Suy nghĩ của những binh sĩ này rất đơn giản, thói quen và tư tưởng không phải ngày một ngày hai là có thể hình thành. Loại tâm tư cướp bóc này đã cắm rễ thật sâu trong lòng mỗi binh sĩ, đồng thời cũng bị bọn họ coi như là phúc lợi của chiến tranh.
Hiện tại đột nhiên phải quân kỷ nghiêm túc, chẳng phải là nói mọi người đều không có phúc lợi sao? - Lúc các ngươi dạy mọi người hát, thuận tiện tuyên đạo một hồi. Lần diệt cướp này mọi người phải hỗ trợ lẫn nhau, sau cuộc chiến nhất định sẽ luận công ban thưởng, nếu không sẽ xử trí theo quân pháp.
Dương Mộc phân phó nói.
- Vâng.
Bốn trăm binh sĩ nghe vậy trong lòng cũng an tâm không ít. Bài hát này dù hơi khó, thế nhưng giai điệu cũng rất đơn giản, bởi vì ca từ chính là quân quy mà bọn họ đã học trước đó. Vì vậy sau khi hát mấy lần, tất cả đều rất nhuần nhuyễn. Sau đó liền phân tán đến từng lều trại, đem ca khúc này dạy cho binh sĩ trong toàn quân.
So với ban ngày, cảm xúc của tất cả quan quân đều tăng vọt. Ngay cả Vệ Trung Toàn cũng là một mặt nghiêm túc, chủ động dò xét từng nơi đóng quân, đốc thúc mọi người học tập cho thật tốt, hoàn toàn xem đó là một việc lớn cần hoàn thành.
Sau bữa tối, nơi đóng quân lại vang lên từng đợt tiếng ca, làn sóng này nối tiếp làn sóng kia.
Mãi đến khi ánh trăng lên cao, gió lạnh truyền đến từ ngoài vùng hoang dã, Dương Mộc thấy cũng không còn sớm bèn hạ lệnh cho tướng sĩ toàn quân đi nghỉ ngơi, bồi dưỡng tinh thần, chuẩn bị cho ngày mai diệt cướp.
...
Sơn mạch Lưu Phỉ, bên trong một sơn cốc.
Nơi này là trụ sở của Kim Đao trại. Lúc này từng đống lửa trại đang được đốt lên, hai bên bày ra từng cái án trác, mặt trên bày rượu ngon món ngon, tựa hồ muốn tiến hành một hoạt động long trọng gì đó.
Kim Đao trại, Huyết Nha trại, Thái Bình trại… Mười tám Trại chủ của sơn mạch Lưu Phỉ đều đến đông đủ. Nữ có nam có, béo có gầy có, từ trên khí tràng có thể thấy một luồng khí tức xơ xác tiêu điều bủa vây. Lúc này không có một khuôn mặt nào vui vẻ cả, từng cái mặt mày ủ rũ, vẻ mặt nghiêm túc.
- Mọi người nói một chút đi, dù thế nào cũng phải đưa ra một cái kế hoạch.
Một lão nhân chống gậy gỗ mở miệng, vuốt vuốt râu mép của mình rồi thở dài một hơi. Hắn là trại chủ của Kim Đao trại, cũng là người tổ chức hội nghị lần này.
Trầm mặc, quỷ dị trầm mặc.
Không có một người nào lên tiếng đáp lời, tất cả đều giống như trụ đá nhìn chằm chằm vào án trác trước mặt, phảng phất trên đó có thứ gì đó hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Mà các huynh đệ đứng sau các vị Trại chủ đều là vẻ mặt thẫn thờ, cầm đuốc không nói một lời, từng người đều giống như những cái xác không hồn. Chỉ còn lại ánh sáng lấp lánh của binh đao hiện lên dưới ánh lửa, tỏa ra hàn quang khiếp người.
Từ hôm qua nhận được tin tức cho đến hiện tại, mười tám trại chủ đều nhận được lời mời từ Kim Đao trại, tất cả đều ở chỗ này bàn bạc đại sự, mọi người cũng đều vui vẻ đáp ứng, thế nhưng đến lúc phải xuất lực thì tất cả đều lùi bước.
Năm ngàn tinh binh.
Lực lượng này đủ để san bằng bất cứ trại nào, ai dám xông lên chống lại?
Huống hồ, nếu quân đội Trịnh Quốc vào núi diệt cướp, đứng mũi chịu sào khẳng định chính là Kim Đao trại, trại còn lại cũng chưa đến nỗi phải chết. Thế nhưng vì cứu người khác mà hi sinh chính mình, đó không phải là phong cách làm việc của lưu phỉ.
Thấy vậy Kim lão đại lắc đầu, trên khuôn mặt già nua hiện lên một tia tàn nhẫn:
- Các vị Trại chủ, vận mệnh của mười tám trại chúng ta liền một thể. Nếu các vị đều không muốn ra lực, cùng lắm thì cá chết lưới rách, chung quy sẽ bị tiểu Hoàng đế đánh bại từng cái một.
Vừa nói xong, chỉ thấy bốn phương tám hướng xông tới một đám người bao vây toàn bộ sân bãi lại, tình thế giương cung bạt kiếm. Tựa hồ chỉ cần ra lệnh một tiếng, liền xông lên giết hết tất cả Trại chủ.
Các Trại chủ đều kinh hãi, bọn họ lần này được mời đến đây, chỉ mang theo một ít thân tín. Nếu như thật sự bị vây đánh, chẳng khác nào cá nằm trên thớt mặc cho người ta xâu xé cả.
- Kim lão đại, cần gì nóng vội như vậy?
Khuôn mặt Trại chủ Thái Bình trại tối sầm lại, trầm giọng nói.
- Đúng vậy, Kim Đao trại mời chúng ta đến, lại đãi khách như vậy sao?
- Cứ việc động thủ là được rồi, dù sao cũng đều là mũi đao liếm huyết. Nếu như chúng ta bỏ mạng tại đây, huynh đệ trong trại sẽ báo thù cho chúng ta.
- Kim lão đại, có chuyện gì có thể từ từ thương lượng, không cần động thủ.
Sau một hồi hoảng loạn, các trại chủ đều trấn tĩnh lại, đồng thời lạnh lùng nhìn Kim lão đại. Có người khuyên nhủ, có người trực tiếp chất vấn, cũng có người dĩ nhiên không sợ chết.
- Ba!
Một tiếng vỡ nát vang lên, một nam tử đầu trọc đeo nhẫn đồng đứng lên, đột nhiên vỗ bàn một cái rồi quát:
- Kim lão đại, đừng cho là chúng ta dễ chọc, huynh đệ Huyết Nha trại chúng ta cũng không sợ chuyện. Ta đây là muốn nhìn thử một chút, rốt cuộc là ngươi giết được chúng ta trước, hay là chúng ta giết ngươi trước.
Lời này vừa nói ra, các trại chủ khác đều gật đầu, từng người hô ứng, các huynh đệ phía sau cũng rút ra binh khí, tất cả đều lộ ra vẻ ngoan lệ.
Sắc mặt Kim lão đại âm tình bất định, sau đó cắn răng một cái, lạnh lùng nói:
- Các vị bình tĩnh đừng nóng. Kim lão đại ta thẳng thắn thoải mái, mười tám trại lưu phỉ của chúng ta trước giờ đều lấy ba trại lớn là Kim Đao, Huyết Nha, Thái Bình dẫn đầu. Những năm gần đây các vị đều tiêu dao sơn lâm, rất khoái hoạt. Nhưng ngày mai quân đội Thương Quốc sẽ vào núi, mọi người nói một câu, giúp hay là không giúp.
- Giúp thế nào?
- Mỗi một trại dựa theo quy mô mà ra người, cùng nhau nghênh địch.
Kim lão đại chống gậy nói.
Ra người?
Cùng nhau nghênh địch?Các trại chủ lần thứ hai trầm mặc. Mọi người đều biết, tài nguyên trong núi rừng ít ỏi, lại không thích hợp trồng cây nông nghiệp, chỉ dựa vào cướp bóc cũng không giải quyết được vấn đề. Vì thế giữa các trại cũng có cạnh tranh, thường phát sinh ác chiến. Nếu như bên mình tổn thất nặng nề, dù có đánh đuổi được quân đội Thương Quốc thì có khác với bị diệt trại là bao?
Tính toán trái phải đều là lỗ cả, ai sẽ nguyện ý làm?
- Kim lão đại, các trại của chúng ta đều cách nhau rất xa, coi như mọi người toàn lực trợ giúp, chỉ sợ cũng sẽ không kịp.
Trại chủ Huyết Nha trại nói.
- Đúng vậy, dù sao cũng là đánh với tinh binh của Thương Quốc, các huynh đệ cũng phải có chút chuẩn bị mới được. Không có hai, ba ngày thì không thể.
Trại chủ Thái Bình trại nói.
- Hai vị Trại chủ nói đúng, không thể vội vã ứng chiến.
- Trại chúng ta nhỏ, lúc trước vào núi làm lưu phỉ chỉ là để sống tạm, muốn chúng ta liều mạng vì Kim Đao trại các ngươi, thứ cho không thể đáp ứng.
- Mọi người dứt khoát trốn đi là được. Sơn mạch Lưu Phỉ lớn như vậy, ta không tin tiểu Hoàng đế có thể tìm được.
Vô Cấu trại, Bát Phương trại, Phong Sa trại, Long Vương trại... Các tiểu trại chủ còn lại cũng nghị luận sôi nổi, khịt mũi con thường đối với yêu cầu của Trại chủ Kim Đao trại.
Trại chủ Kim Đao trại chống gậy nắm chặt song quyền. Đối với những sơn trại khác thì đương nhiên là đứng nói chuyện không đau eo, thế nhưng đối với Kim Đao trại, đây quả thật là một khó khăn rất lớn.
Còn nguyên nhân vì sao, trước hết phải nói một chút về sự phân chia thế lực và tình huống giữa các trại trong sơn mạch Lưu Phỉ.
Mười tám cái sơn trại, lấy Kim Đao trại, Huyết Nha trại, Thái Bình trại làm chủ, sơn trại còn lại đều nương nhờ tam đại trại để tồn tại, thực lực và quy mô đều nhỏ hơn rất nhiều, trên căn bản không là không có tiếng nói.
Trong đó Huyết Nha trại sát cạnh Thân Quốc, người ở đó hầu hết là lưu dân của Thân Quốc, lấy việc cướp bóc của bách tính Thân Quốc làm chủ, không có xung đột lợi ích gì với Thương Quốc cả.
Thái Bình trại là trại lâu đời nhất, khởi đầu cũng là một đám lưu phỉ vào nhà cướp của. Thế nhưng sau đó dần dần dung hợp với quý tộc lưu vong của các quốc gia, truyền thừa hơn 100 năm. Thế hệ sau đã dần thoát ly khỏi tính chất cướp đốt giết hiếp, giống như thôn dân dưới núi vậy, chủ yếu săn thú và trồng trọt mà sống, miễn cưỡng có thể tự cấp tự túc.
Mà Kim Đao trại là dư nghiệt tiền triều ba mươi năm trước của Thương Quốc, lẩn trốn đến sơn mạch Lưu Phỉ để tránh họa. Sau khi hung hăng chiếm đoạt mấy cái tiểu sơn trại, từ từ hình thành nên Kim Đao trại hiện tại.
Chính bởi vì căn nguyên lịch sử và vị trí địa lý, Kim Đao trại rất căm hận đối với Thương Quốc. Nhiều năm qua thường xuống núi cướp đốt giết hiếp, khiến cho bách tính Thương Quốc khổ không thể tả. Do đó Thương Quốc không thể không phái Hàn Đồng mang theo hai ngàn binh sĩ đến đóng quân ở Đào Viên thành, mục đích chủ yếu chính là kinh sợ đám lưu phỉ này.
Vì thế, đối với mấy sơn trại còn lại thì chuyện này kỳ thực cũng chưa đến lúc sống còn, có thể chiến cũng có thể không chiến. Thế nhưng đối với Kim Đao trại, là bắt buộc phải chiến. Bất kể như thế nào, đều phải cùng quân đội Thương Quốc hình thành cục diện không chết không ngừng.
Trên mặt Kim lão đại đầy vẻ hung ác nham hiểm, quét mắt nhìn quanh một vòng. Trong lòng thầm suy nghĩ, để những trại này ra người xuất lực khẳng định là không thể, về mặt thời gian cũng không kịp, do đó chỉ có thể là lùi lại mà cầu việc khác.
Hắn ho nhẹ một tiếng, ngữ khí dịu đi một chút:
- Các vị Trại chủ, có câu nói “Một hảo hán, ba người giúp”, Kim Đao trại ta nhất định sẽ toàn lực chống đỡ Thương Quân. Nhưng vì phòng ngừa có người đâm ở phía sau, các vị nhất định phải phân rõ giới hạn với Thương Quốc.
- Hừ!
Trại chủ Thái Bình trại hừ lạnh một tiếng, rất không phục nói:
- Từ xưa quân phỉ không cùng tồn tại, như thế nào mới coi như phân rõ giới hạn? Cũng không phải là do Kim Đao trại ngươi định đoạt, các ngươi không có tư cách này.
- Ha ha ha ha!
Kim lão đại nở nụ cười, bộ râu dê trắng toát run rẩy:
- Cũng không sao, mỗi sơn trại chỉ cần phái mấy vị huynh đệ đến đây để quan chiến, đồng thời trợ giúp một ít mũi tên và lương thực. Như thế coi như cùng tiến cùng lùi với Kim Đao trại ta rồi, cũng là không chết không thôi với Thương Quốc.
- -----------------------------
Hiện tại đột nhiên phải quân kỷ nghiêm túc, chẳng phải là nói mọi người đều không có phúc lợi sao? - Lúc các ngươi dạy mọi người hát, thuận tiện tuyên đạo một hồi. Lần diệt cướp này mọi người phải hỗ trợ lẫn nhau, sau cuộc chiến nhất định sẽ luận công ban thưởng, nếu không sẽ xử trí theo quân pháp.
Dương Mộc phân phó nói.
- Vâng.
Bốn trăm binh sĩ nghe vậy trong lòng cũng an tâm không ít. Bài hát này dù hơi khó, thế nhưng giai điệu cũng rất đơn giản, bởi vì ca từ chính là quân quy mà bọn họ đã học trước đó. Vì vậy sau khi hát mấy lần, tất cả đều rất nhuần nhuyễn. Sau đó liền phân tán đến từng lều trại, đem ca khúc này dạy cho binh sĩ trong toàn quân.
So với ban ngày, cảm xúc của tất cả quan quân đều tăng vọt. Ngay cả Vệ Trung Toàn cũng là một mặt nghiêm túc, chủ động dò xét từng nơi đóng quân, đốc thúc mọi người học tập cho thật tốt, hoàn toàn xem đó là một việc lớn cần hoàn thành.
Sau bữa tối, nơi đóng quân lại vang lên từng đợt tiếng ca, làn sóng này nối tiếp làn sóng kia.
Mãi đến khi ánh trăng lên cao, gió lạnh truyền đến từ ngoài vùng hoang dã, Dương Mộc thấy cũng không còn sớm bèn hạ lệnh cho tướng sĩ toàn quân đi nghỉ ngơi, bồi dưỡng tinh thần, chuẩn bị cho ngày mai diệt cướp.
...
Sơn mạch Lưu Phỉ, bên trong một sơn cốc.
Nơi này là trụ sở của Kim Đao trại. Lúc này từng đống lửa trại đang được đốt lên, hai bên bày ra từng cái án trác, mặt trên bày rượu ngon món ngon, tựa hồ muốn tiến hành một hoạt động long trọng gì đó.
Kim Đao trại, Huyết Nha trại, Thái Bình trại… Mười tám Trại chủ của sơn mạch Lưu Phỉ đều đến đông đủ. Nữ có nam có, béo có gầy có, từ trên khí tràng có thể thấy một luồng khí tức xơ xác tiêu điều bủa vây. Lúc này không có một khuôn mặt nào vui vẻ cả, từng cái mặt mày ủ rũ, vẻ mặt nghiêm túc.
- Mọi người nói một chút đi, dù thế nào cũng phải đưa ra một cái kế hoạch.
Một lão nhân chống gậy gỗ mở miệng, vuốt vuốt râu mép của mình rồi thở dài một hơi. Hắn là trại chủ của Kim Đao trại, cũng là người tổ chức hội nghị lần này.
Trầm mặc, quỷ dị trầm mặc.
Không có một người nào lên tiếng đáp lời, tất cả đều giống như trụ đá nhìn chằm chằm vào án trác trước mặt, phảng phất trên đó có thứ gì đó hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Mà các huynh đệ đứng sau các vị Trại chủ đều là vẻ mặt thẫn thờ, cầm đuốc không nói một lời, từng người đều giống như những cái xác không hồn. Chỉ còn lại ánh sáng lấp lánh của binh đao hiện lên dưới ánh lửa, tỏa ra hàn quang khiếp người.
Từ hôm qua nhận được tin tức cho đến hiện tại, mười tám trại chủ đều nhận được lời mời từ Kim Đao trại, tất cả đều ở chỗ này bàn bạc đại sự, mọi người cũng đều vui vẻ đáp ứng, thế nhưng đến lúc phải xuất lực thì tất cả đều lùi bước.
Năm ngàn tinh binh.
Lực lượng này đủ để san bằng bất cứ trại nào, ai dám xông lên chống lại?
Huống hồ, nếu quân đội Trịnh Quốc vào núi diệt cướp, đứng mũi chịu sào khẳng định chính là Kim Đao trại, trại còn lại cũng chưa đến nỗi phải chết. Thế nhưng vì cứu người khác mà hi sinh chính mình, đó không phải là phong cách làm việc của lưu phỉ.
Thấy vậy Kim lão đại lắc đầu, trên khuôn mặt già nua hiện lên một tia tàn nhẫn:
- Các vị Trại chủ, vận mệnh của mười tám trại chúng ta liền một thể. Nếu các vị đều không muốn ra lực, cùng lắm thì cá chết lưới rách, chung quy sẽ bị tiểu Hoàng đế đánh bại từng cái một.
Vừa nói xong, chỉ thấy bốn phương tám hướng xông tới một đám người bao vây toàn bộ sân bãi lại, tình thế giương cung bạt kiếm. Tựa hồ chỉ cần ra lệnh một tiếng, liền xông lên giết hết tất cả Trại chủ.
Các Trại chủ đều kinh hãi, bọn họ lần này được mời đến đây, chỉ mang theo một ít thân tín. Nếu như thật sự bị vây đánh, chẳng khác nào cá nằm trên thớt mặc cho người ta xâu xé cả.
- Kim lão đại, cần gì nóng vội như vậy?
Khuôn mặt Trại chủ Thái Bình trại tối sầm lại, trầm giọng nói.
- Đúng vậy, Kim Đao trại mời chúng ta đến, lại đãi khách như vậy sao?
- Cứ việc động thủ là được rồi, dù sao cũng đều là mũi đao liếm huyết. Nếu như chúng ta bỏ mạng tại đây, huynh đệ trong trại sẽ báo thù cho chúng ta.
- Kim lão đại, có chuyện gì có thể từ từ thương lượng, không cần động thủ.
Sau một hồi hoảng loạn, các trại chủ đều trấn tĩnh lại, đồng thời lạnh lùng nhìn Kim lão đại. Có người khuyên nhủ, có người trực tiếp chất vấn, cũng có người dĩ nhiên không sợ chết.
- Ba!
Một tiếng vỡ nát vang lên, một nam tử đầu trọc đeo nhẫn đồng đứng lên, đột nhiên vỗ bàn một cái rồi quát:
- Kim lão đại, đừng cho là chúng ta dễ chọc, huynh đệ Huyết Nha trại chúng ta cũng không sợ chuyện. Ta đây là muốn nhìn thử một chút, rốt cuộc là ngươi giết được chúng ta trước, hay là chúng ta giết ngươi trước.
Lời này vừa nói ra, các trại chủ khác đều gật đầu, từng người hô ứng, các huynh đệ phía sau cũng rút ra binh khí, tất cả đều lộ ra vẻ ngoan lệ.
Sắc mặt Kim lão đại âm tình bất định, sau đó cắn răng một cái, lạnh lùng nói:
- Các vị bình tĩnh đừng nóng. Kim lão đại ta thẳng thắn thoải mái, mười tám trại lưu phỉ của chúng ta trước giờ đều lấy ba trại lớn là Kim Đao, Huyết Nha, Thái Bình dẫn đầu. Những năm gần đây các vị đều tiêu dao sơn lâm, rất khoái hoạt. Nhưng ngày mai quân đội Thương Quốc sẽ vào núi, mọi người nói một câu, giúp hay là không giúp.
- Giúp thế nào?
- Mỗi một trại dựa theo quy mô mà ra người, cùng nhau nghênh địch.
Kim lão đại chống gậy nói.
Ra người?
Cùng nhau nghênh địch?Các trại chủ lần thứ hai trầm mặc. Mọi người đều biết, tài nguyên trong núi rừng ít ỏi, lại không thích hợp trồng cây nông nghiệp, chỉ dựa vào cướp bóc cũng không giải quyết được vấn đề. Vì thế giữa các trại cũng có cạnh tranh, thường phát sinh ác chiến. Nếu như bên mình tổn thất nặng nề, dù có đánh đuổi được quân đội Thương Quốc thì có khác với bị diệt trại là bao?
Tính toán trái phải đều là lỗ cả, ai sẽ nguyện ý làm?
- Kim lão đại, các trại của chúng ta đều cách nhau rất xa, coi như mọi người toàn lực trợ giúp, chỉ sợ cũng sẽ không kịp.
Trại chủ Huyết Nha trại nói.
- Đúng vậy, dù sao cũng là đánh với tinh binh của Thương Quốc, các huynh đệ cũng phải có chút chuẩn bị mới được. Không có hai, ba ngày thì không thể.
Trại chủ Thái Bình trại nói.
- Hai vị Trại chủ nói đúng, không thể vội vã ứng chiến.
- Trại chúng ta nhỏ, lúc trước vào núi làm lưu phỉ chỉ là để sống tạm, muốn chúng ta liều mạng vì Kim Đao trại các ngươi, thứ cho không thể đáp ứng.
- Mọi người dứt khoát trốn đi là được. Sơn mạch Lưu Phỉ lớn như vậy, ta không tin tiểu Hoàng đế có thể tìm được.
Vô Cấu trại, Bát Phương trại, Phong Sa trại, Long Vương trại... Các tiểu trại chủ còn lại cũng nghị luận sôi nổi, khịt mũi con thường đối với yêu cầu của Trại chủ Kim Đao trại.
Trại chủ Kim Đao trại chống gậy nắm chặt song quyền. Đối với những sơn trại khác thì đương nhiên là đứng nói chuyện không đau eo, thế nhưng đối với Kim Đao trại, đây quả thật là một khó khăn rất lớn.
Còn nguyên nhân vì sao, trước hết phải nói một chút về sự phân chia thế lực và tình huống giữa các trại trong sơn mạch Lưu Phỉ.
Mười tám cái sơn trại, lấy Kim Đao trại, Huyết Nha trại, Thái Bình trại làm chủ, sơn trại còn lại đều nương nhờ tam đại trại để tồn tại, thực lực và quy mô đều nhỏ hơn rất nhiều, trên căn bản không là không có tiếng nói.
Trong đó Huyết Nha trại sát cạnh Thân Quốc, người ở đó hầu hết là lưu dân của Thân Quốc, lấy việc cướp bóc của bách tính Thân Quốc làm chủ, không có xung đột lợi ích gì với Thương Quốc cả.
Thái Bình trại là trại lâu đời nhất, khởi đầu cũng là một đám lưu phỉ vào nhà cướp của. Thế nhưng sau đó dần dần dung hợp với quý tộc lưu vong của các quốc gia, truyền thừa hơn 100 năm. Thế hệ sau đã dần thoát ly khỏi tính chất cướp đốt giết hiếp, giống như thôn dân dưới núi vậy, chủ yếu săn thú và trồng trọt mà sống, miễn cưỡng có thể tự cấp tự túc.
Mà Kim Đao trại là dư nghiệt tiền triều ba mươi năm trước của Thương Quốc, lẩn trốn đến sơn mạch Lưu Phỉ để tránh họa. Sau khi hung hăng chiếm đoạt mấy cái tiểu sơn trại, từ từ hình thành nên Kim Đao trại hiện tại.
Chính bởi vì căn nguyên lịch sử và vị trí địa lý, Kim Đao trại rất căm hận đối với Thương Quốc. Nhiều năm qua thường xuống núi cướp đốt giết hiếp, khiến cho bách tính Thương Quốc khổ không thể tả. Do đó Thương Quốc không thể không phái Hàn Đồng mang theo hai ngàn binh sĩ đến đóng quân ở Đào Viên thành, mục đích chủ yếu chính là kinh sợ đám lưu phỉ này.
Vì thế, đối với mấy sơn trại còn lại thì chuyện này kỳ thực cũng chưa đến lúc sống còn, có thể chiến cũng có thể không chiến. Thế nhưng đối với Kim Đao trại, là bắt buộc phải chiến. Bất kể như thế nào, đều phải cùng quân đội Thương Quốc hình thành cục diện không chết không ngừng.
Trên mặt Kim lão đại đầy vẻ hung ác nham hiểm, quét mắt nhìn quanh một vòng. Trong lòng thầm suy nghĩ, để những trại này ra người xuất lực khẳng định là không thể, về mặt thời gian cũng không kịp, do đó chỉ có thể là lùi lại mà cầu việc khác.
Hắn ho nhẹ một tiếng, ngữ khí dịu đi một chút:
- Các vị Trại chủ, có câu nói “Một hảo hán, ba người giúp”, Kim Đao trại ta nhất định sẽ toàn lực chống đỡ Thương Quân. Nhưng vì phòng ngừa có người đâm ở phía sau, các vị nhất định phải phân rõ giới hạn với Thương Quốc.
- Hừ!
Trại chủ Thái Bình trại hừ lạnh một tiếng, rất không phục nói:
- Từ xưa quân phỉ không cùng tồn tại, như thế nào mới coi như phân rõ giới hạn? Cũng không phải là do Kim Đao trại ngươi định đoạt, các ngươi không có tư cách này.
- Ha ha ha ha!
Kim lão đại nở nụ cười, bộ râu dê trắng toát run rẩy:
- Cũng không sao, mỗi sơn trại chỉ cần phái mấy vị huynh đệ đến đây để quan chiến, đồng thời trợ giúp một ít mũi tên và lương thực. Như thế coi như cùng tiến cùng lùi với Kim Đao trại ta rồi, cũng là không chết không thôi với Thương Quốc.
- -----------------------------
Danh sách chương