Trước kỳ nghỉ lễ độc lập năm hôm, phiên tòa xét xử Từ Ngọc diễn ra. Kỷ Vĩnh Đông âu phục chỉnh tề đứng cạnh cửa phòng thay đồ đợi chờ Phương Chân Tâm, thấy cô bước tới anh liền đưa tay ra.

"Đi thôi em."

Phương Chân Tâm mỉm cười nắm bàn tay anh, khi cảm nhận được hơi ấm từ nơi anh, mọi cảm giác lo âu, hồi hộp trong cô dường như tan biến hết.

Tia nắng vàng mạnh mẽ buông xuống thềm tòa án, Kỷ Vĩnh Đông lái xe tới nơi Trần Húc đã chờ sẵn ở đó.

Phương Chân Tâm xuống xe nhìn anh khẽ gật đầu, trong cuộc hành trình tìm lại công lý này anh đã giúp đỡ cô rất nhiều, vì mối lương duyên ngắn ngủi trước kia của hai người hay tình thân cũng được, tận đáy lòng cô vô vàn biết ơn anh.

Phiên tòa diễn ra lúc chín giờ sáng,  Phương Chân Tâm nhanh chóng di chuyển vào bên trong.

Cách giờ xét xử khoảng mười phút, Trình Duật cùng một số người bạn của cô và Vĩnh Đông có mặt, nhưng chỗ Từ Ngọc lại vắng vẻ một cách kỳ lạ.

Theo cô nhớ họ hàng nhà Từ Ngọc rất đông, nhưng chỉ có bố bà ta làm ăn thành đạt, sau khi lớn lên lại gả cho trưởng nam nhà họ Phương, vì vậy xung quanh luôn có những người đi theo nịnh nọt, lễ tết quà cáp đầy nhà, người ra vào nhộn nhịp. Vậy mà khi thất thế đến một bóng người cũng chẳng thấy đâu, lòng người đáng khinh làm sao.

Thời gian xét xử đã tới, cảnh sát dẫn Từ Ngọc ra, mắt Phương Chân Tâm đăm đăm nhìn tới, trong hoàn cảnh tù tội bà ta vẫn rất sạch sẽ, mái tóc dài được búi gọn sau đầu. Cô phải công nhận một điều, người được sinh ra trong hoàn cảnh tốt, kể cả lâm vào hoàn cảnh khốn cùng, đâu đó vẫn toát ra nét cao sang, kiêu ngạo, thật sự đối lập với bộ quần áo bà ta mặc trên người.

Khi gần đến bục khai báo của bị cáo, Từ Ngọc đem ánh mắt căm phẫn đặt trên người Phương Chân Tâm.

Khóe môi Phương Chân Tâm thấp thoáng nụ cười nhạt, bà ta nhìn cô như vậy là có ý gì? Nghĩ mình bị oan sao? Phương Chân Tâm thắc mắc, không biết bà ta đã nghe tin về Phương Minh Ngọc chưa nhỉ? Chỗ dựa vững chắc bà ta dày công tạo cho con gái, cuối cùng cũng không chống đỡ nổi.

"Bị cáo Từ Ngọc, bà luôn miệng nói mình vô tội, vậy xin hỏi thời gian xảy ra vụ án bà ở đâu? Cùng với ai?" Giọng Trần Húc dõng dạc vang lên.

"Sự việc xảy ra quá lâu tôi không thể nhớ được." Từ Ngọc lên tiếng tự biện hộ cho mình.

"Không nhớ? Vậy để tôi nhắc cho bà." Trần Húc giao cho thẩm phán bằng chứng liên quan tới vụ án.

"Tôi có nhân chứng, chứng minh ngày bà Diệp Thụy Dung bị sát hại, bà Từ Ngọc có mặt tại hiện trường vụ án."

"Cho mời nhân chứng." Quan tòa xem xét bằng chứng luật sư nguyên cáo đưa lên, chấp thuận.

Thấy nhân chứng là Bà Trần Thu Lâm, bàn tay đặt dưới bàn Từ Ngọc nắm chặt lại, đáy mắt hiện lên tia hối hận, đáng lẽ không nên mềm lòng để người đàn bà này sống sót.

Bà Trần Thu Lâm kể lại tất cả những gì mình biết, không khác với câu chuyện trước đó kể cho Kỷ Vĩnh Đông là bao.



Trần Húc quay về phía Từ Ngọc, lộ rõ sự châm chọc trong lời nói.

"Bị cáo bà giải thích sao về lời tường thuật của nhân chứng."

Từ Ngọc thực hiện kế sách im lặng.

Quan tòa lên tiếng: "Bị cáo mời trả lời câu hỏi của luật sư bên nguyên."

"Tôi bị bệnh đau đầu nghiêm trọng, uống thuốc xong liền ở trong phòng nghỉ ngơi, nghe tiếng động chạy ra đã thấy cô ta nằm dưới chân cầu thang, còn về chuyện giấu xác là không đúng."

Từ Ngọc kiên quyết cãi đến cùng, không nhận tội danh giết người giấu xác. Cho tới khi viện kiểm sát đưa Từ Tú lên đối chất, trước lời khai của em trai trước tòa, Từ Ngọc không còn có thể ngụy biện được nữa.

Vẻ mặt bà ta trùng xuống:

"Tôi không cố ý, tôi và cô ta xảy ra cãi vã trong lúc hai bên giằng co cô ta trượt chân ngã xuống cầu thang, tôi chưa từng nghĩ sẽ giết chết cô ta."

Gian phòng im ắng, giọng bà ta vang vọng khắp nơi, Phương Chân Tâm nhìn dáng vẻ mất khống chế của bà ta, không biết phải nói sao? Giá như lúc đó bà ta chọn lựa báo án, chuyện đã chẳng đi xa tới mức này.

Căn cứ vào kết quả điều tra, và kết quả bổ sung truy tố Từ Ngọc với các tội danh: Sơ ý giết người không khai báo, che giấu hành vi phạm tội, cản trở công tác điều tra, cuối cùng là tội bạo hành trẻ em.

Tổng cộng các tội danh bà ta bị phạt 23 năm tù, Từ Tú 9 năm tù, ngoài ra còn một số người có liên quan tùy theo mức độ xử phạt.

Phương Chân Tâm cảm thấy hài lòng với kết quả này, năm nay bà ta đã hơn năm mươi tuổi, hai mươi năm nữa là bảy mươi, khi đó ra tù còn làm lại từ đầu được nữa sao?

Trời quang mây tạnh, con đường dài phủ rợp bóng cây xanh, cánh tay Kỷ Vĩnh Đông khẽ cong:

"Kỷ phu nhân, em có hứng đi dạo bộ cùng anh không?"

Phương Chân Tâm xỏ tay mình vào cánh tay anh, cười cười: "Với anh em luôn có hứng... đi dạo."

Hành trình ròng rã suốt 17 năm của Phương Chân Tâm chính thức khép lại, không còn hận thù, buồn đau, sau này chỉ có niềm vui hạnh phúc.

Buổi tối, tại nhà họ Kỷ.

Kỷ Vĩnh Đông có dự định từ trước, dành trọn ba ngày nghỉ lễ đưa Phương Chân Tâm đi nước ngoài du lịch.

Do vậy, mấy ngày nay anh luôn cố gắng giải quyết tất cả các giấy tờ quan trọng, về nhà còn mang theo đống việc để làm.

Thông qua điện anh nghe thư ký báo cáo tình hình xong, khóe môi anh bất giác cong lên, tâm trạng vui vẻ ngồi vào bàn làm việc, xử lý các công việc lặt vặt còn tồn đọng.



"Kỷ phó uống cafe không?"

Nhưng chưa kịp đặt bút, bên tai đã nghe thấy giọng nói mềm mại quen thuộc, anh ngẩng đầu lên thấy Phương Chân Tâm mặc chiếc váy ngủ lụa tơ tằm quyến rũ, trên tay bưng cốc cafe nóng hổi, đứng tựa vào cửa cười ngọt ngào với anh.

"Lại đây." Nụ cười trên mặt anh tựa như cơn gió mùa xuân, chân xê dịch ghế cách xa bàn một khoảng thích hợp, vẫy gọi cô.

Phương Chân Tâm phối hợp bước đến, Kỷ Vĩnh Đông thuận tay ôm cô ngồi xuống đùi mình, đầu chôn ở hõm cổ hít hà hương thơm trên người cô.

"Mấy ngày nay anh bị đám người kia hành mệt chết rồi."

Phương Chân Tâm đặt cốc cafe lên bàn, xoay người lại đưa tay vòng qua cổ anh: "Anh nghĩ nhà họ Lâm còn có thể xoay chuyển được thế cục hiện tại không?

Cuộc bầu cử đã kết thúc, người được nhân dân tín nhiệm cho vị trí bí thư thành phố A là Cao Thăng, người đã biến tỉnh Nam Nghi từ một tỉnh nghèo thành tỉnh có GDP thu nhập bình quân đầu người xếp thứ 5 cả nước.

Ban tối xem thời sự, cô vẫn thấy Lâm Tứ Hải ở trong danh sách cán bộ cấp huyện, nên mới có suy nghĩ nhà họ Lâm còn vực dậy được.

"Không thể, chính trị khốc liệt hơn kinh doanh nhiều, một khi thất thế vĩnh viễn không có ngày trở lại."

Tre già măng mọc, người này hết thời sẽ có người khác thay thế, xây dựng đế chế mới, hơn nữa trong thời gian Lâm Chấn Long tại vị, không được lòng người cho lắm, bọn họ chịu để chỗ trống cho ông ta quay lại sao?

Kỷ Vĩnh Đông cười có chút vô sỉ, đưa tay cầm lấy cốc cafe đưa lên miệng uống một ngụm nhỏ, sau đó cúi đầu hôn môi Phương Chân Tâm.

"Hương vị rất ngon." Kết thúc nụ hôn, đầu lưỡi Kỷ Vĩnh Đông vươn ra khẽ liếm môi, rồi ghé sát thì thầm bên tai cô.

"Không đứng đắn." Phương Chân Tâm lườm anh, gỡ bàn tay không đứng đắn trên bụng mình ra, đứng dậy.

Phương Chân Tâm vừa nhấc mông, đã bị một lực mạnh mẽ nhấc bổng đặt lên trên bàn, anh áp sát chặt chẽ vây lấy cô. Tay xoa xoa bụng cô đầy ý tứ nói: "Vợ à hình như em béo lên hả?"

"Anh chê em?" Phương Chân Tâm nhướng mày, mặc dù cô có béo thật, anh cũng không nên nói ra khỏi miệng chứ, phụ nữ quan trọng nhất là vóc dáng đấy.

"Đâu có, đang khen em đấy." Kỷ Vĩnh Đông vén tóc bên vai cô ra sau lưng, để lộ ra cái cổ trắng ngần mê người, anh nghiêng đầu hôn hôn, cắn cắn, để lại dấu ấn đỏ ửng nổi bật trên cổ cô.

"Mai anh tới bệnh viện với em đi." Phương Chân Tâm đẩy cái đầu ngọ nguậy trên cổ mình ra, nhân lúc Kỷ Vĩnh Đông còn đang ngơ ngác nhoẻn miệng nói:

"Em chậm mấy hôm rồi."

Hai mắt Kỷ Vĩnh Đông phát sáng, mừng rỡ ôm cô. Tình yêu đơm hoa kết trái còn điều gì đáng mừng hơn? Anh cảm thấy mình đã chạm tới cực quang của cuộc đời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện