Dương Mộc nhấc kiếm, từ trên long ỷ đứng lên quát:
- Người đâu, dẫn Tam hoàng tử Trịnh Quốc và đám phản thần tới.
- Vâng.
Thị vệ hai bên đại điện tiếp chỉ, sau khi thi lễ liền đi tới nhà lao đang giam giữ Trịnh Khang và đám quan viên.
Chỉ chốc lát đã mang toàn bộ người tới, tiếng xiềng xích leng keng leng keng vang vọng trong đại điện.
Một đám phản thần mặc áo tù nhân, khuôn mặt tiều tụy, mang theo gông xiềng, tất cả đều quỳ gối ở giữa đại điện, không ngừng mở miệng cầu xin tha thứ, khẩn cầu khai ân.
Cũng có người biện giải cho mình, nói rằng đầu hàng chỉ là kế tạm thời, một mảnh lòng dạ son sắt, xin bệ hạ minh giám.
Thậm chí có người còn dùng tới chiêu cảm tình, khóc ròng nhắc lại lúc trước đi theo tiên đế thế nào, giãi bày tâm can, thể hiện mình vẫn luôn trung tâm như một, khẩn cầu Dương Mộc nể mặt tiên đế, tha cho sự nhất thời hồ đồ của bọn họ.
Nếu như không phải từng xem qua kịch truyền hình, nhìn ra mục đích hành động của đám người kia thì Dương Mộc suýt chút nữa đã tin.
- Các khanh, trẫm mới bước lên đế vị, không đành lòng làm ra việc nội bộ tương tàn. Xét thấy mọi người đã thành tâm ăn năn, trẫm có thể khai ân.
Dương Mộc nói.
Một đám phản thần đều mừng rỡ, câu nói này của Dương Mộc trực tiếp khiến cho bọn họ yên lòng. Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có thể miễn trừ tội chết, dựa vào sức mạnh môn phiệt bọn họ cũng có thể sống vui vẻ sung sướng. Cùng lắm thì mất đi chức quan mà thôi.
- Các khanh nghe, trẫm không chỉ miễn trừ tội chết cho các khanh, còn có thể nể tình bảo lưu chức vị cho một số người. Không những sẽ không giáng tội, ngược lại sẽ tín nhiệm như năm xưa.
Dương Mộc lại nói một câu, đồng thời từ trên Long án đưa xuống một tờ giấy, để cho mọi người truyền tay mà đọc.
Chúng thần mừng rỡ, không nghĩ tới Hoàng Đế lại khoan dung như vậy, tổn thất từ lần làm phản này cũng quá thấp rồi? Thế nhưng, sau khi bọn họ nhìn thấy nội dung trên tờ giấy thì đều nhíu mày.
Huỷ bỏ chế độ quan chức vốn có, đổi thành mười hai bộ?
Huỷ bỏ chế độ tước vị vốn có, thành lập chế độ công huân tước mới?
Mới vừa nhìn mấy những dòng này, chúng quan viên đều hoang mang. Hoàng Đế bệ hạ đang muốn làm gì? Chế độ quan chức và huân tước vốn có không phải rất tốt sao?
Nhìn xuống một chút, liền hiểu tại sao lại như vậy. Một đám quan viên đều kinh hãi biến sắc.
Một, ban bố (lệnh khai khẩn), cho phép bình dân khai khẩn đất ruộng. Ruộng đất khai khẩn ra đều thuộc sở hữu của quốc gia, do quan phủ trao tặng cho người khai hoang trồng trọt, đồng thời miễn thuế ba năm.
Hai, khen thưởng quân công, người giết địch nhiều được khen thưởng tiền bạc, trao tặng tước vị.
Ba, bãi bỏ thuế thân, khuyến khích sinh đẻ.
Điều thứ nhất còn tốt, dù sao cũng là gia tăng thuế của quốc gia, thế nhưng hai cái sau quả thực là đang lay động địa vị tuyệt đối của quý tộc bọn họ.
Binh sĩ bình thường dựa vào quân công liền có thể được trao tặng tước vị, há không phải nói kẻ quê mùa cũng có thể làm quý tộc? Sau này quý tộc chẳng phải là chẳng còn đáng giá?
Huỷ bỏ thuế thân cũng vậy. Phải biết rằng, thuế thân đã có từ xa xưa, dựa theo đầu người mà tính thuế. Ví dụ như ở Thương quốc thì thuế thân đã chiếm ba phần mười tổng thuế thu được, rất nhiều gia đình không có ruộng đất bởi vì không nộp được thuế thân nên không thể làm gì khác hơn là phải bán mình làm nô lệ, trở thành nô bộc cho các thế gia, giống như súc vật, trốn được thuế thân.
Một khi miễn trừ thuế thân, có thể tưởng tượng được sau đó người tự nguyện làm nô bộc sẽ giảm đi rất nhiều, giá nô bộc cũng sẽ gia tăng. Không ai giúp mình làm ruộng, không ai làm gia đinh, đây chẳng phải là đang làm suy yếu thế lực quý tộc sao?
Nếu như dựa theo quan điểm này để nhìn, điều thứ nhất cũng không thể đồng ý. Nếu những dân chúng kia đều có đất ruộng để trồng trọt, vậy thì ai sẽ bán mình làm nô bộc? Làm sao để bóc lột bọn họ nữa? Làm sao để bảo vệ đặc quyền và lợi ích của quý tộc?
Bởi vậy có thể thấy được, cái gọi là chế độ chức quan và công huân tước trước đó đều làm nền cho điều thứ ba này. Đây là đang muốn điều chỉnh thế lực trong triều, đồng thời cũng dựng một cơ sở cho việc khen thưởng quân công.
- Bệ hạ, lão thần không đồng ý, việc này tuyệt đối không thể.
- Chế độ Huân tước chính là gốc rễ lập quốc, đã trải qua trăm nghìn năm rồi, không thể dễ dàng hủy bỏ như vậy.
- Huỷ bỏ thuế thân thì số thuế mà Đại Thương quốc ta thu được sẽ giảm đi rất nhiều. Nếu cứ thế mãi, quốc khố tất sẽ trống rỗng.
- Quý tộc chính là trời sinh, những kẻ thấp hèn quê mùa kia làm sao có thể được phong huân tước?
Trong lúc nhất thời, trong triều đình một mảnh ồn ào. Bất kể là quan viên đứng thẳng ở hai bên hay là phản thần đang quỳ trên mặt đất, từng người đều tình cảm dạt dào, chế giễu bỡn cợt ba điều viết trên giấy đến thương tích đầy mình, giống như một khi thi hành sẽ lập tức vong quốc.
Dương Mộc lạnh lùng nhìn bọn họ biểu diễn, trong lòng vẫn rất kiên định, ba cái chính lệnh này không thể không thi hành.
Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì tựa hồ điều mà những quan viên này nói tới đều đúng, thế nhưng suy nghĩ sâu xa một chút thì mỗi một điều đều là chính sách cường quốc.
Có thể tưởng tượng, sau khi thi hành chế độ quân công, nhất định sẽ nhấc lên làn sóng bình dân đi tòng quân. Mặc kệ là vì vinh hoa phú quý cho bản thân hay là vì là xuất thân của con cháu, mỗi người đều liều mạng kiếm được một cái tước vị, bước chân vào hàng ngũ quý tộc.
Một khi khai chiến với địch quốc, chỉ sợ cao hứng nhất chính là những tướng sĩ kia, đến lúc đó còn không phải sẽ gào thét đòi xông về phía trước sao?
Mà “Lệnh khai khẩn thì cũng giống như cải cách ruộng đất của Trung Quốc, tất cả đất khai khẩn được đều thuộc sở hữu của nhà nước, không cho phép buôn bán một mình. Sau năm năm hoặc mười năm sẽ phân bố lại một lần, đảm bảo mỗi một gia đình đều có đất ruộng để trồng trọt, do đó sẽ không có người phải chết đói nữa.
Hơn nữa, một khi đất canh tác được gia tăng thì thuế ruộng tự nhiên cũng sẽ tăng theo. Cứ như vậy, không chỉ có thể giảm bớt mâu thuẫn xã hội, còn có thể mang đến cho quốc gia một nguồn thu khổng lồ từ thuế và lương thực.
Việc huỷ bỏ thuế thân thì lại càng khó khăn.
Đưa ra hai cái ví dụ, thời Minh ở Trung Quốc Trương Cư Chính đưa ra chính sách cải cách, thành tựu chủ yếu là trưng thu đồng thời thuế thân và thuế ruộng, được các sử gia sau này cho rằng đó chính là nguyên nhân khiến triều Minh có thể kéo dài trăm năm, hơn nữa còn rất có tiếng tăm.
Thời kỳ Khang Ung, thi hành "Vĩnh viễn không bao giờ thêm phú” và "Than định nhập mẫu", đây kỳ thực là biến tướng của bãi bỏ thuế thân. Hơn nữa đây chính là lần thúc đẩy bùng nổ dân cư lớn nhất trong lịch sử Trung Quốc, khiến dân cư Trung Quốc tăng gấp mấy lần.
Lại nói đến Thương quốc, đường đường là một quốc gia, nhân khẩu lại không đến sáu mươi vạn, bản thân Dương Mộc cảm thấy rất mất mặt. Quốc gia nếu muốn cường thịnh, nhất định phải đảm bảo có thật nhiều dân cư. Do vậy việc giảm bớt gánh nặng cho bình dân và khuyến khích sinh đẻ là việc bắt buộc phải làm.
- Bệ hạ, tội thần cho dù có chết cũng sẽ không đồng ý.
Một lão nhân mặc áo phạm nhân màu trắng quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu lên, dáng vẻ cương nghị thẳng thắn.
Dương Mộc nhận ra hắn, chính là Tả thừa tướng Điền Vinh Xương. Từ Thẩm An hắn biết được đây là một người xảo quyệt, là gia chủ của Điền gia thuộc một trong sáu đại gia tộc.Ỷ vào việc được tiên đế coi trọng, thị sủng mà kiêu, trong nhà không có bao nhiêu người tòng quân. Sau khi phổ biến ba chính lệnh này, Điền gia sẽ bị lay động lớn nhất.
- Ồ? Tả thừa tướng không đồng ý?
Dương Mộc hỏi.
- Chết cũng không đồng ý.
Dương Mộc cười lạnh, sau đó vỗ long ỷ một cái, giận dữ nói:
- Được! Nếu ngươi thật muốn chết, trẫm sẽ cho ngươi cơ hội. Bên này có một cái trụ đá, ngươi đâm chết cũng được, trẫm sẽ sai người nhặt xác, sau đó an táng chu toàn.
- Ngài, ngài...
Điền Vinh Xương á khẩu không trả lời được, hắn chỉ là cậy già lên mặt, ỷ vào thế lực phía sau để bức bách Tân Hoàng đế này thôi. Nhưng không nghĩ tới, một câu nói của Dương Mộc đã trực tiếp khiến hắn tiến thoái lưỡng nan.
Hình tượng hôm nay của tiểu Hoàng đế hình như không giống trước đây.
Ngẫm lại cũng không ngoài ý muốn, hôm qua trên triều, Hoàng Đế bệ hạ cũng không phải quyết đoán như vậy sao?
Mắt thấy Hoàng Đế nổi giận, trong nhất thời chúng quan viên đều câm như hến. Hoàng Đế bệ hạ bây giờ đã không phải là người bọn họ có thể thao túng nữa rồi. Có thể nghĩ ra được mấy cái chính lệnh rút củi dưới đáy nồi, đã chứng minh rõ tài năng của hắn, còn ai dám khinh thị?
Nếu mạnh mẽ bức bách, e là còn khó khăn hơn so với Tả tướng vừa rồi. Đối đầu với một Hoàng Đế cường thế, cuối cùng sẽ tự gây khó dễ cho mình.
Dương Mộc hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén liếc nhìn quần thần một chút, sau đó nói:
- Trẫm biết các ngươi nghĩ như thế nào. Thế nhưng nhất định phải nhớ rõ, các ngươi là thần, quân là quân thần là thần, không thể vượt qua. Đặc biệt là mấy tên tội thần các ngươi, tội vốn là không thể tha thứ. Trẫm vì các ngươi mở ra một con đường, chẳng lẽ còn không hiểu. Đây không phải là thương lượng, mà là mệnh lệnh, hiểu không?
Quần thần không dám lên tiếng, tất cả đều cúi thấp đầu, không dám đối diện với Dương Mộc.
Vào lúc này, Vệ Trung Toàn lần thứ hai đi ra khỏi đội ngũ bẩm tấu:
- Lão thần thề sống chết đi theo bệ hạ, ủng hộ chính lệnh.
Tư Mã Hoành cũng bước ra, cao giọng nói:
- Mạt tướng là kẻ thô lỗ, không hiểu đạo lý trị quốc, thế nhưng cũng thấy được chỗ tốt của phong thưởng quân công. Một khi thi hành chính lệnh này, tướng sĩ sẽ phục vụ quên mình, binh sĩ gan dạ không sợ chết, quân lực của đại Thương quốc ta tất sẽ tăng lên rất nhiều. Người nào phản đối, chính là đối đầu với Tư Mã Hoành ta.
- ---------
- Người đâu, dẫn Tam hoàng tử Trịnh Quốc và đám phản thần tới.
- Vâng.
Thị vệ hai bên đại điện tiếp chỉ, sau khi thi lễ liền đi tới nhà lao đang giam giữ Trịnh Khang và đám quan viên.
Chỉ chốc lát đã mang toàn bộ người tới, tiếng xiềng xích leng keng leng keng vang vọng trong đại điện.
Một đám phản thần mặc áo tù nhân, khuôn mặt tiều tụy, mang theo gông xiềng, tất cả đều quỳ gối ở giữa đại điện, không ngừng mở miệng cầu xin tha thứ, khẩn cầu khai ân.
Cũng có người biện giải cho mình, nói rằng đầu hàng chỉ là kế tạm thời, một mảnh lòng dạ son sắt, xin bệ hạ minh giám.
Thậm chí có người còn dùng tới chiêu cảm tình, khóc ròng nhắc lại lúc trước đi theo tiên đế thế nào, giãi bày tâm can, thể hiện mình vẫn luôn trung tâm như một, khẩn cầu Dương Mộc nể mặt tiên đế, tha cho sự nhất thời hồ đồ của bọn họ.
Nếu như không phải từng xem qua kịch truyền hình, nhìn ra mục đích hành động của đám người kia thì Dương Mộc suýt chút nữa đã tin.
- Các khanh, trẫm mới bước lên đế vị, không đành lòng làm ra việc nội bộ tương tàn. Xét thấy mọi người đã thành tâm ăn năn, trẫm có thể khai ân.
Dương Mộc nói.
Một đám phản thần đều mừng rỡ, câu nói này của Dương Mộc trực tiếp khiến cho bọn họ yên lòng. Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có thể miễn trừ tội chết, dựa vào sức mạnh môn phiệt bọn họ cũng có thể sống vui vẻ sung sướng. Cùng lắm thì mất đi chức quan mà thôi.
- Các khanh nghe, trẫm không chỉ miễn trừ tội chết cho các khanh, còn có thể nể tình bảo lưu chức vị cho một số người. Không những sẽ không giáng tội, ngược lại sẽ tín nhiệm như năm xưa.
Dương Mộc lại nói một câu, đồng thời từ trên Long án đưa xuống một tờ giấy, để cho mọi người truyền tay mà đọc.
Chúng thần mừng rỡ, không nghĩ tới Hoàng Đế lại khoan dung như vậy, tổn thất từ lần làm phản này cũng quá thấp rồi? Thế nhưng, sau khi bọn họ nhìn thấy nội dung trên tờ giấy thì đều nhíu mày.
Huỷ bỏ chế độ quan chức vốn có, đổi thành mười hai bộ?
Huỷ bỏ chế độ tước vị vốn có, thành lập chế độ công huân tước mới?
Mới vừa nhìn mấy những dòng này, chúng quan viên đều hoang mang. Hoàng Đế bệ hạ đang muốn làm gì? Chế độ quan chức và huân tước vốn có không phải rất tốt sao?
Nhìn xuống một chút, liền hiểu tại sao lại như vậy. Một đám quan viên đều kinh hãi biến sắc.
Một, ban bố (lệnh khai khẩn), cho phép bình dân khai khẩn đất ruộng. Ruộng đất khai khẩn ra đều thuộc sở hữu của quốc gia, do quan phủ trao tặng cho người khai hoang trồng trọt, đồng thời miễn thuế ba năm.
Hai, khen thưởng quân công, người giết địch nhiều được khen thưởng tiền bạc, trao tặng tước vị.
Ba, bãi bỏ thuế thân, khuyến khích sinh đẻ.
Điều thứ nhất còn tốt, dù sao cũng là gia tăng thuế của quốc gia, thế nhưng hai cái sau quả thực là đang lay động địa vị tuyệt đối của quý tộc bọn họ.
Binh sĩ bình thường dựa vào quân công liền có thể được trao tặng tước vị, há không phải nói kẻ quê mùa cũng có thể làm quý tộc? Sau này quý tộc chẳng phải là chẳng còn đáng giá?
Huỷ bỏ thuế thân cũng vậy. Phải biết rằng, thuế thân đã có từ xa xưa, dựa theo đầu người mà tính thuế. Ví dụ như ở Thương quốc thì thuế thân đã chiếm ba phần mười tổng thuế thu được, rất nhiều gia đình không có ruộng đất bởi vì không nộp được thuế thân nên không thể làm gì khác hơn là phải bán mình làm nô lệ, trở thành nô bộc cho các thế gia, giống như súc vật, trốn được thuế thân.
Một khi miễn trừ thuế thân, có thể tưởng tượng được sau đó người tự nguyện làm nô bộc sẽ giảm đi rất nhiều, giá nô bộc cũng sẽ gia tăng. Không ai giúp mình làm ruộng, không ai làm gia đinh, đây chẳng phải là đang làm suy yếu thế lực quý tộc sao?
Nếu như dựa theo quan điểm này để nhìn, điều thứ nhất cũng không thể đồng ý. Nếu những dân chúng kia đều có đất ruộng để trồng trọt, vậy thì ai sẽ bán mình làm nô bộc? Làm sao để bóc lột bọn họ nữa? Làm sao để bảo vệ đặc quyền và lợi ích của quý tộc?
Bởi vậy có thể thấy được, cái gọi là chế độ chức quan và công huân tước trước đó đều làm nền cho điều thứ ba này. Đây là đang muốn điều chỉnh thế lực trong triều, đồng thời cũng dựng một cơ sở cho việc khen thưởng quân công.
- Bệ hạ, lão thần không đồng ý, việc này tuyệt đối không thể.
- Chế độ Huân tước chính là gốc rễ lập quốc, đã trải qua trăm nghìn năm rồi, không thể dễ dàng hủy bỏ như vậy.
- Huỷ bỏ thuế thân thì số thuế mà Đại Thương quốc ta thu được sẽ giảm đi rất nhiều. Nếu cứ thế mãi, quốc khố tất sẽ trống rỗng.
- Quý tộc chính là trời sinh, những kẻ thấp hèn quê mùa kia làm sao có thể được phong huân tước?
Trong lúc nhất thời, trong triều đình một mảnh ồn ào. Bất kể là quan viên đứng thẳng ở hai bên hay là phản thần đang quỳ trên mặt đất, từng người đều tình cảm dạt dào, chế giễu bỡn cợt ba điều viết trên giấy đến thương tích đầy mình, giống như một khi thi hành sẽ lập tức vong quốc.
Dương Mộc lạnh lùng nhìn bọn họ biểu diễn, trong lòng vẫn rất kiên định, ba cái chính lệnh này không thể không thi hành.
Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì tựa hồ điều mà những quan viên này nói tới đều đúng, thế nhưng suy nghĩ sâu xa một chút thì mỗi một điều đều là chính sách cường quốc.
Có thể tưởng tượng, sau khi thi hành chế độ quân công, nhất định sẽ nhấc lên làn sóng bình dân đi tòng quân. Mặc kệ là vì vinh hoa phú quý cho bản thân hay là vì là xuất thân của con cháu, mỗi người đều liều mạng kiếm được một cái tước vị, bước chân vào hàng ngũ quý tộc.
Một khi khai chiến với địch quốc, chỉ sợ cao hứng nhất chính là những tướng sĩ kia, đến lúc đó còn không phải sẽ gào thét đòi xông về phía trước sao?
Mà “Lệnh khai khẩn thì cũng giống như cải cách ruộng đất của Trung Quốc, tất cả đất khai khẩn được đều thuộc sở hữu của nhà nước, không cho phép buôn bán một mình. Sau năm năm hoặc mười năm sẽ phân bố lại một lần, đảm bảo mỗi một gia đình đều có đất ruộng để trồng trọt, do đó sẽ không có người phải chết đói nữa.
Hơn nữa, một khi đất canh tác được gia tăng thì thuế ruộng tự nhiên cũng sẽ tăng theo. Cứ như vậy, không chỉ có thể giảm bớt mâu thuẫn xã hội, còn có thể mang đến cho quốc gia một nguồn thu khổng lồ từ thuế và lương thực.
Việc huỷ bỏ thuế thân thì lại càng khó khăn.
Đưa ra hai cái ví dụ, thời Minh ở Trung Quốc Trương Cư Chính đưa ra chính sách cải cách, thành tựu chủ yếu là trưng thu đồng thời thuế thân và thuế ruộng, được các sử gia sau này cho rằng đó chính là nguyên nhân khiến triều Minh có thể kéo dài trăm năm, hơn nữa còn rất có tiếng tăm.
Thời kỳ Khang Ung, thi hành "Vĩnh viễn không bao giờ thêm phú” và "Than định nhập mẫu", đây kỳ thực là biến tướng của bãi bỏ thuế thân. Hơn nữa đây chính là lần thúc đẩy bùng nổ dân cư lớn nhất trong lịch sử Trung Quốc, khiến dân cư Trung Quốc tăng gấp mấy lần.
Lại nói đến Thương quốc, đường đường là một quốc gia, nhân khẩu lại không đến sáu mươi vạn, bản thân Dương Mộc cảm thấy rất mất mặt. Quốc gia nếu muốn cường thịnh, nhất định phải đảm bảo có thật nhiều dân cư. Do vậy việc giảm bớt gánh nặng cho bình dân và khuyến khích sinh đẻ là việc bắt buộc phải làm.
- Bệ hạ, tội thần cho dù có chết cũng sẽ không đồng ý.
Một lão nhân mặc áo phạm nhân màu trắng quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu lên, dáng vẻ cương nghị thẳng thắn.
Dương Mộc nhận ra hắn, chính là Tả thừa tướng Điền Vinh Xương. Từ Thẩm An hắn biết được đây là một người xảo quyệt, là gia chủ của Điền gia thuộc một trong sáu đại gia tộc.Ỷ vào việc được tiên đế coi trọng, thị sủng mà kiêu, trong nhà không có bao nhiêu người tòng quân. Sau khi phổ biến ba chính lệnh này, Điền gia sẽ bị lay động lớn nhất.
- Ồ? Tả thừa tướng không đồng ý?
Dương Mộc hỏi.
- Chết cũng không đồng ý.
Dương Mộc cười lạnh, sau đó vỗ long ỷ một cái, giận dữ nói:
- Được! Nếu ngươi thật muốn chết, trẫm sẽ cho ngươi cơ hội. Bên này có một cái trụ đá, ngươi đâm chết cũng được, trẫm sẽ sai người nhặt xác, sau đó an táng chu toàn.
- Ngài, ngài...
Điền Vinh Xương á khẩu không trả lời được, hắn chỉ là cậy già lên mặt, ỷ vào thế lực phía sau để bức bách Tân Hoàng đế này thôi. Nhưng không nghĩ tới, một câu nói của Dương Mộc đã trực tiếp khiến hắn tiến thoái lưỡng nan.
Hình tượng hôm nay của tiểu Hoàng đế hình như không giống trước đây.
Ngẫm lại cũng không ngoài ý muốn, hôm qua trên triều, Hoàng Đế bệ hạ cũng không phải quyết đoán như vậy sao?
Mắt thấy Hoàng Đế nổi giận, trong nhất thời chúng quan viên đều câm như hến. Hoàng Đế bệ hạ bây giờ đã không phải là người bọn họ có thể thao túng nữa rồi. Có thể nghĩ ra được mấy cái chính lệnh rút củi dưới đáy nồi, đã chứng minh rõ tài năng của hắn, còn ai dám khinh thị?
Nếu mạnh mẽ bức bách, e là còn khó khăn hơn so với Tả tướng vừa rồi. Đối đầu với một Hoàng Đế cường thế, cuối cùng sẽ tự gây khó dễ cho mình.
Dương Mộc hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén liếc nhìn quần thần một chút, sau đó nói:
- Trẫm biết các ngươi nghĩ như thế nào. Thế nhưng nhất định phải nhớ rõ, các ngươi là thần, quân là quân thần là thần, không thể vượt qua. Đặc biệt là mấy tên tội thần các ngươi, tội vốn là không thể tha thứ. Trẫm vì các ngươi mở ra một con đường, chẳng lẽ còn không hiểu. Đây không phải là thương lượng, mà là mệnh lệnh, hiểu không?
Quần thần không dám lên tiếng, tất cả đều cúi thấp đầu, không dám đối diện với Dương Mộc.
Vào lúc này, Vệ Trung Toàn lần thứ hai đi ra khỏi đội ngũ bẩm tấu:
- Lão thần thề sống chết đi theo bệ hạ, ủng hộ chính lệnh.
Tư Mã Hoành cũng bước ra, cao giọng nói:
- Mạt tướng là kẻ thô lỗ, không hiểu đạo lý trị quốc, thế nhưng cũng thấy được chỗ tốt của phong thưởng quân công. Một khi thi hành chính lệnh này, tướng sĩ sẽ phục vụ quên mình, binh sĩ gan dạ không sợ chết, quân lực của đại Thương quốc ta tất sẽ tăng lên rất nhiều. Người nào phản đối, chính là đối đầu với Tư Mã Hoành ta.
- ---------
Danh sách chương