- Ồ, là thế sao..

Dương Mộc xấu hổ, hình như đúng là vậy thật. Binh lính Thương Quốc đều dùng trường mâu, chỉ có số ít sĩ quan mới có một cái dao găm cài bên người.

Cũng là có nguyên nhân, bởi vì Thương Quốc không có khoáng thạch, quặt sắt đều thu mua của thương nhân vụng trộm mang đến từ Thân Quốc, sau đó dung luyện ra.

Mà trong số các vũ khí cán dài, trường mâu sẽ dùng ít sắt nhất, lại dễ sản xuất. Bởi vậy, để phát huy uy lực tấn công và phòng ngự ở mức cao nhất, binh lính bình thường đều dùng trường mâu, chỉ có các sĩ quan dũng mãnh như Thập Trưởng, Bách Phu Trưởng mới được phân phối binh khí cận chiến tay đôi như dao găm.

- Bệ Hạ, khúc hát này có vẻ không tệ, nghe thuộc làu làu. Nến đổi “đại đao” thành “trường mâu” là được rồi.

Vệ Trung Toàn nghĩ một lát thì đáp vậy.

- Trường mâu đâm vào đầu lưu phỉ? Sao nghe cứ không ổn lắm…

Dương Mộc nghĩ một lát rồi đáp.

- Thần cảm thấy cũng được…

Thế là, bài thủ quân ca đầu tiên của Thương Quốc ra đời. Đầu tiên, nó được giao cho bốn trăm sĩ tốt lính mới có khả năng thích nghi tốt học thuộc, rồi được truyền xuống từng Bách Nhân Đội. Ước chừng khoảng một buổi chiều, toàn bộ đội ngũ năm ngàn người trên cơ bản ai cũng có thể hát vài câu, mà càng hát càng có lực, toàn thân nhiệt huyết sôi trào. Tựa như mình đang ở trên chiến trường tiễu phỉ giết địch kiến công, vô cùng cao thượng vĩ đại.

Đội ngũ năm ngàn người, nghe qua thì có vẻ không lớn lắm, nhưng so với kiến thức huấn luyện quân sự thời đại học mà Dương Mộc còn nhớ được thì hai ba ngàn người trên bãi tập đã đông nghìn nghịt rồi, năm ngàn người hành quân thế này kéo thành một đầu trường long nhìn không thấy đuôi.

Khi nghỉ ngơi nửa đường, mấy Bách Nhân Đội nằm cạnh vẫn còn ca hát, câu sau to hơn câu trước, khí thế hoành tráng, sóng sau đè sóng trước, khiến cho người ta phải để ý tới.

Vệ Trung Toàn ngây người nhìn. Hắn đã làm Tướng Quân hai mươi mấy năm rồi, những lần lãnh binh đánh trận trước kia luôn cảm thấy các sĩ tốt rất căng thẳng và kiềm chế, thậm chí là chán ghét chiến tranh. Nhưng hôm nay thì khác, vì một ca khúc mà thiêu đốt lên cảm xúc của cả đội ngũ. Con đường hành quân nhàm chán ngột ngạt lúc này trần đầy hoan ca tiếu ngữ, các sĩ tốt vui cười hỉ hả, rất có khí thế không diệt lưu phỉ chết không bỏ qua.

Mà hắn cũng có thể cảm giác được sự thay đổi của từng Bách Nhân Đội, vì có sự đoàn kết nhất trí nên sức mạnh của cả đội ngũ cũng tăng lên một cấp bậc.

Đội quân tinh nhuệ!

Vệ Trung Toàn rung động trong lòng. Hắn thành thục binh pháp, đương nhiên có một sự mê tín không thể kiềm chế được với quân đội tinh nhuệ trên binh thư. Trước kia hắn vẫn luôn cho rằng quân chính quy là có thể được gọi là tinh nhuệ, nhưng so với đội quân sĩ khí như hồng, sục sôi hăng hái này thì nó chỉ là nông dân binh thôi.

Đội ngũ trước mắt có lẽ vẫn còn chênh lệch nhất định quân đội tinh nhuệ trong truyền thuyết. Nhưng chỉ cần huấn luyện thêm một chút, cường hóa tinh khí thần này lên, lại tăng thêm chút năng lực tác chiến. Chờ một thời gian nữa, nhất định có thể trở thành một đội quân bách thắng khiến kẻ địch nghe mà mất mật!

Sau rung động, Vệ Trung Toàn nghĩ lại, một ca khúc thực sự có tác dụng này sao? Rốt cuộc tình huống như thế nào?

Bệ Hạ, quá thần thánh rồi!

Lúc trước Bệ Hạ có nói đến phương pháp thao luyện kiểu mới, có phải cũng có hiệu quả như vậy không? Một ngày này, biểu hiện của bốn trăm lính mới rõ như ban ngày, làm việc như gió, nghiêm túc, kỷ luật nghiêm minh. Hắn không thể nói ra khác nhau ở đâu, nhưng vẫn cảm giác được sự khác biệt rõ ràng với những binh lính khác. Đó là có thể khiến cho người ta sáng mắt lên, trong đám người mênh mông, có thể lờ mờ nhận ra được thân phận của họ.

Lần đầu tiên hắn hơi hoảng hốt, cảm thấy có thể mình sai rồi, có lẽ phương pháp thao luyện mới kia mới là phương pháp cường quân chân chính.

- Trường mâu đâm vào đầu lưu phỉ, dân chúng chịu khổ trong cả nước, đã tới ngày tiễu phỉ, đã tới ngày tiễu phỉ!

Bất giác Vệ Trung Toàn cũng ngâm nga theo tiếng hát, tựa như có ma tính nào đó, càng ngày càng thấy thú vị.

Dương Mộc cũng không ngờ rằng chỉ một bài hành quân ca lại có uy lực lớn như vậy.

Chắc có thể vì quá mới mẻ, lại thêm rất nhiều dân chúng cả đời chỉ nghe đến mấy bài nông ca thô ráp, nên rất hứng thú với kiểu hát và giai điệu lạ tai này. Cộng thêm tinh thần hăng hái trong ca từ, cực kỳ hợp với tình hình hiện tại, cho nên ngay lập tức bài hát được lưu hành trong cả quân đội.

- Truyền lệnh xuống, ba Bách Nhân Đội cố gắng hát nhất vừa rồi mỗi người được ban thưởng mười điểm tích luỹ!

Dương Mộc nói với lính liên lạc bên cạnh.

- Rõ!

Mấy người lính liên lạc giật mình hâm mộ. Từ khi chế độ công huân tước được ban xuống, đẳng cấp bình dân đều thực hành điểm tích luỹ, thông qua các công huân to to nhỏ nhỏ, có thể nhận được số điểm khác nhau.

Ví dụ như, thu được hai trăm điểm sẽ được tăng lên làm bình dân hai sao; bốn trăm điểm, bình dân ba sao; sáu trăm điểm, bình dân bốn sao; tám trăm điểm, bình dân năm sao; một ngàn điểm, là có thể thụ phong Bá Tước, nhảy vào giai tầng quý tộc.

Mà trong chế độ công huân tước, chém đầu một sĩ tốt bình thường có thể thu được một trăm điểm, chém được đầu kẻ địch có thân phận càng cao, điểm thu được càng nhiều. Nếu trên chiến trường có thể chém đầu một Thiên Nhân Tướng, liền có thể một lần thu được bốn trăm điểm!

Mỗi khi tấn tăng một cấp sẽ nhận được tiền bạc và nô lệ tương ứng, còn có quyền sử dụng đồng ruộng cơ bản và giảm miễn thuế má. Thậm chí còn được hưởng ưu tiên trong pháp luật và chính trị, chân chính làm được việc giết người không cần đền mạng, bái tướng phong quan!

Mệnh lệnh này của Dương Mộc chẳng khác gì trực tiếp đưa ra mấy chục đầu người. Dù chia tới từng sĩ tốt thì không được nhiều, nhưng góp gió thành bão, ai cũng không chê ít. Từ khi ban hành chế độ công huân tước đến nay chưa có đánh trận, cho nên chưa người nào thu được điểm số. Vì thế, lần khen thưởng này có ý nghĩa đặc biệt.

Quả nhiên, mệnh lệnh này truyền xuống khiến cả quân đội sôi trào.

Chỉ hát to thôi cũng có thể thu được điểm?

Đây là một cơ hội tốt!

Các sĩ tốt dồn dập nhìn ba Bách Nhân Đội kia với vẻ đầy hâm mộ. Sau đó, trong lòng ai cũng kích động, không muốn chịu thua.

Quân quy cũng có quy định nghiêm ngặt, dù là Đại Tướng Quân mà không được Hoàng Đế Bệ Hạ hạ chỉ cũng không được tự tiện trao tặng điểm. Hiện giờ Hoàng Đế Bệ Hạ mở kim khẩu, có một tiền lệ, nhất định phải nắm thật chắc.

Thế là, trong đội ngũ hành quân dài dằng dặc lại một lần nữa vang lên hành khúc, nhiệt tình của các sĩ tốt tăng vọt. Dù có được thưởng điểm hay không, chỉ cần có thể khiến Hoàng Đế Bệ Hạ cao hứng, dù có la rách cổ họng cũng phải hát tốt!

Dương Mộc lại một lần nữa cảm giác được cái gì gọi là quân tâm quy thuận. Khó mà tưởng được, không tốn một phân tiền, chỉ thuận miệng ban thưởng một chút điểm đã đẩy toàn bộ quân tâm lên một tầng cao mới. Giống như trò chơi điện tử vậy, chỉ tuỳ tiện sửa chữa một chút trị số đã thu được một đống tiền.

Điểm, chính là một loại bạc khác, mà còn hiếm hơn cả bạc!

Phương xa, một đội trinh sát giục ngựa đi tới!

- Báo! Bẩm Bệ Hạ, ba dặm phía trước chính là Huyện thành Đào Viên. Huyện Lệnh Đào Viên đã tập trung bách tính trong thành, chỉnh lý phòng ốc, mở yến hội lớn, chuẩn bị nghênh đón Bệ Hạ và Vương sư.

- Nghênh đón?

Dương Mộc nhíu mày, thản nhiên hạ lệnh:

- Ngươi lập tức đi báo với Huyện lệnh Đào Viên, đêm nay đại quân đóng quân ngoài thành, bảo ông ta không cần quấy nhiễu dân chúng, đưa vài người quen thuộc địa hình tới gặp trẫm là được.

- -----------------------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện