"Này, anh có một tòa nhà lớn đó khi nào vậy? Còn ở trên đường tài chính nữa?"

Tô Viện Viện kéo tay Diệp Huyền, cô giật mình hỏi.

Diệp Huyền cười một tiếng: "Những điều em không biết còn nhiều nữa."

"Em bỏ nhà đi thì giờ đang định đâu?"

Diệp Huyền nhìn thoáng qua Tô Viện Viện.

Tô Viện Viện tội nghiệp, ôm tay Diệp Huyền như mèo con không có nhà để về.

"Em không có chỗ để đi. Em có bạn thân nhưng mà cha em có lẽ đã đi tìm trước rồi. Chỉ sợ chưa được mấy giờ, em sẽ bị bắt về. Em không muốn trở về, chí ít tạm thời thì không muốn... Hay là anh cho em ở lại ~~ "

Diệp Huyền: "..."

Không có cách nào từ chối.

Cũng không thể để đại tiểu thư bạch phú mỹ như Tô Viện Viện không có nhà để về, lưu lạc đầu đường được? "Vậy thì tạm thời về nhà với anh đi."

Diệp Huyền thở dài, kéo Tô Viện Viện lên xe ba gác, một đường thẳng đi vào thành •••

Dọc đường, giá trị nhan sắc của Tô Viện Viện khiến cho không ít quần chúng đi ngang qua phải kinh động như gặp được thần tiên, mà một mỹ nữ như thế lại ngồi trên chiếc xe ba gác, trợn mắt hốc mồm!

Đây quả thực không thể dùng câu một đóa hoa nhài cắm lên bãi cứt trâu mà hình dung được!

Xã hội bây giờ có câu "Muốn ngồi trong BMW mà khóc, chứ không muốn ngồi trên xe đạp để cười", mà bây giờ, lại có một mỹ nữ... Không chê như thế!

Mới mẻ thật!!

Không ít người qua đường: "Tôi lại tin tưởng tình yêu rồi."

...

...

Kỳ Vương phủ.

"Đây là ••• "

Tô Viện Viện trợn mắt hốc mồm nhìn cửa lớn của vương phủ thật to!

Cho dù đồng nghiệp trong bệnh viện đã có suy đoán về "Vương phủ" của Diệp Huyền, nhưng mà... Hiện tại khi tận mắt nhìn thấy, cô vẫn rung động vô cùng!

Nhà Diệp Huyền lại là một tòa vương phủ!

Kỳ Vương phủ!

Vương phủ nhà cao cửa rộng!

Tọa lạc ở dưới chân Tử Cấm Thành, trong khu náo nhiệt lại có một tòa nhà lớn, 4 hoa viên, thậm chí có cả một cái hồ! So với nhà của Tô Viện Viện thì lớn hơn N lần!

Dù Tô Viện Viện đã quen ở trong biệt thự lớn thì cũng phải trợn to hai mắt, chấn động vô cùng.

Diệp Huyền đứng bên cạnh, thở dài: "Anh sợ em ở không quen. Dù sao cũng chênh lệch với nhà em quá."

Tô Viện Viện tức giận đánh hắn một cái: "Đúng là chênh lệch rất lớn, nhưng mà điều kiện còn tốt hơn nhà em nhiều! Cái anh này! Cứ bắt nạt?"

Tô Viện Viện chỉ không dám tin vào hai mắt của mình.

Người này, luôn miệng nói "Chênh lệch rất lớn", cũng không phải là kém hơn nhà mình, mà là •••

Còn tốt hơn biệt thự nhà mình rất nhiều lần?

Biệt thự nhà mình tốt xấu gì cũng có giá ngàn vạn.

Mà vương phủ này đánh giá phải tính bằng trăm triệu!

Diệp Huyền cười không nói.

Anh cứ cười, không nói lời nào!

Về phần Tô Viện Viện vào ở trong vương phủ, Diệp Huyền sẽ có sắp xếp.

Dù sao cũng là vương phủ, ngày xưa ở tam thê tứ thiếp, Vương phi phúc tấn, đều có thể ở mà!

Sắp xếp cho một Tô Viện Viện thì tính là gì?

Diệp Huyền để Tô Viện Viện ở phía sau hoa viên, bên cạnh phòng mình. Trước mặt không chung một lối ra, mà có thể sử dụng cửa nhỏ để ra vào, khá là riêng tư.

...

...

"Thầy giải phẫu xong rồi ạ? Vâng, em tới ngay."

Diệp Huyền nhận được điện thoại của tiểu sư muội, ở trong điện thoại Trương Trình Trình mặt mày hớn hở.

"Đúng vậy, anh Diệp! Chủ nhiệm Phương Thanh Sơn phụ trách phương pháp giải phẫu bằng điện đốt nói, cha em đã phẫu thuật thành công."

Trương Trình Trình như nhìn thấy hi vọng, sung sướng giống như chim sơn ca.

Để điện thoại di động xuống, Ngô Lệ Hoa cũng vui mừng nói: "Lần này, may mà có Diệp Huyền!"

"Đúng vậy!"

Trương Trình Trình nghe mẹ khen Diệp Huyền, trong lòng còn ngọt ngào hơn cả mình được khen, cô đắc ý: "Anh Diệp đâu phải người bình thường?"

Diệp Huyền đến bệnh viện vào thăm phòng bệnh của thầy Trương.

Thầy Trương còn chưa tỉnh lại khỏi trạng thái gây mê.

Nhưng nghe chủ nhiệm Phương nói, giải phẫu khá thành công, bước kế tiếp sẽ phải nằm viện tiếp tục trị liệu, nếu như không bị di căn thì xác suất hồi phục rất lớn.

Diệp Huyền nghe chủ nhiệm Phương nói vậy cũng yên lòng.

Thầy Trương có thể qua được rồi.

Ngô Lệ Hoa lại kéo Diệp Huyền lại, cảm động phát khóc, bà vừa kiểm điểm bản thân, nói lúc trước mình thật có lỗi với Diệp Huyền, hiểu lầm Diệp Huyền rồi.

Vành mắt của tiểu tiên nữ Trương Trình Trình cũng đỏ lên.

Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, trấn an để hai mẹ con nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị chăm sóc cho thầy Trương.

Trước ánh mắt cảm kích của hai mẹ con, Diệp Huyền rời bệnh viện.

"Aiz? Bụng hơi đói."

Diệp Huyền đi tới một nhà hàng ở gần bên bệnh viện Yên Kinh.

Nơi này cách rất gần xí nghiệp trước đó mà Diệp Huyền đi làm.

Lúc ấy ngoài giờ làm việc, vào giữa trưa Diệp Huyền thường xuyên đến nơi này ăn cơm.

Lâu rồi không ăn lại thấy nhớ hương vị nơi này.

Diệp Huyền đi vào quán trà, đột nhiên có người gọi lại từ phía sau.

"Diệp Huyền?"

Diệp Huyền quay đầu lại thì thấy một người quen, gọi hắn ở phía sau.

Đây là đồng nghiệp ngày trước ở xí nghiệp, Jennifer!

Trước đó Jennifer làm cùng phòng với Diệp Huyền ở chung xí nghiệp, quan hệ của hai người không tệ. Người phụ nữ này 28 tuổi, mặc dù dáng dấp rất bình thường, nhưng năng lực làm việc không tệ.

"Diệp Huyền, là anh à!"

Jennifer đứng lên, vui vẻ đi tới, nhìn Diệp Huyền từ trên xuống dưới.

"???"

Diệp Huyền kỳ lạ: "Sao thế?"

"Lâu rồi không thấy, cảm giác khí chất trên người anh khác hẳn!"

Jennifer kinh ngạc: "Nếu trước kia anh mà cũng thế này, chắc chắn tôi sẽ theo đuổi anh đấy!"

Diệp Huyền đổ mồ hôi!

Không dám động, không dám động!

Chị à, đừng theo đuổi tôi, tôi không ăn nổi chị

"Tôi có gì thay đổi chứ?"

Diệp Huyền khiêm tốn.

"Không thể nói là thay đổi, bề ngoài vẫn đẹp trai như vậy, nhưng khí chất bên trong lại ••• "

Jennifer nghi ngờ nói: "Tốt hơn trước rất nhiều, cảm giác bây giờ anh man hơn, lại đẹp trai nữa, có khí chất, giống như những người đàn ông thành thục, khí chất trải qua những năm tháng rèn luyện lắng đọng lại ấy. Rất hấp dẫn phụ nữ! Ngay cả chị đây cũng rung rinh rồi."

Diệp Huyền cảm thấy •••

Phải rút lui thôi.

Nói thêm nữa, không chừng với cá tính hào sảng của Jennifer, cô ấy muốn xuống tay với mình thật.

Cái này sao được chứ?

Diệp Huyền đang muốn cáo từ, Jennifer lại cười hì hì nói: "Yên nào, tôi biết anh không thích tôi, không cần nói! Nhưng mà tôi cũng có chuyện tốt này giới thiệu cho anh!"

"Chuyện gì tốt?"

"Đương nhiên là giới thiệu chị em thân thiết cho anh rồi!"

Jennifer ra vẻ "anh may mắn quá" rồi chỉ chỗ ngồi của mình: "Là đồng nghiệp trước kia, bạn thân, vừa lúc cùng nhau ăn cơm ở đây, cô ấy vô cùng ưu tú! Tôi giới thiệu cho anh nhé? Cô ấy cũng là người độc thân đang đi tìm đối tượng đấy."

Lúc đầu Diệp Huyền không muốn xem mắt gì cả, dì Tống đã đưa tới cho hắn nhiều bài học quá rồi, nhưng mà Jennifer lại tùy tiện đẩy Diệp Huyền đi vào chỗ đó, giới thiệu Diệp Huyền với Helena.

"Đây là Helena. Bạn thân của tôi, đại mỹ nữ đó? Cô ấy du học Mỹ về nha. Đây là Diệp Huyền, một anh chàng đẹp trai, trước đó là đồng nghiệp của tôi."

Mặc dù Helena có tên nước ngoiaf, nhưng là người nước Hạ, là một nữ sinh 70 điểm, so với giá trị nhan sắc của Jennifer thì cao hơn một chút, nhưng cũng rất có hạn.

Sau khi cô nhìn thấy Diệp Huyền thì ánh mắt sáng lên.

Bắt đầu chủ động nói chuyện cùng Diệp Huyền.

Trò chuyện một chút, cô hỏi mấy vấn đề...

"Anh ngồi xe buýt có nhường chỗ cho người già không?"

"Có chứ.” Diệp Huyền cũng không để ý mà đáp luôn.

Diệp Huyền nghĩ thầm, vấn đề đơn giản như vậy, có gì hay hỏi.

"Phí quản lý bảo vệ của chỗ anh ở bao nhiêu vậy?"

"Phí quản lý bảo vệ? Không cần mà?"

Toàn bộ vương phủ đều là của mình, phí quản lý cái gì?

Rồi lại...

Helena hỏi thêm mấy vấn đề, Diệp Huyền cũng không để ý mà trả lời.

Rất nhanh Diệp Huyền đã cảm thấy có gì đó không đúng.

Bởi vì thái độ của Helena lãnh đạm đi không ít.

Sau đó thì thay đổi.

Từ một cô gái nhiệt tình mới du học về biến thành một cô gái lạnh lùng kiêu ngạo.

Diệp Huyền: "???"

Xảy ra chuyện gì vậy??
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện