giận. Giống như thể muốn dùng ánh mắt để giết chết Diệp Huyền.
Diệp Huyền đột nhiên bị kéo qua, làm bia đỡ đạn: "???"
Tôi không phải, tôi không có!
Trong lòng hắn kêu rên một tiếng.
Quả nhiên, đẹp trai cũng là cái tội!
Diệp Huyền vẫn bình tĩnh lấy ra chai nước, uống một ngụm nhịn xuống.
Người đàn ông mang kính thở dài một tiếng, tràn đầy tang thương: "Ôi, lúc trước nếu không phải là bởi vì mẹ em, hai chúng ta cũng sẽ không chia tay."
Cô gái trầm mặc một chút, hỏi: "Vậy bây giờ thì sao?"
Diệp Huyền vừa uống nước, tâm hồn tò mò đang bốc cháy hừng hực!
Trong đầu của hắn đã suy diễn ra một tình huống nhạc mẫu lấy gậy đánh uyên ương, bi tình của Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài, Romeo và Juliet, Siêu Nhân Điện Quang và quái thú.
Ai, dạo này mẹ vợ chia rẽ hôn nhân nhiều qua?
Mẹ vợ, đúng là sinh vật khủng bố nhất trên đời!!
Lúc này đây, người đàn ông nọ thở dài một tiếng, khẽ gật đầu:
"Hiện tại a... anh và mẹ em vẫn rất tốt."
Phốc ~~
Diệp Huyền còn đang uống nước, kết quả khi nghe được câu này, hắn phun thẳng lên mặt của người kia.
Mẹ nó!
Đây là cái kịch bản quỷ quái gì vậy?!
Anh anh anh, sao anh lại ở chung với mẹ của mỹ nữ này,lại còn rất tốt?
Đây mà là lấy gậy đánh uyên ương gì? Đây rõ ràng là me cướp đoạt đàn ông của con mà.
Chuyện xưa bi thương bi kịch chỉ trong nháy mắt bỗng biến thành •••
Một câu chuyện cẩu huyết.
Hai người còn có thể cẩu huyết hơn không?
Người đàn ông bị Diệp Huyền phun ra đầy mặt, hắn vuốt mạnh một cái, giận dữ nói: "Anh làm gì vậy?"
"Hừ!"
Mỹ nư hung hăng tát thẳng: "Đồ không biết xấu hổ! Anh không thành với tôi mà lại chạy tới chỗ mẹ tôi? Anh thông đồng với mẹ tôi thế nào?"
"Còn có cách nào sao?"
Người đàn ông nọ kêu thảm nói: "Tôi chỉ nói với dì, dì, tôi không muốn cố gắng nữa!"
"..."
Diệp Huyền muốn nói: mắt chó mù rồi.
Không thấy gì hết, không thấy gì hết.
Mỹ nữ tóc dài càng điên hơn, vì trả thù tên đàn ông này, cô ta túm Diệp Huyền lại: "Anh yêu à, chúng ta đi hẹn hò thôi?"
Mỹ nữ này muốn nói, nếu Diệp Huyền không đồng ý thì không thả hắn đi.
Diệp Huyền rơi vào đường cùng, đành phải đồng ý với cô ta trước mặt tên đàn ông đeo kính nọ.
Mắt hắn như ứa ra lửa.
Nếu hắn có cách nào đó, sao lại không muốn kết hôn với cô bạn gái 90 điểm này, mà lại đi kết hôn với mẹ của cô chứ?
Đầu óc bị bệnh à?
Tại vì hắn không còn cách nào.
Hắn thực sự không muốn cố gắng nữa!!
Nhưng cô gái lại mặc kệ tên này, vì giận người đàn ông này, cô một mực quấn lấy Diệp Huyền, cuối cùng mới thả Diệp Huyền đi.
Diệp Huyền lau một vệt mồ hôi.
Trời tối đường trơn, xã hội phức tạp quá.
Dạo này loại người gì cũng có, cẩu huyết gì cũng có.
Diệp Huyền lấy đồ rồi đi vào cửa thang máy lầu một.
Đúng lúc, có một mỹ nữ tóc dài đen thẳng cũng đang chờ thang máy.
Người nọ nhìn thấy Diệp Huyền thì sửng sốt một chút, hơi đỏ mặt, ánh mắt cô có phần trốn tránh.
Lúc này Diệp Huyền đang mặc một bộ đồng phục Loewe được may riêng, do nhà thiết kế quốc tế Anderson thực hiện và nhanh chóng gửi tới cho Diệp Huyền.
Diệp Huyền mặc bộ đồng phục này.
Mặc dù nó giống với kiểu dáng của đồng phục Thuận Phong nhưng từ phong cách, chi tiết hay chất liệu, chế tác, đồng phục Thuận Phong không thể nào so sánh được với nó!
Chênh lệch này rất lớn, giống như trang phục xa xỉ của Italy và hàng nội địa nhãn hiệu Khố Kỳ vậy, khác biệt ngày đêm.
Chỉ một câu thôi, mặc dù lúc này Diệp Huyền đang mặc đồng phục của Thuận Phong nhưng hắn lại càng thêm nổi bật hơn người, so với mấy anh trai bình thường thì lực hấp dẫn không thể so sánh nổi.
Cùng trên một Địa Cầu, cùng một anh trai chuyển phát nhanh, nhưng mà hoàn toàn khác biệt!
Hơn nữa lúc này đây địa vị củdìệp Huyền đã khác trước, khí chất càng nổi bật bất phàm, anh tư bừng bừng phấn chấn, khiến các cô gái càng kìm lòng không được, mặt đỏ tim run.
Mỹ nữ tóc đen dài thẳng liếc nhìn Diệp Huyền khó mà dời đi được.
Không có cách nào khác, Diệp Huyền thực sự quá hấp dẫn nữ sinh.
"Anh trai này, sao mà đẹp trai vậy chứ?"
Trong lòng cô gái hơi bối rối.
Hai người vào thang máy.
Đóng cửa.
Thang máy đi lên.
Đi tới tầng 5 thì thang máy dừng lại.
Cửa thang máy mở ra, một người đàn ông đeo mắt kiếng gọng vàng đi đến.
Ánh mắt của mỹ nữ tóc đen dài thẳng trở nên khác hẳn, cô nhìn chằm chằm vào người kia, ánh mắt phức tạp, có lẽ hai người họ có chuyện gì với nhau.
Người đàn ông đeo mắt kiếng gọng vàng cũng nhìn mỹ nữ nọ, trông như đang muốn nói lại thôi.
Nhìn mà xem, là một đôi nam nữ si tình, trước đó đã từng có một tình cảm phức tạp.
Bầu không khí trong thang máy bỗng trở nên lúng túng, không ai nói lời nào.
Diệp Huyền nhìn hai bên một chút rồi lại nhìn chằm chằm con số đang không ngừng nhảy lên, chờ mong thang máy sớm đến tầng 8 một chút.
Rốt cục, người đàn ông đeo mắt kiếng gọng vàng cũng phá vỡ trầm mặc, chủ động chào hỏi: "Em bây giờ thế nào?"
Giọng của mỹ nữ tóc đen dài thẳng mang theo hoài niệm: "Vẫn tốt..."
Trong ánh mắt người đàn ông như có phần đau khổ: "Em có bạn trai chưa?"
Đôi mắt của mỹ nữ tóc đen dài thẳng lóe lên ánh nhìn vô cùng phức tạp, có thù hận, đột nhiên cô ta kéo Diệp Huyền qua!
Diệp Huyền vội vàng không kịp chuẩn bị, hoàn toàn không rõ đây là chuyện thế nào?
Cô gái lớn tiếng vui cười, ôm Diệp Huyền thật chặt: "Anh ấy chính là bạn trai của tôi, thế nào? Có phải đẹp trai hơn anh nhiều không?"
Diệp Huyền: "•••• "
Này này, đây là chuyện gì vậy?
Đôi tình nhân cũ tương ái tương sát, đừng có lôi tôi vào có được không?
Người nọ nhìn mỹ nữ tóc đen dài thẳng đang ôm chặt Diệp Huyền, trong nháy mắt thì hóa đá!
Hắn nhìn về phídìệp Huyền như bừng lên lửa giận. Giống như thể muốn dùng ánh mắt để giết chết Diệp Huyền.
Diệp Huyền đột nhiên bị kéo qua, làm bia đỡ đạn: "???"
Tôi không phải, tôi không có!
Trong lòng hắn kêu rên một tiếng.
Quả nhiên, đẹp trai cũng là cái tội!
Diệp Huyền vẫn bình tĩnh lấy ra chai nước, uống một ngụm nhịn xuống.
Người đàn ông mang kính thở dài một tiếng, tràn đầy tang thương: "Ôi, lúc trước nếu không phải là bởi vì mẹ em, hai chúng ta cũng sẽ không chia tay."
Cô gái trầm mặc một chút, hỏi: "Vậy bây giờ thì sao?"
Diệp Huyền vừa uống nước, tâm hồn tò mò đang bốc cháy hừng hực!
Trong đầu của hắn đã suy diễn ra một tình huống nhạc mẫu lấy gậy đánh uyên ương, bi tình của Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài, Romeo và Juliet, Siêu Nhân Điện Quang và quái thú.
Ai, dạo này mẹ vợ chia rẽ hôn nhân nhiều qua?
Mẹ vợ, đúng là sinh vật khủng bố nhất trên đời!!
Lúc này đây, người đàn ông nọ thở dài một tiếng, khẽ gật đầu:
"Hiện tại a... anh và mẹ em vẫn rất tốt."
Phốc ~~
Diệp Huyền còn đang uống nước, kết quả khi nghe được câu này, hắn phun thẳng lên mặt của người kia.
Mẹ nó!
Đây là cái kịch bản quỷ quái gì vậy?!
Anh anh anh, sao anh lại ở chung với mẹ của mỹ nữ này,lại còn rất tốt?
Đây mà là lấy gậy đánh uyên ương gì? Đây rõ ràng là me cướp đoạt đàn ông của con mà.
Chuyện xưa bi thương bi kịch chỉ trong nháy mắt bỗng biến thành •••
Một câu chuyện cẩu huyết.
Hai người còn có thể cẩu huyết hơn không?
Người đàn ông bị Diệp Huyền phun ra đầy mặt, hắn vuốt mạnh một cái, giận dữ nói: "Anh làm gì vậy?"
"Hừ!"
Mỹ nư hung hăng tát thẳng: "Đồ không biết xấu hổ! Anh không thành với tôi mà lại chạy tới chỗ mẹ tôi? Anh thông đồng với mẹ tôi thế nào?"
"Còn có cách nào sao?"
Người đàn ông nọ kêu thảm nói: "Tôi chỉ nói với dì, dì, tôi không muốn cố gắng nữa!"
"..."
Diệp Huyền muốn nói: mắt chó mù rồi.
Không thấy gì hết, không thấy gì hết.
Mỹ nữ tóc dài càng điên hơn, vì trả thù tên đàn ông này, cô ta túm Diệp Huyền lại: "Anh yêu à, chúng ta đi hẹn hò thôi?"
Mỹ nữ này muốn nói, nếu Diệp Huyền không đồng ý thì không thả hắn đi.
Diệp Huyền rơi vào đường cùng, đành phải đồng ý với cô ta trước mặt tên đàn ông đeo kính nọ.
Mắt hắn như ứa ra lửa.
Nếu hắn có cách nào đó, sao lại không muốn kết hôn với cô bạn gái 90 điểm này, mà lại đi kết hôn với mẹ của cô chứ?
Đầu óc bị bệnh à?
Tại vì hắn không còn cách nào.
Hắn thực sự không muốn cố gắng nữa!!
Nhưng cô gái lại mặc kệ tên này, vì giận người đàn ông này, cô một mực quấn lấy Diệp Huyền, cuối cùng mới thả Diệp Huyền đi.
Diệp Huyền lau một vệt mồ hôi.
Trời tối đường trơn, xã hội phức tạp quá.
Dạo này loại người gì cũng có, cẩu huyết gì cũng có.
Danh sách chương