Lúc này, vị Tam hoàng tử Trịnh quốc không ai bì nổi đang nơm nớp lo sợ, mũ quan và vải lụa xộc xệch, trên quần áo dính máu, cả người đầy bụi đất.

Trịnh Khang rất sợ hãi, mặt mũi trắng bệch, trên trán toát mồ hôi hột. Hắn rất rõ ràng những lời mình nói lúc trước khó nghe cỡ nào, dù là dân chúng bình thường cũng không chịu nổi, càng không nói đến vua một nước.

Giờ hắn đã biến thành tù nhân, như cá thịt trên thớt gỗ, chỉ cần Dương Mộc hạ lệnh một tiếng, hắn lập tức sẽ rơi đầu xuống đất.

Thế là hắn cắn răng, ra vẻ trấn định run giọng nói:

- Hoàng Đế Thương quốc, ngươi… ngươi không thể giết ta. Bản Hoàng tử có thân phận tôn quý, dù có chiến bại cũng không thể giết!

Dương Mộc khinh thường. Tên Hoàng tử này làm sao vậy? Ta không chỉ là Hoàng Đế, mà còn là truyền nhân của Rồng, là con cháu Viêm Hoàng, là người nối nghiệp chủ nghĩa cộng sản đó. Tuy nhiều thứ đáng để kiêu ngạo nhưng cũng không nói ra khắp nơi, ngươi là một tù binh mà vẫn còn to mồm vậy sao? Thấy vậy, Trịnh Khang càng thêm chột dạ, vội la lên:

- Hoàng Đế Thương quốc, ngươi… ngươi phải cân nhắc hậu quả. Sau lưng bản Hoàng tử còn có một vạn sáu ngàn đại quân, nếu phát hiện ta đã chết, khẳng định đại quân sẽ trả thù. Chỉ bằng mấy ngàn người các ngươi ở đây tuyệt đối không cản nổi!

- Ồ? Thật như vậy sao?

Dương Mộc bình thản hỏi:

- Hay là trẫm chém đầu ngươi rồi treo lên đại kỳ, ngươi đoán thử xem, bọn họ nhìn thấy sẽ thế nào? Nếu ngươi chết rồi, đại quân mà ngươi nói, sẽ tan tành năm bè bảy mảng. Dù sao thì trốn về được Trịnh quốc cũng bị trị tội, nếu trẫm lấy lợi dụ hoặc, không lo bọn họ sẽ không đầu hàng!

Trịnh Khang nghẹn lời, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Dương Mộc nói không sai, từ xưa đến nay trong đại chiến nếu tướng soái dẫn binh bỏ mình, đương nhiên sẽ khiến quân tâm dao động, một khi nội loạn sẽ rất dễ bị Hoàng Đế Thương quốc dùng lợi dụ dỗ. Cho nên, cái gọi là đại quân cũng không thể trở thành tiền vốn cho hắn được, nếu chọc giận Hoàng Đế Thương quốc, chắc chắn sẽ bị chém chết.

Nhất thời trong lòng Trịnh Khang hỗn loạn, vụng trộm liếc qua Vệ Trung Toàn bên cạnh, nhìn thấy mũi kiếm vẫn nhỏ máu tươi mà bàng hoàng không thôi.

Xem ra, hôm nay khó thoát khỏi cái chết.

- Vậy… vậy ngươi muốn thế nào?

Trịnh Khang gần như tuyệt vọng rồi. Trái phải đều phải chết, trong lòng hắn chỉ mong có thể chết một cách thoải mái, bớt chút tra tấn.

Dương Mộc lắc lắc ống tay áo, đứng dậy cúi đầu về phía chân trời, sau đó nói:

- Trẫm đăng cơ không lâu, ngưỡng mộ đạo nhân nghĩa trị quốc, không đành lòng tạo nhiều sát lục. Không bằng chúng ta làm một giao dịch, thế nào?

- Giao dịch?

Hai mắt Trịnh Khang sáng lên, cuồng vọng thì cuồng vọng, nhưng hắn không ngu ngốc, vừa nghe vậy là biết mình còn hy vọng sống sót.

- Đúng, chính là giao dịch.

Dương Mộc khẽ gật đầu, thở dài nói:

- Trẫm đăng cơ không lâu, vốn không muốn kết thù kết oán với Trịnh quốc, nhưng ngươi lại dẫn binh xâm phạm trước, trẫm nhất định phải có một câu trả lời thỏa đáng cho thần dân. Cho nên, nếu ngươi lệnh cho tất cả sĩ tốt dưới trướng đầu hàng, rồi lấy hết vàng bạc tư trang ra chuộc lỗi, có thể trẫm sẽ tha cho ngươi một mạng.

- Thật sao?

- Quân vô hí ngôn.

Trịnh Khang mừng như điên, tựa như đi một vòng quanh Quỷ Môn Quan rồi lại bò lên, toàn thân xụi lơ.

Chỉ cần có hy vọng sống sót, sĩ tốt đầu hàng tính là gì? Dù sao cũng chỉ là dân đen, chết hết cũng không sao. Còn vàng bạc tài vật, bỏ ra rồi vơ vét bù vào lại là được. Chỉ cần cái mạng nhỏ này vẫn còn, không mất mấy năm, hắn lại có thể đông sơn tái khởi!

Đến lúc đó, nhất định phải đòi lại mối nhục ngày hôm nay, cho tiểu Hoàng Đế này đẹp mắt!

- Hoàng Đế Thương quốc nói có lý, bản Hoàng Tử đồng ý làm giao dịch này!

Trịnh Khang chém đinh chặt sắt, lời nói đầy vẻ chính nghĩa:

- Hai quân giao chiến không thể tránh được tử thương, đã có thể biến chiến tranh thành tơ lụa thì không gì tốt hơn. Chỉ là… có thể cởi dây thừng này cho bản Hoàng tử không? Tất cả đều là người có thân phận, dáng vẻ thế này, có hơi…!

Hắn còn chưa nói xong đã trúng một cước vào bụng, đau đến mức gập người lại, ngã xuống đất không dậy nổi.

Sau đó, hắn bị thị vệ bên cạnh xé hết quần áo, xách lên như xách một con gà.

- Còn lời gì muốn nói nữa không?

Dương Mộc lạnh lùng nhìn hắn.

- Không có… không có…

Trịnh Khang nuốt nước bọt, câm như hến. Rốt cuộc đã chấp nhận sự thật đang đứng dưới mái hiên nhà người ta.

- Đừng có ôm tâm lý may mắn, chớ có cho rằng trẫm không dám giết ngươi. Nếu ngươi có thể ra nổi bạc, hoàng huynh của ngươi cũng có thể. Ta tin bọn họ không ngại để ngươi vĩnh viễn ở lại Thương quốc đâu.

Dương Mộc nhìn hắn, thản nhiên nói.

- Không! Không muốn! Ta… ta nghe lời…

Trịnh Khang run sợ, hắn thật sự sợ. Uy hiếp này của Dương Mộc quả đúng là một tên trúng đích. Một khi biết hắn đã bị bắt làm tù binh, khẳng định người vui sướng nhất là hai vị hoàng huynh kia, chuyện dùng bạc mua đầu mình tuyệt đối không phải nói chơi.

Thậm chí, những triều thần kia cũng sẽ bỏ đá xuống giếng, chỉ ước hắn chết sớm một chút, ngay sau đó sẽ chia cắt phong ấp của hắn.

Kể từ đó, dù hắn có may mắn không chết, trở về cũng sẽ biến thành một Hoàng Tử không quyền không thế, sớm muộn gì cũng sẽ chết trong tranh đấu chốn cung đình.

Trùng hợp đúng lúc này có tiếng chém giết vang lên ở phía xa.

Dương Mộc biết, chắc hẳn là số quân địch còn lại đã tấn công vào tới nơi, đang chém giết với quân đội mai phục.

Lúc này, Dương Mộc hạ lệnh xách Trịnh Khang tới tường thành hoàng cung, chiêu hàng quân địch.

Đám binh lính Trịnh quốc thấy vậy đều kinh hãi.

Mới đầu bọn họ còn thế như chẻ tre đánh vào trong thành, tưởng là có thể trắng trợn đánh cướp một phen. Không ngờ một đường giết tới không gặp bất kỳ ai, tới thẳng Hoàng thành mới gặp mai phục, bị giết đến trở tay không kịp. Càng vạn vạn lần không ngờ nổi là chủ soái dẫn quân tiên phong đánh vào Hoàng cung lại bị bắt!

Hiện giờ, chủ soái bị bắt lệnh cho mọi người đầu hàng. Nên làm gì đây?

Chúng sĩ tốt đều ngơ ngác không biết nên làm sao cho phải. Bọn họ không muốn làm tù binh, cũng không dám chống lại quân lệnh. Dù sao cũng là con dân Trịnh quốc, chiến sự kết thúc là đến lúc thanh toán. Kẻ chống lại quân lệnh sẽ bị trừng phạt nghiêm trọng, nhẹ thì bị đày làm nô, nghiêm trọng thì lập tức chém đầu răn chúng, thậm chí còn liên luỵ đến cả người nhà!

Thấy quân Trịnh đang do dự, ai nấy đều đang quan sát, Tư Mã Hoành đứng trên tường thành phất cờ hò reo:

- Bệ Hạ có chỉ, Thương quốc ta không giết tù binh, ai bỏ vũ khí xuống sẽ miễn tội chết!

- Bỏ vũ khí xuống, miễn tội chết!

- Bỏ vũ khí xuống, miễn tội chết!

Nhất thời, các binh lính trên tường thành đều gân cổ gào lên.

Không giết tù binh sao?

Sĩ tốt quân Trịnh nhìn quanh, bàn luận ầm ỹ. Phần lớn bọn họ là nông dân bị chiêu mộ làm binh, tối đa cũng chỉ luyện qua một hai tháng, kẻ tham sống sợ chết chỉ mong kiếm miếng cơm ăn là chiếm phần nhiều. Hiện giờ đối mặt với mệnh lệnh của Thống Soái, lại thêm lời hứa hẹn không giết tù binh, tất cả đều dao động.

- Ta đầu hàng! Trong nhà ta còn có vợ con, ta không muốn chết! Ta đầu hàng!

Một người lính ném vũ khí đi, quỳ xuống lạy.

- Ta cũng đầu hàng!

- Ta cũng đầu hàng!

Đã có người đầu tiên, những người còn lại cũng dồn dập đi theo, chậm rãi buông binh khí xuống. Không đến mấy phút, đại quân gần một vạn năm ngàn người đều quỳ xuống đầu hàng, bị từng đội sĩ tốt Thương quốc áp giải, dẫn tới một chỗ trong Hoàng cung để tạm giam.

Dương Mộc đứng trên cổng thành quan sát từ phía xa, rốt cuộc cũng thở dài một hơi.

Hôm nay thực sự nguy hiểm, bất kỳ sai lầm nhỏ nào cũng có thể dẫn đến kết quả diệt quốc bỏ mình.

Mà một phần quan trọng nhất không ai qua được công đoạn công tâm kế Trịnh Khang. Nếu đối phương chỉ cần hơi quyết đoán một chút, thề sống chết không chịu hạ lệnh đầu hàng, vậy thì tất cả đều phí công nhọc sức, không ai có thể ngăn cản một vạn năm ngàn đại quân kia.

May mắn làm sao, Trịnh Khang này chẳng những chí lớn tài mọn, mà lại tham sống sợ chết, tâm trí hoảng hốt. Sau đó còn bị Dương Mộc dọa trái dọa phải, chưa gì đã không có cốt khí mà cầu xin tha thứ, nhảy vào cái hố lớn đã đào sẵn.

Còn hiện tại? Hừ hừ, thắng làm vua thua làm giặc, mình đã là phe thắng lợi, còn không phải muốn thế nào thì làm thế đó sao?

Đương nhiên, Dương Mộc cũng sẽ không trở mặt. Hắn sẽ không hạ sát thủ với Trịnh Khang và binh lính đầu hàng, nhưng tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ sống tốt.

Tóm lại, một trận chiến diệt quốc nhìn thì hung hiểm nhưng lại vội vàng thô lậu, cuối cùng đã kết thúc với một phương thức hoàn toàn ngoài dự liệu.

Với Dương Mộc thì chuyện này coi như đã kết thúc, bảo vệ được mạng nhỏ rồi sẽ có thời gian giải toả tâm lý khó chịu vì xuyên qua.

Nhưng mà, với cả Thương quốc thì đây vẻn vẹn chỉ là bắt đầu.

- -----------------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện