Sau khi Diệp Huyền rời đi, chúng y tá xì xào bàn tán.

Các cô đều tập trung thảo luận về Diệp Huyền.

"Oa! Dù soái ca kia hơi du côn, nhưng mà hài hước nhỉ!"

Nhóm đàn ông xấu xí thì bật khóc •••

Có một bác sĩ nam không phục nói: "Hơi du côn? Nếu có thể xin được Wechat của Tô Viện Viện, tôi cũng đồng ý biến thành tên vô lại! Có đãi ngộ này không nhỉ? "Thôi đi!"

Một y tá khác không chút do dự đả kích hắn: "Quan trọng là người ta rất đẹp trai! Cho nên mới nói là du côn, hài hước! Còn anh người ta gọi là đùa nghịch lưu manh! Sẽ báo cảnh sát đó!"

"Ô ô ô ••• "

Bác sĩ nam đi sang một bên khóc.

Đả kích người ta quá!

Một y tá khác cười hì hì nói: "Tôi thích soái ca có khí chất vừa rồi! Tự tin! Nhìn người ta xem, muốn xin Wechat của nữ thần Tô Viện Viện thì dứt khoát đi lên xin luôn. Cái này tự tin hơn mấy gã bỉ ổi nhiều."

Một bác sĩ nam khác không phục nói: "Tự tin? Tôi cũng có a! Tôi cũng tìm Tô Viện Viện xin Wechat đó, nhưng cô ấy không cho a."

"Thôi đi!"

Các y tá nhao nhao khinh bỉ: "Người ta đẹp trai mà! Vậy mới gọi là tự tin, có khí chất, anh xấu như vậy, còn dám bắt chuyện với nữ thần, không biết tự lượng sức mình à!"

Bác sĩ nam cũng đi một bên khóc.

Dạy dỗ nhóm bác sĩ nam xong, các y tá tiếp tục vây quanh Tô Viện Viện, líu ríu.

"A... Ôi, nghĩ không ra nữ thần Tô Viện Viện cũng động phàm tâm rồi? Chủ động cho anh đẹp trai kia Wechat kìa?"

" Viện Viện của chúng ta là nữ thần cao lãnh đó!"

"Tôi biết rất nhiều người theo đuổi cô, nhưng cô chưa từng cho Wechat."

Một đám các y tá đùa giỡn, Tô Viện Viện cũng đỏ mặt, trông vô cùng đáng yêu.

"Đúng rồi."

Y tá trưởng cười hì hì nói: "Soái ca kia thêm Wechat của cô chưa, xem vòng bạn bè của hắn đi! Để chúng tôi cũng hiểu rõ một chút, người này rốt cuộc là ai?"

Một đám y tá mỹ nữ đều líu ríu.

"Đúng rồi! Nhanh lên!"

"Mở xem xem."

Được mấy y tá này giật dây khuyến khích, Tô Viện Viện đành phải mở vòng bạn bè của Diệp Huyền, nhìn nhóm bạn của hắn.

Các y tá tranh nhau chen lấn xúm vào, cùng nhau nhìn ngó.

"Soái ca có tự tin như thế thì làm gì nhỉ?"

"Hẳn là rất có tiền đó?

Thế nhưng là •••

Đông đảo các y tá xem xét.

"Cái gì? Hắn là nhân viên chuyển phát nhanh?"

"Me nó! Bề ngoài kinh thế mà!"

"Đi đưa chuyển phát nhanh?"

"Hóa ra là lãng phí vẻ đẹp trai như vậy."

"Vốn còn tưởng à vương tử, không nghĩ lại là người nghèo a."

Các y tá thấy Diệp Huyền là nhân viên chuyển phát nhanh thì thất vọng.

Một đám người, bắt đầu nghị luận ầm ĩ.

"Ai, mặc dù trông hắn rất đẹp trai, còn đẹp trai hơn cả Ngô Ngạn Tổ, nhưng đẹp trai lại không thể kiếm tiền tiêu •••

"Điều kiện của Viện Viện tốt như vậy, sao mà để ý hắn được."

"Đàn ông nghèo quá thì không tốt. Dù có yêu cô cũng không cho cô một cuộc đời tốt đẹp."

"Đúng vậy, Viện Viện đừng để ý đến hắn. Xóa bạn bè là được rồi."

"Người này cũng đúng là, là nhân viên chuyển phát nhanh, ở đâu ra tự tin như thế? Dám để ý nữ thần Viện Viện của bệnh viện chúng tôi? Tôi thấy bác sĩ ngoại khoa lần trước cũng không tệ, tiến sĩ du học về, trong nhà có 3 phòng, có xe, đang điên cuồng theo đuổi Viện Viện đấy."

"Bác sĩ bệnh viện Yên Kinh chúng tôi, có ai mà điều kiện chênh lệch chứ? Tùy tiện tìm một người đều là gia đình ngàn vạn. Viện Viện tìm hắn làm gì?"

Một đám y tá vừa rồi khen Diệp Huyền đẹp trai, có khí chất, kết quả sau khi biết nghề nghiệp của Diệp Huyền thì chẳng thèm ngó tới, nhao nhao thuyết phục Tô Viện Viện xóa bạn bè cho vào danh sách đen.

Mấy bác sĩ nam muốn theo đuổi cô cũng vểnh tai lên, tâm hoa nộ phóng.

Đau quá, một tên chuyển phát nhanh mà cũng dám tranh y tá nữ thần với bác sĩ Yên Kinh chúng tôi à?

Chờ bị kéo vào danh sách đen đi.

Tô Viện Viện lại cười cười: "Tôi thấy không quan trọng lắm mà!"

"Cái gì?"

Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng!

Các y tá đều kinh ngạc mở to mắt!

Nhóm bác sĩ nam chưa lập gia đình thì bị vùi dập giữa chợ!

Phù phù!

Tô Viện Viện nói một câu kinh người quá, thật sự là phu nhân quá kinh người.

"Sao lại như vậy?"

Y tá trưởng kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ cô không ngại hắn là nhân viên chuyển phát nhanh sao?"

Tô Viện Viện cười nhu hòa, như gió núi nhẹ nhàng khoan khoái: "Tôi không để ý lắm. Tôi cảm thấy, chỉ cần là người tốt, nghề nghiệp gì, có tiền không, đều là mây bay cả, dù sao tôi cũngcó tiền..."

Các y tá: "••• "

Nhóm bác sĩ nam: "••• "

Các nhân viên an ninh: "••• "

O(╥﹏╥)o!,

Viện Viện, cô tùy hứng quá!

Y tá trưởng lại cười: "Đúng vậy a, Viện Viện của chúng ta tùy hứng như thế đó! Người ta chọn đối tượng hẹn hò không cần nhìn nhà trai có tiền hay không, bởi vì dù trong nhà người ta có bối cảnh, có nhiều tiền, dù sao cũng không bằng nhà cô!"

Các y tá đều đờ đẫn •••

Tôi thừa nhận, tôi ghen!

Có tiền, đúng là không tầm thường như thế!

Lúc này, sư mẫu Ngô Lệ Hoa chạy tới, hỏi: "Đúng rồi, y tá, phải nộp tiền viện phí đúng không ạ?”

Tô Viện Viện nói: "A, tôi bảo cái người tên Diệp Huyền đi rồi."

Ngô Lệ Hoa ảo não nói: "Trời ạ! Cậu ấy đã cho ông nhà 100 vạn chữa bệnh, giờ lại bắt một học sinh cũ như hắn đóng tiền viện phí nũa? Quá không có ý tứ rồi!"

Các y tá xung quanh nghe được cái này thì nháy mắt nổ tung!

"1... 100 vạn?"

Các y tá đờ đẫn mộng bức: "Hắn có một trăm vạn?"

"Không phải người thân sao? Là... thầy à?!"

"Ông trời ơi! Hắn không phải đưa chuyển phát nhanh sao? Có tiền như vậy?"

Các y tá cảm giác tam quan của mình đều đổ nát đầy đất.

Những lý giải về thế giới trước đó dường như đều bị đánh nát!

Nhóm bác sĩ nam vừa chê bai Diệp Huyền cũng nước mắt giàn giụa ••••

(╥╯^╰--)!

Một tên chuyển phát nhanh lại có tiền như vậy?

Cảm giác còn có tiền hơn những học bá bọn mình!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện