Lòng Kỷ Vĩnh Đông mang theo đầy nghi hoặc, đứng lên bước đến bên cạnh Phương Chân Tâm.

"Em từng nói Từ Ngọc rất ghét màu đỏ?"

Phương Chân Tâm ngửa mặt ngắm hiện tượng trăng máu hiếm gặp,  nghe Kỷ Vĩnh Đông hỏi, cô khó hiểu cúi đầu quay sang nhìn anh.

"Đúng vậy, anh phát hiện ra điều gì sao?" Phương Chân Tâm lên tiếng.

Chuyện bà ta thích cái gì? Ghét thứ gì? Xưa nay không ai nói cho cô biết cả, đây đều do tháng ngày bị bà ta hành hạ mà phát hiện ra, Phương Chân Tâm nhớ ngày thứ 10 ở nhà họ Phương, cô đã mặc chiếc áo phông màu đỏ do mẹ may cho, khi đó bà ta vừa nhìn thấy đã lập tức dùng kéo cắt nát nó, còn cảnh cáo sau này còn thấy cô mặc màu đó nữa, sẽ biến cô thành chiếc áo bị bà ta vứt dưới sàn nhà kia.

"Anh cảm thấy sau nó hẳn có một câu chuyện, anh nghĩ bà ta không phải ghét, mà là sợ thì đúng hơn."

Ghét một thứ nào đó người ta vẫn có thể giả vờ yêu thích mà nhận lấy, nhưng biểu hiện của Từ Ngọc lại khác, khi anh đưa bó hoa hồng, nét mặt Từ Ngọc lúc đó rất kỳ lạ, bà ta dường như không muốn tiếp xúc với nó.

"Sợ?" Lông mày Phương Chân Tâm nhíu chặt. Cô chưa bao giờ nghĩ tới khả năng này, nhưng vì sao bà ta lại sợ màu đỏ? Bắt đầu từ khi nào? Thời ấu thơ hay do bà ta hại chết mẹ cô nên sinh ra? Kỷ Vĩnh Đông bất chợt im lặng, anh có một dự cảm chẳng lành, không biết nên nói ra hay không? Anh rời mắt khỏi gương mặt Phương Chân Tâm, hướng ra phía xa. Ánh sáng vàng yếu ớt đã bị tia đỏ của trăng bao phủ, toàn thành phố lúc này trở nên ma mị một cách đáng sợ.

Màu đỏ thường liên quan tới máu, hình ảnh khóm hoa hồng đỏ rực, tươi tốt mọc ở giữa khu vườn nhà họ Phương, hiện lên trong đầu Kỷ Vĩnh Đông.  Anh tự hỏi bà ta đã sợ như vậy, còn trồng loài hoa đó để làm gì?

"Khóm hồng trong vườn có từ khi nào vậy?" Tự nhiên tròng mắt Kỷ Vĩnh Đông mở lớn, anh hình như đã mang máng đoán ra điều gì đó, nhưng chưa chắc chắn vội hỏi lại.

Những câu hỏi của Kỷ Vĩnh Đông, khiến lòng Phương Chân Tâm nóng ran, dù nghi hoặc nhưng cô vẫn đưa ra câu trả lời:

"Lúc tôi tới, nó đã ở đó rồi."



Linh cảm nói cho Phương Chân Tâm biết, những câu vừa rồi Kỷ Vĩnh Đông hỏi cô, không đơn thuần do tò mò, cô trầm ngâm một lúc tiếp tục nói:

"Kỷ Vĩnh Đông anh đoán ra gì rồi?"

"Ngoài trời rất lạnh, vào nhà chúng ta nói tiếp." Kỷ Vĩnh Đông như lo lắng Phương Chân Tâm không chịu được đả kích, đưa tay tìm kiếm bàn tay đã bị sương gió, làm cho lạnh buốt của Phương Chân Tâm nắm chặt.

Lời nói kèm theo hành động, đưa cô vào trong phòng, ngồi xuống ghế sofa, xong xuôi anh mới mở lời:

"Em nhớ không? Trần Thu Lâm đã nói, chị em Từ Ngọc đem mẹ em ra ngoài nhưng rất nhanh đã trở lại."

Sắc mặt Phương Chân Tâm ngưng đọng, giọng run rẩy nói: "Anh đang nghĩ Từ Ngọc giấu mẹ tôi ở đó?"

Nói là giấu có lẽ là tự lừa dối bản thân, nhưng cô không có cách nào chấp nhận nổi sự thật mẹ vào năm đó đã bị Từ Ngọc sát hại.

Trước ánh mắt không hề kỳ vọng của Phương Chân Tâm, Kỷ Vĩnh Đông chậm chạp gật đầu.

Có một thời gian anh khá đam mê đọc những cuốn sách tư duy logic, nên đã mua không ít tiểu thuyết phá án, trong đó có câu chuyện bà vợ vì ghen tuông nên đã sát hại người phụ nữ chồng yêu thương, sau đó chôn dưới khóm hoa lan mà ông chồng bà ta thích nhất để trả thù.

Đây không phải do đọc nhiều nên bị ảo giác, truyện chỉ là một thần thúc đẩy suy nghĩ, còn phần lớn anh dựa vào chi tiết để đưa ra kết luận này.

"Con người sao có thể tàn nhẫn tới vậy?" Đôi mắt Phương Chân Tâm phủ một lớp sương dày, gắng gượng nói.

Nếu quả thật như Kỷ Vĩnh Đông nói, Từ Ngọc khác nào loài ác quỷ, là con người sẽ không bao giờ làm những việc vô lương tâm đến thế, bà ta bị thù hận ghen tuông móc mất trái tim rồi? Mới làm ra chuyện bất nhân đó.

"Cho đến khi tìm được người, tất cả những gì nói ra chỉ là suy đoán mà thôi." Kỷ Vĩnh Đông dịch mông ngồi sát Phương Chân Tâm, vòng tay qua ôm cô tựa vào ngực mình. Anh cũng mong mình chỉ là mẫn cảm quá mà thôi, anh không muốn cô phải trải qua sự việc hết sức tàn nhẫn đó.

Phương Chân Tâm ở trong vòng tay ấm áp nhắm mắt lại, nước mắt theo khóe mi lăn xuống gò má. Hiện giờ thứ cần nhất chính là manh mối, dù chỉ là nghi ngờ cô cũng phải nắm bắt.



Cô kiên cường lau nước mắt ngồi thẳng dậy nói: "Tôi muốn thử."

"Chúng ta liên hệ với Trình Duật, bàn bạc một chút." Kỷ Vĩnh Đông ôn nhu lau nước mắt còn sót lại trên khóe mắt Phương Chân Tâm, vô điều kiện thuận theo cô, lấy điện thoại từ trong túi quần, nhấn nút gọi đi.

"Kỷ Vĩnh Đông đêm khuya cậu không ôm vợ đi, lại quấy rầy tôi nghỉ ngơi."

Sau vài tiếng chuông, giọng Trình Duật ngái ngủ từ trong truyền đến, Kỷ Vĩnh Đông liếc vội đồng hồ treo tường, thấy đã sang ngày mới có chút áy náy nhỏ giọng nói:

"Trình Duật tôi phát hiện ra nơi khả nghi ở nhà họ Phương...Theo cậu thế nào?"

Nghe là chuyện liên quan đến Phương Chân Tâm, Trình Duật liền bỏ qua cho người đã phá hỏng mộng đẹp, dụi dụi mắt để bản thân tỉnh táo, kê gối sau lưng ngồi dậy nói:

"Theo trình tự Phương Chân Tâm phải báo án, nhưng cái gì cũng phải chắc chắn, nếu như kiểm tra không thấy gì sự việc càng phức tạp hơn..."

Trình Duật nói Kỷ Vĩnh Đông nên âm thầm tìm người, còn phía anh sẽ cho người chờ sẵn bên ngoài, một khi có chứng cứ sẽ lập tức xông vào, như vậy là tốt nhất, Từ Ngọc lúc đó hết đường chối cãi.

Cuộc nói chuyện diễn ra khá lâu, qua hơn một tiếng đồng hồ, Kỷ Vĩnh Đông mới đặt điện thoại xuống bàn.

Kỷ Vĩnh Đông thấy Trình Duật nói rất đúng, hấp tấp dễ làm hỏng chuyện, rước họa vào thân, không những bọn họ còn liên lụy đến người khác. Cách  đảm bảo an toàn tốt nhất, chính là nhân lúc Từ Ngọc không có ở nhà hành động. Anh quay qua Phương Chân Tâm lên tiếng

"Anh nghĩ cách dụ mẹ con Từ Ngọc ra khỏi nhà, về phần bố em lo được không?"

"Tôi lo được." Phương Chân Tâm nhanh chóng nói.

Mặc dù đã sang ngày mới, nhưng vẫn còn rất lâu nữa trời mới sáng. Đêm nay đối với người khác chỉ là một cái nhắm mắt, nhưng với Phương Chân Tâm dài đằng đẵng. Chờ mong một tiếng gà gáy chưa bao giờ lại lâu tới vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện