Kỷ Vĩnh Đông bị cơn khát làm cho tỉnh giấc, vừa mở mắt ra đã thấy bóng đèn trên trần nhà không ngừng xoay vòng, cổ họng thì giống như bị ai đó đốt cháy. Anh lơ mơ nhớ lại buổi tối hôm qua bản thân không rõ đã uống bao nhiêu chai rượu, về nhà bằng cách nào còn chẳng hay biết.

Anh cố gắng ngồi dậy xuống giường lấy nước uống, nhìn khắp căn phòng không thấy Phương Chân Tâm ở đâu, anh khẽ lên tiếng mắng cô bạc tình. Tối qua anh vì ai mà không tiếc hy sinh thân mình cùng tổng giám đốc công ty Lợi Phát uống hết chén này đến ly kia, thế mà đến một cốc nước cô cũng không mang cho anh được.

Kỷ Vĩnh Đông đưa tay vỗ mạnh vào trán mình, anh có thể trông chờ gì ở Phương Chân Tâm đây?

"A." Kỷ Vĩnh Đông xoa xoa một bên trán, cảm nhận nơi nó có một mảng thịt nhô lên, anh bước nhanh tới gương kiểm tra, phát hiện ở đó có một cục bướu hơi đỏ sưng to.

Kỷ Vĩnh Đông nghĩ ngợi phán đoán, tối qua chắc mình đi không cẩn thận nên bị đập vào tường đây. Bất giác anh đưa tay sờ lên môi mình, cảm thấy ở nơi đây dường như đã chạm vào thứ gì đó rất mềm mại ấm áp.

Phương Chân Tâm từ bên ngoài đi vào đúng lúc nhìn thấy Kỷ Vĩnh Đông đang tự luyến, miệng lẩm bẩm thầm mắng chửi, không rõ anh ta còn nhớ những việc mình đã làm hay không? Thật muốn cho anh ta một đập mất trí nhớ luôn.

"Hôm qua Ngô Khiêm đưa tôi về à." Kỷ Vĩnh Đông xoay người quay lại, thấy Phương Chân Tâm đang nhìn mình với ánh mắt cực kỳ ghét bỏ, mở miệng hỏi.

Phương Chân Tâm vẻ mặt rất nghiêm túc trả lời: "Không phải, anh tự bò về đấy."

Cô đưa mắt quan sát Kỷ Vĩnh Đông, xem anh ta thực sự đã quên hay là giả bộ không nhớ, nhìn đến cái cục sưng to trên trán anh ta, Phương Chân Tâm mím chặt hai môi nhịn cười. Đêm qua tiếng va chạm vang vọng thế mà, đúng là đáng đời ai bảo mượn rượu giở trò lang sói, cô đẩy anh ta thế là hiền chán rồi, giáng cho anh ta mấy cái chai mới phải.

Sáng cô đi tắm trên ngực còn nhìn thấy cả dấu tay mờ mờ chưa tan, thế mới biết anh ta cầm thú đến mức nào, cô mà yếu ớt có lẽ đêm qua đã bị anh ta ăn sạch sẽ rồi.

"Phương Chân Tâm cô không đi làm sao? À tôi quên mất cô ăn ở không tốt nên mới bị cho nghỉ việc rồi." Kỷ Vĩnh Đông nhìn thái độ khó ưa của Phương Chân Tâm, không hiểu sao trong lòng lại muốn cùng cô đấu khẩu.

Phương Chân Tâm lườm anh ta, từ từ nhả lời, nói đến câu cuối cố ý nhấn mạnh từng chữ: "Còn không bằng anh, chắc ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt bị người ta đánh cho sưng cả trán."

"Cô." Kỷ Vĩnh Đông ánh mắt mang tia ấm ức, nhưng anh không thể nào để Phương Chân Tâm biết được mình đang giúp cô ta được, nữ nhân đa tâm này một khi biết anh có lòng nhất định sẽ không buông tha, giở thủ đoạn khiến anh trở thành nô lệ của cô ta.



"Tôi nói đúng quá phải không?" Phương Chân Tâm tươi cười đắc ý, định dùng thêm mấy câu nữa làm Kỷ Vĩnh Đông tức chết để xả giận, thì điện thoại trong túi quần chợt vang lên. Cô lấy máy ra xem thử vội đứng dậy đi ra ngoài ban công nghe máy.

"Là cô ta...? Tôi biết rồi cảm ơn anh." Phương Chân Tâm nghe người bên kia nói, giọng điểu tỏ ra hết sức kinh ngạc, căn dặn thêm mấy câu rồi tắt máy.

 Phương Chân Tâm nắm chặt điện thoại trong tay suy tính đi đi lại lại, cô không ngờ người đâm sau lưng mình lại là những người đã gắn bó với cô nhiều năm, tại sao cô ta phải làm vây? Vì tiền hay lòng đố kỵ đối với cô. Bao năm làm việc cùng nhau cô hành xử với đồng nghiệp rất có chuẩn mực, nguyên tắc không để mất lòng ai bao giờ, thế mà người ta đâm từ lúc nào chẳng hay.

Bằng chứng đã có rồi, giờ nộp đơn khởi kiện thế là xong, có lẽ sẽ mất một chút thời gian, nhưng vụ này nhất định cô phải theo đến cùng, đòi lại đồ thuộc về mình.

"Ting...Ting."

Điện thoại lại tiếp tục đổ chuông, Phương Chân Tâm cứ nghĩ Bang Tam còn chuyện gì muốn nói với mình, thấy là Tiểu Ấu cô có chút kỳ lạ: "Tiểu Ấu có chuyện gì thế em."

"Báo cho chị một tin mừng, bên phía công ty Lợi Phát đổi ra mắt bộ sưu tập khác rồi, chiều nay sẽ họp báo trả lời trước báo chí về nguyên nhân thay đổi." Tiểu Ấu vui vẻ kể cho Phương Chân Tâm chuyện mình mới nghe được.

"Dừng?" Phương Chân Tâm kinh ngạc, cô còn chưa nộp đơn kiện mà, không lẽ bọn họ đã đánh hơi được chuyện gì?

Phương Chân Tâm cảm ơn Tiểu Ấu, cả người mệt mỏi dựa vào tường, là mẫu thiết ký không phù hợp với nhu cầu thị trường? Nguyên nhân tại sao có lẽ phải diễn ra họp báo mới biết được.

Kỷ Vĩnh Đông ở trong phòng cũng nhận được tin nhắn từ phía thư ký, đưa mắt nhìn Phương Chân Tâm bên ngoài ban công, trầm tư mộ lúc rồi bước vào phòng thay đồ.

Anh tin Tổng giám đốc bên phía Lợi Phát là người thông minh, nhất định nghe hiểu những gì anh nói, thà bây giờ thay đổi may ra còn kịp. Khi tất cả thành đơn đặt hàng với số lượng lớn lúc đó ngày phá sản của ông ta cận kề trước mắt rồi.

3 giờ chiều buổi họp báo trả lời trước báo chí bên Lợi Phát diễn ra, những nhân vật cốt cán trong công ty đều xuất hiện ở đây, ngoài ra còn có nhân vật tiêu biểu,  chính là người biến bản thiết kế của cô thành của cô ta.



Phương Chân Tâm chọn một vị trí nơi cuối căn phòng ngồi xuống, ở đây có rất nhiều nhà báo, nếu bọn họ thích đổi đen thành trắng, vậy cô cũng khiến bọn họ được phen khốn đốn.

Cô chuẩn bị sẵn tâm thế, ngay ở đây sẽ tung những bằng chứng liên quan đến vụ đánh cắp và trao đổi mua bán mà mình có được.

"Chân thành cảm ơn các vị đã bớt thời gian tới đây, như đã nói từ trước buổi họp hôm nay diễn ra có liên quan đến bộ thiết kế ngọn suối đầu nguồn, mà chúng tôi mới ra mắt không lâu."

 Người chủ trì buổi lễ hôm nay không ai khác chính là CEO công ty Lợi Phát, anh ta thay mặt cho toàn thể ban lãnh đạo công ty, phát biểu trước toàn thể báo giới.

"Tôi muốn hỏi lý do vì sao quý công ty lại phải thay đổi bộ thế kế trong khi đã rầm rộ tung ra." Một nữ phóng viên trẻ đứng lên hỏi.

CEO Lợi Phát mỉm cười, nhưng ngay sau đó thay bằng vẻ mặt nghiêm nghị: "Cảm ơn câu hỏi đúng trọng tâm của cô, đây cũng là những điều tôi chuẩn bị nói, lý do dừng ngọn suối đầu nguồn là vì trong thời gian này chúng tôi đã phát hiện ra có sự gian dối ở đây."

"Gian dối? Ý anh là sao chép bản ý tưởng? Hay là...Trước tôi có nghe qua bên phía Thành An cũng có một bản giống y như quý công ty đây." Phóng viên khác tiếp tục đặt ra câu hỏi.

Phương Chân Tâm ở bên dưới hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ phía Lợi Phát, cô không dám tin chuyện  tốt từ trên trời này lại giáng trúng đầu mình, còn đang vất vả thu lượm chứng cứ, bọn họ lại tự vạch trần chính mình.

"...Đêm qua sau khi phát hiện vấn đề nghiêm trọng tổng giám đốc đã chỉ thị xuống buộc dừng tất cả các khâu liên quan, Lợi Phát chúng tôi không bao giờ chấp nhận những việc làm sai trái..."

Cô cười khẩy, không hổ công ty lớn, rất biết cách mị lòng người, bọn họ tự vạch trần nội bộ của mình còn hơn để rơi vào kiện cáo, tuy là ăn cắp của người khác nhưng người bị chửi chỉ là nhân viên thiết kế kia mà thôi, còn công ty trong mắt người khác dĩ nhiên sẽ tăng thêm phần hảo cảm.

Chỉ có điều cô nghĩ mãi không ra, nếu đã để ý đến như vậy, sao lúc đầu khi tung ra sản phẩm xảy ra vấn đề trùng khớp, bọn họ không ngừng lại một thời gian điều tra luôn đi? Lại phải để tới tận bây giờ. Thường thiết kế được chọn sẽ lập tức đăng ký bản quyền, lên kế hoạch thu hút đầu tư khách hàng, chi phí phát sinh không nhỏ, ai lại đi làm chuyện lỗ vốn như vậy? "Còn lại chúng tôi sẽ ngồi xuống thương lượng, bồi thường thiệt hại với người đã vẽ bản thiết kế này, một lần nữa xin cảm ơn các vị." CEO chốt lại câu cuối kết thúc buổi họp.

Còn rất nhiều các câu hỏi đang chờ, nhưng bên Lợi Phát không muốn trả lời thêm, giữ im lặng rời đi. Phương Chân Tâm ngồi đó, cảm giác mọi việc vừa rồi như một ảo ảnh không hề chân thực chút nào. Tất cả mọi việc diễn ra rất nhanh chóng, khiến cô không thể nào hình dung được, tự nhiên cô thấy nhiều thứ chẳng có ý nghĩa gì cả, bồi thường thì sao chứ? Việc đã qua mức giá nào cho vừa?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện