Hai người đều không ngờ lại tình cờ gặp nhau như vậy.

"Anh đến •• "

Thanh Nịnh tim đập bịch bịch, cô thăm dò.

"Xem mắt."

Diệp Huyền thản nhiên nói: "Người khác giới thiệu cho. Cô là?"

"Tôi cũng vậy!"

Thanh Nịnh trợn to hai mắt, khó có thể tin!

Là vận mệnh đã sắp xếp vậy sao? Tôi cầu nguyện muốn gặp lại hắn, kết quả ông trời cho tôi hẹn hò cùng hắn.

Trong nháy mắt Thanh Nịnh vô cùng hài lòng với sự sắp xếp của Liễu Như.

Diệp Huyền cũng phải nhìn nhận lại trình độ bà mối của dì Tống.

"Ừm, chí ít đối tượng gặp gỡ lần này không tệ. 95 điểm trở lên."

Thanh Nịnh và Diệp Huyền vốn đã có duyên gặp mặt một lần, lần này gặp nhau càng cảm thấy hữu duyên, hai người hàn huyên.

Kết quả, đã xảy ra thì không thể ngăn cản.

Diệp Huyền phát hiện, Thanh Nịnh là một cô gái rất khác biệt, khác hẳn những cô gái trước đó hắn từng gặp được.

Cô như một dòng nước trong veo.

Cô bé này cao quý trang nhã, ăn nói bất phàm, tính cách bảo thủ, tu dưỡng rất cao, thậm chí xuất khẩu thành thơ, tựa như tiểu thư khuê các xuyên qua ngàn năm mà đến, hoặc là tiên nữ cửu thiên, giáng lâm xuống xã hội coi trọng vật chất này.

Càng hiếm thấy hơn là, cô còn xinh đẹp xuất trần như vậy, thanh lệ không gì sánh được, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười đều có thể làm cho nữ chính trong phim truyền hình cổ trang xấu hổ đến chết.

Mà Thanh Nịnh cũng phát hiện Diệp Huyền không giống như bình thường.

Hắn trầm ổn, lại không thiếu sức sống, bên ngoài là ánh nắng bên trong lại có một trái tim thiện lương dịu dàng. Từ lần trước đau bụng kinh được Diệp Huyền giúp đỡ, Thanh Nịnh đã nhận định nhân phẩm của Diệp Huyền cực kỳ tốt, càng hiểu cô càng cảm thấy •••

Chính là hắn!

Người mà mình tìm kiếm trong đời, hẳn là hắn, không sai.

Hai người hàn huyên một hồi, có thể nói là chỉ hận đã gặp nhau trễ, điện thoại của Thanh Nịnh lại vang lên.

Thanh Nịnh xem thử là Liễu Như.

Cô nhận, vẻ mặt đầy hưng phấn.

"Con đã gặp người kia chứ? Ấn tượng hẹn hò đầu tiên thế nào ~?"

Mặc dù Liễu Như là nữ tổng giám đốc bá đạo, nhưng bà rất để ý đến chuyện của con, điều khiển toàn bộ hành trình.

"Con gặp rồi!"

Thanh Nịnh thẹn thùng, ngọt ngào nói: "Mẹ, lần này đúng là cảm ơn mẹ. Người mẹ sắp xếp, vừa lúc là người con vẫn muốn gặp được!"

"Ồ?"

Liễu Như cũng không ngờ, con gái lại hài lòng với sắp xếp của mình như thế?

Mấy năm gần đây đây là lần đầu hai mẹ con hòa hợp như thế.

Bà cũng vui mừng: "Đúng không? Không ngờ con lại biết cậu ta trước đó?"

"Đương nhiên!"

Thanh Nịnh thẹn thùng nói: "Anh ấy từng cứu con."

"Ồ?"

Liễu Như nở nụ cười, băng sơn hòa tan: "Trùng hợp vậy à? Sao mẹ không nghe Chu Nguyên nói qua?"

"Đợi một chút. Chu Nguyên là ai?"

Thanh Nịnh nhíu mày.

"Chính là người lần này con gặp? Hắn tên là Chu Nguyên ••• "

Liễu Như cũng nhíu mày: "Đợi một chút, con đang gặp ai?"

"Con •• "

Thanh Nịnh đờ đẫn: "Chẳng lẽ không phải Diệp Huyền sao?"

"Diệp Huyền?... Trời! Không phải, không phải Diệp Huyền, là Chu Nguyên..."

Cách đó không xa, một thanh niên đứng lên, phất tay với Thanh Nịnh.

Mồ hôi, số đen rồi!

Thanh Nịnh muốn khóc •••

O(╥﹏╥)o!

Lần này hay lắm, phải làm sao đây?

Làm sao lại thế này?

Rõ ràng mình hận đã gặp Diệp Huyền quá trễ, trò chuyện rất hợp duyên mà.

Làm sao • sao lại sai đối tượng?

Chu Nguyên đứng lên, đi về phía Thanh Nịnh.

Lần đầu tiên gặp Thanh Nịnh hắn đã động lòng rồi.

"Quả nhiên giống như dì giới thiệu, đó là một mỹ nữ cực kỳ xuất sắc!" Tim Chu Nguyên đập thình thịch: "Hơn nữa công ty mẹ cô ấy phát triển rất mạnh, nếu như có thể lấy được cô, rất có lợi cho sự phát triển của gia tộc.”

Nhưng nhìn thấy Thanh Nịnh đang cùng một người đàn ông khác, trò chuyện vui vẻ, Chu Nguyên lại thấy đố kỵ.

Phiền muộn!

(╯ ru)┻┻┻!

Không phải đã nói, tối nay là mình và Thanh Nịnh hẹn hò sao?

Sao Thanh Nịnh lai trò chuyện hăng say với một người đàn ông khác như vậy?

Không phải nói Thanh Nịnh không có bạn trai sao?

Chu Nguyên nói với Thanh Nịnh hai câu, mới phát hiện •••

Thanh Nịnh đi nhầm, nên mới hàn huyên nửa ngày!

Có vẻ như Thanh Nịnh còn không muốn ••

Chu Nguyên thiếu chút nữa thổ huyết!

Sao trên đầu lại có cảm giác xanh mơn mởn?

Hắn trừng Diệp Huyền một chút, mời Thanh Nịnh đi qua bên kia ngồi.

Thanh Nịnh và Diệp Huyền đang trò chuyện vui vẻ, bị Chu Nguyên làm ra chuyện như thế, trong lòng cô buồn bực đến luống cuống.

Nhưng Liễu Như lại gọi tới, bảo cô nhất định phải đi cùng Chu Nguyên, đừng nói chuyện với Diệp Huyền nữa.

Ở trong lòng Liễu Như, Chu Nguyên là kim cương Vương lão ngũ tỉ mỉ chọn lựa mới xứng cho con gái hẹn hò, còn Diệp Huyền mà con bé thích•• đó là cái gì?

Thanh Nịnh không có cách nào khác, chỉ có thể tạm biệt Diệp Huyền, tạm thời ngồi sang bàn kia, nhưng ánh mắt vẫn liếc về phía Diệp Huyền.

Chu Nguyên thổ huyết!

Hất bàn, (╯)╯ ki┻┻┻

Hẹn hò với mình, ánh mắt lại cứ nhìn Diệp Huyền, ý gì vậy?

Sao trên đầu lại càng xanh?

O(╥﹏╥)o?

Mà lúc này, đối tượng hẹn hò của Diệp Huyền cũng tới.

Cô ấy lập tức tìm được Diệp Huyền.

Diệp Huyền đẹp quá đi thôi, nhìn qua thì không thể quên được, đối tượng trước đó đã xem ảnh của Diệp Huyền rồi.

Có lẽ dì Tống đưa sai giờ hẹn, nên Diệp Huyền mới tới sớm nửa tiếng.

"Chào anh, em là Phan Kiều. Diệp Huyền, hân hạnh được gặp."

Phan Kiều cười đến xán lạn.

"Thời gian eo hẹp, chúng tôi vào thẳng vấn đề đi. Tôi là người đi đưa chuyển phát nhanh."

Diệp Huyền nhìn thoáng qua Phan Kiều, cảm thấy không hợp mắt, hắn nói thẳng thân phận, giả nghèo, chuẩn bị dọa cô gái này đi.

"Không sao a."

Phan Kiều vẫn mỉm cười: "Đi đưa chuyển phát nhanh thì sao chứ? Lao động vinh quang nhất! Ngành nghề nào cũng có chuyên gia!"

Diệp Huyền: "?? Hả?"

Đây là lần đầu tiên có người nhìn thấy người đi xem mắt nói mình là người đi đưa chuyển phát nhanh lại không trợn trắng mắt.

"Một tháng tiền lương của tôi là 3000!"

"Không sao mà."

Phan Kiều thành khẩn: "Tất cả mọi người đều gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, tôi cũng mới 5000. Tương lai đồng cam cộng khổ, cùng nhau phấn đấu không phải tốt sao?"

Diệp Huyền: "???"

Cái này cũng được?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện