Lúc này.

Đế Đô, bên ngoài Bắc Ngũ Hoàn, khu biệt thự "Đế cảnh giang viên".

Đây là một khu biệt thự vô cùng đặc sắc ở Đế Đô, thấp thoáng là một khu rừng rậm lớn trong công viên, yên tĩnh trong huyên náo, như thế ngoại đào nguyên.

Ở bên ngoài khu biệt thự, người ta xây dựng cảnh quan che chắn như là gò núi giả, trên đó có một cầu gỗ lớn, bao phủ cảnh quang ở trong khu biệt thự. Nếu không phải là chủ ở đây, khó có thể nhìn trộm được tiên cảnh từ bên ngoài, tỉ mỉ quản lý phong quang tự nhiên đó.

Kẻ có tiền vui vẻ, bạn không tưởng tượng nổi đâu.

Ở trong khu biệt thự là một hồ nước lớn!

Trong hồ là một hòn đảo giữa hồ.

Đảo giữa hồ có lớn có nhỏ, lớn thì lên đến mấy chục mẫu, nhỏ nhất cũng có mười mẫu đất.

Mỗi hòn đảo giữa hồ đều có một ngôi biệt thự!

"Đế cảnh giang viên" kcó hẩu hiệu là •••

Một đảo là một tòa nhà, một hồ một thế giới!

Hòn đảo lớn nhất giữa hồ, như là đảo Đào Hoa trồng đầy hoa đào. Mấy chục mẫu đất rừng đào, mênh mông vô bờ.

Nơi này không khác gì ngoại cảnh tam sinh tam thế mười dặm hoa đào, chỉ tiếc là tấc đất tấc vàng Đế Đô, một gia đình chỉ chiếm được một hòn đảo giữa hồ đã là khó co thể tưởng tượng nổi rồi!

Ở trên hòn đảo này có một tòa đại trạch biệt thự cổ đại, mang phong cách thiên triều như tranh thuỷ mặc. Gạch xanh ngói lớn, đại viện tường trắng, đình viện sâu hun hun, để cho người người mê say.

Trong không gian cổ kính, đồ dùng trong nhà trong phòng là nguyên bộ gỗ lim, một vị thiếu nữ cổ trang, trên người mặc một bộ áo màu xanh nhạt, đang dùng bút lông viết trên giấy đỏ trên bàn gỗ, rồng bay phượng múa.

Không sai.

Hòn đảo giữa hồ, ngôi biệt thự này, là nhà cô!

Trong nhà Thanh Nịnh rất có tiền! Siêu cấp có tiền!

Nhưng không như những nhà giàu mới nổi bình thường, thiếu nữ Thanh Nịnh này lại giống như một tiểu thư khuê các cổ điển xuyên qua đến hiện đại, tràn đầy khí chất cao nhã của mỹ nhân cổ điển.

Dưới bút lông ngọc thủ, bút lượn như rồng, viết ra những thi từ mỹ lệ.

"Tình không biết khi nào, mà nặng sâu như thế..."

Vị mỹ nữ cổ trang tuyệt sắc này, không ngừng nhớ tới cảnh Diệp Huyền ôm cô lên cầu thang, bất tri bất giác mà ngây dại.

"Ngày đó anh ấy, ôm mình đi lên, cảm giác điện giật ấy ••• "

"A... ôi, sao mình có thể suy nghĩ lung tung như vậy?"

Thanh Nịnh không nhận ra sắc mặt đã hoàn toàn đỏ ửng.

Cô che hai gò má, chạy sang một bên, nhìn sóng nước xôn xao giữa hồ sóng biếc ngoài cửa sổ, thật vất vả mới có thể xoa dịu cảm giác nóng rực trong lòng, một lần nữa tỉnh táo lại.

"Không được, mình không thể như thế được, mình phải tỉnh táo. Thanh Nịnh, không thể sa vào đó được. Loại này chỉ có thể nhìn mà thèm, quấn quýt mà không gặp gỡ được, mới là tốt nhất."

"Ngày ngày nhớ quân mà không gặp, cộng ẩm nước Trường Giang."

Cô nhẹ nhàng ngâm lên bài thơ này.

"A?"

Trong mắt Thanh Nịnh đột nhiên lóe lên ánh sáng.

"Có!"

Cô đột nhiên có linh cảm.

"Nếu đã nhớ như vậy, vì sao không lấy đề tài【 nhớ quân 】chế tác một bộ phục sức cổ phong?"

"Nói thì làm luôn!"

Thanh Nịnh chớp mắt hưng phấn.

Cô là một người thích may đồ cổ trang, thích cắt may quần áo cổ phong.

Mà lần này, cô nghĩ ra một đề tài rất hay, linh cảm như suối trào ào ạt.

Cô không kịp chờ đợi, dựa theo ý thơ trong đầu, bắt đầu cắt may bộ váy chủ đề【 nhớ quân 】

Từng lớp tơ lụa, gấm vóc, được đôi tay tinh xảo của cô cắt may, bộ cổ trang dần dần thành hình.

Không biết mảnh lá ai cắt ra, bàn tay như ngọc như cái kéo.

Cũng chỉ kẻ có tiền, mới có thể giúp Thanh Nịnh có hứng thú may vá đồ cổ trang như vậy.

Dù sao, cô cắt may gấm vóc, đều là tơ lụa cao cấp nhất, giá tính theo từng tấc!

Một tấc tơ lụa đỉnh cấp, giá cũng hơn ngàn!

Chưa kể đến những đặc chế cổ đại kim tuyến, ngọc bội, trâm cài tóc, trâm cài •••

Vòng tay phỉ thúy thì lại càng quý hơn.

Nếu không Thanh Nịnh mặc váy cổ phong ra ngoài, tiên khí mười phần, phiêu phiêu dục tiên, chỉ tính chi phí vải vóc và đồ trang sức cũng không thua kém gì bất cứ hàng hiệu xa xỉ phẩm nào!

Lúc này, điện thoại của cô vang lên.

Thanh Nịnh cầm điện thoại di động lên, nhíu mày.

Là mẹ của cô gọi tới.

"Alo? Mẹ lại không về à?"

Giọng của mẹ ở trong điện thoại vang lên, trong bình tĩnh mang theo bá khí của một nữ cường nhân: "Ừ gần đây mẹ hơi bận. Đêm nay mẹ sẽ ở công ty, con ăn cơm thật ngon nhé..."

Ánh mắt Thanh Nịnh ảm đạm một chút: "Vâng.."

Dường như mẹ có thể nhận ra được oán khí của Thanh Nịnh, bà trầm mặc một chút.

Nhưng bà cũng không biết nên nói cái gì.

"Không có việc gì thì tắt nhé, con cũng đang bận đây."

Thanh Nịnh chủ động cúp điện thoại.

Tiếp tục bận bịu!

Người này, suốt ngày chỉ biết bận bịu!

Cả tháng số lần mẹ về nhà ăn cơm chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Cũng khó trách Thanh Nịnh giận mẹ như vậy.

Cha cô chết sớm, mẹ không thể không ra ngoài kế thừa công ty của cha.

Lúc đầu, khi cha còn sống, mặc dù mẹ cũng yêu công việc, nhưng tốt xấu gì còn có thể chăm sóc Thanh Nịnh. Nhưng sau khi cha đi, toàn bộ thể xác tinh thần của mẹ đều dồn vào công tác, gia đình thì không quản.

Năm gần đây, mẹ càng ngày càng cuồng công việc. Cô là một nhà đưa ra thị trường công ty chủ tịch, điển hình bá đạo tổng giám đốc tác phong, nói một không hai, đối Thanh Nịnh cũng là lấy cung cấp vật chất làm chủ. Vô luận Thanh Nịnh muốn cái gì, mẹ của cô đều có thể cho làm ra. Không có liền để quản gia đi mua, căn bản không hỏi giá tiền.

Mẹ là trên buôn bán thiên tài, công ty ở cô chủ trì dưới, phát triển không ngừng, Thanh Nịnh nhà càng ngày càng có tiền, nhưng Thanh Nịnh nhìn thấy mẹ cơ hội, lại càng ngày càng ít.

Mẹ con càn gngăn cách, cả ngày không có gì giao lưu.

"Ai..."

Lúc này, Thanh Nịnh không nhịn được nghĩ đến anh chàng ở Đại Duyệt thành.

...

...

Xuống khỏi cao tốc, đi vào trung tâm thành phố.

Một đường lái xe tới đến bệnh viện phụ cận.

Diệp Huyền nghĩ: "Trung tâm chợ chỗ đậu xe bệnh viện chắc là đông lắm, nếu không thì đậu ở chỗ này đi, chúng ta đi ngang qua đi."

Đương nhiên Lưu Hoa sẽ không phản đối: "Được."

Mà lúc này, một bạn học đã sớm chờ ở trước cửa bệnh viện.

Lớp trưởng Dư Thắng Nam, phú nhị đại Lô Sâm, tiểu mập mạp Yên Nhạc, cùng với mười bảy mười tám bạn học khác •••

Diệp Huyền và Lưu Hoa đi mấy trăm mét, vào bệnh viện, tập trung với nhóm bạn.

Trong mấy người này, Dư Thắng Nam hào sảng đại khí, bây giờ cũng không hề tệ. Tiểu mập mạp Yên Nhạc người cũng như tên, tính cách vui vui vẻ vẻ, cũng vui tươi hớn hở tới đón tiếp Diệp Huyền.

Những bạn học khác đều tươi cười chào nhau, hết sức thân mật với hai người đường xa mà đến Diệp Huyền cùng Lưu Hoa.

Chỉ có Lô Sâm, sắc mặt không đẹp chút nào.

Từ khi bắt đầu cao trung, Lô Sâm cùng Diệp Huyền vẫn không hợp nhau.

Hai người là hai thái cực.

Lô Sâm là phú nhị đại, gia cảnh ưu việt, thích tán gái, cả ngày được nữ sinh trong trường học vây quanh. Ngay từ đầu, còn có nữ sinh ham tiền dỗ ngon dỗ ngọt với hắn, tốt với hắn, bị hắn lừa gạt. Nhưng thời gian dài, các nữ sinh cũng biết tính hắn rồi, dần dần thanh danh lan xa. Đặc biệt là có nữ sinh không để ý xảy ra án mạng, gia đình tìm tới trường học, Lô Sâm tiếng xấu lan xa, làm cho các nữ sinh đứng đắn đều tránh né.

Mà Diệp Huyền thì không giống.

Hắn là người đẹp trai, học tập lại tốt, làm người thì chính phái, chưa từng ỷ vào nhan sắc mà làm loạn, hình tượng như ánh nắng nên rất được các nữ sinh yêu thích.

Bởi vậy, Lô Sâm rất khó chịu với Diệp Huyền.

Đi!

Một người nghèo rớt mồng tơi, sao lại được con gái hoan nghênh hơn mình? Diễm phúc không cạn? Chỉ bằng gương mặt này?

Mặc dù ông xấu xí, nhưng tiền của ông trước mặt, nhan sắc đã tính là gì?

Lần này Lô Sâm đến, mặt ngoài là thăm bệnh thầy Trương, cùng các bạn học gặp gỡ, nhưng trên thực tế Lô Sâm không quan tâm đến chuyện chết sống của thầy Trương. Hắn chỉ muốn mượn cơ hội, nhục nhã kẻ thù cũ Diệp Huyền.

"Hắc hắc, gần nhất tôi làm ăn rất thuận lợi, tài sản gia tộc lại tăng vọt."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện