Nhìn thi thể của phụ thân và tỷ tỷ, Hải Tinh quỳ trên mặt đất, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng hét, oán khí ngập trời!
- A...
Hải Tinh bi phẫn khó hịn, hai mắt đỏ tới mức dọa người, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh...
Lâm Dịch tiến lên rót vào trong cơ thể hắn một đạo linh lực để bảo vệ tâm mạch, sau đó đứng ở một bên lẳng lặng chờ hắn tỉnh.
Một lúc lâu sau.
Hải Tinh dần dần mở hai mắt ra, hai con mắt mù mịt, không hề có sinh cơ, không hề có màu sắc, mặt không có chút biểu hiện gì, chỉ ngơ ngác nhìn lên trên trời, không biết đang nghĩ cái gì.
Trong một ngày này liên tục xảy ra chuyện bi thảm như vậy, quả thực đã khiến cho đầu của đứa trẻ này chết lặng, thậm chí đã quên khóc, chỉ có cắn chặt môi. Máu tươi đang chậm rãi chảy xuống, thê lương mà lại quỷ dị.
Lâm Dịch thở dài, đi tới vỗ nhẹ đầu vai của Hải Tinh, ôn nhu nói:
- Sau này ta sẽ dạy cho ngươi nhiều bản lĩnh, trước tiên ngươi cứ đi theo ta. Ta là người thích gây phiền toái, xen vào việc của người khác, ngươi theo ta, sợ rằng sẽ khó tránh khỏi phải chịu rất nhiều đau khổ. Nhưng ta có thể bảo đảm, nếu ta không chết, ta sẽ bảo hộ ngươi cả đời.
- Sư phụ.
Hải Tinh sửng sốt nửa ngày, sau đó mới quỳ xuống trên mặt đất dập đầu vài cái rất vang.
Lâm Dịch gật đầu, nói:
- Tên thật của ta là Lâm Dịch, nhưng bởi vì cừu nhân truy sát, sau này cũng phải mai danh ẩn tích.
Nói xong, Lâm Dịch lấy ra một tấm mặt nạ da người mang lên mặt, lần nữa hóa thành dáng vẻ của một thư sinh thanh tú, hắn nói:
- Sau này ta tên là Mộc Thanh. Sau khi xong chuyện chỗ này, ta sẽ dẫn ngươi đi một nơi học nghệ. Đến chỗ đó, ngươi cứ gọi ta là đại ca ca là được rồi.
- Sư phụ, người không dạy con sao? Con chỉ muốn ở cùng người mà thôi.
Hải Tinh chưa đủ mười tuổi, chưa từng thấy qua các mặt của xã hội, cũng không muốn gặp quá nhiều người.
- Ta sẽ dạy ngươi một vài thứ, nhưng chung quy sở học của ta rất có hạn.
Lâm Dịch suy nghĩ một chút, lại nói:
- Bế quan tu luyện không phải là biện pháp, còn cần chiến đấu với người ta. Đấu với trời, tu ra đạo của mình. Đường tiên đồ, tràn ngập nguy nan hiểm nguy, gió tanh mưa máu, chỉ cần vô ý thì sẽ thân tử đạo tiêu, rơi vào vực sâu vạn trượng. Một khi bước vào tiên đồ, sau này phúc họa khó lường, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng, đừng có hối hận.
- Sư phụ, người yên tâm, con tuyệt sẽ không hối hận!
Hải Tinh lớn tiếng nói.
Lâm Dịch gật đầu, tư chất tâm tính của Hải Tinh rất thích hợp để Tử Vi tinh thuật, truyền thừa loại bí thuật nghịch thiên này cho Hải Tinh, cũng coi như cho tiền bối trong thức hải một cái công đạo.
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch bừng tỉnh nhớ lại thời gian lúc đầu hắn bị Nguyên Anh đại tu sĩ Tất Sát truy sát. Trong đầu hiện lên một cỗ tinh thần lực tinh thuần bàng bạc, chính là nguyên thần của vị tiền bối trên hòn đá vô danh kia tiến vào thân thể, cũng chính bởi vì có cỗ tinh thần lực này tiếp viện cho nên tốc độ của hắn mới tăng vọt, có thể thoát thân.
Lâm Dịch dùng thần nhận thức nhẹ nhàng gọi nguyên thần trên hòn đá vô danh, nửa ngày sau, nguyên thần không có một tia phản ứng nào cả. Thế nhưng Lâm Dịch có thể cảm giác được rất rõ ràng, dường như bốn phía của nguyên thần đã có thêm một tia sinh cơ.
Nếu như nguyên thần của vị tiền bối này có thể chết mà phục sinh, tuyệt đối sẽ là một chuyện đáng giá để chúc mừng, nếu không phải có vị tiền bối này, sợ rằng Lâm Dịch đã chết từ lâu rồi.
Lai lịch của vị tiền bối này rất thần bí, nếu như thức tỉnh, rất có thể sẽ biết lai lịch của hòn đá vô danh trong thức hải.
Hòn đá vô danh từ khi thu được tới nay, thẳng tuốt lẳng lặng đứng ở trong thức hải, không có chút nào dị động, Lâm Dịch cũng không có phát hiện cái này hòn đá rốt cuộc có tác dụng gì.
Lâm Dịch có thể xác định, hòn đá vô danh có thể khiến cho đoạn kiếm thần bí rung động thì tuyệt đối không phải là phàm vật.
- Kế tiếp chúng ta sẽ đi đâu? Hải Tinh nhìn thi thể của phụ thân và tỷ tỷ, trong mắt khó nén bi thương, nhẹ nhàng hỏi.
Lâm Dịch lấy ra một kiện trường sam trong túi đựng đồ rồi đưa cho Hải Tinh, nói:
- Giúp tỷ tỷ ngươi mặc quần áo tử tế, ôm nàng, đi theo ta.
Dừng một chút, Lâm Dịch nhìn hai tròng mắt vẫn nhìn trừng trừng của Hải Kỳ, hít sâu một hơi, nói:
- Ngươi đã bái ta làm sư phụ, ta sẽ đưa ngươi một kiện lễ vật, đây là Định Tâm Ngọc, ngươi mang lên trên người, không nên để cho người ta phát hiện ra. Hiện tại, ngươi theo ta, đi diệt sạch sỉ nhục của tỷ tỷ ngươi!
Đêm khuya, trên trấn nhỏ đã không còn vết chân người. Mọi người đã tắt đèn dầu từ lâu, tiếng động lớn ồn ào ban ngày cũng biến mất.
Trên đường cái của Thanh Thạch trấn xuất hiện hai đạo thân ảnh, dưới ánh trăng chiếu xuống, dần dần kéo dài.
Một thư sinh tuấn tủ, trong mắt lại mang theo sát ý lành lạnh, phía sau có một thiếu niên nhỏ gầy gỏ đi theo, mặt không có biểu hiện gì, trong lòng ôm thi thể một nữ nhân lạnh lẽo.
Thần thức của Lâm Dịch rất cường đại, tra xét trong trấn nhỏ một lần đã tìm được nhà của Ngưu công tử.
Toàn bộ trấn nhỏ cũng chỉ có trong nhà hắn là đèn đuốc sáng trưng, mùi rượu thịt truyền ra, sóng người bắt đầu khởi động, Ngưu công tử đã hầu như tụ tập tất cả lưu manh vô lại ở gần đây, mỗi người đều là hạng người hung thần ác sát, đã từng liếm máu trên dao.
Lâm Dịch dùng một cước đạp bay cánh cửa, phanh một tiếng, cửa sắt bị đạp bay, đổ vào trong sân.
Tiếng động lớn xôn xao và tiềng ồn ào bên trong đột nhiên dừng lại, một đám đại hán cao lớn thô kệch trong sân sửng sốt một chút, sau đó dùng sắc mặt bất thiện nhìn Lâm Dịch.
Lâm Dịch nghiêng đầu, nhìn về phía Hải Tinh nhẹ giọng nói:
- Tất cả những người đã từng bắt nạt tỷ tỷ ngươi đều đáng chết! Tỷ tỷ ngươi chết không nhắm mắt, khi còn sống phải nhận hết tra tấn, nàng chết, phải dùng máu của những người này để rửa sạch sỉ nhục.
Cả người Hải Tinh run lên, vẻ mặt chấn động.
- Con mẹ nó ngươi là ai? Ra vẻ cái rắm, ngươi biết đây là nơi nào không?
- Quản hắn làm gì, nhãi con không biết trời cao đất rộng ở đâu ra, có thể đá vỡ cửa sắt thì rất giỏi? Mỗi người chúng ta phun ra một ngụm nước bọt đã đủ dìm chết ngươi rồi!
- Thật là chán sống, mấy người chúng ta chơi đùa với hắn một chút đi!
Lưu manh vô lại trong sân hùng hùng hổ hổ, hồn nhiên chưa phát giác ra nguy hiểm đã tới gần.
Lâm Dịch không làm bộ chút nào, hai mắt híp lại, thần thức khổng lồ giống như thái sơn áp đỉnh đột nhiên hàng lâm, áp chế làm cho mọi người khó động đậy được một chút nào.
Cho đến lúc này, trên mặt những người này mới hiện ra một chút sợ hãi, thủ đoạn bực này, không phải là thứ mà người bình thường có khả năng nắm trong tay. Không ngờ thư sinh tuấn tú này lại là Tiên nhân!
Đối với những người bình thường này, tu vi thần thức của Lâm Dịch đã vượt qua bọn họ rất nhiều, trực tiếp triển khai sưu hồn thuật tập thể.
Nửa ngày sau, sắc mặt Lâm Dịch rất xấu xí, hừ lạnh một tiếng, lạnh giọng nói:
- Tất cả chết đi cho ta!
- Phốc... Phốc... Phốc...
Tiếng vang không ngừng vang vọng, mỗi khi một thanh âm vang lên, trong sân sẽ có một cỗ thi thể ngã xuống, sau một lát, trong viện chỉ còn lại có lác đác mấy người.
Lâm Dịch nhẹ giọng nói:
- Mấy người các ngươi vẫn chưa phạm phải đại ác, tha cho các ngươi chờ mạng, nếu như sau này dám làm ác, giết không tha!
Mấy người còn lại đã sợ đến mức mặt không còn chút máu từ lâu, người ngồi dưới đất, môi run run, sợ đến mức ngay cả lời cũng không nói ra được.
Lâm Dịch mang theo Hải Tinh xoay người rời đi, trở lại bế thi thể của Hải đại thúc ra ngoài, tìm một chỗ sườn núi cách thôn gần nhất, gần nước, an táng bọn họ.
Hải Tinh vô lực đào bùn đất bao trùm lên thi thể của phụ thân và tỷ tỷ, chỉ để lại gương mặt ở bên ngoài.
Hải Tinh lặng lẽ nhìn khuôn mặt quen thuộc của bọn họ, trong mắt dần dần có thêm chút ánh sáng, khuôn mặt cứng ngắc như đã giãn ra...
Thời gian trôi qua từng chút một, khi phía đông nổi lên chút ánh sáng thì hai mắt Hải Tinh nhắm chặt, có hai hàng nước mắt nóng bỏng chảy xuống, hắn lấp bùn đất lên trên mặt của bọn họ. Một lúc sau đã xuất hiện hai nấm mồ hoàn chỉnh.
Hải Tinh học dáng vẻ bái mộ phần của người trong thôn, lại cung kính dập đầu lạy ba cái.
Hải Tinh đứng thẳng người nhìn phần mộ ngẩn ngơ nửa ngày, ngực vẫn cảm thấy bị đè nén, không kềm chế được hít sâu một hơi, quay đầu đi chỗ khác.
- Sư phụ, chúng ta đi thôi.
Lâm Dịch trầm ngâm một chút, nói:
- Nơi này có một cỗ khí tức rất tà ác, hơn nữa còn có rất nhiều oán khí tận trời luẩn quẩn, ta nghe nói nơi đây thường có người thất tung, có lẽ có quan hệ với nơi này.
Hải Tinh chưa nói tiếp, Lâm Dịch suy nghĩ một hồi, trong mắt đột nhiên hiện lên vẻ lạnh lẽo, nhẹ giọng nói:
- Đi, đi Tiềm Long sơn nhìn xem!
- A...
Hải Tinh bi phẫn khó hịn, hai mắt đỏ tới mức dọa người, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh...
Lâm Dịch tiến lên rót vào trong cơ thể hắn một đạo linh lực để bảo vệ tâm mạch, sau đó đứng ở một bên lẳng lặng chờ hắn tỉnh.
Một lúc lâu sau.
Hải Tinh dần dần mở hai mắt ra, hai con mắt mù mịt, không hề có sinh cơ, không hề có màu sắc, mặt không có chút biểu hiện gì, chỉ ngơ ngác nhìn lên trên trời, không biết đang nghĩ cái gì.
Trong một ngày này liên tục xảy ra chuyện bi thảm như vậy, quả thực đã khiến cho đầu của đứa trẻ này chết lặng, thậm chí đã quên khóc, chỉ có cắn chặt môi. Máu tươi đang chậm rãi chảy xuống, thê lương mà lại quỷ dị.
Lâm Dịch thở dài, đi tới vỗ nhẹ đầu vai của Hải Tinh, ôn nhu nói:
- Sau này ta sẽ dạy cho ngươi nhiều bản lĩnh, trước tiên ngươi cứ đi theo ta. Ta là người thích gây phiền toái, xen vào việc của người khác, ngươi theo ta, sợ rằng sẽ khó tránh khỏi phải chịu rất nhiều đau khổ. Nhưng ta có thể bảo đảm, nếu ta không chết, ta sẽ bảo hộ ngươi cả đời.
- Sư phụ.
Hải Tinh sửng sốt nửa ngày, sau đó mới quỳ xuống trên mặt đất dập đầu vài cái rất vang.
Lâm Dịch gật đầu, nói:
- Tên thật của ta là Lâm Dịch, nhưng bởi vì cừu nhân truy sát, sau này cũng phải mai danh ẩn tích.
Nói xong, Lâm Dịch lấy ra một tấm mặt nạ da người mang lên mặt, lần nữa hóa thành dáng vẻ của một thư sinh thanh tú, hắn nói:
- Sau này ta tên là Mộc Thanh. Sau khi xong chuyện chỗ này, ta sẽ dẫn ngươi đi một nơi học nghệ. Đến chỗ đó, ngươi cứ gọi ta là đại ca ca là được rồi.
- Sư phụ, người không dạy con sao? Con chỉ muốn ở cùng người mà thôi.
Hải Tinh chưa đủ mười tuổi, chưa từng thấy qua các mặt của xã hội, cũng không muốn gặp quá nhiều người.
- Ta sẽ dạy ngươi một vài thứ, nhưng chung quy sở học của ta rất có hạn.
Lâm Dịch suy nghĩ một chút, lại nói:
- Bế quan tu luyện không phải là biện pháp, còn cần chiến đấu với người ta. Đấu với trời, tu ra đạo của mình. Đường tiên đồ, tràn ngập nguy nan hiểm nguy, gió tanh mưa máu, chỉ cần vô ý thì sẽ thân tử đạo tiêu, rơi vào vực sâu vạn trượng. Một khi bước vào tiên đồ, sau này phúc họa khó lường, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng, đừng có hối hận.
- Sư phụ, người yên tâm, con tuyệt sẽ không hối hận!
Hải Tinh lớn tiếng nói.
Lâm Dịch gật đầu, tư chất tâm tính của Hải Tinh rất thích hợp để Tử Vi tinh thuật, truyền thừa loại bí thuật nghịch thiên này cho Hải Tinh, cũng coi như cho tiền bối trong thức hải một cái công đạo.
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch bừng tỉnh nhớ lại thời gian lúc đầu hắn bị Nguyên Anh đại tu sĩ Tất Sát truy sát. Trong đầu hiện lên một cỗ tinh thần lực tinh thuần bàng bạc, chính là nguyên thần của vị tiền bối trên hòn đá vô danh kia tiến vào thân thể, cũng chính bởi vì có cỗ tinh thần lực này tiếp viện cho nên tốc độ của hắn mới tăng vọt, có thể thoát thân.
Lâm Dịch dùng thần nhận thức nhẹ nhàng gọi nguyên thần trên hòn đá vô danh, nửa ngày sau, nguyên thần không có một tia phản ứng nào cả. Thế nhưng Lâm Dịch có thể cảm giác được rất rõ ràng, dường như bốn phía của nguyên thần đã có thêm một tia sinh cơ.
Nếu như nguyên thần của vị tiền bối này có thể chết mà phục sinh, tuyệt đối sẽ là một chuyện đáng giá để chúc mừng, nếu không phải có vị tiền bối này, sợ rằng Lâm Dịch đã chết từ lâu rồi.
Lai lịch của vị tiền bối này rất thần bí, nếu như thức tỉnh, rất có thể sẽ biết lai lịch của hòn đá vô danh trong thức hải.
Hòn đá vô danh từ khi thu được tới nay, thẳng tuốt lẳng lặng đứng ở trong thức hải, không có chút nào dị động, Lâm Dịch cũng không có phát hiện cái này hòn đá rốt cuộc có tác dụng gì.
Lâm Dịch có thể xác định, hòn đá vô danh có thể khiến cho đoạn kiếm thần bí rung động thì tuyệt đối không phải là phàm vật.
- Kế tiếp chúng ta sẽ đi đâu? Hải Tinh nhìn thi thể của phụ thân và tỷ tỷ, trong mắt khó nén bi thương, nhẹ nhàng hỏi.
Lâm Dịch lấy ra một kiện trường sam trong túi đựng đồ rồi đưa cho Hải Tinh, nói:
- Giúp tỷ tỷ ngươi mặc quần áo tử tế, ôm nàng, đi theo ta.
Dừng một chút, Lâm Dịch nhìn hai tròng mắt vẫn nhìn trừng trừng của Hải Kỳ, hít sâu một hơi, nói:
- Ngươi đã bái ta làm sư phụ, ta sẽ đưa ngươi một kiện lễ vật, đây là Định Tâm Ngọc, ngươi mang lên trên người, không nên để cho người ta phát hiện ra. Hiện tại, ngươi theo ta, đi diệt sạch sỉ nhục của tỷ tỷ ngươi!
Đêm khuya, trên trấn nhỏ đã không còn vết chân người. Mọi người đã tắt đèn dầu từ lâu, tiếng động lớn ồn ào ban ngày cũng biến mất.
Trên đường cái của Thanh Thạch trấn xuất hiện hai đạo thân ảnh, dưới ánh trăng chiếu xuống, dần dần kéo dài.
Một thư sinh tuấn tủ, trong mắt lại mang theo sát ý lành lạnh, phía sau có một thiếu niên nhỏ gầy gỏ đi theo, mặt không có biểu hiện gì, trong lòng ôm thi thể một nữ nhân lạnh lẽo.
Thần thức của Lâm Dịch rất cường đại, tra xét trong trấn nhỏ một lần đã tìm được nhà của Ngưu công tử.
Toàn bộ trấn nhỏ cũng chỉ có trong nhà hắn là đèn đuốc sáng trưng, mùi rượu thịt truyền ra, sóng người bắt đầu khởi động, Ngưu công tử đã hầu như tụ tập tất cả lưu manh vô lại ở gần đây, mỗi người đều là hạng người hung thần ác sát, đã từng liếm máu trên dao.
Lâm Dịch dùng một cước đạp bay cánh cửa, phanh một tiếng, cửa sắt bị đạp bay, đổ vào trong sân.
Tiếng động lớn xôn xao và tiềng ồn ào bên trong đột nhiên dừng lại, một đám đại hán cao lớn thô kệch trong sân sửng sốt một chút, sau đó dùng sắc mặt bất thiện nhìn Lâm Dịch.
Lâm Dịch nghiêng đầu, nhìn về phía Hải Tinh nhẹ giọng nói:
- Tất cả những người đã từng bắt nạt tỷ tỷ ngươi đều đáng chết! Tỷ tỷ ngươi chết không nhắm mắt, khi còn sống phải nhận hết tra tấn, nàng chết, phải dùng máu của những người này để rửa sạch sỉ nhục.
Cả người Hải Tinh run lên, vẻ mặt chấn động.
- Con mẹ nó ngươi là ai? Ra vẻ cái rắm, ngươi biết đây là nơi nào không?
- Quản hắn làm gì, nhãi con không biết trời cao đất rộng ở đâu ra, có thể đá vỡ cửa sắt thì rất giỏi? Mỗi người chúng ta phun ra một ngụm nước bọt đã đủ dìm chết ngươi rồi!
- Thật là chán sống, mấy người chúng ta chơi đùa với hắn một chút đi!
Lưu manh vô lại trong sân hùng hùng hổ hổ, hồn nhiên chưa phát giác ra nguy hiểm đã tới gần.
Lâm Dịch không làm bộ chút nào, hai mắt híp lại, thần thức khổng lồ giống như thái sơn áp đỉnh đột nhiên hàng lâm, áp chế làm cho mọi người khó động đậy được một chút nào.
Cho đến lúc này, trên mặt những người này mới hiện ra một chút sợ hãi, thủ đoạn bực này, không phải là thứ mà người bình thường có khả năng nắm trong tay. Không ngờ thư sinh tuấn tú này lại là Tiên nhân!
Đối với những người bình thường này, tu vi thần thức của Lâm Dịch đã vượt qua bọn họ rất nhiều, trực tiếp triển khai sưu hồn thuật tập thể.
Nửa ngày sau, sắc mặt Lâm Dịch rất xấu xí, hừ lạnh một tiếng, lạnh giọng nói:
- Tất cả chết đi cho ta!
- Phốc... Phốc... Phốc...
Tiếng vang không ngừng vang vọng, mỗi khi một thanh âm vang lên, trong sân sẽ có một cỗ thi thể ngã xuống, sau một lát, trong viện chỉ còn lại có lác đác mấy người.
Lâm Dịch nhẹ giọng nói:
- Mấy người các ngươi vẫn chưa phạm phải đại ác, tha cho các ngươi chờ mạng, nếu như sau này dám làm ác, giết không tha!
Mấy người còn lại đã sợ đến mức mặt không còn chút máu từ lâu, người ngồi dưới đất, môi run run, sợ đến mức ngay cả lời cũng không nói ra được.
Lâm Dịch mang theo Hải Tinh xoay người rời đi, trở lại bế thi thể của Hải đại thúc ra ngoài, tìm một chỗ sườn núi cách thôn gần nhất, gần nước, an táng bọn họ.
Hải Tinh vô lực đào bùn đất bao trùm lên thi thể của phụ thân và tỷ tỷ, chỉ để lại gương mặt ở bên ngoài.
Hải Tinh lặng lẽ nhìn khuôn mặt quen thuộc của bọn họ, trong mắt dần dần có thêm chút ánh sáng, khuôn mặt cứng ngắc như đã giãn ra...
Thời gian trôi qua từng chút một, khi phía đông nổi lên chút ánh sáng thì hai mắt Hải Tinh nhắm chặt, có hai hàng nước mắt nóng bỏng chảy xuống, hắn lấp bùn đất lên trên mặt của bọn họ. Một lúc sau đã xuất hiện hai nấm mồ hoàn chỉnh.
Hải Tinh học dáng vẻ bái mộ phần của người trong thôn, lại cung kính dập đầu lạy ba cái.
Hải Tinh đứng thẳng người nhìn phần mộ ngẩn ngơ nửa ngày, ngực vẫn cảm thấy bị đè nén, không kềm chế được hít sâu một hơi, quay đầu đi chỗ khác.
- Sư phụ, chúng ta đi thôi.
Lâm Dịch trầm ngâm một chút, nói:
- Nơi này có một cỗ khí tức rất tà ác, hơn nữa còn có rất nhiều oán khí tận trời luẩn quẩn, ta nghe nói nơi đây thường có người thất tung, có lẽ có quan hệ với nơi này.
Hải Tinh chưa nói tiếp, Lâm Dịch suy nghĩ một hồi, trong mắt đột nhiên hiện lên vẻ lạnh lẽo, nhẹ giọng nói:
- Đi, đi Tiềm Long sơn nhìn xem!
Danh sách chương