Hai người cùng nhau đi dạo phố suốt hai giờ liền.

Thật ra hai người cũng nói không nhiều, nhưng mỗi một câu, đều có thể được đối phương đáp lại đầy ăn ý, khiến cho hai tâm hồn hòa hợp và chấn động.

Có lẽ, đây chính là hợp ý.

Duyên phận đến, tự nhiên như vậy.

Sau hai giờ đồng hồ, 10 giờ, buổi dạo phố kết thúc.

Diệp Huyền có thể cảm giác được, Phan Kiều và Chu Nguyên cứ như một đôi nam nữ si tình không hề cách bọn họ quá xa, thậm chí lúc hắn và Thanh Nịnh đi chơi, có một nam một nữ thường xuyên lén lén lút lút bám theo họ.

Hai người này chẳng khác nào kẻ trộm, lén lút đi theo họ rồi bí mật quan sát.

Trong lòng Diệp Huyền cười lạnh một tiếng, hắn nghĩ, mình cũng nên chia tay Thanh Nịnh đi về thôi.

"Phải về rồi, em có muốn tôi đưa em về không?"

Diệp Huyền chỉ vào chiếc xe ba gác của mình, trước khi hắn đi xem mắt, sợ gặp phải trà xanh, cho nên hắn mới cố ý giả nghèo, lái nó đi.

"A, không cần."

Thanh Nịnh nhìn chiếc xe ba gác nghèo khổ của Diệp Huyền, cũng sợ Diệp Huyền đưa cô về nhà, thấy biệt thự xa hoa mà cô ở sẽđả kích đến lòng tự trọng của Diệp Huyền, thế nên cô tri kỷ làm bộ gia cảnh của mình cũng bình thường: "Tôi ngồi xe buýt về nhà là được, không cần đưa tôi về."

"Được."

Diệp Huyền gật gật đầu, hắn tiễn Thanh Nịnh đến trạm xe buýt, đưa mắt nhìn cô ngồi lên xe rồi mới lái xe ba gác rời đi.

Thanh Nịnh ngồi xe nhìn Diệp Huyền rời đi, xe buýt lượn quanh một vòng, cô mới xuống xe gọi điện thoại, để quản gia đón mình.

Khi Diệp Huyền lái xe ba gác rời đi, Phan Kiều và Chu Nguyên đều nhìn thấy rõ ràng!

Cô gái xem mắt Phan Kiều giật nảy cả mình!

(ΩДΩ)!

Trời đất!

Lái cả xe ba gác để chuyển phát nhanh đi tới đây à? Kẻ có tiền muốn giả vờ khiêm tốn, nhưng sẽ nghèo kiết hủ lậu đến mức này hay sao?

Không phải dì Tống nói trong nhà tên Diệp Huyền này có xe thể thao sao?

Không lẽ là cố ý gạt mình?

Đối với chuyện "Diệp Huyền rất có tiền" Phan Kiều sinh ra sự hoài nghi rất lớn.

Không được!

Phải biết rõ ràng mới được!

Bằng không thì chỉ bằng một câu của dì Tống mình đã đần độn ngoan ngoãn phục tùng cái tên chuyển phát nhanh này như thế, nhỡ đâu hắn nghèo thật, chẳng phải là mình sẽ thiệt thòi hay sao?

Phan Kiều ngầm quyết định, muốn thăm dò Diệp Huyền cho rõ đã, rồi quyết định thái độ đối với Diệp Huyền sau.

Mà lúc này cũng có một người tức giận kinh khủng, không ai khác chính là Chu Nguyên.

Trước mặt mọi người hắn bị Diệp Huyền trực tiếp cướp đối tượng hẹn hò là Thanh Nịnh, Chu Nguyên đã rơi vào trạng thái phát điên rồi.

Nhưng vì xuất thân công tử của một đại gia tộc, xử sự của Chu Nguyên rất cẩn thận.

Mặc dù hắn đố kỵ phát cuồng, nhưng hắn cũng muốn thăm dò Diệp Huyền rồi hẵng nói.

Nếu như Diệp Huyền thật sự là có công tử quyền có thế, hắn đắc tội không nổi thì chưa tính.

Nhưng nếu Diệp Huyền là một kẻ nghèo rách, đi đưa chuyển phát nhanh, hừ!

Tao sẽ khiến mày phải hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này.

Hắn liên tục theo đuôi Diệp Huyền và Thanh Nịnh, muốn hiểu rõ về Diệp Huyền hơn.

Lúc Diệp Huyền lái xe ba gác rời đi, Chu Nguyên nhìn thấy rất rõ ràng!

"Mẹ nó 芔茻!"

"TM, cái thằng Diệp Huyền này đúng là nhân viên chuyển phát nhanh!"

"Cái này không thể là giả được! Hắn lái ba gác chuyển phát nhanh tới."

Chu Nguyên tức muốn nổ tung cả phổi.

Nếu hắn sớm biết Diệp Huyền nghèo như vậy, ở quán cà phê hắn đã bộc phát rồi, dạy dỗ thằng nhóc không biết trời cao đất rộng này.

"MLGB, một thằng nghèo kiết hủ lậu mà còn dám đoạt đối tượng với tôi?"

Chu Nguyên chắc chắn là Diệp Huyền rất nghèo, sắc mặt hắn hung ác nham hiểm: "Hừ! Mình phải giải quyết hắn."

Hắn chận một chiếc taxi lại: "Đuổi theo chiếc xe ba gác chuyển phát nhanh kia! Nhanh!"

10 phút sau, ở một nơi rất ít người hẻo lánh, Chu Nguyên ngăn cản chiếc xe ba gác của Diệp Huyền.

Diệp Huyền từ từ dừng lại.

Hắn đã chờ tên Chu Nguyên này lâu rồi.

Chu Nguyên, rốt cục cũng mắc câu.

Ai, tuổi còn trẻ quá

Máy ghi âm, camera, bắt đầu!!!

Chu Nguyên ngăn Diệp Huyền lại, hắn cao ngạo, dò xét Diệp Huyền từ trên xuống dưới.

"U a, đây không phải là Diệp Huyền đã cướp đối tượng hẹn hò của tôi đó sao? Làm sao? Mày đúng là nhân viên chuyển phát nhanh đó à?"

"Muốn chống chế cũng vô dụng, mày đang lái chiếc ba gác chuyển phát nhanh đó. Còn mặc đồng phục chuyển phát nhanh nữa. Ha ha."

Diệp Huyền thản nhiên nói: "Tôi không có giấu diếm chống chế mà. Tôi vừa tới đó đã nói rồi, tôi là nhân viên chuyển phát nhanh. Làm sao? Đưa chuyển phát nhanh thì sao hả?"

"Không sao cả."

Chu Nguyên lạnh lùng nói: "Mày là nhân viên chuyển phát nhanh, một tháng mới kiếm được 3000 hả? Dù một tháng có thể kiếm được ngót nghét một vạn đi nữa, mày vẫn là đồ quỷ nghèo!",

Diệp Huyền không nói lời nào.

"Ha ha • "

Chu Nguyên cho rằng mình đã đả kích Diệp Huyền thành công, ở trước mặt mình Diệp Huyền tự ti mặc cảm, hắn nhíu mày nói: "Mày cũng thích Thanh Nịnh?"

Diệp Huyền gật gật đầu.

Chu Nguyên khinh miệt hừ lạnh một tiếng: "Ánh mắt không tệ đâu! Như vậy đi. Tao đền bù cho mày một chút."

Hắn vung một tấm chi phiếu, đưa cho Diệp Huyền: "Ở đây có 100 vạn, mày chủ động rời khỏi Thanh Nịnh đi. Điều kiện này, mày có đồng ý không?"

Sóng mắt của Chu Nguyên lóe lên, hắn giảo hoạt nói: "Mày nghĩ kỹ đi, nắm chắc cơ hội. 100 vạn này đủ cho mày khỏi cần phấn đấu 10 năm 20 năm!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện