Ngồi trên xe Phương Chân Tâm sau khi khóc một trận, cơ thể mệt mỏi cứ thế ngủ thiếp đi lúc nào không hay, Kỷ Vĩnh Đông quay sang ánh mắt dịu dàng pha chút thương xót nhìn cô, lái xe chậm lại, táp vào lề đường. Cứ như vậy im lặng ngồi bên cạnh, lẳng lặng ngắm gương mặt nhu hòa ngủ say.

Tóc Phương Chân Tâm bị gió thổi bay, che phủ gần nửa gương mặt, Kỷ Vĩnh Đông giơ tay ra định vén tóc giúp cô, không rõ do nguyên nhân gì lại khiến anh ngập ngừng thu tay về.

Kỷ Vĩnh Đông cười khổ, nhìn Phương Chân Tâm bị người khác ức hiếp thật không quen chút nào, anh muốn cô luôn mạnh mẽ, hung dữ như hàng ngày.

Anh nghĩ mình bị điên rồi, những lúc cô ấy như vậy, anh lại thấy được một năng lượng tích cực bao phủ quanh người cô, trái tim không tự nhủ mà loạn nhịp.

Phương Chân Tâm ngủ đã đủ, mí mắt khẽ chuyển động, đôi mắt to tròn thẫn thờ mở ra, cô nhích người ngồi ngay ngắn lại, phát hiện ra xe đang dừng lề đường, khó hiểu quay sang, giọng khản đặc hỏi Kỷ Vĩnh Đông.

"Chưa về đến nhà sao?"

"Giờ đi." Kỷ Vĩnh Đông bị Phương Chân Tâm nhìn chằm chằm, ánh mắt  hiện tia lảng tránh, đạp ga lái xe hòa mình vào dòng xe cộ tấp nập trên đường lớn.

Về đến nhà họ Kỷ, Kỷ Vĩnh Đông nhìn theo bóng lưng khó khăn bước lên lầu hai của Phương Chân Tâm, vào bếp dặn dò người giúp việc.

"Thím Trần nấu giúp cháu bát canh gừng."

Nói xong, anh theo bước chân Phương Chân Tâm đi lên phòng ngủ, biết cô trong lòng nhiều muộn phiền, Kỷ Vĩnh Đông rất biết điều, cẩn thận từng cử chỉ tránh làm cô tức giận.

"Cốc cốc."

Nghe tiếng gõ cửa Kỷ Vĩnh Đông đặt điện thoại xuống bàn, len lén liếc về phía Phương Chân Tâm đang tập trung làm việc.

Nhìn qua người không rõ sự tình sẽ nghĩ rằng cô đang chăm chỉ, nhưng theo anh thấy cô đang muốn dùng công việc để quên đi tâm trạng hiện tại thì có.

Anh nhanh chân đi ra mở cửa, cố gắng nói nhỏ nhất có thể, đón bát nước từ tay Thím Trần.

"Thím Trần để cháu."

"Tâm ý của ông nội, cô uống hết đi." Kỷ Vĩnh Đông đặt bát canh xuống cạnh Phương Chân Tâm, lấy ông nội ra làm lá chắn, ép cô uống hết bát canh gừng.

Phương Chân Tâm nhìn bát nước nóng hổi, nhíu mày. Ông nội sao biết cô đau họng? Lúc về nhà ngoài Thím Trần dọn dẹp trong bếp ra không có ai mà?

"Thím Trần đang chờ lấy bát ngoài cửa." Thấy Phương Chân Tâm chần chừ, Kỷ Vĩnh Đông hiểu lầm cô đang chê không muốn uống, tiếp tục nói.



Phương Chân Tâm nghi ngờ nhưng không nói ra, cầm bát nước lên uống cạn. Càng những lúc như thế này, cô không thể để bản thân mình sinh bệnh được, mẹ còn đang chờ cô, ngày nào chưa tìm thấy bà cô chưa được gục ngã.

Nước trong bát hết sạch, Kỷ Vĩnh Đông đứng bên khóe miệng cong cong hài lòng. Phương Chân Tâm và anh ở bên nhau lúc nào là êm ấm đâu, nói đồ anh chuẩn bị cô chịu đón nhận sao? Ông nội cũng thật có uy đi, không xuất hiện vẫn khiến cô ấy ngoan ngoãn nghe lời.

Bát nước gừng ấm nóng chảy vào trong bụng, cảm giác so với vừa rồi dễ chịu hơn một chút, Phương Chân Tâm cúi đầu tiếp tục làm việc, bàn tay linh hoạt lướt nhẹ trên bàn phím. Đầu óc lúc này chỉ còn duy nhất công việc trước mắt, ngoài ra trống rỗng đến kỳ lạ.

Kỷ Vĩnh Đông từ phòng làm việc quay lại, đúng lúc Phương Chân Tâm tắt máy tính, anh nghĩ một lúc rồi nói:

"Cô lên giường ngủ đi, nằm đó lạnh lắm."

"Anh nằm sofa?" Phương Chân Tâm ngạc nhiên nghi hoặc hỏi, trong trí nhớ của cô anh ta chưa bao giờ tốt như vậy, ngày mai biết đâu giông tố ùn ùn kéo đến.

"Giường rộng mà, chúng ta chia đôi giường." Tự nhiên Kỷ Vĩnh Đông khó mở miệng, ngại ngùng mãi lời nói mới thoát ra khỏi cổ họng.

Chung giường với anh ta? Thôi đi thà cô ngủ sofa còn hơn, đàn ông là loài động vật rất khó tin tưởng, chưa biết giờ nào anh ta phát dục, tốt nhất nên có đề phòng, cô nhàn nhạt buông lời:

"Tôi nằm sofa thì hơn."

"Được, được chịu thua cô đấy." Kỷ Vĩnh Đông uể oải ôm gối đầu ra sofa, đổi chỗ với Phương Chân Tâm.

Phương Chân Tâm không phải người khách sáo, anh ta đã muốn làm người lương thiện, vậy cô cho anh ta cơ hội. Cô ngồi xuống giường dùng lực mấy cái thử độ đàn hồi của đệm, cảm nhận vẫn là ngủ trên giường thỏa mái nhất.

Phương Chân Tâm nằm xuống giường, không thể nào ngủ đi được, màn đêm tối chính là ký ức đau khổ trong quá khứ lần lượt hiện ra, nước mắt thấm ướt một bên gối.

Trần Thu Lâm xuất hiện mang cho cô hy vọng, nhưng cũng kéo cô xuống vực sâu không đáy, nếu như bà ta thực sự không biết gì, tất cả đều sẽ rơi vào bế tắc. Đứng giữa ngã tư biết chọn con đường nào đây? Hai mắt Kỷ Vĩnh Đông mở to nhìn lên trần nhà, nhất cử nhất động của Phương Chân Tâm rơi vào tai, anh quan tâm cô, nhưng không biết cách nói lời làm cô vui. Hiểu được cảm giác mà cô đang chịu đựng, chia sẻ thế nào anh lại chẳng hay.

Trời tờ mờ sáng, bên cạnh đã có tiếng động vang lên, Kỷ Vĩnh Đông vén chăn ngồi dậy, quay sang đã thấy Phương Chân Tâm quần áo chỉn chu, chuẩn bị ra ngoài.

Anh lo lắng cô lại đi chịu khổ hỏi: "Cô đi đâu vậy?"

"Tôi đến chỗ bà ta, nước chảy đá mòn, nếu tôi kiên trì sẽ cảm hóa được bà ta." Phương Chân Tâm đeo túi xách lên vai, ngày nào bà ta còn ở thành phố này, cô còn có hy vọng. Không cố gắng, sao biết sau quả núi cao là một dòng suối ngọt ngào.

Kỷ Vĩnh Đông biết Phương Chân Tâm cố chấp, mình có 10 cái miệng cũng không khuyên được, cầm lấy chìa khóa xe: "Tôi đưa cô đi."

"Cảm ơn ý tốt của anh, tôi tự đi được." Phương Chân Tâm lắc đầu, tối qua cô cùng Chú Tứ nói chuyện, hẹn hôm nay cùng nhau tới nhà bà ta, việc này Kỷ Vĩnh Đông làm sao giúp được cô.



Phương Chân Tâm cứ thế cự tuyệt Kỷ Vĩnh Đông, lái xe tới nhà đón Lâm Tứ, trên đường hai người thảo luận qua cách thuyết thục bà ta nói ra chân tướng, nhưng tới nơi thứ đón chào bọn họ lại là cánh cửa đóng kín, cho dù gọi thế nào cũng không khiến Trần Thu Lâm thay đổi quyết định.

"Chú Tứ phải làm sao đây?"

"Quay về trước đã, đừng ép bà ta quá đâm ra phản tác dụng." Lâm Tứ nhăn mặt bó tay, chứng cứ do bà ta nắm giữ, cạy mồm cũng vô dụng.

Hơn 6 giờ sáng, Phương Chân Tâm thiếu đi sinh khí về nhà, chiếc túi xách trên vai như có hàng tấn đá, cô bước đi nặng nhọc, cầm tay nắm cửa đẩy xuống.

Kỷ Vĩnh Đông ở trong phòng tắm, nghe bên ngoài có tiếng bước chân, xả nước rửa mặt sau đó đi ra.

"Không gặp được người?" Kỷ Vĩnh Đông đã đoán được kết quả từ trước, Phương Chân Tâm quay về tay trắng đối với anh không có gì là lạ, bà ta trốn ra nước ngoài mười mấy năm, chắc hẳn Từ Ngọc phải dùng thứ gì đó uy hiếp bà ta, sao có thể vì vài giọt nước mắt mà thay đổi.

Phương Chân Tâm không nói gì, ngầm thừa nhận lời anh ta. Nhiệt huyết ban sáng tiêu hao gần nửa, cô để cho cơ thể mình tự do rơi mạnh xuống giường. Chân tay tạo thành hình chữ đại, lười nhác không động tĩnh.

Kỷ Vĩnh Đông ngoài lạnh trong ấm áp, không đành lòng chủ động tới tìm Trình Duật một chuyến.

"Cậu có cách nào mà không cần mụ đàn bà đó, vẫn tìm được  bà Thụy Dung không?"

"Có." Trình Duật xoay xoay chiếc bút trên tay, gật đầu khẳng định.

"Cách gì?" Hai mắt Kỷ Vĩnh Đông bừng sáng, nhích người gần bạn tốt dò hỏi.

Trình Duật quan sát Kỷ Vĩnh Đông một lượt từ đầu đến chân, đầy ẩn ý nói: "Phương Minh Ngọc thích cậu, hay là cậu dùng mỹ nam kế đi, chuyện xấu Từ Ngọc làm ít nhiều cô ta cũng biết một tí."

"Cậu điên à? Sao tôi phải làm vậy?" Kỷ Vĩnh Đông giãy nảy, vì sao anh phải vì người phụ nữ không có lương tâm kia bán rẻ thân thể?

"Ồ! Tôi cứ nghĩ cậu vì Phương Chân Tâm, không ngại hy sinh bản thân." Trình Duật vuốt cằm, cậu ta có thể không nhìn ra, nhưng sao qua mắt được anh, tám chín phần cậu ta có ý với Phương Chân Tâm mà không hay, hoặc cố tình không thừa nhận.

"Cậu xem phim nhiều quá rồi đấy, rảnh rỗi tập thể thao đi, múi dồn lại 1 cục rồi kìa." Kỷ Vĩnh Đông ghét bỏ bạn thân, tức giận đứng lên, giọng điệu đầy khinh bỉ.

Trình Duật cúi xuống nhìn bụng mình, cơ bụng khá săn chắc, đâu như Kỷ Vĩnh Đông nói không có múi nào.

Anh ta thu lại nụ cười trên môi: "Tôi nói nghiêm túc, ngoài Trần Thu Lâm ra chỉ có Phương Minh Ngọc, năm đó cô ta cũng hơn 10 tuổi còn gì."

Kỷ Vĩnh Đông đỡ trán, con phản bội mẹ? Cách này còn khó hơn lên trời, thế mà cậu ta cũng nghĩ ra được, thật thán phục.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện