Lúc này, lớp trưởng Dư Thắng Nam tằng hắng một cái: "Nói chuyện khác. Thầy Trương sắp đi Đế Đô làm giải phẫu. Tớ nghĩ, ung thư gan cần dùng đến mấy chục vạn tiền chữa trị, trong nhà thầy kinh tế không đủ sức. Hay là chúng ta quyên góp cho thầy Trương một chút?"

Các bạn học nghe xong đều nhao nhao gật đầu.

"Đúng rồi! Nên vậy."

"Tớ quyên ba ngàn."

"Tớ năm ngàn!"

"Tiền lương tớ ít, chỉ có thể quyên 800."

•••

"Rồi tớ nhớ rồi."

Nhờ lớp trưởng huy động, đám người bắt đầu quyên tiền.

Nhưng một lớp vừa tốt nghiệp không bao lâu, có thể có bao nhiêu tiền, người bình thường đều là mấy trăm, cùng lắm là mấy ngàn. Nhưng tất cả mọi người đều cố gắng.

Lưu Hoa cũng cắn răng đưa tám ngàn!

Đây đã là cực hạn của hắn.

Rốt cục đến phiên Diệp Huyền.

Ánh mắt mọi người rơi vào người Diệp Huyền lần nữa.

Diệp Huyền bình tĩnh: "Tôi quyên 1 vạn."

Hắn cố ý chọn con số này, để tránh cho các bạn học cảm thấy áp lực, dù sao mình đã cho 100 vạn cũng đủ rồi.

Đám người gật gật đầu.

Thầy bệnh mà quyên một vạn, với người bình thường mà nói là không ít.

Nhưng trước đó các tin tức về Diệp Huyền như vậy, biểu hiện là thế nên các bạn học chờ mong rất nhiều. Mà Diệp Huyền đã liên hệ với Phương chủ nhiệm của Hiệp Hòa, Diệp Huyền quyên một vạn cũng không hề ít, nhưng cũng không coi là nhiều.

"Ha ha~"

Lô Sâm bật cười.

Hắn kiêu ngạo nhìn Diệp Huyền, khinh bỉ nói: "Diệp Huyền, cậu có gì mà tốt? Cậu đã có tiền như vậy, lại lái siêu xe, lại có quan hệ thế, thế mà mới cho thầy Trương có một vạn?"

"Đi đi đi!"

Lưu Hoa trừng mắt liếc hắn một cái: "Diệp Huyền liên hệ chuyên gia cho thầy Trương, sao cậu không nói tới.”

"À ••• "

Lô Sâm xấu hổ •••

Chúng ta đừng đề cập đến chuyện này nữa được không? Vì che giấu xấu hổ, đồng thời muốn gây áp lực cho Diệp Huyền, Lô Sâm cắn răng, lớn tiếng nói: "Các vị bạn học, tôi quyên 5 vạn!"

Lời kia vừa thốt ra, các bạn học đều khó có thể tin.

Mặc dù thầy Trương đúng là người rất tốt, đối xử với các bạn học không tệ, nhưng mọi người đều là người bình thường có thể bỏ ra mấy trăm là rất cố gắng rồi, mấy ngàn thì giàu thật.

Nhưng Lô Sâm này bình thường cũng không thân với thầy Trương, thế mà hắn dốc hết vốn liếng, bỏ 5 vạn?

Cái này •• lợi hại.

Dù cho mọi người bất mãn biểu hiện hôm nay của Lô Sâm, nhưng 5 vạn bỏ ra thì ai nấy đều khâm phục. "Lô Sâm, không ngờ cậu được quá."

"5 vạn! Thổ hào!"

"Cái này được đó, có thể!"

"Ha ha ha," Lô Sâm cảm thấy rốt cuộc mình cũng hơn Diệp Huyền, chiếm thế thượng phong, cảm thấy bỏ ra 5 vạn cũngkhông lỗ!

Hắn bắt đầu giả bộ, thản nhiên nói: "Thật ra năm vạn chỉ là một tháng tiền tiêu vặt. Nhà tớ làm ăn lớn! Thạch gia trang đều có cửa hàng nhà tớ cả, hừ, giữa lúc quan trọng tớ nhổ sợi lông tơ, còn hơn người nào đó ••• "

Diệp Huyền vẫn chỉ lo dùng bữa, không nói lời nào.

Lưu Hoa nhìn Lô Sâm không vừa mắt, lại bị ánh mắt củdìệp Huyền ngăn cản.

Lúc này, Ngô Lệ Hoa và Trương Trình Trình đột nhiên thở không ra hơi, chạy vào.

"Ôi, các em ở đây à?"

Mọi người thấy Ngô Lệ Hoa chạy tới đầu đầy mồ hôi thì nhao nhao giật mình.

"Cô ơi sao thế?"

Dư Thắng Nam cầm sổ sách, đưa cho Ngô Lệ Hoa: "Cô ơi, bọn em vừa quyên tiền cho thầy Trương, hết thảy là gần mười vạn. Đây là chút tấm lòng của bọn em."

"Quyên tiền? Không cần!"

Ngô Lệ Hoa lấy một chiếc thẻ đen mạ vàng trong túi ra, cảm động đến rơi nước mắt nói: "Thẻ này là ai vụng trộm bỏ vào túi cô vậy?"

"Thế nào?"

Dư Thắng Nam kinh ngạc đến ngây người: "Thẻ này là sao?"

"Trong thẻ này có 100 vạn! Đủ cho lão Trương chữa bệnh!"

Ngô Lệ Hoa kích động đến run rẩy, nước mắt lưng tròng: "Cô nhất định phải cảm ơn người đó!"

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

"100 vạn?"

"Vụng trộm cho cô, ngay cả tên cũng không để lại?"

"Là ai làm vậy?"

"Trời ơi, cái này kinh quá."

Nhưng cũng không ai biết là ai làm chuyện tốt.

Dư Thắng Nam, Yên Nhạc, Lưu Hoa •••

Từng người một lắc đầu, nói là không phải mình làm.

Lưu Hoa vui tươi hớn hở nói: "Tớ cũng muốn vung tiền cho thầy 100 vạn, nhưng mà trong thẻ chỉ còn 1 vạn mà thôi. Đáng tiếc không phải tớ •••",

"Cũng không phải tớ."

Lô Sâm rất phiền muộn, thiếu chút thổ huyết!

Vừa mới giả bộ quyên 5 vạn xong.

Còn chưa xong vở mà Ngô Lệ Hoa Trương Trình Trình đã xông tới, nói có người đã cho 100 vạn?,

Cái này •••

Lại lại lại giả bộ thất bại!

Thế này thì ai còn nhớ rõ mình đã quyên 5 vạn chèn ép được Diệp Huyền?

Lô Sâm uất ức đến khóc ~~ hu hu hu~,

Trương Trình Trình đi tới trước mặt Diệp Huyền, đôi mắt đẹp sáng rực, nhìn chằm chằm Diệp Huyền, gằn từng chữ: "Anh Diệp, có phải là anh làm hay không? Em biết chắc là anh! Ngoài anh ra không có người thứ hai!"

Ánh mắt của mọi người trong nháy mắt tập trung lên trên người Diệp Huyền.

Diệp Huyền bất đắc dĩ, đứng lên: "Năm đó thầy bỏ ra một vạn cứu anh, hôm nay anh trả lại một trăm vạn, cũng hòa nhau. Mọi người không cần ngạc nhiên mà?"

"Diệp Huyền!"

Ngô Lệ Hoa đã có dự cảm, nghe được Diệp Huyền chứng thực, nước mắt tràn mi, bà cúi đầu với Diệp Huyền: "Diệp Huyền, xin nhận của cô một lạy! Cô thay mặt lão Trương cảm ơn em!"

"Cô làm gì vậy? Khách khí rồi."

Diệp Huyền đỡ lấy Ngô Lệ Hoa.

Ngô Lệ Hoa xấu hổ nói: "Muốn nói nhìn người thì mắt nhìn người của lão Trương vẫn chuẩn! Ông ấy nói nhất định cháu sẽ có triển vọng lớn, tầm nhìn của cô hạn hẹp, mắt chó coi thường người khác. Cô có lỗi với cháu.”

"Cô khách sáo, khách sáo rồi.”

Diệp Huyền không chịu được sự nhiệt tình của Ngô Lệ Hoa, chắp tay lại: "Trong nhà em còn có chút việc, cơm cũng đã ăn xong, đợi chút nữa em đi trước. Lúc thầy Trương đến Đế Đô chạy chữa, em sẽ sắp xếp. Đến lúc đó gặp lại!"

Hắn nói xong thì đi luôn.

Tiểu tiên nữ Trương Trình Trình nhanh như chớp đi theo, lưu luyến không rời lôi kéo tay Diệp Huyền: "Anh Diệp, lần này nhờ có anh. Nếu không có anh, cha em đã •• "

Mắt cô đỏ lên.

Diệp Huyền cảm nhận được mỹ thiếu nữ xuất sắc này, không muốn xa rời và ái mộ mình như thế nào, hắn cưng chiều xoa đầu cô: "Được rồi, lớn rồi không khóc. Đây đều là việc anh nên làm."

"Em và mẹ cuối tuần mang ba tới Đế Đô xem bệnh."

Trương Trình Trình nhỏ giọng nói: "Chờ em thi đại học xong, thi đậu đại học Đế Đô, em sẽ theo anh.”

"Đừng đừng ••• "

Diệp Huyền không chịu nổi sự nhiệt tình này, hắn tằng hắng một cái.

Tiểu tiên nữ nũng nịu trong veo như nước, trước mặt mọi người mà nói muốn theo mình, đây là tỏ tình trắng trợn à.

Người ta còn là học sinh trung học đó!

Đặc biệt là mẹ người ta còn đứng sau lưng nhìn đó!

Da mặt Diệp Huyền dù dày, cũng không chịu đựng nổi.

Cái này ai mà gánh vác được?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện